Chap 11: Vườn kính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Reng reng reng...reng reng....” Tiếng kêu của chiếc đồng hồ báo thức vang lên chói tai. Nó vẫn còn ngái ngủ vì hôm qua phải thức đêm ngoài ý muốn, tiện tay vớ lấy cái đồng hồ trên bàn ném vào tường rồi chùm chăn ngủ tiếp. Đúng lúc đó, Sun bước vào cửa phòng, vội né sang một bên, Sun tiến tới chỗ nó. Nó vẫn ngủ ngon lành, Sun mỉm cười rồi ...

_”á á chị Sun xinh đẹp tha cho em á á e biết lỗi rồi mà” – nó bị Sun véo tai lôi ra khỏi giường không thương tiếc.

_”Vậy sao em không tha cho cái đồng hồ, uất ức nỗi gì” – Sun vẫn véo tai nó lôi đi vào phòng vệ sinh

_”Hức chị không biết thương hoa tiếc ngọc là gì à, tai em sưng lên hết rồi hức hức” – nó nhăn nhó khi thấy tai mình đỏ lựng lên trong gương

_”hm...nếu là Ran chắc sẽ còn dã man với em hơn đấy, nhanh lên kẻo Ran nổi cáu thì không hay đâu” – Sun đứng dựa vào tường cười rồi quay người ra khỏi phòng.

  Nó rùng mình khi nhắc đến chị Ran. Dù chị Sun có nguy hiểm hơn Ran thì nó vẫn sợ chị Ran hơn, căn bản là chị ấy rất thích hành hạ người khác.

  Nó vội vàng làm vệ sinh cá nhân, thay quần áo rồi lấy cặp bước ra khỏi phòng. Trước cửa nhà nó , 2 chị đã đứng đợi từ lúc nào. Ran nhìn xoáy vào nó làm nó chợt giật mình ...

  Chị Sun nổi hứng muốn đi bộ đến trường nên nó và chị Ran cũng đi theo. Sáng sớm ít người qua lại, chị có ba người dạo qua những hàng cây hoa sữa thơm ngát. Nó vô tình thốt ra một câu vu vơ:

_”Hai chị có biết về khối đêm không?”

  Ran chợt khựng lại khi nghe câu hỏi về nó nhưng 3s sau vẫn quay về dáng vẻ bình thản. Chỉ có Sun bên cạnh là lên tiếng:

_”Chị có biết”

_”Hai chị cũng là thành viên của khối đêm à?” – nó chợt thốt ra một câu không suy nghĩ.

  Lần này thì Ran hóa đá thật sự. Chỉ có Sun là vẫn điềm tĩnh

_”Sao em nghĩ thế?”

_”Em chỉ thắc mắc thôi, nếu không phải thì hai chị đừng giận em nha.” – nó cười trừ

_”Tốt nhất là em đừng thắc mắc mấy chuyện đó , lo học hành đi.” – Sun nói

_”Vâng ạ. Mà chắc không phải chị nhỉ, em chả thấy hai chị ra khỏi nhà lúc tối đêm cả.” – nó nói sau khi bắt gặp ánh nhìn tóe lửa từ ai đó cho mình

  Vì từ nhà đến trường nó mất có 1 km nên chả bao lâu đã tới được cổng trường, bây giờ là 6h2, vẫn còn sớm để lên lớp lúc này. Bỗng Sun dịu dàng bảo :

_”Hai chị chỉ đưa em đến đây thôi, em tự lên lớp được không?”

_”Dạ nhưng chị ơi giờ sớm quá ... em đói...” – nó nũng nịu Sun

  Cả hai người nhìn vào đồng hồ rồi khẽ gật đầu. Nó vui mừng kéo hai chị đến căng tin. Từ xa đã có thể ngửi thấy hương vị thơm phức của các món ăn, nếu xét về chất lượng thức ăn thì không khác là mấy so với một nhà hàng cao cấp.

  Nó kéo tay hai chị đến một chỗ còn trống gần đó. Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút, lòng tự trách tại sao trường lại rộng đến thế. Rồi nó đứng dậy hỏi hai người:

_”Hai chị yêu quí muốn ăn gì ạ? Để em ra mua”

_”Hm...cho chị một đĩa bánh socola kèm một cốc nước cam là được rồi.” – Sun

_”Cho chị bánh bông lan với hộp sữa đi” – Ran

  Nó vâng dạ chạy ra căng tin mua  rồi nhanh chóng quay lại. Sáng sớm nên căng tin không đông lắm, nó quay trở lại với khay đồ ăn trên tay:

_”Đây cái này của chị Ran còn cái này của chị Sun, phù mỏi quá đi” – nó đưa tay lên vuốt trán.

_”Ukm thanks em” – cả 2 đồng thanh đáp

  Cả ba người mỗi người đều chăm chú ăn nên không nói gì. Bỗng Ran lên tiếng:

_”Hôm qua chị không hỏi thăm? Em đến lớp mới quen được nhiều người chứ.”

_”Dạ có ạ, hôm qua em quen được Kanon, Snow, Miko, Jako và Mika nữa.” – nó lẩm nhẩm đếm

_”Chậc em quen cả học sinh trong hội kỉ luật và trưởng ban kí túc xá năm 2 à?” – Ran có vẻ ngạc nhiên

_”Vâng ạ, mấy người họ rất vui tính và thân thiện nữa, mà sao chị biết họ vậy.” – nó tò mò

_”Cả trường ai chả biết cô bé Mika, mới được nhảy lên một lớp đã nắm được vị trí trưởng ban, còn hai người kia thì trong danh sách hội kỉ luật cũng đứng ở vị trí quan trọng và chủ chốt.” – Ran mỉm cười , nụ cười đầu tiên trong ngày.

  Nó bỗng chốc cảm thấy tự hào khi các bạn của mình được nhiều người biết đến như vậy. Bây giờ đã là 6h40’ , lác đác một vài học sinh đến căng tin ăn sáng. Cả hai người đứng dậy, Ran quay lại nhìn nó:

_”Bọn chị đi trước nhé! Giờ giải lao tiết ba nhớ đợi chị ở tầng 6 phòng nghệ thuật nha”

_”Vâng ạ” – nó gật đầu nó

  Bóng hai người khuất dần. Nó nhìn theo rồi lại tiếp tục với bữa sáng của mình, chợt một giọng nói thanh thoát cất lên, khỏi nhìn cũng biết đó là ai.

_”Chà chà cậu đi ăn một mình à? sớm nhỉ” – Mika nháy mắt

_”Xì tớ chỉ ăn sáng thôi, lần này không bị lạc như hôm qua đâu, mà cậu cũng đến sớm mà, chưa đến 7h đã tới.” – nó nói mà miệng vẫn nhai bánh.

_”Uk tớ có chút việc nên đến sớm.” – Mika nói và ngồi xuống cái ghế đối diện nhìn nó.

_”Ukm cậu ăn sáng chưa? Ăn cùng tớ không?”

_”Thôi tớ ăn rồi! Cậu xin phép gia đình chưa?”

_”Tớ xin rồi, mà làm thủ tục đăng kí thế nào?”

_”Vậy à! Việc đó để tớ lo, chiều nay cậu thu xếp đồ đạc rồi đến dọn phòng tớ nhé, nhé nhé!” – Mika hứng khởi nói

_”Cậu được quyền xếp chỗ ở cho học sinh” – nó hỏi một câu ngớ ngẩn nhất trong ngày.

_”ờ hớ” – mika nhíu mày nhìn nó như người ngoài hành tinh.

  Rồi cả hai nói chuyện với nhau những câu vu vơ, nó thì cứ vừa ăn vừa nói, còn Mika thì vừa nói vừa lôi tập giấy ra vẽ vời. Tiếng chuông bắt đầu tiết học vang lên, Mika quay lại hỏi:

_”Ăn xong chưa rồi lên lớp?”

  Nó khẽ gật rồi chuẩn bị đi cùng theo. Tiết đầu vào lớp là môn vật lí, mọi thứ đều diễn ra bình thường, hai tiết tiếp theo cũng vậy, mọi người ai nấy đều làm việc riêng, một số người thì chăm chú nghe giảng, còn một số thì ngủ gật.

  Tiếng chuông  vang lên báo hiệu đã hết tiết ba, nó thở phào nhẹ nhõm. Kanon và Mika rủ nó ra sân sau trường ngắm hoa, tất nhiên Snow cũng theo cùng. Nó gật đầu ngay lập tức. Phía sau trường là một vườn kính với đủ các loại hoa trồng. Hương thơm nhẹ nhàng làm thư thái những ai bước chân vào đây. Nhìn từ cửa vào khiến nó liên tưởng đến một khu rừng thu nhỏ. Nó trầm trồ kinh ngạc chạy lại bên những khóm hoa, hết chỗ này đến chỗ khác khiến cho ba người kia chóng mặt. Kanon chạy theo nó nói:

_”Cậu nhẹ nhàng chút được không?”

  Nó vui vẻ nghe theo Kanon vì đơn giản là sợ Snow. Có cái gì đó khiến nó cảm thấy không an toàn. Chợt! Một dàn hoa hồng leo gần như chao đảo và sắp đổ về phía nó. Sự việc diễn ra quá nhanh khiến nó không thể phản ứng và chỉ biết chôn chân tại chỗ, nó nhắm mắt lại sợ hãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro