5. Sweet Blackmail Material!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Được rồi, nghe này, Yongsun."

Seulgi cầm hai thiết bị trong tay. Một là mặt số nhỏ với nút đỏ lớn. Cái kia còn lại là cái kẹp có gắn một con chip.

Yongsun ngoan ngoãn cầm lấy hai thiết bị, trong khi Joohyun tò mò nhìn chằm chằm vào người bạn cùng phòng, người bây giờ thực sự chỉ muốn giải quyết mọi chuyện một cách nhanh chóng. Cô đã về muộn như bây giờ. Cô cũng muốn dành chút thời gian cho Joohyun.

Cô luật sư hắng giọng, bắt đầu giải thích. Hãy hy vọng Joohyun không nghĩ về cô ấy khác đi sau khi mọi chuyện kết thúc.

"Nút ở đó là SOS khẩn cấp. Nếu cô cảm thấy mình đang trong tình trạng nguy hiểm, nhấn vào nút đó và nó sẽ gửi tín hiệu cho tôi, Joohyun và đồn cảnh sát gần đó."

Joohyun và Yongsun đều nở nụ cười đồng ý. Điều này thông minh và hoàn toàn phù hợp. Bất kỳ phụ nữ nào cũng ên mang theo cái thiết bị SOS như vậy.

Seulgi nuốt nước bọt. Hãy xem phản ứng của hai quý cô khi nghĩ về thứ tiếp theo.

"Tiếp theo là một con chip GPS. Hãy gắn nó vào quần áo của cô, tốt nhất là áo lót để nó không bị bung ra." Seulgi ho, phớt lờ những ánh mắt kinh ngạc đang đổ dồn về cô. Và vì lí do nào đó, Joohyun đang nhìn trừng trừng vào con dao găm bên mình.

Chà, hy vọng lời giải thích của cô sẽ khiến chị ấy cảm phục.

"Cái quái gì vậy, Seulgi? Điều này khác với những gì kẻ theo dõi đó đang làm ?!"

Yongsun chưa từng nghe về cụm từ cắt kim cương sao? Đó chính xác là những gì cô đang làm!

"Các luật sư chúng tôi đôi khi sử dụng cái này với các nhân chứng và khách hàng có khả năng gặp rủi ro của chúng tôi. Trong trường hợp một vụ bắt cóc xảy ra, nó là một cách tốt." Seulgi xoa xoa khuôn mặt đang hoảng loạn của Yongsun, "Không phải tôi nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra với cô! Nhưng tôi sẽ yên tâm khi biết vị trí thường xuyên của cô trong suốt cuộc hành trình rình rập này."

Joohyun túm thật chặt vào vai Seulgi, khiến luật sư phải thốt lên. Bĩu môi nhìn người phụ nữ có vẻ ngoài cáu kỉnh, lúc này có thể chiếu tia laze vào tâm hồn Seulgi.

"Yên tâm, hmmm, Seulgi?" Nữ tiếp viên hàng không cười lạnh. "Em có chắc mình thật sự không phải là kẻ theo dõi, hmm?"

Cô luật sư bối rối lắc đầu. Tại sao cô lại lãng phí thời gian của mình như vậy?

"Tại sao em lại phải làm như vậy? Không có gì đáng để theo dõi cô ấy cả."

"Này! Thật thô lỗ!" Nguời hàng xóm của họ phẫn nộ quát mắng, nhắc nhở Joohyun và Seulgi về sự tồn tại của cô ở trong phòng này.

Đúng rồi. Giờ cô cần đuổi người hàng xóm của mình ra ngoài.

Seulgi đứng dậy, vỗ bộ đồ xuống. Mẹ kiếp, cô hy vọng nó không bị nhăn mặc dù nó có vấn đề gì? Dù sao thì việc đi xe buýt cũng sẽ phá hỏng nó.

Cô chỉ một ngón tay nghiêm khắc về phía người hàng xóm.

"Nghe này, tôi biết mình đang làm gì. Tôi có thể không phải là thám tử, nhưng tôi đang làm theo chiến thuật của họ để bắt kẻ theo dõi cho cô này." Seulgi khoanh tay trước ngực một cách phòng thủ. "Vì vậy, hãy hợp tác và cố gắng tránh những nơi mà cô có thể bị bắt cóc. Hãy ở nơi công cộng."

Yongsun có vẻ như tính nói điều gì đó khó nghe một lần nữa, nhưng Joohyun đã cho cô ấy cái nhìn chết chóc của mình, khiến cuộc sống của Seulgi dễ dàng hơn nhiều.

"Tôi hứa với bạn, Yong." Joohyun mỉm cười rất ngọt ngào với Seulgi đang lo lắng, "Ngay sau khi chúng tôi bắt được kẻ theo dõi bạn, bạn có thể vứt bỏ con chip định vị đó. Seulgi thậm chí sẽ không bao giờ nhìn bạn."

Luật sư không biết tại sao, nhưng cô muốn vì lí do nào đó mà quỳ xuống cầu xin sự tha thứ trước mặt Nữ thần đang tức giận này.

"Tại sao em lại nhìn Yongsun? Cô thậm chí còn không đáng yêu để nhìn."

"Này, thật thô lỗ!"

Seulgi vò đầu. Bây giờ cô sẽ rất đau đầu nếu ở trong căn phòng này với hai người phụ nữ này lâu hơn nữa. Có vẻ như quá nhiều estrogen đang đe dọa xung quanh đây.

"Được rồi, giờ cậu biết phải làm gì rồi, Yongsun cô có thể về rồi đó." Seulgi vung tay, "Tôi cũng sẽ cố gắng nhờ bạn là chuyên gia máy tính của tôi tra cứu một số chi tiết. Tránh rắc rối và cập nhật cho tôi về cảm giác giác quan thứ sáu mà bạn có được. Bây giờ thì về phòng đi."

Người hàng xóm của họ trừng mắt nhìn luật sư, lững thững bước ra khỏi căn hộ. Seulgi thở phào nhẹ nhỏm. Cảm ơn Chúa, cô đã hết sức. Ughh, nhưng người phụ nữ đang đứng trong phòng giờ còn rối hơn nữa.

"Bạn chuyên gia máy tính của em là ai?" Seulgi nghe thấy Joohyun hỏi, nhưng lần này với sự tò mò thực sự. Tốt, ít nhất Joohyun bây giờ không nghi ngờ cô sẽ lắp camera trong phòng của Yongsun.

Nói về điều này, cô thực sự nên kiểm tra xem có camera nào trong phòng người hàng xóm của cô không. Của riêng họ nữa. Kế hoạch của họ sẽ thành tranh cãi nếu kẻ theo dõi nghe thấy nó.

"Chị đã gặp cô ấy rồi." Seulgi cười nói. Nói về bạn bè luôn khiến cô vui vẻ. "Bạn gái của Wendy, Sooyoung là kỹ thuật viên. Cô ấy có thể tra cứu hồ sơ của mọi người cho chúng tôi và có thể lắp camera giám sát."

Seulgi bật cười trước cái nhìn kinh ngạc của Joohyun khi nghe thấy từ camera. "Em thề, tụi em không làm gì trái pháp luật!"

Toàn bộ điều này là bất hợp pháp, cô sẽ giữ bí mật vậy. Cô ấy đang ở trên một lớp băng mỏng vốn có.

Joohyun thở dài, cau mày nhìn lên. Nó làm Seulgi tan chảy ngay lập tức.

"Chị chỉ không muốn em gặp rắc rối, Seulgi."

Seulgi nhin về phía cô. "Chà, lẽ ra chị nên nghĩ như vậy trước khi để em dính líu đến chuyện này."

"Hmm, em nói gì đó, Seulgi?"

"Không gì." Luật sư cười lớn, tìm cặp của cô. Cần phải đi sớm. Cô nhìn đồng hồ đeo tay của mình. Sắp đến giờ.

Rấy tiếc. Cô muốn dành nhiều thời gian cho Joohyun. Ngay cả khi nó bao gồm những cuộc trò chuyện khó xử.

"Em cần phải đi ngay bây giờ, Joohyun. Chúc một ngày tốt lành." Seulgi thông báo cho Joohyun, người này đã giơ tay lên, yêu cầu cô đợi vài phút.

Hmm? Có phải cô quên cái gì đó? Cô có mọi thứ mình cần ở Tòa án. Ô, có phải là ô? Nhưng dự báo thời tiết hôm nay sẽ là ngày nắng đẹp.

Và tại sao Joohyun lại vào bếp để lấy ô? 

Ồ, đó là lí do tại sao chị  ấy vào bếp, Seulgi nghĩ khi cô bạn cùng phòng bước ra với một chiếc hộp bọc vải trên tay.

Đó có phải là hộp cơm không, Seulgi nghĩ với cảm xúc nghẹn ứ trong cổ họng. Lần này cô được tặng ngay cả chiếc bánh mì đóng gói nấu từ nhà sao?

Cô luôn được cấp thẻ tín dụng để mua bất cứ thứ gì mình muốn.

Phải, cô là đứa trẻ giàu có nhưng cô đơn. Hoặc cô đã từng như vậy. Ngay cả Wendy với tình bạn trung thành bao nhiêu năm qua cũng không khiến cô cảm thấy ấm áp bằng mà Joohyun đã mang lại cho cô chỉ bằng một nụ cười.

Với đôi mắt dao động, cô nhìn Mẹ Teresa - người bạn cùng phòng trao chiếc hộp cho đôi tay run rẩy và van xin của cô.

"Đây, ăn cái này khi đến giờ trưa, được không? Chị biết em bỏ bữa trong giờ làm việc, Seulgi."

Cô luật sư khẽ gật đầu, ngoan ngoãn với bạn cùng phòng như mẹ của mình.

"Vì chị sẽ không trở lại cho đến sáng mai, chị sẽ làm bữa tối cho em. Hãy hâm nóng và ăn sau, được không?"

Seulgi lúc này đảo mắt. Trời ạ, đôi khi Joohyun thực sự như một người mẹ.

Cô không dám nói điều này. Chị ấy có một sự khíu chọ về tuổi tác.

Thay vào đó, cô hát "Vâng, thưa quý cô."

Hài lòng, Joohyun chào cô một ngày làm việc vui vẻ, vẫy tay chào tạm biệt với cô. Nhưng Seulgi chuẩn bị bước ra khỏi cửa, quay người lại với sự quan tâm.

"Joohyun chị cũng sẽ cập nhật cho em về chuyến bay của chị, được chứ?"

Chị ấy sửng sốt trước câu hỏi của cô, không ngờ Seulgi lại bám vào vấn đề này lâu như vậy. Nhưng đối với luật sư, không chỉ là một vẫn đề.

Đó là về hạnh phúc của Joohyun. Không đời nào Seulgi đánh mất nó, ngay cả khi chính chị ấy chưa bao giờ quan tâm đến nó.

Joohyun hơi đỏ mặt, lo lắng nhìn về phía cô trước khi nụ cười rạng rỡ lấp đầy.

Ahh, không. Seulgi biết cô bạn cùng phòng lén lút sẽ làm gì.

"Cảm ơn, Seulgi. Chị chắc chắn sẽ nhớ nó." Joohyun bực tức vẫy tay chào luật sư. "Nhân tiện, bây giờ em nên gấp thực sự. Xe buýt sắp đến rồi."

Seulgi nhìn Joohyun một cái nghiêm khắc cuối cùng trước khi đi theo con đường của cô. Cô tức giận đến mức dễ dàng leo xuống cầu thang và thậm chí chạy bộ đến bến xe buýt để giải tỏa năng lượng dư thừa trong lồng ngực.

Bằng cách nói rằng chị ấy nhớ nó, điều đó không nhất thiết có nghĩa là Joohyun thực sự sẽ nói bất cứ điều gì. Con cáo nhỏ lén lút.

Seulgi bĩu môi, đập trán vào cửa kính xe buýt cô đang đi, mặc kệ những người bạn đồng hành đang nhìn vào dáng vẻ cô đơn, phụng phịu của cô.

Nghiêm túc mà nói, họ chưa bao giờ thấy một phụ nữ hờn dỗi?

Lúc xuống xe, cô đã quá kiệt sức để lo lắng cho bất cứ ai, chứ đừng nói đến đôi chân sắp chết của mình. Đã nhiều tuần đi xe buýt nhưng cô vẫn chưa quen với nó.

Chúa ơi, cô thực sự muốn Moonbyul trở thành kẻ bám đuôi để cô có thể tống tiền cô ấy mua một chiếc xe đạp cho cô.

Nói về ma quỷ, một chiếc Mercedes Benz màu trắng dừng lại ngay bên cạnh cô. Seulgi đã nguyền rủa chiếc xe này. Nó ám ảnh cô nhiều. Tại sao kẻ theo dõi Yongsun không thể theo dõi cô bằng chiếc xe này?!

Sẽ khiến công việc của cô dễ dàng hơn nhiều.

XIN LỖI! XIN LỖI!

"Oye, Kang! Muốn đi nhờ đến Tòa án không !?" Vị luật sư lớn tuổi hỏi, trượt cửa sổ xuống. "Tôi có thể cho cô đi nhờ chuyến xe để cứu những người khác nhìn thấy khuôn mặt nhỏ bé buồn bã của bạn trên đường phố."

Seulgi đã có một sự xúc phạm ngay trên đầu lưỡi của cô trước khi muốt nó trở lại. Đây là cơ hội để chọc tiết con hổ cái!

Cô chỉ có thể câm lặng.

Cô luật sư trẻ nhún vai, vòng qua chiếc xe sang trọng để vào trong. Moonbyul mở khóa cửa và Seulgi trượt vào ghế ngồi.

Khiến cô rất ngạc nhiên, cô đã nhìn thấy trợ lí của Moonbyul ngồi ghế sau?

Hmmm? Các luật sư và trợ lí của họ có thể đi cùng nhau không?

Seulgi quyết định giữ im lặng. Thay vào đó, cô đợi người phụ nữ kia gửi mồi cho mình.

Tất nhiên, khi bạn đặt hai luật sư đối thủ trong không gian kín, sẽ có người bóp cò.

"Well, Seulgi. Không biết Kang gia sẽ có cái nhìn như thế nào khi viên ngọc quý của họ đến Tòa án như một người công dân."

Người họ Kang nhắm mắt đau đớn. Đó chỉ là một đòn thấp, Moonbyul. Nhưng đó không phải là lỗi của cô ấy. Bản thân cô giữ kín những chi tiết về cuộc đời mình. Vâng, cả thế giới đều biết Kang Seulgi muốn trở thành một Kang không chỉ đơn giản là Kang trong gia tộc, nhưng họ không biết cô đã quá mệt mỏi để làm điều đó.

Vì vậy Seulgi chỉ nhún vai, tìm cái cớ đầu tiên này ra trong đầu cô. Hừm, chờ một chút. Điều gì sẽ xảy ra nếu đây là cách Moonbyul thu thập thông tin nhất định?

Đây rồi, Seulgi! Nắm bắt lấy nó!

"Tôi đã thua một vụ cá cược với người hàng xóm ngu ngốc của mình một thời gian trước, vì vậy tôi đang bị trừng phạt vì điều đó." Seulgi nói, không xác định thời gian. Rất quan trọng để làm thời gian lộn xộn khiến cho đối thủ của bạn bối rối.

Về cơ bản, hãy nói dối thật nhiều để trở thành một luật sư giỏi.

"Đừng bao giờ đặt cược chống lại nhà báo, tôi phải nói như vậy. Tôi đã học được bài học của mình."

Chỉ có một chút co giật trên khuôn mặt đối thủ, Seulgi nhếch mép.

Hohohohoho, cô đã tìm được thứ gì đó ở đây, hmm?

Cô trợ lí ngồi đằng sau có vẻ bận nghe điện thoại, không thèm để ý đến ván cờ đang diễn ra trực tiếp trước mặt.

"Người hàng xóm của cô có vẻ khá thú vị. Nhà báo mà bạn nói?"

Haah, chỉ cần việc Moonbyul tỏ ra ngoan ngoãn như vậy khi nhắc đến người hàng xóm thôi là đủ để Seulgi hét lên Eureka! Eureka! bên trong chiếc xe này.

"Ồ, nhưng tôi vẫn nên cẩn thận với nhà báo hàng xóm của tôi." Seulgi bật cười, cố gắng mồi chài luật sư ngốc nghếch có hứng thú, "Cô biết đấy, những nhà báo này luôn theo dõi luật sư trung thực của chúng ta để có được khách hàng tiềm năng mới của họ. Điều đó vi phạm quyền riêng tư ở nhiều cấp độ!"

Moonbyul không tìm thấy bất kỳ vi phạm nào cả. Làm sao cô có thể, khi bản thân cô ấy không hiểu khái niệm về quyền riêng tư?

"Thật sao? Tôi nghĩ cô ấy thực sự rất thông minh."

Ồ? Làm sao Moonbyul biết nhà báo là hàng xóm của cô?

Seulgi lắc đầu với chính mình khi đối thủ ngốc nghếch trong lòng cô nói luyên thuyên. Hehehehe, sự mê đắm chắc chắn làm chết người. Cô luật sư thẳng thắn Moonbyul sẽ không bao giờ từ bỏ bản thân một cách dễ dàng như vậy.

Nhưng Moonbyul bây giờ không như vậy phải không? Seulgi cười khúc khích trước trò đùa của mình, trong khi Moonbyul phớt lờ hành vi thích thú của cô, chỉ chìm trong bong bóng tình yêu nhỏ của riêng cô ấy.

"--Tôi thực sự nghĩ rằng các nhà báo và luật sư cần phải có một mối quan hệ rất mật thiết với nhau, họ có thể giao tiếp tốt hơn và phơi bày---"

Seulgi cố gắng phân tích câu nói. Hmm.

Trong khi đó, cô nàng trợ lí vẫn nhàn nhã lướt Instagram của cô ấy, xem MV mới nhất của nhóm nhạc Kpop yêu thích.

Seulgi mỉm cười, nhắm mắt lại khi tựa vào cửa sổ. Bây giờ, cô chỉ cần bắt Moonbyul.

Bằng cách nào đó, cô có thể tống tiền đối thủ của mình.

Nó có thể khó như thế nào?

--------

Thực sự là rất khó.

Nó là gì, cả hai tuần nay?

Seulgi ngồi dựa lưng vào tường, máy tính xách tay cũ của cô trên bàn gấp khi cô và Joohyun cùng trò chuyện với Wendy và Sooyoung qua video.

Cô luật sư áp tay vào mặt mình, bực bội rên rỉ, Làm cách nào Moonbyul có thể theo dõi Yongsun như một kẻ bám đuôi chuyên nghiệp !? Cô thậm chí không thể tìm thấy bóng của mình và cô đã lắp đặt camera xung quanh tòa nhà chung cư!

Thật tốt khi cô ấy có trình độ theo dõi Yongsun. Moonbyul bây giờ có vẻ giống như một kẻ tâm thần thực sự có thể bắt cóc cô ấy để thú nhận bất cứ tình yêu nào với Yongsun.

Cô nghe thấy người bạn cùng phòng bên cạnh cười vì một trò đùa ngô nghê nào đó mà Wendy thực hiện. Cô tắt tâm trí giận dữ của mình, biến nó thành một niềm vui khi cô quay sang người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh mình.

Ít nhất, trong tất cả mớ hỗn độn này, Joohyun đã có thêm hai người bạn mới. Sooyoung và Wendy là những người trung thành nhất mà Seulgi biết. Cô rất vui khi Joohyun cũng có chúng.

Có vẻ như bây giờ Seulgi đã có gia đình riêng của mình. Với cô là phụ huynh khó tính, Joohyun trong vai phụ huynh cằn nhằn, Sooyoung và Wendy trong vai những thanh thiếu niên có nội tiết tố.

Cô luật sư đảo mắt trước những suy nghĩ vớ vẩn của mình, cuối cùng nghĩ rằng không sao, có lẽ Joohyun đang thích trò đùa ngô nghê của Wendy quá nhiều. Cô cũng ở đây! Joohyun có thể tận hưởng những trò đùa khập khiễng của cô!

"Oye, Wendy. Tại sao cậu không làm cho bạn gái cười bằng những trò đùa của bồ, huh?"

Người bạn thân nhất của cô nhìn vào cô qua màn hình khi Sooyoung cười khì khì bên cạnh cô ấy. Seulgi nhìn họ với ánh mắt ghen tị. Hãy nhìn họ, tất cả đều âu yếm nhau trong khi cô và Joohyun đang ngồi cách nhau cả một bước chân.

Với tư cách bạn cùng phòng, cô buồn bã nhắc nhở bản thân. Tuy nhiên, cô nhích lại gần Joohyun hơn một chút.

Cô phớt lờ ánh mắt tò mò mà chị ấy đang cho cô.

"Xích lại gần một chút, cả hai chúng ta không vừa đủ trong màn hình, Joohyun."

OK, có lẽ Seulgi nhầm lẫn khi mời Joohyun như vậy. Cô tiếp viên hàng không lúc này đang nhìn cô như con mèo đã ăn thịt chim hoàng yến.

Hippity hoppity, đùi của Seulgi giờ là tài sản của Joohyun.

Cả hai người phụ nữ bên kia đều cuối gằm mặt xuống sàn trước những gì họ đang thấy trước mắt.

Joohyun trong lòng Seulgi rất mặt đỏ. Ôi Chúa ơi, Seulgi đã cầu nguyện, làm ơn hãy đưa cô đi. Đây là thời điểm tốt nhất để chết! Cô chắc chắn rằng cô sẽ lên thiên đường.

Heh, cô đã ở trên thiên đường rồi, khi cô cảm thấy Joohyun di chuyển xung quanh *khụ* nghiến *khụ* trong lòng mình.

Ngay trước mặt những người bạn cởi mở của cô.

Người họ Kang kiêu hãnh ngay lập tức ngồi dậy, vòng tay qua eo Joohyun khi cô làm như thể là một việc hoàn toàn bình thường.

Cô gái ngồi trong lòng cô gái khác là chuyện bình thường nhất trên đời. Nhạt toẹt!

Seulgi lúc này đổ mồ hôi đầy một xô.

Bình tĩnh! Bình tĩnh! Mình đã phải đối mặt với những kẻ giết người hàng loạt đẫm máu! Một người phụ nữ nhỏ bé trong lòng bạn không là gì cả!

Seulgi hắng giọng, quay mặt về phía trước để mỉm cười với Joohyun có vẻ thích thú. Hừ hừ, bây giờ chắc chắn cô không thể mất bình tĩnh được. Joohyun đang tận hưởng sự xấu hổ của mình.

"Vâng, bây giờ thì chị đã thoải mái rồi." Seulgi thì thào bằng một giọng khàn khàn, cổ họng khô khốc vì người phụ nữ xinh đẹp này. Nó khiến giọng cô trầm xuống, gần như quá gợi cảm so với hoàn cảnh.

Joohyun đỏ mặt. Joohyun đỏ mặt với Seulgi.

Hmm? Nữ tiếp viên hàng không thích giọng trầm? Seulgi nhếch mép, ghi nhận nó.

Với sự lạnh lùng của mình, cô quay về phía màn hình, cười toe toét với những người đang chết lặng như thể họ không chỉ xem phim sex ngay trên màn hình.

"Vì vậy, chúng ta hãy nói về tình hình?" Luật sư hỏi, trở nên nghiêm túc. Cô tìm thấy mấu chốt ở Moonbyul.

"Sooyoung, em có phát hiện gì mới không?"

Cô nàng tóc đỏ lắc đầu, đôi mắt cà phê cay xè vì thất bại. Sooyoung giỏi những gì cô làm, đây hẳn là một cú đánh vào kỹ thuật của em ấy.

"Không, Seulgi unnie. Dù người này là ai, họ cũng che dấu vết quá hiệu quả. Em đã theo dõi camera xung quanh khu chung cư và không có chuyển động đáng ngờ hoặc ai đó lảng vảng. Cũng đã kiểm tra văn phòng của Yongsun, kết quả cũng tương tự, unnie, em cũng đã kiểm tra chiếc xe đó. Vì vậy, người đó không đến từ văn phòng."

Mẹ kiếp, Sooyoung thực sự đột nhập camera trong văn phòng? Điều này vượt quá tầm tay. Nghĩ đi, Seulgi! Trước khi tất cả bị bắt vì xâm phạm bất hợp pháp!

Rất tiếc,camera mà họ lắp đặt khá nhỏ để tránh bị phát hiện. Họ đã làm điều đó vào một ngày trong tuần, giữa buổi chiều, thời điểm mà Yongsun nói rằng cô chỉ còn lại một mình với ánh mắt mà cô cảm nhận được.

Kẻ theo dõi vẫn nên có cảm giác an toàn giả tạo rằng họ không biết về sự tồn tại của cô.

Moonbyul dường như quá đắm chìm trong bong bóng tình yêu. Nhưng chết tiệt cô ấy đang lén lút! Nào, bắt gặp Moonbyul, để cô ấy van xin Seulgi. Để cô có thể tống tiền cô ấy!

"Hmm, có nghĩa là kẻ theo dõi để mắt đến Yongsun ở vị trí rất xa." Joohyun tình cờ ghi nhận, làm cho bánh xe của bộ não giáo dục Cambridge của Seulgi bừng sáng. Đó là một điều bất ngờ vì Joohyun đang ngồi trong lòng cô.

Không, tập trung! Seulgi, mày đã trải qua rất nhiều hồ sơ vụ án hình sự! Hãy suy nghĩ như những kẻ bắt cóc!

Cô sẽ làm gì nếu muốn theo dõi Joohyun nhưng không thể ở nơi chính cô đang sống? Cô không thể sử dụng máy ảnh hoặc bằng điện thoại của Joohyun.

Điều đó để lại ống nhòm ở một nơi cao ----Ồ.

Nó có thể là?

"Sooyoung, ngay bây giờ hãy nhìn điều tra những tòa nhà trong tầm mắt trực tiếp của căn hộ từ Youngsun."

Kỹ thuật viên gật đầu, mở điện thoại để mở Google Map.

"Uhh, có một khách sạn và hai tòa nhà dân cư."

Các tòa nhà dân cư là không thể, Moonbyul không thể di chuyển đến một thời gian gần như vậy.

Nhưng cô chắc chắn có thể đặt phòng khách sạn, Seulgi nhếch mép.

OK, chỉ cần là một lần xâm phạm nữa, cô nên có trong tay tài liệu tống tiền ngọt ngào của mình.

"Sooyoung, tìm kiếm tên khách hàng đã đặt phòng trong ba tuần qua, được không?"

Joohyun lại di chuyển trên đùi Seulgi, quay sang nhìn cô luật sư đang đỏ mặt. Một nụ cười tự hào trên khuôn mặt.

"Em có thể mở một văn phòng thám tử tư nếu luật không hợp với em, Seulgi."

Luật sư bật cười, nhưng có lẽ cô nên xem xét nó. Cần kiếm thêm tiền.

"Vậy chị sẽ là Watson của em khi em là Sherlock chứ?" Seulgi hỏi, người này cười tinh quái với cô.

"Chị sẽ là Hyunie của em đối với Seulgom là em."

Seulgi bùng lên năm mươi sắc đỏ. Hyunie? Làm sao Joohyun biết cô gọi chị ấy như vậy trong tâm trí !?

Ugh, cô nên tránh xa rượu bây giờ. Đặc biệt là hai người bạn của cô rất đánh giá cao Joohyun!

Nói đến đây, cô quay sang nhìn màn hình và hét lên khi phát hiện ra rằng hai cô gái đã rời đi.

Hừ hừ. Lần tới, cô sẽ pha rượu soju và tequila cho cả hai.

-----

Hohohoho!

Tài liệu tống tiền ngọt ngào, cô ấy đến rồi!

"Chị không thể tin được đó là đồng nghiệp của em. Em đã biết điều đó!" Joohyun thì thầm ở bên cạnh cô, tâm trạng cô lúc này rất thoải mái vì cô biết kẻ rình rập mà họ đang bắt là một con ruồi vô hại.

Seulgi chế giễu, từ từ xoay chiếc chìa khóa lấy từ quầy lễ tân vào lỗ, khi nhanh chóng trả lời lại người bạn cùng phòng đang hiểu lầm mình.

"Cô ấy là đối thủ chuyên nghiệp của em! Không phải bạn bè!"

Joohyun nhướng mày. "Điều này có vẻ nguy hiểm hơn. Mọi người gắn bó hơn với đối thủ sau đó là bạn bè của họ."

Huh? Tại sao Joohyun lại trông lo lắng như vậy? Ơ, đừng bận tâm! Đã đến lúc thu lưới!

Cô ra hiệu cho chị ấy im lặng, từ từ mở cửa khách sạn. Cô đã xem đủ các chương trình trinh thám để biết mấu chốt cho đến nay.

Vào đi. Bắt chúng. Công việc hoàn thành.

Phòng khách sạn thực sự khá nhỏ. Thành thật mà nói, cả khu phố này đều là rác rưởi. Đó là lí do tại sao nó rất rẻ! Moonbyul hẳn vui vì điều này.

Và có ma quỷ. Ngồi trên chiếc ghế xoay, hai chân cô chống lên khi nhìn qua kính viễn vọng được đặt gần cửa sổ có rèm che. Mà Seulgi biết là cố định ngay trước cửa nhà Yongsun để xem.

Ít nhất, cảm ơn Chúa, Moonbyul đủ sự chính trực để giữ kính viễn vọng của cô bên ngoài căn hộ.

Nếu không, ngay cả Seulgi cũng vui vẻ giao cô cho chính quyền. Có thể không thích Yongsun đến thế, cô sẽ tìm được một nửa phù hợp với cô ấy!

Moonbyul bận tâm đến việc một cách giận dữ đến nỗi cô không để ý đến hai người đang đứng đằng sau như bóng ma của sự diệt vong.

"Chết tiệt, Yongsun! Tôi sẽ giới thiệu bản thân như thế nào nếu như cô không ra khỏi tòa nhà tồi tàn đó ?! Chuyện này đã ba tuần rồi! Tôi phát ngán vì nó!"

Seulgi đã đồng ý với phần đầu tiên. Tòa nhà đó thực sự tồi tệ.

Joohyun không có tâm trạng để chơi. Cô hắng giọng thành tiếng, cảnh báo cho luật sư kia về sự diệt vong sắp đến gần.

"Cô có ba tuần để giới thiệu bản thân thay vì rình rập cô ấy như một con quỷ, cô Byulyi."

Ầm ĩ. Joohyun không giữ lại, huh.

Đối thủ của Seulgi đứng yên tại chỗ, từ từ xoay ghế quay mặt về phía họ, vẻ hoảng sợ trên mặt tái nhợt của cô.

Ồ. Moonbyul trông như bị nhốt bởi những tên giết người hàng loạt. Nhưng Joohyun mới là kẻ giỏi cầm dao.

"Seulgi, gọi cảnh sát."

Moonbyul gần như ngã lăn ra ghế, khoanh tay cầu xin. Ôi Chúa ơi, Seulgi đang tận hưởng.

"Chờ đã! Tôi có thể giải thích! Đừng gọi cảnh sát!"

Seulgi muốn nhìn thấy cô ấy cầu xin thêm chút nữa.

"Ồ, không! Tôi đã đợi hai tuần cho cái này!"

Sự hiểu biết hiện rõ lên khuôn mặt Moonbyul rằng tại sao Seulgi lại ở đây bắt cô ấy. Cô có thể không được đào tạo ở Cambridge, nhưng cô đứng đầu ở đại học Seoul.

Joohyun lắc đầu, xấu hổ trước toàn bộ tình huống này. Nó chỉ là không cần thiết.

"Tôi không thể tin được rằng cô đã ở ngay dưới mũi chúng tôi rất lâu."

Moonbyul bất lực nhìn hai người, không còn lối thoát. Cô đá chiếc kính viễn vọng ra xa, đứng dậy với ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn miệng đang nhếch mép của Seulgi.

"Cô." thủ phạm Moonbyul sôi sục, "Cô biết điều này cả hai tuần rồi, vậy mà cô vẫn chờ để bắt được tôi thế này!"

Bây giờ, ngay cả Joohyun cũng hướng ánh mắt sắc bén đến Seulgi, người đang nhún vai.

"Tôi cần bằng chứng. Hơn ai hết, cô biết bằng chứng quan trọng thế nào mà."

Moonbyul cười khúc khích, lắc đầu không tin nổi. "Ồ không, thứ cô cần là có thể tống tiền tôi thôi! Chà, OK! Cô thắng rồi, chết tiệt! Nói cho tôi biết cô muốn gì!"

Seugli rất ấn tượng. Khi Moonbyul không phải người ngốc nghếch.

Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào cô ấy. Cô ấy trông như một con chó con bị đá. Ngay cả Joohyun cũng có vẻ thương hại cô ấy. Có lẽ.

Seulgi hậm hực.

"Được rồi, nghe này. Mặc dù đúng là tôi muốn thứ gì đó từ cô, nhưng tôi cũng sẽ trả lại cái gì đó. Điều này có lợi cho cả hai."

Seulgi đột nhiên cảm thấy có khí lạnh bên cạnh. Cô từ từ nghiêng cổ sang một bên, chỉ thấy người bạn cùng phòng đang rất bực mình đang mỉm cười với cô.

Ồ, ồ. Tất nhiên là Joohyun sẽ không chấp nhận đề xuất sử dụng Yongsun như một con chip tống tiền này.

Vị luật sư trẻ nuốt nước bọt, nhìn Moonbyul đang rất hy vọng với vẻ mặt thận trọng hơn.

"Nhưng trước tiên! Cô phải giải thích vì sao lại theo dõi hàng xóm của chúng tôi ba tuần qua!"

Moonbyul bực bội vung tay lên. "Đó không phải những gì tôi muốn làm ngay từ đầu! Không! Bây giờ cô im lặng đi, lính mới và nghe tôi!"

Xin lỗi? Lính mới này đã bắt bạn ngay tại trận khi đang thực hiện một tội ác đáng bị trừng phạt vừa rồi.

Seulgi cau có trước sự xúc phạm, nhưng im lặng. Cô chỉ thực sự muốn vuốt giận người phụ nữ bên cạnh đang rất điên cuồng.

"Tôi đã gặp Yongsun tại một câu lạc bộ. Tôi đã theo dõi cô ấy vài ngày, vì cô ấy luôn theo dõi khách hàng của tôi. Tôi chỉ muốn gặp cô ấy và yêu cầu tôn trọng quyền riêng tư của khách hàng nếu cô ấy muốn xuất bản tin tức. Tôi đang xử lí một trường hợp rất nhạy cảm."

Seulgi gật đầu với điều đó. Một vụ tấn công tình dục trẻ vị thành niên. Moonbyul không sai cho đến bây giờ.

"Nhưng sau đó, tôi nhìn thấy cô ây khiêu vũ ở club với mái tóc xõa hết cỡ--"

Ồ, ồ. Nó đến đấy.

"Trước đó, tôi đã khá đối đầu với cô ấy." Moonbyul lặng lẽ thừa nhận.

Joohyun thở dài, xoa trán như thể đang đối phó với một đứa trẻ ngốc nghếch lúc này. "Cô Byulyi, lẽ ra cô có cơ hội hoàn hảo để tạo ấn tượng tốt khi giải cứu Yongsun khỏi câu lạc bộ và đưa cô ấy về nhà an toàn. Để lại ấn tượng dịu dàng. Có thể để lại mảnh giấy ghi số của mình. Đó sẽ là đủ và hoàn toàn thành kính."

Moonbyul há hốc mồm.

"Cô biết tôi là người đưa cô ấy về nhà, vậy cô biết tôi không phải là người xấu!"

Joohyun nheo mắt nhìn luật sư, trong khi Seulgi ăn bỏng ngô tưởng tượng bên cạnh.

"Không phải người xấu, nhưng chắc chắn là người đáng sợ. Ngốc quá. Hãy cố gắng lên, cô Byulyi."

Cô luật sư nhăn mặt trước lời lẽ khó nghe, nhưng chấp nhận chúng, tiếp tục với lời thú tội của cô.

"Cô biết đó, tôi đã không để lại bất kỳ thông tin liên lạc gì. Tôi chỉ---quá ngốc." Moonbyul tự đối mặt với sự ngu ngốc của mình. "Tôi không có can đảm. Ý tôi là, lí do, này tôi đã giải cứu cô khỏi những kẻ biến thái ở club một lần, cô nghĩ rằng có thể đi uống cà phê với tôi không, nghe có vẻ quá kinh dị."

Seulgi khịt mũi cười. "Vậy việc cô theo dõi người cô thích không có gì đáng sợ !?"

Vị luật sư lớn tuổi trừng mắt nhìn đối thủ tự mãn cảu cô. "Đúng! Bởi vì rôi nghĩ rằng nếu tôi chỉ có thêm một cơ hội để đóng vai kỹ sĩ trắng, nếu tôi giải cứu Yongsun khỏi tình huống khó khăn làn nữa, tôi sẽ kiếm cớ giới thiệu bản thân! Vậy nên, tôi đã theo dõi cô ấy suốt ba tuần nay, mỗi khi tôi có thể!"

Joohyun đưa tay lên, biểu hiện sự bối rối trên khuôn mặt.

"Chờ đã, chờ đã. Cô theo dõi Yongsun vì muốn cô ấy gặp rắc rối để cô có thể gây ấn tượng."

Moonbyul nhấp nhỏm tại chỗ. "Đúng, nhưng cô ấy không gặp rắc rối gì cả."

Joohyun bật cười khi nghe điều đó. "Chà, muốn mọi người gặp rắc rối để cô trục lợi. Đó là việc luật sư phải làm sao ?!."

Seulgi bĩu môi trước sự xúc phạm nghề nghiệp.

"Thật là thô lỗ.", "nhưng cũng đúng."

Joohyun khoanh tay trước ngực, đi tới ngồi trên chiếc giường đơn độc trong phòng. Vẻ mặt cô rõ ràng chỉ muốn chuyện này kết thúc và mau chóng về nhà đi ngủ.

Nhưng Seulgi vẫn chưa xong. Cô quay sang đối thủ của mình với câu hỏi khiến cô đau đầu suốt mấy tuần nay.

"Làm thế nào cô có thể lái chiếc Mersedes đến Tòa án trong khi nó không ở đây?"

Moonbyul chớp mắt trước câu hỏi kỳ lạ, nhưng vẫn trả lời. "Tôi không phải luôn ở trong khách sạn này, điều đó chắc chắn. Tôi chỉ thường ở đây trong những giờ mà tôi biết Yongsun sẽ ra vào."

"Tôi đã nhờ trợ lí đón tôi bằng ô tô của mình ở trạm kiểm soát, như tôi đã từng đi bộ theo Yongsun. Lái một cheiecs Mercedes sẽ bị nghi ngờ. Bởi vì tôi nhận ra hàng xóm của Yongsun."

Hmm, vậy là cô ấy cũng cố lấy thêm thông tin Yongsun từ cô từ lần quá giang xe đó. Thông minh, nhưng cũng ngu ngốc. Tất nhiên, Seulgi thiên tài đào tạo của Cambridge sẽ nhìn thấu điều đó!

Nhưng có điều Seulgi vẫn chưa ngờ tới.

"Seulgi, tôi biết cô đang sống trong cái thùng rác đó mấy tuần rồi. Hãy tưởng tượng xem tôi có thể làm gì với thông tin này." Đôi mắt của Moonbyul ánh lên vẻ xấu xa thuần khiết, "Cứ tưởng tượng xem giới buôn chuyện phát hiện ra Kang thần đồng vĩ đại sống trong một căn hộ rộng 10 feet."

Họ Kang há hốc miệng kinh hoàng. Ôi Chúa ơi! Cô không thể để nó xảy ra! Danh tiếng của cô sẽ tan thành mây khói! Chắc chắn bố mẹ sẽ lôi cổ cô về nhà nếu họ biết được!

Từ bên lề, Joohyun khịt mũi hứng thú.

"Có vẻ như tống tiền là trò chơi của luật sư, phải không?"

"Khi cô chiến đấu với tội phạm, cô phải nghĩ như chúng." Moonbyul nói với nụ cười tự mãn, không nhận ra rằng cô đã vô tình thú nhận tội ác của mình.

Seulgi cười toe toét như con mèo Cheshire, cô vẫn có ưu thế.

"Thực ra, cô biết gì không? Moonbyul." Nụ cười của Seulgi kéo dài trên khuôn mặt xấu xa khiến đối thủ phải thắc mắc. "Tôi không làm bất cứ điều gì phạm pháp giống như cô."

Moonbyul nhắm mắt lại, có lẽ đang nguyền rủa luật sư trẻ bằng những câu chửi rủa Hàn Quốc mà cô biết trong đầu.

Bây giờ Seulgi muốn đánh trống thắng trận như những vị tướng cũ trước chiến thắng của cô!

"Chúng ta nên nói về thỏa thuận chứ, làm ơn?" Moonbyul nhấn mạnh làm ơn, đầu cô ấy cúi xuống sàn.

Joohyun lúc này mới đứng dậy, khuôn mặt hoàn toàn chống lại việc đối phó dưới gầm bàn này. "Seulgi, em thực sự không nên lợi dụng Yongsun như thế này--!"

Ồ, nhưng cô sẽ làm được! Seulgi vẫn nhớ yêu cầu của mình, phớt lờ bạn cùng phòng. Cô sẽ năn nỉ Joohyun sau!

"Tôi sẽ giới thiệu cô với Yongsun, hãy giữ im lặng về chuyện rình rập của cô, nếu cô gia nhập công ty của tôi!"

Seulgi đã nghĩ thêm một điều, "Chia sẻ trợ lí của cô với tôi nữa."

Giờ thì ngay cả Moonbyul cũng nhìn đối thủ một cách ghê tởm. Joohyun trông như thể cô ấy sẽ cắn đầu Seulgi ra khỏi vai cô!

Họ Kang lo lắng đưa tay qua đầu, nụ cười lo lắng trên khuôn mặt cô khi thấy Joohyun như một ác quỷ.

"Seulgi--!"

"Nghe này, tôi chỉ sẽ giới thiệu với cô ấy. Việc Yongsun có muốn làm quen với cô hay không, hoàn toàn là đặc quyền của cô ấy!"

"Cô sẽ hiểu nếu Yongsun nói không, phải không?"

"Tôi hoàn toàn có thể hiểu khái niệm về sự đồng ý, thưa luật sư. Nếu Yongsun không muốn, tôi sẽ nhốt mình trong nhà và xem các bộ phim truyền hình K-drama trong khi khóc và ăn kem."

Joohyun có vẻ đồng cảm một chút, "Nhưng nếu Yongsun thực sự thích cô, vì bất cứ lí do gì, cô phải hứa với tôi sẽ nói với cô ấy tất cả mọi thứ."

Moonbyul tái mặt khi nghe thấy điều này, cả Seulgi cũng thế. Vì bây giờ cô cũng là đồng phạm trong việc này.

Nhưng luật sư buồn bã gật đầu đồng ý, Seulgi biết cô ấy đã lựa chọn đúng. Moonbyl rất đáng kính, mặc dù có một số sở trường đáng sợ. Đó là những gì cô cần cho công ty.

"Tôi đồng ý với điều này. Tôi cũng đồng ý với lời đề nghị của cô, Seulgi. Tôi sẽ gia nhập công ty của cô. Không chỉ vì Yongsun." Moonbyul mỉm cười một chút, "Bởi vì cô đã đánh bại tôi. Công bằng và thẳng thắn."

Seulgi bước tới. Cô cần những người tốt cho công ty mình. Những người như Moonbyul.

"Byulyi," Seulgi gọi với giọng tôn trọng. "Tôi coi cô là đối thủ vì ở đâu đó trong tôi, cũng ngưỡng mộ cô rất nhiều. Cô là người duy nhất đứng về phía tôi và không đối xử với tôi như một kẻ hư hỏng chơi đùa pháp luật. Cô đã nghiêm túc, ngay cả khi gọi tôi là noobie."

Cô luật sư trẻ đã dang tay với đàn chị, sẵn sằng đặt viên gạch đầu tiên cho tình bạn rất bền chặt trong tương lai.

Cô nàng luật sư lớn tuổi ngớ ra, rõ rằng là không mong sự khiêm tốn từ một người luôn tỏ vẻ cao ngạo, khép kín.

Chậm rãi, cô bắt tay Seulgi, một nụ cười ngượng ngùng trên khuôn mặt. Trước khi nó biến mất thành một vẻ cau có.

"Tôi vẫn không chia sẻ trợ lí của tôi với cô."

"Cái quái gì vậy!?"

Moonbyul ngay lập tức làm người phụ nữ cưng chiều thẹn thùng, chỉ tay về phía người đứng ngoài yên tĩnh với ánh mắt lo lắng.

Như thể nhiệt độ căn phòng này đã giảm vài độ. Cả hai luật sư rùng mình trước nữ thần băng giá.

Seulgi đã làm gì sai?

"Cô nên cẩn thận, Seulgi. Bạn của cô có vẻ như là kiểu người hay ghen tị."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro