15-Hết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

15

Lúc tỉnh dậy, tôi thấy anh trai ánh mắt đỏ bừng đang nhìn tôi.

"Em bị sao vậy?"

Tôi vừa định ngồi dậy, lại bị anh trai ấn vai nằm xuống: "Không có việc gì lớn, em muốn ăn gì, anh trai để người đi mua."

Tôi nhìn ánh mắt né tránh của anh trai, trong lòng hiểu rõ, tôi đặt tay lên ngực trái: "Có phải tim em có vấn đề không?"

Anh trai không nói gì, anh ấy trầm mặc rũ đầu, bầu không khí yên tĩnh đến dọa người.

"Sẽ chưa khỏi thôi, mấy ngày nữa chúng ta xuất ngoại."

Tôi vô thức nắm chặt chăn, tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày này, chỉ là không ngờ tới sẽ đến nhanh như vậy.

"Em không muốn xuất ngoại." Tôi cẩn thận duỗi tay giữa chặt tay anh trai.

"Phải đi." Anh trai dừng một chút lại nói: "Anh chỉ có một em gái là em."

Tôi làm bộ vô tình xoa lên hốc mắt lên men, hàm hồ nói: "Tháng sau đi có được không."

Anh trai giơ tay xoa đầu tôi: "Được."

Vài ngày sau tôi rời khỏi bệnh viện, vì tôi rất ghét mùi nước sát trùng.

Diệp Trừng không biết lấy số wechat của tôi ở đâu, gửi lời mời kết bạn.

Tôi nghĩ nghĩ một lúc thì đồng ý.

"Xin chào, Hà Thanh Thanh, anh là Diệp Trừng."

"Tôi biết."

"Sao em biết là anh?" phía sau còn gửi thêm một cái biểu cảm sợ hãi.

Tôi nhìn tin nhắn Diệp Trừng trả lời, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

"Ảnh đại diện không phải ảnh của anh à?"

"Đúng đúng, anh quên mất."

Diệp Trừng trên wechat và bên ngoài có chút khác nhau, tôi không biết anh ta lại hài hước đến vậy, có một loại cảm giác tương phản.

Anh ta hay chia sẻ một chút truyện cười trên mạng cho tôi, làm cuộc sống không thú vị của tôi có thêm một chút sắc thái.

Một ngày tôi từ trong miệng anh trai biết được, mẹ Khương Sầm ở bệnh viện vài ngày liền cùng Khương Sầm về nhà tĩnh dưỡng.

Tôi trầm mặc hồi lâu mới nói: "Vậy cũng tốt."

Sau khi mẹ Khương Sầm khỏi hẳn, quan hệ của tôi và Khương Sầm dường như cũng đi đến điểm cuối.

Trước kia tôi luôn ảo tưởng Khương Sầm có thể thích tôi, nhưng hiện tại lại cảm thấy may mắn, may mắn anh không thích con ma ốm như tôi.

Tôi định nói chia tay với Khương Sầm, để anh tự do.

Chỉ là mỗi khi nhìn thấy anh, cái gì tôi cũng quên mất, hai chữ chia tay tôi mãi vẫn không thể nói.

Vì thế tôi bắt đầu trốn tránh Khương Sầm.

Đây là lần thứ ba tôi gặp phải Khương Sầm, anh đang cùng bạn bè nói chuyện, tôi không hề nghĩ ngợi quay đầu rời đi.

Không ngờ Khương Sầm sẽ nhìn thấy tôi, tôi nghe thấy phía sau có tiếng Khương Sầm đang gọi, nhưng tôi vẫn không dừng lại.

16

Buổi tối, tôi thế mà lại nhận được tin nhắn của Khương Sầm.

"Em ngủ rồi à?"

Tôi nhìn tin nhắn này một lúc lâu, cũng không trả lời.

Tôi cho rằng vậy là đã kết thúc, nhưng buổi sáng khi tỉnh lại tôi lại nhận được tin nhắn của anh.
"Sao không trả lời tin nhắn của tôi?"

Tôi ở trên màn hình viết, chúng ta chia tay đi, nước mắt rơi xuống di động, cũng không thể gửi đi được.

Buổi trưa, Diệp Trừng gọi video cho tôi, mời tôi cùng ăn cơm trưa.

Tôi đồng ý, bởi vì không có người nào thích cô đơn.

Khi đến nhà ăn, tôi không biết bên cạnh Diệp Trừng còn có Khương Sầm, bước chân tôi nháy mắt bị tạm dừng.

Diệp Trừng sau khi nhìn thấy tôi thì vẫy tay, rất nhanh đã đi về phía tôi, cúi đầu giải thích: "Cậu ta nhất định đòi theo tới."

Cậu ta này là chỉ Khương Sầm.

Tôi nhẹ nhàng lắc đầu: "Không sao."

"Em muốn ăn gì?"

Diệp Trừng và tôi đi về phía Khương Sầm, tôi ép bản thân bình không để ý đến ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Khương Sầm trên người tôi.

"Cái gì cũng được."

Sau khi gọi đồ ăn, chúng tôi tìm một chỗ ngồi xuống, Khương Sầm và Diệp Trừng ngồi ở đối diện tôi, tôi vừa ngẩng đầu là có thể đối mặt với Khương Sầm.

Bầu không khí an tĩnh có chút quỷ dị, cho đến khi Diệp Trừng mở miệng: "Tôi đi mua chai nước, cay quá."

"Được."

Lúc này trên bàn cơm chỉ còn lại hai người tôi và Khương Sầm, hình như anh có chuyện muốn nói với tôi, anh buông đũa trong tay nhìn tôi chăm chú.

"Sao em không trả lời tin nhắn của tôi." Anh trực tiếp mở miệng hỏi.

Tôi không ngờ anh tại hỏi thẳng như vậy, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn anh. "Hả?"

"Em cố ý đúng không?"

"Tại sao?"

Ba câu của Khương Sầm lọt vào tai tôi, làm tôi có chút không biết nên trả lời thế nào.

"Anh không thích em." Tôi há miệng ngạc nhiên, sau đó nói câu này.

Khương Sầm hơi cau mày, tựa hồ không biết nên trả lời những lời này như thế nào.

"Thôi đi." Tôi miễn cưỡng cười.

Kỳ thật tôi rất muốn hỏi, nếu như chúng ta ở bên nhau không phải do cưỡng ép, anh có thể thích em hay không.

Diệp Trừng trở lại vào lúc này, anh ta đưa cho đồ uống cho tôi và Khương Sầm.

Tôi vừa nhìn về phía chai Sprite trước mặt, giây tiếp theo nó đã bị đổi thành nước chanh không có ga.

Tôi kinh ngạc nhìn Khương Sầm, lại thấy anh đã cúi đầu không nhìn tôi.

16

Khương Sầm không gửi tin nhắn cho tôi nữa, mà đổi thành gọi điện thoại cho tôi.

"Tôi vừa tan học, tôi ở trước cửa phòng học chờ em."

"Không cần....." Lời từ chối vừa nói ra, Khương Sầm đã cắt điện thoại.

Tôi khẩn trương nhìn ra ngoài cửa, không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuông tan học vừa reo, tôi không đứng lên ngay lập tức, vốn định chờ người đi hết thì mới đi.

Khương Sầm lại không nghĩ như vậy, anh trực tiếp đi vào trong phòng học, hơn nữa còn đứng ở trước mặt tôi.

Anh cầm lấy sách của tôi, nhướng mày: "Đi thôi."

Không có cách nào, tôi chỉ có thể đi theo anh.

Người xung quanh càng ngày càng ít, tôi dừng bước: "Anh trả sách cho em, em phải về nhà."

Khương Sầm dừng bước, xoay người nhìn tôi: "Tôi đã nói với anh trai em rồi, tối nay sẽ đưa em về nhà."

???

"Anh trai đồng ý?" Tôi nghi ngờ nhìn anh.

"Không tin em gọi điện hỏi đi."

Đúng lúc tôi đang rối rắm không biết có nên gọi hỏi hay không, có một đám người đi tới, trong đó có một nam sinh thấy Khương Sầm, anh ta quét mắt nhìn tôi: "Sầm ca, sao anh ở đây, đây không phải cô gái trước kia bịa đặt nói là anh và cô ta đang ở bên nhau à?"

Khương Sầm nghe những lời này, nhăn mày nói: "Không phải bịa đặt, đây là bạn gái của tôi."

Tôi đột nhiên ngẩng đầu, nam sinh kia cũng khiếp sợ nhìn về phía Khương Sầm.

Một đám người đang nhìn tôi, mặt và lỗi tai tôi nóng như sắp cháy.

"Vậy bọn em đi đây." Nam sinh kia còn vẫy tay với tôi nói: "Chị dâu, tạm biệt."

Nếu tôi có thể độn thổ, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất để biến mất.

17

Tại sao tôi lại muốn tháng sau đi, một phần là do Khương Sầm, một phần là sắp tới sinh nhật tôi.

Sinh nhật hai mươi tuổi của tôi, tôi muốn trải qua ở nơi tôi lớn lên.

Tôi nghĩ đến những người có thể mời đến, hình như chỉ có một mình Diệp Trừng.

Tôi không có bạn bè, khi còn nhỏ bởi vì cơ thể ốm yếu mà thường xuyên xin nghỉ, sau khi vào đại học cũng không tiếp xúc với nhiều người.

Trước sinh nhật một ngày, tôi rối rắm một đêm, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho Khương Sầm: "Mai là sinh nhật em, anh có thể đến không?"

Tôi không mong anh mang quà sinh nhật cho tôi, tôi chỉ muốn anh có thể ở cạnh tôi một lần vào ngày này.

Huống chi, sinh nhật này có thể là sinh nhật cuối cùng của tôi.

Ngày sinh nhật tôi, Diệp Trừng là người đầu tiên tới.

Anh ta mặc tây trang màu trắng, thắt một cái cà vạt, rất khác với bộ dáng thường ngày, nhưng cũng có thêm vài phần đẹp trai.

"Sinh nhật vui vẻ." Diệp Trừng đưa quà cho tôi.

"Cảm ơn." Tôi vui vẻ nhận lấy.

Tôi chỉ mời Diệp Trừng và Khương Sầm, anh trai vì chúc mừng ainh nhật cho tôi, mời không ít người tới đây, phòng khách dưới tầng một nhanh chóng được bao phủ bởi bầu không khí náo nhiệt.

Vài phút tôi lại nhìn di động, bởi vì tôi sợ bỏ lỡ tin nhắn Khương Sầm gửi tới, trong lòng không nhịn được chờ mong.

Lần thứ năm nhìn di động, tôi cũng đã nhận được tin nhắn của Khương Sầm: "Tôi tới rồi."

Tôi đột nhiên đứng lên, máu trong người như tụ lại một chỗ, không hề nghĩ ngợi, đi ra ngoài.

Liếc mắt một cái tôi đã thấy Khương Sầm, anh đứng ở đó, ánh đèn dừng trên người anh, làm người ta không thể dời nổi mắt.

"Khương Sầm." Tôi từng bước đi về phía anh.

Khương Sầm rũ mắt nhìn về phía tôi: "Sinh nhật vui vẻ."

"Cảm ơn anh."
"Em định cảm ơn tôi như thế nào?"

Tôi không rõ nguyên do nhìn về phía anh, Khương Sầm không cho tôi cơ hội nói chuyện, anh chậm rãi lại gần, mang theo hơi lạnh hôn lên môi tôi, anh cường thế giữ lấy gáy tôi, không cho phép tôi né tránh.

Tôi cứng đờ người, đầu óc trống rỗng.

"Cho dù cậu ta có thích em, em cũng chỉ có thể thích tôi."

Những lời này rơi vào tai tôi, tôi theo bản năng quay đầu lại, thấy Diệp Trừng đang ở phía sau cách đó không xa nhìn chúng tôi.

18

"Sắp cuối tháng rồi." Anh trai nói với tôi.

Cánh tay đang gắp đồ ăn dừng lại, tôi biết anh trai muốn nói gì.

Tôi không phải đầu gỗ, tôi có thể cảm nhận được thái độ của Khương Sầm đối với tôi có chuyển biến.
Đây là việc tôi chờ mong đã lâu.

Khóe miệng tôi vừa nâng lên lại hạ xuống.

May mà Khương Sầm chòn chưa thích tôi, nếu anh biết tôi sắp chết, sẽ có phản ứng gì nhỉ?

Tôi không muốn anh buồn vì tôi, cũng không cần sự đồng tình của anh.

"Em biết rồi."

Sau khi ăn cơm xong, tôi về phòng ngủ, mở ngăn kéo lấy thuốc mà tôi vẫn luôn uống bỏ vào miệng, dung nước ấm nuốt xuống.

Trong lòng lại bị bi thương bao trùm, tôi chậm rãi ngồi trên mặt đất, nước mắt không khống chế được rơi xuống.

Tôi chủ động nhắn tin cho Khương Sầm: "Tối mai anh có thời gian không?"

Khương Sầm rất nhanh đã trả lời tôi: "Có."

"Tối mai cùng ăn bữa cơm đi."

"Được."

Tôi ngơ ngác nhìn tin nhắn Khương Sầm trả lời, một đêm không ngủ, trong đầu không ngừng phát đi phát lại hồi ức giữa chúng tôi.

Lần đầu tiên tôi hy vọng thời gian có thể trôi lâu một chút, mỗi giây qua đi, người tôi đau tôi như bị dao cắt.

Tôi vừa đến quán ăn đã nhìn thấy Khương Sầm, anh mặc đồ đen ngồi ở đằng kia, ánh hoàng hôn chiếu vào sườn mặt anh, lại thêm khuôn mặt ưu việt kia, đôi mắt màu đen của anh như làm tôi có thể rơi vào trong đó.

"Ở đây." Khương Sầm vẫy tay với tôi.

Tôi áp chế suy nghĩ trong lòng, cong khóe miệng bước về phía anh.

Khương Sầm đưa menu cho tôi: "Em xem muốn ăn gì."

Tôi nhìn lướt qua menu, sau đó đẩy trở về: "Cái gì cũng được, anh gọi đi."

Sau khi người phục vụ rời đi.

"Mấy ngày nữa tôi sẽ chơi bóng rổ cùng với người khoa khác, em muốn tới xem không?" Khương Sầm nói với tôi.

Tôi không trả lời ngay lập tức, cúi đầu uống nước trong cốc, thậm chí không dám nhìn vào ánh mắt chờ mong của Khương Sầm.

"Em có chuyện muốn nói với anh."

"Việc gì?"

"Chúng ta...... Chúng ta chia tay đi." Tôi nói.

"Cái gì?" Khương Sầm nghi hoặc nhìn tôi.

"Em nói chúng ta chia tay đi."

Bầu không khí lập tức trầm mặc.

"Tại sao?" Ánh mắt Khương Sầm sâu thẳm nhìn tôi.

"Không có tại sao, chỉ là không muốn yêu tiếp."

Những lời này trực tiếp kích thích Khương Sầm, anh dựa vào sô pha: "Hà Thanh Thanh, đùa giỡn với tôi rất vui à?"

"Em nói ở bên nhau liền ở bên nhau, nói chia tay liền chia tay, tôi đây là cái gì, là món đồ chơi em vui vẻ thì tìm tới, không vui vẻ thì vứt bỏ?"

"Không phải." Sắc mặt tôi tái nhợt, giải thích.

"Không phải, vậy thì vì cái gì?" Khương Sầm không biết nghĩ đến cái gì, anh tức giận nhìn về phía tôi: "Hay là em thích người khác?"

Tôi né tránh ánh mắt trách cứ lại có chút tủi thân của Khương Sầm.

"Em muốn xuất ngoại."

"Thì ra là như vậy."

Thanh âm bất đắc dĩ lại bi thương của Khương Sầm lọt vào tai tôi, trái tim tôi như bị ai nhéo một cái.

Lúc này phục vụ đã mang đồ ăn lên, tôi liếc qua, bên trong có vài thứ đều là đồ tôi thích ăn.

Hốc mắt lập tức nóng lên, tôi đột nhiên đứng dậy, không muốn ở nơi này thêm một phút nào.

"Hà Thanh Thanh, nếu em thật sự muốn chia tay với tôi, từ nay về sau chúng ta vĩnh viễn đừng gặp lại."

"Được."
Tôi trả lời, sau đó nhanh chóng rời đi, cho đến khi đã đi xa, tôi mới phát hiện tôi lại đang khóc.

Trước ngày tôi phải xuất ngoại một ngày, tôi nhận được điện thoại của Diệp Trừng. "Alo, Diệp Trừng."

"Mấy ngày này anh không liên lạc với em, em cũng thật sự không liên lạc với anh, anh tức giận nha." Thanh âm của Diệp Trừng truyền tới.

Tôi nhẹ nhàng cười cười: "Xin lỗi......."

"Anh không nghe xin lỗi miệng, không thì em mời anh ăn cơm đi."

"Có thể không được rồi, mai tôi phải xuất ngoại."

Diệp Trừng ở đầu bên kia trầm mặc một lúc: "Là bởi vì Khương Sầm à?"

"Không phải."

"Nếu anh nói, anh thích em, em có thể cho anh một cơ hội không."

"Thật xin lỗi."

"Ôi ôi, em đừng xin lỗi, anh nói đùa thôi." Diệp Trừng cười cười, sau đó lại nói: "Ở nước ngoài tự chăm sóc bản thân, có cơ hội anh sẽ ra nước ngoài thăm em, đến lúc đó nhớ mời anh ăn cơm."

"Không thành vấn đề."

Sáu đó Diệp Trừng lại nói cho tôi biết mấy việc thú vị xảy ra gần đây, cuối cùng tôi cũng bật cười.

Ngày tôi rời đi thời tiết rất tốt, chỉ là trong không khí tràn ngập hơi thở bi thương.

Gần đây tôi luôn nhớ tới lần đầu tiên gặp Khương Sầm, dường như khi sinh mệnh tới cuối thì hồi ức chỉ còn lại những thứ tốt đẹp.

Lúc bước lên máy bay, tôi nhận được tin nhắn từ Khương Sầm.

Chỉ có mấy chữ ngắn ngủi.

"Có thể đừng đi không?"

Nước mắt tôi rơi xuống mà hình, sau đó tắt điện thoại.

Thời gian tôi ở nước ngoài đa phần là trải qua ở bệnh viện.

Khương Sầm là màu sắc duy nhất trong sinh mệnh cằn cỗi nhàm chán này của tôi, tôi không ngừng nhớ tới anh, tôi sợ mình sẽ quên dáng vẻ và giọng nói của anh.

Năm tôi 22 tuổi, bệnh tình của tôi càng thêm nghiêm trọng, cuối cùng sinh mệnh như dừng lại ở lúc này.

Tôi vĩnh viễn sẽ không quên anh.


PHIÊN NGOẠI

Tôi là Khương Sầm.

Nếu hỏi người tôi ghét nhất là ai, vậy thì tôi nhất định sẽ lớn tiếng nói là, Hà Thanh Thanh.

Bởi vì cô ấy thật sự rất đáng ghét, vào lúc tôi thừa nhận bản thân mình thích cô ấy, cô ấy lại vứt bỏ tôi rồi xuất ngoại.

Tôi hận chết Hà Thanh Thanh.

Nhưng so với hận cô ấy, tôi càng hận bản thân.

Hận bản thân không quên được cô ấy.

Lúc trước là anh trai Hà Thanh Thanh dùng tiền uy hiếp tôi ở bên cạnh Hà Thanh Thanh, tôi hận mình không có cách nào, chỉ có thể chọn con đường thỏa hiệp.

Tôi càng hận hai người họ có thể nhẹ nhàng chi phối sinh mệnh của một người.

Vì thế tôi và Hà Thanh Thanh ở bên nhau, vừa mới bắt đầu, quả thật tôi cũng rất chán ghét cô ấy, chỉ là càng ngày càng tiếp xúc, ấn tượng của tôi với Hà Thanh Thanh càng đổi mới, cô ấy khác với anh trai.

Tôi nghĩ, không có ai là không bị cô ấy hấp dẫn, Hà Thanh Thanh giống như mặt trời nhỏ.

Mặc kệ người ta đối xử với cô ấy như thế nào, cô ấy cũng sẽ kiên định đi về phía người đó, đôi mắt không che giấu tình yêu, làm tôi sợ hãi lại có chút chờ mong.

Lúc ấy Diệp Trừng hỏi tôi: "Cậu cảm thấy Hà Thanh Thanh thế nào?"

Trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt của cô ấy, ngay sau đó tôi lập tức nhíu mày, bởi vì tôi phát hiện bản thân không thể khống chế được mà cong khóe miệng.

Vì thế tôi đã nói: "Ngu ngốc."

"Nhưng tôi lại cảm thấy cô ấy rất đáng yêu."

Lời của Diệp Trừng lọt vào tai tôi, tôi không thể tin nổi nhìn về phía cậu ta.

Sau khi biết Diệp Trừng cũng phát hiện Hà Thanh Thanh tốt như thế nào, tôi bắt đầu hoảng hốt không lý do.

Không đợi tôi nói thêm gì, đã nghe thấy phía sau truyền đến "ầm" một tiếng, tôi theo bản năng đi ra ngoài, đã thấy Hà Thanh Thanh ngã trên mặt đất.

Tôi không hề nghĩ ngợi bế cô ấy lên sau đó đưa tới bệnh viện.

Cũng chính vào lúc này, tôi ý thức được, tôi đã thích Hà Thanh Thanh, chỉ là tôi không dám thừa nhận.

Thích một người lấy tiền cưỡng ép mình, thật sự quá buồn cười.

Tôi biết sẽ có người nói tôi, ăn cơm mềm, bạch nhãn lang, không biết xấu hổ.

Chỉ là mấy người có biết cảm giác bị cưỡng ép không, nếu đã như vậy người sẽ nguyện ý tươi cười vui vẻ ở cạnh người mình không thích sao? Nguyện ý cùng người đó ở bên nhau, nguyện ý hôn môi, sau đó làm tất cả những việc mà những người yêu nhau nên làm sao?

Điều này sẽ làm tam quan của một người vỡ vụn, hóa ra tiền thật sự có thể bài bố một người.

Mỗi ngày tôi đều không ngủ được, tôi bắt đầu thống hận thế giới này.

Cho đến khi Hà Thanh Thanh yêu cầu tới nhà tôi, tôi nhìn bộ dáng ngủ say của cô ấy, trong lòng mềm mại, đây là lần đầu tiên sau thời gian dài như vậy tôi ngủ yên ổn.

Khi Hà Thanh Thanh cùng tôi đi làm thêm, khi cô ấy bị người ta bắt nạt, tôi thật sự phẫn nộ, đồng thời còn có sự thống hận bản thân, hận chính mình không thể bảo vệ cô ấy.

Tôi chỉ có thể đưa cô ấy về nhà, ở nơi có anh trai của cô ấy, cô ấy vĩnh viễn sẽ không phải chịu loại khi dễ này.

Diệp Trừng muốn theo đuổi Hà Thanh Thanh, tôi có cảm giác.

Chỉ là tôi không nghĩ tới sẽ nhanh đến vậy, ngày Hà Thanh Thanh muốn tôi đi xem phim cùng, tôi cũng đã đến.

Chỉ là sau khi đến nơi, Diệp Trừng đã đứng ở bên cạnh cô ấy.

Sau đó hai người bọn họ cùng đi vào rạp chiếu phim.

Có chút khổ sở, nhưng tôi lại không có lập trường kéo Hà Thanh Thanh ra.

Dày vò liên tục, cho đến khi mẹ của tôi khỏi bệnh, tôi mới hiểu được, thích một người thì không có gì sai.

Người chỉ có thể sống một đời, bỏ lẽ sẽ không thể gặp mặt.

Đến khi tôi giảng hòa với bản thân, tiếp thu sự thật tôi đã thích Hà Thanh Thanh, Hà Thanh Thanh lại bắt đầu trốn tránh tôi.

Nhưng tôi nguyện ý lấy thái độ mà cô ấy đã đối đãi với tôi đến đối đãi với cô ấy, nhưng cô ấy đã không muốn cho tôi cơ hội.

Vào thời điểm tôi thích cô ấy, cô ấy đề nghị chia tay.

Tôi thật sự tức giận, tình cảm hèn mọn kia của tôi bị vứt bỏ, vì thế đã nói ra những lời đó.

Nhưng không có ngày nào tôi không hối hận về những gì đã nói vào ngày hôm đó.

Bởi vì tôi thật sự chưa từng gặp lại Hà Thanh Thanh.

Tôi đã nghĩ tới vô số lần nếu gặp lại cô ấy, tôi nên có biểu cảm gì, nên làm như thế nào, chỉ là trời cao không cho tôi cơ hội này.

Nếu có thể trở lại lúc trước, tôi nhất định sẽ nói với chính mình, nhất định phải yêu thật mãnh liệt, đừng để có tiếc nuối.

[HOÀN TOÀN VĂN]

Kết thúc rồi mọi người ạ TT Mình không ngờ lại là kết mở như thế này, Khương Sầm vĩnh viễn không biết được Hà Thanh Thanh đã chết, Hà Thanh Thanh cũng vĩnh viễn không biết bản thân cũng đã nhận được tình yêu của Khương Sầm. Nếu ai có cái kết bản thân mong muốn, mọi người có thể viết và cmt dưới đây cho tất cả cùng đọc nữa nha ^^

Kết mở kiểu như thế này làm mình hụt hẫng thật sự ý. ☹( 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro