Nhật kí của Bạc Văn Du 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tiệc lẩu ấm áp của đàn anh đã mời rất nhiều người tham dự.

Các đồng nghiệp, bạn bè, bạn cùng lớp và nhiều người bạn chung của chúng tôi đều rất vui vẻ. Tôi cũng giả vờ vui vẻ, giả vờ như một người bình thường, chúc mừng đàn anh tôi.

Nhưng tôi cảm thấy không thoải mái.

Buổi tiệc kết thúc sớm, hầu hết mọi người đều có gia đình, công việc và con cái đang chờ đợi, không thể chơi đến muộn.

Đàn anh đi cùng bạn bè ra ngoài để bắt taxi, từng người kể chi tiết vị trí nhà của họ cho tài xế, nhắc nhở bạn bè gửi tin nhắn cho anh khi đến nhà.

Cuối cùng chỉ còn mình tôi. Anh vẫy tay để gọi taxi, nhưng tôi giật lấy tay áo của anh .

"Đi dạo một chút với em, nói chuyện được không? Anh."

Anh ấy  không từ chối. Hai con chó độc thân như chúng tôi có thể ở ngoài đường đến muộn mà không ai quan tâm, không ai sẽ để đèn ở nhà cho chúng tôi.

"Em muốn nói chuyện gì?"

Khuôn mặt của anh ấy vẫn rất bình tĩnh, giọng nói không có cảm xúc gì, như muốn kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt.

Nhìn thấy anh như vậy, tôi bỗng cảm thấy đau lòng, không thể thở được.

Trong tâm trí tôi, anh ấynên là mặt trời, thoải mái và tự do, chứ không phải như hiện tại, lạnh lùng và xa lánh.

Thực ra, tôi muốn nói rất nhiều với anh. Anh có sống tốt khi sống một mình không? Căn nhà mới của anh có phù hợp không? Có khó khăn khi làm giám đốc không? Anh có ăn đúng giờ không?Tôi thở sâu một hơi, do dự về cách nói. Nhưng sau khi suy nghĩ một lúc, đầu óc tôi rối như bùn và không biết nói gì.

"Anh, em nhớ anh rồi, anh về được không?"

Trong đầu tôi, thực ra không phải câu này. Anh ấy là trai thẳng, tôi biết, tôi không nên nói câu này để anh ghét tôi.

Nhưng tôi lại lỡ lời nói ra câu này.

Chắc chắn lại là lỗi của rượu đó.

Anh ấy thở dài một hơi mạnh.

"Tiểu Du, em còn nhỏ, em không hiểu. Thực ra, anh chỉ là người anh đối với em, em quen với việc sống cùng anh nên mới không thích ai khác vào giữa chúng ta. Nhưng em không nên để tình cảm của anh cho em trói buộc, em có thể tìm được tình yêu tốt hơn, em xứng đáng được yêu thương tốt hơn. Khi em quen không có anh ở bên cạnh, em sẽ tìm được một người phụ nữ yêu thương em, và cô ấy sẽ sinh ra cho em những đứa con dễ thương, đó mới là điều em nên..."

Tôi chỉ cảm thấy đôi mắt tôi đau đớn, nước mắt trong mắt tôi rơi không ngừng. Tôi cố gắng lau đi, nhưng thế giới trước mắt tôi vẫn mờ nhạt vì nước mắt.

"Tiểu Du, chúng ta mãi là bạn, là anh em tốt, cũng chỉ có thể là anh em tốt. Em sẽ hiểu sớm hay muộn rằng, thích anh là một sai lầm. Một phần là do anh không tốt, không giữ được chừng mực, nhưng anh không thể để em tiếp tục sai lầm đó..."

Tôi nắm chặt tay anh ấy, cố gắng lắc đầu. Tôi không muốn nghe anh  nói gì nữa, tôi chỉ biết anh muốn tôi đi, anh không muốn tôi xuất hiện bên cạnh anh

"Tiểu Du, em có một tương lai tốt đẹp, tại sao không đi trên con đường hạnh phúc, mà lại chọn một con đường bị phỉ nhổ, bị khinh thường?"

Anh có chút tức giận, anh bỗng dừng lại, tháo tay tôi ra, bộ dạng hơi nghiêm trọng.

Tôi nhìn vào bàn tay bị hất ra của mình, thật bất ngờ.

Tôi chăm chú nhìn vào khuôn mặt của anh, trên đó có sự lo lắng, bất lực và buồn, nhưng không có sự giận dữ hay ghét bỏ.

Tôi không muốn làm anh buồn. Tôi cúi đầu, nước mắt thầm lặng rơi.

"Tại sao anh nghĩ em sai? Em chỉ thích anh thôi, rm sai ở chỗ nào?! Nếu anh không thích em, em sẽ tránh xa anh, không để ai khác thấy được. "

Dường như anh rất đau lòng, anh vỗ nhẹ đầu tôi, vuốt nhẹ vào vài sợi tóc dựng ngược trên đầu tôi.

"Tiểu Du... Đừng khóc nữa..."

"Anh không thích em, tại sao lại tốt với em như thế? Tại sao lại quan tâm, chăm sóc em suốt nhiều năm qua? Hà Ngật, anh không thể làm em thích anh, cho em hy vọng rồi lại đuổi em đi! Anh có biết, sau khi anh đi, em đã nhớ anh đến mức nào không?" Giọng nói của tôi run lên không ngừng, tôi đã nghe rõ tiếng khóc của mình, "Anh không muốn em, có thể từ chối em, nhưng tại sao anh không nói cho em biết? Anh có nhiều cơ hội để nói với em mà…"

Anh trai tôi cắn răng, không nói gì.

Tôi nhìn anh qua những giọt nước mắt, tôi nhìn thấy khóe mắt anh đang đỏ lên.

Tôi hối hận. Anh trai tôi không có làm gì sai cả, tại sao tôi lại phải mắng anh một trận không lý do như này.

Anh chỉ không thích tôi mà thôi.

"Anh trai, em đã say rồi, em đi trước nhé. Hôm nay không cần suy nghĩ về chuyện này nữa." Tôi chạy đi mất.

Đó là lần đầu tiên tôi thấy anh tôi khóc, những góc mắt hơi đỏ, có vẻ như có những giọt nước mắt, mặc dù tôi không biết chắc, vì tôi đang khóc nhiều hơn.

Tôi không thể nhìn thấy anh khóc, điều đó làm tôi cảm thấy khó chịu hơn là anh từ chối tôi. Tôi chỉ có thể đẩy anh ra, và chạy đi xa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro