Chap 4: Bùng tiết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông giờ giải lao vang lên. Nó định rủ Mika và Kanon ăn lót dạ vì sáng nó phải “thể thao” bất đắc dĩ nên bụng đói meo. Nó nấn ná tới gần Mika, cô bạn đang ngủ một cách ngon lành, nó giữ ý gọi nhẹ, càng gọi thì càng ngủ say. Nó đập mạnh nhưng vẫn không được, cuối cùng định dùng phương pháp “loa” thì ngay lập tức phía cánh cửa phát ra tiếng ...”Rầm”. Một cô bé nhỏ tuổi, làm nó nghĩ ngay đến truyện có miko – cô bé nhí nhảnh. Cô bé đó lập tức phóng với tốc độ tên lửa ra chỗ Mika

Bộp

_” Á á e làm cái gì vậy hả? Lần nào ra đây cũng đánh chị là sao hả?” – Mika vừa ôm đầu vừa la oai oái

_ “Ai bảo chị ngủ say như heo quá cơ, có ai ngủ say như chị ko” – cô bé đó chống hông tự đắc

_”Có đó, đồ Miko mỏ nhọn, đồ Miko heo, đồ Miko vô duyên.....” – cứ mỗi chữ “đồ” là mỗi lần Mika đập thẳng vào Miko.

_”chị còn hơn e, đồ chị Mika khó tính, đồ chị Mika quái dị...” – cô bé làm y hệt như hành động của Mika lúc nãy

_”Á à dám nói chị thế à, muốn ăn đòn ko?”

Bla bla bla

Cuộc chiến thứ hai nó được chứng kiến trong ngày. Rồi lát sau, cô bé đó kéo thẳng Mika ra ngoài mặc kệ tiếng la thảm thiết từ người mà ai cũng biết là ai đấy. Nó ngơ ngác nhìn theo, hỏi Kanon bàn trên:

_”Nè Kanon, cô bé đó là ai vậy?”

_”là Miko, e gái của Mika, còn là người bên hội kỉ luật, cậu đừng nên dây dưa với hội kỉ luật vẫn hơn”

“Miko hả? Mình đúng là thiên tài ha ha” Nó tự sướng nghĩ thầm. Giống cô bé Miko trong truyện thế mà lại có tên là Miko! Rồi nó thắc mắc hỏi tiếp:

_”Ý cậu ko nên dây dưa là sao?”

_”vì hội kỉ luật rất nghiêm khắc, dù một lỗi nhỏ cũng bị đem ra xử như chơi” – Kanon vừa nói vừa lấy tay mình quẹt ngang cổ ý cắt cổ.

_”vậy ai là người quản lí hội đó, đừng nói đó là một con quỷ nha” – nó toát mồ hôi nói.

_”no no! Đó là Bleed – hội trưởng hội kỉ luật. Đẹp trai, hoàn hảo nhưng tính cách thì cũng ngang ngửa với một con quỷ ...” – Kanon tuôn ra một tràng

_”Ghê  thế sao?” Nó thầm nghĩ. Đang lúc nghĩ ngợi thì cái bụng biểu tình réo lên. Ấy chết, sorry cái bụng nha, ta quên mất. Nó dướn người lên chỗ Kanon, trưng ra bộ mặt đáng thương nhất có thể.

_"Kanon ơi! Xuống căng tin với tớ đi, tớ không biết căng tin ở đâu mà giờ bụng đói meo rùi hu hu."

Nhưng sự thật luôn trớ trêu:

_”Xin lỗi Yan nha. Tớ phải ở lại với Snow” – Kanon cười hì hì

Đoàng!

Câu nói nhẹ của Kanon nhưng mang đầy sức công phá lớn. Nó tiu nghỉu lườm Kanon rùi lại lướt qua Snow, vừa nhìn vừa nghĩ “Nhìn kiểu gì cũng thấy giống như khiến người ta  đang vi vu trên Bắc Cực vậy”. Tự hỏi tại sao Kanon có thể kết bạn được với “ninja” . Mà thôi trước hết phải lấp đầy cái bụng yêu quý của mình đã. Nghĩ rồi nó chạy đi ko quên để lại 2 người một cái lườm nữa.

Đi được một đoạn thì nó...bị lạc do ko biết đường. Căng tin chết tiệt! Mi ở đâu rồi hả? Ra đây mau. Tìm hoài không thấy, cuối cùng nó từ bỏ ý định đi tìm và thay vào đó là ý định ...bùng tiết hết sức là táo bạo. Vì bây giờ trước mặt nó là sân thượng, có hàng cây hoa anh đào thơ mộng, nghe được cả tiếng gió thổi. Từ sân thượng nhìn ra bên trái là biển rộng xanh ngát. Nó vươn tay tận hưởng không khí trong lành như trên “thiên đường” ...

”Rầm!” ( tiếng cửa sân thượng đấy )

_” Nè cậu kia! Làm gì ở đây giờ này?” – một cô bé từ đâu bay ra kèm theo lời nói mang tính chất đe dọa

_”Ơ...ơ ...mình...”

 Nó ấp úng ko biết trả lời ra sao thì ...

_”Mình gì hả? Theo tôi lên phòng giám hiệu. Nhanh!”

Ô hay! Cô bé đó nhìn bề ngoài cũng phải kém mình vài tuổi. May ở đây ko phân biệt tuổi tác chứ ở trường khác thì với cách ăn nói của cô bé này sớm muộn gì cũng tiêu cho xem. Nhưng phải công nhận cô bé này đúng là hình mẫu của trường phái cao sang quý tộc.

_”Nhưng...mình bị lạc” – Nó cố nói trôi nhất có thể

_”Bị lạc mà sao nói lắp vậy hả? Rõ ràng là ko đúng sự thật” – cô bé đó tuôn ra một lèo

_”mình ...mình...”

_”ko mình mình gì hết! Theo tôi lên phòng giám thị”

  Quả thật thì nó có thể trả lời cô bé này mà ko nói lắp chứ ( sao có thể soi xét kĩ lưỡng vậy chứ ) nhưng giọng nói và khuôn mặt có tính sát thương cao làm người đối diện phải lúng túng

_”Cậu là ai? Việc của tôi mắc mớ gì đến cậu?” – nó đành phải chống chế mặc dù biết là mình sai lè rồi.

_”Tôi là người của hội đồng kỉ luật, đủ tư cách để quản lí các học viên trong trường. Theo tôi lên phòng giám thị” – lần này ko chỉ nói mà còn hành động.... lôi còng ra tiến về phía nó

“  WHAT???!!! Mình là tù nhân à” – nó nghĩ thầm . Nhớ đến lời của Kanon, đúng là ko nên để người của hội kỉ luật để ý tới. Cuối cùng 36 kế , chuồn là thượng sách. Cảnh tượng rượt đuổi đã xuất hiện.

Chạy một đoạn khá lâu, nó quay sau nhìn. Chắc chắc rằng không có ai đằng sau. Nó thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống đất để lấy lại hơi thở bình thường. Sau khi nghỉ xong, nó chợt nhận ra mình đang ở một nơi khá lạ. Trước mặt nó bây giờ là một dãy các giá sách khổng lồ. “Có lẽ là thư viện” – nghĩ rồi chợt lắc đầu. Ở đây chả có gì gọi là giống thư viện. Nơi đây cũ kĩ và ẩm mốc, chỉ có  2 dãy sách xếp sát tường, tạo thành 1 đường thẳng đến cánh cửa ở cuối dãy kia. Nó thấy rùng rợn. Âm u và lạnh lẽo. Ko thể cử động và cảm giác như ngày một đến gần cánh cửa đó, nó ngất ....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro