hello again

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Mich ^ ^!
Disclaimer: DBSK không thuộc về mich T.T
Pairings: YooSu and more.
Rating: PG-13
Category: Romance, sad though but happy ending on my oppinion
Status: three shot, just finished one :D






Hello again




SEE YOU

AGAIN

LOVE YOU

AGAIN





Once



“YooChun ah”


Giọng nói thanh thanh và trong trẻo vang lên trong cái bầu không khí chật nức hơi người. Giọng nói nhỏ thôi nhưng không hiểu sao đánh bật được hết tất cả những âm thanh hỗn độn xung quanh một cách kỳ lạ để làm cái người con trai vốn chán nản quay lưng lại với cái cửa kính phải chú ý. Có lẽ thì cái cách gọi đó, đã lâu lắm rồi không ai gọi anh như thế.

“Ya, Kim JunSu cậu làm cái gì mà lâu quá vậy có biết tôi chờ bao lâu rồi không huh?” anh quay đầu lại ngay lập tức khi nhận ra người đó là ai và rồi đôi mắt anh mở to trước gương mặt trắng trẻo đáng yêu với đôi gò má phúng phín và cái miệng chúm chím đỏ hồng. “Kim JunSu, có thật là cậu không? Cậu thay đổi nhiều quá…” anh ngạc nhiên thốt lên.

“Ha ha, nhìn cái mặt của cậu kìa Park YooChun, đừng có nói cậu động lòng với tớ nhé. Hay là đang hối hận vì ngày xưa đã đá tớ hả?” Cậu mỉm cười và đôi mắt long lanh sáng ngời cũng như cười theo.

“Có lẽ thế” anh thì thầm và rồi ôm chầm lấy cậu mà hôn.

Vòng tay anh siết chặt thân hình nhỏ hơn của cậu, chặt tới nỗi khiến người ta cảm thấy chỉ cần anh mạnh tay thêm một chút nữa thôi thì cậu sẽ vỡ tan đi mất. Nụ hôn sâu, đầy đam mê và ngọt ngào tới mức khi rời nhau ra hai người đã phải vội vội vàng vàng hít một hơi đầy oxy đi bù cho khoảng năng lượng vừa hao tổn.

“Su hôn giỏi phải không?” cậu nhìn anh mỉm cười, với đôi mắt nâu linh hoạt

“Su ah…” anh ngượng cười, bất ngờ trước sự bình tĩnh của cậu “Su thay đổi nhiều quá”

“Con người phải thay đổi mà, với lại nhờ thế mà Su mới trưởng thành” cậu cười và đưa tay kéo cái vali nặng chình chịch “Xe Chun đậu ở đâu thế?”

“Để Chun kéo cho” anh dành lấy cái tay kéo từ phía cậu và tim chợt đập mạnh khi tay hai người rượt qua nhau.

“Không cần đâu” Cậu gạt tay anh ra vừa cười vừa nói “Galăng như thế thì chỉ nên ở trước mặt của đối tượng thôi. Với lại, cái này Su tự làm được mà. Su chẳng còn là con nít từ lâu lắm rồi, đã tám năm rồi mà Chun quên rồi sao?!”

Anh lắc đầu cười nhẹ, nghe có chút gì đó hụt hẫng.

Xe chạy băng băng trên quãng đường cao tốc, Su ngước mặt nhìn lên bầu trời Seoul đầy sao mà hát nho nhỏ. Cảm giác này đã lâu lắm rồi mới lại tìm thấy, tám năm rồi. Đã tám năm sao? Anh giật mình tự hỏi sao thời gian có thể trôi nhanh đến như thế, nhanh đến mức kinh ngạc, xoá nhoà tất cả mọi thứ.

Anh lại nhìn JunSu và rồi mỉm cười, JunSu lớn thật rồi, không còn là cậu bé mười bảy tuổi yêu một cách đơn sơ và thuần khiết. Không còn là một cậu bé hễ chút là đỏ mặt và ngại ngùng mà đã trở thành một chàng trai hai mươi lăm tuổi đầy sức quyến rũ, có thể làm siêu lòng người khó khăn nhất chỉ bằng một cái nhìn bâng quơ.

Và hôn nữa, nụ hôn của JunSu hai mươi lăm tuổi cũng thật khác so với JunSu mười bảy tuổi, mạnh mẽ hơn và cũng thành thạo hơn. Anh còn nhớ ngày xưa mỗi lần hôn nhau ở những nơi đông người, cậu lúc nào cũng e dè và sợ sệt với gương mặt đỏ còn hơn ông mặt trời trên đỉnh đầu. Còn bây giờ, cậu điềm tĩnh hơn và phóng túng hơn, ngay cả khi nhìn vào mắt anh cũng không còn cảm thấy lúng túng nữa. Phải chăng vì người ta rồi sẽ lớn, và lớn thì sẽ thay đổi? Và phải chăng chính anh là người đã gây ra thay đổi đó, nếu như ngày xưa anh không bỏ rơi cậu thì cậu sẽ không sang Anh và họ đã không lướt qua nhau đơn giản như thế. Anh sẽ hạnh phúc, cậu sẽ hạnh phúc, anh chắc như thế…

Hai người sẽ rất hạnh phúc.



Rất hạnh phúc…



Chiếc xe thắng lại và dừng ở trước một căn nhà trắng tinh khiết, cậu bước chầm chậm tới trước cánh cửa gỗ thơm mùi của thời gian. Chần chừ một chút khi kí ức trở về trong khoảng khắc cánh cửa gỗ màu nâu sậm lại được mở ra, gió mang mùi hương của lá khô dẫn đưa người về với quá khứ… Ngày ta vốn thuộc về nhau….




Cánh cửa khép dần lại, bóng tối ùa vào căn nhà màu trắng tinh khiết, lại một lần nữa cậu con trai với mái tóc nâu đứng nép bên cửa sổ nhìn chiếc xe màu trắng bạc lao vút đi trong đêm tối mà nén một tiếng thở dài. Lại một lần nữa cậu lại để anh bước ra khỏi cánh cửa này, bước ra khỏi trái tim cậu mà không thể làm gì để ngăn điều đó . Chỉ thế thôi, đứng nhìn một cách lặng câm và bất lực…

Cậu ngồi thêm một lúc nữa, cho đến khi không gian xung quanh cậu tĩnh lặng tới mức ghẹt thở và rồi cậu từ từ thả người xuống chiếc ghế sofa êm ái. Đầu cậu trống rỗng có hay chăng là kí ức đang trôi một cách lặng lẽ, ngày mà cậu và anh chỉ là hai đứa trẻ thơ. Hai đứa trẻ vô tư lự với nụ cười trong sáng lớn lên bên nhau, và ngay cả khi gia đình cậu di dân sang Anh thì cậu vẫn chấp nhận ở lại Seoul để được ở bên cạnh anh, như khi anh đã một mình từ Mỹ trở về gặp cậu.

Cậu còn nhớ, đó là một đêm mùa đông giữa tháng mười hai giá rét. Trời thì khuya lắm rồi và cậu thì đang ngồi co ro trong góc giường với cái chăn quấn quanh người và nước mắt chảy ròng ròng vì …nhớ anh. Khi đó cậu mười lăm tuổi, lần đầu tiên sau mười lăm năm ở cạnh nhau cậu phải xa anh, vì anh phải theo gia đình sang Mỹ việc mà làm cậu khóc suốt cả tuần sau đó. Đang bận vừa lau nước mắt vừa thút thít thì cậu nghe tiếng gõ từ cửa sổ phòng mình, cậu sợ quá đưa chăn trùm kín người lại nhưng tiếng gõ thì mỗi lúc một dồn dập hơn. Tới khi chịu hết nổi cậu mới bước ra đó coi thử coi sao, thì cậu thấy anh đang co ro vắt vẻo trên lang can nhà cậu mà nói rằng cậu thật là chậm chạp làm anh như muốn bị đông cứng ngoài kia. Cậu không nhớ lúc đó cậu đã làm gì nhỉ hình như là lao ra ngoài mà ôm lấy anh thật chặt. Và sau đó nữa thì sao?? Hình như là anh chui vào chăn và ôm chặt lấy cậu mà đánh một giấc tới sáng. Kể từ đó hai người đã ở chung với nhau tới giờ.

Anh là một kẻ thích yêu và có quá nhiều tình yêu để ban phát cho người khác nhưng không chừa lại chút nào dành tặng cho bản thân mình hay cho cậu. Anh yêu cái đẹp, yêu điên cuồng yêu vội vã. Cậu yêu anh, đơn giản chỉ có thể, một điều mà anh chưa bao giờ hiểu, chưa bao giờ bận tâm sẽ không bao giờ đáp lại.



“Vào nhà đi chứ, hay đợi Chun ẵm vào?!” anh nháy mắt trêu chọc khi thấy cậu đứng chần chừ ở cửa và rồi chợt buồn khi không thấy gương mặt cậu đỏ hồng lên như ngày nào. Chỉ một thoáng thôi, nhưng anh thấy mình vừa chạm vào vết thương của cậu.

“Ẵm thử xem có nỗi không?” cậu nháy mắt và vòng tay ôm lấy cổ anh.
Anh ngẩn người một chút rồi nhấc cậu lên đi vào trong nhà, cậu ốm nhiều quá, người nhẹ đi hẳn không còn êm ái như gấu bông ngày xưa nữa. Nhưng mùi hương vẫn thế, có thể thói quen là điều duy nhất người ta khó lòng thay đổi, dù thời gian có trôi.

Hai người ngả người xuống chiếc ghế Sofa, cậu ngồi xuống ghế nhưng tay vẫn không buông anh ra, cậu ôm anh thật chặt và ngửi cái mùi hương trên cổ anh. Cái mùi hương ngày xưa từng làm cậu thao thức bao đêm, khóc bao nhiêu đêm vì nhung nhớ. Anh mỉm cười và vòng tay kéo cậu sát vào mình, ngoài cậu ra không có một ai làm như thế với anh cả, và anh cũng chưa bao giờ để ai đó rúc vào lòng mình như thế. Bao nhiêu năm rồi, bao nhiêu người đến và đi, những cuộc tình vội vã và chóng vánh, không một ai có thể ở lại… như cậu đã từng.

“Phòng của Su lúc nào cũng như thế” anh khẽ nói khi cậu ngồi thu người lại nép vào lòng anh. Hơi ấm xưa cũ, tình yêu xưa cũ, lỗi lầm là vết thương mãi nhói đau… suốt đời, vì con người đôi khi không thể tự mình tha thứ.

“Tối nay Su ngủ với Chun được không?” cậu khi tay mân mê chiếc vòng cổ của anh, của người ấy tặng và anh vẫn còn giữ. Cậu khẽ mỉm cười với quá khứ. Đẹp đẽ và tang thương.



“Su ah” anh nói và chạy vào nhà khoe cậu chiếc dây chuyền hình thánh giá bạc đang đeo trên cổ “Đẹp không? Dana tặng cho Chun đó”

“Đẹp chứ” dĩ nhiên là đẹp rồi, nụ cười từ trái tim của Chun mới đẹp làm sao

“Dana là một người rất đáng yêu” anh mỉm cười

“Chun yêu cô ấy?” cậu thì thầm

“Chun yêu cái đẹp, và Dana bao gồm trong cái đẹp” anh đáp

“Vậy sao Chun không yêu Su?” cậu hỏi “Su không đẹp sao?”

“Su khác chứ” anh trả lời hờ hững

“Khác chỗ nào?” cậu nhìn anh chăm chú

“Hỏi làm gì” anh mỉm cười và nhéo đôi gò má phúng phính của cậu. “Tối nay Chun không về đâu, đừng chờ cửa. Chun tới chỗ Dana”



“Được chứ” anh mỉm cười và đưa tay xoa đầu cậu. Tám năm rồi, cậu vẫn là JunSu mười bảy tuổi, với anh…

Mỉm cười anh nhìn cậu đang loay hoay với những món đồ lấy ra từ vali
“Cái này là cho Chun… cái này .. cái này…. cái này nữa…”

Anh lại cười nhìn cậu nói liên miệng.
Bỗng nhớ tới câu hỏi mà anh chưa bao giờ trả lời

“Thật ra thì Su như thế nào thì vẫn là Su thôi” anh bỗng lẩm nhẩm

“Hả, Chun nói cái gì?” cậu ngẩn đầu lên

“Không có gì cả” anh lắc đầu.

Có lẽ chẳng bao giờ cậu hiều, nếu Dana không đẹp anh sẽ không bao giờ chú ý đến. Nhưng chỉ cần là cậu thôi, cho dù như thế nào đi chăng nữa, anh sẽ không bao giờ muốn phải rời xa….

Stay with me tonight



Tháng mười hai lạnh lẽo, tuyết trắng xoá phủ đầy những hàng cây khô hai bên đường. Gió rít lên điên cuồng làm người qua đường bỗng chợt rùng mình, kéo vội chiếc áo lên cao hơn và bước nhanh về nhà. Trời tối đen như mực, ánh sáng trả tự do về với bóng đêm. Trong một ngôi nhà nhỏ ở góc phố yên bình, ánh đèn vàng hắt ra từ chiếc cửa sổ trên tầng hai của ngôi nhà màu trắng khiến người ta chợt có cảm giác yên bình…

Hai người nằm trên chiếc giường nhỏ với tấm chăn dày quấn chặt, cậu không khỏi hít hà, hơi lạnh làm cậu thấy rét buốt dù đã co chân lại sát vào người. Anh mỉm cười kéo cậu vào lòng, cậu dụi đầu vào ngực anh, cảm giác ấm áp lan toả trong căn phòng nhỏ. Anh lại cười, mắt cũng cười và tim cũng cười, khẽ vuốt nhẹ mái tóc mềm ơi là mềm, thơm ơi là thơm của cậu. Anh hít một hơi căn đầy phổi, mùi hương trên người cậu, cái duy nhất thuộc về cậu, thứ mà làm anh ngẩn ngơ nhung nhớ, như một người điên tìm kiếm hoài nơi những người khác…mà không gặp, suốt đời vẫn chưa gặp một hương thơm nào khiến lòng mình thanh thản đến thế.

“Những năm qua Su sống như thế nào?” anh khẽ hỏi kéo và kéo cậu lại gần hơn

“Sống tốt” cậu điềm tĩnh trả lời khi tay vuốt ve những đường nét trên gương mặt anh

“Không nhớ Chun sao?” anh hỏi

“Nhớ chứ” cậu mỉm cười “Đôi lúc nhớ đến điên lên được” cậu từ tốn trả lời

“Thế nhớ thì sao?” anh tò mò hỏi

“Thì tìm một người nào đó để thế vào chứ sao” cậu bật cười nhìn anh tinh nghịch

“Tìm đại một người ư?” anh ngạc nhiên nhìn cậu

“Uh, những mối tình một đêm. Nè đừng nhìn Su với đôi mắt đó chứ, không phải Chun có nhiều kinh nghiệm hơn Su sao?” cậu nói với vẻ dửng dưng

“Tại sao không về với Chun?” anh nhìn cậu dịu dàng và buồn bã

Cậu mỉm cười không đáp, tay khẽ mâm mê viền môi cong cong của anh.

“Đừng làm như thế” anh nắm tay cậu lại, ánh mắt lạ lùng, siết chặt

“Sao thế?”

“Vì… Chun sẽ hôn Su” anh thì thầm

“Thì sao?!” cậu kéo anh lại gần hơn, hơi thở ấm áp phả đều trên gương mặt mà đường nét của nó đã khắc sâu rất sâu trong tim cậu, tới nỗi không thể nào quên. Ít ra cậu đã từng nghĩ thế….

Anh nhìn vào đôi mắt trong veo và bình thản của cậu, một nụ hôn nhẹ nhàng trượt xuống bờ môi mềm. Tay cậu vòng qua người anh và ôm thật chặt, nụ hôn trượt dần xuống chiếc cổ thon dài và tay anh luồn vào trong áo vuốt nhẹ chiếc lưng mềm mại. Cậu lại nhìn anh mỉm cười, nụ cười đầy khiêu khích làm tim anh bất chợt lỗi một nhịp.

“Chun sẽ không dừng lại” anh run run nói

“Chỉ đêm nay thôi, được không?” cậu nhìn anh dịu dàng và đặt lên môi anh một nụ hôn khác.

Nụ hôn có bị mặn, nước mắt rơi không hiểu vì sao?!


“Tối nay Chun không về đâu, đừng chờ cửa. Chun tới chỗ Dana”

Lạ thật, anh đã nói như thế rồi mà cậu vẫn chờ.

Lạ thật, sao thói quen của con người lại khó lòng thay đổi đến thế.

Cũng giống như việc cậu yêu anh và chờ đợi anh vậy? Liệu đó có phải cũng là một thói quen?!
Cậu lại mỉm cười, kéo cao cổ áo lên rồi lại thở dài. Hôm nay trời lạnh quá, tuyết phủ đầy ngoài kia thế mà. Lạnh quá, lạnh lắm… Có gì đó mằn mặn và nóng ấm, cậu mỉm cười đưa tay rút từ trong túi ra một chiếc hộp nhỏ. Cậu mở chiếc hộp đó ra đưa tay mân mê chiếc dây chuyền hình thánh giá bạc rồi cười vu vơ….

Dây chuyền thánh giá này vốn dĩ có đôi, cha của Dana đã làm nó khi ông còn là một chàng trai trẻ, vốn dĩ định tặng cho mẹ của Dana, người mà ông yêu thương nhất nhưng bà đã sớm bỏ ông mà đi. Bạc tượng trưng cho may mắn, thánh giá cầu chúc bình an, và ông đã tặng lại nó cho Dana và JunSu với hi vọng hai người sẽ tặng nó cho người mà mình yêu thương nhất.

Và người mà Dana yêu thương nhất là YooChun.

Người mà cậu yêu thương nhất cũng là YooChun.

Cậu thở dài và nước mắt lại lặng lẽ rơi.

Người mình yêu thương nhất vốn dĩ sẽ không bao giờ thuộc về mình.



Đêm qua anh có một giấc mơ, anh gặp lại JunSu sau bao nhiêu năm xa cách.

Một JunSu đơn thuần của tuổi mười bảy…

Và rồi anh thức dậy, thấy JunSu và toàn bộ hơi ấm còn thơm mùi sữa từ nơi cậu ta gói gọn trong vòng tay. Cậu vẫn đang say ngủ, dịu dàng rúc đầu lòng vòng anh ngoan hiền như đứa trẻ thơ. Anh mỉm cười, mừng vì đây là sự thật, mừng là cậu đã trở về.

JunSu của tuổi hai mươi lăm.

Nghĩ cũng thật buồn cười, tám năm xa cách, bất chợt một ngày vô tình anh nhận được một tin nhắn từ một số điện thoại lạ hoắc.

“9pm, ngày mai. Sân bay.”

Chỉ có thế thôi không gì khác nhưng sao anh vẫn tin tưởng rằng đó là cậu. Nói một cách khác hơn anh luôn luôn mơ rằng một ngày nào đó cậu sẽ trở về, trong tám năm qua anh không ngừng mơ như thế. Một ngày nào đó cậu sẽ trở về, một chốc thôi cũng được nhưng cậu sẽ lại trở về bên cạnh anh

Park YooChun xưa nay không tin vào tình yêu, vì tình yêu chỉ là một cuộc đổi chác trên thân xác và những cuộc vui rồi sẽ lại tàn. Khi đó tình yêu sẽ chết ?!

Nhưng với cậu thì lại khác, anh đã từng tin thế, đêm hôm qua, anh đã tin thế.

Thật đó, anh phát hiện ra rằng anh yêu cậu biết bao nhiêu

Anh đã luôn luôn yêu cậu.

Chỉ là anh quá vô tâm để mà có thể nhận ra….

Hoặc là anh vốn nhận ra nhưng lại vô tình chối bỏ…



“Anh nói rằng mình yêu Dana, nhưng tại sao lại làm như thế?” cậu hét vào mặt anh và nhìn chăm chăm vào cô gái đang nằm trên giường với ánh mắt đanh lại “Mặc quần áo vào và ra khỏi nhà tôi… ngay lập tức.”

“Chẳng liên quan gì đến cậu cả” anh nhún vai

“Tại sao không liên quan đến tôi?” cậu nghẹn ngào “Dana là bạn thân của tôi và anh bảo rằng anh yêu cô ấy”

“Tôi vẫn yêu cô ấy” anh mỉm cười

“Nhưng còn cô gái này” cậu run rẩy

“Tôi đã nói rồi JunSu, tôi yêu tất cả những gì thuộc về cái đẹp” anh nhếch mép cười

“Vậy còn tôi?” JunSu bật khóc

“Cậu thì sao?” anh nhìn cậu

“Tôi yêu anh”

Anh kéo cậu vào lòng mình và đặt một nụ hôn trên đôi môi run run kia.

“Tôi biết mà”

Anh mỉm cười, nụ cười của người biết mình sẽ thắng.

“Anh sẽ yêu một mình tôi thôi chứ YooChun?” cậu ôm lấy anh và tự hỏi

“Có lẽ”
“Chunnie” giọng cậu vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.

“Cậu dậy rồi ah?” anh nhìn cậu mỉm cười và đặt một nụ hôn lên đôi môi xinh xắn của cậu. Và rồi trước sự ngạc nhiên của anh, cậu gỡ vòng tay của anh ra một cách lạnh lùng.

“Chỉ đêm qua thôi YooChun ah” cậu cười lãnh đạm và rồi bước xuống giường

Cậu chầm chậm bước xuống giường di chuyển một cách khó khăn vào phòng tắm. Anh nằm đó như hoá đá và rồi chợt rùng mình khi nhớ lại lời JunSu nói về những mối tình một đêm của cậu. Hình như anh cũng đang nằm trong số đó thì phải?!

Bật cười chua chát.

Bắt đầu bằng một nụ hôn và kết thúc bằng một đêm ân ái. Tám năm trời trôi qua trong nhung nhớ chỉ trở thành một cuộc tình một đêm chóng vánh. Cậu thay đổi rồi Kim JunSu, thay đổi thật rồi JunSu ah.

JunSu hai mươi lăm tuổi, anh mỉm cười… Anh quên mất điều đó chứ, cậu đã không còn là JunSu mười bảy tuổi từ lâu lắm rồi. Kể từ ngày anh phá nát trái tim cậu cũng bằng những cuộc tình chóng vánh và những trò đùa ác nghiệt.

Ngày xưa khi JunSu nói rằng cậu yêu anh, anh mặc nhiên chấp nhận như thể đó là một hiệu quả tự nhiên của một bài toán cộng. Và tình yêu của cậu, thứ tình yêu ngây thơ và giản đơn ấy đã làm trái tim anh nhung nhớ suốt một khoảng thời gian dài.

Những mối tình một đêm ư? Anh mỉm cười, ngày đó những mối tình như thế của anh nhiều không kể nổi. Anh cũng chưa bao giờ bận tâm hỏi tên của đối phương, đêm từng đêm, người đến rồi đi. JunSu đã đau lòng, đã khóc hết bao nhiêu là nước mắt nhưng cuối cùng vẫn yếu lòng trước nụ hôn của anh. Cậu đã mắc phải nhiều sai lầm. sai lầm lớn nhất là yêu anh nhiều đến thế. Nhiều hơn cả chính bản thân mình.

Chưa từng có ai yêu anh bằng thứ tình yêu như cậu.

Chưa từng có ai đến với anh bằng trái tim mong manh như cậu.

Cũng chưa từng có ai kiên nhẫn như cậu.

Cậu yêu anh, để trái tim mình rách bươm ra từng mảnh nhỏ.

Rồi lại dùng nước mắt để chấp vá.

Rồi lại mỉm cười và tiếp tục lặng lẽ yêu anh.

Yêu cậu và được cậu yêu, đáng lẽ anh không nên đòi hỏi nhiều hơn thế.

Nhưng tiếc thay Park YooChun lại là người thích trêu đùa, nhẫn tâm đùa nghịch cả trên trái tim của người mình yêu thương nhất.


“Dana?” cậu nói với đôi mắt ngập đầy nước mắt. Dana đang nằm trong vòng tay siết chặt của YooChun

“JunSu… mình…. mình…” Dana ngước nhìn cậu với ánh mắt bối rối trong khi anh thản nhiên đứng dậy mỉm cười.

“Cậu về sớm”

“Park YooChun.. anh đã nói là sẽ yêu một mình tôi” cậu nghẹn ngào

“Tôi chỉ nói là có lẽ” anh mỉm cười nhìn đôi mắt ngập tràn nước mắt của cậu.

“Tôi thật ngốc” cậu nhìn anh chăm chăm

“Cậu không ngốc, chỉ là cậu quá yêu tôi” anh mỉm cười “Thôi nào JunSu, đừng giận dỗi nữa..”

“Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Tại sao lại là Dana…” cậu đứng như không muốn vững

“JunSu” Dana không dám nhìn thẳng vào mắt cậu

“Dana, chúng ta là bạn thân mà. Mình đã nói với cậu là mình yêu YooChun trong suốt ngần ấy năm, và rồi cậu lại nói với anh ấy rằng cậu yêu anh ấy.” Cậu đưa tay quệt hàng nước mắt đang chảy dài “Mình đã tha thứ mà Dana, nhưng sao cậu lại đối xử với mình như thế…”

“Nhưng chính cậu đã giành YooChun từ tay của mình JunSu, mình chỉ lấy lại những thứ thuộc về mình mà thôi” Dana nói

“Những thứ thuộc về cậu ư?” JunSu bật cười và nhìn YooChun

“Dana” YooChun lên tiếng

“Em nói không đúng sao, anh vốn thuộc về em. Cậu ta chẳng qua chỉ là mối tình một đêm mà thôi…”

“Park YooChun” cậu nhìn thẳng vào mắt anh và rồi thở dài một cách buồn bã “Anh ác lắm… tôi muốn nói là mình hận rất nhiều, ghét anh rất nhiều. Anh với những mối tình một đêm của anh, tôi ghét tất cả. Nhưng tôi lại yêu anh còn nhiều hơn thế.” Cậu bỗng bật cười “ Tôi cũng chỉ là mối tình một đêm thôi sao YooChun?”

“…” anh im lặng không nói

“ Trả lại cho cô Dana” cậu giật mạnh chiếc dây chuyền thánh giá bạc trên cổ và quăng xuống đẩt. Cậu nhìn anh, ánh mắt ai oán và đau đớn tột cùng và rồi cậu bỏ chạy.

Anh chỉ đứng đó và rồi cúi xuống nhặt sợi dây chuyền lên.

“Đi đi” anh đột nhiên hét to “Đi ngay đi”

Anh đã không đuổi theo cậu và cậu đã không trở lại.

Biến mất không một tin tức không một dấu vết, đơn giản là như thế.

Biến mất khỏi cuộc đời anh.

Để lại một vết thương không thể lành.


“Chunnie ah, xuống ăn sáng đi” giọng cậu vang lên từ phía tầng trệt

“Xuống ngay”

Một lát sau khi anh xuống tới tầng trệt thì đã thấy cậu ngồi trên bàn ăn với một bữa ăn sáng thịnh soạn.

“Su nấu được nữa cơ ah?” anh bất ngờ hỏi

“Uhm, vì người yêu cũ của Su rất thích nấu ăn nên anh ấy đã dạy Su” cậu mỉm cười đưa tay rót cho anh ly nước cam.

“Người yêu cũ ư?” anh thấy tim mình hẫng một nhịp, nhoi nhói và khó chịu làm sao

“Uhm, anh ấy tên là JaeJoong. Khá là đẹp trai đó” cậu mỉm cười và rồi khẽ nhăn măt

“Sao thế?” anh lo lắng

“Chun vẫn không thay đổi gì hết, lúc nào cũng mạnh tay thật” cậu xuýt xoa nhăn nhó

“Xin lỗi” anh cười ngượng nghịu “Chỉ là…”

“Mà Chun có còn nhớ lần đầu tiên của chúng ta không?” Su mỉm cười với đôi gò má thoáng hồng

“Nhớ chứ, lúc đó Su đã khóc nguyên cả một ngày còn gì” anh phì cười khi nhớ lại hình ảnh lúc đó

“Ai bảo Chun mạnh tay làm gì, làm người khác êm ẩm cả tuần. Chưa đánh là may rồi đó” cậu chu môi

“Thì tại Su lúc đó đáng yêu quá làm chi” anh cười tình tứ

“Thôi đi, cách xưa cũ này chỉ để dành cho những người ngây thơ thôi” cậu đưa tay lấy miếng bánh mì cắn một miếng rõ to

“Ngây thơ?” anh hỏi lại

“Như Su hồi đó đó, chứ bây giờ hả. Chưa biết ai dụ dỗ được ai đâu ah nha” cậu nháy mắt

“Sau đột nhiên Su lại quay về thế?” anh hỏi

“Nhớ Chun đó” cậu cười

“Nói thật đi” anh đỏ mặt

“Để trả thù Chun” cậu cười tinh nghịch

“SU” anh hét nhỏ

“Có công chuyện, công ty cử sang đây cho kế hoạch quảng cáo mới. Ah mà Su đã nói cho Chung nghe chưa nhỉ, Su là một PR khá là nổi tiếng đó” cậu mỉm cười

“PR?” anh ngạc nhiên. JunSu hay mắc cỡ mà trở thành PR ư?

Ah không anh lại quên nữa rồi, đây không phải là JunSu mười bảy tuổi…

“Uhm” cậu uống miếng sữa

“Về với ai vậy?” anh hỏi

“Với YunHo và JaeJoong” cậu đáp

“JaeJoong?” anh giật mình “Người yêu cũ của Su ah”

“Uh, YunHo cũng vậy. Su và anh ấy cũng từng hẹn hò” cậu mỉm cười “Đừng lo tối nay Chun sẽ gặp thôi mà. Thôi Su đi đây, tối nay gặp” cậu đứng dậy và hôn anh một cái thật kêu trên má

Người yêu cũ ư? Những hai người yêu cũ một lúc.

Kim JunSu cậu thật biết cách làm người khác đau đầu.

Let’s me be your life


Lần đầu tiên trong hai mươi lăm năm của mình Park YooChun ngồi chờ đợi một người. Và cũng là lần đầu tiên trong đời anh không vội vàng kiếm cho mình một cuộc tình chóng vánh, mà chỉ ngồi trên chiếc ghế sofa mềm mại nhìn ra chiếc cửa gỗ và chờ đợi đêm trôi.

Nếu ai hỏi rằng anh chờ đợi chuyện gì? Thì xin thưa, anh cũng không rõ nữa, chờ đợi một cái gì đó không rõ. Có lẽ trong đời mình, đã có rất nhiều khi anh khiến người khác phải đau lòng và chờ đợi. Nên có lẽ lần này, anh cũng phải thử lại một lần…

Có tiếng xe dừng lại ở trước cửa, anh bỗng nhiên lại hồi hộp tim đập mạnh vô cớ, tay thì run run. Cái quái gì đang xảy ra thế này YooChun?!

Cánh cửa mở ra, anh mỉm cười và rồi gương mặt xụ xuống một đống khi thấy JunSu đang dìu một người bước vô nhà. Cậu nhìn thấy anh và cười một cách vô tư, nụ cười làm trái tim một người đau nhói..

“Chun chưa ngủ ah? Ah, đây là JaeJoong, hyung ấy say quá nên thất lễ, mong Chun đừng chấp…”

“Su ah…” anh lắp bắp và rồi tim như ai đó bóp chặt khi cái người tên là JaeJoong đó đang ôm chặt lấy JunSu mà hôn khắp mặt và cổ. Bàn tay anh tự động nắm chặt lại, tức tối muốn bóp nghẹn con tim… khó thở thật…

“Thôi Su đi ngủ đây…” cậu mỉm cười trông gương mặt không có vẻ gì khó chịu trước hành động của JaeJoong.

“Su ah…” anh lại gọi.

“Huh?” cậu quay đầu lại và anh khẽ đáp

“Ngủ ngon”

“Chun cũng ngủ ngon” cậu rướn người lên hôn nhẹ lên má anh, mùi rượu nồng nặc.

Cậu quay lưng đi.

Anh bỗng gọi to

“SU AH”

Cậu dừng lại nhưng vẫn không quay đầu lại, một tay giơ lên cao vẫy vẫy

“Đừng đi…” hai chữ cuối cùng như tan vào không khí, nhẹ nhàng biến mất. Như nước mắt chưa kịp tuôn trào đã chảy ngược vào tim, xót xa, nhức nhối. Và lặng câm như thể chính người thốt ra câu đó cũng không tin và không nhận thức được mình đang làm gì…

Anh mỉm cười một cách buồn bã rồi quay ngược vào phòng, lỗi là do anh, là do anh. Tất cả…


““Su chưa ngủ ah?” anh đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của cậu

“YooChun…” giọng nói nhẹ nhàng vang lên

“Su đi ngủ đi, coi chừng sẽ bị bệnh đó, thức khuya không tốt đâu” anh mỉm cười

“YooChun…” giọng nói có vẻ ngượng nghịu

“Su không nghe lời gì hết” anh ôm lấy người đó và hít mùi thơn trên tóc. Bất chợt anh đẩy người đó ra mắt nhìn chằm chằm một cách mông lung khó hiểu

“YooChun..” giọng người đó nghẹn ngào

“Su ah.. mai là sinh nhật Su mà… ngủ sớm đi rồi mai chúng ta sẽ đi chơi” anh mỉm cười bối rối

“Park YooChun. Đừng có gọi như thế nữa…” người đó lớn tiếng

“Su ah..”anh ngạc nhiên

“Park YooChun, anh có yêu tôi không?” người đó bật khóc

“Dĩ nhiên rồi, Chun yêu Su nhất trên đời” anh mỉm cười

“Su Su SU, lúc nào cũng Su. Tôi không phải là Su..” người đó đứng dậy bỏ đi. Anh nhanh chóng kéo người đó lại và ôm thật chặt, vai anh nhẹ nhàng gác lên vai người đó

“Su ah, đừng đi”

Khi đó nước mắt rơi xuống vai nóng ấm.

Nước mắt của chính mình

Có lẽ là yêu.


“Chunnie ah, dậy ăn sáng đi nè” giọng nói của cậu vang lên làm anh giật mình thức giấc.
Không sao cả, JunSu đã trở về. Sao cũng được chỉ cần cậu trở về là được rồi.

Cho dù là JunSu hai mươi lăm tuổi.

Anh bước từ từ xuống nhà bếp, nơi sực nức mùi thơm quyến rũ của thức ăn.

Nép bên cửa bếp, anh thấy JunSu vừa nói vừa cười với người đang nấu thức ăn. Tay ôm qua eo của người đó một cách thân mật, chiếc áo sơ mi nhàu nát, anh mỉm cười. Tim đột nhiên lại thấy đau…

“Xin chào tôi là JaeJoong” người đó gật đầu chào anh

“Tôi là YooChun” anh mỉm cười đáp lễ “Cám ơn vì đã chăm sóc JunSu trong thời gian qua”

“Hai người làm gì mà khách sáo thế” Su chu chu môi và cắn một miếng thịt to “ Thật tình là Jae làm là ngon nhất đó, hay là mình quen nhau lại đi. Dạo này tối nào Su cũng ăn mì gói” cậu cười cười, vẻ mặt không biết là thật hay đùa.

“Thế cậu quen lại với tôi chỉ vì bữa ăn thôi sao?” Jae mỉm cười

“Tình yêu đi qua từ cái bao tử trước mà” Su cười tít mắt

“Còn Stephanie thì sao?” Jae nháy mắt trêu cậu

“Thì chia tay thôi” cậu nhún vai, có vẻ bất cần.

“Stephanie?” anh nhíu mày

“Người yêu gần đây nhất của JunSu đó” Jae trả lời thay cậu “ Mà chẳng biết là người yêu thứ mấy nữa, Su làm ơn đi, lăng nhăng vừa vừa phải phải thôi chứ. Làm người khác đau cả tim.”

“Haha” cậu bật cười trêu chọc “ Jae ghen hả? Vẫn chưa quên được Su chứ gì?”

“Làm như quên một người dễ lắm vậy?” Jae thở dài “Mà Su cũng nên nghiêm túc một lần đi là vừa, Stephanie cũng là một cô gái tốt.”

“YunHo cũng nói như thế” Su cười nhẹ “Và Su cũng đã từng nghĩ như thế” bỗng cậu nhếch môi cười “Stephanie là một cô gái tốt nhưng biết sao được, ai bảo cô ấy yêu Su nhiều hơn làm gì” cậu lại cười. Nụ cười của một kẻ biết mình sẽ thắng..

Và anh thở dài.

Đôi khi con người cứ luôn muốn mình phải quên, nhưng thật ra là đang ép mình phải nhớ. Nói đã quên có nghĩa là còn nhớ, nói hết yêu có nghĩa vẫn còn vương vấn. Nhưng hờ hững thế này, có nghĩa gì đây?! Anh bỗng tự hỏi lòng, bao nhiêu năm qua rồi anh có quên cậu chưa? Anh không biết, anh không cho phép mình nhớ hay đang đang bắt bản thân không được phép quên.

Kim JunSu, sao cậu không chỉ là một cậu bé mười bảy tuổi???

“Ah mai là sinh nhật của Su đó, có định làm gì chưa?” JaeJoong đột nhiên lên tiếng
“Có hẹn với YunHo rồi” cậu lãnh đạm trả lời

“Sao lại hẹn với YunHo?” Jae nhíu mày

“Tại thích, với lại YunHo nói sẽ tặng Su một món quà đặt biệt” cậu mỉm cười

“Còn Jae thì sao?” Jae cong môi hờn dỗi

“Nếu Jae không ngại phá vỡ buổi tối lãng mạng của Su thì cứ tự nhiên…” cậu phì cười.

Anh cũng mỉm cười.

Còn Chun thì sao?


““Hello, tiệm bánh Sweety đó phải không? Hãy đặt cho tôi một cái bánh dâu to nhất nhá. Hãy ghi lên đó là Happy Birthday My JunSu. Vâng cám ơn, chút nữa tôi sẽ đến lấy”

Anh vừa nói vừa mỉm cười nhìn lên đồng hồ, vẫn còn khá sớm chắc sẽ kịp để tạo bất ngờ cho người ta. Hấp tấp chạy vội vội vàng vàng trên phố, vòng vào những khu mua sắm mong kiếm được một cái gì đó là lạ để lại được nhìn thấy nụ cười nở trên môi của JunSu.

Lại thấy nụ cười nở trên môi của JunSu.

JunSu của anh.

Lạ thật sao tới giờ mà JunSu vẫn chưa về nhỉ? Anh đưa tay nhìn lên đồng hồ, đã khuya lắm rồi mà, nếu có hẹn với bạn thì cũng phải báo một tiếng chứ. Sao lại làm người ta lo như thế… Ghét thật Kim JunSu, tôi sẽ cho cậu biết tay…

Hãy chờ tới khi cậu về rồi biết…

Tới khi cậu về…

Anh gật mình thức dậy khi cơn gió lạnh bất chợt ùa vào từ bên cửa sổ, JunSu lại không đóng cửa sổ nữa rồi. Anh nhăn mặt và rồi đưa tay nhìn đồng hồ. Lạ thật đã hơn 12h rồi mà cậu vẫn chưa về nữa. Anh gọi điện cho cậu và hét to trong điện thoại mà không để ý tới tiếng của điện thoại viên đang báo rằng số điện thoại này vốn đã ngừng sử dụng .

“Ya, Kim JunSu tôi cho cậu 20 phút, cậu mà không về thì tôi sẽ ăn hết bánh đó…”

Nói rồi Chun bắt đầu thắp những cây nến lên chiếc bánh kem xinh xắn…

Mười tám cây nến, JunSu của anh năm nay sẽ mười tám tuổi.

Và rồi những cây nến tàn dần, YooChun vẫn ngồi đó lặng lẽ đưa tay mân mê cây nến sắp tàn rồi bóp nát vụn.

Cậu đã không về, anh tức tối đập mạnh chiếc bánh kem xuống nền đất lạnh.

Hối hận và anh chợt thẫn thờ, trong thoáng chốc anh đã quên mất rằng…

Một năm trước

JunSu vốn đã bỏ anh mà đi

Và do anh ép cậu phải làm thế

Anh ngồi bó gối trên chiếc ghế không còn hơi ấm, miệng hát nho nhỏ

Happy birthday to you

Happy birthday to you

Happy birthday to my JunSu.

Happy birthday to you

Và rồi anh bật khóc….



“Chun vẫn chưa ngủ ah? Oh, bánh kem cho Su ah, cám ơn Chun nhé, Su rất vui …” Cậu vừa nói vừa cười và anh thấy một người đang đứng kế bên cậu.

Anh ngẩn người nhìn người đó, người đó cao cao và có gương mặt thật thu hút, anh thoáng mỉm cười và khẽ hỏi

“Anh là YunHo?”

“Còn anh là YooChun phải không?” người tên YunHo mỉm cười một cách lịch sự

“Rất vui khi được gặp anh” anh khẽ ép mình nói thế, khi thật ra trái tim đang gào lên rằng anh không vui một chút gì cả

“Rất vui khi được gặp anh” YunHo lại nói và đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của YunHo. Người này có bàn tay to và ấm, anh cảm thấy thế, người yêu cũ của JunSu sao? Anh mỉm cười vu vơ khi JunSu ôm lấy anh và hôn nhẹ lên má thay cho lời cảm ơn.

Cánh cửa đóng sầm lại, tiếng người cười nói bên trong.

Đằng sau cánh cửa giọng cười trong vắt của JunSu lại vang lên

Giọng cười mà một thời chỉ đê dành cho anh.

Anh ngồi yên lặng trong phòng khách

Bàn tay khẽ đặt lên ngực trái

Liệu ngày xưa JunSu có đau như thế này không?

Liệu ngày xưa anh có tàn nhẫn không?

Liệu có quá trễ rồi để quay lại không?

Happy birthday to my JunSu

Nến tàn

Rượu nhạt

Và con tim tan nát

Happy birthday to you


Và mọi chuyện trôi vào lãng quên.

Bất chợt một hôm anh giật mình thức dậy thì thấy JunSu đang ngủ cạnh mình, cậu ngủ với một gương mặt ngây thơ và thánh thiện nhất mà anh đã luôn nhớ về trong suốt tám năm qua. Anh đưa tay vuốt nhẹ những sợi tóc loà xoà trên trán và bất chợt cúi người xuống hôn lên đôi môi hồng của cậu, vòng tay cậu bỗng kéo anh sát lại gần hơn. Nụ hôn trượt dài xuống cổ, bất chợt anh dừng lại và đẩy cậu ra vì một mùi nước hoa lạ làm mắt anh cay cay.

Mùi nước hoa lạ.

“YooChun ah” cậu đưa tay lau những giọt nước mắt đang chảy dài trên mặt anh mà chính anh cũng không biết

“…” anh gạt tay cậu ra, cảm giác nghèn nghẹn làm tim anh thật khó chịu

“Chunnie ah…” cậu nhẹ nhàng gọi anh

Bất chợt anh giằng mạnh cậu xuống với một nụ hôn vội vã

Vội vã tới mức làm JunSu bỗng rùng mình

“YooChun ah” cậu run run gọi

“Cậu về đây làm gì hả Kim JunSu?” anh hét lên “Về đây để trả thù tôi thật sao?” anh cười buồn bã

“Chun ah, thật ra là…” cậu lại bị một nụ hôn nữa làm cho bặt tiếng

“Cậu là cái gì hả JunSu, cậu thật có nhiều những mối tình một đêm như thế sao? YunHo, JaeJoong, Stephanie và tôi, tôi cũng là mối tình một đêm của cậu sao?” anh nghèn nghẹn hỏi

“YooChun ah” giọng cậu run run như chực vỡ “Vậy tôi có phải là mối tình một đêm của anh không?”

“Tôi đang hỏi cậu” anh bực bội hét lên

“Đừng lớn tiếng với tôi YooChun, anh làm tôi đau lòng đó” cậu khẽ cười

“Đau lòng, cậu còn biết đau lòng sao?” anh ngồi xuống ôm lấy gối

“Biết chứ, đau lắm..” cậu mỉm cười và bỗng nắm lấy tay của YooChun “ Để tôi nói cho anh nghe, anh đau ở ngay đây phải không? Nhức nhối lắm phải không? Khó chịu lắm phải không? Muốn giết tôi lắm nhưng mà không nỡ phải không” cậu lại cười, một nụ cười chứa đựng quá nhiều cảm xúc “Những cảm xúc đó, ngày xưa tôi cũng đã từng YooChun ah, cho nên tôi hiểu hơn ai cả. Cảm giác vừa yêu vừa hận, càng yêu lại càng hận và hận nhất là bản thân mình không thể quên người đó được”

“JunSu…” anh câm lặng

“Những cái mà anh phải chịu ít hơn tôi nhiều lắm YooChun ah, anh chỉ có chịu mới có vài ngày thôi mà. Tôi đã phải chịu đựng những bao nhiêu năm.” Cậu mỉm cười “ Và anh biết không, anh ác lắm…”

“Chúng ta yêu nhau đi JunSu” anh bất chợt ôm chặt lấy cậu “Như ngày xưa, chúng ta sẽ yêu nhau, sẽ ở cạnh nhau. Cậu sẽ nấu những món ăn ngon, chúng ta sẽ hạnh phúc…”

“Nếu là JunSu của tám năm về trước thì hẳn đã mừng đến phát khóc, nhưng tôi của bây giờ không tin quá nhiều vào những lời hứa như thế YooChun ah. Đừng hứa sẽ ở cạnh tôi, vì anh đã từng bỏ rơi tôi. Đừng hứa sẽ yêu tôi vì anh đã từng phản bội tôi. Và đừng hứa chúng ta sẽ hạnh phúc vì hạnh phúc của chúng ta chỉ xây dựng trên những điều dối trá..” nước mắt cậu chảy dài

“JunSu, tin tôi một lần nữa được không?” YooChun hỏi khi ôm chặt lấy cậu trong vòng tay

“Không thể” cậu lắc đầu “Tôi không còn là một JunSu mười bảy tuổi dành hết con tim mình cho anh nữa Park YooChun, tôi đã hai mươi lăm rồi và tôi đã biết. Trên thế giới này không có tình yêu con người ta vẫn sống…” cậu nói

“Nhưng không có tình yêu thì con người sẽ không có trái tim”

“Trái tim tôi đã giao cho anh, và tám năm trước chính anh đã giết chết nó” cậu cười cay đắng

“…”

“Anh biết không, ngày xưa anh tùy tiện bao nhiêu, qua đêm với biết bao nhiêu người, tôi chỉ trách anh mà không biết. Thật ra lên giường với một người mình không yêu thì thật đau khổ” cậu thở dài và quay đi anh ngồi lại mà thấy thế giới xung quanh mình sụp đổ.

Lên giường với một người mình không yêu…

Người khiến JunSu như thế này là anh

Người khiến bản thân anh thế này vẫn là anh

Thật đáng chết

Chính tay anh đã huỷ hoại hạnh phúc của mình


““YooChun anh có biết tại sao hôm nay tôi lại gọi anh ra đây không?” JaeJoong mỉm cười nhìn anh

“Tôi không biết” anh thành thật lắc đầu

“Hôm nay tôi hẹn anh ra đây với tư cách là một người bạn thân của JunSu, với kinh nghiệm là bạn trai cũ của cậu ấy”

“Thế anh muốn nói gì?” anh giật mình

“Anh có biết không, lúc tôi quen JunSu là cách đây đã bảy năm rồi. Hôm đó là một ngày buồn bã đối với tôi vì tôi vừa chia tay với người yêu của mình, tôi vừa dạo ở công viên và vừa mong có một thiên thần nào đó đến với mình, để mang tôi đi khỏi nỗi đau. Và lúc đó tôi gặp JunSu” Jae mỉm cười khi nhớ lại quá khứ “ Khi đó, JunSu vừa thấy tôi đã ôm chầm lấy tôi mà hôn, tôi vừa bất ngờ vừa sợ hãi không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng khi đó cậu ta đã hỏi tôi, cậu ta có thể ở lại với tôi đêm nay được không? Tôi rất ngạc nhiên vì cậu ta là người Hàn Quốc và không hiểu thế nào mà mình lại gật đầu, có lẻ vì tôi quá cô đơn và cậu ta cũng vậy. Nhưng có lẽ là vì những người cô đơn thường tìm tới nhau.” Jae mỉm cười và rót nước vào ly của YooChun “Anh uống nước đi”

“…”

“Và rồi chúng tôi yêu nhau, rất vui vẻ và hạnh phúc. JunSu nói và cười luôn miệng nhưng đôi mắt của cậu ta rất buồn, tôi yêu cậu ta với một trái tim trống rỗng và cậu ta yêu tôi với một trái tim bị thương.” Jae mỉm cười “Bởi thế dù cho có muốn yêu đối phương thế nào vẫn có một chút gì đó ngăn cách, và chúng tôi quyết định làm nó biến mất…”

“Giữa anh và JunSu có…” anh ngập ngừng, tim đập mạnh

“Thế anh nghĩ là có hay không khi chúng tôi yêu nhau một thời gian lâu như thế?” Jae mỉm cười tinh nghịch

“Tôi…” anh ấp úng

“Tôi còn nhớ lúc đó cả hai đều rất căng thẳng, vì chúng tôi đang phản bội người khác mà. Cảm giác đó thật khó chịu, hai người đều không biết nên bắt đầu từ đâu, bắt đầu như thế nào khi có một người khác lần đầu tiên chạm vào người mình. Tôi vẫn còn nhớ khi đó nụ hôn của cậu ta rất mặn và cũng đột nhiên trở nên điên cuồng…”

“Đừng nói nữa…” anh hét lên, đầu óc không ngừng nghĩ đến cái hình ảnh JunSu và người khác

“Anh phải nghe, để hiểu được JunSu đã sống như thế nào chứ.” Jae mỉm cười “Chúng tôi quấn lấy nhau, điên cuồng và không hề suy nghĩ. Chúng tôi chỉ nghĩ mình đang trả thù người khác, và rồi anh biết không khi tôi làm chuyện đó với cậu ta…”

Anh nhắm mắt lại và miệng lẩm nhẩm “Đừng nói nữa”

“Cậu ta đã gọi tên anh” Jae dừng lại và nhìn thẳng vào mắt anh “Su yêu Chun, Su yêu Chun…. cậu ta đã lập đi lập lại cái điệp khúc đó. Cậu ta nghĩ tôi là anh và chính lúc ấy tôi mới biết tôi cũng đang gọi tên một người khác”

“….”

“Sau đó chúng tôi chia tay, JunSu lại quen một người khác, hai người lại chia tay nhau vì câu nói Su yêu Chun của cậu ta. Rồi cậu ta lại tìm về với tôi, rồi lại chia tay. Cho tới khi cậu ta quen với YunHoi… Chuyện sau đó còn dài lắm, nhưng sau đó chúng tôi đã sống cùng nhau. Và JunSu dùng tình yêu của mình đối với chúng tôi để học cách quên. Cậu ta từng nói với tôi, JaeJoong ah, khi chúng ta làm chuyện đó với người mà chúng ta không yêu thì thật đau khổ. Tôi đã hỏi cậu ấy sao lại đau khổ, cậu ấy chỉ cười mà nói rằng vì chúng ta đang tự giết chết trái tim mình…”

“Tôi..”

“Cậu ta còn yêu anh rất nhiều, chỉ là cậu ta đã không còn như xưa nữa và liệu anh có thể yêu cậu ta nữa không?”

“Tôi…” anh ngượng cười “Chưa bao giờ hết yêu cậu ta cả”

“Và cái đồ ngốc đó cũng vậy” Jae thở dài “Đồ ngốc đó với những mối tình một đêm của cậu ta, cậu ta nói đang tự trừng phạt bản thân mình. Cậu ta thấy trống vắng tìm đến hơi ấm của một người khác, nhưng người đó không đủ để sưởi ấm cho cậu ta mà còn làm cậu ta lạnh hơn, trống trỗng hơn.”

“Tôi… sẽ giành lại JunSu” anh mỉm cười

“Tôi chỉ chờ anh nói thế”.


“Anh hẹn tôi ra đây làm gì vậy?” cậu nhăn mặt nhìn anh

“Chun yêu Su” anh mỉm cười “Chúng ta hãy trở lại với nhau”

“Không thể được, tôi đã nói là không được mà” cậu cười nhạt “Nếu anh muốn tìm người để đêm nay bớt trống trãi thì tôi sẵn sàng”

“Tôi nghiêm túc” anh nhìn sâu vào mắt cậu

“Park YooChun mà cũng biết nghiêm túc ư?” cậu phì cười

“Tôi thật sự nghiêm túc” anh nói một cách chân thành

“Tôi không còn hợp với những gì nghiêm túc YooChun ah” cậu bỗng rùng mình “Tôi không còn là JunSu mười bảy tuổi nữa anh hiểu không.”

“Tôi biết…” anh ôm lấy cậu

“Anh không biết gì hết, anh không biết trong suốt tám năm qua tôi đã qua đêm với bao nhiêu người. Trêu đùa với bao nhiêu người và tàn nhẫn với bao nhiêu người…” cậu bật khóc “Nếu ngày xưa anh nói như thế này….” Cậu khóc nấc lên

“Chun yêu Su” anh siết chặt cậu hơn “Chun yêu Su”

“Tôi không tin” cậu run run

“Sơi dây chuyền này…” anh nói “Vốn là của Su, thật ra sợi của Dana Chun đã trả lại cho cô ấy từ lâu rồi. Đây là của Su, thật đó…”

Cậu chạm tay vào túi quần, sợi dây chuyền thánh giá bạc...

JaeJoong nói rằng anh yêu cậu

YunHo cũng nói rằng anh rất yêu cậu

Và Dana cũng nói rằng, thật ra người anh yêu vốn chỉ có cậu

Cậu có nên tin?


““JunSu” một giọng nói quen thuộc vang lên làm cậu ngẩn người

“Dana” cậu ngạc nhiên

“Về mà không báo cho mình biết, Su vẫn giận mình ah?” cô mỉm cười

“Su…” cậu bỗng ôm chầm lấy Dana

“Mình nhớ cậu lắm, mình xin lỗi. Bao nhiêu năm nay mình không thể yên tâm, mình vẫn nợ cậu một lời xin lỗi” Dana mỉm cười

“Mình quên rồi”Su cười

“Nhưng với anh ấy cậu vẫn nhớ” Dana mỉm cười “Thật ra lúc đó, mình chỉ ghen tị với cậu thôi. Vì mình cũng yêu anh ấy mà…”

“Dana…” JunSu nắm lấy tay cô

“Mình thật là ngốc, nếu không đã không phải để mất một người bạn như cậu…”

“Dana ah…” cậu mỉm cười, bỗng nhiên thấy lòng mình than thản lạ

“Mình đã kết hôn JunSu” Dana mỉm cười “Cậu còn nhớ sợi dây chuyền này không JunSu?”

Cậu nhìn vào sợi dây chuyền thánh giá bạc, làm sao có thể thể quên

“Bố mình đã nói nên tặng cho người mình yêu thương nhất, ngày trước mình đã tặng nó cho YooChun. Nhưng thật ra mình đã lầm và mình đã giữ nó đến tận bây giờ, để chờ một ngày nào đó tặng nó lại cho cậu” Dana nhìn JunSu

“Cậu yêu mình hơn YooChun ah?” cậu trêu Dana

“Không phải, vì dây chuyền vốn có một đôi và thật ra cậu và YooChun vốn là một đôi. Mình không nên xen vào” Dana đặt sợi dây chuyền vào tay JunSu “Mình chỉ trả cho cậu một cái vốn thuộc về cậu, sống hạnh phúc nhé JunSu. Mình yêu cậu lắm”

“Dana…” giọng cậu run run

“Mình có em bé rồi” Dana cười bẽn lẽn “Khi con mình ra đời, dù trai hay gái mình sẽ đặt nó là YooSu”

“YooSu…” cậu lẩm nhẩm

“Tới khi đó cậu phải làm cha đỡ đầu cho nó đó, cả YooChun nữa. Hai người phải yêu thương nó” Dana cười

“Mình…” JunSu bật khóc

“Mình xin lỗi JunSu” Dana ôm lấy JunSu mà khóc

“Này khóc không tốt cho em bé đây” cậu lau nước mắt cho Dana.



Cậu nắm chặt sợi dây chuyền thánh giá bạc trên tay, Cậu mỉm cười

Cậu giờ cao tay và ném mạnh

“Oops” anh thở mạnh rồi chạt nhanh và nhảy xuống biển

“Lên đi anh sẽ chết cóng đó” JunSu la lên và YooChun vẫn ngụp lặn trong nước biển lạnh cóng

Không thể nào tìm thấy được, vốn dĩ là ta không thuộc về nhau, cậu bật khóc

Nhưng không thử thì làm sao biết được chứ

Cậu lại tự thì thầm

“YooChun ah” cậu bắt đầu hoang mang “Trả lời tôi đi chứ, đừng làm tôi sợ” cậu khóc nấc lên “YooChun…”

Không có tiếng trả lời

“YooChun…..”

“JunSu…” có tiếng anh hét lên

“YooChun…” cậu mừng rỡ khi thấy bóng anh hiện lên từ những con sóng

“Anh giơ cao tay và sợi dây chuyền thoáng hiện ra”

Cậu mỉm cười

Có lẽ số phận đã cho anh một cơ hội

Và cho cả cậu một cơ hội


“Park YooChun, anh có tin vào số phận không?” cậu đột nhiên hỏi

“…” anh nhìn cậu ngơ ngác

“Anh có tin rằng số phận đã quyết định chúng ta ở sẽ bên nhau không?” cậu hỏi

Và anh gật đầu.


“Vậy thì chúng ta sẽ chơi một trò chơi” cậu nói “Chúng ta sẽ bắt đầu từ chỗ này, anh đi về phía bên trái còn tôi đi về phía bên phải . Nếu chúng ta thật sự có duyên thì sẽ gặp được nhau”

“Su ah…” anh mím môi

“Còn nếu từ đây đến lúc trời tối anh không gặp được tôi thì giữa chúng ta coi như kết thúc” nói rồi cậu bước đi

Không hiểu sao cuối cùng bước chân của cậu lại đưa cậu về tới chỗ này…

Chỉ còn nữa tiếng nữa là đến 12h

Có lẽ cậu và anh ta thật sự không có duyên

Từng phút trôi qua và lại từng phút

Cậu nhìn ra biển xa xa và lại thở dài

Có lẽ cậu và anh thật không có duyên

Nước mắt chảy dài

Cậu quay bước đi

Tất cả nên trở thành quá khứ

Giữa lúc đó cậu nghe tiếng chân chạy vội vàng

Tim cậu đập mạnh

“Xin chào”

Cậu quay đầu lại và thấy anh đưa tay ôm ngực, thở hồng hộc

“Xin chào , tôi tên là Park YooChun” anh mỉm cười đưa bàn tay phải ra phía trước “Cậu tên là gì?”

Cậu mỉm cười đưa bàn tay phải của mình chạm vào tay anh và nắm chặt

“Tôi tên là Kim JunSu”

Anh mỉm cười đan những ngón tay vào nhau, siết chặt

“JunSu ah..”

“Anh có gì muốn nói hả người mới quen” cậu tủm tỉm cười

“Tôi yêu em” anh ôm chặt lấy cậu

Cậu mỉm cười và sau đó thế nào nhỉ

Cảm giác của nụ hôn là điều tuyệt vời nhất trên đời này.

Yêu và được yêu

Tha thứ và được tha thứ

Chỉ cần cho nhau một cơ hội

Chỉ cần yêu nhau

Chúng ta sẽ làm được.

HELLO AGAIN
SEE YOU
AGAIN
LOVE YOU
AGAIN




-----------------END---------------------------

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro