Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự thật tàn khốc đã khiến tôi ở lì trong nhà cả mấy ngày liền. Tôi gọi đồ ăn giao đến tận nhà. Ăn xong liền nằm trên giường, không nằm thì cũng là ngồi trên quầy bar nhâm nhi li whisky. Đầu óc tôi trống rỗng, không dám tin vào những gì đang diễn ra. Hiroki nhắn tin với tôi, tôi không đọc một chữ, anh ấy gọi cho tôi, tôi không bắt máy. Nhưng Hiroki vẫn cố chấp, ngày nào cũng nhắn cũng gọi, tôi không nghe anh ấy liền trục tiếp để thư thoại qua cho tôi. Anh ấy lo tôi đã xảy ra chuyện gì đấy, liền bảo sẽ trở về. Nhưng  tôi chỉ gọi lại, nói anh ấy không cần về. Anh ấy vẫn còn chút nghi ngờ nhưng vẫn ở bên Mĩ. Tôi không dám nói cho anh ấy biết chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua.

Tôi khóc rất nhiều đến nổi tôi sốt li bì mấy ngày. Nếu không có cô bé Ran sang nhà chơi và đưa tôi vào bệnh viện thì có lẽ tôi đã bỏ luôn cái mạng nhỏ này rồi.

Bệnh tình của tôi không nặng đến mức nhập viện nhưng mà mọi người bắt tôi phải nhập viện để theo dõi. Tôi cũng lời phản đối. Tôi cảm thấy cũng tốt, ở bệnh viện có người chăm sóc mình hơn là ở nhà. Tôi cũng không báo tin cho Hiroki biết.

Bác sĩ sắp xếp cho tôi nằm tại khu D lầu 2, phòng 208, căn phong cuối dãy hành lang. Căn phòng chỉ có một giường bệnh, mốt bộ bàn ghế để tiếp khách, một tủ lạnh, một tủ quần áo và một phòng vệ sinh. Vì mới nhận phòng bệnh cộng thêm vừa nới uống thuốc, cơn buồn ngủ liền ập tới. Tôi nhanh chống chìm vào giấc mộng.

Chẳng biết đã qua bao lâu, tôi cảm thấy cơ thể mình đang ở một nơi vô cùng tối tăm. Tôi vô thức đi trong bóng tối ấy, cố gắng tìm một tí ánh sáng. Nhưng cho dù đi bao lâu, tôi cũng chẳng thể tìm thấy nó.  Đột nhiên, trước mắt tôi hiện hữu một bóng người.

Bóng người ấy, cho dù có hóa thành tro tôi cũng có thể nhạn ra. Hiroki, Hiroki của tôi. Là anh ấy.

" Hiroki " - Tôi chạy tới, ôm chầm lấy anh ấy, cảm nhận từng nhịp đập của người con trai tôi hằng yêu dấu. Nhưng lạ quá, anh ấy không ôm tôi như trước. Khong dùng vòng tay rắn chắc rộng lớn của mình để ôm tôi vào lòng. Anh ấy buông tôi ra. Tôi cố gắng níu chặt anh ấy lại. Nhưng sức tôi không bằng anh ấy. Rất nhanh tôi đã bị đẩy ra.

" Jodie à, cô nghĩ tôi yêu cô sao. Sao cô lại ngây thơ như thế chứ."

" Không Hiroki, không phải đâu anh. Anh đừng nói như vậy Hiroki."

" Ha ha ha, tôi sẽ không bao giờ yêu thương cô, tôi lợi dụng cô đó ha ha ha ... "

Tôi kịch liệt lắc đầu nguầy nguậy.

Hiroki của tôi - anh ấy sẽ không bao giờ như vậy.

Hiroki của tôi - sẽ luôn yêu thương bảo vệ tôi.

Hiroki của tôi - xin hãy trả anh ấy cho tôi.

Thiếu Hiroki - tôi sẽ chết mất.

Làm ơn Hiroki " đừng bỏ em "

" Nu... nước, cho tôi nước"

Người đàn ông đứng cạnh cửa sổ, thoạt nhìn thì có lẽ anh ta đang ngắm cảnh, nhưng nếu để ý kĩ một chút, tầm mắt của anh ta luôn đặt lên người con gái trên giường bệnh. Nghe thấy âm thanh nỉ non, anh ta liền vườn tay rót cốc nước ấm rồi nhẹ nhàng dỗ tôi uống. Uống hết cốc nước, tôi cũng tỉnh táo hơn một chút. Liền vươn mắt nhìn người đàn ông ấy. Từ khuôn mặt hoàn mĩ cho đến dáng người chuản, kể cả khí chất toát ra cũng khiến đối phương bị thu hút. Ánh mắt sác bén khiến người ta sợ hãi, nhưng cũng khiến người ta trầm mê trong ánh nhìn đó. Đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng tủi thân. Liền ôm chầm lấy người trước mặt, khóc một trận.

" Phải làm sao đây, tôi hoảng loạn quá. Nó thật đáng sợ, cơn ác mộng ấy, tôi sợ nó trở thành sự thật mất, Shuu, tôi phải làm sao đây. "

Shuu thấy tôi đột nhiên ôm anh ấy, còn khóc một trận lớn. Tôi nghĩ anh ấy cũng sẽ đẩy tôi ra nhưng anh ấy lại vòng tay, ôm thật chặt tôi. Điều đó càng khiến tôi khóc lớn hơn. Bao nhiêu khổ sở, ấm ức, liền như giọt nước tràn ly, liền tràn hết ra ngoài. Trong vòng tay của Shuu, tôi cảm thấy lòng mình bình ổn đi rất nhiều. Sự bình yên này khác Hiroki nhưng không thể phủ nhận rằng, cái ôm của Shuu chặt hơn, nó như một lời đảm bảo vậy.

" Không sao, chỉ là ác mộng thôi, nó sẽ qua mau thôi, nào bình tĩnh đi, tôi ở đây với cô." - Vừa nói anh vừa vỗ vỗ, xoa xoa lưng tôi, cố gắng dỗ tôi.

Trong phút chốc, tôi đã ảo tưởng rằng Shuu đang muốn nói với tôi, anh ấy sẽ ở bên cạnh tôi mãi, sẽ bảo vệ tôi không chút tổn thương nào cả.

Nếu như không phải đã rơi vào lưới tình của Hiroki thì có lẽ tôi đã nghĩ Shuu thích mình rồi.

Sự ảo tưởng này, nếu cứ tiếp tục sẽ khiến tôi u mê bất ngộ mất. Sẽ quên mất đoạn tình cảm của tôi và Hiroki mất. Tôi bắt đầu nghi ngờ tinh yêu mà tôi dành cho Hiroki, nếu là yêu, thì làm sao tôi lại có thể dễ dàng ảo tưởng và mong chờ Shuu thích mình chứ.

Điều tôi sợ cuối cùng cũng đã tới. Đó là điều mà tôi trắc trở đã rất lâu rồi: " Tôi vẫn còn tình cảm với Akai Shuuichi."

#continue

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro