Nhật kí của Bạc Văn Du 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

( Có vài đoạn tác giả sửa rồi mà QT ko cập nhật nên tui tự dịch theo raw luôn)

Thời gian trôi qua như một con ngựa trắng, ít nhất đối với hầu hết những người bình thường.

Anh sắp kết hôn rồi, vào đêm trước đám cưới, anh gửi cho tôi một lá thư mời.

Tôi nhìn vào hình ảnh của anh trong bộ trang phục cưới màu đỏ, thật đẹp và dịu dàng.

Tôi nhìn chằm chằm vào bức ảnh đó hồi lâu, sự bình tĩnh trong lòng khiến tôi cũng cảm thấy bất ngờ.

Tôi nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.

Một lần, một người bạn của tôi bị người yêu mà hắn yêu suốt 5 năm phản bội. Chúng tôi cùng nhau uống say, hắn khóc nức nở, khóc như một đứa trẻ không biết điều.

Hắn nói, tôi đã cố gắng hết sức để cung cấp cho cô ấy tất cả những gì tốt nhất... Làm sao cô ấy có thể không muốn tôi?

"Tôi thực sự yêu cô ấy... Cô ấy thật dịu dàng, cô ấy đối với tôi đặc biệt tốt, chăm sóc tôi khi tôi bị bệnh, ở bên tôi khi tôi cô đơn, nấu cho tôi canh tỉnh rượu khi tôi uống say, dạy tôi cách yêu thương một người, dạy tôi cách yêu một người... Chúng tôi đã dành cho nhau cả 5 năm đó! Làm sao cô ấy có thể bỏ rơi tôi như vậy..."

Tôi thật sự đau lòng cho hắn.

Vào lúc đó, tôi cũng đã say rượu và khóc rất nhiều. Có lẽ là sự đồng cảm. Trong thực tế, tôi đã biết từ lâu rằng tôi đã yêu một người mà tôi không thể có.

Tôi luôn nghĩ rằng tôi đã sẵn sàng tinh thần, tôi sẵn lòng yêu anh mà không cần bất kỳ sự trả lại nào, và nếu anh không yêu tôi thì cũng không sao. Nhưng khi tôi nhìn thấy lá thư mời cưới của anh, tôi cảm thấy trái tim mình như sắp vỡ ra.

Giống như ai đó đã lấy một con dao và đâm vào trái tim tôi, khoét trái tim của tôi ra và để trên đất dẫm đạp, trong khi tôi nhìn thấy mà không thể làm gì.

Tôi uống nhiều rượu một mình ở nhà. Tôi không ghét anh, nhưng tôi không thể quên được anh.

Tôi không biết tại sao mình lại ngốc nghếch đến thế, yêu một người đàn ông mà tôi không bao giờ có thể có được.

Anh sắp cưới rồi.

Tôi lái xe ở đường phố một cách vô định, đeo một chiếc dây chuyền được làm từ chìa khóa của nhà anh trên cổ và lá thư mời cưới của anh trên ghế phụ.

Lễ cưới đã bắt đầu, nhưng tôi vẫn tiếp tục lái xe một cách vô định trên đường.

Tôi không muốn nhìn thấy anh đeo nhẫn cho người khác, không muốn nghe từ "vợ" được phát âm từ miệng anh , không muốn nhìn thấy từ "đôi uyên ương, cặp vợ chồng hoàn hảo" được đặt lên anh và người khác.

Lái xe mà không tập trung là điều cấm kị, tôi biết, ngay từ ngày đầu tiên tôi học lái xe, huấn luyện viên đã nói với tôi như thế.

Lái xe trong tình trạng xúc động rất nguy hiểm, tôi biết, mỗi khi tôi tức giận hoặc buồn, anh luôn lái xe đưa đón tôi. Anh sợ tôi gặp tai nạn.

Bây giờ, tôi không tỉnh táo, cảm xúc rất mãnh liệt. Nhưng tôi chỉ muốn ngồi trong chiếc xe, không muốn đi đến bất cứ đâu.

Tôi chỉ đứng nhìn, để những ý nghĩ xấu dần dần nuốt chửng tôi.

Đèn xanh phía trước đã sáng, tôi vô tình đạp ga.

Khi cỗ xe tải chạy quá tốc độ và vượt đèn đỏ lao tới gần tôi, thật ra tôi đã nhìn thấy. Bánh xe cọ xát với tiếng rít kèm theo cơn gió mạnh từ động cơ, giống như địa ngục đang tiến tới tôi.

Quỷ dữ đã thúc ép tôi, tôi không đạp phanh.

Tôi không biết tại sao mình lại làm như vậy, thậm chí tôi chưa từng suy nghĩ về lí do của hành động của mình. Chỉ có giọng nói trong tâm trí tôi liên tục dỗ dành và thúc đẩy tôi.

Đến đây đi, đón lấy nó đi, đây chính là điều mà cậu muốn, khi đến đó, cậu sẽ được giải thoát!

Suốt những năm qua, tôi chưa bao giờ tự do làm bất cứ điều gì theo ý muốn của mình.

Lần trước đó, tôi đã uống say và tuyên bố với anh về tình cảm của mình, kết quả lại là một kết thúc đầy tiếc nuối. Lần này, tôi sẽ chấm dứt cuộc tình với anh, tôi không hối tiếc.

Lần này, tôi hoàn toàn tuân theo những suy nghĩ trong tâm trí mình.

Thời thơ ấu, khi các đứa trẻ khác đều có bố mẹ để chơi cùng, tôi chỉ có một mình trong căn nhà rộng lớn và trống vắng;

Thời thiếu niên, khi các đứa trẻ khác khóc và cầu xin sự an ủi của bố mẹ khi bị thương, tôi chỉ có một câu nói là "Nam tử hán đại trượng phu phải học cách trưởng thành, không thể khóc lóc như thế được.

Thời trẻ, tôi cảm thấy mình đã trưởng thành, tôi nói với bố mẹ tôi muốn học vẽ tranh, tôi nghĩ tương lai của mình thuộc về nghệ thuật, nhưng họ nói rằng tương lai của tôi thuộc về tài chính, họ sinh ra tôi để kế thừa công ty của họ;

Thời trẻ tuổi, tôi yêu một người, tôi theo đuổi anh  với tấm lòng chân thành và mơ ước về tương lai tuyệt vời của chúng ta giống như tất cả bạn bè của tôi. Nhưng anh nói với tôi rằng tôi mãi mãi chỉ là em trai tốt của anh và anh sẽ kết hôn...

Chiếc xe tải lớn như một tường đang lao tới, tôi thậm chí không đưa tay để chắn.

Gió thổi qua tai tôi, bóng tối bao trùm lấy tôi, tiếng phanh và tiếng va chạm của tấm thép cứng và tiếng vỡ kính cản gió vang vọng trong tai.

Tôi đón nhận số phận của mình một cách bình tĩnh.

Trong giây phút đó, tôi nhìn thấy thời sinh viên, anh mặc áo sơ mi trắng, cười đùa với tôi: " Đàn em, vui lên đi, cứ cau mày sẽ có nếp nhăn đấy."

Tôi cười, tôi muốn nói với anh rằng tôi rất hạnh phúc, anh cũng hãy hạnh phúc, nhưng tôi không thể kiểm soát được cơ thể của mình.

Lần cuối cùng tôi mở mắt, tôi muốn bắt lấy bóng của người đó, tôi không muốn đi một mình.

Nhưng bóng ấy lại chạy về phía tôi, anh mặc bộ vest đen rất gọn gàng, giống như khi tôi mơ thấy chúng tôi kết hôn.

Anh chạy ngược chiều ánh sáng, khuôn mặt đầy lo lắng, giống như anh sợ mình sẽ không đuổi kịp tôi.

Anh, anh không cần phải vội, chỉ cần anh muốn, em có thể chậm lại và đợi anh, nếu anh không thể đi được, em có thể quay đầu chạy về phía anh.

Anh, em biết anh không đành lòng... anh đến đón em rồi... anh đón em... chúng ta đi thôi...

Anh trai, chúc mừng đám cưới, sau này, không ai sẽ ràng buộc anh nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro