Chap 15: Sợ hãi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người trong lớp không ai bảo ai nhìn nhau rồi quay sang nhìn cô chủ nhiệm. Từ không khí sôi nổi hào hứng giờ chuyển sang không khí ngột ngạt khó chịu khiến cô Thầu bất giác rùng mình! “Quái! Mình nói gì sai sao? Trò này hay mà.” -  vừa nghĩ vừa thắc mắc khó hiểu. Cô Thầu đăm chiêu hồi lâu rồi nói to:

_”Ai không làm thì cô không ép, đây là trò vừa lạ vừa quen, phải chịu chơi thì mới xứng làm học trò của cô chứ, chỉ là ngồi vào ghế một lúc không cựa quậy thôi. Trò này còn có thể giúp các em rèn luyện tinh thần rất vững chắc mai sau có thi lên đại học cũng không sợ bị áp lực stress đâu” – Há há cô vừa nói xong vừa tự khâm phục mình nói quá chuẩn.

  Quả thật! Sau khi nghe cô Thầu nói xong, mọi người lấy lại được tinh thần vui chơi là chính , hăng hái nhiệt tình. Bỗng từ đằng sau Enju đứng dậy bức xúc:

_”Thưa cô nếu thua thì hình phạt thật không công bằng, tại sao con trai bị phạt nhiều hơn con gái vậy?”

_”Vì con gái thể lực kém hơn con trai, các bạn nam trong lớp phải thể hiện mình là đàn ông, phái mạnh chứ há há.” – cô Thầu ra chỗ Enju vỗ vai liên tục, miệng vẫn không quên cười tươi rói.

  Nếu như ở ngoài xã hội người ta vẫn thường mang nặng khái niệm “trọng nam khinh nữ” thì ở trong lớp này - tại đây, cô Thầu yêu quí của chúng ta đang “áp dụng triệt để” khái niệm “trọng nữ khinh nam”. Người đầu tiên vỗ tay phản ứng không ai khác chính là Miko siêu nhân “tốc độ” , tiếp đó là Jako “từ điển” , thứ ba là nàng “hoa” Kanon, rồi lần lượt các bạn phái yếu đều giơ tay hoan hô ý kiến rất chi sáng suốt của cô Thầu. Chỉ có mình Mika “panda” là đang hí hoáy với tập vẽ trên bàn. Khỏi nói cũng biết mấy bạn nam trong lớp cảm thấy ức chế ra sao, nhưng lại không thể nói lại, nếu phản kháng thì chả phải đã thừa nhận mình kém hơn con gái sao ...

  Và cuộc chơi chính thức khai màn !!

  Sau khi bốc thăm, năm người con gái được chọn là nó, Mika, Miko, Jako, Kanon. Tiếp năm người con trai “may mắn” là Snow, Enju và ba người khác nữa. Mỗi người được xếp cho một chiếc ghế để ngồi xếp thành hai hàng, mỗi hàng năm ghế. Để đảm bảo tính tuyệt đối trong trò chơi , cô Thầu đã quyết định dùng ....dây thừng...trói các học sinh yêu quí của mình trong ghế!!! Thật là một cô giáo có một không hai.

  Học sinh “bị nạn” thì cứ không ngừng la ó, còn cô thì cứ tiếp tục dùng dây thừng hì hục trói, khung cảnh bây giờ khiến người ngoài cuộc phải sửng sốt và dễ liên tưởng đến câu “việc ngươi ngươi cứ hét việc ta ta cứ làm”. Các học sinh khác trong lớp không bị trúng thì thở phào nhẹ nhõm vì vừa thoát được bàn tay “thần chết”. Giờ thì có hối hận thì đã muộn...

  Sau khi hoàn tất xong xuôi, cô Thầu đứng lên nhìn thành quả của mình và hài lòng. Để xem nào...một bức tranh thiên nhiên...ý quên...bức tranh trong lớp...có 10 con người mỗi người một kiểu dáng khác nhau nhưng đều có một điểm chung...bị trói và bịt miệng!!! Nếu không nói trước đây là trò chơi thì có thể người ta đã xông vào giải cứu vì tội bắt cóc ...và thủ phạm là cô giáo chủ nhiệm nhà ta.

_”Rồi đã xong! Bây giờ để xem sức chịu đựng của mọi người đến đâu nhé, các bạn khác trong lớp sẽ là BGK, phải thật công bằng nhé! Nếu không cô sẽ bắt BGK nào vi phạm phải chịu chung số phận đấy.” – Dứt lời cô Thầu nở một nụ cười gian ác mà từ trước tới giờ bọn nó vẫn thường khen là nụ cười mê hồn nhất. Bây giờ nó xin rút lại lời, không phải nụ cười mê hồn nhất mà là nụ cười nguy hiểm nhất.

  Bước đầu tiên, cô Thầu không biết ở đâu lôi ra một chiếc hộp nhỏ hình hộp chữ nhật, từ từ mở ra....ta đa chúng ta cùng xem biểu hiện của các bạn trong lớp nha! Từ khuôn mặt hồi hộp tò mò, chuyển sang toát mồ hôi và cuối cùng là khuôn mặt tái mét như vừa nhìn thấy người chết sống dậy. Đáp án cho thứ bên trong chiếc hộp là một con nhện thuộc họ Poecilotheria – nguyên nhân tạo nên những khuôn mặt xanh như tàu lá chuối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro