Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cơn mưa chó mèo, bạn không nhìn nhầm đâu, mọi chuyện xảy ra khi Hansol đang ngồi trước cổng toà nhà.

Junhui có một niềm vui nho nhỏ khi nhìn thấy Hansol. Anh luôn thấy vui vẻ khi thấy Hansol, khi đi chơi với Hansol, thậm chí là khi nghĩ về Hansol. Hansol rất thoải mái, từ tốn, biết quan tâm chăm sóc, lại hài hước và cả đẹp trai nữa, thế nên khó mà cảm thấy buồn hay bị những cảm xúc tiêu cực làm phiền khi có cậu ấy bên mình. Nhưng lần này rất đặc biệt, sự nhẹ nhõm dâng trào trong Junhui khi anh thấy đôi mắt nâu nhạt to tròn của Hansol dưới chiếc mũ đen tuyền trùm kín bởi một cái hoodie đỏ mận bên dưới cái ô màu tím, vì Hansol sẽ biết phải làm gì. Hansol sẽ giúp anh ấy, Hansol sẽ-

"Này, mèo con! Em làm gì ở đây hử?"

Hansol sẽ nghĩ anh là một con mèo.

Phải.

Anh ta là một con mèo, theo đúng nghĩa đen. Nửa giờ trước anh còn là Junhui, chỉ là một Junhui già nua đang ngồi trong căn hộ thuê chung với Minghao, một cuốn sách thần chú cổ xưa đang mở bên cạnh anh ấy, anh đang cố gắng cầu mưa. Minghao trên ghế sa lông đang cau mày nhìn anh, bảo anh đừng làm loạn với Mẹ thiên nhiên và các nguyên tố, nhưng Junhui không chịu nghe cậu nói. Anh đang bực bội. Bởi vì anh cần phải làm mưa tối nay, nhưng cho dù anh có lẩm bẩm những lời viết trên sách bao nhiêu lần thì cũng không có chuyện gì xảy ra cả. Khi tưởng chừng mọi nỗ lực cũng chỉ là dã tràng xe cát, có một cái gì đó, cuối cùng cũng đã xuất hiện.

Junhui chú ý tới mùi hương đầu tiên. Hơi đất âm ẩm, nồng và sảng khoái xông vào trong mũi. Sau đó là âm thanh. Giọt mưa rơi trên cửa sổ, âm thanh dễ chịu và ầm - một cơn chấn động?

"Ủa có chó con mới rơi ngang cửa sổ hả?" Minghao hỏi, đầy ngờ vực.

Cả hai cùng nhảy bổ ra khỏi chỗ ngồi của mình để nhìn ra bên ngoài. Giữa những giọt mưa đang rơi từ trên trời xuống hẳn là-

Chó con và mèo con. Mèo và chó.

Rất nhiều là đằng khác.

"Em đã nói là đừng có nghịch với mấy cái nguyên tố," Minghao rên rỉ. "Giờ thì Mẹ thiên nhiên đang nổi giận với chúng ta kia kìa!"

"Yên nào, để anh suy nghĩ-" Junhui thể người nói.

Liền sau đó, đột ngột làm sao, anh biến thành Junhui thể mèo. Và đột nhiên anh ấy cũng bị hút lên không trung, Minghao không bắt kịp anh khi anh đang bay lên, rồi anh vô tình rơi xuống vỉa hè phía trước tòa nhà của họ.

Đó là nơi Hansol tìm thấy anh ấy, đón anh ấy lên nhà và ôm anh vào lòng một cách dịu dàng.

"Em sống ở đây hả?" cậu hỏi, nghiêng đầu chỉ ra cửa trước của tòa nhà. "Em có chủ không nhỉ?"

"Không," Junhui nói. "Anh không phải là mèo! Anh Junhui nè!"

Những gì phát ra từ miệng anh là một tiếng meo meo nhỏ đầy đau khổ.

Hansol đưa anh vào nhà, hẳn rồi. Em ấy luôn ngọt nào như thế. Đó là một trong những lý do Junhui thích em rất nhiều.

"Em là một chú mèo dễ thương làm sao," Hansol nói, nụ cười nở trên môi cùng đôi mắt lấp lánh khi cậu lau khô người Junhui bằng một chiếc khăn hồng. "Anh sẽ đưa em đến bác sĩ thú y vào ngày mai và chúng ta sẽ đưa em về nhà, được không?"

"Anh sống ở lầu trên," Junhui nói. Hansol đương nhiên chẳng hiểu anh nói gì.

Sau khi Hansol lấy cho anh một ít gà còn dư và nước, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài. "Anh thích mưa, nhưng trời thực sự đổ mưa tối nay," cậu cau mày. "Anh nghĩ mình vừa nhìn thấy một con chó săn bay ngang qua. Kỳ lạ nhỉ."

Bởi vì Junhui hiện đang là một con mèo , anh ấy đã thất bại trong việc cố gắng mở cửa để đi lên căn hộ của mình. Ngay khi anh ấy đang nhìn vào cánh cửa sổ mà anh ấy biết chắc là đã bị hỏng và dẫn đến lối thoát hiểm, Hansol mới tắm xong và bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi "Em có muốn được vuốt ve không?"

Junhui là một người đàn ông yếu đuối. Mèo yếu đuối. Sao cũng được.

Anh luôn luôn muốn âu yếm Hansol.

Vì vậy, anh đi đến phòng ngủ của Hansol và nhảy lên giường, làm cho bản thân thoải mái. Hansol cười khúc khích trước khi chui vào chăn, cuộn tròn toàn thân quanh người Junhui. Cậu ngáp một cái, sau đó vuốt ve bộ lông trên lưng Junhui.

"Ngủ ngon nha, mèo con."

Junhui nhắm mắt, thở dài hạnh phúc.

Cả hai đều nhanh chóng thiếp đi sau vài giây.

*

Điều đầu tiên là Hansol làm là đưa anh đến bác sĩ thú y vào sáng hôm sau. Tiệm rất đông bởi vì có vẻ như câu thần chú của Junhui đã khiến tất cả chó mèo trong thành phố bị cuốn theo mưa và rơi xuống, vì vậy mọi người đến đó để an tâm về tình trạng của thú cưng của mình. Từ những gì anh ấy thu nhặt được là, cho đến nay tất cả các loài động vật đều ổn, vì Mẹ thiên nhiên đã tốt bụng làm cho chúng rơi chậm lại và thả xuống gần nhà, nhưng mọi người đều sợ hãi hoặc khó chịu. Bực mình với anh ta , cụ thể là - có một con chó lông xù cứ nói mãi về cái người ngu ngốc đã làm điều này, tôi thề, tôi vừa tắm xong thì ngã xuống một vũng bùn kinh tởm, bây giờ lông của tôi bẩn hết cả rồi, bộ lông đẹp đẽ sạch sẽ của tôi, đồ ngốc này, người mẹ đần độn này-

Junhui bây giờ có thể hiểu được động vật. Anh ấy ước gì mình không như vậy.

Sau một vài giờ chờ đợi và nói chuyện nho nhỏ trong phòng, cuối cùng cũng đến lượt họ. Junhui đã hy vọng rằng bác sĩ thú y có thể nói rằng anh ta không phải là một con mèo thực sự, nhưng ngay khi Hansol đặt anh ta lên bàn, Junhui biết cô ấy không thể. Cô ấy không có phép thuật, cũng giống như Hansol, nên có lẽ cô ấy sẽ chỉ khám cho anh như một con mèo bình thường và bảo họ về nhà.

Junhui sẽ phải tự mình tìm ra cách giải quyết vấn đề này.

Cô ấy scan xem người anh có gắn chip hay không, khi thấy không có con chip nào, Junhui có thể nói rằng Hansol đang mừng thầm trong bụng. Junhui biết cậu ấy luôn muốn có một con mèo từ xưa tới giờ. Cậu ấy sẽ rất buồn khi con mèo mới của mình trở thành Junhui cho mà coi.

"Và bạn định đặt tên cho anh chàng nhỏ bé này là gì?" Bác sĩ thú y hỏi, vuốt tai Junhui.

"Tôi đã nghĩ đến việc gọi em ấy là Moon," Hansol trả lời.

Junhui nhảy lên đùi Hansol, đặt chân lên vai Hansol và liếm mũi. Moon là một cái tên dễ thương. Anh ấy thích Moon.

Hansol cười thích thú.

Họ quay lại nhà của Hansol, cậu cho Junhui thêm một ít gà và chụp vài trăm bức ảnh của anh ấy.

"Tới lúc mấy anh trai anh gặp em," cậu ấy nói. "Họ sẽ yêu em liền. Đặc biệt là Jun-hyung."

Hansol ra khỏi nhà để đi thực tập mùa hè, đó là cơ hội để Junhui bắt đầu hành động. Anh ấy mở được cửa sổ bị hỏng - Jun và Seungkwan đã bảo Hansol sửa nó trong mấy tháng nay, thành phố rất nguy hiểm - và không loại trừ nguy cơ từ lối thoát hiểm. Trời vẫn mưa, một cơn mưa phùn rét buốt và liên tục không ngớt khi Junhui leo lên hai tầng cầu thang. Anh ấy rùng mình và ướt sũng từ đầu đến chân khi đến căn hộ của mình, anh gõ cửa sổ đủ mạnh để Minghao có thể nghe thấy.

"Junhui!" cậu ấy kêu lên, khuôn mặt nhẹ nhõm khi Junhui nhảy vào trong phòng khách và lắc cơ thể mèo nhỏ của anh ấy. "Anh đã ở đâu?"

"Nhà Hansol," anh ta nói.

Minghao ngơ ngác nhìn anh. À quên nữa.

Junhui nhìn thấy máy tính xách tay của Minghao trên bàn. Thật khó khăn để mở khóa nó bằng bàn chân của anh ấy - mật khẩu là 0218, rất dễ đoán - nhưng anh ấy cuối cùng đã làm được và gõ NHÀ HANSOL trong ứng dụng Notes.

"Nhà Hansol?" Minghao cau mày, nhìn Junhui và màn hình laptop của mình. "Tại sao anh lại ở nhà Hansol? Cậu ấy giúp được gì đâu, cậu ấy không biết phép thuật".

"Anh biết!" Junhui nói, thất vọng. "Không thành vấn đề!"

Anh ấy gõ LÀM SAO ĐỂ QUAI TRỞ LẠI CỨUUU MW11!

"Em không biết," Minghao thở dài. "Em tệ với mấy câu thần chú biến hình lắm, với em cũng chưa bao giờ thử đảo ngược thần chú hết."

Junhui sắp mất trí rồi.

Ngay khi anh đang suy nghĩ, như gọi cho mẹ để nhờ giúp đỡ, một chiếc điện thoại rung lên trên bàn và Junhui nhận ra đó là điện thoại của mình. Anh ấy mở nó - mật khẩu cũng là 0218, vì vậy có lẽ anh ấy không nên nói với Minghao - để tìm một số tin nhắn chưa đọc. Năm tin từ Soonyoung, một ít từ em trai anh, một nùi trong group chat và ba từ Hansol.

HANSOLLIE
em đang nuôi mèo

HANSOLLIE
tên ẻm là moon. ẻm nhìn giống anh lắm đó, hyung

Sau đó, có một hình ảnh. Một bức ảnh selfie. Hansol và, à - Junhui. Chú mèo Junhui, có bộ lông mượt mà, màu nâu nhạt, gần với màu caramel, cùng với một vài chấm lông đen trên mặt, nơi là nốt ruồi trên mặt của anh. Anh ấy là một con mèo rất dễ thương, và trong bức hình Junhui và Hansol đang nhìn nhau nồng thắm, nụ cười toe toét của Hansol rực rỡ đến chói mắt.

Mới chỉ một ngày thôi mà Hansol đã yêu con mèo của mình rồi. Nó làm trái tim Junhui tan nát, vì Moon không có thật.

"Đây, tất cả những cuốn sách em có về phép biến hình," Minghao nói, thả năm cuốn sách mỏng buồn tênh xuống bàn. Bản thân Junhui là một bậc thầy độc dược, còn Minghao thì thiên về sử dụng cơ thể để truyền tải năng lượng của Mẹ, nên hiển nhiên họ có rất ít kiến ​​thức về phép biến hình. Junhui thở dài. Minghao để ý đến điện thoại của mình, có một vài thông báo từ cuộc trò chuyện nhóm. "Chúng ta sẽ nói gì với mấy người kia?"

HỌ KHÔNG THỂ BIẾTT, Junhui gõ trên laptop của Minghao, kinh hãi. SẼ NGHĨ TUI ĐINNN.

"Không đâu," Minghao lắc đầu. Sau đó, cậu dừng lại, cân nhắc và nói thêm, "Chà, sẽ có đó, nhưng họ sẽ giúp sau khi cười một trận. Có lẽ mẹ của Mingyu có thể- "

"Không!" Junhui nói, và tiếng meo meo của anh ấy phải mang sự quyết đoán hay tuyệt vọng thì Minghao mới hiểu được ý anh ấy.

Nếu họ nói với những người khác, họ sẽ muốn biết nguyên do tại sao Junhui lại cố gắng cầu mưa. Anh ấy có thể nói dối, nhưng Jihoon thực sự sẽ phát hiện ra và buộc anh ấy phải nói sự thật. Và nếu Jihoon biết, Soonyoung cũng sẽ biết. Và nếu Soonyoung biết, Junhui thà tự đi kể với thế giới luôn cho rồi.

Vì vậy, Junhui mở group chat trên điện thoại của mình, lướt qua hình ảnh phòng gym của Joshua và lời mời đi ăn của Seokmin và Jeonghan tại nhà của họ, anh nhập một tin nhắn.

TÔI
mọi người ơi !!
nói mọi ngừi nghe nò
về quee Trung Quốc hok có mạng
xin lỗi vì hk báo sớm
iu cả nhà

CHAN
????

WONWOO
đột ngột vậy ???

SEUNGCHEOL
đi mạnh giỏi, sớm trở lại nha !!!

Anh ấy phớt lờ sự suy sụp không hài lòng của đôi môi Minghao và trên máy tính xách tay của mình, gõ GIÚP TUI NÀO.

Cả hai dành cả ngày để cắm cúi vào những cuốn sách của mình và khi điều đó không giúp ích được gì, họ search online. Hai anh em tìm thấy một vài diễn đàn về thuật biến hình và động vật, nhưng hầu hết trong số đó là những thứ dành cho người mới bắt đầu. Biến mình thành một con vật chắc chắn không phải là thứ dành cho người mới bắt đầu rồi.

"Em nghĩ chúng ta cần tới thư viện," Minghao nói, khi đồng hồ điểm gần sáu giờ, cậu mệt mỏi dụi mắt.

ỪA, Junhui gõ trên thanh tìm kiếm đang mở. THƯ VIỆN TMRW

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro