hfjd

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giờ hắn bình tĩnh hơn khi nãy một chút, cho dù hắn vẫn không dám thở, cẩn thận đứng trong
đêm như hoạt xà chậm rãi vươn ra.
Mặc Nhiên cúi đầu xem thử hai tiểu sư đệ kia.
Hai người lúc nãy còn vui vẻ đùa giỡn, trên mặt đã không còn nửa điểm sắc thái, bình tĩnh
như nước lặng, vẫn không nhúc nhích mà quỳ trên đất, Mặc Nhiên nhìn họ chằm chằm, họ
cũng không ngẩng đầu, cứ quỳ như vậy.
“…”
Mặc Nhiên lại thử giật giật ngón tay mình, thi pháp thúc giục.
Hai tiểu sư đệ kia quỳ xuống, sau đó đứng dậy, tròng mắt chuyển động, trong hai cặp mắt đen
láy chuyên chú, Mặc Nhiên thấy ảnh ngược của mình.
Bóng dáng kia không quá rõ ràng, nhưng không biết vì sao, Mặc Nhiên cảm thấy mình tái
nhợt, nhìn rất nhỏ, như tích thuỷ bất lậu.
Hắn thấy một kẻ ngược nhược quán, sắc mặt tái nhợt, trong mắt chứa ánh đỏ quỷ dị.
Mặc Nhiên nghe thấy giọng mình, run rẩy, nghẹn lại mà thử thăm dò: “Hãy xưng tên đi.”
Trả lời hắn, là hai tiếng sâu thẳm như giếng cổ bằng phẳng: “Tên không do ta.”
Lòng Mặc Nhiên lại nhảy lên kịch liệt, máu trong cơ thể tin mã từ cương, hầu kết hắn nhấp
nhô, tiếp tục thấp giọng hỏi: “Người ở đâu?”
“Chỗ ở không do ta.”
“Hôm nay bao nhiêu?”
“Tuổi không do ta.”
Vì thành công khống chế quân cờ đen cấp thấp của Trân Lung Kỳ Lục, nhận ba điều ta không
do ta: Tên họ vì sao do ta, đang ở đâu không do ta, năm nay bao nhiêu không do ta.
—— đều do chủ nhân quyết định.
Như trong tàn quyển thượng cổ viết lại, giống nhau như đúc.
Mặc Nhiên nhanh chóng, nói cũng kỳ quái, đối mặt với hai quân cờ mình làm ra, hắn cảm thụ
được nhiều nhất lại không phải mừng như điên, mà là sợ hãi.
Hắn đang sợ hãi cái gì? Hắn không biết, nhưng lòng rất loạn, loạn cực kỳ.
Hắn biết mình đã đừng bên huyền nhai—— Không, hắn đã ngã xuống huyền nhai, dưới là
bóng đêm, là vực sâu vô tận, hắn không thấy đáy, nhìn không biết nơi nào là chỗ chết, đâu là
cuối, đâu có lửa, đâu là chung cuộc. Hắn cảm thấy trong cơ thể tựa hồ có một linh hồn thống
khổ mà gào rống, thét chói tai, nhưng nó rất nhanh đã vỡ nát, tan thành bột mịn, vỡ thành

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro