Chap 11: Trách nhiệm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


 Đi vào phòng ngủ của tôi, chính nơi này đêm qua.... ặz ặz....thôi không nhớ! dọn dẹp lại phòng ngăn nắp, khi nhìn thấy trên dra giường có 1 ít vệt máu hồn hồng....tôi đứng lại....chợt nghĩ....rồi chợt thấy có lỗi, rồi tôi cũng cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm với cô ấy hơn.  

  Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :

Có chuông điện thoại đến, nhìn màn hình thì thấy số của anh Cường (trợ lý thân cận của ba tôi) tôi nghe máy và sau đó ra ngoài bàn công việc....
.
Thời gian trôi qua nhanh quá.....mới ngồi bàn công việc với anh Cường có một lát mà cũng đã gần 22h, (suốt 5 tiếng mà kiu 1 lát :)) ) đứng lên tôi chào tạm biệt anh Cường rồi ra về.....

Giờ này cũng đã khuya chắc là Linh Phụng cũng chưa ăn gì, nên tôi ghé ngang tiệm phở mua cho cô ấy 1 phần rồi sau đó chạy về nhà thật nhanh, cũng đã 22h30 hơn nên chung cư cũng ít bóng người qua lại... đến phòng tôi mở cửa vào thì thấy tivi còn mở và Linh Phụng nằm ngủ trên ghế sa lông, tôi bước đến tắt tivi và lấy mền đắp cho Linh Phụng thì cô ấy giật mình thức giấc...

- Em ăn uống gì chưa ?! - tôi nhẹ nhàng hỏi.
Linh Phụng lắc đầu trong bộ dạng say ngủ nhìn rất đáng yêu, tự nhiên tôi cảm thấy mắc cười quá....

- Vậy em đi rửa mặt đi, rồi ra đây ăn nè, nảy có việc ra ngoài rồi sẵn mua cho em luôn. - tôi đổ phở ra tô trong khi Linh Phụng thì đi rửa mặt, rồi sau đó cô ấy ngồi vào bàn tôi cũng bưng phở ra.... Lạ là cô ấy không ăn mà chỉ ngồi nhìn tôi.

- sao em không ăn đi ?! - tôi hỏi.

- tại thấy hôm nay anh lạ quá ! - Linh Phụng trả lời.

- lạ hả ?! sao lạ ?! - tôi ngạc nhiên.

- sao hôm nay anh tốt với em thế ?! - Linh Phụng hỏi với vẻ nghi ngờ.

- anh vẫn luôn tốt với em mà.... - tôi khẳng định.

- nhưng hôm nay anh khác với thường ngày....

- khác ở chổ nào ?!

- hôm nay anh cư xử với em dịu dàng hơn, tốt với em hơn...

- sao ?! em không thích điều đó hả ?!

- có ! em thích chứ...

- vậy thì ăn nhanh đi, không thì nguội hết bây giờ.

- ừ....em ăn, mà anh đã ăn chưa ?!

- anh ăn rồi ! lát nữa ăn xong cứ để chén đó sáng mai anh dậy anh rửa cho.

- thôi ! để em ăn xong rồi em rửa luôn...

  Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :

- Để anh rửa cho, em đi ngủ đi ! lát anh sẽ vào ngủ cùng....

- hả ???! - Linh Phụng ngạc nhiên.

- có gì đâu mà em ngạc nhiên dữ vậy. - tôi trả lời khi đang rửa bát chén.

- Đúng là hôm nay anh lạ lắm, rất lạ!! thay đổi 360 độ luôn....

- Rồi dần em sẽ quen thôi ! - tôi nhìn Linh Phụng mỉm cười và để chén để kệ.

- xong rồi ! mình đi ngủ thôi em ! - tôi đi đến tắc đèn trong phòng ăn rồi sau đó cùng Linh Phụng đi vào phòng ngủ. [ làm cái chiện mà người lớn hay làm, cơ mà đừng dại dột hỏi ]

5h30' sáng ......

"anh sẽ chăm sóc cho em như thế này được bao lâu ?! anh sẽ quan tâm em được bao lâu ?! anh à !! em chẳng cần biết thời gian đâu, vì bây giờ có anh ở bên cạnh em là
đủ rồi. yêu anh !! đồ khùng !! "

Tôi đang ngủ nhưng có cái gì đó cứ ngoái ngoái cái mũi của tôi, ngứa ngứa tôi đưa tay lên gãy rồi lại ngủ tiếp được 1 lát thì tôi mở mắt ra xem ai phá mình, nhìn sang thì thấy Linh Phụng nhìn tôi mỉm cười, bất giác tôi lại ngỡ Linh Phương đang cười với mình và tôi cũng mỉm cười lại....

"anh yêu em trong cái vỏ bọc của chị em, nhưng không sao anh à ! em chấp nhận điều đó ! "

Tôi ôm Linh Phụng chặt hơn nữa, để không bị phá nữa, nhưng 1 lát sau khi tôi nới lõng vòng tay ra là lại bị phá..... quá bực mình tôi ôm Linh Phụng hôn luôn, cô nàng ngỡ ngàng và cứ chết lặng vậy cho tôi hôn, được 1 lát không thây Linh Phụng phản ứng tôi từ từ rời môi cô ấy:

- em..... sao không nói gì hết vậy ?! [thích quá mà biết nói mô tê gì đây ?!]
Oa...oa...oa....huhu......hu...hic.....hic khóc rồi............

- sao vậy ?! sao lại khóc rồi ?! - tính suýt xoa.

- ai cho anh hôn em ?!

- thì mình.......... - tôi bỏ ngang câu nói lấp lửng. [ đoạn sau câu sẽ diễn đạt nguyên văn]

- thì mình từng có chuyện đó với nhau chứ gì, anh xem thường em rồi chứ gì ?! -
Linh Phụng giận quay mặt sang hướng khác. [tính khí thất thường]

- không phải đâu, anh không có ý đó đâu, thôi mà đừng có giận...cho anh xin lỗi. - tôi nhẹ giọng xin lỗi cô nàng.

- đâu thể xin lỗi xuông vậy được ?! - Linh Phụng quay sang nhìn tôi mặt đanh đá.

- chứ em muốn cái gì ?! - tôi vẫn chiều lòng.

- muốn..... - chưa nói hết câu cô nàng nhoài người lên đè lên người tôi, hôn lại tôi, vừa hôn còn vừa chọt loét khiến tôi có trận cười nghiêng ngã khi mới sáng sớm....

" Khi cô ấy nhìn thấy được những cảnh hiện tại có lẽ là cô ấy đã phần nào àn lòng mà ra đi rồi, hạnh phúc đâu phải là cho và nhận, đôi khi cho ta còn vui và hạnh phúc hơn cả người nhận mặc dù làm việc đó thay người khác !!"

  Mời Bạn Đọc Tiếp Tại Trang :

Tôi thấy tình thế bất tiện cho mình quá....tôi phải lật ngược lại ván cờ thôi, tôi chụp tay Linh Phụng và đè cô ấy xuống còn tôi ở trên.....thế là chúng tôi 4 mắt nhìn nhau.....say đắm, tôi không biết là tôi có yêu cô ấy không ?! Nhưng đôi lúc cảm xúc tôi dành cho cô ấy là thật....

- Anh tính như vầy nhìn em mà không đi làm hả ?! - Linh Phụng nhìn tôi cười.

- À...ờ.....ý chết anh quên, em cũng thay đồ đi, anh sẽ đưa em đi làm. - nói xong tôi nhảy xuống giường rồi lại ngăn tủ lấy quần áo đi thay còn Linh Phụng cũng về phòng thay đồ......

Sau đó tôi khóa cửa nhà rồi lái xe chở Linh Phụng đến bệnh viện cho cô ấy làm việc còn tôi thì đến công ty ba, hôm nay tôi sẽ có 1 chuyện cần thảo luận và xin ý kiến của ba.

Tôi lái xe vào bãi rồi sau đó đeo túi xách, đi vào trong công ty mặc dù tôi đến công ty của ba rất nhiều lần và từng có thời gian làm thư ký cho ba thế nhưng vẫn rất nhiều ánh mắt ngoái nhìn theo tôi, thật khó chịu, nếu được tôi ước Linh Phụng sẽ đi cùng tôi .... ơ nhưng để làm gì nhỉ ?! điên thật, chẳng hiểu sao tôi lại ước ngớ ngẫn đến thế ?!

Đến bàn lễ tân tôi nở nụ cười lịch thiệp thấy cô lễ tân cứ như chết đơ thì tôi lên tiếng:

- Hôm nay tôi có hẹn với ông Thanh TGĐ công ty, phiền cô gọi lên thông báo cho ông ấy.

- ờ.....dạ, em sẽ gọi ngay ạ ! - cô lễ tân cuốn quýt cả lên:

- dạ, thưa ông ! có người cần gặp ông và nói là có hẹn với ông trước ạ !

-..........

- dạ vâng, tôi sẽ cho anh ta lên ngay ạ !

- anh đi đến ......

- vâng ! tôi biết rồi. - tôi bước đi, tôi biết cắt lời người khác là không hay nhưng vì cô ta quá dài dòng, cô ta chẳng biết tôi từng làm ở công ty, có lẽ là nhân viên mới rồi.

Tôi đi thang máy đến phòng ba gõ cửa:

- Mời vào... - bên trong có tiếng vọng ra.

Tôi mở cửa đi vào....

- Ái chà chà, xem ai đến thăm tôi này, quý hóa chưa kìa. Có 1 đứa con mà quanh năm suốt tháng chẳng thấy mặt mũi nó đâu, đùng cái hôm nay nó lại đến thăm mình.... - ba tôi nói với giọng đầy trách móc.

- Dạ, do con có việc cần làm nên không đến thăm ba thường xuyên được.

- à....hôm bữa mẹ dẫn con đi thăm cô Linh có vui không ?! - ba tôi hỏi.

- dạ, vui ! cô Linh là 1 người tốt....

- ừ....ngày nhỏ cô ấy sống cùng xóm vs ba mẹ, lớn lên rồi mỗi người đi mỗi hướng
giờ gặp lại nhau vui lắm con à !

- dạ, ba ơi ! con có chuyện gì muốn xin ý kiến của ba.

- ù con cứ nói đi.

- con muốn thành lập công ty....

- sao ?! con nói thật hả ?! mà con đã suy nghĩ kĩ chưa ?! - mặt ba tôi nghiêm nghị.

- dạ, con đã suy nghĩ kĩ rồi ba à, con muốn tự tạo lập sự nghiệp cho chính mình.

- à...hóa ra là con có ý định muốn thành lập công ty riêng, hèn gì ba gọi về làm giám
đốc cái chi nhánh mới mở của ba thì lại không chịu.

- dạ, ý kiến của ba thế nào ?!

- tùy con thôi ! dù gì con cũng đã 18 tuổi hơn rồi, con có thể tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình, ba không ngăn cấm con điều gì đâu, con cứ mở công ty riêng, nếu cần vốn ba sẽ cho con vay. - ba tôi vui vẻ ủng hộ tôi.

- dạ, con cảm ơn ba! - tôi cũng mỉm cười.

- nhưng con định làm về lĩnh vực gì ?!

- dạ, thiết kế trang trí nội thất.

- ừ.... cái này hay đó, công ty ba làm về xây dựng công ty của con làm về nội thất, nếu sau này khách hàng có nhu cầu ba sẽ giới thiệu qua bên công ty con.

- dạ, ba có thể giúp con các loại giấy tờ thủ tục được không ?! con nghĩ cái này hơi rắc rối.

- thôi ! được rồi, có gì ba tính cho, giờ ba đi ký hợp đồng với đối tác con có đi không ?!

- dạ..... - tôi do dự.

- ba nghe đâu ổng cũng làm bên trang trí nội thất, hay con đi theo ba biết đâu lại học hỏi được thêm kinh nghiệm. - thấy ba nói cũng có lý thì tôi cũng nên nghe theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro