hh76-90

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 76: Thiên Vương Tứ Đao

Dịch giả: yng68bld

Chỉ thấy chung quanh chổ hai người cách xa một trượng toàn bộ được chụp lên bởi một ánh sáng tím đỏ bên trong, đó chính là năng lương của Huyền Thiên Thạch và Tử Kiếm mà Ngô Lai đã hấp thu, dung hợp lại thành một công pháp đặc biệt, Tử Thiên Quyết tâm pháp . Tay phải của Ngô Lai không ngừng xuất hiện một đám khí cường đại diệu mắt màu tím đỏ, đám khí này được Ngô Lai thôi động không ngừng nhanh chóng tiến vào nội thể của Quản Phong Chỉ . Hấp thu được cường đại chân khí do Ngô Lai truyền qua, quản Phong Chỉ tá trợ cho cường đại nội lực này, từ từ bức tới vào độc tố trong kinh mạch bản thân, trên đầu của Quản Phong Chỉ đã không ngừng xuất ra bạch khí . Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ mấy người đều ngơ ngẫn nhìn vào cảnh tượng kỳ dị trong tràng, trong tâm thật thất kinh, không tưởng nổi vỏ công của Ngô Lai lại cao cường như vậy, có thể phát xuất ra hộ thể chân khí như thế, loại tử hồng sắc khí đang chung quanh hộ thể thì mấy người chưa hề nghe qua vỏ công này . Lúc mọi người đang thất kinh, có 4 nhân ảnh nhanh lẹ lướt tới, tốc độ thật nhanh, vây lấy mấy người Lãnh Ngưng Vũ . Bốn người này chính là bốn đại hán đã đảo tẩu khi tửu quán xụp xuống . Nghe được âm thanh phá không, Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ đại kinh, không tưởng nổi ở mật lâm xa xôi này còn có người lại . Vừa thấy bốn đại hán trong tửu điếm, Bạch Y kinh ngạc nói :"Sao lại là các ngươi ?" Một người như là đầu lỉnh nói :"không sai, chính là bọn ta ." Nguyên là 4 đại hán sau khi ly khai, vẫn không cam tâm, nhân tiện quay lại truy theo mấy người, tất cả là vì Hổ Phách Thần Châu bảo vật thần kỳ là vật mà người giang hồ thấy được đều muốn phải lấy được . Bạch Y nhìn bốn người, lạnh lùng nói :"các ngươi muốn gì ?" Bạch Y minh bạch là đối phương lai giã bất thiện, lời nói dĩ nhiên không khách khí . Nghe xong, người vừa rồi phát âm hắc hắc cười lạnh :"Muốn gì ? Các ngươi đóan xem ? Bọn ta tới đây đương nhiên không phải cùng bọn ngươi tán gẩu ." Ngưng lại rồi tiếp :"Bọn ngươi chỉ cần giao ra Hổ Phách Thần Châu, Thiên Vương Tứ Đao bọn ta sẻ tha cho các ngươi, nếu không ''''''''''." câu sau con chưa nói, hai mắt đã đảo qua đảo lại trên người Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân và Tuyết Nhi . Nghe xong, Bạch Y sắc mặt đại biến, tự nghĩ: Quả nhiên là Thiên Vương Tứ Đao, xem ra hôm nay muốn giử lấy Hổ Phách Thần Châu sẻ khó khăn, chỉ hy vọng là Ngô Lai và Quản tiền bối mau xong . Lãnh Ngưng Vũ nghe được bốn đại hán này là Thiên Vương Tứ Đao, đã thất kinh, tuy nàng trong giang hồ hành tẩu không dài, nhưng Thiên Vương Tứ đao có nghe qua . Bốn người này sở dỉ có thể làm hai người thất kinh, tịnh không phải tại bốn người có vỏ công cao cường, mà là bốn người này trong giang hồ ngoan cú tàn nhẫn, làm người giang hồ sợ hải . Bốn người này lợi hại nhất là một loại đao pháp và trận pháp, đã không biết bao nhiêu cao thủ giang hồ đã chết dưới tay bốn người, người vừa nói chuyện chính là lảo đại của bốn người . Bốn người này là môn đồ của Thiên Vương Môn, nói tới Thiên Vương Môn, trong giang hồ là môn quái quỷ dị nhất, trong giang hồ tịnh không có mấy người dám trêu vào Thiên Vương Môn . Thấy được biểu tình của Bạch Y cùng Lãnh Ngưng Vũ, lảo đại nói :"Thế nào ? còn không mau đem Hổ Phách Thần Châu giao ra, nếu không đừng nói bọn ta không khách khí ." Nghe xong, Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ nhìn nhau, Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng nói :"Các ngươi tưởng muốn lấy được Hổ Phách Thần Châu thì đúng là vọng tưởng ." Nói rồi bạt ra bảo kiếm của mình . Thấy vậy, Bạch Y mấy người đã chia ra bạt xuất binh khí . Lảo đại nói :"Được, nếu là như thế, đừng nói bọn ta không có cho các ngươi cơ hội, động thủ!" Tựa hồ đồng lúc, bốn người trong tay đao đã xuất bao . Chỉ thấy bốn thanh đao đã bị bốn đại hán này nắm trong tay, phản chiếu lại ánh sáng từ kẻ lá của mật lâm, bốn thanh đao này trông rất mát mắt . Thiên Vương Tứ Đao nhìn nhau một cái . Đồng thời hướng tới Lãnh Ngưng Vũ công tới . Đám người Bạch Y đã chia ra nghênh địch . Bạch Y đón lấy lảo đại, đối thủ của Lãnh Ngưng Vũ là lảo nhị, lảo tam công kích Tuyết Nhi, còn lại Quản Minh và Bạch Vân nghênh tiếp lấy lảo tứ . Bạch Y đối phó với đại hán, là người có vỏ công tối cao trong bốn người, hai người xuất thủ đều là chiêu thức điêu luyện . Chỉ thấy Bạch Y kiếm nhanh như thiểm điện, nhanh chóng công kích yếu huyệt toàn thân của đại hán, nhưng đại hán này xuất đao rất quỷ dị, vốn đang công kích tay phải của Bạch Y đột nhiên chuyễn đi, bổng công tới ngực Bạch Y, làm Bạch Y thất kinh, mau né tránh đi, xém trúng một đao của đại hán . Nhưng chiêu thức khoái kiếm của Bạch Y cũng phiêu phù bất định, một có thể công kích ngực đại hán, một có thể công kích hậu tâm của đại hán, làm đại hán cũng thất kinh, mau chóng né đi . Hai người, một thì kiếm chiêu phiêu phù bất định, một thì đao pháp quỷ dị, nhất thời khó phân thắng bại . Đánh nhau khó phân khó giải . Đao pháp của bốn đại hán đều đánh ra một kiểu, đều là chiêu thức quỷ dị phi thường, Lãnh Ngưng Vũ mới đối mặt với đao pháp của đại hán, đương nhiên cũng rất quỷ dị . Lãnh Ngưng Vũ đối mặt với đại hán như là một lãnh ngạo tiên tử, kiếm xuất ra như cầu vồng, chớp cái đã đánh ra hơn trăm kiếm, kiếm kiếm đều hướng tới yếu huyệt toàn thân của đại hán, chiêu thức độc lạt, như muốn giồn đồi đối phương vào tử địa, nhất thời hai người đà khó phân thắng bại . Lảo tam trong Thiên Vương Tứ Đao, đao pháp tuy quỷ dị, nhưng hiện rỏ là vỏ công vô dụng, sử xuất đao pháp quỷ dị công kích Tuyết Nhi lại hiện ra rất ngọng nghịu, mởi lần đại hán công kích đều bị Tuyết Nhi nhẹ nhàng né tránh . Hai người như đang chơi trò lảo ưng tróc tiểu kê (ưng già bắt gà con), chỉ bất quá lảo ưng này hơi đần, ngược lại bị tiểu kê hý lộng . Đồng lúc Tuyết Nhi sử dụng tuyệt thế thân pháp để né tránh, còn không quên tùy lúc hướng tới đại hán một kiếm, trêu cho đại hán tới tay chân rối loạn . Đại hán bị Tuyết Nhi hý lộng tuy đại nộ, nhưng nhất thời cũng không có cách bắt cho được Tuyết Nhi . Ngược lại đối với Quản Minh và Bạch Vân hai người, đã hiện ra có vẻ cật lực, hai người vốn là vỏ công tồi nhất trong đám người, đối diện với đao pháp quỷ dị của đại hán trước mắt, chỉ có thể tránh né, tuy có lúc đánh ra được vài kiếm, nhưng tí xíu cũng không làm gì được đại hán . Nói trở lại Ngô Lai và Quản Phong Chỉ đã tới khẫn yếu quan đầu, đỉnh đầu của Quản Phong chỉ bạch khí không ngừng gia tăng, từ từ che mất hai người, nhưng hai người đều đã ẩn ước xuất hiện ra mồ hôi . Ngô Lai trên mặt tuy xuất hiện ra mồ hôi, nhưng hửu chưởng vẫn không ngừng tống chân khí cho Quản Phong Chỉ, đám khí tím đỏ hịên ra bên ngoài thật mát mắt, chu thân Ngô Lai tỏa lên hồng sắc quang quyển mờ mờ . Bao lấy hai người chính là đám khí này, nguyên là do tử hồng sắc từ từ biến mờ đi, chính là kết quả của bạch khí từ đỉnh đầu của Quản Phong Chỉ xuất ra dung hợp lại . Lúc này Quản Phong Chỉ và Ngô Lai đều đã cảm ứng được bên ngoài có đánh nhau, Ngô Lai chỉ đảo mắt một cái, tịnh không có biểu tình gì, nhưng Quản Phong Chỉ thì mở mạnh hai mắt ra, nhìn về trường đánh đấu, nhất thời quên đi à mình đang tại khẫn yếu quan đầu của việ liệu thương . Chính tại lúc Quản Phong Chỉ phân thần, bên tai của Quản Phong Chỉ tuyền lại thanh âm của Ngô Lai .

Chương 77: Cử Thủ Kinh Nhân

Dịch giả: yng68bld

"Quản tiền bối, ngưng tụ tâm thần, đừng quãn tới sự tình bên ngoài, nếu không bao nhiêu công lao sẻ tiêu hết ." Nói rồi hửu chưởng thôi mạnh ra một cổ chân khí cường đại vào thân thể Quản Phong Chỉ . Nguyên là, Quản Phong Chỉ phân thần quên vận lên nội công tâm pháp, làm chân khí trong nội thể hổn loạn lên, nên chân khí Ngô Lai đã bài xích với chân khí trong nội thể Quản Phong Chỉ, vì vậy Ngô Lai liền vội truyền âm cho Quãn Phong Chỉ . Nghe xong, Quản Phong Chỉ liền thu ngưng tâm thần, vận lên nội công tâm pháp của bản thân, tá trợ cho Ngô Lai bức ra độc tố từ trong kinh mạch mình . Lúc Quản Phong Chỉ cùng Ngô Lai hai người tiến nhập vào trạng thái, trận đấu bên kia đã có biến chuyển mới xuất hiện . Bạch Y cùng lảo đại của Thiên Vương Tứ Đao càng đấu càng kịch liệt, đều sử dụng tuyệt chiêu của bản thân, nhất thời đao quang kiếm ảnh, tiếng binh khi chi giao không ngừng . Lãnh Ngưng Vũ cùng lảo nhỉ của Thiên Vương Tứ Đao đấu nhau không kịch liệt như lúc mới bắt đầu, nhưng càng lúc càng chậm đi, binh khí trong tay như ngàn cân, đều thật cật lực công tới đối phương . Đừng xem thường hai người công kích nhau chậm chạp, nếu như có cao thủ khác tại trường, nhất định kinh ngạc vì vỏ công đạt được của hai người, hai ngươi xuất chiêu tốc độ tuy rất chậm, nhưng đang treo tại sinh tử nhất tuyến chi gian (giửa sống chết), lúc nào cũng có khã năng bị đối phương sát tử . Bên kia Tuyết Nhi vẫn còn sử dụng tuyệt thế khing công để tránh né công kích mãnh liệt của lảo tam . Đối diện với quỷ dị đao pháp của đại hán, Tuyết Nhi đã hông thể không sử dụng hiểu biết của toàn thân . Lúc này Tuyết Nhi đã mồ hôi đầy mặt, tỏ ra đã cật lực, nhưng tạm thời không có nguy hiểm . So với nguy kịch và Tuyết Nhi gặp phải, Bạch Vân và Quản minh hai người tình huống càng khó khăn hơn . Lúc này cước bộ hai người đã có hỗn loạn, trên mặt xuất hiện sắc không còn sức lực, thân thể đã rỏ là không còn gì, chỉ bất quá rang chống lại mệt mỏi, né tránh công kích của đại hán trước mắt, nếu như hai người chỉ cần sơ xẩy tâm thần, liền có khả năng bị đại hán thương hại, vì vậy hai người tuy mệt, nhưng cắn rang kiên trì, không chịu thả lỏng tâm thần . Đột nhiên đại hán phi thân bay lên, một đao trong tay cuốn tới hai người, hai người sợ hải mau lẹ huy kiếm lên tương nghênh, một loạt âm thanh của đao kiếm chạm nhau vang lên . Bạch Vân và Quản Minh cảm thấy cánh tay tê chồn, binh khí trong tay đã rơi xuống đất, hai người đờ đẫn nhìn binh khí của mình trên mặt đất . Trong thời gian hai người đang ngơ ngẫn, đại hán chớp ngừơi phóng tới, nhanh chóng điểm huyệt hai người . Bạch Y và Quản Minh đại kinh, tính tránh né, nhưng đã trể, đã bị đại hán điểm trúng huyệt đạo . không thể động đậy . Kế bên Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ tuy đang đấu với đối thủ của mình, nhưng vẫn tùy lúc chú ý tới đông tĩnh của mọi người chung quanh, thấy Bạch Vân và Quản Minh bị đại hán chế trụ, hai người đều đại kinh, phân tâm một chút, xém trúng phải một đao của đối thủ, nghĩ tới muốn cứu Bạch Vân Và Quản Minh, nhưng không thể phân thân ra . Sau khi đại hán chế trụ được hai người, rồi để hai người qua một bên, không lý tới nửa, nhưng chú ý tới trong trường đã đấu của mấy người kia, thấy bên mình đều thừa sức cho công việc, nên mục quang chuyễn tới chổ Ngô Lai đang liệu thương cho Quản Phong Chỉ . Thấy được chung quanh hai người liệu thương xuất hiện cảnh tương kỳ dị, không khỏi thấy làm kỳ trong lòng . Đột nhiên trong lòng đại hán rung lên, tự nghĩ : Ta sao không nhân cơ hội giết chết hai người này, nếu như đợi họ thưong thế tốt lên, bọn ta chỉ sợ muốn lấy được Hổ Phách Thần Châu càng khó khăn . Đại hán đả tỏ ra sợ vỏ công của Đọat Mệnh Kiếm Khách Quản Phong Chỉ, bị lúc giửa Quản Phong Chỉ và Niên Dữ Hành đấu nhau thi triễn ra vỏ công làm cho sợ hãi, lúc này thấy Quản Phong Chỉ chính là đang liệu thương, đại hán liền nghĩ tới nắm lấy cơ hội giết chết hai người . Đại hán trong lòng nghĩ như vậy, tay đã có hành động . Chỉ thấy đại hán nhẹ nhàng từng bước nhỏ tiến tới chổ Ngô Lai đang trị thương cho Quản Phong Chỉ . Đột nhiên, đại hán phi thân bay lên, đao trong tay phát xuất một cổ đao khí cuốn tới hai người . Đang đánh nhau, Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ tuy thấy được động tác của đại hán, nhưng bản thân mình bị đối phương ràng buộc, không cách phân thân, nghĩ tới ngăn cãn lại nhưng không có sức . Bạch Vân và Quản Minh hai người bị điểm trúng huyệt đạo, cũng thấy được động tác của đại hán, nhưng vì huyệt đạo đã bị điểm, không thể động đậy,chỉ có thể yên lặng nhìn đại hán đó công kích Ngô Lai và Quản Phong Chỉ hai người . Mắt thấy đao của tên đại hán kia tiếp cận Ngô Lai và Quản Phong Chỉ hai người, Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Y mấy người tức thì kinh hô lên, nhưng tên đại hán kia tức thời mừng thầm, huy đao phóng tới hai người, trên mặt xuất hiện vẻ cười đắc ý . Mắt thấy Ngô Lai hai người sắp tang mạng dưới đao của đại hán, lúc này hai mắt của Ngô Lai vốn đang nhắm đột nhiên mở mạnh lên, trong mắt chớp len quan mang hãi nhân, làm đại hán không khỏi ngở ngàng, nhưng vẫn chưa đình chỉ bước công kích . Lúc đao đại hán phá tới quang quyển bên thân Ngô Lai, đã chỉ cách xa đầu hai người không tới một xích, Ngô Lai đã động, tả thủ nhẹ nhàng vung lên, một cổ nội lực cường đại vô bì cuốn tới đại hán . Đại hán chỉ cảm thấy từ cái vung tay của Ngô Lai truyền tới mình một lực lượng vô pháp kháng cự, thân thể không thể tự chủ tung ra ngoài . Khí thế của đại hán không giảm, tiếp tục đập gẩy hai cây đại thụ, tới đó mới rơi xuống đất, rớt không xa chổ các người đang đánh nhau, đã thất khiếu lưu huyết vong mạng . Sau khi Ngô Lai vung lên một chưởng, lại tiếp tục tống chân khí cho Quản Phong Chỉ, đối với sự tình vừa rồi như không lý tới, xem như là sự tình gì vừa rồi chưa từng xảy ra . Nhìn thấy biến hóa đó trong chớp mắt, Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ mấy người và ba đại hán đều thất kinh, ngừng ngay cuộc đấu, ngơ ngẫn nhìn tên đại hán thất khiếu lưu huyết vừa vong mạng kia . Đám người Bạch Y đều đang còn vì Ngô Lai và Quản Phong Chỉ hai người kinh hoảng, ba đại hán kia cũng đang trong vui mừng, đều không minh bạch chuyện xảy ra thế nào, chỉ thấy thân thể đại hán như bị kích nặng bay tung ra, chúng nhân cũng chỉ bất quá thấy cánh tay của Ngô Lai nhẹ nhàng động một cái . Lúc này, đại hán đang đấu với Tuyết Nhi đã không lý tới Tuyết Nhi nửa, phi thân bay tới chổ đại hán vừa rơi xuống . Tuyết Nhi thấy vậy đần ra, tiếp theo tiến mau tới kế bên Bạch Vân và Quản Minh đang bị chế trụ huyệt đạo không thể động đậy, giải khai huyệt đạo cho hai người . Tuyết Nhi nói :"Bạch tỷ tỷ, các người không gì chứ ?" Nói xong quan thiết nhìn hai người . Bạch Vân liền họat động gân cốt một phen, đáp :"Chúng ta không gì, đa tạ Tuyết Nhi muội, chúng ta trước hết tới chổ đại ca ta và Lãnh tỷ tỷ đằng kia đi!" Nói xong kéo lấy tay Tuyết Nhi nhanh lẹ tiến tới trước mặt Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ cùng hai người mau chóng tụ lại, Quản Minh cũng theo sau với Tuyết Nhi . Khi lảo tam vừa đấu với Tuyết Nhi tung thân tới kế bên đại hán vừa thất khiếu lưu huyết vong mạng, đưa tay lên khám thử mủi hắn, không cảm thấy một chút khí tức . Lảo tam toàn thân rung mạnh, thất thanh kinh hô lên :"Đại ca, nhị ca, không tốt rồi, lảo tứ đã chết."

Chương 78: Ảo Ảnh Mê Thiên (1)

Dịch giả: yng68bld

Nói xong hằn học nhìn tới Ngô Lai đang trị thương cho Quản Phong Chỉ . Nghe xong, hai người kia tự hồ đồng thời kinh hô lên :"Cái gì ? Lảo tứ đã chết ." Nói rồi trên mặt lộ vẻ không tin . Lảo tam phẩn nộ nói :"Chính thế, đại ca, nhị ca, chúng ta nhất định phải giết chết họ vì lảo tứ báo thù ." Nói rồi chỉ đám người Bạch Y và hai người Ngô Lai và Quãn Phong Chỉ đang liều thương . Nghe được mình chết đi, ba người đều nộ khí xung thiên, hận đến nghiến răng, hận không thể lập tức chém mấy người kia ra vạn đoạn, cuối cùng cũng là kết bái huynh đệ vào sinh ra tử của bọn họ . Nghe xong, lảo đại đã hằn học nói :"Khôg sai, hôm nay chúng ta nhất địh phải giết hết bọn họ, vì lảo tứ đã chết báo thù ." Nói rồi đột nhiên hét lớn :"Bố trận!" Nghe được đại hán hét lên, hai người kia tựa hồ đồng lúc chớp người tung tới Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ . Thấy thế, đám người Bạch Y liền vội xuất ra binh khí, chuẫn bị tùy theo mà Nghênh đón đối phương công kích, bọn họ mấy ngươi đã theo trận đấu vừa rồi biết được lợi hại của Thiên Vương Tứ Đao, vì vậy đều ngưng thần chờ đợi, chú ý tới nhất cử nhất động của tam đao . Sau khi tam đao đã tung thân tới, tinh không như đám người Bạch Y đã sở liệu là sẻ hướng tới các người công kích, nhưng lại nhóm lại thành hình tam giác vây lấy đám người Bạch Y vào trong, phẫn nộ nhìn mấy người, trong tay nắm chặt chuôi đao . Lúc này, tam đao cùng nhìn nhau một cái, đột nhiên thân ảnh như điện, xoay nhanh chung quanh đám người Bạch Y, mới đầu còn di động chầm chậm, biến tới càng lúc càng nhanh, tới tối hậu chỉ thấy một đoàn quang ảnh vây lấy mấy người xoay chung quanh, không còn thấy được thân ảnh của tam đao, trong trạn đám người Bach Y, thân thể như đã biến thành mơ hồ không rỏ, tam đao giống như là một bức tường ánh sáng, vây lấy đám người Bạch Y . Bạch Y mới thấy được ba người vớ tư thế đó bức tới mấy người mình, bèn hiểu rằng đối phưong muốn sử dụng trận pháp hoặc thuật hợp kích hướng tới mấy người mình công kích, liền vội đề tỉnh :"Lãnh cô nương, các người coi chừng, xem ra đối phương muốn sử dụng ra trận pháp, chúng ta phải toàn thần phòng bị ." Nói rồi ngưng thần cao độ, chú ý tới nhất cử nhất động của tam đao . Nge xong, Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, nàng đương nhiên biết được Thiên Vương Tứ Đao lợi hại nhất không phải là vỏ công, mà là một loại trận pháp biến hóa mạc trắc . Đột nhiên thấy tam đao từ từ xoay chuyễn, tốc độ càng lúc càng nhanh, Bạch Y tự nghĩ : không tốt rồi, muốn ngăn chắn lại cũng không kịp . Lúc này tam đao đã trở thành một bức tường ánh sáng, bắt đầu vây lấy đám người Bạch Y. Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ nhìn nhau, sắc mặt trống rổng, không biết đối phương sử dung cuối cùng là trận pháp gì, nên Bạch Vân, Tuyết Nhi và Quản Minh ba người tức thời kinh ngạc nhìn quang tường trước mắt, không tưởng nổi tam đao bắt đầu xoay chuyễn bổng trở thành bức tường . Cảm giác được chung quanh kình phong càng lúc càng mạnh, Bạch Y đột nhiên hạ quyết tâm hướng tới mấy người nói :"chúng trước hết ở chổ này, tùy theo mà cảnh giác họ đánh lén, ta thử một lần xem họ giở trò quỷ gì ." Nói rồi nắm lâý trường kiếm trong tay, vận lên toàn thân công lục, phi thân tới quang tường trước mắt . Lúc trường kiếm của Bạch Y kích nhanh tới trúng quang tường trước mặt, quan tường vốn không có động tĩnh gì đột nhiên xuất hiên ra hơn chục đại hán với đao trong tay công tới Bạch Y . Bạch Y cảm thấy hơn mười đạo hàn khí xuyên cốt áp tới mình, sợ hải, Bạch Y vội huy kiếm chống lại . Tuy nhiên khi Bạch Y huy kiếm chống lại, thật ra chỉ chống lại không khí, hơn chục đại hán trước mắt đột nhiên biến mất . Trong lúc Bạch Y đang ngơ ngẫn, bên hông đột nhiên xuất hiện hơn chúc đại hán với đao trong tay phóng tới . Cảm thấy được kình khí từ bên hông ép tới, Bạch Y liền chuyển thân huy kiếm chống đở . Lúc Bạch Y huy kiếm chống đở, các nhân ảnh lại tiêu thất không thấy đâu nửa, làm Bạch Y thất kinh phi thường, cứ như thế lập lại nhiều lần, Bạch Y như là đang giởn chơi với ma quỷ . Bạch Y cố gắng lắc lắc đầu, muốn tìm ra chục đại hán đó, nhưng hắn đành thất vọng, trước mặt hắn ngoại trừ quang tường đều không có gì . Bạch Y tự nghĩ trong lòng: Ta như vậy là thế nào ? sao lại giửa ban ngày giống như là có quỷ hiện hình, đột nhiên tỉnh ngộ : không đúng, nhất định là cái quỷ trận này có vấn đề . Chính tại lúc này, đạo quang tường trước mặt Bạch Y lại xuất hiên chục đại hán tấn công tới Bạch Y . Thấy vậy, Bạch Y không huy kiếm chông đở nửa mà mau lẹ lui lại phía sau. Không lâu sau khi Bạch Y nhanh chóng lui lại phía sau, chục đại hán đó đột nhiên biến mất trước mặt Bạch Y, Bạch Y ngơ ngẫn không minh bạch vì gì mà các đại hán trước mặt lại đột nhiên biến mất. Bạch Y đã vì tình cảnh quỷ dị vừa rồi làm cho chảy mồ hôi lạnh, mau lẹ chạy lại phía kế bên đám người Lãnh Ngưng Vũ, không dám nghĩ tới sự tình quỷ dị vừa rồi nửa . Trông thấy Bạch Y trở lại, Bạch Vân vội hỏi :"Ca ca không gì chứ ?" Bạch Y vẫn ngơ ngẫn đáp :"Ca ca đương nhiên không sao, nếu không đâu có tốt đẹp mà đứng ở trước mặt muội phải không ?" Nghe xong Bạch Vân không khỏi chăm chú đo lường Bạch Y chốc lát, quả nhiên thấy Bạch Y không có dị dạng gì . Thấy động tác kỳ quái của Bạch Vân, Bạch Y nhịn không được hỏi :"muội muội sao vậy ? Sao lại dùng ánh mắt kỳ quái nhìn ca ca như vậy ? Có thể nào trên người ca ca có gì quái dị à ?" Bạch Vân liền lắc đầu đáp :"không có, không có, chỉ là '''''." Nói tới đây lại dùng nhãn thần kỳ quái nhìn Bạch Y một phát . Bạch Y vội hỏi :"chỉ là cái gì ?" Bạch Vân vẫn chưa đáp, Tuyết nhu đã hiếu kỳ hỏi :"Bạch đại ca, huynh vừa rồi vì gì mà lấy trường kiếm cứ đâm chém ở chổ đó, chổ đó vốn không có vật gì mà ." Nghe xong, Bạch Y thất thanh :"Thế sao ? Ta rỏ rành lúc đó bị hơn chục người vây công, sao lại không có nhân ảnh ?" Nói thế, Bạch Y sắc mặt đột nhiên đại biến, bây giời nhớ tới vừa mấy lần mình huy kiếm là đối phương thân ảnh biến mất, lúc bấy giời lấy làm cổ quái, chỉ là không có thời gian nghĩ tới, hiện tại nhớ tới kỹ càng, thật là rất cổ quái, trong lời đột nhiên kinh hải vô bì . Thấy sắc mặt Bạch Y đại biến, Lãnh Ngưng Vũ liền hỏi ;"Bạch đại ca, vừa rồi phát sinh sự tình gì ?" Bạch Y kinh hồn không ngừng nhìn quang tường chung quanh, hướng về Lãnh Ngưng Vũ cười khổ :"ta cũng không rỏ ." rồi đem tình huống vừa rồi nói cho đám người Lãnh Ngưng Vũ nghe. Nghe được Bạch Y thuật lại, Lãnh Ngưng Vũ thất thanh kinh hô lên :"Ảo Ảnh Mê Thiên Trận !"

Chương 79: Ảo Ảnh Mê Thiên (2)

Dịch giả: yng68bld

Nói xong trong mắt chớp lên sắc kinh hãi . Nghe được, Bạch Y ngở ngàng hỏi :"Ảo Ảnh Mê Thiên Trận ? Đây là trận pháp gì ? Ta sao chưa bao giờ nghe qua ?" Nói rồi trên mặt nghi vấn nhìn Lãnh Ngưng Vũ . Bạch Vân, Tuyết Nhi và Quản Minh ba người trên mặt cũng có vẻ nghi vấn nhìn tời Lãnh Ngưng Vũ . Thấy thế, Lãnh Ngưng Vũ nhân tiện giải thích :"Nghe Bạch đại ca vừa rồi nói tới, làm ta nhớ tơi' trong giang hồ một loại trận pháp đã thất truyền đã lâu, là Ảo Ảnh Me Thiên Trận ." Ngưng rồi Lãnh Ngưng Vũ lại nói :"ta chỉ là đóan thế, còn đúng hay không ta hiện tại không dám xác định, chỉ cảm thấy trận pháp này hình dáng phi thường, còn hơi khác ." Nói xong không khỏi chăm chú quan sát quang tường đang vây lấy mấy người . Bạch Y nghe được trên mặt đã có nét nghi ngờ, hướng tới chung quang đo lường, nhưng tịnh vẫn không có cảm giác đặc thù gì xảy ra . Không sai, ba người này sử dụng chính là tuyệt thế trận pháp đã thất truyền trong giang hồ rất lâu ---Ảo Ảnh Mê Thiên Trận, chỉ bất quá ba người này vì do không có lấy được toàn bộ yếu quyết của trận pháp, vì vậy chỉ luyện được dạng tương tự, đồng thời uy lực giảm loi"n, nếu không Bạch Y đã không thể dể dàng lui ra . Đối diện với trận pháp gần giống này, Lãnh Ngưng Vũ nhìn cả nửa ngày vẫn không dám xác định, không khỏi bắt đầu ngưng trọng nhãn thần . Đám người Bạch Y cũng đều đã khẫn trương nhìn biểu tình biến hóa của Lãnh Ngưng Vũ . Lúc nay, Bạch Vân hỏi :"Lãnh tỷ tỷ, tỷ nói cái gì phải hay không phải, Ảo Ảnh Mê Thiên trận pháp này ghê gớm thế nào ?" Lãnh Ngưng Vũ tỉnh lại nói :"Ta nghĩ trận pháp này phải là Ảo Ảnh Mê Thiên Trận đã thất truyền lâu rồi, chỉ bất quá chúng tịnh không luyện hết, nếu không nói là ta nhìn không ra, nếu là như thế, vừa rồi nghe Bạch đại ca mới nói, trận pháp này uy lực rỏ ràng là giảm nhỏ, nếu không Bạch đại ca đã không thể dể dàng thối lui ." Bạch Vân lại hỏi :"Lãnh tỷ tỷ, vậy cứu cánh của Ảo Ảnh Mê Thiên Trận này là gì ? Nếu đúng như tỷ mới nói thì nó rất lợi hại à ?" Lãnh Ngưng Vũ gật đầu đáp :"Không sai, Ảo Ảnh Mê Thiên Trận này lợi hại phi thường, nếu như luyện tới cảnh giới tối cao, thì dù là một thiên đạo cao thủ cũng vị tất có thể từ trong trận pháp dể dàng, an nhiên không gì mà ra được ." Ngưng rồi Lãnh Ngưng Vũ lại nói :"Vốn Ảo Ảnh Mê Thiên Trận đã biến mất trong giang hồ gần hai trăm năm, trên giang hồ nhiều người đã cho là trận pháp đã thất truyền, không ngờ là lại bị Thiên Vương Tứ Đao lấy được, xem ra chúng ta hôm nay nếu muốn ly khai khỏi trận pháp này thật gian khổ ." Nói rồi trên mặt có vẻ khó khăn . Quản Văn nghe xong, vội vàng hỏi :"Làm sao bây giờ, ta còn phải ra gặp gia gia ? Các người mau nghĩ ra cách ." Thanh âm tựa hồ xắp khóc ra, thật ra hắn cũng chỉ là một hài tử 15,16 tuổi, còn chưa lớn, hơn nửa lại lo lắng cho gia gia mình . Lãnh Ngưng Vũ thấy vậy, an ủi :"Quản Minh, đừng lo lắng, cái Ảo Ảnh Mê Thiên Trận này tuy lợi hại, nhưng bọn chúng tịnh không luyện hết, uy lực giảm lớn, toàn là sơ hở . Ngưng rồi lại tiếp :"Cái trận pháp này chổ yếu duy nhất là chỉ cần chúng ta không công kích bọn chúng, bọn chúng sẻ không thể công kích chúng ta, nếu như bây giờ có nhiều sơ hở, chỉ cần chúng ta chăm chú quan sát, sẻ có thể tìm ra sơ hở, hiện tại chúng ta trước tiên điều tức một lát đợi thời cơ ." Nói rồi xếp bằng ngồi xuống nhắm hai mắt lại bắt đầu nghĩ ngơi . Bạch Y, Bạch Vân và Tuyết Nhi ba người thấy vậy đã không nói nhiều, cũng ngồi xếp bằng xuống, nhắm mắt lại nghĩ ngơi. Quản Minh tuy rất gấp gáp lo lắng cho an nguy của gia gia, nhưng tự biết vỏ công của mình thấp, không có thể cứu gia gia mình, cũng hết cách ngồi xuống nghĩ ngơi . Có lẻ vừa rồi do đánh nhau làm mấy người rất mệt mỏi, mấy người chớp mắt đã tiến vào trạng thái nhập định, một điễm động tình cũng không có . Lúc này, tam nhân ngoài trận kinh ngạc phi thường, không tưởng nổi đối phương lại nhìn xuyên được trận pháp của mình, hơn nửa còn biết danh tự của trận pháp và biết được bí mật là mấy người mình tịnh còn chưa có lấy được toàn bộ yếu quyết của Ảo Ảnh Mê Thiên Trận . Tam đao ở ngoài trận thấy trong trận mấy người đều ngồi xếp bằng lại, nhưng không có biện pháp gì, chỉ cảm thấy lo lắng không rỏ, muốn ngừng lại trận pháp cũng không có cách . Nói tới Ảo Ảnh Mê Thiên Trận là một vị kỳ nhân của mấy trăm năm trước sáng tạo ra, uy lực vô bì, khi mới xuất hiện đã làm giang hồ chấn kinh, nhưng không một ai có thể phá trừ trận này, đến bây giờ đã bến mất gần hai trăm năm, không ngờ là lại bị Thiên Vương Tứ Đao lấy được . Ảo Ảnh Mê Thiên Trận có tên là Ảo Ảnh Mê Thiên Trận là vì lợi dụng ảo thuật và kỳ thuật làm nhiểu loạn thị tuyến của đối phương, làm đối phương tâm cảnh bị náo loạn, mê hoặc tâm linh đối phương, tạo cho địch nhân ảo giác sinh ra hoảng sợ, tiêu hao công lực của đối phương, cho tới khi kiệt sức, sau đó theo vào giết chết . Nếu như không phải là cao thủ cấp bực thiên đạo, thì căn bản không thể phá trừ trận pháp này . Thiên Vương Tứ Đao đã vô ý lấy được từ trong một cuốn sách hư củ không còn nguyên, nhưng chỉ là một trận pháp không hoàn chỉnh, bốn người cảm thấy trận pháp này thật lợi hại, nên luyện thử, tuy trận pháp không đầy đủ, nhưng bốn người đã luyện tới có được một ít sở thành, tại giang hồ ghết chết không ít cao thủ, nhất thời đã làm người giang hồ sợ hải, nhưng người giang hồ lại không biết được là trận pháp gì . Kỳ thật Ảo Ảnh Mê Thiên Trận tịnh không là như Lãnh Ngưng Vũ mới nói có nhiều sơ hở, tuy yếu quyết trận không đầy đủ, bốn người không luyện tới đại thành, nhưng so với bình thường đã lợi hại hơn nhiều, Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ mấy người muốn ra khỏi cũng rất gian khổ . Lãnh Ngưng Vũ đương nhiên biết Ảo Ảnh Mê Thiên Trận kỳ thật tình không phải toàn là sơ hở, dù là vậy, trước mặt họ cũng không có nhiều khuyết điểm lớn . Lãnh Ngưng Vũ phát hiện mấy người tịnh chưa luyện thành, là tức giận nói đại, muốn dẫn dụ lừa ba người, còn có thể hay không có thể dẫn dụ lừa ba người được, Lãnh Ngưng Vũ cũng tự mình không rỏ, chỉ xem vào vận khí . Không biết đã qua bao lâu, tam đao cuối cùng đã nhịn không nổi . Chỉ thấy tam đạo ngoài trận nhìn nhau một cái, đột nhiên tung thân bay lên, một đao hướng vào trong trận phóng tới Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ các người . Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ chính đang nghĩ ngơi đột nhiên mở hai mắt ra, vì họ cảm thấy được từ trên quang tường kia truyền lại không khí lưu động không tầm thường . Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ liền vội truyền am cho Bạch Vân, Tuyết Nhi và Quản Minh ba người, để họ đề cao cảnh giác. Được Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ truyền âm, ba người đều đã nắm lấy binh khí, cảm giác chú ý tới quang tường trước mặt mình . Đột nhiên, quang tường vốn hoàn mỹ vô cùng xuất hiện ra ba vết nứt, ba nhân ảnh nhanh như thiểm điện công kích tới đám người Bạch Y. Ba người này chính là tam đao, đã không biết là vì câu nói của Lãnh Ngưng Vũ hay là sợ Ngô Lai đang liệu thương cho Quản Phong Chỉ . Vì ba người đều biết, sợ hải vỏ công của Quản Phong Chỉ, nên không nhịn được công kích tới đám người Bạch Y. Chỉ thấy ba người bảo đao trong tay đem theo một cổ đao phong lăng lệ cuốn tới đám người Bạch Y.

Chương 80: Cuồng Long Xuất Hải

Dịch giả: yng68bld

Thấy vậy, Bạch Y đại kinh, hét to lên :"Các người lui lại ." Nói rồi phi thân lên, trường kiếm trong tay xuất phát một cổ kiếm khí cường đại nghênh đón tam đao . Lãnh Ngưng Vũ mấy người nghe được, liền vội lui lại phía sau . Đồng lúc đám người Lãnh Ngưng Vũ thối lui, kiếm khí của Bạch Y đã cùng đao khí của ba người kia tương giao phát ra một tiếng nổ kịch liệt . Thân thể BạchY Y bị đao khí của đối phương đánh rớt xuống mặt đật, trong lòng kinh hải không nhỏ, kinh ngạc vời vỏ công của ba người, nhưng tam đao cũng bị kiếm khí cường đại của Bạch Y chấn tới bay ra, chớp cái đã chui vào trong quang tường biến mất không thấy. Bạch Y sau khi rớt xuống đất, thân thể còn từng bước từng bước lui lại 2 bước rồi mới ngừng lại . Thấy vậy, Bạch Vân liền tiến lên đở Bạch Y, nói :"Đại ca, ca không gì chứ ?" Bạch Y lắc đầu đáp :"đừng lo, ta không sao, chỉ là bị chân khí của đối phương chấn lui lại thôi ." Ngừng rồi Bạch Y nói :"Vỏ công của đối phương rất cao cường, hơn nửa đặc biệt quỷ dị, chúng ta phải coi chừng ." Nói tới đây, Bạch Y đột nhiên cảm thấy phía sau người một âm thanh phá không vang lên, trong lòng đại kinh, vội vung kiếm lên, một đạo kiếm khí cuốn tới đối phương. Lúc Bạch Y cảm thấy được ở phía sau người có âm thanh phá không, quan tường kia đột nhiên xuất hiện vết nứt, lảo đại của Thiên Vương Tứ Đao một đao phóng tới chổ của đám người Bạch Y đang đứng . Lãnh Ngưng Vũ mấy người còn chưa phát hiện ra có gì không tốt, đã thấy bạch y kinh hãi vung kiếm lên, tiếp theo lại thấy quang tường trứơc mắt đột nhiên xuất hiện vết nứt, chớp ra một nhân ảnh hướng tới bên mình vung đao phóng tới, trong lòng các người đại kinh, đồng thời đã thầm khen vỏ công của Bạch Y, không tưởng nổi đối phương còn chưa xuất hiện mà Bạch Y đã có thể từ lưu động của không khí cảm ứng được đối phương tập kích . Lảo đại cũng không nghĩ tới đôi' phương có thể phát hiện ra mình đánh lén, thấy Bạch Y vung kiếm phát xuất kíêm khí đánh tới, liền vội gập người hướng tới bên cạnh bay đi, tránh vào phía sau quang tường, Bạch Y cũng hết cách . Bạch Y sau khi xuất kiếm, thấy đối phương nhanh chóng tránh ẩn vào quang tường rồi không thấy trở ra nửa, không công kích tiếp, cảnh giác chú ý tới nhất cử nhất động chung quanh, đề phòng ba người lại lén tập kích . Đột nhiên chân mày Bạch Y nhíu lại, tay phải vung ra một đạo kiếm khí cuốn tới phía tay phải của quang tường, đồng thời lúc đó, Bạch Y phi thân lên, một kiếm phóng tới phía trái của quang tường . Lúc Bạch Y đang hoàn thành một lọat các động tác, phía hai bên của quang tường đột nhiên mở tét ra, hai đại hán ôm bảo đao phi thân tới chổ của đám người Bạch Y, hai cổ đao khí lăng lệ cuốn tới, hai người này chín là hai đại hán vừa chui ra ngoài . Đồng lúc hai đại hán xúât hiện, kiếm khí của Bạch Y huy lên đã tới được trước mặt đại hán bên tay phải, đại hán phát sợ, liền vội tránh đi, lại ẩn vào phía trong quang tường . Trường kiếm trong tay Bạch Y lúc này đã cùng với đao của đại hán phía trái tương giao, một âm thanh đao kiếm chạm vào nhau vang lên, thân thể hai người đồng thời chấn mạnh, thân ảnh Bạch Y bay ra, rớt xuống trước mặt đám người Lãnh Ngưng Vũ, thân thể rung rẩy, còn đại hán cũng bị Bạch Y làm cho lui lại vào quang tường . Đám người Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy một loạt biến hóa vừa qua, đều thất kinh, không tưởng nổi đối phương lại đột nhiên đánh lén, hơn nửa lại chia ra đánh, nếu như không phải là Bạch Y vỏ công cao cường, nhĩ lực kinh nhân, nghe được tiếng lạ trong không khí . Nguyên là tam đao bị Bạch Y kích lui lại, liền nghĩ tới thuật chia ra tập kích tới đám người Bạch Y, nhưng cái mà ba người không nghĩ ra là Bạch Y tự nhiên phát hiện ra thuật phân tập của họ . Thấy thân thể Bạch Y rung rẩy, Bạch Vân liền vội nói :"Đại ca, ca bị sao vậy ? Không gì chứ ?" Bạch Y vận khí ép lại khí huyết dâng trào trong nội thể nói :"yên tâm đi! Ta không gì, đối phương nhất định còn sẻ tái công kích chúng ta, chúng ta nhất định không thể thả lỏng cảnh giác ." Nói rồi cảnh giác nhìn chung quanh . Nhìn chung quanh hai lần, Bạch Y kế theo nói :"Địch nhân trong tối chúng ta ngoài sáng, chúng ta có gánh nặng trên lưng, phòng ngừa đối phương thâu tập nửa, hy vọng chất độc của Quản tiền bối mau được Ngô huynh bức ra ngoài, nếu không chúng ta rất khó chống lại công kích của bọn họ ." Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ nói :"Không sai, công lực đối phương cao hơn chúng ta, lại trong bóng tối, chúng ta phải đề phòng, nếu không chúng ta không thể kiên trì lâu ." Vì trong đã đấu Lãnh Ngưng Vũ đã hiểu được vỏ công của địch nhân, biết đựơc đối phương vỏ công cao cường, mấy người mình không phải là đối thủ . Lúc này mấy người đã quây lại thành một vòng tròn, cảnh giác chú ý chung quanh, đều không nói nhiều, hy vọng Ngô Lai có thể nhanh chóng giup' bức ra chất độc trong nội thể của Quãn Phong Chỉ . Tại lúc này, trước mặt Bạch Y quang tường xuất hiện vết nứt, một nhân ảnh như thiểm điện công tới Bạch Y . Thấy vậy, Bạch Y không do dự huy kiếm đở lấy . Đồng lúc Bạch Y huy kiếm đở lấy, phía trái của quang tường và phía phải tựa hồ đồng thời mở ra, thêm hai đại hán công tới hướng mấy người Lãnh Ngưng Vũ thần tốc vô bì . Lãnh Ngưng Vũ phi thân nghênh lấy đại hán phía trái, còn lại Bạch Vân ba người nghênh lấy đại hán kia . Đại hán công kích Bạch Y thấy Bạch Y xuất chiêu nghênh lấy, liền thần tốc phóng tới một đao, rồi lại chớp người tránh vào trong quang tường, làm Bạch Y tốn công vô ích . Đồng lúc này, hai đại hán công kích đám người Lãnh Ngưng Vũ đã nhẹ nhàng cùng mấy người giao được mấy chiêu, lại thần tốc ẩn vào phía sau quang tường . Thấy tam đao đều ẩn vào quang tường, đám người Bạch Y lại thần tốc vây lại thành vòng tròng, cảnh giác nhìn chung quanh, đề phòng tam đao lại thâu tập . Không lâu sau khi đám người Bạch Y quây lại thành vòng tròn, quang tường trước mặt lại xuất hiện kẻ nứt, tam đao như đồng lúc hướng tới đám người Bạch Y công kích, lại cũng là thuật phân tập . Lúc đám người Bạch Y phi thân nghênh lấy, tam đao lại trêu chọc tróng vào sau quang tường, làm đám người Bạch Y cũng hết cách . Cứ lập đi lập lại nhiều lần, đám người Bạch Y không chạm được tam đao, tam đao cũng không chạm tới họ, nhưng đám nguời Bạch Y trong lòng đã thấy kinh sợ, kinh ngạc đối với vỏ công đối phương và trận pháp quỷ dị, sợ là đối phương không biết lúc nào lại công kích mình . Bạch Y đã bị thuật công kích của đối phương trêu cho tâm phiền ý loạn, Bạch Y nói lớn lên :"cứ kiểu này, chúng ta sợ là không kiên trì được bao lâu, còn có khả năng bị thương trong tay họ ." Nói tới đây, Bạch Y đột nhiên nhắm nhanh mắt lại, sắc mặt đại biến, vì hắn đột nhiên cảm giác được đao khí lăng lệ của tam đao đang cuốn tới chổ này . Bạch Y hét lớn lên :"nằm xuống!" Nghe được, mọi người nhanh lẹ nằm xuống, tuy không minh Bạch Y vì sao Bạch Y kêu mấy người mình nằm xuống, nhưng moi người đã nhanh chóng nằm xuống . Đồng thời lúc này, Bạch Y không ngừng vung múa trường kiếm trong tay, trên miệng đồng thời hét lên :"Cuồng Long Xuất Hải!" Chương 81: Cuồng Long Kiếm Pháp

Dịch giả: yng68bld

Trường kiếm trong tay Bạch Y không ngừng múa, từ trên kiếm phát xuất kiếm khí ở trước mặt Bạch Y không ngừng ngưng tụ lại, đồng lúc Bạch Y hét lớn, mảng khí ngưng tụ đột nhiên không ngừng lưu chuyễn chung quanh Bạch Y, từ từ biến thành một cột khí long hình trong suốt, đánh tới quang tường chung quanh . Lúc Bạch Y mới phát xuất ngưng tụ thành long hình, quang tường đang vây lấy mấy người đột nhiên xuất hiện nhiều lổ hổng, ba người từ phương hướng khác nhau công lại chổ của đám người Bạch Y . Chỉ thấy thân ảnh ba người nhanh như thiểm điện, bảo đao trong tay phát ra đao khí cường đại cuốn tới . Nhưng lúc ba người vung đao công kích đám người Bạch Y, Bạch Y phát ra kiếm khí ngưng tụ lại thành mãng khí long hình đã quét tới bức tường đó, cả ba người đều đã ở trong phạm vi quét tới . Ba người vốn nghĩ lần này chắc sẻ đánh trọng thương đối phương, ai ngờ mình lại ra thế này, chỉ thấy một mãng khí như long hình khổng lồ quét tới, đã thất kinh, bị mãng khí long hình trước mặt làm cho hoảng sợ, biết mình vô pháp chống lại, nghĩ tới né tránh thì đã không kịp, chỉ có thể ráng chịu lấy, xuất ra toàn lực vung đao tương nghênh . Chỉ nghe nhiều tiếng nổ lớn vang lên, mãng khí long hình mà Bạch Y ngưng tụ thành bị ba người toàn lực hợp kích tan đi, thân ảnh Bạch Y cũng đã bay ra, từ miệng thổ ra nhiều ngụm máu . Ba đại hán cũng bị mãng khí long hình đó chấn bay ra, cánh tay tê đi, trong lòng đại kinh, thân thể đồng thời đã theo mãng khí cường đại nhanh chóng ẩn vào quang tường, nhưng cả quang tường đã xuất hiện chấn động kịch liệt, xuất hiện ra nhiều lổ hổng không giống nhau, theo biến mất của mãng khí long hình, quang tường cũng hôi phục lại mô dạng lúc đầu . Đang nằm trên mặt đất đám người Lãnh Ngưng Vũ thấy vậy, trong lòng đại kinh, không những là vì Bạch Y có thể phát xuất ra công lực cường đại như thế mà kinh ngạc, mà cũng vì ba người đó có thể đở được một kích cường đại như thế mà kinh ngạc . Bạch Y thất kinh, vốn mình đã xuất ra toàn lực vào một chiêu, định có thể giết được đối phương, nếu không giết được đối phương, cũng có thể đánh trọng thương, không tưởng nổi được ba người không những không chết, còn có thể chống đở được một kích toàn lực của mình, xem trạng thái lúc đào tẩu, cũng chỉ bất quá bị thương nhẹ . Bạch Y thử vận khí xem thương thế của mình, phát hiện mình không thể vận lên được chút chân khí nào, Bạch Y không khỏi lắc đầu cười khổ, không tưởng nổi hiện tại nội thể mình đã không còn một điểm chân khí, năng lực di động cũng không có . Nói tới 'Cuồng Long Xuất Hải " là một chiêu rất có oai lực trong Bạch Gia tuyệt học Cuồng Long Kiếm Pháp, nhưng Bạch Y chỉ học được một chiêu này và những chiêu trước đó, những chiêu sau chiêu thức oai lực còn cừơng đại hơn , Bạch Y vẫn chưa học được . Cuồng Long Kiếm Pháp này là một loại tuyệt học cực kỳ bá đạo, muốn học được loại kiếm pháp này, phải có nhẫn nại rất lớn, nếu không thì rất khó học được, đương nhiên, học đuợc mà muốn sử dụng, phải vận dụng toàn bộ chân khí nội thể, chính vì như thế, Bạch Y không thể dể dàng sử xuất . Loại Cuồng Long Kiếm Pháp này đã được người trong giang hồ xưng là tuyệt học, có rất nhiều người giang hồ đều muốn học, nhưng lại là bí mật bất truyền của Bạch Gia . Người ngoài đương nhiên vô pháp học được . Thấy Bạch Y thổ huyết thụ thương, Bạch Vân mấy người thất kinh, Bạch Vân liền vội đứng lên tiến lại, đở lấy thân thể hắn nói :"Đại ca, ca không gì chứ ?" Bạch Y đáp :"đừng có lo! Ta không gì ." Bạch Vân nói :"còn nói là không sao, ca ca đã thổ huyết ra rồi ." Nói xong dùng khăn tay đem theo của mình lau huyết tính trên miệng cho Bạch Y . Không đợi cho Bạch Y nói, Bạch Vân lại nói :"Đại ca, ca sao đã sử dụng chiêu này ra, ca bộ không biết là một chiêu này rất nguy hiểm à ?" Nghe xong, Bạch Y cười khổ đáp :"Lúc vừa rồi tình huống nguy kịch, ta đã bị bước tới đường cùng, không thể không sử dụng một chiêu này, đã nói là ta hiện tại không có sao đâu ?" Bạch Y còn tính nói tiếp, đã bị Bạch Vân cắt ngang . Bạch Vân nói :"Ca còn nói không sao, ca nhìn xem ca hiện tại bị thương tới ra thân dạng gì, phụ thân cũng đã nói với ca, không thể dể dàng sử dụng chiêu này mà ? ca thường ngày không nghe, bây giờ còn phải đối mặt với Thiên Vương Tứ Đao gì đó, hiện tại phải làm sao đây ?" ngữ khí nói chuyện giống như là người lớn giáo huấn tiểu hài phạm sai lầm . Thấy Bạch Vân biểu hiện như thế , Bạch Y không nói thêm, sợ mình nói gì lại bị Bạch Vân giáo huấn . Nhưng Tuyết Nhi thấy được biểu hiện của Bạch Vân tức thời cười lên, Lãnh Ngưng Vũ cũng mĩm cười không nói gì, Quãn Minh cũng bị cãm nhiễm bởi thân tình của hai người, trong lòng lại nghĩ tới an nguy của gia gia mình . Nguyên là Cuồng Long Kiếm Pháp này thật quá bá đạo, nếu như nội lực không đủ, múon sử ra những chiêu thức uy lực cường đại, thì phải nhất định tính tới nguy hiểm, vì vậy phụ thân hắn Bạch Túng Thiên đã cảnh cáo nhiều lần tới Bach Y là không đựơc dể dàng sử dụng các chiêu có uy lực cường đại trong loại kiếm pháp này . Lúc đó Bạch Y tuy nghe vào tai, nhưng lại không để trong lòng, bây giờ đã lâm vào nguy hiểm vì không tự chủ sử dụng tới Cuồng Long Xuất Hải, một chiêu cường đại, tuy kích lui được tam đao, nưng chính mình đã thụ trọng thương, không cách vận dụng chân khí . Thấy Bạch Y còn tính cải lại, Bạch Vân liền vội nói :"Được rồi, đại ca không cần phải nói thêm, mau tự mình vận công liệu thương đi! Nếu có đánh nhau nửa, bọn muội cũng không cách bảo hộ cho ca ca ." Nói xong đem Bạch Y vào trong vòng tròn bốn người vây thành, để hắn xếp bằng vận công liệu thương . Bạch Y cũng phải nghe theo an bài của muội muội mình, ngồi xếp bằng xuống, vận lên tâm pháp nội công . Thấy Bạch Y nghe lời ngồi xuống liệu thương, Bạch Vân trên mặt xuất hiện nét cười, ai ngờ nét cười trên mặt của Bạch Vân xuất hiện không lâu, đột nhiên phát hiện sắc mặt của Bạch Y đại biến, trong lòng kinh hoảng lên . Bạch Vân vội hỏi :"Đại ca, ca sao rồi ?" trên mặt có sắc lo lắng . Nghe xong, Bạch Y mở hai mắt, cười khổ đáp :"Trong nội thể ta hiện tại một chút chân khí cũng không có ." Nguyên là Bạch Y theo lời ngồi xếp bằng xuống, ai ngờ khi vận lên nội công tâm pháp, chuẫn bị liệu thương, mới phát hiện trong đan điền trống không, không khỏi sắc mặt đại biến, rồi bổng bị Bạch Vân phát hiện . Bạch Y vừa rồi sử dụng hết một chiêu Cuồng Long Xuất Hải, cảm thấy được chân khí nội thể đã dùng hết, còn nghĩ là nghĩ ngơi một lát, chân khí nội thể sẻ khôi phục, nhưng không ngờ tới giờ chân khí nội thể vẫn không khôi phục chút nào . Bạch Vân đại kinh hỏi :"Sao lại biến thành như vậy ? Đại ca thử lại xem ." Nghe xong, Bạch Y lại nhắm mắt lại, vận lên nội công tâm pháp của mình, nhưng cả nửa ngày cũng không cảm giác được trong nội thể có chút chân khí lưu động gì hết, trong lòng thất kinh, chỉ có thể cười khổ . Phiến khắc, Bạch Y mở hai mắt ra, thu vào mắt là mục quang quan thiết của mọi người . Bạch Vân thấy Bạch Y mở hai mắt ra, vội hỏi :"Đại ca, sao rồi ?"

Chương 82: Toàn Phong Cửu Trảm

Dịch giả: yng68bld

Bạch Y cười khổ lắc đầu đáp :"trong nội thể đan điền của ta vẫn trống không, không có một chút chân khí ." Nghe xong, Bạch Vân thất kinh lại hỏi:"Đại ca, sao lại biến thành thế này ?" Bạch Y chán nãn đáp :"ta cũng không biết sao lại có chuyện như vây. Có thể là vừa rồi ta sử dụng một chiêuđó đã lưu lại di chứng sau đo'!" Bạch Y cũng không tưởng nổi là mình sử xuất Cuồng Long Xuất Hải một chiêu đó lại xuất hiện kết quả như thế này, có hối hận cũng không kịp. Nghe được Bạch Y hiện tại đã không thể động thủ, mấy người Lãnh Ngưng Vũ đều thất kinh, bên mình vốn đã rất khó khăn để chống đở công kích của Thiên Vương Tứ Đao, hiện giờ Bạch Y la người có vỏ công cao nhất trong mấy người lại không thể động thủ, thật là vô pháp để chống đở lại ba người kia . Xem như đã nhìn thấy được suy nghĩ của mọi người, Bạch Y nói :"Lãnh cô nương, chống đở địch nhân công kích, nhiệm vụ xin giao cho nàng, ta hiện tại đã vô pháp động thủ, chỉ hy vọng Quản tiền bối và Ngô huynh họ có thể kịp thời xuất thủ được ." Nói rồi hướng về mọi người cười khổ lên . Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ kiên định đáp :"Bạch đại ca, huynh yên tâm! Muội nhất định sẻ toàn lực chống lại công kích của địch nhân, không để cho bên chúng ta bị thương hại tới ." Bạch Y nói :"Nghe muội nói như vậy, ta cũng yên tâm ." Nói xong thân thể đột nhiên rung rẩy, đã được Bạch Vân nhanh tay đở lại . Thấy thế, Lãnh Ngưng Vũ vội nói :"Bạch đại ca, huynh trước hết phải nghĩ ngơi đi! Chổ này giao hết cho bọn ta." Bạch Y đã cảm thấy thân thể kiệt sức, chỉ gật gật đầu, được Bạch Vân đở tới trong vòng tròn của bốn người vây lại mà nghĩ ngơi . Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ bốn người tức thời hết sức chú ý cảnh giác nhìn quang tường trước mặt, phòng bị tam đao đột nhiên đánh lén . Lại nói tới ba người tam đao cũng bị một chiêu Cuồng Long Xuất Hải uy lực cường đại kích cho khí huyết trồi xụt lên, nếu như không phải là nội lực Bạch Y không đủ, không thể hoàn toàn phát huy toàn bộ uy lực của một chiêu đó, chỉ sợ ba người không chỉ là khí huyết trào lên đơn giãn như vậy . Ba người sau khi rơi xuống đất, vội nhanh chóng vận công bức ra chân khí bá đạo của Bạch Y đã đánh vào trong nội thể, sau giây lát, ba người đã trục được chân khí bá đạo ra ngoài . Ba người nhìn nhau một cái, đều thấy kinh hãi trong mắt đối phương, đều không tưởng nổi được với sự tập hợp của toàn bộ công lực của ba người tuy đở được một chiêu Cuồng Long Xuất Hải đó của Bạch Y, nhưng mấy người cũng bị thương nhẹ . Nguyên là Ảo Ảnh Mê Thiên Trận này không những là một trận pháp uy lực vô bì, hơn nửa là một trận pháp cổ quái, trận pháp này phải có ba người hay hơn mới có thể phát huy các công năng, một lợi thế khi sử dụng trân pháp này là ngưng hợp lại công lực của nhiều người làm một rồi công kích tới đối phương . Trong ba người tam đao, công lực mổi người đều không có thể dể dàng đối phó với Bạch Y, nếu công lực ba người hợp lại, Bạch Y khó có thế chống lại, tuy nhiên một chiêu kiếm pháp của Cuồng Long Xuất Hải của Bạch Y không những trụ lại được hợp kích của ba người, hơn nửa còn làm ba người thụ thương thì có thể thấy lợi hại của Cuồng Long Kiếm Pháp này . Ba người ngước nhìn nhau một cái, Lảo đại đột nhiên ra hiệu bằng tay, hai người kia thấy vậy, liền vội vây lấy hai bên trận pháp . Tựa hồ đồng lúc, ba người đao trong tay tốc độ nhanh vô bì hướng tới đám người Lãnh Ngưng Vũ bên trong trận, đao phong lăng lệ lóe lên cuốn tới mấy người trong trận . Lúc này trong trận bốn người Lãnh Ngưng Vũ đang ngưng thần cảnh giác chú ý tới quang tường trước mặt . Đột nhiên quang tường mở ra, tam đao chia nhau từ các địa phương khác nhau công kích tới bốn người Lãnh Ngưng Vũ trong trận . Thấy vậy, Lãnh Ngưng Vũ bảo kiếm trong tay phát xuất một đạo kiếm khí, không do dự chém tơ'i một đại hán đang công kích, đồng thời phi thân lên, một kiếm hướng tới một đại hán đang tấn công bên kia . Tuyết Minh, Bạch Vân và Quản Minh thì nghênh lấy một đại hán khác . Nhất thời đao quang kiếm ảnh đấu nhau lóe chớp lên, âm thanh đao kiếm chạm nhau không ngừng . Đại hán thấy kiếm khí tập tới, vội tránh né, sau khi tránh né lại nhanh chóng tấn công tới Lãnh Ngưng Vũ, bảo đao trong tay lóe lên hàn quang . Lãnh Ngưng Vũ đâm tới đại hán một kiếm, bức lui đại hán . Lãnh Ngưng Vũ đang tiếp tục công kích đại hán trước mắt, đột nhiên cảm thấy sau lưng hàn khí tập tới, liền vội chuyễn thân huy kiếm chống đở . Đao kiếm tương giao, Lãnh Ngưng Vũ toàn thân rung mạnh, thân thể bay ra, còn thân thể đại hán cũng bị chấn bay đi, ẩn lại vào sau quang tường . Đồng lúc Lãnh Ngưng Vũ bay đi, đại hán bị Lãnh Ngưng Vũ một kiếm bức lui thấy vậy, nghĩ tới nhân cơ hội tấn công nàng . Chỉ thấy đại hán tung thân bay lên, bảo đao trong tay phát xuất đao khí lăng lệ từ phía sau cuốn tới Lãnh Ngưng Vũ đang bay đii, trên mặt xuất hiện nụ cười đắc ý, vì thấy mình sắp đả thương được Lãnh Ngưng Vũ . Cảm thấy phía sau có hàn khí bức tới, Lãnh Ngưng Vũ thất kinh, đồng lúc bay đi, bảo kiếm trong tay đảo ngược lại phía sau, đúng lúc nghênh lấy được đầu đao của đại hán công tới, hai cổ chân khí tương giao, thân thể hai người lúc này ngưng ngay lại giửa không trung, nội lực chọi nhau. Lúc này Tuyết Nhi, Bạch Vân, Quản Minh ba người đang toàn lực ứng phó với công kích của một đại hán khác, đại hán này chính là lảo nhị trong ba người . Chỉ thấy ba nàng không ngừng tấn công tới lảo nhị, nhưng đều bị lảo nhị dể dàng phá giải, còn công kích của lảo nhị làm ba nàng rất cật lực . Đại hán bị Lãnh Ngưng Vũ đánh bay ẫn vào quang tường đột nhiên lại xuất hiện trước mặt mấy nàng, thấy hai người đang ở trên không đấu nội lực, tiếp theo đưa mắt tới đám người Tuyết Nhi đang đánh nhau . Đột nhiên đại hán tung thân lên, huy đao công tới Tuyết Nhi mấy nàng . Cảm thấy được kình khí lăng lệ tập lại, đám người Tuyết Nhi đại kinh, liền vội chuyển thân nghênh lấy, vốn mọi người đã thật cật lực, lại bị thêm một đại hán khác gia nhập công kích nên chân tay loạn cả lên, hiện rỏ không chống đở nổi . Đột nhiên, Quản Minh a thảm lên một tiếng, thân thể thối lui nhiều bước, cánh tay đã bị một đại hán quẹt một đao, máu đã chảy ra . Lúc này Tuyết Nhi và Bạch Vân hiểm nguy lớp này tới lớp khác, nghe được tiếng kêu thảm của Quản Minh, hai người đều hoảng sợ, hơi phân tâm, đao của hai đại hán đã đồng lúc chém tới hai nàng . Mắt thấy hai ngươì xắp bị thương dưới tay hai đại hán, đột nhiên một đạo nhân ảnh nhập chung với một đạo kiếm khí cường đại nhanh như thiểm điện cuốn tới hai đại hán . Bạch Y kế bên thấy vậy, đại kinh nói :"Toàn Phong Cửu Trảm !"

Chương 83: Nguy Ky Thời Khắc

Dịch giả: yng68bld

Nói xong trong mắt chớp lên sắc kinh hải . Nguyên là Bạch Y sau khi thụ thương ở kế bên nghĩ ngơi như là một phế nhân, không có một chút khí lực, ba đại hán thấy thế đã không them lý tới hắn . Bạch Y khi thấy được nhân ảnh đó sử xuất ra vỏ công, không tự chủ được kinh hô lên . Đồng lúc Bạch Y kinh hô lên, đạo nhân ảnh kia với kiếm khí cường đai đã va chạm vào hai đại hán, một tiếng nổ vang lên, đạo nhân ảnh kia bay ra, từ miệng thổ ra một ngụm máu, sắc mặt trắng như xác chết, người này chính là Lãnh Ngưng Vũ vừa ở giửa không trung đấu nội lực với đại hán . Nguyên là Lãnh Ngưng Vũ tuy cùng với lảo tam của tứ đao đấu nội lực, nhưng lúc nào cũng chú ý tới động tĩnh bên cạnh, thấy Tuyết Nhi mấy nàng xuất hiện nguy hiểm, Lãnh Ngưng Vũ trong lòng đại kinh, chịu nguy hiểm thụ thương, liền sử dụng toàn lực sử xuất ra một chiêu trong Toàn Phong Cửu Trảm, bức tới hai đại hán. Hai đại hán thấy đã xắp đã thương được đối thủ, trong lòng đại hỷ, đột nhiên một cổ kình phòng cường đại tập lại, hai người hoảng sợ vội huy đao đở lấy . Lúc đao hai người và cổ kình khí cường đại chạm vào nhau, chỉ cảm thấy một cổ lực lượng vô pháp đề kháng tiến vào nội thể, kích tận vào trong tâm mạch mình, trong cổ ngòn ngọt, mở miệng thổ ra một ngụm máu, thân thể đồng thời bay đi, mông đập xuống mặt đất, trên mặt kinh ngạc nhìn xem người nào công kích mình, không tưởng nổi đối phương công lực cao cường như thế, bổng làm mình thụ trọng thương . Lúc này, lảo tam đã cùng với Lãnh Ngưng Vũ đấu nội lực, thấy hai người thụ thương, liền tung thân tới trước mặt hai người hỏi :"Đại ca, nhị ca, các huynh có sao không ?" Lảo đại nói :"ta và lảo nhị thụ thương rồi, sợ là nhất thời không thể động thủ ." Nghe xong lảo tam nói :"Đại ca, nhị ca, các huynh trước tiên liệu thương, chổ này giao hết cho ta ." Lảo đại gật đầu, nói :"Lảo tam, đệ phải cẩn thận, tuy chúng ta mạnh hơn đối phương, nhưng đối phương chỉ sợ còn lưu lại hậu chiêu ." Lảo tam nói :"Đại ca, nhị ca, các huynh yên tâm, đệ nhất định phải giết hết mấy người này vì lảo tứ đã chết báo thù ." Nói xong trong mắt chớp lên lửa hận thù . Bạch Vân, Tuyết Nhi hai nàng nguyên nghĩ là mình tất sẻ bị thương trong tay hai đại hán, không nghĩ tới có người đột nhiên xuất thủ cứu mình, bổng thấy rỏ ngươi lại là Lãnh Ngưng Vũ, trong lòng vui mừng, đột nhiên phát hiện Lãnh Ngưng Vũ mở miệng thổ huyết, sắc mặt trắng bệch, hai người thất kinh, biết là Lãnh Ngưng Vũ đã thụ trọng thương . Tuyết Nhi liền tiến tới đở lấy Lãnh Ngưng Vũ đang rung rẩy muốn ngã xuống, nói :"Sư tỷ, tỷ sao rồi ?" Lãnh Ngưng Vũ lắc đầu đáp :"tỷ hiện tại đã thụ thương rồi, sợ là cũng như Bạch đại ca, tạm thời vô pháp động thủ được ." Nguyên là Lãnh Ngưng Vũ lúc thối ra từ cuộc đấu nội lực với lảo tam, bị nội lực của đối phưong kích thương kinh mạch, bây giời vừa phát xuất ra một kích cường đại như thế để chống đở hợp kích của hai người, kinh mạch đã thụ trọng thương, không cách vận dụng được công lực . Nghe xong, Bạch Vân ngạc nhiên hỏi :"Lảnh tỷ tỷ, hiện tại phải làm sao đây ? tỷ và đại ca của muội đều đã thụ trọng thương hết, vô pháp động thủ, bọn muội ba người vỏ công lại không giỏi, chỉ sợ không thể trụ nổi công kích của bọn họ ." Nói xong trên mặt có vẻ lo lắng . Lãnh Ngưng Vũ nghe xong cười khổ, nhưng cũng không biết làm được gì . Lúc này, Bạch Y kế bên nãy giờ không có động tĩnh gì đột nhiên nói :"Lãnh cô nương, nàng vốn biết trận pháp này, nhất định chắc biết sơ hở của trận pháp, ta xem ra chúng ta trước hết phải ra khỏi trận rồi nói sau ." Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ đã cười khổ đáp :"Muội cũng không biết sơ hở của trận pháp này ở chổ nào, muội vừa rồi mới nói tới trận pháp có nhiều sơ hở, chỉ bất quá nghĩ tới dẫn dụ họ xuất thủ trước, nếu như chúng bị khốn dài lâu ở chổ này, đối với chúng ta rất bất lợi ." Biện pháp của Lãnh Ngưng Vũ thật ra không tồi, nhưng nàng lại không nghĩ tới vỏ công quá cao cường của địch nhân, tuy dẫn dụ được địch nhân xuất thủ trước, nhưng mình lại không có cách tiêu diệt địch nhân . Nghe được Lãnh Ngưng Vũ nói vậy, mọi người đều ngơ ngẫn, lúc này minh bạch ra Ảo Ảnh Mê Thiên Trận này là một trận pháp không có sơ hở, dù có, mấy ngừơi mình cũng vị tất có thể phát hiện . Thấy biểu tình của mọi ngừoi, Lãnh Ngưng Vũ cũng không muốn để chọ mọi người cảm thấy không có hy vọng đào tẩu, vì vậy nói :"Trận pháp này nhất định có sơ hở, chỉ là chúng ta không dể phát hiệnra, muội thâý chúng ta còn nhờ vào vận khí!" Bạch Y nói :"Không sai, không quãn là trận pháp hoàn mỹ thế nào đều có sơ hở, vì nó do người sáng tạo, nên không thể bỏ đi yếu tố con người, nói chung phải có sơ hở ." Nghe xong, mọi người trong mắt chớp ra tia hy vọng, Bạch Vân liền đở Bạch Y lên, mọi người muốn ly khai . Tại lúc này, một thanh âm băng lãnh vang lên . "muốn chạy, không dể dàng như vậy ." tiếng nói vừa hạ xuống một nhân ảnh như thiểm điện lứot qua mọi người, chắn ngang đường của mấy người . Người này chính là lảo tam của Thiên Vương Tứ Đao, hắn trong cuộc đấu nội lực với Lãnh Ngưng Vũ tịnh không có thụ thương, hắn vốn muốn tìm mấy người vì lảo tứ đã chết báo thù, bây giời thấy mấy người muốn trốn đi, nên lên tiếng, đồng thời phi thân chặn đường . Nghe xong, đám người Bạch Y đại kinh . Tuyết Nhi hướng Bạch Vân kế bên và Quản Minh nói :"chúng ta trước hết đợi cho tỷ tỷ của muội và Bạch đại ca ra ngoài trước, muội sẻ chặn lại ." Nói rồi tung thân phóng tới đại hán, không để cho Bạch Vân mấy người có cơ hội nói gì. Đại hán thấy Tuyết Nhi phóng lại, liền cử đao tương nghênh, hai người chớp mắt đã giao nhau nhiều chiêu. Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ các người ngở ngàng, con chưa có phản ứng gì, Tuyết Nhi đã công tới đại hán . Bạch Vân kinh hoảng, liền vội nói :"Đại ca, Lảnh tỷ tỷ, mấy người đi trước, muội đi tương trợ cho Tuyết Nhi." Nói xong đột nhiên tung thân tới tấn công đại hán. Chỉ thấy thân ảnh của ba người thần tốc vô bì, chớp mắt đã giao nhau hơn chục chiêu . Vốn một mình Tuyết Nhi đối phó với lảo tam cật lực phi thường, bây giờ hai người liên thủ, cũng chỉ bất quá có thể ngăn trở công kích lăng lệ của đại hán. Nhìn thấy trong trường ba người đang đấu nhau, Bạch Y cũng Lãnh Ngưng Vũ nhìn nhau một cái, cười khổ lên, hiện tại bản thân hai người đều không có lực lượng để động thủ, Bạch Vân và Tuyết Nhi tuy có thể tạm thời chống đở công kích của đại hán, nhưng sẻ không kiên trì được bao lâu. Tại lúc này, đại hán đột nhiên phi thân lên, đao trong tay phóng tới Tuyết Nhi và Bạch Vân. Thấy vậy, hai người đại kinh, liền huy động bảo kiếm trong tay tương nghênh . Một loạt âm thanh đao kiếm chạm nhau nổi lên, Bạch Vân và Tuyết Nhi chỉ cảm thấy thấy cánh tay tê đi, bảo kiếm trong tay rớt xuống đất, người liền đờ ra. Ngay lúc hai người đờ đẫn ra, đao của đại hán đà đến tới ngực hai người, còn với tốc độ kinh nhân kích tới hai người

Chương 84: Quỷ Dị Công Lực

Dịch giả: yng68bld

Tuyết Nhi, Bạch Vân hai người đại kinh, nghĩ tới muốn vung kiếm chống đở, mới nhớ tới là binh khí mình đã bị đối phương đánh rơi, trong tay không có thứ gì có thể chống đở, nghĩ muốn tránh né, nhưng phát hiện chân nặng ngàn cân, một điễm cũng không thể cử động, mắt chỉ có thể bất lực nhìn đao nhanh lẹ kích tới, trong mắt chớp lên sắc kinh hải. Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ hai người kế bên chưa đi xa thấy vậy đại kinh, muốn đên cứu lấy hai người, nhưng không có lấy tí xíu khí lực, mắt chỉ có thể bất lực nhìn đao trong tay đại hán từ từ tiếp cận đến hai nàng . Giây phút này, hai người trong lòng rất hận, hận chính mình không có luyện vỏ công thật tốt, không thể tại giây phút nguy hiểm này cứu người, ngược lại còn yếu đuối để người khác bảo hộ . Nhìn thấy đao của đại hán trong tay càng lúc càng gần tới hai nàng Tuyết Nhi và Bạch Vân, Bạch Y và Lãnh Ngưng Vũ hai người không nhịn được kinh hô lên. "Tuyết Nhi!" "Muội muội!" Đồng lúc hai người kinh hô lên, đều nhắm mắt lại, không nở nhìn thấy hai nàng thảm tử . Nghe thấy hai người kinh hô, Tuyết Nhi và Bạch Vân quay đầu nhìn hai người . Trong mắt ngược lại không có sắc kinh hải, mà chính là bình tĩnh, ánh mắt còn có nhiều điều luyến tiếc, nhiều điều còn lưu luyến . Khi đao của đại hán cách ngực của Tuyết Nhi và Bạch Vân hai nàng không tới một thốn, thân thể của đại hán đột nhiên ngưng lại bất động, đao trong tay đã đột nhiên từ từ vụn vở hóa thành bột phấn, biến mất tại không trung, thân thể của đại hán cũng đồng thời bay ngang ra ngoài . Đồng lúc thân của đại hán bay ngang ra ngoài, hai đạo nhân ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt Tuyết Nhi và Bạch Vân, hai người này chính là Ngô Lai và Quản Phong Chỉ . Tuyết Nhi và Bạch Vân vốn nghĩ là mình tất phải chết, chỉ biết nhắm mắt lại đợi chết, đột nhiên phát hiện thân thể đại hán đột nhiên ngừng lại, đao trong tay cách ngực mình không tới một thốn thì ngừng, xuất hiện tiếp theo làm hai nàng cảm thấy cảnh tượng quỷ dị, đao trong tay đại hán đột nhiên từ từ vụn vở, hóa thành bột phấn tiêu thất trong không trung .

Hai nàng mở lớn mắt, thấy tất cả phát sinh trước mặt, còn không đợi hai nàng có phản ứng gì, đã thấy thân thể của đại hán giống như gặp phải lực lượng cừơng đại công kích, toàn thân đột nhiên bay ngang ra ngoài . Ngơ ngẫn nhìn theo thân thể đại hán bay đi, hai nàng phát sợ, không biết phát sinh ra cứu cánh sự tình gì đây . Đột nhiên phát hiện có nhân ảnh lướt tới, hai nàng không khỏi quay đầu nhìn, thấy là Ngô Lai và Quản Phong Chỉ, hai nàng vui mừng . Tuyết Nhi xà vào lòng Ngô Lai, ủy khuất hỏi :"Vô lại đại ca, huynh sao lại tới đây? Huynh lại tới trể, người ta nhìn không ra huynh ." Ngô Lai nhè nhẹ vổ vai Tuyết Nhi đáp :"Tuyết Nhi, là huynh không tốt, lại để cho Tuyết Nhi một mình đối diện với địch nhân, lần sau sẻ không có nửa đâu." Nghe xong, Tuyết Nhi nằm vào lòng Ngô Lai, cảm thấy từ trên thân Ngô Lai truyền lại khí tức an toàn . Đột nhiên Tuyết Nhi ngưởng mặt cười :"đúng rồi, vô lại đại ca, sư tỷ thụ thương rồi, huynh mau đi xem sư tỷ đi!" Nghe được, Ngô Lai kinh hải nói :"Tuyết Nhi, chúng ta đi qua xem sư tỷ của muội và Bạch đại ca ra sao ?" Tuyết Nhi cao hứng nói :"Tốt quá! Huynh bế người ta đi ." một mặt nói, một mặt trong lòng Ngô Lai nhỏng nhẻo, trong vòng tay của Ngô Lai không những cho Tuyết Nhi có cảm giác thoải mái an toàn, hơn nửa còn làm cho Tuyết Nhi rất lưu luyến . Nhìn thấy mô dạng nhỏng nhẻo động nhân của Tuyết Nhi, Ngô Lai tâm niệm đại động, nhẹ nhàng bế Tuyết Nhi trong lòng, tiến tới chổ của Lãnh Ngưng Vũ ba người . Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ, Quản Minh ba người trong lúc đao của đại hán tiếp cận tới Tuyết Nhi và Bạch Vân, đều mau nhắm mắt lại, không nở nhìn thấy hai nàng thảm tử, trong lòng tuy thương tâm, nhưng không năng lực, không thể đề khởi lên chút công lực nào để cứu hai nàng . Qua hết phiến khắc, ba người tịnh không nghe thấy tiếng la thảm như trong tưởng tượng, không nhịn được mở hai mắt ra nhìn về hướng Tuyết Nhi và Bạch Vân .

Nhìn thấy trong mắt chính là tình cảnh đao trong tay của đại hán từ từ vở vụn, thân thể bay ngang ra ngoài, còn Tuyết Nhi và Bạch Vân vẫn bình an vô sự . Ba người trong lòng vui mừng, cao hứng vì Bạch Vân và Tuyết Nhi không có việc gì, đồng thời cảm thấy kỳ quái vì đại hán vô duyên vô cớ bay đi mất, lại đột nhiên thấy nhân ảnh của Ngô Lai và Quản Phong Chỉ xuất hiện, mới hiểu ra có thể là hành động của hai người . Bây giời ba người thấy đám người Ngô Lai tiến tới, trong mắt ba người thần sắc đã khác lạ, vừa kinh ngạc lại vừa kích động . Lúc ba người còn chưa tới được trước mặt Bạch Y ba người, Quản Minh đột nhiên ào tới Quản Phong Chỉ, nhào vào lòng lảo, nói ra lo lắng và nhớ nhung trong lòng . Lúc Ngô Lai bế Tuyết Nhi tới trước mặt Lãnh Ngưng Vũ và Bạch Y đang thụ thương, Bạch Y khích động nói :"Ngô huynh, đa tạ huynh đã cứu muội muội, nếu như không có huynh kịp thời nhanh tay chỉ sợ muội muội ta '''''." câu nói còn chưa nói ra hết, trên mặt vẫn còn vẻ lo lắng. Ngô Lai nói :"Bạch huynh, người phải cám ơn phải là ta, nếu như là không có huynh, chỉ sợ Vũ nhi và Tuyết Nhi đều đã nguy hiểm rồi ." Bạch Y đáp :"Ngô huynh, đừng nói thế ." còn tính nói tiếp đã bị Ngô Lai cắt ngang .

Ngô Lai nói :"Bạch huynh không cần nói nửa, ta còn phải trước hết khôi phục lại công lực cho huynh!" Nói xong nhân ảnh Ngô Lai chớp lên tới phía sau Bạch Y, hửu chưởng ấn lên hậu tâm của Bạch Y. Bạch Y chỉ cảm thấy một cổ chân khí cường đại vô bì tiến vào trong đan điền mình, trong đan điền phiến khắc đã xuất hiện ra chân khi' . Ngô Lai thu hồi thủ chưởng đang ấn ở bối tâm của Bạch Y, nói :"Bạch huynh, mau vận công khôi phục công lực ." Nghe xong, Bạch Y cảm kích nhìn Ngô Lai một cái, theo lời nhắm mắt ngồi xếp bằng xuống, vận lên nội công tâm pháp của bản thân. Vì Bạch Y biết được Ngô Lai đã đưa vào nội thể mình chân khí rất trân quý phi thường, có thể nâng cao vỏ công của mình tăng lên một tầng . Ngô Lai chuyễn thân thâm tình nhìn Lãnh Ngưng Vũ hỏi :"Vũ nhi, nàng không sao chứ ?" Lãnh Ngưng Vũ nghe xong, nhẹ nhàng đáp :"muội không sao ." vừa nói thì thân thể đột nhiên rung rẩy . Ngô Lai thấy thế đại kinh, liền ôm lấy Lãnh Ngưng Vũ vào lòng nói :"Vũ nhi, còn nói là không sao, nàng đã bị thường thành thế này, đều là ta không tốt ." Nói rồi nhịn không được nhè nhẹ hôn lên khuôn mặt trắng xanh tươi tắn của Lãnh Ngưng Vũ . Cảm thụ được quan tâm của Ngô Lai đối với mình, Lãnh Ngưng Vũ chỉ chống đối nhè nhẹ, nói :"Vô lại, chàng yên tâm, muội chỉ là quá kiệt sức, nghĩ ngơi chốc lát là tốt thôi."

Chương 85: Bình An Vô Sự

Dịch giả: yng68bld

Thấy Lãnh Ngưng Vũ cọ quậy, Ngô Lai ôm chặt hơn, nhẹ nhàng di động thân thể Lãnh Ngưng Vũ, làm cho Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi thoải mái hơn khi nằm trong lòng mình. Ngô Lai động tâm nói :"Vũ nhi, không cần nói nữa, huynh sẽ giúp muội liệu thương". Nói xong, tả chưởng dán vào sau lưng . Một cỗ chân khí cường đại vô bì tiến vào nội thể của Lãnh Ngưng Vũ. Lãnh Ngưng Vũ liền vận lên nội công tâm pháp của chính mình, tiếp thụ ngay lấy chân khí của Ngô Lai truyền qua . Sau phiến khắc, Lãnh Ngưng Vũ mở hai mắt ra, cảm kích nhìn ngắm Ngô Lai một cái, nói :"Vô lại, đa tạ huynh ." Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ sắc mặt trắng xanh đã biến thành hồng nhuận, càng hiện lên kiều diễm động nhân. Ngô Lai đáp :"Vũ nhi, không cần nói như thế, nàng sau này sẽ là thê tử của ta, cái này ta phải làm mà ." Nói rồi không khỏi ngơ ngẩn nhìn dung nhan động nhân của nàng, hận không thể mạnh bạo hôn Lãnh Ngưng Vũ vài phát, nhưng lại sợ mỹ nhân trách mắng, Ngô Lai chỉ ráng nhịn lại. Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ mặt đỏ lên, lúc này mới nhớ là mình còn trong lòng Ngô Lai, liền muốn thóat ra, nhưng lại bị Ngô Lai ôm chặt thêm. Lãnh Ngưng Vũ nói :"Vô lại, chàng thả muội ra, thương thế của muội đã tốt rồi, họ đang nhìn mình phải không?" Nói rồi mặt lại càng đỏ hơn. Kỳ thật giây phút này Lãnh Ngưng Vũ tịnh không thật tình muốn ly khai khỏi vòng tay của Ngô Lai, từ trên thân Ngô Lai truyền lại một khí tức nam tử và cảm giác thư phục an toàn làm Lãnh Ngưng Vũ mê say. Nguyên là Lãnh Ngưng Vũ đáp ứng lấy Ngô Lai vì thanh bạch của mình và cả thân thể đã bị hắn sờ mó qua, tịnh không thích lắm. Không, còn có thể nói là không có chút thích thú nào, không những không có thích, hơn nữa còn có chút hận ý, hận Ngô Lai khinh bạc, làm nàng mất đi cơ hội tìm được chân tình ái. Nhưng lúc này, Lãnh Ngưng Vũ chút ít hận ý trong lòng đã theo hai người mấy ngày qua đã từ từ tiêu thất, cho tới bây giờ, với sự tương cứu của Ngô Lai, câu nói thâm tình, và còn từ trên người Ngô Lai truyền lại cảm giác thư phục an toàn, đã cho Lãnh Ngưng Vũ cảm giác tìm ra được chỗ giựa, đồng thời từ từ tiếp thụ Ngô Lai. Nghe xong, Ngô Lai đáp :"họ đều đang nói chuyện, làm sao mà có thời gian nhìn chúng ta chứ ? Cứ để cho huynh ôm cho một lần cho tốt nhé ?" Nói rồi rồi ôm chặt lấy Lãnh Ngưng Vũ. Lãnh Ngưng Vũ lạnh lùng đáp :"không được ." Nói xong hai chữ này hơi có hối hận. Kỳ thật nàng đã rất thích được Ngô Lai ôm như vậy, nhưng qua mấy ngày ở chung với nhau Lãnh Ngưng Vũ đã rất hiểu về cá tính của Ngô Lai, nếu như đồng ý, nói không chừng Ngô Lai lại chiếm tiện nghi của mình, vì vậy phải lạnh lùng cự tuyệt. Nghe câu nói của Lãnh Ngưng Vũ, Ngô Lai chỉ có thể mở cánh tay đang ôm nàng, sợ sẽ làm giận mỹ nhân. Ngay tại lúc nay, Quản Phong Chỉ, Quản Minh hai người đã tới trước mặt mọi người, Bạch Y cũng đã tỉnh lại từ trong điều tức, nhìn Ngô Lai, ánh mắt không phải nói có rất nhiều cảm kích. Bạch Y nói :"ta xem ra chúng ta trước hết phải rời khỏi chỗ này! Chúng ta đã giết chết 2 người trong tứ đao, không thể để cho họ tiết lộ sự tình chúng ta có Hổ Phách Thần Châu, nếu như để họ tiết lộ ra tin tức này, chúng sẽ có phiền não rất lớn ." Nói như muốn giết chết hai đại hán còn sống, nhưng bị Ngô Lai cản lại. Ngô Lai nói :"Bạch huynh, không cần vậy, họ đã đào tẩu rồi ." Nguyên là lão tam bị Ngô Lai dùng ám kình chấn bay ra, thất khiếu lưu huyết chết đi, lại rớt xuống gần bên hai đại hán kia, cũng là kế bên lão đại và lão nhị, hai người thấy vậy thất kinh, không dám đối diện với công lực khủng bố của Ngô Lai nữa, tuy hai người không có nhìn thấy Ngô Lai xuất thủ, nhưng đã đóan ra là hành vi của Ngô Lai, lão tứ chết cũng vì Ngô Lai. Hai người lúc này thất kinh hồn phách, nhân lúc mấy người Ngô Lai không chú ý, bỏ chạy, cũng không quản tới thi thể của huynh đệ mình. Lúc này sau khi lão tam chết, Ảo Ảnh Mê Thiên Trận cũng tự động hóa giải, vô ảnh vô tung tiêu thất mất, Ảo Ảnh Mê Thiên Trận này đương nhiên không thể ngăn được người có võ công khủng bố như Ngô Lai. Nghe xong, Bạch Y đại kinh nói :"Cái gì ? bọn chúng đào tẩu rồi ? Huynh sao lại không cản họ lại ?" Trên mặt tỏ vẻ lo lắng. Hai đại hán đào tẩu, Ngô Lai đương nhiên phát hiện ra, nhưng tịnh không có lý tới họ, lúc nghe mới hỏi tới một lọat vấn đề, Ngô Lai không khỏi kỳ quái hỏi :"Bạch huynh, sao phải vậy ?" Bạch Y cười khổ nói :"huynh bây giờ tha cho hai người đó chạy đi, chúng ta sau này sẽ có phiền não lớn ." Bạch Y thấy mọi người đều dùng nhãn thần nghi hoặc nhìn mình, cũng không muốn làm tăng thêm lo lắng, nên nói :"không có gì, đợi chúng ta sau này gặp lại rồi bàn tiếp!" miệng thì nói vậy, nhưng trong tâm lại mong muốn vĩnh viễn không gặp mặt lại Thiên Vương Môn. Nghe xong lời, mọi người biết không nguyện ý nói ra, hắn phải có lý do, nên không đa ngôn nữa. Lúc này, Bạch Y lại hướng tới Quản Phong Chỉ kế bên nói :"Quản tiền bối, không biết tiền bối thế nào rồi ?" Quản Phong Chỉ đáp :"Đã tốt nhiều rồi, độc tố trong nội thể tuy không bị bức ra ngoài, nhưng đã bị Ngô Lai thiếu hiệp dùng nội lực áp chế được, tạm thời không có gì nguy hiểm ." Nguyên là Ngô Lai tuy dùng toàn lực vừa rồi tiến vào tâm mạch của Quản Phong Chỉ để bức ra độc tố, nhưng thủy chung vô pháp bức ra được độc tố từ nội thể của Quản Phong Chỉ, Ngô Lai tuy không nguyện ý bỏ qua, nhưng đối với độc tố này đã hết cách, nếu như dùng sức mạnh để bức ra, chỉ sợ thân thể Quản Phong Chỉ không chịu nổi, hơn nữa đột nhiên phát hiện Tuyết Nhi và Bạch Vân hai nàng xuất hiện nguy hiểm, nên kịp thời xuất thủ, bỏ qua không bức ra độc tố trong nội thể của Quản Phong Chỉ. Nghe xong, Quản Minh đột nhiên hỏi :"Gia gia, nếu không bức ra được độc tố, người vẫn có nguy hiểm ?" Quản Phong Chỉ dùng tay nhẹ nhàng vỗ đầu Quản Minh nói :"Minh nhi, đừng có lo lắng, gia gia không có gì, nói không chừng qua một thời gian sẽ khỏe lại ." Quản Minh cao hứng nói :"Gia gia không gì, Minh nhi đã không lo lắng nữa ." Nhìn thấy ông cháu hai người tình thâm như thế, mọi người đều hâm mộ phi thường . Đặc biệt là Ngô Lai, tới nay không có ai đối với hắn qua như thế . Phiến khắc, Bạch Y nói :"giờ không còn sớm nữa, chúng ta hay là trước hết ly khai chỗ này!" Lúc này đã là gần tối . Thấy mọi người gật đầu, nên Bạch Y dẫn đầu hướng xe ngựa tiến tới . Lúc mọi người lên tới trên xe, một loạt âm thanh quỷ dị sắc bén truyền lại, gần như muốn thủng màng nhỉ của mọi người, mọi người sợ hãi liền bịt tai lại . Sau khi âm thanh sắc bén quỷ dị qua đi, tiếp theo lại từng trận âm thanh, từ tứ diện bát phương truyền lại, càng lúc càng gần tới xe ngựa của mọi người . Ngô Lai hướng về chung quanh nhìn tới nhìn lui, nhưng không có thấy có gì khả nghi, nên kỳ quái nói :"Âm thanh này là gì đây ?"

Chương 86: Bách Xà Đại Trận

Dịch giả: yng68bld

Mấy người phía Bạch Y cũng hứơng về tứ phía nhìn xuôi nhìn ngược, tịnh không có phát hiện có gì khã nghi, đều lắc đầu, đưa mục quang tới Quản Phong Chỉ, vì Quản Phong Chỉ là lảo giang hồ, mọi người đều nghĩ từ chổ Quản Phong Chỉ chắc là có được đáp án . Quãn Phong Chỉ cũng trên mặt nghi ngờ nhìn tới nhìn lui chung quang, không biết được âm thanh cổ quái đó là vật gì phát ra. Đột nhiên Quản Phong Chỉ sắc mặt đại biến, kinh hô lên :"Không tốt!" Nghe xong, mọi người đều sửng sốt, không biết từ miệng Quản Phong Chỉ nói ra không tốt là ý tứ gì . Bạch Y hỏi :"Quản tiền bối, cái gì không tốt vậy ?" Quản Phong Chỉ hình như không nghe được Bạch Y nói gì, như là đang chăm chú lắng nghe âm thanh quỷ dị kia trong giây lát . Phiến khắc sau Quản Phong Chỉ đột nhiên nói lớn lên :"Chạy mau, đây là âm thanh của rắn, đúng, chính là âm thanh lúc rắn bò đi cùng với đất ma sát." Nguyên là Quản Phong Chỉ đã từ trong kinh nghiệm lảo luyện giang hồ đóan ra âm thanh này là do rắn và mặt đất ma sát phát ra . Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi ba nàng giật mình thét lên :"Rắn ?" đồng lúc giật mình hết lên, trên mặt lộ vẻ kinh khủng nhìn chung quanh. Sợ rắn, đây là thiên tính của nữ nhân Ngô Lai và Bạch Y nghe xong cũng lâý làm kỳ quái phi thường. Ngô Lai hỏi :"chổ này sao lại tới nhiều rắn như vậy ?" vì Ngô Lai đã từ trong âm thanh nghe ra có rất nhiều rắn cùng mặt đất ma sát phát xuất ra âm thanh. Quản Phong Chỉ đáp :"đây khẳng định là Niên Dữ Hành lảo độc vật đó tạo ra, đây là chuyên môn của lảo độc vật." Thấy hai người còn đang nghe, Quản Phong Chỉ vội nói :"Được rồi, chúng ta trước tiên phải ly khai chổ này, đợi có cơ hội ta sẻ lại nói cho các ngươi nghe nửa ." Nói xong để cho Bạch Y chỉnh đốn xe. Lúc mọi người nói chuyện, những âm thanh kỳ quái lại càng lớn lên, chỉ thấy chung quanh xe ngựa có hơn ngàn vạn con rắn từ từ vây quanh xe ngựa, đủ loại đủ dạng, lớn nhỏ không bằng nhau, đều đang phun phì phì, rất hãi nhân, hơn nửa chung quang còn không ngừng có rắn đang xông tới . Nhìn thấy ngàn vạn con rắn này, Ngô Lai và Bạch Y sợ quá im lặng, không tưởng nổi chổ này lại có tới nhiều rắn như vậy, đơn giản là một ổ rắn, hai người chưa từng thấy qua nhiều rắn như vậy . Cả nửa ngày không thấy xe ngựa có động tĩnh, Quản Phong Chỉ ngồi trong xe hỏi :"sao lại không đi? Lại là không đi hay là không đi được ." thanh âm rất khẫn trương . Do vì Quản Phong Chỉ và Quản Minh thân bị thương, nên Ngô Lai an bài trong xe cùng với Lãnh Ngưng Vũ ba nàng. Nghe xong, Ngô Lai và Bạch Y hai người nhìn nhau một cái, đều thấy được kinh hải trong mắt của đối phương, đối diện với nhiều rắn như thế này, có là cao thủ cũng thúc thủ hết cách . Ngô Lai cười khổ đáp :"Tiền bối, không đủ thời gian rồi ." Lúc này, Quản Phong Chỉ đã đưa đầu ra ngoài xem thấy được nhiều rắn như thế trước mắt, cũng phát sợ . Tam nữ trong xe tuy sợ, nhưng thấy bên goài lâu vẫn chưa có động tĩnh, không nhịn được hiếu kỳ trong lòng, cũng đưa đầu ra ngoài xe, thu vào mắt là số rắn đếm không hết, hơn nửa từ trong mắt của rắn còn xuất ra quang mang hung bạo, nhìn giống như đã lâu lắm chưa ăn gì . Ba nàng tựa hồ đồng lúc sợ hải hét lên, sợ tới mặt tái xanh, liền nhanh chóng chui lại ngay vào trong xe, trong mắt cón ánh lên sắc hoảng sợ . Ba nàng không ngừng vổ ngực mình, Bạch Vân và Tuyết Nhi tựa hồ đồng thời xuất thanh, trong thanh âm nói chuyện không đè nén nổi hoảng sợ trong lòng, thanh âm hơi rung rung . "Ca ca mau đuổi đám rắn đó đi di, dể sợ quá ." "Vô lại đại ca, huynh mau đuổi đám quái vật đi di, mụôi sợ quá ." Trong mắt của Tuyết Nhi, đám rắn này đã thành ra là quái vật, xem ra nếu mấy người Ngô Lai không đuổi đám rắn này đi, đám rắn này có thể ăn ngay thịt nàng . Nghe xong, Ngô Lai và Bạch Y chỉ có thể chia nhau cười khổ . Ngô Lai liền vội nói an ủi :"mấy nàng không cần phải sợ, ở trong xe đùng có loạn động, chúng ta sẻ đuổi ngay rắn đi." Vừa nói vừa cười khổ cùng với Quản Phong Chỉ nhìn nhau, không tưởng nổi nữ nhân sợ rắn đến thế . Đột nhiên đàn rắn này đã bò tới hướng xe ngựa trong trật tự, từ từ bắt đầu bao vây lấy xe, tới ngoài xe khoãng 3,4 trượng, rồi ngửng đầu lên phun phì phì, chăm chú nhìn ngóng tới xe ngựa . Ngô Lai kỳ Quái nói :"đàn rắn này xem ra rất có tính thông linh, bổng có thể phi thường nghĩ tới vây lấy chúng ta lại ở chổ này ." Nghe xong, Quản Phong Chỉ đáp :"đám rắn này đều đã qua nhiều năm huấn luyện độc môn, chỉ như thế mới thông linh như vậy . khi đó có thể nghe theo lời chủ nhân, nghe theo tới vây lại chúng ta . Còn đang nói, Quản Phong Chỉ đột nhiên toàn thân chấn động, thất thanh kinh hô lên :"Bách Xà Đại Trận!" "Bách Xà Đại Trận ?" Ngô Lai và Bạch Y nghi hoặc hỏi lại . Nhìn thấy nhãn thần nghi hơặc của hai người, Quản Phong Chỉ giải thích :"Bách Xà Đại Trận thật là một trận pháp lợi hại phi thường trong độc môn, không tưởng nổi Niên Dữ Hành cái lảo độc vật này bổng lại dụng nó để đối phó chúng ta, xem ra hôm nay chúng ta nghĩ muốn rời khỏi đây an nhiên vô dạng, thật là rất khó khăn ." Đối diện với Bách Xà Đại Trận, Quản Phong Chỉ một điểm tin tưởng cũng không có, vì lảo hiểu rỏ lợi hại bên trong của Bách Xà Đại Trận . Bách Xà Đại Trận này thật là một trận pháp rất lợi hại của độc môn, dùng tới cả trăm loại dộc xà hiếm thấy tạo thành, tên là Bách Xà Đại Trận tịnh không phải chỉ có vài trăm con rắn, mà là có trên ngàn vạn độc xà . Nhắc tới Bách Xà Đại Trận này, người giang hồ nghe qua là biến sắc, cũng không biết đã có bao nhiêu cao thủ giang hồ đã chết dưới trận này, nhưng không có biện pháp nào đẩy lui được Bách Xà Đại Trận này, thấy được người của độc môn bỏ chạy là thượng sách . Nghe xong, Ngô Lai không tin tưởng hỏi :"Bách Xà Đại Trận này thật sự lợi hại như vậy à ?" Không đợi cho Quản Phong Chỉ hồi đáp, Bạch Y ngay bên đã đáp :"Đương nhiên rồi, mới nhìn được nhiều rắn như vậy, đã có cảm giác tâm lý phát hải, còn làm cho tay chân mềm đi, giết cũng không được, ta xem ra chúng ta còn chưa bị họ công kích, chúng ta mau nghĩ ra biện pháp ly khai đi!" Lúc Bạch Y đang nói, một thanh âm quái dị nổi lên, chính là thanh âm của Niên Dữ Hành. "Muốn chạy, không dể như vậy, hôm nay Bách Xà Đại Trận đã thành lập, các ngươi dù là thần tiên cũng đừng mong trốn thóat . Thanh âm tạm hạ xuống rồi nói tiếp :"Quản lảo quỷ, ta đã nói qua nhất định phải kiếm ngươi báo thù, hôm nay để cho các ngươi thưởng thức lợi hại của Bách Xà Đại Trận độc môn của ta, hơn nửa mấy bảo bối này của ta đã nhiều ngày rồi chưa ăn uống gì qua, bọn ngươi sẻ là bửa ăn của mấy bảo bối này của ta .

Chương 87: Đại Chiến Bách Xà (1)

dịch yng68bld biên tập Thiên Mã Hành Không

HNTĐ: Đại Chiến Bách Xà Theo thanh âm của Niên Dữ Hành từ tứ diện bát phương truyền lại, hiện lên phiêu phù bất định, làm người ta vô pháp biết chắc được lão ta ở đâu, bên trong còn pha thêm tiếng cười phong cuồng của lão . Lúc nghe thấy thanh âm của Niên Dữ Hành truyền qua, ba người Ngô Lai nhân đó tìm kiếm tung ảnh của Niên Dữ Hành, cả nửa ngày cũng không có phát hiện gì . Ba người Ngô Lai nhìn nhau một cái, sắc mặt trống không, không hiểu được Niên Dữ Hành có thể trốn ở đâu, bây giời ba người nghe được Niên Dữ Hành nói là mấy độc xà này mấy ngày rồi đều không có ăn gì, hơn nửa nhìn thấy mấy con rắn có hung quang ngay trước mắt, mọi ngươi không khỏi không tin lời nói của Niên Dữ Hành, trong lòng đều rất kinh ngạc phẫn nộ, không tưởng nổi Niên Dữ Hành lại tàn nhẫn như thế, dùng phương pháp như vậy đối phó với mấy người mình . Quản Phong Chỉ ngưng thần nhìn chung quanh, đột nhiên nói lớn lên :"Lảo độc vật, ngươi không phải là muốn Hổ Phách Thần Châu chứ ?" "Không sai, ta đích xác là muốn Hổ Phách Thần Châu." Đợi hết phiến khắc, thanh âm của Niên Dữ Hành truyền lại, vẫn là giống như phiêu phù bất định, khó nắm chắc lão ta ở đâu . Quản Phong Chỉ nói :"Lảo độc vật, nếu như chúng ta bị mấy độc xà này ăn mất, ngươi cũng không lấy được Hổ Phách Thần Châu ." 'Hắc hắc ' một tiếng cười, thanh âm Niên Dữ Hành truyền lại . "cái này người không cần lo lắng, chỉ cần các ngươi chết hết, Hổ Phách Thần Châu ta có lấy được hay không lấy được đều không quan trọng, ta có thể không nghĩ tới để cho các ngươi có bảo vật như Hổ Phách Thần Châu để khắc chế độc vật của ta ." Đột nhiên, ngữ khí của Niên Dữ Hành biến động, lạnh lùng nói :"Các ngươi nghĩ là có thể dẫn dụ ta xuất thanh, để kiếm ra ta đang ẩn chổ nào sao ? Nhưng bọn ngươi chỉ phí tâm kế thôi, ta sẽ không cùng với bọn người tốn lời nào nữa ". Thanh âm vẫn là giống như phiêu phù bất định, làm người ta vô pháp nắm được . Đợi cho tiếng nói của Niên Dữ Hành hạ xuống, không có một động tĩnh gì . Quản Phong Chỉ không thê tưởng nổi đối phương có thể nhanh chóng nhìn xuyên qua mưu kế của mình, vốn muốn mượn nói chuyện để có cơ hội tìm ra ra chổ Niên Dữ Hành ẫn thân, sau đó ba người sẽ nhân cơ hội tới đánh chết lão. Vì Quản Phong Chỉ biết độc xà này cần người khống chế, Niên Dữ Hành lại chính là người khống chế mấy độc xà này, chỉ cần giết chết được Niên Dữ Hành, mấy độc xà này sẻ mất đi khống chế, và Bách Xà Đại Trận này sẻ không cần tấn công cũng sẽ bị phá đi . Đối với võ công của Ngô Lai, Quản Phong Chỉ đã từng biết qua chiều sâu, nội lực cường đại kinh khủng đã đạt tới hàng thiên đạo cao thủ trong truyền ngôn, có khả năng so ra còn cao hơn nữa. Vì vậy Quản Phong Chỉ muốn dùng kế này, muốn kiếm ra chổ ẩn thân của Niên Dữ Hành, nắm lấy cơ hội giết lão. Quản Phong Chỉ không tưởng nổi là Niên Dữ Hành lại nhanh chóng nhìn thấu mưu kế của lão.

Lúc hai người nói chuyện Ngô Lai và Bạch Y không ngừng di động mục quang, nhưng thủy chung vô pháp phát hiện ra chổ ẩn thân của Niên Dữ Hành . Ngay lúc đó, một tiếng như tiếng còi sắc bén nổi lên, nhanh lẹ chói tai . Nghe qua tiếng còi, Quản Phong Chỉ sắc mặt đột nhiên đại biến, mau lẹ nói :"các ngươi coi chừng, lảo độc vật này đã phát động ra xà trận, đám độc xà này sẻ công kích tới chúng ta ." Nói rồi hửu thủ đã nắm lấy Đoạt Mệnh Kiếm trong tay . Nghe xong lời, Ngô Lai và Bạch Y hai người cũng đã toàn thân giới bị để ý tới nhất cử nhất động chung quanh. Chỉ thấy đám độc xà sau khi tiếng còi sắc bén nhanh lẹ vang lên, đã động đậy, đưa đầu lên thổi phì phì nhưng vẫn chưa bò tới. Đột nhiên, đám độc xà gần chổ ba người nhất như là đồng loạt theo hướng ba người bay tới, cùng lúc đám độc xà trước mặt bay tới, đám rắn phía sau cũng đã bay lên hướng tới ba người Ngô Lai công kích. Nhìn thấy đám độc xà đột nhiên phi thân bay lại, Ngô Lai, Quãn Phong Chỉ, Bạch Y ba người đều thất kinh, liền hướng tới đám rắn đang công kích kia nghênh đón. Chỉ thấy bảo kiếm trong tay Bạch Y vung múa lên, gió cũng không thổi vào được. Đám độc xà khi bay đến trước mặt Bạch Y, nếu không bị bảo kiếm trong tay Bạch Y chém làm nhiều khúc, thì cũng bị kiếm của Bạch Y chấn bay ra ngoài. Quản Phong Chỉ lạnh lùng không ngừng chú ý đến độc xà đang phóng tới công kích mình, Đoạt Mệnh Kiếm trong tay động lên, xuất ra nhiều đạo kiếm khí cường đại cuốn tới theo hướng độc xà đang phóng lại kia. Đám độc xà này còn chưa tới được bên thân của Quản Phong Chỉ, thì đã bị Quản Phong Chỉ phát xuất ra kiếm khí cường đại ụp chém tới, máu cùng thi thể trong không trung bay loạn lên. Còn bên Ngô Lai, chỉ thấy trên người Ngô Lai phát ra quang mang nhàn nhạt. Đám độc xà kia khi phóng tới cách Ngô Lai ngoài một trượng thì không cách nào tiến tới. Nhìn thấy trước mắt độc xà không ngừng phóng tới công kích mình, Ngô Lai trong lòng đại nộ, thủ chưởng chợt vung ra một chưởng, thấy một đạo kình khí cường đại cuốn tới hướng đám độc xà đang phóng lại, sau khi kình khí cường đại của Ngô Lai hạ xuống, trước mắt hắn những độc xà bị quét trúng đã hóa thành bụi biến mất trong không trung Ba người đều thi triễn ra các tuyệt học của mình, không ngừng chém các độc xà đang phóng tới tấn công mình, ba người không ngừng giết, nhưng đám độc xà cũng không ngừng công kích tới, xem ra giống như giết mãi không hết. Lúc này, bên cạnh ba người Ngô Lai xác của độc xà đã đầy ắp lên như núi, chổ nào cũng là máu và thi thể bể nát từng khúc của độc xà, mùi hôi nồng nồng bốc lên xuyên vào mũi mấy người, nhưng đám độc xà kia vẫn không ngừng công kích tới ba người. Ba người cũng không biết đã chém giết được bao lâu, đã giết chết bao nhiêu độc xà, chỉ cảm thấy được tay của mình tê đi như khúc cây. Nhưng đám rắn kia vẫn không ngừng công kích mình, làm cho ba người có cảm giác như là giết mãi không tận. Cảm thấy được đám độc xà này càng công kích càng lợi hại, hơn nữa số lượng của đám độc xà này càng ngày càng nhiều, ba người đều thất kinh, đồng thời trong lòng tự nghĩ: "nhiều rắn như vậy, chúng ta sao có thể giết được, sợ là vẫn chưa giết xong, đã mệt quá mà chết đi". Ngô Lai một chưởng đập nát độc xà đang công kích tới mình, nói lớn lên :"Quản tiền bối, Bạch huynh, đám độc xà này nhìn giống như là giết hoài không hết, cứ như thế này, sợ là không tốt ". Bạch Y một kiếm chém đứt nhiều con độc xà đang công kích mình, cũng nói lớn lên :"Đúng rồi! Đám rắn này quá nhiều, kiểu này chúng ta không bị đám rắn này độc chết, cũng bị mệt chết." Nói xong lại thần tốc vung kiếm chém tới độc xà công kích tới mình. Quản Phong Chỉ một bên phát ra kiếm khí chém chét độc xà đang công kích mình, một bên cười khổ đáp :"Ta cũng không biết, ta cũng là là lần thứ nhất gặp phải Bách Xà Đại Trận này, đã không tưởng nổi là có nhiều độc xà tới vậy." thấy trước mắt giết không hết được độc xà, Quản Phong Chỉ cũng thất kinh, không biết ứng phó ra sao. Ngô Lai, Bạch Y hai người nghe xong, chỉ biết cười khổ, tay chân không được nghĩ, không ngừng chém giết đám độc xà công kích mình. Tại lúc này, tiếng còi sắc bén lại đột nhiên khởi lại, biến thành hòa hoãn đi, không còn gấp rúc như trước đây.

Chương 88: Đại Chiến Bách Xà (2)

Dịch giả: yng68bld

Nghe được âm thanh này, ba người Ngô Lai ngưng tụ tâm thần, chuẩn bị nghênh tiếp công kích mới, nhưng kết quả lại làm ba người kinh hoảng lầm. Khi âm thanh sắc bén kia nôi lên, đàn rắn đang vốn công kích Ngô Lai, Quản Phong Chỉ, Bạch Y ba người đột nhiên quay đầu nhanh chóng lui lại, Ngô Lai ba người đều kích vào khoảng không, không khỏi đờ đẫn ra. Chỉ thấy đàn rắn đang vây công ba người sau khi nghe được âm thanh chói tai đột nhiên trật tự lui lại phía sau, cho tới khi thối xa ra ngoài ba người hơn mười trược thì dừng lại, trừng lên cặp mắt sáng xanh đói khát, làm ngươì nhìn thấy phải phát run, đặc biệt là tại đêm tối như thế này, cặp mắt đó thật là hãi nhân. Thấy bao nhiêu rắn đó trước mắt như thủy triều thần tốc lui lại, Ngô Lai, Quản Phong Chỉ và Bạch Y ba người đều nhi khờ ra, không minh bạch sao lại đột nhiên lui lại, đồng thời trong lòng không khỏi vui mừng . Ngô Lai kỳ quái nói :"đàn rắn này sao lại đột nhiên thối lui ?" Bạch Y trên mặt cũng lộ vẻ kỳ quái khi thấy đàn rắn đó như thủy triều lui ra ngoài hơn 10 trượng, không minh bạch là vì sao . Quản Phong Chỉ nhìn tới nhìn lui chung quanh, phát hiện ra rắn chỉ là thối ra hơn chục trượng, tương tự như vây lấy mọi người, không công kích tiếp . Quản Phong Chỉ nói :"ta cũng không thật rỏ lảo độc vật này lại làm trò quỷ gì, có thể vì lảo động tâm với đám rắn bị chúng ta chém giết, đám rắn này phải trải qua nhiều năm huấn luyện, khi đó mới thông linh như vậy ." Còn đang nói, Quản Phong Chỉ đại kinh nói :"Không tốt rồi!" Nghe xong, Ngô Lai và Bạch Y hai người vội hỏi lại :"Quản tiền bối, sao rồi ?" Quản Phong Chỉ cười khổ đáp :"Lảo độc vật này muốn để chúng ta bị khốn ở chổ này, tiêu hao thể lục của chúng ta, sau đó lại dùng đàn rắn đó công kích chúng ta." Ngô Lai, Bạch Y hai người nghe xong đã thất kinh . Tại lúc này, từ tứ diện bát phương truyền lại thanh âm phiêu phù bất định của Niên Dữ Hành. "Quản lảo quỷ, ngươi hiện tại nghĩ tới thì đã trể, đợi tới lúc các ngưới đói tới toàn thân vô lực, ta lại cho các bảo bối của ta từ từ công kích các ngươi, cắn xé các ngươi, để cho các ngươi nếm thử tư vị của các loại khủng bố của lúc tử vong, một là báo thù cho các bảo bối của ta đã bị các ngươi giết tạp cả lên ." "nghĩ tới tình cảnh như thế này đều làm người mong đợi! ha ha!ha ha!" tạm ngưng rồi thanh âm phiêu phù lại truyền tới, bên trong còn pha lẫn tiếng cười phong cuồng làm người lạnh tim . Ngô Lai, Quản Phong Chỉ, Bạch Y ba người đối mắt nhìn nhau, đều không tưởng nổi Niên Dữ Hành lại có thể tàn nhẫn như thế, nghe được tiếng cười điên khùng làm người lạnh tim đó của lảo, nhất thời cũng nghĩ không ra biện pháp ly khai. Đối với đám rắn đã bị Ngô Lai ba người chém giết, Niên Dữ Hành đương nhiên động tâm phi thường, đám rắn này lảo đã khổ sở biết bao năm huấn luyện ra, vì vậy Niên Dữ Hành thấy đám rắn này bị Ngô Lai ba người chém giết, nên rất động tâm, vì thế nghĩ tới phương pháp dùng rắn vây khốn mọi người. Lúc này, Quản Phong Chỉ nói :"chúng ta trước tiên không cần quãn tới đàn rắn đó, nhìn kiểu này lảo độc vật tạm tthời sẻ không để cho bọn chúng công kích tới chúng ta, chúng ta trước hết xem thử Lãnh cô nương họ ra sao rồi ?" Nghe xong, Ngô Lai và Bạch Y hai người sắc mặt đại biếnt, lúc này mới nhớ tới Lãnh Ngưng Vũ ba nàng còn ở trên xe, hơn nữa ba nàng đều rất sợ rắn, trong lòng rất lo lắng. Đồng lúc lo lắng, hai người đã với tốc độ nhanh nhất lướt tới hướng xe ngựa . Lúc hai người tới được xe, khi mở màn che ra, không khỏi chỉ là kinh hoảng lầm. Chỉ thấy Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Bạch Vân tam nữ ôm nhau lại thành một khối, Lãnh Ngưng Vũ ôm hai nàng kia trong lòng, cảnh giác nhìn chung quanh, đang ráng ép xuống sợ hải trong lòng, còn Quản Minh cung do vì cánh tay thụ thương đang ngồi trên càng xe, quan sát động tĩnh chung quanh xe ngựa . Cảm thấy có người kéo màn che xe lên, Lãnh Ngưng Vũ toàn thân rung lên, thấy là Ngô Lai và Bạch Y, nhãn thần biến ngay từ cảnh giác thành dể chịu, Tuyết Nhi và Bạch Vân trong lòng Lãnh Ngưng Vũ cảm thấy được rung động của thân thể Lãnh Ngưng Vũ, ngóc đầu lên từ trong lòng nàng, thấy là Ngô Lai và Bạch Y, hai nàng vui mừng . Tuyết Nhi hỏi :"Vô lại đại ca, Bạch đại ca, các huynh sao giờ mới tơi? Tuyết Nhi sợ muốn chết đây ." Nói rồi còn nhìn ra xa xa . Bạch Vân tuy rất cao hứng, nhưng vẫn không nói gì . Ngô Lai đáp :"Tuyết Nhi, đừng có sợ, đại ca sẻ bảo vệ các người, mấy nàng trước tiên phải ở trong xe ngựa này, đừng có loạn động ." Tuyết Nhi lại hỏi :"Vô lại đại ca, đám rắn đó mấy huynh đã đuổi đi chưa?" Ngô Lai đáp :"Tuyết Nhi, yên tâm đi! Đám rắn này tuy đã tạm thời bị chúng ta đuổi đi, bất quá, bọn chúng có thể lại tới công kích chúng ta ." Nghe xong, Tuyết Nhi kinh hoảng, lại nhanh lẹ xuyên vào lòng Lãnh Ngưng Vũ, nói lớn lên :"các huynh mau đuổi bọn chúng chạy đi, người ta không muốn thấy mấy thứ ác tâm đó nửa ." nói rồi trốn vào lòng Lãnh Ngưng Vũ, không ló đầu ra . Thấy được Tuyết nhi biểu hiện như thế, Ngô Lai và Bạch Y đối mắt nhìn nhau, không khỏi lắc đầu cười khổ . Lúc này Bạch Vân hỏi Bạch Y :"Ca ca, các người có phải thật là không đuổi được đám rắn đó đi?" Nói rồi trên mặt lộ ra nét sợ hải . Đột nhiên thanh âm của Quản Phong Chỉ truyền lại . "Các người yên tâm đi, đám rắn này tạm thời sẻ không công kích chúng ta nửa ." theo sau tiếng nói người đã tới bên xe . Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ ba nàng trong lòng sợ hải đã giảm bớt, nhưng vẫn không dám di động, sợ là rắn vẫn ở ngoài xe, lúc nào cũng có thể cắn mình . Ngô Lai đột nhiên kỳ quái hỏi :" Các nàng sao lại không bị rơi vào công kích của rắn ?" Nguyên là Ngô Lai phát hiện chung quanh xe ngựa tịnh không có thi thể của rắn . Lãnh Ngưng Vũ ba nàng nghe được Ngô Lai nói thế đều ngơ ngẫn, lúc này nhớ lại đúng là mình không bị rắn tấn công, trong lòng cũng rất kỳ quái, còn Quản Phong Chỉ và Bạch Y hai người cũng ngở ngàng. Lúc này Quản Minh nãy giờ không nói gì đột nhiên lên tiếng :"có, đương nhiên có bị rắn tấn công ." Nghe xong, Tuyết Nhi và Bạch Vân đại kinh, la lớn lên :"Ở chổ này ?" Nói rồi nét mặt kinh khủng nhìn chung quanh xe . Quản Minh đáp :"đám rắn đã chạy rồi .' Nói xong kỳ quái nhìn Tuyết Nhi và Bạch Vân, trong lòng suy nghĩ sao hai nàng lại sợ rắn tới như thế . Tuyết Nhi và Bạch Vân biết được là hoảng kinh lầm, không khỏi trừng mắt nhìn Quản Minh một cái . Tuyết Nhi nói :"ngươi sao lại nói cũng nói không hết lời, làm ta sợ muốn chết ." Nói rồi vẫn vổ vổ ngực mình . Bạch Y kỳ quái hỏi :"Đã bỏ chạy rồi ?" Quản Minh đáp :"đúng rồi! vốn là có thật rất nhiều rắn tới xe ngựa chổ này vây lại, nhưng không hiểu vì gì mà lúc đám rắn khi tới gần xe, như là gặp được thứ gì làm bọn chúng sợ hải, không dám tấn công tới bọn đệ ."

Chương 89: Đại Chiến Bách Xà (3)

Dịch giả: yng68bld

Nghe xong, đám người Ngô Lai đều rất kỳ quái, không minh bạch vì gì mà đám rắn khi tới được xe ngựa thì lại đột nhiên ngừng lại. Quản Phong Chỉ như suy nghĩ tới gì đó, đột nhiên nói :"Hổ Phách Thần Châu. Nhất định là Hổ Phách Thần Châu." Ngô Lai kỳ quái hỏi :"Hổ Phách Thần Châu ? Hổ Phách Thần Châu có quan hệ gì ?" Bạch Y, Lãnh Ngưng Vũ mọi người cũng kỳ quái nhìn Quản Phong Chỉ . Thấy vậy, Quản Phong Chỉ trầm ngâm giây lát, đáp :"đám rắn đó nhất định là sợ Hổ Phách Thần Châu kia ." Thấy mọi người vẫn chưa hiểu, Quản Phong Chỉ lại tiếp :"Hổ Phách Thần Châu này là vạn niên hổ phách thạch hấp thụ thiên địa tinh khí mà thành, có công năng bách độc bất xâm, là khắc tinh của độc vật trên thế gian, đám rắn kia cũng chỉ bất quá là độc vật bình thường, gặp phải Hổ Phách Thần Châu cũng phải cúi đầu xuống ." Giống như chính Quản Phong Chỉ vừa nói, đám rắn kia vì vậy không dám tấn công mấy người trên xe, chính là sợ hải Hổ Phách Thần Châu trên người Lãnh Ngưng Vũ. Đám rắn này đã trãi qua huấn luyện đặc thù của độc môn, có tính thông linh, đối với Hổ Phách Thần Châu loại thần vật này cảm ứng đặc thù, khi đám rắn này tới gần xe ngựa, cảm ứng được Hổ Phách Thần Châu cho chúng một khí tức nguy hiểm, một loại khí tức làm chúng hỏang sợ, khí tức làm cho chúng muốn thần phục, vì vậy khi đám rắn cũng chỉ có thể vây lấy xe, không dám tấn công, cho tới khi Niên Dữ Hành thổi lên tiếng còi lui lại, đám rắn này liền thần tốc lui ra . Nghe xong, đám người Ngô Lai vui mừng . Tuyết Nhi cao hứng nói :" nói như vậy, chúng ta không còn phải sợ đám rắn đó nửa ?" Quản Phong Chỉ đáp :"Đương nhiên rồi, có Hổ Phách Thần Chầu này, đàn rắn kia không vây khốn được chúng ta nửa." Ngô Lai nói :"nếu là như thế, chúng ta mau ly khai chổ này ." Thấy mọi người gật đầu, Ngô Lai liền dẫn đầu xuống khỏi xe ngựa . Lúc xuống xe, Lãnh Ngưng Vũ, Bạch Vân, Tuyết Nhi ba nàng trước mắt toàn là các khúc rắn vung vãi khắp nơi, nồng nặc mùi máu chui vào trong mủi ba nàng . Tuyết Nhi cuối cùng không chịu nổi, mở miệng bắt đầu ói, vừa ói vừa nói :"chổ này ghê tởm quá, khó ngửi quá ." Sắc mặt của Lãnh Ngưng Vũ và Bạch Vân cũng đã trắng bệch, bị hiện tượng trước mắt làm nhảy thót lên . Nhìn thấy Tuyết Nhi ói mửa, Ngô Lai liền tiến tới trước nói :"Tuyết Nhi, mụôi không gì chứ ?" Vừa nói vừa đập lưng Tuyết Nhi . Qua hết một lúc, Tuyết Nhi đáp :"Vô lại đại ca, chổ này khũng bố quá, chúng ta mau ly khai khỏi đây đi!" Ngô Lai còn chưa nói gì, Quản Phong Chỉ kế bên đã nói :"chúng ta mau chạy đi, nói không chừng lảo độc vật kia lại đang chuẩn bị độc vật gì đối phó chúng ta, còn không chạy chỉ sợ là không kịp ." Nghe xong, đám người Ngô lai đại kinh, đám rắn này đã làm mọi người hoảng sợ chịu không muốn nổi, nếu như Niên Dữ Hành lảo độc vật kia lại giở trò độc vật cổ quái gì nửa, sẻ rất khó đối phó . Nghĩ tới đây, mọi người đều không khỏi tăng nhanh bước đi, xe ngựa cũng không tính tới nửa, mấy thứ độc vật này thật không dể đối phó, dù cho có Hổ Phách Thần Châu trong người . Lúc này, đám rắn bị Niên Dữ Hành điều khiễn lui lại, cách ngoài mọi người hơn chục trượng, trong mắt chớp lên lục quang, đặt biệt là mát mắt trong bóng đêm, làm người thấy đựơc cảm thấy hoảng sợ . Tuyết Nhi đột nhiên phát hiện ra quang mang lục sắc này, không khỏi hiếu kỳ hỏi Ngô Lai kế bên :"Vô lại đại ca, mấy lục sắc quang mang kia là gì vậy ?" Ngô Lai còn chưa hồi đáp, Quản Minh bên cạnh đã trã lời :"là rắn!" Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi tựa hồ đồng thời đại kinh hỏi :"rắn ?" đồng lúc đại kinh hai nàng đã mau chóng ôm lấy Ngô Lai, chúi đầu trốn vào lòng hắn, không dám nhìn đàn rắn đang phát ra lục sắc quang mang nửa, Bạch Vân cũng đại kinh đồng thời tránh vào sau người Bạch Y. Nhìn thấy ba nàng biểu hiện như thế, Ngô Lai và Bạch Y không khỏi nhìn nhau cười khổ, không tưởng nổi Lãnh Ngưng Vũ ba nàng lại phát sợ như vậy đối với rắn. Ngô Lai nhẹ nhàng vổ vai hai nàng đang trong lòng hắn, nói :"Vũ Nhi, Tuyết Nhi, đừng có sợ, các nàng xuống đi, đợi khi chúng ta ra khỏi xà trận này là không việc gì nửa hết ." Đối với câu nói của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi hình như là không hề nghe, vẫn ôm chặt lấy vai Ngô Lai, không chịu buông tay. Ngắm nhìn hai nàng trong lòng, Ngô Lai chỉ có thể cười khổ. Kế một bên Bạch Vân đã bị Bạch Y an ủi một hồi lâu, mới dám ly khai khỏi sau lưng Bạch Y, nhưng trong mắt nét sợ hải càng lúc càng lớn. Quản Phong Chỉ nhìn thấy mấy người như vậy, chỉ cười không có lời nói. Qua hết phiến khắc, Quản Phong Chỉ đột nhiên nói :"chúng ta mau đi thôi!" Nói rồi liền dẫn đầu đi tới phía trước, vì lảo sợ nếu đi trể, còn không biết sẻ có biến cố gì nửa . Thấy Quản Phong Chỉ đã dẫn đầu đi trước, Ngô Lai lại nhè nhẹ vổ vai hai nàng trong lòng mình nói :"Vũ nhi, Tuyết nhi, các nàng mau xuống đi! Chúng ta phải đi rồi ." Nghe được Ngô Lai nói, Lãnh Ngưng Vũ liền từ vòng tay Ngô Lai thóat ra, thẹn đỏ mặt, ly khai khỏi người Ngô Lai rồi đi về phía trước, thật ra lại bị Ngô Lai kéo lại . Lúc này, Tuyết Nhi nhỏng nhẻo nói :"người ta còn không muốn xuống! người ta sợ mấy thứ đó, huynh bế người ta rồi đi. Nói rồi ôm cứng lấy Ngô Lai không bỏ ra . Nghe xong, Ngô Lai chỉ có thể cười khổ nhìn Lãnh Ngưng Vũ bên người một cái, nắm lấy tay Lãnh Ngưng Vũ, theo sau Quản Phong Chỉ Bạch Y, Bạch Vân và Quản Minh cũng mau chóng đi theo. Đám người Ngô Lai đi tới chổ chỉ cách đàn rắn không tới vài trượng, đám rắn vốn chớp lên lục sắc quang mang đột nhiên náo động không yên, đều đảo qua đảo lại một chổ, nghểnh đầu lên phun phì phì, rỏ ràng là cảm ứng được Hổ Phách Thần Châu làm chúng bị uy hiếp. Lúc này, Quản Phong Chỉ đột nhiên đình lại cước bộ, hướng tới chung quanh quan sát hết giây phút. Thấy Quản Phong Chỉ đình lại cước bộ, đám người Ngô Lai cũng liền ngừng lại, không biết Quản Phong Chỉ sao lại đột nhiên ngừng bước. Thật nhanh, đám người Ngô Lai đã minh bạch ra dụng ý của Quản Phong Chỉ. Chỉ nghe Quản Phong Chỉ nói lớn lên :"Lảo độc vật, xem ra các bảo bối này của ngươi đã không tốt rồi, ngươi hảy mau thu lại bảo bối này đi, chỉ cần chúng ta có Hổ Phách Thần Châu, mấy bảo bối này của ngươi không thể chạm tới chúng ta được, ngươi còn muốn lãng phí mấy bảo bối này của ngươi nữa ." Trong thời gian Quản Phong Chỉ nói chuyện, đàn rắn càng náo động không yên, có vài con còn thậm chí thối lui lại phía sau. Chương 90: Đại Chiến Bách Xà (4)

Dịch giả: yng68bld

"Đã tính trước các ngươi thế nào cũng có Hổ Phách Thần Châu? Ta không tin là Bách Xà Đại Trận của ta không đã thương được bọn ngươi, Hổ Phách Thần Châu thì ta nhất định phải lấy được, nhất định phải lấy được .' Tứ tứ diện bát phương âm thanh phiêu phù bất định nhưng rất phẫn nộ của Nhiên Dữ Hành, rỏ ràng là đã phát hiện ra đám rắn này có chuyện dị thường Quản Phong Chỉ bất quá muốn lợi dụng cơ hội nói chuyện, thăm dò ra chổ ẩn thân của Niên Dữ Hành, nhưng đối diện với âm thanh phiêu phù bất định từ tứ diện bát phương truyền lại, Quản Phong Chỉ cũng không dám xác định được chổ ẩn thân của Niên Dử Hành ở đâu. Quản Phong Chỉ nghe xong câu nói, đáp :"Lảo độc vật, ngươi có biết là Hổ Phác Thần Châu là khắc tinh của tất cả độc vật trên thế gian không? Không cần phải lãng phí tới bảo bối của ngươi nửa." Đợi hết phiến khắc, vẫn không thấy Niên Dữ Hành hồi đáp, Quản Phong Chỉ liền hướng tới Lãnh Ngưng Vũ kế bên nói nhỏ :"Lãnh cô nương, mau đem Hổ Phách Thần Châu ra, chúng ta mau ly khai chổ này, lảo độc vật kia khẵng định lại chuẩn bị độc vật lợi hại gì đó đối phó với chúng ta." Từ trong câu nói của Niên Dữ Hành vừa rồi, Quản Phong Chỉ đà hiểu Niên Dữ Hành không lấy được Hổ Phách Thần Cha6u thì không chịu bỏ qua. Nghe xong, Lãnh Ngưng Vũ liền vôi từ trong lòng lấy ra Hổ Phách Thần Châu, Lãnh Ngưng Vũ đã biết qua lợi hại của Hổ Phách Thần Châu, không bỏ Hổ Phách Thần Châu vào bao y phục nửa, mà đem theo trên mình. Chỉ thấy Hổ Phách Thần Châu trong tay Lãnh Ngưng Vũ tỏa ra bạch quang nhàn nhạt, bạch quanh phát ra che lấy chúng nhân, trong bóng đem như thế bạch quang nhàn nhạt đã hiện được thật diệu mắt. Đồng lúc Lãnh Ngưng Vũ đem Hổ Phách Thần Châu ra, quần xà đang vây khốn mọi người rỏ ràng là cảm ứng được Hổ Phách Thần Châu đem tới uy hiếp cho chúng, đều từ từ lui lại phía sau. Đột nhiên, âm thanh quỷ dị sắc bén lại nổi lên, lần này thật gấp rút . Niên Dữ Hành minh bạch mình mà không tấn công, đám rắn này vì sự uy hiếp đem tới từ Hổ Phách Thần Châu tới chúng sẻ không chịu khống chế nửa. Nghe được âm thanh quỷ dị gấp rút đó, Quản Phong Chỉ liền nói :"Coi chừng, đám rắn này muốn tấn công chúng ta đó." Lúc câu nói của Quản Phong Chỉ vừa xong, đám rắn vốn đang lui sau đột nhiên không lui nữa, nghe được mệnh lệnh công kích của Niên Dữ Hành, nhưng không dám công kích, vì trước mắt chúng là vật đang làm chúng hoảng sợ hơn -- Hổ Phách Thần Châu. Xem ra cảm ứng được đám rắn này có khác đi, âm thanh quỷ dị gấp rút càng lúc càng cường liệt, nhưng đám rắn không dám công kích đám người Ngô Lai như phát điên lên muốn công kích đám người Ngô Lai. Chỉ thấy đầy trời xà ảnh hướng tới đám người Ngô Lai phóng tới, giống như là cuồng phong bạo vũ. Có lẻ vì có Ngô Lai, Quản Phong Chỉ và Bạch Y ba người ở kế bên, có lẻ vì là Hổ Phách Thần Châu tại bên mình, Lãnh Ngưng Vũ ba nàng tịnh không có khủng hoảng như trước đây, nhưng trong mắt vẫn còn có sắc sợ hải. Nghe được câu nói của Quản Phong Chỉ, đám người Ngô Lai đều ngưng thần, chuẩn bị nghênh tiếp đám rắn đó tấn công. Tại lúc này, sự tình kỳ dị phát sinh lên, các đợt rắn phóng tới công kích Ngô Lai mấy người khi phi tới trước mặt họ không tới 1 trương thì đột nhiên rớt xuống, đã chết đi. Đám người Ngô Lai cũng không nghĩ ra được Hổ Phách Thần Châu lợi hại như thế, đều kinh ngạc nhìn các đợt rắn phóng tới công kích như là gặp phải lực lượng cường đại ngăn chặn lại, đều rớt xuống vong mạng. ẩn thân trong chổ núp, Niên Dữ Hành rỏ ràng cũng thấy được hiện tượng kỳ dị này, phát ra âm thanh càng gấp rút chói tai hơn, mệnh lệnh cho đàn rắn đó toàn mặt hướng tới công kích đám người Ngô Lai. Đàn rắn này sau khi nghe được Niên Dữ Hành phát ra âm thanh càng gấp rút, xem ra như nhận được thêm kích thích gì lên, không còn sợ Hổ Phách Thần Châu đem tới cho chúng cảm giác nguy kịch, điêng cuồng hướng tới đám người Ngô Lai công kích. Chỉ thấy toàn trời đầy rắn phóng tới mấy người Ngô Lai, còn điên cuồng hơn vừa lúc mới bắt đầu, đàn rắn phóng tới được mọi người lại đột nhiên rớt xuống, bị Hổ Phách Thần Châu phát xuất ra bạch sắc quang mang chống lui lại, rớt xuống mặt đất vong mạng. Cũng không biết được vì số lượng rắn quá nhiều, hay là phạm vi bảo vệ của Hổ Phách Thần Châu có hạn, từ từ đã có rắn phóng qua được quang mang của Hổ Phách Thần Châu phát ra, hướng tới đám người Ngô Lai đàng sau quang mang công kích tới. Đám người Ngô Lai thấy vậy thất kinh, liền vội vung binh khí trong tay lên chém chết đám rắn đã vượt qua được Hổ Phách Thần Châu. Không tới phiến khắc, dã càng lúc càng có nhiều rắn phóng qua được vòng bảo vệ của Hổ Phách Thần Châu, công kích tới họ, ba nàng cũng bị rắn phóng tới làm sợ hải tránh vào sau thân Ngô Lai và Bạch Y. Quản Phong Chỉ một bên chém giết đám rắn công kích mình, một bên nói lớn lên :"Ngô thiếu hiệp, cứ thế này sợ là không tốt, đàn rắn này như là phát điên lên, hơn nửa Hổ Phách Thần Châu xem ra cũng chỉ có thể bảo vệ được trong phạm vi nhất định ." Mọi người đã cảm giác được dị dạng của đàn rắn này: đàn rắn này như không có đầu chỉ bay loạn lên, không còn sợ uy hiếp của Hổ Phách Thần Châu đem tới cho chúng. Bạch Y một kiếm tiêu diệt đám rắn phóng tới công kích mình, nói :"đúng rồi! Quản tiền bối, Ngô huynh, cứ như vậy, chúng ta sợ là không bị rắn độc chết, cũng sẻ bị chúng làm cho mệt chết, chung ta mau nghĩ ra biện pháp rời khỏi chổ này ." Nghe xong, Ngô Lai một chưởng đánh tung đi đám rắn vừa công kích mình và Lãnh Ngưng Vũ ba nàng kế bên, đáp :"các người lui lại!" Nói xong người đột nhiên bước tới một bước lớn . Nghe Ngô Lai nói, Quản Phong Chỉ và Bạch Y ngây người ra, nhưng đã thần tốc lui lại, vì họ biết vỏ cổng Ngô Lai rất lợi hại, hiểu ra Ngô Lai nhất định đã nghĩ được biện pháp gì rồi. Lúc hai người lui lại, trên người Ngô Lai đột nhiên phát xuất ra một đoàn tử hồng sắc khí cường đại bắt đầu thần tốc bao vây lấy mọi người lại, đoàn tử hồng sắc quang mang trong bóng tối thật diệu mắt. Lúc đám rắn kia gặp phải tử hồng sắc quang mang do Ngô Lai phát ra, giốn như là gặp phải liệt hỏa, chớp cái đã bốc cháy lên, hóa thành tro than. Quản Phong Chỉ và Bạch Y thấy vậy, thất kinh, thất kinh không chỉ với vỏ công Ngô Lai, mà còn với chân khí quái dị của Ngô Lai đã trở thành đoàn tử hồng sắc khí, loại chân khí này có thể thiêu cháy rắn, hai người nghe cũng chưa từng nghe qua, càng làm cho hai người thất kinh chính là Ngô Lai trẻ như thế lại có nội lực cao thâm như vậy, nội lực có thể phát xuất ra đoàn khí cường đại như thế. Chỉ thấy dàn rắn dưới âm thanh mệnh lệnh gấp rút quỷ dị của Niên Dữ Hành, vẫn không ngừng công kích mọi người, nhưng khi gặp phải tử hồng sắc khí đoàn do Ngô Lai phát xuất ra, thì đột nhiên bắt đầu thiêu cháy, chớp cái là biến thành tro bụi. Niên Dữ Hành như là đà phát hiện ra hiện tượng quái dị này, đột nhiên đình chỉ âm thanh quỷ dị khống chế đám rắn lại. "Quản lảo quỷ, tính ra các ngươi ghê gớm, hôm nay ta tuy không giết được bọn ngươi, nhưng bọn ngươi đừng có quên, ta sẻ có lần sau. Lần sau ta sẻ tính sổ với các ngươi nửa ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hh76-90