hh136-148

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 136: Tuyết Nhi Tỉnh Lai

Dịch giả: matixryder Biên Tập & biên dịch: sheepboy Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn Đả Tự Bản Quyền: 4vn.eu Đả Tự : Long Qua Nhi

Ngô Lai đi dọc theo hành lang hướng về phòng của Tuyết Nhi, đối với những vấn đề vừa luận đàm với Phong Vân, hắn một điểm cũng không có hứng thú, căn bản đã là không hiểu, lại càng không muốn tìm hiểu.

Nghe những lời chúng nhân bàn bạc nãy giờ, Ngô Lai minh bạch một điều, đó là giang hồ có thể vì bảo vật mà tàn sát lẫn nhau, Ngô Lai không muốn dính líu tới trường đồ sát này, hắn không muốn Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi bị bất cứ thương tổn nào, vì vậy hắn quyết định, ngay khi Tuyết Nhi hồi tỉnh, bọn họ sẽ rời khỏi chốn này. Đi tìm Trương Ngọc Oánh, Ninh Thanh Sương rồi sống nốt cuộc đời còn lại trong hạnh phúc.

Quyết định xong, Ngô Lai không muốn chần chừ thêm nữa, vội cất bước nhanh hơn.

Ngô Lai đi tới gian phòng của Tuyết Nhi, nghiêng đầu lắng nghe, phát hiện trong phòng hơi thở đều đều, hẳn là Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh.

Ngô Lai nhẹ nhàng bước vào, nhìn thấy Lãnh Ngưng Vũ đang si ngốc ngồi bên giường Tuyết Nhi, gương mặt thể hiện buồn ngủ lắm rồi.

Ngô Lai nhẹ nhàng tới sau lưng của Lãnh Ngưng Vũ, hai tay vòng qua, ôm ngực của nàng ta.

Khi Ngô Lai quay trở lại phòng, Lãnh Ngưng Vũ tịnh không phát giác gì, tới khi bị Ngô Lai ôm lấy, nàng mới sực tỉnh, trong lòng biết đó là Ngô Lai, nên không hề phản kháng, chỉ quay đầu lại nhìn vào ánh mắt hắn với vô vàn tình thâm.

Ngô Lai nói: "Vũ nhi à, Tuyết Nhi tỉnh lại chưa?"

Lãnh Ngưng Vũ lắc đầu nói: "Chưa nữa, Tuyết Nhi vẫn chưa tỉnh lại." Nói rồi đột nhiên lo lắng hỏi: "Vô lại à, Tuyết Nhi thật sự không hề gì chứ?"

Ngô Lai nói: "Nàng đừng quá lo lắng! Vũ Nhi à, Tuyết Nhi nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì cả."

Nhìn thấy ánh mắt tràn đầy tự tin của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng gật đầu, rồi không nói gì nữa.

Hai người tiếp tục như thế rất lâu, chìm đắm trong cảm giác nhu tình.

Một lúc sau, Ngô Lai đột ngột hôn lên gương mặt của Lãnh Ngưng Vũ, nói: "Vũ Nhi à, sau khi Tuyết Nhi tỉnh, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, tìm bọn Ngọc Oánh tỉ, rồi tới Dương Châu hoàn thành sứ mệnh của nàng, sau đó chúng ta sẽ tìm đến một nơi mà không ai sinh sống, rồi chúng ta sẽ cùng nhau chung sống đến trọn đời, được chứ?

Lãnh Ngưng Vũ kéo tay Ngô Lai lên ngực, dịu dàng gật đầu.

Lúc này, Tuyết Nhi đang ngủ trên giường rên lên một tiếng, từ từ mở hai mắt.

Nghe thấy tiếng của Tuyết Nhi, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ chạy vội tới bên giường. Thấy Tuyết Nhi tỉnh lại, cả hai không khỏi vui mừng.

"Tuyết Nhi, nàng tỉnh rồi sao?"

"Tuyết Nhi, muội làm tỉ sợ chết đi được, lỡ muội có bề gì, hỏi tỉ làm sao ăn nói với sư phụ đây?"

Hai người lúc này ngồi bên cạnh Tuyết Nhi đồng thời lên tiếng.

Nghe thấy câu hỏi của hai người, Tuyết Nhi chỉ nhìn hai người, rồi 'oa' một tiếng khóc rống lên, nói: "Vô lại đại ca, sư tỉ, Tuyết Nhi tưởng là mình sẽ không thể gặp lại hai người."

Tuyết Nhi nói xong nhào vào lòng Lãnh Ngưng Vũ, tấm chăn mỏng rơi khỏi người Tuyết Nhi, đập vào mắt Ngô Lai là một thân hình xích lõa tuyệt mỹ, nếu là lúc trước, Ngô Lai sẽ lập tức ôm lấy thân hình đó vào lòng, thể nào cũng phải loạn động tay chân một phen, nhưng lúc này Tuyết Nhi đang bị thương, Ngô Lai làm sao có thể giở trò.

Lãnh Ngưng Vũ dịu dàng ôm chầm lấy Tuyết Nhi nói: "Tuyết Nhi ngoan, đừng khóc nữa, sư tỉ sau này sẽ bảo hộ tốt cho muội."

Ngô Lai nhẹ nhàng ôm hai nữ nhân vào bờ ngực rộng của hắn đoạn nói: "Vũ Nhi, Tuyết Nhi, sau này ta sẽ bảo vệ cho hai nàng không để bất cứ kẻ nào phương hại đến hai nàng nữa."

Ôm thân hình sung mãn đàn tính của Tuyết Nhi, Ngô Lai không có nửa điểm dục vọng, trong tim hắn lúc này chỉ muốn mãi mãi ôm hai nữ nhân đó vào lòng, bảo vệ hai nàng thật tốt.

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Tuyết Nhi, hiện tại muội cảm thấy trong người thế nào?"

Tuyết Nhi nói: "Tuyết Nhi hiện giờ toàn thân đau đớn."

Nghe vậy, Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng hiểu rõ thương thế của Tuyết Nhi đang phục hồi, cần được nghỉ ngơi.

Ngô Lai nói: "Tuyết Nhi à, nàng nghỉ ngơi tiếp đi, ta và Vũ Nhi sẽ chăm sóc cho nàng."

Tuyết Nhi ngoan ngoãn gật đầu.

Thấy vậy, Ngô Lai nhẹ nhàng bế Tuyết Nhi đặt lên giường, kéo chăn đắp cho nàng, lúc tay hắn chạm vào thân thể động nhân sung mãn và đàn hồi của Tuyết Nhi, không kiềm chế được phải sờ nắn một lát.

An bài cho Tuyết Nhi xong, Ngô Lai phát hiện nét mặt Lãnh Ngưng Vũ đã mệt mỏi lắm rồi, dịu dàng ôm láy ngực Lãnh Ngưng Vũ nói: "Vũ Nhi, chẳng phải nàng cũng rất mệt mỏi sao? Nàng cũng nên nghỉ ngơi đi thôi!"

Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng gật đầu.

Ngô Lai ôm Lãnh Ngưng Vũ đặt nằm xuống bên cạnh Tuyết Nhi, đồng thời ôm lấy Tuyết Nhi, rồi nằm cạnh hai nữ nhân.

Ngô Lai nói: "Hôm nay, cả ba chúng ta sẽ nghỉ ở đây." Nói rồi song thủ bất hảo bắt đầu di chuyển về phía ngực Lãnh Ngưng Vũ, luồn tay qua áo xoa xoa song nhũ phong mãn của nàng, khiến Lãnh Ngưng Vũ nhất thời rên lên một tiếng.

Lãnh Ngưng Vũ nằm cạnh bên rên rỉ khẽ nói: "Vô lại à, đừng mà, không sợ Tuyết Nhi nhìn chúng ta sao?"

Nghe vậy, Ngô Lai ngừng loạn động, nhìn về phía Tuyết Nhi, chỉ thấy Tuyết Nhi hai mắt mở to nhìn Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ.

Thấy tình cảnh đó, Ngô Lai làm sao dám loạn động, cười khổ, nhưng cũng ôm hai nữ nhân vào lòng.

Ba người cứ thế rồi đi vào giấc ngủ, cả ba thiếp đi lúc nào cũng không hay, tuy thương thế của Tuyết Nhi đang hồi phục, khiến Ngô Lai không dám loạn động, nhưng ma thủ của hắn cũng không ngừng mò mẫm trước sau hai thân hình động nhân mềm mại đó một cách đầy ham muốn.

Sáng sớm ngày thứ hai, ba người tỉnh giấc, bởi vì đêm qua Ngô Lai không nghe hai nàng, tâm lí không được thoải mái, nên biểu tình của hắn lúc này bơ phờ, thương thế Tuyết Nhi đã phục hồi, chỉ có Lãnh Ngưng Vũ bị ma thủ của Ngô Lai loạn động cả đêm, ngủ không ngon, nên hai mắt cứ chực nhắm lại.

Tuyết Nhi vừa tỉnh lại đã muốn rời khỏi giường, vì thương thế đã khỏi, tâm tính hiếu động, đã một ngày không ra ngoài, nên muốn chạy quanh để nhìn đây nhìn đó.

Tuyết Nhi vừa khởi thân liền bị Ngô Lai nắm lấy kéo vào ngực, hai tay đã luồn vào chiếc nội y nhỏ xíu của Tuyết Nhi xoa bóp song nhũ phong mãn của nàng đồng thời cắn nhẹ bờ môi thơm của Tuyết Nhi.

Giây lát sau, Tuyết Nhi bị trêu vào chỗ nhạy cảm rên rỉ liên hồi.

"Vô lại, đừng làm vậy, chúng ta phải sớm rời khỏi giường."

Lúc đó, Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh lên tiếng nhằm ngăn cản ma thủ và dục khẩu của Ngô Lai.

Nghe vậy, Ngô Lai hấp tấp giữ chặt hai tay Tuyết Nhi, song thủ rời khỏi đôi nhũ phong phong mãn một cách tiếc rẻ, cuối cùng cũng chịu ly khai thân thể động nhân của Tuyết Nhi.

Đối với cá tính phong lưu, vô lại của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ đương nhiên biết rõ, không có biện pháp khống chế được hắn, chỉ đành trừng mắt nhìn Ngô Lai.

Chương 137: Quyết Định Li Khai

Dịch giả: matixryder Biên Tập & biên dịch: sheepboy Nguồn: Hoa Nguyệt Tao Đàn Đả Tự Bản Quyền: 4vn.eu Đả Tự : Long Qua Nhi

Khi Ngô Lai dẫn theo Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi tới bàn ăn, Quản Phong Chỉ, Bạch Y cùng với chúng nhân Thiên Đường Môn và Phong Cốc đã có mặt ở đó, vì những lí do cá nhân, nên đa số đệ tử Thiên Đường Môn và Phong Cốc không ngồi cùng nhau, chỉ có Quản Phong Chỉ, Phong Vân, Vương Bân ngồi cùng bàn, đương nhiên họ cũng giành lại chỗ cho Ngô Lai.

Thấy ba người bọn Ngô Lai đi tới, mục quang chúng nhân liền hướng về phía ba người, ánh lên tia nhìn kỳ dị.

Ngô Lai không hề đếm xỉa đến thần tình kỳ lạ của chúng nhân, kéo hai nữ nhân đến chỗ ngồi.

Lúc ba người bọn Ngô Lai ngồi xuống, Phong Vân mở lời: "Ngô thiếu hiệp, thương thế của Tuyết Nhi cô nương sao rồi?" Nói đoạn quan hoài nhìn Tuyết Nhi.

Phong Vân đương nhiên biết chuyện Tuyết Nhi thụ thương qua lời kể của Bạch Y, nhưng không biết vì sao nàng bị người ta đả thương, thật ra Bạch Y cũng không biết tại sao Tuyết nhi thụ thương, vì trong lúc cấp bách không tiện hỏi.

Thấy nhãn thần quan tâm của chúng nhân, Ngô Lai gật đầu, nói: "Tuyết Nhi đã hồi phục rồi."

Nghe vậy, mọi người không tự chủ được nhìn về phía Tuyết Nhi, phát hiện nàng đã hoàn toàn khỏe mạnh.

"Ngô huynh, sao hôm nay huynh dậy sớm vậy?"

Lúc này, Bạch Y bỗng nhiên vừa hỏi vừa đưa ánh mắt cổ quái nhìn ba người Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi.

Nghe vậy, chúng nhân tại đó cũng đưa ánh mắt kỳ lạ lén nhìn ba người, làm Lãnh Ngưng Vũ mặt hoa điểm hồng, ngay cả Ngô Lai da mặt dày như thớt, nhưng trước những tia nhìn cổ quái đó cũng cảm thấy không thoải mái chút nào. Chỉ có Tuyết Nhi, niên kỷ còn nhỏ, chưa hiểu được ánh mắt ám muội của bọn họ, giương mắt nhìn chúng nhân.

Để phá vỡ tình trạng dở khóc dở cười này, Ngô lai đột nhiên nói: "Hôm nay tại hạ muốn cùng Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi rời khỏi đây."

Nghe vậy, chúng nhân nhất thời cảm thấy kì quái.

Quản Phong Chỉ, Bạch Y huynh muội, tuy biết quyết định li khai của Ngô Lai, nhưng cũng không ngờ hắn gấp gáp như thế, Lãnh Ngưng Vũ cũng không hiểu tại sao Ngô Lai chọn ngày hôm nay để rời khỏi.

Tuyết Nhi thần tình hơi bối rối, không biết tại sao Ngô Lai lại phải nhanh chóng li khai, nhìn về phía Lãnh Ngưng Vũ, từ trước tới nay, nàng luôn theo sư tỉ của mình, nếu Lãnh Ngưng Vũ rời đi, nàng cũng không có lý do gì để lưu lại cả.

Ngô Lai quyết định như vậy là có mục đích trong lòng, hắn chẳng muốn để tình huống không may trước đây xảy ra lần nữa, vì hắn biết có sát thủ đang truy lùng bọn hắn, hơn nữa đó lại là sát thủ vô cùng lợi hại, vả lại thương thế Tuyết Nhi chỉ vừa mới bình phục, hắn không muốn hai nữ nhân gặp bất trắc gì, đồng thời trong lòng hắn cũng đang nhớ nhung Trương Ngọc Oánh, Nguyệt Nhi, ba người Xuân Nhi, muốn sớm trùng phùng với các nàng.

Trong lòng hai lão Phong Vân, Vương Bân tự nhiên biết tại sao Ngô Lai quyết định li khai, chỉ đưa nhãn thần cổ quái chăm chú nhìn Ngô Lai, còn bọn Ti Mã Thanh Vân, Quan Phong, La Chánh nhìn Ngô Lai với ánh mắt kì quái, không hiểu sao tự nhiên hắn lại muốn ra đi đột ngột như vậy.

Lúc này, Vương Bân không kiềm được vội hỏi: "Ngô huynh đệ, sao huynh đệ đột nhiên muốn li khai nơi này?

Ngô Lai bình thản trả lời: "Tuyết Nhi đã thụ trọng thương, tại hạ không muốn các nàng bị bất cứ thương tổn nào nữa, nên tại hạ quyết định dẫn họ đi khỏi đây."

Nghe vậy, tim Lãnh Ngưng Vũ bất giác đập mạnh, nàng hiểu tình yêu của Ngô Lai dành cho mình và Tuyết Nhi, để bảo vệ bọn họ, hắn quyết định ly khai chốn giang hồ thị phi.

Vương Bân nói: "Ngô Huynh đệ, huynh đệ nghĩ thế nào về truyền thuyết bảo vật kì dị Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đứng đầu thập đại thần khí?

Khi hai loại bảo vật này được đề cập, thần sắc chúng nhân ánh lên tia khao khát, Lãnh Ngưng Vũ cũng không ngoại lệ, dĩ nhiên đối với những thần vật không dễ dàng gì mà kiếm được này, thì đại đa số người trên giang hồ chưa từng nhìn thấy, họ tự biết với năng lực của chính mình thì căn bản không có khả năng sở hữu được, mặc dù vậy nhưng trong tâm lí họ vẫn luôn đợi chờ vận khí.

Nhìn vào ánh mắt chúng nhân, Ngô Lai nói: "Tại hạ không có hứng thú với Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm."

Không phải là Ngô Lai không có hứng thú, mà Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đã nằm trong tay hắn, hắn dĩ nhiên biết không thể có Huyên Thiên Thạch hay Tử Kiếm thứ hai xuất hiện, nên muốn rời khỏi chốn thị phi này càng nhanh càng tốt.

Chăm chú nhìn vào ánh mắt Ngô Lai, Phong Vân đột nhiên cảm thán: "Ngô thiếu hiệp, với một thân võ công như thiếu hiệp mà lại không hành tẩu giang hồ, đại triển quyền cước, thật là một mất mát to lớn cho chốn võ lâm."

Nghe vậy, chúng nhân đồng loạt gật đầu, vì bọn họ đã lĩnh giáo qua võ công lợi hại của Ngô Lai, nếu Ngô Lai hành tẩu giang hồ thì với võ công như thế hắn nhất định sẽ uy chấn giang hồ.

Ngô lai lắc đầu, đáp: "Giang hồ quá hung hiểm, tại hạ không muốn những người thân bên cạnh mình chịu bất cứ tổn thương nào, với lại võ công của tại hạ không cao lắm, cũng không hề muốn chịu cảnh nay đây mai đó trên giang hồ."

"Võ công của ngươi mà không được gọi là cao cường, thì ai mới đáng được gọi là cao thủ trong giới giang hồ đây?"

Chúng nhân nghe Ngô Lai nói như vậy, không thể không tự nhủ trong lòng.

Quản Phong Chỉ thở dài nói: "Ngô thiếu hiệp, bản thân hãm nhập chốn giang hồ, không thể dễ dàng rời bỏ, hơn nữa khi thiếu hiệp và Tuyết Nhi bị tập kích, chứng tỏ đã có vài người chú ý tới hành tung của bọn người thiếu hiệp, muốn tránh cũng khó, hà huống trên người thiếu hiệp còn có bảo vật hãn thế Hổ Phách Thần Châu, giang hồ chắc chắn sẽ gây không ít phiền phức cho thiếu hiệp ."

Phong Vân tiếp lời: "Đúng vậy! Ngô thiếu hiệp, có vài người đã biết Hổ Phách Thần Châu đang trên người thiếu hiệp, hơn nữa nếu cừu nhân của thiếu hiệp thấy thiếu hiệp li khai nơi này, chắc chắn họ sẽ tung tin Hổ Phách Thân Châu đang trong người thiếu hiệp, mượn tay người trong giang hồ để truy sát thiếu hiệp, hơn nữa họ lại có trong tay những sát thủ cực kì lợi hại."

Dừng lại một chút, Phong Vân nói tiếp: "Ngô thiếu hiệp, cứ ở lại đây, nếu gặp nguy hiểm gì bọn ta sẽ vì thiếu hiệp ra tay tiếp ứng." Nói đoạn đưa ánh mắt hy vọng nhìn Ngô Lai, Phong Vân lão đầu đương nhiên có dụng tâm riêng, bởi vì lão đã thấy được võ công kinh nhân của Ngô Lai, vả lại Phong Cốc và Thiên Đường Môn đã có mối thù với Quỷ Cốc Tà Điện, nếu được Ngô Lai tương trợ. Quỷ Cốc Tà Điện có tới gây sự, đương nhiên lão hi vọng Ngô Lai sẽ ra tay đối phó với Quỷ Cốc Tà Điện.

Nghe vậy, chúng nhân cùng Quản Phong Chỉ và Bạch Y với nhãn thần chờ đợi nhìn Ngô Lai, nửa tháng đồng hành cùng nhau, nhất thời phát sinh tình cảm, họ dĩ nhiên muốn Ngô Lai ở lại.

Thấy ánh mắt kì vọng của hết thảy chúng nhân, Ngô Lai tự nhiên không muốn phụ lòng tốt của họ. Nhưng trong lòng hắn đã quyết định phải ra đi, và không muốn thay đổi ý kiến đó.

Ngô Lai nói: "Hà tất phải vậy, đa tạ ý tốt của mọi người, nhưng tại hạ đã quyết định, hôm nay phải rời khỏi đây thôi."

Chương 138 - bất tốc chi khách (1)

Dịch : tichnhan Biên Dịch : Hận Đời Biên Tập :Thiên Mã Hành Không nguồn: hoa nguyet tao đàn Đả tự cao thủ : Zoro_NDK

Ngô Lai nói: "Hà tất phải vậy, đa tạ ý tốt của mọi người, tại hạ đã quyết định hôm nay sẽ lên đường."

Thấy mọi người lộ vẻ thất vọng, Ngô Lai lại nói: "Ta tuy sẽ rời khỏi nơi này, nhưng chắc chắn không đi khỏi Lâm Châu thành, nếu như mọi người có việc gì muốn tìm tại hạ thì hãy đến Trương phủ phía Đông thành."

Nghe thấy thế, sắc mặt thất vọng của mọi người có chút chuyển biến.

Lãnh Ngưng Vũ ngồi bên cạnh Ngô Lai nắm chặt tay hắn, mặt lộ vẻ kiên định, cho dù Ngô Lai có quyết định gì đi nữa, nàng cũng sẽ ủng hộ.

Mọi người trong lúc này biết rằng Ngô Lai đã quyết định rời đi, không thể miễn cưỡng, nhất thời trầm mặc, không biết nói gì nữa.

Trầm mặc trong chốc lát, Phong Vân nói: "Tốt thôi, mọi người không cần phải bàn bạc gì nữa, vì Ngô thiếu hiệp đã quyết định đi, bữa cơm này coi như để tiễn Ngô thiếu hiệp, Lãnh cô nương cùng Tuyết Nhi cô nương lên đường." Vừa nói vừa lắc lắc đầu.

Có lẽ do Ngô Lai, Lãnh Ngưng Tuyết và Tuyết Nhi ba người quyết định đi, làm cho không khí có chút thương cảm, bữa ăn càng thêm kéo dài.

Sau khi ăn uống xong, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi quay về thu dọn quần áo, còn Ngô Lai tiếp tục cùng mọi người bàn bạc một số việc quan trọng.

Lúc sau, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi với túi y phục đến bên cạnh Ngô Lai.

Thấy hai nữ nhân đã tới, Ngô Lai hướng đến mọi người cáo từ, nhưng Quản Phong Chỉ, Bạch Y theo tiễn ba người ra tận bên ngoài khách sạn.

Mặc dù mọi người mới chỉ ở bên nhau có nửa tháng, nhưng thật sự đã cùng nhau đối phó với cuồng trảm nộ sát, Thiên Vương Tứ Đao. Đối với mọi người thì đó như là cả một năm, tình cảm đã rất sâu đậm, nên khi đối diện với sự chia li, luôn cảm thấy không nỡ.

Mọi người nói chuyện với nhau cả nửa ngày, Ngô Lai sau đó nói: "Quản tiền bối, Bạch huynh, thời gian không còn sớm nữa, bọn ta xin cáo từ." Nói xong liền muốn lên đường.

Vào lúc này, có hai người ở đằng xa tiến về phía Ngô Lai, mặc dù không sử dụng khinh công, nhưng mỗi bước đều dài cả trượng, trong nháy mắt đã cách Ngô Lai và mọi người không còn xa.

Khi Ngô Lai liếc mắt nhìn hai người, tự nhiên không tự chủ được chân vừa mới nhấc lên phải dừng lại. Bởi vì thấy có hai người tiến đến, Ngô Lai bất đắc dĩ phải dừng chân. Đương nhiên Ngô Lai nhận ra hai người đó, không chỉ có vậy, khi hai người đó còn cách Ngô Lai hơn một trượng lại chắn mất đường. Vì vậy Ngô Lai bất đắc dĩ phải dừng chân.

Quản Phong Chỉ phát hiện Ngô Lai biểu tình có dị dạng, bất giác quay đầu lại nhìn, liền nhìn thấy hai người này, sắc mặt đại biến, bởi vì bọn họ cũng nhận ra hai người này.

Hai người này tuổi khoảng sáu mươi, vẻ mặt cổ quái, thần sắc lãnh đạm trang nghiêm. Hai người đó chính là Ngoan Lạt Nhị Quái mà bọn Ngô Lai đã gặp tại khách sạn.

Lúc này trên con đường lớn người đi lại tấp nập không ngừng, hơn nữa đa số bọn họ là người giang hồ. Hai người này quả là kinh thế hãi tục, mặc dù có khinh công cao cường, bất quá không thể thi triển được vì có quá đông khách bộ hành, đành phải đi bộ nhưng mỗi bước cũng dài hơn trượng, tốc độ rất nhanh. Công lực kinh người này đã khiến cho nhiều người đi đường chú ý.

Vào lúc Quản Phong Chỉ sắc mặt biến đổi đó thì Ngoan Lạt Nhị Quái đã đứng trước mặt mọi người, trên mặt bọn chúng không bộc lộ cảm xúc gì.

Thấy họ, Quản Phong Chỉ bất đắc dĩ phải mở miệng nói:

"Thì ra là Bách Ly huynh và Nguyên huynh, không biết ngọn gió nào đã đưa hai vị đến đây?" vừa nói vừa khẩn trương nhìn chăm chăm Nhị quái, vì ông ta đã đoán được tại sao Nhị quái lại đến đây.

Nhị quái đưa mắt nhìn nhau, Lạt quái Nguyên Mãnh nói: "Quản huynh, bọn ta với huynh cũng xem là chỗ quen biết nên không nói vòng vo nữa, vậy xin hỏi thẳng luôn."

Dừng lại một chút, Nguyên Mãnh nói tiếp: "Quản huynh, gần đây nghe giang hồ đồn rằng, khắc tinh của vạn độc chi vật là Hổ Phách Thần Châu đang ở trên người huynh, không biết chuyện này là thật hay giả?" Nói xong cùng Ngoan quái Bách Lý Phong khẩn trương nhìn Quản Phong Chỉ, nhưng sắc mặt Quản Phong Chỉ không có bất cứ biểu hiện gì.

Nhị quái khi tới thành này, đã phát hiện ra một cao thủ thần bí từ lâu không xuất hiện trên giang hồ. Khi gặp vị cao thủ này, Nhị quái trong lòng cực kỳ chấn động, hiểu rằng muốn đoạt được hai bảo vật Huyền Thiên thạch và Tử Kiếm, thì còn khó hơn lên trời, tiện thể đi quan sát trong thành, tình cờ biết được tin tức Hổ Phách Thần Châu đã xuất hiện, hai người vô cùng kinh ngạc, mà đúng lúc hai người đi đến nơi này, từ xa nhìn thấy Quản Phong Chỉ, liền muốn hỏi cho rõ ràng.

Nghe những lời này, Quản Phong Chỉ giật mình, mặc dù đoán Nhị quái có khả năng đến đây là vì Hổ Phách Thần Châu, nhưng khi nghe bọn họ nói xong, không nhịn được, vô cùng kinh ngạc. Không hề nghĩ rằng chuyện này lại lan truyền đi nhanh đến như vậy, chỉ còn biết trách mình đã không ngăn chặn tin tức truyền đi, để bây giờ Nhị quái đến tận cửa chất vấn.

Quản Phong Chỉ nhìn thẳng Nhị quái, rồi nhìn qua Ngô Lai, thấy vẻ mặt Ngô Lai không có bất cứ biến hóa nào.

Quản Phong Chỉ nói: "Hổ Phách Thần Châu xuất hiện thì tốt quá, nhưng Hổ phách thần châu không có trên người ta."

Nguyên Mãnh kỳ quái nói: "Không có trên người huynh, vậy thì trên người nào?"

Quản Phong Chỉ nói: "Cái này thì mỗ không biết." nói rồi mà trong mắt thoáng hiện một tia hoảng loạn.

Quản Phong Chỉ trước nay chưa từng nói dối, giờ lại phải nói dối, nên ánh mắt cũng như vẻ mặt lộ vẻ không tự nhiên.

Vì Ngô Lai đã quyết định rời khỏi đây, Quản Phong Chỉ không muốn hắn bị lôi vào chuyện này, do đó đã phải nói dối.

Khi Quản Phong Chỉ nói không biết Hổ Phách Thần Châu ở đâu, thì trong mắt hiện lên một tia hoảng loạn, đồng thời lại nhìn Ngô Lai với vẻ mặt khác lạ, đã không thoát khỏi sự quan sát của Nhị quái. Nhị quái bất giác cũng quay sang nhìn Ngô Lai, trong lòng đoán chắc là Hổ Phách Thần Châu đang ở trên người Ngô Lai.

Bách Lý Phong nói: "Thật không? Quản huynh đã không thành thật rồi!" vừa nói vừa nhớ lại ánh mắt trước đó, nhìn thẳng vào Quản Phong Chỉ.

Nghe thấy thế, Quản Phong Chỉ khuôn mặt đỏ bừng, đã bị Bách Lý Phong nhìn ra, không thể nói được lời nào.

Quản Phong Chỉ đỏ mặt, không thể dấu được cặp mắt của Nhị quái, lời nói khác lạ này đã nói lên sự biến hóa rõ ràng. Tất cả sự thay đổi dù nhỏ đều không thoát khỏi cặp mắt sắc bén của Nhị quái.

Nguyên Mãnh đột nhiên nói: "Quản huynh, nếu như ta đoán không lầm, thì Hổ phách thần châu đang ở trên người vị thiếu niên này!" __________________

Chương 139 - bất tốc chi khách (2) ( Vị Khách Bất ngờ )

Dich :tichnhan Biên Dịch: Hận Đời Biên Tập : Thiên Mã Hành Không nguồn: hoa nguyet tao đàn Đả tự cao thủ : Zoro_NDK

Nguyên Mãnh đột nhiên nói: "Quản huynh, nếu như ta đoán không lầm, thì Hổ phách thần châu có lẽ ở trên người thanh niên trẻ tuổi này!" vừa nói vừa nhìn Ngô Lai.

Đối với lời nói của Nguyên Mãnh, Ngô Lai sắc mặt không có chút thay đổi nào, nhưng Quản Phong Chỉ và mọi người thì không giống như vậy, trong lòng vô cùng kinh ngạc. Không hề nghĩ rằng Nguyên Mãnh chỉ từ sắc mặt hơi biến đổi của Quản Phong Chỉ lại đoán được rằng Hổ Phách Thần Châu đúng là đang ở trên người Ngô Lai.

Quản Phong Chỉ nói: "Điều này ..., điều này... ..."

Do dự cả nửa ngày, Quản Phong Chỉ cũng không biết giải thích thế nào.

"Không sai, Hổ phách thần châu đúng là đang ở trên người ta."

Ngay lúc đó, Ngô Lai điềm đạm lên tiếng, vừa nói vừa lãnh đạm nhìn Nhị quái.

Quan Phong Chỉ và mọi người bất giác ngây ra, không ai nghĩ rằng Ngô Lai đã quyết định ly khai, mà còn thừa nhận Hổ phách thần châu là do mình nắm giữ, cái này không phải là đang tự chuốc lấy phiền phức hay sao? Mọi người đều không hiểu tại sao hắn lại thừa nhận việc này.

Ngô Lai đột nhiên thừa nhận Hổ phách thần châu đang ở trên người mình, bản thân cũng đã có tính toán, vì Quan Phong Chỉ có vẻ kinh sợ Nhị quái, nên hắn ta không muốn Quản Phong Chỉ chuốc thêm những phiền phức nữa, đã tự mình nhận lấy. Tuy nhiên hắn không hề biết rằng việc thừa nhận này lại mang đến phiền phức cho bản thân.

Nhị quái nhất thời cũng ngây ra, rõ ràng cũng không ngờ rằng Ngô Lai lại thừa nhận mình đang giữ Hổ Phách Thần Châu. Phải biết rằng Hổ phách thần châu chính là khắc tinh của độc vật trên thế gian, là tuyệt thế bảo vật, là bảo vật mà ai ai cũng muốn sở hữu.

Sau khi ngây ngốc một lúc, Bách Lý Phong nói: "Thiếu niên này quả nhiên là thành thật, ngươi đã nói không sợ chúng ta ra tay cướp phải không?" Vừa nói vừa tò mò nhìn Ngô Lai.

Ngô Lai nói: "Sợ chuyện đó, đương nhiên là sợ rồi, vì người trong giang hồ đã biết Hổ Phách Thần Châu ở trên người bọn ta đây, thì những người đó cũng có thể đến cướp, ta sao không làm một cái gì đó, thừa nhận nó đang ở trên người ta."

Nghe thấy thế, mọi người đều kinh ngạc nhìn chăm chăm vào Ngô Lai.

Bách Lý Phong nói: "Tiểu huynh đệ, không biết ngươi có thể mang Hổ Phách Thần Châu ra, cho bọn ta được kiến thức một phen."

Tuy Nhị quái đã hành tẩu giang hồ nhiều năm, nhưng thực sự cũng chưa từng nhìn thấy Hổ phách thần châu, chỉ được nghe danh của Hổ phách thần châu mà thôi, Hổ phách thần châu là tuyệt thế bảo vật, Nhị quái đương nhiên là muốn nhìn thấy một lần.

Ngô Lai suy nghĩ rồi nói: "Tốt." Nói rồi lập tức lấy Hổ phách thần châu từ ngực ra.

Chỉ thấy như một nửa nắm tay, ánh sáng trắng sữa của hạt châu xuất hiện trên tay Ngô Lai. Không những phát tán ra ánh sáng trắng dịu, mà đặc biệt hơn là dưới ánh sáng mặt trời hiện lên càng thêm chói mắt.

Nhị quái nghe xong hơi bất ngờ, tiếp đó nhìn Ngô Lai đưa Hổ phách thần châu ra. Khi nhìn thấy Hổ phách thần châu, nhị quái không tự chủ được nhìn chăm chú vào Hổ Phách Thần Châu trong truyền thuyết, dần dần bị Hổ Phách Thần Châu tán phát ra ánh sáng bạch quang hấp dẫn, vì thế trong ánh mắt của hai người lộ ra vẻ thèm thuồng.

Thấy Nhị quái hiện rõ vẻ thèm thuồng, Quản Phong Chỉ cảnh giác nhìn Nhị quái, vì ông ta hiểu tính cách của Nhị quái, Nhị quái có thể đột nhiên ra tay cướp đoạt.

Lúc này, ánh mắt của Nguyên Mãnh đột nhiên lóe lên một tia lăng lệ, rất muốn ra tay cướp đoạt, thì bị Ngoan quái Bách Lý Phong bên cạnh cản lại.

Nguyên Mãnh liền đứng yên, sắc mặt đại biến.

Quản Phong Chỉ nhìn thấy ánh mắt của Nguyên Mãnh lóe lên một tia lăng lệ (sau đó biến mất), biết rằng Nguyên Mãnh muốn ra tay cướp đoạt, liền ngấm ngầm vận nội công, ngay khi Nguyên Mãnh có bất cứ hành động gì, Quản Phong Chỉ sẽ đánh hắn một kích toàn lực.

Khi mà Quản Phong Chỉ nghĩ rằng Nguyên Mãnh sẽ ra tay, thì Bách Lý Phong ở bên cạnh đã cản hắn lại. Tiếp đó thấy sắc mặt của Nguyên Mãnh đại biến, thì ông ta không biết chuyện gì đã phát sinh. Không ngờ có nhiều khách giang hồ cũng nhìn thấy sắc mặt Ngoan lạt Song quái đã biến đổi, trong lòng mọi người đều thắc mắc, không hiểu nguyên nhân, cảm thấy vô cùng kỳ quái.

Lúc này, Ngoan quái Bách Lý Phong nói: "Quả nhiên xứng đáng là báu vật trong truyền thuyết, hôm nay chúng ta đã được đại khai nhãn giới." Ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: "Quản huynh, giờ đã được nhìn thấy Hổ phách thần châu trong truyền thuyết, bọn ta không dám quấy nhiễu huynh nữa, cáo từ!" Nói xong thì cùng với Nguyên Mãnh xoay người bỏ đi, mỗi bước đều dài hơn mười trượng, tốc độ cực nhanh , nháy mắt đã biến mất trong đám đông.

Nhìn Nhị quái đột nhiên rời khỏi, mà tốc độ lại rất nhanh, Quản Phong Chỉ cảm thấy hoang mang, không hiểu Nhị quái tại sao lại đột ngột bỏ đi.

Cho tới khi Nhị quái biến mất khỏi tầm mắt, Quản Phong Chỉ thu hồi mục quang, kỳ quái hỏi: "Chuyện này là thế nào? Với cá tính của Nhị quái, tuyệt đối không dễ dàng bỏ đi như vậy."

Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ hai người cũng hiểu tích cách của Nhị Quái, cũng không biết vì sao Nhị quái lại đột ngột bỏ đi như vậy.

Bạch Y nói: "Nhìn sắc mặt đại biến của Lạt quái trước lúc bỏ đi ta cảm thấy có chuyên không ổn "

Chương 140 - thần châu chi tranh (1)

Dịch :tichnhan Biên Dịch : Hận Đời Biên Tập : Thiên Mã Hành Không

Trầm mặc trong giây lát, Quản Phong Chỉ nói: "Ngô thiếu hiệp, ngươi đã tính xong chưa?"

Ngô Lai nhất thời ngẩn ra hỏi lại: "Tính cái gì cở?"

Quản Phong Chỉ nói: "Ngô thiếu hiệp, ngươi đang nắm giữ Hổ phách thần châu, sẽ dẫn đến sự chú ý của nhiều khách giang hồ, vậy thì người đã có kế sách ứng phó với đám khách giang hồ đó chưa?"

Ngô Lai ngoảnh đầu nhìn xung quanh, quả nhiên phát hiện xung quanh mình nhiều người giang hồ đứng lại, ngoài ra những người này còn nhìn hắn với ánh mắt như hữu ý như vô ý.

Ngô Lai nói: "Vì bọn họ ai cũng muốn Hổ Phách Thần Châu này, nếu như bọn họ có thể cướp được, ta sẽ đưa cho bọn họ. Dù sao thì Hổ phách thần châu này ta cũng không dùng được, bọn họ có thể tùy tiện đoạt lấy, chỉ cần tránh đừng gây phiền phức cho chúng ta là được."

Nghe thấy thế, mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không thể ngờ rằng Ngô Lai xem bảo vật như đồ vật bình thường, không hề để ý gì tới. Tuy nhiên đối với những người còn lại, Quản Phong Chỉ, Bạch Y hai người thực sự cũng không dám nhận, vì họ hiểu rằng, nếu như lấy Hổ phách thần châu thì sẽ trở thành đối tượng công kích của những người giang hồ.

Mặc dù Hổ phách thần châu là bảo vật thế gian, có khả năng khắc chế cả vạn loại độc, nhưng mạng sống lại quan trọng hơn Hổ phách thần châu, hai người không nghĩ sẽ đem tính mạng đánh đổi với nó.

Ngô Lai nói: "Quản tiền bối, Bạch huynh, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta lên đường đây." Nói xong liền quay sang Quản Phong Chỉ, Bạch Y hai người chào từ biệt.

"Ngô thiếu hiệp, bảo trọng."

"Ngô huynh, đi đường cẩn thận."

Quản Phong Chỉ, Bạch Y hai người gần như nói cùng lúc.

"Lão đại, chờ ta với."

Khi Ngô Lai vừa xoay người bước đi, thanh âm của Đồng Cương đột nhiên truyền đến từ bên trong khách sạn, tiếp đó thấy Đồng Cương vác đại thiết chùy trên vai hấp tấp chạy lại.

Nguyên là Ngô Lai và mọi người quên mất sự có mặt của Đồng Cương này, vừa mới quên mất thôi, lúc này nhìn thấy Đồng Cương vác đại thiết chuy trên vai, liền nhớ ra.

Ngô Lai liếc nhìn Đồng Cương, nói: "Đồng Cương, ngươi nên lưu lại đây với Quản tiền bối đi! Ngươi không giúp gì được bọn ta cả."

Đồng Cương thật thà nói: "Tốt hơn là thế nào? Vì ta đã nhận người làm lão đại rồi, nên ta phải luôn đi theo người, dù cho có nhiều nguy hiểm nhiều gian khổ ta cũng không sợ."

Thấy Đồng Cương thiết tha như thế, Ngô Lai lắc lắc đầu, trong lòng cười khổ. Bởi vì hắn minh bạch Đồng Cương là loại người nào, tuy đầu óc đơn giản, nhưng đã thừa nhận việc gì thì chắc chắn không thay đổi.

Ngô Lai nói: "Tốt thôi! Chúng ta đi!"

Nghe thấy thế, Đồng Cương vui mừng, chủ động tới gặp Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi hai người lấy túi y phục, rồi cả ba người cùng đi theo Ngô Lai.

Nhìn thân ảnh của nhóm Ngô Lai xa dần, Quản Phong Chỉ đột nhiên nói: "Bằng vào võ công của Ngô thiếu hiệp, nếu không làm nên sự nghiệp lớn trên giang hồ, thì thật là đáng tiếc." Nói xong thở dài, bước vào khách sạn.

Bạch Y, Bạch Vân, Quản Minh ba người cùng đi theo Quản Phong Chỉ vào khách sạn.

Lại nói Ngoan Lạt Song Quái sau khi ly khai, khi cách chỗ Ngô Lai và mọi người đứng không quá xa thì dừng lại, lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của bọn Ngô Lai. Bởi vì bọn chúng đã bám theo Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi ba người mang theo bao y phục có vẻ chuẩn bị lên đường, vì thế nghĩ rằng sẽ ra tay cướp đoạt giữa đường.

Nhưng nhị quái bỏ đi là đúng như Ngô Lai đã từng nói, là do bọn chúng sợ hãi Song Tiên.

Chỉ nghe Nguyên Mãnh nói: "Bách Lý huynh, làm thế nào mà Song Tiên lại xuất hiện ở đây? Hơn nữa giống như là đang bảo vệ cho Quản Phong Chỉ?"

Bách Lý Phong nói: "Không sai, ta lúc trước có cảm giác khí tức của hai lão gia hỏa này định chặn chúng ta lại, bọn ta nếu có một động tác nhỏ, sợ rằng sẽ bị bọn họ bất ngờ công kích.

Nguyên Mãnh nói: "Kỳ quái, sao hai lão gia hỏa đó lại giúp bọn chúng nhỉ?"

Bạch Lý Phong trong lòng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại nói: "Thôi là đừng quản tới chuyện hai lão gia hỏa đó nữa, ta nghĩ tên thiếu niên kia chuẩn bị lên đường đó, vì Hổ Phách Thần Châu trên người hắn, bọn ta nhất định đoạt lấy ở dọc đường."

Nguyên Mãnh nói: "Không sai, chúng ta sẽ theo hắn từ đây, dọc đường sẽ ra tay hành động."

Trầm mặc một thoáng, Nguyên Mãnh lại nói: "Hổ Phách Thần Châu đó thật sự là một tuyệt thế bảo vật, là khắc tinh của vạn độc, tự nhiên lại xuất hiện, có thể cảm nhận bên trong Hổ phách thần châu chứa một nguồn năng lượng cường đại."

Nghe vậy, Bách Lý Phong gật gật đầu, không nói gì thêm.

Nguyên là lúc Ngô Lai đưa ra Hổ phách thần châu, Bách Lý Phong, Nguyên Mãnh hai người cùng cảm nhận Hổ phách thần châu bên trong hàm chứa nguồn năng lượng cực lớn, nên ngay lập đó đã nghĩ kế cướp đoạt, nhưng đột nhiên cảm thấy bản thân bị Song Tiên bao vây, nên đã vội vã li khai.

Đối với năng lượng kì dị bên trong Hổ phách thần châu, Ngô Lai cũng có cảm ứng, nhưng thật sự không xác định được nguồn năng lượng này của Hổ Phách Thần Châu.

Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương bốn người rời khỏi chưa xa, nhiều người chăm chú nhìn Ngô Lai rồi vội vã đuổi theo sau.

Sau một lúc đi bộ, phía sau Ngô Lai có rất nhiều người đi theo.

Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương cũng phát hiện ra nhiều người đang đi theo bọn họ, ba người bất giác quay đầu nhìn lại.

Khi ba người chuyển thân, mọi người đều xoay chuyển che giấu bản thân, giả trang để thu lợi, chuyển thân để có thể trao đổi với đồng bọn, mắt thì vẫn chăm chú nhìn bọn Ngô Lai bốn người.

Đối với những người đang đi theo này, Ngô Lai đã sớm phát hiện, chỉ là không thèm quan tâm tới, vì hắn biết rằng đây chỉ là chuyện nhỏ.

Lãnh Ngưng Vũ thấy vẻ mặt Ngô Lai rất bình tĩnh, biết là Ngô Lai đã phát hiện có người theo dõi, liền yên lặng đi bên cạnh Ngô Lai cũng không nói lời nào.

Tuyết Nhi thì không như vậy, mỗi lần quay đầu nhìn, thấy những người kia cứ như lũ quỷ đói đi theo bọn họ, thì trong lòng cảm thấy rất tò mò, rồi nhịn được cất giọng nói: "Vô lại đại ca, tại sao những lão quỷ này cứ đi theo chúng ta vậy?"

Nghe thấy thế, Ngô Lai nhẹ nhàng nắm lấy tay Tuyết Nhi, nói: "Tuyết Nhi, chúng ta không cần chú ý đến những người này làm gì." Trong khi nói chân vẫn bước không ngừng.

"Lão đại, những tên gia hỏa này thật đáng ghét, không cần phải nhường nhịn làm gì để ta tống cổ bọn chúng đi, tránh để bọn chúng như lũ ruồi bám theo chúng ta."

Chương 141 Thần châu chi tranh(2)

dịch: vivax biên tập & biên dịch : thiên mã hành không nguôn : hoa nguyệt tao đàn đả tự nguồn : 4vn.eu đả tự cao thủ : Long QuaNhi

"Lão đại, mấy tên gia hỏa này thật đáng ghét, không bằng để ta đuổi bọn chúng đi, để bọn chúng khỏi phải như ruồi nhặng cứ bám theo sau chúng ta." Đồng Cương ở bên cạnh đột nhiên nói, tay còn khua khua đại thiết chùy.

Nghe thấy vậy Ngô Lai trừng mắt nhìn Đồng Cương, làm hắn hoảng sợ vội vàng im miệng, lập tức ngừng vung vẩy đại thiết chùy trong tay.

Đột nhiên Ngô Lai xoay người đi sang con đường bên cạnh, ba người Lãnh Ngưng Vũ vội vã theo sau.

Con đường này khá hẻo lánh, rộng hai ba trượng, không quá dài, lúc này đến một bóng người cũng không có, hoàn toàn vắng vẻ.

Khi cả bọn Ngô Lai vừa mới nhanh chóng bước đến đầu đường, Ngô Lai bất ngờ dừng bước. Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi hai người ở phía sau không ngờ Ngô Lại đột nhiên dừng lại, thiếu chút nữa là đâm vào hắn

Tuyết Nhi bất mãn nói: "Đại ca, huynh sao đột nhiên dừng lại, hại người ta suýt nữa là đụng phải."

Ngô Lai không trả lời, trong mắt hắn lúc này chợt xuất hiện vẻ lăng lệ, nhìn chăm chú vào chỗ rẽ ở phía trước.

Nhìn thấy dáng vẻ khác thường của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ vội ngăn không cho Tuyết Nhi hỏi nữa, rồi cũng tự mình nhìn chăm chăm về phía trước.

Đồng Cương với Tuyết Nhi mặc dù không biết đã xảy ra việc gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của Ngô Lai và Lãnh Sương Vũ, không dám nói nhiều, cũng gấp rút dán mắt nhìn về phía trước.

Ngô Lai đột nhiên nói: "Bọn chúng đến rồi."

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, Đông Cương ba người liền ngây ra.

Tuyết Nhi cảm thấy kì quái hỏi: "Ai đến cơ?"

Ngô Lai nói: "Bọn định cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu đã đến."

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Vô Lại, huynh định làm thế nào?"

Ngô Lai nói: "Bọn chúng đã muốn vậy thì ta sẽ đưa cho chúng, để chúng cướp đoạt lẫn nhau, cũng đỡ cho chúng ta khỏi phải bị phiền phức." Hắn nói với vẻ mặt hời hợt, không chút quan tâm đến Hổ Phách Thần Châu, một tuyệt thế bảo vật.

Nghe Ngô Lai nói như vậy, Lãnh Ngưng Vũ cũng không hỏi nhiều nữa, mặc dù bảo vật quan trọng nhưng tính mạng so với bảo vật còn quan trọng hơn nhiều.

Ngay lúc này, ở khúc ngoặt cách chỗ bọn họ không xa đột nhiên xuất hiện vài chục người, tốc độ của bọn chúng cực kỳ nhanh, trong nháy mắt đã đến trước mặt bọn họ.

Chỉ thấy dẫn đầu đám người này bốn lão già niên kỷ ước chừng năm sáu chục tuổi, vẻ mặt âm trầm, trên người đều có một loại khí tức quỷ dị, Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy liền biến sắc.

Lãnh Ngưng Vũ nhỏ giọng nói: "Vô Lại, mấy tên này chính là đại hộ pháp của Quỷ Cốc Tà Điện, võ công cực kỳ lợi hại, e rằng chúng ta có đưa Hổ Phách Thần Châu cho chúng, chúng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho mình đâu." Nói xong, trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Ngô Lai gật đầu, nắm lấy ngọc thủ Lãnh Ngưng Vũ, nói: "Vũ nhi, nàng yên tâm, có ta ở đây, nhất định không để nàng và Tuyết Nhi phải chịu bất cứ thương tổn nào."

Tính cách những kẻ này, Ngô Lai quá rõ, cho dù chúng chiếm được Hổ Phách Thần Châu, chúng cũng sẽ không dễ dàng buông tha mấy người bọn họ, nói không chừng còn có thể sát nhân diệt khẩu, mà trong đó có mấy người Ngô Lai đã thấy qua ở mật lâm phía ngoài thành.

Mấy chục người này đến trước mặt bọn Ngô Lai, lạnh lùng đưa mắt quét nhìn bốn người bọn họ.

Khi bọn chúng liếc nhìn đám Ngô Lai bốn người đồng thời, bốn người cũng chằm chằm nhìn lại bọn chúng.

"Chỉ cần các ngươi giao ra Hổ Phách Thần Châu, bọn ta sẽ cho các ngươi một con đường sống, nếu không đừng trách bọn ta lòng dạ độc ác (tâm ngoan thủ lạt)."

Người lên tiếng có vẻ như là kẻ dẫn đầu trong đám người này, chỉ thấy ánh mắt người này xuất hiện hàn quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Ngô Lai.

"Hắn là Quỷ Diệt đứng đầu bát đại hộ pháp của Quỷ Cốc."

Truyền âm của Lãnh Ngưng Vũ vang bên tai Ngô Lai.

Quỷ Diệt chính là kẻ đứng đầu trong Quỷ Cốc bát đại hộ pháp, một thân võ công luôn đi theo Cốc chủ Quỷ Vương, thậm chí đến cả danh tính đã sớm bị người trong giang hồ quên lãng, người giang hồ chỉ biết gọi hắn là Quỷ Diệt.

Quỷ Diệt chính là nhân vật mà rất nhiều người giang hồ nghe thấy phải biến sắc, không chỉ bởi vì võ công cao cường, còn vì lòng dạ độc ác, thủ đoạn tàn nhẫn. Điều khiến cho người giang hồ biến sắc cũng chính bởi vì, Quỷ Diệt ở trong giang hồ có thể nói là cừu nhân rất nhiều, nhưng vì hắn có thế lực cường mạnh của Quỷ Cốc nâng đỡ, tịnh không bao nhiêu người thật sự dám tìm hắn báo thù, cho dù có cũng sẽ bị giết một cách tàn nhẫn.

Những kẻ ở bên cạnh Quỷ Diệt tuy không có tiếng tăm lớn như hắn, nhưng cũng đều là những nhân vật cực kỳ lợi hại trên giang hồ, bọn chúng gồm có Quỷ Đao, Tà Nhãn, Tà Nhân.

Quỷ Đao là một trong bát đại hộ pháp của Quỷ cốc, đao pháp của hắn quỷ dị phi thường, làm kẻ khác không tài nào đoán được, giết người mà người bị giết lại không biết vì sao bị trúng đao, vì thế người giang hồ mới gọi hắn là Quỷ Đao.

Tà Nhãn và Tà Nhân hai người đều là nhân vật cực kì lợi hại trong Tà điện, trong giang hồ càng khiến cho người ta kiêng dè, sợ hãi.

Võ công của hai người Tà Nhãn và Tà Nhân đều xuất xứ từ một môn phái tà dị, công pháp càng khiến cho người ta như chưa hề nghe qua. Chỗ lợi hại nhất của Tà Nhãn là mắt hắn, khi cùng người khác đối đầu, mắt hắn có thể phát ra một loại quang mang tà dị, làm mê hoặc đối phương, tạo ra những ảo giác, sau đó bồi cho đối phương một kích trí mạng. Cũng không biết đã có bao nhiêu cao thủ trong giang hồ đã chết dưới loại võ công tà dị này của hắn.

Còn nói đến Tà Nhân lại càng đáng sợ, bởi vì không có ai biết rõ thân phận, tính danh, niên kỷ với lại là nam hay nữ, nhưng điều đó đều là bí ẩn trong giang hồ. Tà Nhân lúc này đang đứng trước mặt bọn bất quá cũng là tướng mạo đã dịch dung của hắn.

Ngô Lai nghe vậy, chỉ lãnh đạm đưa mắt nhìn bọn chúng, không nói lời nào, bởi vì hắn nghe thấy có tiếng xé gió, biết là đang có nhiều cao thủ đuổi đến nơi này.

Nhìn thấy Ngô Lai không có chút biểu hiện gì, bọn người Quỷ cốc Tà điện đều nổi giận.

Tà Nhãn bước tới trước một bước, nói: "Tiểu tử, người hãy ngoan ngoãn giao ra Hổ Phách Thần Châu, nếu không bọn ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết." Nói xong, trong mắt hắn đột nhiên loé lên quang mang tà dị, nhìn vào mắt Ngô Lai.

Thấy Ngô Lai nhìn vào mắt Tà Nhãn, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng nói: "Ngô Lai, không được nhìn vào mắt hắn, mắt hắn tà dị phi thường." Vừa nói vừa kéo tay Ngô Lai, không cho hắn nhìn vào mắt Tà Nhãn.

Đối với lời nói của Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai giống như không nghe thấy, chỉ ngây ngốc nhìn vào mắt Tà Nhãn.

Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ vô cùng hoảng sợ.

Chương 142 Thần châu chi tranh(2)

dịch: vivax biên tập & biên dịch : thiên mã hành không nguôn : hoa nguyệt tao đàn đả tự nguồn : 4vn.eu đả tự cao thủ : Long QuaNhi

Thấy Ngô Lai như vậy, Lãnh Ngưng Vũ cực kỳ hoảng sợ.

Khi Lãnh Ngưng Vũ hoảng quá chuẩn bị tấn công Tà Nhãn, truyền âm của Ngô Lai đã đến tai nàng.

"Vũ nhi, không cần lo lắng, ta không sao, với tà công này của hắn vẫn không làm gì được ta đâu."

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ mới yên tâm, vẻ lo lắng trên mặt biến thành vui mừng, chính vì nàng biết Ngô Lai không hề bị tà công của Tà Nhãn khống chế.

Thế nhưng Tà Nhãn tịnh không phát hiện những biến hóa của Lãnh Ngưng Vũ, thấy Ngô Lai ngây ngốc nhìn hắn, trong lòng đại hỉ, cho rằng Ngô Lai đã bị tà công của mình khống chế.

Trong khí Tà Nhãn đang vui mừng, ánh mắt Ngô Lai vốn đang đờ đẫn đột nhiên ánh lên vẻ ác liệt, quang mang cường đại tập kích vào Tà Nhãn.

"Oa!"

Tà Nhãn bỗng nhiên mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, thân thể không tự chủ lùi ra sau mấy bước. Mắt hắn vốn đang lóe lên quang mang tà dị lập tức trở nên ảm đạm tối tăm.

Bọn người Quỷ cốc Tà điện thấy vậy liền kinh hoảng, bọn chúng đều biết uy lực của tà công Tà Nhãn, không ngờ có thể bị Ngô Lai đả thương. Bọn chúng nguyên đã nhìn thấy mục quang ngây dại của Ngô Lai, ai cũng cho rằng Ngô Lai bị Tà Nhãn khống chế, hoàn toàn không nghĩ tới Tà Nhãn lại bị Ngô Lai đả thương.

Tà công mà Tà Nhãn luyện sao lại có thể là đối thủ của Ngô Lai được? Sở luyện của Ngô Lai chính là Thánh Ma Bảo Điển, không chỉ có song tu, phòng thuật, trên đó còn có ghi chép đủ các loại tà công và công pháp thần kì, phương pháp tu luyện và cả cách phá giải. Ngô Lai tự nhiên biết làm sao để phá giải, sở dĩ mới thừa cơ làm Tà Nhãn bị thương.

Thánh Ma Bảo Điển chính là do Tử Thiên Lão Quái mấy trăm năm trước thu thập các loại công pháp kì dị trong giang hồ mà viết thành bảo điển. Không kể là tà công hay là công pháp quỷ dị gì ở trên giang hồ, đều được Tử Thiên Lão Quái thu gom trong Thánh Ma Bảo Điển. Trong Thánh Ma Bảo Điển cũng có ghi chép công pháp tương tự như tà công sở luyện của Tà Nhãn, như thế hắn sao lại có khả năng tổn thương đến Ngô Lai.

Nhìn thấy Ngô Lai dễ dàng khiến cho một kẻ mà người trên giang hồ phải mười phần sợ hãi là Tà Nhãn bị trọng thương, Lãnh Ngưng Vũ vô cùng vui mừng.

Tuyết Nhi và Đồng Cương ở bên cạnh khi đó cũng chịu ảnh hưởng của Tà Nhãn, chỉ thấy trong mắt đối phương xuất hiện quang mang quái dị lạ thường, cảm thấy bản thân giống như không còn chịu sự khống chế của chính mình nữa. Khi Ngô Lai làm trọng thương Tà Nhãn, hai người mới tỉnh lại, mù mờ nhìn Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ. Lãnh Ngưng Vũ do biết được sự lợi hại của tà công Tà Nhãn, sở dĩ vẫn luôn vận công chống lại, vậy mới không chịu ảnh hưởng của tà công đó.

Đám người Quỷ Cốc Tà Điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên thân hình nhanh như chớp, bao vây lấy bốn người Ngô Lai.

"Các ngươi đã muốn Hổ Phách Thần Châu, thì ta sẽ đưa nó cho các ngươi."

Ngay khi bọn người Quỷ Diệt chuẩn bị động thủ, thanh âm Ngô Lai bỗng nhiên vang lên.

Bọn Quỷ Diệt ngây người ra.

Quỷ Diệt nói: "Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đưa Hổ Phách Thần Châu cho bọn ta?" Nói xong rồi cũng giống như mấy tên kia, lộ vẻ mặt không tin nhìn Ngô Lai.

Hổ Phách Thần Châu là một tuyệt thế bảo vật như vậy, có thể làm vô số người trong giang hồ vì nó mà liều mạng, mà Ngô Lai lại nói muốn đưa Hổ Phách Thần Châu cho bọn chúng, sao có thể không làm bọn chúng hoài nghi được.

Ngô Lai nói: "Không sai, Hổ Phách Thần Châu đối với ta chẳng hề có lợi ích gì, trái lại còn mang cho ta nhiều phiền phức, các ngươi đã muốn thì ta sẽ đưa Hổ Phách Thần Châu cho bọn ngươi vậy." Vừa nói vừa lấy Hổ Phách Thần Châu từ trong ngực áo ra.

Nhìn thấy Hổ Phách Thần Châu to khoảng bằng nửa nắm tay, lại còn tỏa ra bạch quang lờ mờ, bọn Quỷ Diệt liền lộ ra vẻ tham lam.

"Hoắc nhị huynh nói không sai, Hổ Phách Thần Châu tuyệt thế bảo vật này tuyệt đối không thể rơi vào tay Quỷ Cốc Tà Điện."

Tiếng nói vừa mới dứt, người từ chỗ rẽ ở phía xa đã chầm chậm đi tới. Mặc dù nhìn có vẻ chậm chạp, nhưng mỗi bước lại có thể vượt qua khoảng cách hơn chục trượng, trong nháy mắt đã đến trước mặt chúng nhân.

Nhìn thấy người vừa đột ngột xuất hiện, chúng nhân tại trường đều kinh hoảng.

Ngô Lai nghi hoặc nhìn Lãnh Ngưng Vũ.

Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ nhẹ nhàng nói: "Ông ta là thần long trên giang hồ, thấy đầu không thấy đuôi, chính là Kỳ Hiệp Quách Phóng, được người giang hồ gọi là 'Súc Địa Tam Thốn', đặc biệt là khinh công vô cùng lợi hại."

Nghe vậy, Ngô Lai bất giác quan sát kỹ người vừa đến, chỉ thấy người này niên kỷ khoảng chừng lục tuần, râu tóc bạc trắng, thân hình không hề cao, cũng chỉ hơn năm xích, nếu không phải trong mắt lóe lên quang mang dị dạng, chắc chắn sẽ làm người khác ngộ nhận ông ta chỉ là một lão nhân bình thường.

Nói đến 'Súc Địa Tam Thốn' trong giang hồ hầu như không ai không biết, không ai không hiểu, chính là nhất đại kỳ hiệp. Đặc biệt là khinh công Súc Địa Tam Thốn càng là nhất tuyệt trên giang hồ, căn bản không có gì có thể sánh được, thành danh đã bốn mươi năm trước nhưng có rất ít người có thể nhìn thấy được vị kỳ nhân này.

Hoắc Danh vừa nhìn thấy người mới đến, vui mừng nói: "Hóa ra là Quách huynh, không biết Quách huynh vì sao lại đến đây?"

Quách phóng nói: "Ban đầu là muốn mở mang kiến thức về truyền thuyết Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm đứng đầu trong Thập đại thần binh, không ngờ là hai bảo vật này vẫn chưa xuất hiện, thì lại nghe nói Hổ Phách Thần Châu cũng đã xuất hiện, thế nên mới đến đây dự náo nhiệt."

Chương 143 Thần châu chi tranh(4)

dịch: vivax biên tập & biên dịch : thiên mã hành không nguôn : hoa nguyệt tao đàn đả tự nguồn : 4vn.eu đả tự cao thủ : Long QuaNhi

"Ta cứ tưởng là ai. Hóa ra là 'Súc Địa Tam Thốn' Quách Phóng, không ngờ lão gia hỏa nhà ngươi vẫn chưa chết, mấy chục năm không gặp, ta vẫn nghĩ là lão gia hỏa ngươi đã sớm vào quan tài rồi." Ngay lúc đó, thanh âm Quỷ Diệt vang lên.

Khi Quỷ Diệt vừa nhìn thấy Quách Phóng vừa xuất hiện, trong lòng cả kinh, vội kêu ra danh tính Quách Phóng để đề tỉnh bọn người Quỷ Cốc Tà Điện, bởi vì lão hiểu rõ việc Quách Phóng xuất hiện sẽ khiến cho hi vọng chiếm được Hổ Phách Thần Châu của bọn chúng lại giảm đi.

Nghe vậy, Quách Phóng cười lớn nói: "Cái lão gia hỏa bất tử mất hết nhân tính nhà ngươi, ta sao lại có thể chết được chứ?"

Quỷ Diệt chỉ lạnh lùng nhìn Quách Phóng, không nói gì thêm. Khi mấy người Quỷ Cốc Tà Điện nghe nói người này là 'Súc Địa Tam Thốn' Quách Phóng thì sắc mặt đều đại biến.

"Hổ Phách Thần Châu các ngươi đáo để còn muốn hay không?"

Khi hai lộ nhân mã đang đứng song song, Ngô Lai đột nhiên nói.

Nghe vậy, Hoắc Danh nói: "Ngô thiếu hiệp, ngươi đã không cần Hổ Phách Thần Châu, thì giao nó cho người chính đạo chúng ta, nghìn vạn lần không được giao cho bọn người tà ác.

"Không sai, Hổ Phách Thần Châu tuyệt thế bảo vật này đương nhiên phải giao cho người chính đạo chúng ta."

Lời nói của Hoắc Danh vừa dứt, từ con đường phía sau Ngô Lai lại thình lình truyền đến một giọng nói.

Lúc nghe thấy thanh âm của này, người ta có cảm giác như là hãy còn cách rất xa, thế nhưng lời vừa dứt, đã có mấy người nghiêng mình lướt tới phía sau bọn Ngô Lai, trong nháy mắt đã đến đằng sau bốn người bọn họ.

Người dẫn đầu là một lão già năm sáu chục tuổi, theo sau là một trung niên đại hán, một mĩ lệ thiếu phụ và một mỹ lệ cô nương niên kỉ chưa đến hai mươi.

Trung niên đại hán khoảng chừng ba chục tuổi, trên người lão già và đại hán này đều có một loại khí thế không tầm thường, đường nét tướng mạo hai người này nhìn cực kì giống nhau, có lẽ là một cặp phụ tử. Mặc dù niên kỷ đã cao, nhưng từ hình dáng có thể đoán biết ông ta khi còn trẻ nhất định là một người anh tuấn.

Thiếu phụ nhìn bất quá cũng chỉ hai ba chục tuổi, cực kì mỹ lệ, một chút cũng không kém mỹ lệ thiếu nữ, đôi mắt linh hoạt, dáng người cao ráo, đúng là một nữ nhân tuyệt mỹ.

Thiếu phụ mặc dù nhìn có vẻ chỉ khoảng hai ba mươi tuổi, kì thật đã bốn mươi, do có thuật trụ nhan cộng thêm công lực thâm hậu nên mới có vẻ trẻ trung như vậy.

Cô nương chưa đến hai mươi với mỹ thiếu phụ đó rất giống nhau, đặc biệt là đôi mắt linh hoạt, đường nét gương mặt, và dáng người cao ráo đó, đều y như mỹ thiếu phụ. Chỉ có điều dáng người cô nương này so với mỹ thiếu phụ còn có phần đầy đặn hơn, trong đôi mắt linh hoạt đó thỉnh thoảng lộ ra vẻ bướng bỉnh.

Cô nương này chính là nữ nhi của thiếu phụ, nếu người không hiểu rõ sự tình nhìn thấy, còn tưởng rằng hai người là một cặp tỷ muội, hai người khi đứng sát nhau giống hệt một cặp tỷ muội xinh đẹp.

Nhìn thấy bốn người vừa đến, bọn người Quỷ cốc Tà điện sắc mặt đều đại biến. Hoắc Danh cùng đám người Thanh Phong bảo và Quách Phóng đều lộ ra vẻ vui mừng, cả Lãnh Ngưng Vũ cũng cảm thấy kinh ngạc.

Biểu tình biến hóa của mọi người Ngô Lai nhìn thấy rõ trong tầm mắt. Hắn nhìn mà như không nhìn bốn người vừa mới đến, bởi vì hắn từ tốc độ của mấy người này đoán biết được công lực bọn họ rất cao cường, chắc đã thành danh nhiều năm trên giang hồ, hơn nữa còn là cao thủ lợi hại phi thường, nếu không phải vậy không thể khiến cho bọn Quỷ cốc Tà điện sắc mặt đại biến.

Ngô Lai gật đầu, nói: "Đã như vậy, ta giao Hổ Phách Thần Châu cho chánh đạo các người."

"Không được!"

Ngay khi Ngô Lai định ném Hổ Phách Thần Châu cho Hoắc Danh thì bị Quỷ Diệt ở bên cạnh ngăn cản.

Quỷ Diệt nói với Ngô Lai: "Là ngươi trước kia nói muốn giao Hổ Phách Thần Châu cho bọn ta, bây giờ ngươi không thể giao nó cho bọn họ được."

Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nói: "Vậy các ngươi nói xem Hổ Phách Thần Châu phải giao cho ai đây?"

"Cho chúng ta!" Thanh âm của ba đám người gần như vang lên cùng một lúc.

Ngô Lai nhìn thấy mục quang tham lam của chúng nhân, trong lòng cực kì chán ghét, nghĩ nghĩ rồi nói: "Các ngươi đều muốn giành lấy, mà Hổ Phách Thần Châu lại chỉ có một, vì thế ta quyết định bỏ Hổ Phách Thần Châu ở chỗ này, tự các ngươi đến cướp lấy." Vừa nói vừa chỉ tay vào một góc tường ở bên cạnh.

Nghe xong lời nói Ngô Lai, mọi người đưa mắt nhìn nhau, đồng thanh đáp: "Được!"

Ngô Lai nhẹ nhàng nắm tay Lãnh Ngưng Vũ, nói: "Vũ nhi, chúng ta đi đến bên đó trước." Nói xong chỉ tay về phía mái nhà ở bên cạnh đường.

Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, kéo Tuyết Nhi đi đến chỗ Ngô Lai vừa chỉ, Đồng Cương cũng bám theo phía sau.

Ngô Lai từ từ bước đến nơi mà mình vừa nói đến, chuẩn bị đặt Hổ Phách Thần Châu xuống, để bọn họ tự đến cướp đoạt.

Thấy vậy, chúng nhân đều khẩn trương nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Ngô Lai, sớm đã vận công lực đến mức cao nhất, chỉ cần Hổ Phách Thần Châu rời khỏi tay Ngô Lai, sẽ liền toàn lực cướp đoạt.

Đúng lúc Hổ Phách Thần Châu trong tay Ngô Lai sắp thả xuống đất, một bóng người quỷ mị đột nhiên từ trên tòa nhà bên cạnh phi thân về phía Ngô Lai, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng, rõ ràng vừa mới ở cách đó hơn mười trượng, phút chốc đã xuất hiện bên cạnh Ngô Lai.

Khi bóng người này vừa xuất hiện bên cạnh Ngô Lai, liền xuất một chưởng kích về hắn, đồng thời một tay cướp lấy Hổ Phách Thần Châu trong tay Ngô Lai.

Vẻ ác liệt trong mắt Ngô Lai chợt lóe lên, xuất ra một chưởng về hướng nhân ảnh vừa đột ngột xuất hiện đó.

Đối với nhân ảnh vừa xuất hiện này, Ngô Lai đã sớm phát hiện ra, ban đầu vốn định để người này đến cướp Hổ Phách Thần Châu, nhưng chẳng ngờ người này lại đánh ra một chưởng vào Ngô Lai, khiến hắn vô cùng tức giận. Bởi vì một chưởng này uy lực không nhỏ, nếu như cao thủ giang hồ bị chưởng này đánh trúng, không chết cũng sẽ trọng thương. Chính vì thế Ngô Lai mới xuất ra một chưởng không muốn để cho người này đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu.

Người vừa đột ngột xuất hiện này nhìn Hổ Phách Thần Châu sắp giành được trong tay, trong lòng đại hỉ.

Khi người này còn đang vui mừng, đột nhiên có một chưởng chứa đầy chân khí hết sức cường đại tập kích đến hắn, làm hắn hoảng sợ vội vàng thu tay lại lùi ra sau, nhưng đã quá muộn, chưởng kình của Ngô Lai đã đến trước mặt hắn, người này chỉ còn biết khua chưởng nghênh tiếp.

Chưởng kình chạm nhau, thân ảnh người này nhanh chóng chấn ngược trở lại.

Khi người này đang bị chấn ngược trên không trung, thì bất ngờ hắn hồi thân tiếp tục hướng về Hổ Phách Thần Châu trong tay Ngô Lai chụp lấy, tốc độ càng nhanh hơn.

Lúc này, Quỷ Diệt và Quách Phóng ở bên cạnh cũng đã có phản ứng, thân ảnh hai người gần như đồng thời xuất hiện ở đằng sau người đó, xuất chưởng kích vào hắn.

Cảm thấy sau lưng có hai chưởng kình cường đại tập kích, người này đành phải né tránh, đồng thời tốc độ không giảm, bay về phía mái nhà ở bên cạnh, trong nháy mắt đã biến mất vô tông tích. Bởi vì bản thân hắn hiểu rõ nếu xuất thủ lần đầu không thành công thì sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Nhìn người này đột nhiên xuất hiện lại đột nhiên li khai, Quỷ Diệt và Quách Phóng hai người đều ngây ra, trong lòng giật mình không ít, không ngờ người này có thể dễ dàng tránh khỏi hợp kích của hai đại cao thủ.

Nhưng càng làm bọn họ kinh ngạc hơn còn là võ công của Ngô Lai, không ngờ kẻ có thể yên ổn trốn thoát dưới hợp kích của hai người lại có thể bị Ngô Lai tiện tay khua một cái chấn lui, kế hoạch ban đầu ở trong lòng cũng không dám thực hiện.

Chương 144 Thần châu chi tranh(5)

dịch: vivax biên tập & biên dịch : thiên mã hành không nguôn : hoa nguyệt tao đàn đả tự nguồn : 4vn.eu đả tự cao thủ : Long QuaNhi

Quỷ Diệt, Quách Phóng hai người không khỏi đưa ánh mắt dị dạng nhìn Ngô Lai.

Lúc này mấy người khác mới có phản ứng với biến cố đột ngột ban nãy, trong lòng giật mình kinh hãi không lời nào tả nổi. Không chỉ là cảm thấy kinh ngạc bởi võ công của người bất ngờ xuất hiện, mà võ công của Ngô Lai càng làm bọn họ kinh hãi hơn.

Ngô Lai lạnh lùng liếc nhìn chúng nhân, đột nhiên nói với hai người Quỷ Diệt và Quách Phóng: "Để công bằng, hai người hãy lùi về chỗ cũ."

Quỷ Diệt, Quách Phóng đưa mắt nhìn nhau rồi đồng thời lui về vị trí cũ.

Thấy Quỷ Diệt và Quách Phóng lui về xong, Ngô Lai mới thả Hổ Phách Thần Châu trong tay xuống đất, đồng thời né mình li khai, trong khoảnh khắc đã đến phía trước ba người Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương.

Ngô Lai đột ngột xuất hiện dọa cho Lãnh Ngưng Vũ giật mình, tay đã nắm chặt lấy chuôi kiếm, nhìn thấy là Ngô Lai, nàng mới buông tay ra.

Ngô Lai lúc này tỏ rõ khinh công thân pháp so với người lúc nãy còn cao minh hơn, bất quá hiện giờ không có ai vì thế mà thán phục, bởi vì bọn họ đều đang cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu.

Ngay khi Hổ Phách Thần Châu trong tay Ngô Lai vừa rơi xuống đất, đã có vô số người đồng thời lướt lên, bổ nhào về phía Hổ Phách Thần Châu.

Nhanh nhất đương nhiên là Quách Phóng và Quỷ Diệt. Khi Hổ Phách Thần Châu từ trong tay Ngô Lai rơi xuống, thân ảnh hai người hầu như đồng thời xuất hiện ở chỗ chỉ cách Hổ Phách Thần Châu chưa đến vài mét, tốc độ như thiểm điện lao về phía Hổ Phách Thần Châu.

Khi thân ảnh hai người tiếp cận Hổ Phách Thần Châu, gần như đồng thời phát chưởng về phía đối phương, để ngăn cản đối phương tiến đến. Hai chưởng chạm nhau, thân ảnh hai người đều bị chưởng kình cường đại của đối phương chấn lui, lệch khỏi hướng Hồ Phách Thần Châu, còn cách thần châu càng lúc càng xa.

Khi hai người đồng thời bị chấn lui, thân thể ở trên không trung lại quay trở lại, tiếp tục lao tới chỗ Hổ Phách Thần Châu.

Tiếp đó tốc độ nhanh nhất là Quỷ Đao, Hoắc Danh, Hoắc Chấn và lão già vừa mới đến đó, khi thân ảnh mấy người này nhanh chóng đến gần Hổ Phách Thần Châu, tất cả đồng thời hướng tới đối phương công kích, ngăn cản không cho tiếp cận Thần châu.

Mấy người này tuy không việc gì trước công kích này, nhưng đều bị đối phương chấn lui, lệch khỏi chỗ Hổ Phách Thần Châu.

Khi mấy người này công kích lẫn nhau, càng có nhiều cao thủ từ bốn phương tám hướng nhào tới Hổ Phách Thần Châu, thế nhưng khi thân ảnh bọn họ còn chưa tiếp cận Hổ Phách Thần Châu, thì đã bị người ở cách đó gần nhất công kích, ngăn trở không cho đoạt được Thần châu.

Chẳng mấy chốc, cả con đường đều là người người chém giết lẫn nhau, hơn nữa cao thủ từ phía xa không ngừng đuổi đến, lao về phía Hổ Phách Thần Châu nhưng đều bị người ở bên cạnh cản lại, thế là một trường chém giết diễn ra.

Khoảnh khắc trôi qua, vẫn không có người nào có khả năng tiếp cận Hổ Phách Thần Châu, cho dù có tiếp cận cũng bị người ở bên cạnh bức lui, mãi đến bây giờ. Hổ Phách Thần Châu vẫn ở nguyên trong góc tường mà Ngô Lai đã thả xuống, tỏa ra bạch quang lờ mờ, không hề di chuyển một chút nào.

Nhìn thấy bao nhiêu người đang ở trước mắt chém giết, Ngô Lai chỉ biết cười khổ, không ngờ sức hấp dẫn của Hổ Phách Thần Châu lại lớn như vậy, khiến nhiều người như vậy vì nó mà liều mạng. Trong lòng hắn cũng thầm vui mừng vì bản thân đã không giữ lấy vật này, nếu không phải vậy cũng không biết sẽ có bao nhiều người đến tìm mình quấy rầy nữa.

Ngô Lai vội kéo Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi li khai nơi này. Thế nhưng hắn tịnh không ngờ lại có quá nhiều người tham gia trường chém giết như thế, con đường lại vốn đã không phải là lớn, khiến cho mấy người Ngô Lai một tấc cũng khó bước.

Bốn người Ngô Lai mới đi được vài bước, liền bị đám người chém giết chắn mất lối đi, không có cách nào khác Ngô Lai đành phải đánh ngất mấy tên đang cản đường, rồi ném sang một bên, còn có người thậm chí tưởng rằng Ngô Lai cũng đến cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu, liền huy động binh khí trong tay tấn công bốn người Ngô Lai.

Mấy lần như vậy, bốn người Ngô Lai bất quá cũng chỉ di chuyển cách ra được thêm vài trượng. Mấy người bọn họ cảm thấy cực kỳ đau đầu, nhìn đám người xung quanh không ngừng đánh nhau, đao quang kiếm ảnh ở trước mặt bốn người không ngừng lóe lên. Ngô Lai vì không muốn Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi hai nàng bị thương tổn, chỉ biết kéo hai người lên mái nhà gần đó để tránh. Đồng Cương liền nối gót ở phía sau, thỉnh thoảng có người tấn công hắn, đều bị đại chùy của hắn đập bay ra.

Lúc này, cả con phố có thể nói là cực kì hỗn loạn, khắp nơi đều có người chém giết lẫn nhau, còn Hổ Phách Thần Châu vẫn nằm nguyên vẹn như ban đầu, tỏa ra tia sáng lờ mờ, nhưng không ai có thể tiếp cận.

Đột nhiên, một người xem ra chỉ là một nhân vật nhị lưu giang hồ, một đao giết chết đối phương, nhân cơ hội lén chạy tới chỗ Hổ Phách Thần Châu.

"A!"

Tay tên này còn chưa kịp chạm vào Hổ Phách Thần Châu thì đã bị hai người đang đánh nhau bên cạnh phát hiện. Vũ khí của hai người hầu như đồng thời đâm vào thân thể hắn khiến tên này còn chưa sờ đến được Hổ Phách Thần Châu thì đã toi mạng.

Vũ khí đâm trúng kẻ kia còn chưa nhổ ra, một gã trong đó đột nhiên đánh ra một chưởng vào hậu tâm người bên cạnh.

Người ở bên cạnh không ngờ gã này lại có thể đột ngột tập kích mình, bị đánh trúng, há miệng thổ ra một ngụm máu tươi, quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt không tin, đến khi chết hắn cũng chưa thể chạm vào Hổ Phách Thần Châu.

Gã kia vừa giết người ở bên cạnh xong, ngay cả binh khí cũng không cần, liền cấp tốc nhào đến Hổ Phách Thần Châu. Hắn vừa mới cầm Hổ Phách Thần Châu vào tay xong, còn chưa kịp cao hứng thì một kiếm đã từ hậu tâm đâm xuyên qua thân thể hắn.

Gã quay đầu nhìn thấy một gương mặt u ám, khóe miệng đang nhếch lên cười lạnh lẽo.

Ngay khi người nọ định với tay lấy Hổ Phách Thần Châu, gã bị trúng kiếm đột nhiên dồn sức ném Hổ Phách Thần Châu trong tay lên không trung, ngay giữa đám người đang tranh đấu, sau đó đầu liền gục xuống chết luôn.

Người nọ nhìn thấy Hổ Phách Thần Châu sắp lọt vào tay, trong lòng đang vui mừng, chẳng dè gã kia vẫn còn sức lực ném Hổ Phách Thần Châu ra, nhất thời ngây ra, liền xuất một cước đá thi thể kia văng sang một bên, thân thể nhanh như thiểm điện đuổi về hướng Hổ Phách Thần Châu.

Tốc độ của hắn đã nhanh, lại có người tốc độ còn nhanh hơn hắn. Ngay khi hắn nhanh tay tiếp cận Hổ Phách Thần Châu, có một chưởng kình đột nhiên đánh về phía Hổ Phách Thần Châu đang rơi xuống, làm Thần châu bị cuốn đi, khiến tên này chụp vào khoảng không.

Cùng lúc đó, hai đạo nhân ảnh một trước một sau như thiểm điện lao về hướng Hổ Phách Thần Châu.

Hai người này chính là Quách Phóng và Quỷ Diệt. Hai người tuy liên tục tranh đấu, nhưng không hề dùng toàn lực, vẫn luôn chú ý đến Hổ Phách Thần Châu. Lúc này nhìn thấy Thần châu đột nhiên bị ném lên giữa trời, liền dùng tốc độ cao nhất lao đến Hổ Phách Thần Châu.

Chương 145: Thần Châu Chi Tranh (6)

Dịch giả: vivax Đả tự bản quyền: 4vn.eu Đả tự cao thủ: doivamong

Thân ảnh hai người Quách Phóng và Quỷ Diệt một trước một sau, tốc độ nhanh như thiểm điện nhào tới Hổ Phách Thần Châu ở giữa không trung. Cùng lúc hai người đang nhảy lên, Quỷ Đao, Tà Nhân, Hoắc Danh, Hoắc Chấn với lão già vô danh đó và nhiều cao thủ khác cũng nhún người nhảy về phía Hổ Phách Thần Châu. Mấy người gặp nhau ở trên không, đều công kích đối phương, muốn ngăn cản đối phương cướp lấy Hổ Phách Thần Châu. Khi tay Quách Phóng chỉ còn cách Hổ Phách Thần Châu chưa đến một thước, Quỷ Diệt đột nhiên đánh ra một chưởng vào Hổ Phách Thần Châu ở giữa lưng chừng trời, làm thần châu bị cuốn ra ngoài mấy trượng. Bản thân Quỷ Diệt cũng bởi vậy mà chân khí cũng cạn, thân thể rơi xuống phía dưới. Quách Phóng nhìn thấy bản thân sắp nắm được Hổ Phách Thần Châu vào tay, thì không ngờ Quỷ Diệt lại có thể phóng ra một chưởng vào thần châu cuốn thần châu ra xa, khiến cho mình bị nắm hụt. Lúc này Quách Phóng cũng đã hết sức, đành phải dùng hai chân điểm vào nhau, mượn lực để hoán khí, tiếp tục toàn lực nhào về phía Hổ Phách Thần Châu đã bay ra ngoài đến hơn chục trượng. Tốc độ của Quách Phóng khó có thể nói là không nhanh, những lại có người tốc độ còn nhanh hơn. Khi Quách Phóng đang toàn lực nhào về phía Hổ Phách Thần Châu, từ bên cạnh bỗng nhiên lướt tới một bóng ảnh. Bóng nhân ảnh này tốc độ như quỷ mị phóng tới Hổ Phách Thần Châu, làm người nhìn cảm thấy không thể hiểu nổi, phảng phất như một vòng ảnh tử, trong nháy mắt đã đến bên Hổ Phách Thần Châu, liền thò tay nắm nó. Trong chớp mắt khi nhân ảnh này vừa xuất hiện, một bóng ảnh khác cũng dùng tốc độ cực nhanh bay đến Hổ Phách Thần Châu. Nhìn thấy nhân ảnh đầu tiên đó sắp nắm được Hổ Phách Thần Châu, Quách Phóng và nhân ảnh kia trong lòng khẩn cấp, cơ hồ cùng một lúc phóng chưởng vào hậu tâm của nhân ảnh thứ nhất, hai cỗ kình khí cường đại chen lẫn với nhau ma sát vào không khí tạo nên tiếng vang như muốn cuốn bay nhân ảnh kia đi.Cảm giác được hai cổ kình khí cường đại đang đánh đến, người này cả kinh, thân thể vội vàng xoay tròn mấy vòng trên không trung, giải khai kình khí đang công đến, không đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu trên không trung nữa. Bởi vì hắn tự hiểu rõ lúc đó nếu nắm lấy Hổ Phách Thần Châu, bản thân cũng sẽ mất mạng trong tay hai đại cao thủ nên chỉ đành bỏ đi. Dẫu sao giữa được mạng thì vẫn còn có cơ hội giành lấy Hổ Phách Thần Châu, nếu ngay cả tính mạng cũng mất thì còn đâu ra cơ hội nữa. Hổ Phách Thần Châu lúc này vốn đang rơi xuống, lại bị kình phong cường đại của hai người cuốn lên phía trên mái nhà ở ven đường, với lại vẫn tiếp tục bay về phái xa với tốc độ kinh nhân. Thấy vậy, Quách Phóng ,Quỷ Diệt và hai người vừa mới xuất hiện đều dùng toàn lực phóng về phía Hổ Phách Thần Châu,Quỷ Đao,Hoắc Danh với mấy cao thủ khác cũng khẩn cấp bám theo. Đột nhiên một bóng người xuất hiện trước mặt chúng nhân, nhân ảnh này xuất hiện quá đột ngột, chúng nhân bàng quan đều không biết người này đến như thế nào. Giống như người này đã sớm biết Hổ Phách Thần Châu sẽ bay đến chỗ đó, nên đã đứng đợi sẵn. Người này trong lúc xuất hiện, một tay phóng trảo bắt lấy Hổ Phách Thần Châu, một tay vỗ chưởng phát ra kình khí cường đại cuốn về phía trước mặt hai người vừa mới xuất hiện. Hai người này vừa mới tung người nhảy về hướng Hổ Phách Thần Châu, còn chưa có phản ứng thì chưởng công của người kia đã đến trước mặt. Hai người muốn tránh né cũng đã muộn, bị kình khí cường đại của người kia bức rơi xuống đất. Lúc này, Ngô Lai ở bên cạnh vẫn luôn chăm chú xem mọi người tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu, thì chợt phát hiện một người trong đó chính là kẻ đầu tiên xuất thủ định cướp Hổ Phách Thần Châu trong tay mình, ngoài ra còn có một người mà Ngô Lai đã nhận ra "Độc Linh Ma Thủ" Niên Dữ Hành. Người đầu tiên ra tay cướp Hổ Phách Thần Châu đó bị Ngô Lai bức lui. Sau đó bị Quách Phóng , Quỷ Diệt ép phải chạy đi. Nhưng hắn vẫn luôn trốn trên mái nhà lân cận, không dám thất bại như ban nãy, không ngờ quả nhiên hắn đã nắm được cơ hội. Khi Hổ Phách Thần Châu bay ra xa mọi người, hắn lập tức xuất thủ, nhìn thấy sắp đoạt được thần châu, thì chẳng dè lại bị Niên Dữ Hành vốn vẫn nấp ở bên cạnh ngăn cản. Niên Dữ Hành từ khi bại trận trong tay mấy người Ngô Lai,liền luôn theo sát bọn họ. Hắn đã biết lợi của mấy người Ngô Lai, không dám khinh khi xuất thủ, đành phải chờ đợi cơ hội để cướp đoạt. Niên Dữ Hành không chỉ là một cao thủ dụng độc mà còn là cao thủ theo dõi. Hành tung của mấy người Ngô Lai sao lại có thể thoát khỏi tầm mắt của hắn. Nhìn thấy Ngô Lai muốn bỏ Hổ Phách Thần Châu, hắn vẫn luôn theo sát, khi chúng nhân tranh giành chém giết hắn luôn ẩn nấp ở bên cạnh để chờ cơ hội. Bởi vì hắn phát hiện có rất nhiều thần bí cao thủ đang chú ý đến Ngô Lai, cho dù bản thân có cướp được Hổ Phách Thần Châu thì cũng chưa chắc mang đi được. Niên Dữ Hành và người kia chân chạm nhẹ lên mặt đất, vừa cấp tốc phóng về phía Hổ Phách Thần Châu trên cao. Người vừa đột nhiên xuất hiện đó bức lui Niên Dữ Hành và kẻ thần bí kia xong, tay đã tiếp cận Hổ Phách Thần Châu. Nhìn thấy người kia sắp đoạt được Hổ Phách Thần Châu,bọn người Quách Phóng , Quỷ Diệt đều cả kinh, mấy người gần như đồng thời phát chưởng tấn công người đột nhiên xuất hiện đó, muốn cản bước chân của hắn lại. Chỉ thấy vài cổ kình phong cường đại đồng thời cuốn đến người kia, uy lực kinh nhân, mái ngói bên dưới bọn họ đều bị cuốn bay đi. Công lực của mấy đại cao thủ đều kinh người, uy lực một chưởng đánh ra người thường không thể chịu nổi, huống hồ gì là chịu được mấy người cùng xuất thủ một lúc. Người kia nhìn thấy kình phong cường đại ập đến, sắc mặt đại biến, một tay nhanh chóng nắm lấy Hổ Phách Thần Châu,một tay toàn lực nghênh đón chưởng lực. Cùng lúc đó, bên cạnh người kia bỗng nhiên xuất hiện một nhân ảnh quỷ mị. Nhân ảnh này vừa xuất hiện liền giơ song chưởng nghênh tiếp mấy cổ kình khí do các đại cao thủ phát ra. Mấy cổ kình khí cường đại chạm nhau, liên tục phát ra những âm thanh vang trời chuyển đất. Phòng ốc bên dưới bọn họ cũng bị tiêu hủy, bụi đất bắn lên đầy trời. Bụi đất tan đi, mấy người Quỷ Diệt, Quách Phóng đều bị kình khí cường đại chấn bay ra, mấy kẻ võ công kém bên dưới cũng bị mái ngói mang theo dư lực đánh trúng, phát ra tiếng la thảm, đều bị thương nhẹ. Ngay cả bốn người Ngô Lai cũng bị tác động đến, chỉ bất quá những mái ngói đang bay đến này đều bị chân khí hộ thân của Ngô Lai chấn văng sang bên. Mà hai người kia lại nương theo mấy cỗ kình khí này nhanh chóng bay ra xa, trong chớp mắt đã bay ra vài chục trượng. Khi hai người kia đang bay mấy chục trượng, hai bóng nhân ảnh đột nhiên tung người vọt lên, tốc độ như thiểm điện đuổi theo hai người kia. Hai người này chính là Niên Dữ Hành và kẻ thần bí kia, hai người bị kẻ nọ bức phải rơi xuống xong liền tung người nhảy lên.Cả hai còn chưa kịp có phản ứng thì cảm nhận được mấy cỗ kình khí cường đại, vội vàng vận chân khí hộ thân nên mới không bị ảnh hưởng. Sau đó nhìn thấy hai người kia trốn đi, liền phi thân đuổi theo.

Chương 146 Thần châu chi tranh(7)

dịch: vivax

nguôn : hoa nguyệt tao đàn đả tự nguồn : 4vn.eu đả tự cao thủ : Long QuaNhi

Nhìn thấy hai người kia đoạt lấy Hổ Phách Thần Châu chạy ra xa vài chục trượng. Niên Dữ Hành với kẻ thần bí kia vội đuổi theo, Quỷ Diệt vừa rơi xuống đất cũng liền quát to với bọn người Quỷ cốc Tà điện: "Đuổi theo!" Vừa quát to, thân người cũng đồng thời như chớp đuổi về phía xa. Bọn người Quỷ cốc Tà điện cũng liền tung người đuổi theo. Quách Phóng, Hoắc Danh, Hoắc Chấn với lão vô danh đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên đều tung người đuổi theo hướng hai người kia đào tẩu. Trong lòng bọn họ đều kinh hãi võ công của hai người vừa cướp đi Hổ Phách Thần Châu, không ngờ hai người đó lại có thể chịu được hợp công của mấy đại cao thủ, lại còn bình an vô sự li khai. Nhìn thấy mấy người Quách Phóng bỏ đi, chúng nhân Thanh Phong bảo và đại hán trung niên, mỹ thiếu phụ và cô nương xinh đẹp kia cũng vội vàng đuổi theo. Mấy kẻ khác vừa nãy vốn đang tranh đấu, từ khi Hổ Phách Thần Châu bị hai người kia cướp đi, liền ngừng đánh nhau, chỉ ngây ngốc nhìn theo đám cao thủ đang truy đuổi. Lúc này mới chợt tỉnh lại, cũng ào ào hướng về đám người đang biến dần ở phía xa đuổi theo. Trong chớp mắt, con đường vốn ồn ào đã trở nên vắng vẻ. Trên mặt đất còn lưu lại những thi thể và gạch ngói vỡ vụn, còn có những kẻ thụ thương được đồng bạn mang đi. Nhìn thấy con đường trong chớp mắt đã biến thành trống không, Ngô Lai cười khổ nói: "Xem ra sức hấp dẫn của Hổ Phách Thần Châu quả thực quá lớn, lại có thể làm cho bao nhiêu người vì nó mà liều mạng, vì nó mà giết lẫn nhau." Lãnh Ngưng Vũ đang kinh ngạc, lúc này mới có phản ứng, nói: "Đúng đó! Thật sự không ngờ có thể có nhiều người như vậy đến cướp Hổ Phách Thần Châu, với lại rất nhiều cao thủ đã lâu chưa xuất hiện trên giang hồ cũng vì nó mà đến." Ngô Lai nói: "May mà chúng ta đã ném cái thứ phỏng tay này cho bọn chúng, nếu không chúng ta sẽ bị phiền phức to." Quả thực nếu như Ngô Lai không ném Hổ Phách Thần Châu đi, thì nhất định sẽ trở thành đối tượng công kích của rất nhiều cao thủ giang hồ, mà lúc này Ngô Lai đã vứt Hổ Phách Thần Châu cho mấy người đó nên cũng giảm bớt cho bản thân không ít phiền toái. Tuyết Nhi lúc này mới thở phào, nói: "Vô Lại ca, sư tỷ, bọn chúng tại sao lại vì Hổ Phách Thần Châu mà giết nhau, không phải chỉ là một viên châu vỡ sao?" Nghe vậy, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt gượng cười. Nếu như là trước đây, hai người cũng sẽ cho là như thế, nhưng lúc này thì không giống vậy. Bao nhiêu người vì Hổ Phách Thần Châu mà liều chết, xem ra Hổ Phách Thần Châu nhất định là tuyệt thế bảo vật làm cho người giang hồ động tâm đã từ lâu. "Sớm biết vậy ta cũng đi với mấy cao thủ tỉ thí một phen." Đồng Cương vẫn ở bên cạnh không nói gì lúc này đột nhiên khai khẩu, trong mắt lộ ra vẻ nuối tiếc. Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Ánh mắt của Ngô Lai làm toàn thân Đồng Cương cảm thấy không thoải mái, hắn vội vã nói: "Lão đại, không phải là ta lại nói sai sao, huynh không cần phải dùng ánh mắt đó nhìn tôi vậy chứ, làm toàn thân ta không được tự nhiên." Nhìn thấy biểu tình sợ hãi của Đồng Cương, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ở bên cạnh nhịn không được cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Ngô Lai thì cười không ra. Ngô Lai nói: "Ta còn là lão đại của ngươi hay không?" "Lão đại, huynh đương nhiên là lão đại của ta, ta đã nhận huynh làm lão đại, thì huynh vĩnh viễn là lão đại của ta." Đồng Cương hắn nói rất nghiêm túc Ngô Lai nói: "Ta đã là lão đại của ngươi, ngươi có nghe lời của ta hay không?" Trên mặt hắn không có chút biểu tình. Đồng Cương nói: "Đương nhiên, mỗi lời lão đại nói đều là mệnh lệnh." Ngô Lai nói: "Tốt, đã như vậy, sau này nếu không có mệnh lệnh của ta, ngươi không thể tự tiện đánh nhau với người khác." Nghe vậy, Đồng Cương ngẩn ngơ rồi la lên: "Vậy sao được? Không cho ta đánh nhau với người khác, ta sẽ bị bực bội chết đó." Đột nhiên thấy Ngô Lai hung hãn trừng mắt nhìn, Đồng Cương vội vã sửa lại: "Được, lão đại. Sau này không có mệnh lệnh của lão đại, ta tuyệt đối sẽ không đánh nhau với người khác." Thấy thần sắc Ngô Lai trở nên hòa hoãn, Đồng Cương lại nói: "Lão đại, nếu có việc đánh nhau gì, huynh nhất định phải cho ta đi." Nghe vậy, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ hai người đều lắc đầu cười khổ, trong lòng cũng biết rõ gây hấn là việc yêu thích của hắn. Có muốn ngăn cản không cho hắn đánh nhau, quả thật so với giết hắn còn khó hơn. Họ bất lực đưa mắt nhìn hắn, không nói thêm lời nào. Thấy Ngô Lai không nói gì, Đồng Cương còn tưởng rằng Ngô Lai đồng ý, trong lòng vui mừng, nét mặt đầy hưng phấn. "Vô Lại, hai người vừa mới cướp đi Hổ Phách Thần Châu võ công thật lợi hại. Bọn họ lại có thể chịu được hợp kích của nhiều cao thủ như vậy, lại còn bình yên không việc gì bỏ đi, chỉ là không biết hai người này là ai?" Ban nãy Lãnh Ngưng Vũ do cách mấy người đang tranh đấu khá xa, công lực của nàng không đủ, nhãn lực cũng không đến, thêm vào đó tốc độ mấy người đánh nhau vô cùng thần tốc. Lãnh Ngưng Vũ mặc dù thấy hai người đó cướp đi Hổ Phách Thần Châu, nhưng không hề nhìn thấy rõ ràng tướng mạo bọn họ. "Bọn chúng là Ngoan Lạt Song Quái." Khi Lãnh Ngưng Vũ đang nghi hoặc, không rõ về thân phận của hai người kia, thanh âm Ngô Lai đột nhiên vang lên. Đối với tướng mạo của mấy người tranh đấu đó, với võ công của Ngô Lai cũng dễ dàng nhìn rõ diện mạo bọn họ, nhân ảnh của mấy người đó dù nhanh, cũng không thoát khỏi cặp mặt của hắn. Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ cả kinh nói: "Cái gì? Ngoan Lại Song Quái? Bọn chúng không phải là đã sớm li khai rồi, sao lại có thể xuất hiện ở đây để cướp đoạt Hổ Phách Thần Châu?" Ngô Lai nói: "Huynh nghĩ bọn chúng chưa hề li khai, chỉ là vẫn luôn bí mật theo dõi chúng ta, muốn cướp lấy Hổ Phách Thần Châu trong tay chúng ta." Đúng như Ngô Lai nói, Ngoan Lạt Song Quái từ lúc Ngô Lai li khai khách điếm xong. Bọn họ vẫn luôn bí mật bám theo bốn người bọn họ, muốn tìm cơ hội hạ thủ cướp đoạt. Nhưng lại bị bọn người Quỷ cốc Tà điện hạ thủ trước, sau đó lại xuất hiện người của Thanh Phong bảo, Quách Phóng và lão già vô danh kia, làm Song quái cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Nhìn thấy chúng nhân tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu Song quái vẫn án binh bất động, bởi vì bọn chúng đã cảm ứng được một vài cổ khí tức tàng ẩn, biết là vẫn còn cao thủ chưa xuất hiện. Mãi cho đến khi Hổ Phách Thần Châu bị Quách Phóng với Niên Dữ Hành đánh bay đến chỗ bọn chúng đang ẩn nấp thì mới liền ra tay. Nghe nói hai người kia là Ngoan Lạt Song Quái, Lãnh Ngưng Vũ cũng không nói thêm nữa, bởi vì nàng biết rõ cũng chỉ có cao thủ như Song quái mới có thể tránh được hợp kích của bấy nhiêu cao thủ. Nhìn sắc trời, Ngô Lai nói: "Vũ nhi, không còn sớm nữa, chúng ta đi thôi!"

Chương 147 Thần bí nhân vật

dịch vivax

Bốn người Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, Đồng Cương rời khỏi con đường đó xong, liền đi tới Trương phủ. Trương phủ nằm ở trung tâm Lâm Châu thành. Lâm Châu thành lại không nhỏ, đường phố hỗn tạp nhất lại ở đầu phía tây.Bọn họ nói ít ra phải đi đến bốn năm dặm đường mới tới được Trương phủ. Với tốc của mấy người Ngô Lai cũng phải mất một khoảng thời gian. Lúc này, bốn người Ngô Lai đang vội đi tới Trương phủ. Đột nhiên, Ngô Lai dừng bước, làm ba người Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, Đồng Cương đang theo sau cũng không tự chủ ngừng chân lại. Lãnh Ngưng Vũ thấy kì quái nói: "Vô Lại, việc gì vậy?" Ngô Lai tịnh không trả lời, chỉ là trong mắt chợt lóe lên hàn quang, lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào con phố phía trước. Đồng thời khi Lãnh Ngưng Vũ đang hỏi, nơi cách bọn họ vài trượng đột nhiên xuất hiện bốn nhân ảnh. Ba người Lãnh Ngưng Vũ cũng phát hiện ra vẻ khác thường của Ngô Lai, bất giác nhìn về phía trước, cũng phát hiện ra bốn nhân ảnh đó. Ba người Lãnh Ngưng Vũ sắc mặt kinh ngạc nhìn bốn người vừa đột nhiên xuất hiện, bởi vì bọn họ căn bản không hiểu bốn người này xuất hiện thế nào. Bốn người giống như từ hư không hiện ra trước mặt bọn họ, sao có thể không làm ba người Lãnh Ngưng Vũ ngạc nhiên cho được. Chỉ thấy trong bốn người này có hai người đeo diện sa, hai người còn lại là hai lão già khoảng ngũ tuần, nhìn rất giống nhau, chắc là một đôi song sinh. Hai người mang diện sa nhìn từ cách ăn mặc có lẽ là quan hệ chủ tớ. Một người mặc tơ lụa màu trắng rất hoa lệ, như là chủ nhân, người kia mặc dù cũng mặc khá hoa lệ, nhưng so với chủ nhân hơi có phần thua kém. Hai người này cơ thể không cao, vóc người mảnh dẻ, đường cong lên xuống, chỉ bất quá trên đầu lại đeo diện sa, không cách nào nhìn rõ diện mục, nhưng từ dáng người có thể nhìn ra hai người là nữ tử, với lại còn là nữ tử mĩ lệ phi thường. Khi bốn người Ngô Lai nhìn về phía đối phương, đối phương cũng nhìn chăm chú vào bọn họ. Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ hai người lúc này mới phát hiện bốn người này chính là đã gặp ở khách điếm ngoài thành. Quản Phong Chỉ còn chưa kịp nói cho bốn người Ngô Lai nghe về bốn nhân vật thần bí đó. Ngay lúc này, bốn người thần bí đó đã có vài động tác. Chỉ thấy nữ tử có vẻ như người hầu đó đột nhiên thì thầm mấy câu bên tai chủ nhân, do ở cách xa, mà thanh âm nữ tử đó lại quá nhỏ, với công lực của Ngô Lai cũng không nghe được nữ tử đó nói gì. Tịnh không phải là Ngô Lai muốn li khai, mà bởi vì hắn đã phát hiện khí tức của hai lão già nhìn như đôi song sinh đó đã kiềm tỏa bốn người, biết bốn người này muốn xông về phía bọn họ. Nghe thấy nữ tử kia nói, chủ nhân nhẹ nhàng gật đầu, tịnh không nói gì. Nữ tử đó thấy chủ nhân gật đầu, thân ảnh đột nhiên chuyển động. Trong chớp mắt đã đến phía trước mặt bốn người Ngô Lai. Tốc độ thật kinh người, điểm này làm mấy người Lãnh Ngưng Vũ kinh ngạc. Họ nhận ra là bốn người này đều có võ công cực kì cao cường. Chỉ thấy nữ tử này đưa mắt nhìn Ngô Lai, đột nhiên nói: "Nghe nói Hổ Phách Thần Châu ở trên người các ngươi, có phải đúng vậy không?" Một giọng nói dễ nghe vang lên, từ thanh âm có thể đoán được nữ tử này có lẽ chưa quá hai mươi. Nghe vậy, Ngô Lai ngẩn ra, trong lòng tự nói: "Lại là mấy kẻ vì Hổ Phách Thần Châu mà đến." Ngô Lai trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng lại nói: "Không sai, Hổ Phách Thần Châu trước kia đích thực là trong tay chúng ta. Nhưng mà hiện giờ đã không còn nữa." Trong lòng cảm thấy kì quái, bao nhiêu người đang tranh đoạt Hổ Phách Thần Châu. Lúc này sợ rằng việc đó đã ầm ĩ mưa gió khắp thành rồi, bọn họ sao lại không biết. Nữ tử đó lộ vẻ sửng sốt, nói: "Lời này của ngươi là ý tứ gì? Cái gì mà trước kia Hổ Phách Thần Châu ở trên người các ngươi, hiện giờ lại không còn?" Ngô Lai nói: "Hổ Phách Thần Châu hiện tại đã không còn ở trên người bọn ta." Nữ tử kia thấy kì quái nói: "Vậy hiện giờ Hổ Phách Thần Châu ở đâu?" Ngô Lai không ngờ nữ tử kia lại hỏi như vậy, chỉ làm như không biết, nói: "Ta cũng không biết." Nữ tử kia nghe vậy, giận dữ nói: "Ngươi dám đùa giỡn với ta." Ngô Lai nói: "Ta nào có đùa giỡn với ngươi, ta đã nói Hổ Phách Thần Châu không còn trên người ta, ngươi không tin thì hỏi người khác đi." Ba người Lãnh Ngưng Vũ ở bên lúc này mới minh bạch bốn người này cũng vì Hổ Phách Thần Châu mà đến. Họ nhìn thấy Ngô Lai và nữ tử kia tranh cãi, ba người đều nhịn không được cười, nhưng lại cố kiềm chế không phát ra tiếng, biểu tình trên mặt cực kì quái dị. Nhìn thấy biểu tình quái dị trên mặt ba người Lãnh Ngưng Vũ, nữ tử kia càng thêm tức giận, cho rằng Ngô Lai thật sự đang trêu đùa mình. Nữ tử kia đột nhiên đưa mắt ra hiệu với hai lão già song sinh ở đằng sau. Nhìn thấy nữ tử kia đưa mắt ra hiệu, thân thể lão già song sinh đột nhiên di chuyển, tốc độ nhanh không thể tả, nhào tới bốn người Ngô Lai, trong khoảnh khắc đã xuất hiện phía trước bọn họ, chia thành hai hướng tấn công Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi bên cạnh Ngô Lai, ở khoảng cách hơn chục trượng, hai người liền nhảy vọt lên, có thể thấy khinh công hai người này lợi hại phi thường. Cùng lúc thân thể hai lão già song sinh chớp động, Ngô Lai và nữ tử kia cũng đồng thời di chuyển. Nhưng mà nữ tử kia hướng lại vào Ngô Lai công kích, tốc độ nhanh kinh người, nháy mắt đã đến vị trí Ngô Lai vừa đang đứng. Thế nhưng nữ tử đó lại nhào vào khoảng không, bởi vì lúc này Ngô Lai đã lách mình chắn phía trước Tuyết Nhi, một chưởng mang kình khí cường đại cuốn tới chưởng của lão già đang nhằm vào Tuyết Nhi. Một tiếng vang to, thân thể lão già kia bay ra ngoài, ở trên không trung lộn người mấy vòng, lại dùng tốc độ như thiểm điện công kích tới Ngô Lai. Ngô Lai mặc dù đã chấn bay lão già kia ra, nhưng bản thân cũng bị chân khí cường đại của đối phương chấn động, hai chân in sâu trên mặt đất hơn cả tấc. Ngô Lai nhìn thấy lão già kia lại tấn công mình, vội vàng bay người lên, nghênh đón lão già đang bay đến, hai người ở trên không trung trong chớp mắt đã giao đấu hơn chục chiêu.

Chương 148: Thụ Đáo Yếu Hiệp

Dịch giả: vivax

Hiệu đính : N/A Biên tập: Thiên Mã Hành Không Đả tự bản quyền: 4vn.eu Đả tự cao thủ: doivamong

Đồng thời Lãnh Ngưng Vũ cũng bị một lão già khác tấn công, bảo kiếm trong tay nàng đã ra khỏi vỏ đón chiêu lão giả. Còn Đồng Cương đứng khá gần Lãnh Ngưng Vũ, dù đầu óc hắn đơn giản nhưng tốc độ thật kinh người, khi bảo kiếm Lãnh Ngưng Vũ nghênh tiếp lão giả kia thì đại chùy của hắn mang theo kình khí cường đại cũng đã hướng tới người lão già chào hỏi. Mặc dù công lực của lão già cao cường, nhưng cùng lúc đối diện với kiếm của Lãnh Ngưng Vũ và đại chùy của Đồng Cương, lão không né tránh cũng không được. Đặc biệt thiết chùy to lớn của Đồng Cương phát ra kình khí, uy lực ghê người, lão cũng không dám đỡ lấy. Lão già né tránh, mà Lãnh Ngưng Vũ và đại chùy của Đồng Cương lại đuổi sát không chịu bỏ. Ba người cứ như vậy giao đấu hơn chục chiêu, nhưng lại không hề chạm được một chút đến đối phương. "Dừng tay!" Khi mấy người đang giao thủ với nhau, một tiếng quát yêu kiều vang lên, chính là âm thanh của nữ tử ban nãy. Nghe vậy, mấy người đang động thủ bất giác đều ngừng tay. khi ánh mắt Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ di chuyển đến bên cạnh nữ tử đó thì sắc mặt cả hai đại biến. Chỉ thấy nữ tử đó không biết lúc nào đã nắm lấy Tuyết Nhi đã bị diểm huyệt, đồng thời một tay đặt trên thiên linh huyệt của Tuyết nhi, Lãnh Ngưng Vũ vội vàng kêu lên: "Mau thả Tuyết nhi ra!" Nói xong nét mặt hiện vẻ lo lắng. Ngô Lai chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nữ tử đó, trong mắt xuất hiện vẻ tức giận, trong lòng không ngờ nữ tử kia lại có thể đột nhiên xuất thủ với Tuyết nhi. Nguyên lai khi nữ tử kia tấn công Ngô Lai, lại đánh vào khoảng không, liền phát hiện Tuyết nhi đang ngẩn ngơ bên cạnh. Thừa dịp Tuyết nhi không kịp phản ứng, nữ tử đó đã điểm huyệt đạo của nàng. "Thế nào? Chỉ cần các ngươi giao ra Hổ Phách Thần Châu,ta liền thả nàng ta ra. bằng không đừng trách ta không khách khí đối với nàng ta." Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng và vẻ giận dữ trong mắt Lãnh Ngưng Vũ, nữ tử đó đắc ý nói. Ngô Lai lạnh lùng nói: "Hổ Phách Thần Châu tịnh không có trên người chúng ta." "Không được loạn động, bằng không ta không khách khí với nàng ta đâi." Ngay khi Ngô Lai chuẩn bị dùng cách sấm nổ không kịp bưng tai, tấn công bất ngiowf để cứu Tuyết nhi từ trong tay nữ tử kia thì bị nàng ta phát hiện ra hành động khác thường của hắn, liền lên tiếng ngăn cản. Với Thiểm Thiên Quyết của Ngô Lai, khi nữ tử kia không chút phòng bị, đương nhiên có thể dễ dàng cứu Tuyết nhi về. Nhưng chẳng ngờ ý đồ của hắn lại bị nàng ta phát hiện. Nghe vậy, Ngô Lai đành phải nghe theo, trong mắt lộ ra vẻ hung hãn, lạnh lùng nói: "Ngươi tốt nhất nên thả Tuyết nhi ra. Nếu Tuyết nhi mất một cọng tóc, tất cả các ngươi đều phải chết." Từ "Chết" vừa phát ra khỏi miệng, nhãn thần Ngô Lai như một thanh kiếm sắc bén quét đến bốn người. Bị ánh mắt sắc như kiếm của Ngô Lai lướt qua, bốn người đều kinh sợ, không rét mà run. Hai huynh đệ song sinh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt xuất hiện vẻ kinh ngạc, còn trong lòng nghĩ thầm: " Thiếu niên nay nội lực quả thật thâm hậu" Nữ tử đang đứng ở xa kia, trước giờ không có động tĩnh cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước công lực của Ngô Lai. Nữ tử đang chế ngự Tuyết nhi càng kinh hãi hơn, chỉ thấy mặt mình như bị một thanh kiếm sắc đâm phải, sự kinh ngạc trong lòng càng không cần phải nói. Nữ tử đó sau khi trấn tĩnh tâm thần liền nói: " bây giờ chỉ cần các ngươi giao ra Hổ Phách Thần Châu, ta liền thả nàng ta ra. Còn như ngươi muốn chúng ta chết thì còn phải xem lại bản sự của ngươi." Nàng ta tịnh không tin Hổ Phách Thần Châu không có trên người bọn họ. Nghe vậy, Ngô Lai lạnh lùng nói: "Hổ Phách Thần Châu không hề có trên ng chúng ta." Nữ tử kia nói: " Ngươi đã không bằng lòng giao ra Hổ Phách Thần Châu,vậy đừng trách ta không khách khí." Nói xong, dường như muốn vỗ xuống thiên linh huyệt của Tuyết nhi. Biết rõ nữ tử kia chỉ là hù dọa mọi người nhưng Lãnh Ngưng Vũ vẫn bất giác tái mặt. "Chậm đã!" Ngô Lai đột nhiên nói. Nữ tử kia liền ngừng tay đang vỗ xuống thiên linh huyệt của Tuyết nhi, nói: "Có phải là ngươi bằng lòng giao Hổ Phách Thần Châu ra rồi không?" Ngừng lại một chút lại nói tiếp: "Hổ Phách Thần Châu mặc dù là tuyệt thế bảo vật, nhưng vì nó mà đánh mất sinh mạng của tuyệt thế mỹ nhân như vậy thì không đáng." Ngô Lai nói: "Hổ Phách Thần Châu, ta tịnh không có." Nhìn thấy vẻ mặt nữ tử kia đầy nộ khí, Ngô Lai vội vàng nói tiếp: "Mặc dù ta không hề có Hổ Phách Thần Châu, nhưng ta biết Hổ Phách Thần Châu ở đâu?" Nữ tử kia hơi bớt giận, hỏi: "Thế ở đâu?" Ngô Lai đáp: " Ở trong tay Ngoan Lạt Song Quái, với võ công của các ngươi muốn chiếm được không hề khó." Nữ tử kia nghi hoặc hỏi: "Có thật là ở trong tay Ngoan Lạt Song Quái?" Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Ngô Lai. Ngô Lai nói: " Không sai, ta đã nói cho ngươi tin tức của Hổ Phách Thần Châu, ngươi cũng nên thả Tuyết nhi ra." "Không được!" Nữ tử kia nói: "Ta lại không biết ngươi nói trước giờ là thật hay giả. Nếu ta thả nàng ra, Hổ Phách Thần Châu lại ở trên người các ngươi, các ngươi không giao nó ra, chúng ta há không phải là uổng phí tâm cơ sao?" Nghe nàng ta nói thế, Ngô Lai đại nộ nói: "Ngươi...ngươi..."Chỉ nói được một từ, rồi không biết nói gì nữa. "Bình nhi! thả vị cô nương tên Tuyết nhi đó ra đi. Xem ra Hổ Phách Thần Châu thật sự không có trên người bọn họ đâu." Vào lúc này, nữ tử ở phía xa trước giờ vẫn đứng yên không lên tiếng đột nhiên phát thoại. Thanh âm phảng phất như cơn gió mát lướt nhẹ qua mặt, lại giống như thanh âm của thiên nhiên, quả thật êm tai đến mê người, khiến cho Ngô Lai không khỏi dán mắt nhìn kỹ. Nghe thế, nữ tử gọi là Bình nhi đó ngoan ngoãn giải khai huyệt đạo cho Tuyết nhi, ném về hướng Ngô Lai. Ngô Lai phi người lên đón lấy Tuyết nhi, tự giác kiểm tra một hồi, xác định nữ tử kia không làm gì đối với Tuyết nhi mới yên lòng. Hắn nói: " Ngươi sau này ngàn vạn lần đừng cho ta gặp lại, nếu lần sau để ta gặp lại ngươi, ta nhất định sẽ bắt lấy ngươi, lột sạch y phục của ngươi trước mặt chúng nhân, sau đó sẽ bán ngươi vào trong kỹ viện."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hh136-148