HHCTTDT C38C44

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 38

 

An Nhiên cũng không phải vào quan trường nên lời của Triệu Quốc Đống thì cô cũng hiểu.

Ở việc lựa chọn ai làm Viện trưởng, cô và Triệu Quốc Đống đã tốn không ít công sức, cũng làm không ít việc trên tỉnh. Chuyện vốn đã được xác định mà cứ thế bị lật đổ thì không chỉ Triệu Quốc Đống mất mặt, danh dự và sức ảnh hưởng của chính An Nhiên cũng suy yếu mạnh.

- Thị trưởng Triệu, anh cảm thấy ai làm việc này?

An Nhiên nói:

- Mấy bức ảnh này nhất định là được lén chụp. bây giờ mới tháng năm, mặc quần áo như thế này nhất định là phải mùa hè năm trước, thậm chí còn sớm hơn. Hơn nữa mấy bức ảnh này từ góc độ hay cách ăn mặc có thể thấy chỉ là chụp một lần duy nhất.

- Nếu là nhằm vào lão Tô thì năm ngoái chụp đã nên đưa ra. Bây giờ mới đưa ra khiến người ta không thể hiểu nổi.

An Nhiên cẩn thận phân tích.

- Bây giờ đưa ra chỉ có một mục đích đó là làm anh và tôi mất mặt.

- Ừ nếu như là chụp một lần duy nhất thì khó phán đoán. Tô Hiểu Xuân làm việc không cẩn thận nên bị người thấy, vừa có thể là ngẫu nhiên bị người chụp được, lúc cần thiết lấy ra. Cũng có thể là bị người theo dõi chụp, phạm vi quá rộng, không tiện xác định. nếu như mấy bức ảnh này không phải chụp một lần, như vậy nói rõ người ta đã cố gắng theo dõi Tô Hiểu Xuân, có thể kết luận đó là người quen thuộc của Tô Hiểu Xuân.

- Vậy bây giờ nên làm gì?

An Nhiên có chút buồn phiền.

Triệu Quốc Đống cũng có chút khó xử. Ai cũng biết Tô Hiểu Xuân do hắn và An Nhiên đề cử. Chỉ bằng mấy bức ảnh này mà hồ đồ thay đổi người khác thì không bị tên đứng ở chỗ bí mật cười chết mới là lạ.

Nhưng nếu không đổi thì trước khi chính thức bổ nhiệm có người tung những bức ảnh này ra, bên Ủy ban kỷ luật, thanh tra Thị xã không thể làm như không thấy. Tô Hiểu Xuân mà bị thay đổi thì nó sẽ đả kích lớn đối với uy tín hắn khó khăn lắm mới đạt được.

- Bây giờ cũng khó nói. An Nhiên, chị nói chuyện với lão Tô một chút, hỏi rõ xem việc này là như thế nào? Bức thư này đã được đưa ra vài ngày, bên lão Ân không có tin tức gì. Tôi đánh giá đối phương có chút ý tưởng nên chưa đưa sang bên Ủy ban kỷ luật. Người này rốt cuộc là ai?

- Nhất định có quan hệ đến mấy người cạnh tranh, chứ chuyện này ai muốn làm làm gì?

An Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói:

- Lão Tô cũng đúng là, gì mà vì con nên không muốn ly hôn sớm, một khi mà hai bên cãi nhau thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm lý con cái.

….

Chuyện phiền phức đúng là không ngừng kéo tới.

Chuyện Tô Hiểu Xuân còn chưa làm rõ; tổ công tác của sở tài nguyên môi trường đã được phái xuống điều tra, nghe nói là nhận được đơn tố cáo việc mấy khu đất ở Hoài Khánh có vấn đề khi thu hồi. Chủ yếu là nhằm vào hai viện nghiên cứu của sở Khoa học công nghệ và Sở nông nghiệp tỉnh, cùng với Viện nghiên cứu điện tử do Học viện Công nghiệp cùng Công ty Hòa Tân kết hợp thành lập

Bên Khánh Châu lại có chuyện khi giải phóng mặt bằng cho công trình đại lộ Song Diệp đã dùng bạo lực. Chuyện này được kiện lên Đảng ủy chính pháp Tỉnh ủy. Đảng ủy chính pháp Tỉnh ủy chuyển sang cho Sở công an. Mà Sở công an cũng rất chú trọng, lập tức tổ chức tổ điều tra đến Hoài Khánh.

- Trắng là trắng, đen là đen, tôi thấy trên tỉnh điều tra cũng là tốt. Ít nhất chúng tôi không cần phải giải thích vô ích làm gì. Để bọn họ đi điều tra thực tế là được, xem xem chính quyền Thị xã Hoài Khánh chúng ta có khuất tất gì hay không?

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Thị trưởng Hứa, Sở tài nguyên môi trường xuống chưa?

- Đã đến, bây giờ bọn họ đang đọc tài liệu đất đai, có lẽ sau đây sẽ xuống cơ sở tìm hiểu.

Hứa Kiều có chút tức giận. Thu hút cơ sở nghiên cứu khoa học tiến vào Hoài Khánh, tăng thêm thực lực về khoa học kỹ thuật của Hoài Khánh, bồi dưỡng sức cạnh tranh cho Hoài Khánh, đây vốn là việc mà Thị xã xác định. Nhưng lại có người muốn gây rối ở việc này, đây rõ ràng là nhằm vào cô.

Ở hạng mục thành lập Viện nghiên cứu điện tử, thư tố cáo càng nói có người lợi dụng vấn đề đất đai mà nhận hối lộ, hơn nữa còn mượn cơ hội nhận lời ra bên ngoài khảo sát nhằm đi du lịch.

- Thị trưởng Hứa, tôi thấy chị không cần phải như vậy. Thông báo các đồng chí Thanh tra Thị xã phối hợp tổ công tác của sở Tài nguyên môi trường tiến hành điều tra. Vấn đề đất không xảy ra chuyện gì, tôi ký tên, tự mình phụ trách. Nhưng tôi nghe nói có người ở Cục đất đai nhận lời tới Hongkong Macao Singapore khảo sát và du lịch, không biết việc này có thật không?

Triệu Quốc Đống bình tĩnh nói.

Hứa Kiều có chút do dự. Cô cũng biết chuyện Cục đất đai ra nước ngào khảo sát. Lúc ấy cô cũng đồng ý vì quy mô khá nhỏ. Sau đó cô mới biết người ở Cục đất đai mượn việc này mà mở rộng quy mô, thậm chí còn có người mang theo người nhà đi cùng.

Thấy Hứa Kiều không trả lời được ngay. Triệu Quốc Đống hiểu Hứa Kiều có nhiều việc, rất nhiều việc không thể lo hết được. Như Cục đất đai tổ chức đoàn ra nước ngoài khảo sát, cô cùng lắm chỉ biết mà thôi, chứ sao có thể hỏi rỗ nhân số và cách khảo sát? Nhưng bây giờ là lúc rất quan trọng mà lại có mấy âm thanh này được đưa ra. Nếu ngay cả chị cũng không rõ chi tiết thì khó tránh khỏi mình không liên quan.

- Hứa Kiều, chị chú ý một chút. Nếu như Cục đất đai và Học viện Công nghiệp thật sự có khuất tất trong vấn đề đất đai, như vậy Ủy ban kỷ luật và Thanh tra Thị xã cần phải nghiêm túc điều tra. Nếu như chỉ là ra nước ngoài khảo sát kết hợp du lịch thì chỉ cần xử lý hành chính là được.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

Hứa Kiều có chút nóng mặt.

Triệu Quốc Đống mặc dù không trực tiếp phê bình cô nhưng cũng là nhắc cô. Có một số việc cô không nên quá tin người bên dưới mà phải tự mình đi hỏi.

Triệu Quốc Đống trong thời gian này đã biến hoá không ít, nói chuyện cũng mờ mịt, hàm súc hơn, không thẳng thắn như trước. Mặc dù Hứa Kiều thích nói chuyện với hắn bằng cách trước đây, nhưng Triệu Quốc Đống cũng chú ý trường hợp, chỉ khi nào gặp với tư cách cá nhân thì hắn mới dùng cách đó trao đổi với cô. Như hôm nay có người khác thì không thể nghe được lời nói thẳng thắn của Triệu Quốc Đống.

Sau khi Hứa Kiều rời đi, Vu Văn Lượng nói:

- Thị trưởng Triệu, chuyện này cũng không thể trách được Thị trưởng Hứa. Đám người Cục đất đai rất khôn khéo, Học viện Công nghiệp cũng không dám khuất tất trong vấn đề đất đai khi ngài đã ký tên. Nhưng sau đó khi xây dựng Học viện Công nghiệp dùng nhiều đất, hơn nữa còn lấy lòng đám người Cục đất đai nên kiếm chút lợi từ đó thì ai có thể tra xét rõ ràng. Ít nhất tổ công tác của sở Tài nguyên môi trường và Thanh tra Thị xã chúng ta nhất định không thể tra ra vấn đề gì.

- Chỉ hy vọng là như vậy. Chỉ có chút vi phạm nhỏ thì cũng đơn giản, chỉ sợ xảy ra chuyện gì đó lớn mà chúng ta không biết thôi.

Triệu Quốc Đống rõ ràng cảm nhận được trách nhiệm và sự khó khăn khi làm Thị trưởng.

Đủ các việc cần phải cân nhắc, các hạng mục công việc cần phải tiến hành hợp lý, hơn nữa cũng cần phải tạo được điểm sáng. Các ngành anh cũng phải luôn đề phòng mà nhắc nhở các. Vấn đề nhỏ không thể tránh được, có thể khống chế được không tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng là tốt rồi. Cả Thị xã có nhiều ban ngành như vậy, có mấy ngàn cán bộ thì anh dám vỗ ngực không xảy ra chuyện gì sao?

- Bên Khánh Châu thế nào rồi?

Triệu Quốc Đống đổi đề tài và nhìn Vu Văn Lượng. Hắn đã cảm thấy chuyện bên Khánh Châu sợ rằng không đơn giản như vậy. Vẻ mặt Vu Văn Lượng tuy bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn có sự lo lắng.

- Sợ rằng có chút phiền phức. Bên Khánh Châu vì cảm thấy đại lộ Song Diệp rất quan trọng đến sự phát triển của Khu công nghiệp Khánh Châu của bọn họ cho nên rất tích cực. Nhưng ngài cũng biết trong dân chúng nhất định không thể nào hoàn toàn phối hợp hết được. Bên Khánh Châu lại muốn nhanh chóng hoàn thiện nhiệm vụ của Thị xã nên chia xuống các xã, thị trấn, yêu cầu trong kỳ hạn phải làm xong cho nên …

Vu Văn Lượng không nói thêm gì nữa.

 

Chương 39

 

- Cho nên xảy ra chuyện lớn như vậy sao?

Triệu Quốc Đống có chút tức giận nói:

- Nhiều người bị đánh như vậy, còn có hai người bị thương nhẹ, một thương nặng. Đây là mặt trái do Khánh Châu làm giỏi sao? Nếu như không phải phản ánh vấn đề lên tỉnh, Hoài Khánh chúng ta có phải vẫn không biết gì không? Đây là cách làm của cơ sở hay là do trên quận ra hiệu?

Triệu Quốc Đống nói khá nặng lời làm Vu Văn Lượng hơi nóng mặt. Lời này của Triệu Quốc Đống rõ ràng là nghi ngờ Khánh Châu, thậm chí còn ám chỉ có phải y che giấu giúp Khánh Châu hay không?

- Thị trưởng Triệu, tôi tin Quận ủy, Ủy ban Khánh Châu không có bất cứ cử chỉ không khôn ngoan nào cả. Xảy ra chuyện như thế này cũng là bất ngờ, điều này có quan hệ nhất định với tâm trạng muốn đẩy nhanh tiến độ của Khánh Châu. Xã, thị trấn khi xử lý chuyện này làm không cẩn thận, dùng biện pháp thô bạo, thậm chí vi phạm pháp luật để giải quyết vấn đề. Vì thế mới gây thành họa như vậy. Bây giờ quận đang tích cực xử lý.

Vu Văn Lượng cẩn thận nói.

- Hừ, đơn giản như vậy thì tốt.

Triệu Quốc Đống thở dài một tiếng.

- Tổ điều tra của Sở công an đã sớm tới. Mai đến chỉ là biểu hiện bề ngoài, bọn họ đã sớm xuống bí mật điều tra từ xuống hai tuần trước, chúng ta vậy mà vẫn còn ngủ ngon.

Vu Văn Lượng giật mình nói:

- Thị trưởng Triệu, không phải nói tuần trước Đảng ủy chính pháp tỉnh mới gửi thư tố cáo sang cho Sở công an sao? Sao hai tuần trước đã bắt đầu điều tra?

- Ai nói không phải, nhưng sự thật chính là như vậy.

Triệu Quốc Đống sa sầm mặt nói:

- Bí thư Đảng ủy chính pháp tỉnh Đinh ký tên thứ sáu, bây giờ mới là thứ hai mà tổ công tác của Sở công an đã xuống, hiệu suất làm việc nhanh như vậy sao? Hừ, hơn nữa đó chỉ là biểu hiện bề ngoài.

Vu Văn Lượng cũng ý thức ra tính nghiêm trọng của vấn đề. Chỉ là y không rõ sao Sở công an lại chú trọng việc này đến vậy? Hơn nữa còn xuống từ hai tuần trước mà không thông báo Cục Công an địa phương. Đây rõ ràng là có ý đồ mà tới. Nếu như nói có ai đó ở Hoài Khánh không phối hợp thì không thể.

Nghĩ đến đây Vu Văn Lượng không khỏi run lên. Y không phải lo bản thân Triệu Quốc Đống sẽ gặp chuyện ở việc này. Mà y lo có người sao lại gây khó dễ vào lúc này.

Triệu Quốc Đống làm Thị trưởng và tích cực đẩy mạnh xây dựng thành thị, đây là chuyện đương nhiên. Các loại chỉ thị đã yêu cầu giữ đúng quy định, không ai có thể nói được gì cả. Nhưng khi áp dụng vào thực tế ở Khánh Châu lại xuất hiện nhiều vấn đề như vậy. Xã, thị trấn là người trực tiếp thực hiện sẽ có người bị truy cứu trách nhiệm hình sự. Mà lãnh đạo quận cũng khó tránh khỏi bị ảnh hưởng quá lớn. Bị kỷ luật Đảng là không thể tránh khỏi.

Khánh Châu tích cực ủng hộ việc xây dựng thành thị do Triệu Quốc Đống đưa ra, nếu lãnh đạo quận bị kỷ luật Đảng thì nó sẽ đả kích mạnh vào uy tín của Triệu Quốc Đống.

Sao lại có nhiều việc cùng xuất hiện như vậy? Bây giờ Vu Văn Lượng rất muốn làm rõ điều này. Nếu nói các việc này ngẫu nhiên diễn ra thì thằng ngu cũng không tin. Chẳng qua Triệu Quốc Đống hình như đã sớm biết nên Vu Văn Lượng có chút yên tâm.

Tuần trước Triệu Quốc Đống mới biết việc này. Do Khâu Nguyên Phong trong lúc ngẫu nhiên biết tin nên gọi báo cho Triệu Quốc Đống. Nếu không phải Khâu Nguyên Phong nói thì Triệu Quốc Đống chỉ sợ chờ đến khi Sở công an chính thức tới Hoài Khánh thì mới biết được.

- Vậy Thị trưởng Triệu, không biết tổ công tác bí mật của Sở công an điều tra có kết quả gì chưa?

Vu Văn Lượng không nhịn được nói.

- Hừ, nếu là bí mật điều tra thì sao có thể thông báo cho chính quyền địa phương chúng ta.

Triệu Quốc Đống lạnh lùng nói:

- Bọn họ điều tra là việc của bọn họ, chúng ta cũng cần tự mình điều tra. Thị xã sẽ thành lập tổ công tác do Ủy ban kỷ luật, văn phòng Ủy ban xuống dưới điều tra. Chúng ta cần nhanh chóng đưa ra báo cáo, nói cho bên Khánh Châu tích cực phối hợp.

….

- Chị nói với anh ta, tôi tôn trọng lựa chọn cá nhân của anh ta.

Triệu Quốc Đống cuối cùng thở dài một tiếng. Đúng là họa vô đơn chí.

- Thị trưởng Triệu, hay là ngài nói chuyện với lão Tô.

An Nhiên cũng bất đắc dĩ. Tô Hiểu Xuân không ngờ lại từ chối ý kiến của cô và Triệu Quốc Đống.

Tô Hiểu Xuân rất thản nhiên thừa nhận mình và một nữ giáo viên trẻ của trường cũ đã bí mật yêu nhau từ hai năm trước, nhưng nói bây giờ mặc dù vẫn đã ly thân với vợ nhưng vẫn chưa thể ly hôn.

Triệu Quốc Đống và An Nhiên đề nghị anh ta lập tức làm tốt thủ tục ly hôn, sau đó bí mật kết hôn với nữ giáo viên kia. Một khi mấy bức ảnh kia được gửi sang cho Ủy ban kỷ luật, bị điều tra thì lấy lý do có thể bị chụp mùa hè năm nay nên hóa giải được nguy cơ.

Nhưng con gái Tô Hiểu Xuân năm nay thi đại học nên y hy vọng sau khi con gái thi xong mới xử lý việc này.

- Nói gì bây giờ? Có cần không? Khuyên anh ta nên hy sinh tình bố con vì tiền đồ chính trị sao?

Triệu Quốc Đống lạnh nhạt nói:

- Tôi không cho rằng Tô Hiểu Xuân làm vậy là không đúng. Tôi đánh giá cao mặc dù quyết định đó là không sáng suốt.

- Vậy nên làm như thế nào bây giờ?

An Nhiên cũng có chút cảm động vì thái độ của Tô Hiểu Xuân.

- Con gái Tô Hiểu Xuân có biết chuyện bố mẹ mình và cô giáo viên kia không?

Triệu Quốc Đống đột nhiên nói.

- Chắc là biết một chút. Nhưng hình như cô bé rất ghét nữ giáo viên kia, cho rằng cô ta phá hủy hạnh phúc gia đình mình.

An Nhiên do dự một chút và nói.

- Có lẽ chìa khóa nằm ở vợ Tô Hiểu Xuân.

Triệu Quốc Đống nói nhưng không quá xác định.

An Nhiên lặng lẽ gật đầu. Chuyện này không chỉ liên quan tới Tô Hiểu Xuân, hơn nữa còn liên quan tới thể diện và uy tín của cô và Triệu Quốc Đống.

Thị xã bây giờ có không ít người bắt đầu nói với giọng ám chỉ vào Triệu Quốc Đống. Lúc này cô không muốn làm phiền Triệu Quốc Đống thêm nữa. Nhưng chuyện vốn là như vậy, mình càng sợ thì nó càng tới.

- Chuyện bên Khánh Châu không có vấn đề gì lớn chứ Thị trưởng?

An Nhiên quan tâm nói.

- Ha ha, cây muốn lặng mà gió không ngừng. Việc đáng tới sẽ tới, chúng ta còn có thể ngăn được sao?

Triệu Quốc Đống xua tay nói.

- Tổ công tác đang điều tra nhưng có lẽ vấn đề không nhỏ. Có một người bị thương nặng, hai bị thương nhẹ, coi như đủ để thành án hình sợ. Cơ quan công an không lập án, không điều tra, chính quyền địa phương một tay đè xuống, hơn nữa cơ quan công an và chính quyền địa phương lại có nghi vấn quan hệ với xã hội đen.

- Nhưng đây là việc năm trước, sao bây giờ lại đột nhiên bộc phát ra chứ? Mặc kệ là thương nặng hay nhẹ thì cũng không tới mức bị thương nằm viện nửa năm mà? Lúc bọn họ nằm viện chẳng lẽ không có ai phản ánh gì sao?

An Nhiên trầm ngâm một chút rồi nói.

Triệu Quốc Đống không lập tức trả lời câu hỏi của cô.

Trong này đương nhiên là có điều kỳ quái. Tất nhiên đối phương sớm biết tin này nhưng chỉ lặng lẽ giữ lấy, tìm thời cơ thích hợp. Khi đó Bí thư Ninh tới Hoài Khánh thị sát, đánh giá cao quy hoạch đô thị của Hoài Khánh. Hắn cũng lập tức thành Thị trưởng nên nếu chuyện kia lộ ra thì dù là Thị xã hay tỉnh đều phải ỉm xuống, đảm bảo ổn định.

Bây giờ thì khác, việc xây dựng thành thị gặp không ít khó khăn và mâu thuẫn, mặc dù đẩy mạnh khá thuận lợi nhưng trong đó có không ít mâu thuẫn tích lũy.

Không ngừng có người đưa ra câu hỏi về tính khoa học và hợp lý của quy hoạch đô thị Hoài Khánh. Có người còn trực tiếp mắng đây là công trình vì thành tích, từng cơn sóng không ngừng lao tới nhằm vào Triệu Quốc Đống. Nhất là chuyện ở Khánh Châu càng nguy hiểm hơn, trực tiếp nhằm vào hắn làm cho Triệu Quốc Đống cảm thấy áp lực.

Không thể nghi ngờ Nghiêm Lập Dân có tác dụng không nhỏ trong việc này. Sở công an thành lập tổ công tác bí mật xuống điều tra cũng là ý kiến của Nghiêm Lập Dân. Đinh Sâm ký tên vào thư kiện đã được Sở công an phóng đại rất lớn, điều này làm Triệu Quốc Đống không kịp ứng phó. Mà Lưu Liên Xương ở trong đó cũng có biểu hiện làm người ta chú ý. Trong hội nghị công tác chính pháp hai hôm trước, Lưu Liên Xương đã điểm danh phê bình Khánh Châu khi làm việc đã quên lợi ích nhân dân, tác phong phù phiếm.

Triệu Quốc Đống lúc này không rõ đối thủ muốn làm gì? Là có bàn tay vô tình thao túng hay là chỉ là mấy việc trùng hợp đan xen vào nhau?

 

Chương 40

 

Ra khỏi văn phòng Đinh Sâm, Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng.

Đinh Sâm mặc dù rất tức giận với vấn đề xuất hiện ở Khánh Châu nhưng lại khá hài lòng khi Triệu Quốc Đống chủ động lên báo cáo. Nhất là Hoài Khánh đã đưa ra không ít biện pháp giải quyết giảm thiểu áp lực ổn định xã hội khi giải phóng mặt bằng trong quá trình xây dựng thành thị.

Triệu Quốc Đống cũng biết ý mời Đinh Sâm đến Hoài Khánh kiểm tra công tác an ninh trật tự và công tác chính pháp. Đinh Sâm mặc dù không tỏ thái độ nhưng Triệu Quốc Đống có thể cảm giác được Đinh Sâm khá cao hứng.

Việc đến gặp trực tiếp như thế này là không ổn. Không có Bí thư Đảng ủy chính pháp Thị xã đi cùng sẽ không thích hợp, nhưng Triệu Quốc Đống không còn sự lựa chọn nào khác.

Giám đốc Sở công an do trợ lý Chủ tịch tỉnh Trương Cảnh Tuyền kiêm nhiệm, không có quan hệ gì với Triệu Quốc Đống. Mà Nghiêm Lập Dân bây giờ đang phụ trách công việc hàng ngày của Sở công an. Nếu muốn phá vỡ sự trói buộc hiện nay thì hắn phải tìm con đường khác, tìm Đinh Sâm là biện pháp duy nhất.

- Trưởng ban Qua, tôi là Quốc Đống, tối ngài có rảnh không? Ừ, không có việc gì, Tổng giám đốc Hứa của tập đoàn Trường Liên ở An Đô, anh ta gọi tôi nói muốn ngồi một chút. Anh ta cũng muốn báo cáo công việc với lãnh đạo. Công tác Đảng ủy của tập đoàn Trường Liên cũng được ti Ninh Lăng đánh giá cao. Tôi gọi thêm cả trưởng ban Quyền nữa? Được, tôi gọi điện cho anh ta. Ngài xem ở đâu? Được vậy tôi làm chủ, xong đâu đó tôi gọi cho ngài.

Qua Tĩnh ở bên kia bỏ máy xuống và khẽ lắc đầu. Một thời gian này trên tỉnh nhận không ít đơn thư tố cáo về Hoài Khánh. Trần Anh Lộc vừa lên trường Đảng học chưa đầy tháng sao có nhiều sóng gió như vậy? Hơn nữa tất cả đều nhắm vào Ủy ban Thị xã. Phó Thiên đang chủ trì công việc Thị ủy đóng vai trò gì ở vấn đề này?

Theo Qua Tĩnh thấy thì không phải. Với trí tuệ chính trị của Phó Thiên nhất định không phạm sai lầm kém cỏi như vậy.

Triệu Quốc Đống dù sao vẫn còn quá trẻ, kinh nghiệm chưa đủ. Chẳng qua như thế này cũng tốt, rèn luyện sẽ làm Triệu Quốc Đống nhanh chóng trưởng thành hơn.

Triệu Quốc Đống không thấy xe Honda Accord ở dưới bãi đỗ. Trình Nhược Lâm trưa không về, chỉ có La Băng thường xuyên về nhà nghỉ trưa.

Khi hắn cho chìa khóa vào mở cửa thì bên trong có tiếng kêu. Cửa được mở ra, La Băng mặc bộ đồ ở nhà vui mừng đi lên. Cô đang đeo tạp dề, tay cầm giẻ bắc nồi, có lẽ đang nấu ăn.

- Sao anh về mà không báo một tiếng.

Trên gò má đỏ bừng của La Băng hơi đỏ lên. Gần năm qua cô làm việc ở Học viện điện ảnh rất thoải mái, cô lúc này đã không còn sự lạnh nhạt quá nhiều như trước nữa.

- Dành sự bất ngờ cho em mà.

Triệu Quốc Đống nở nụ cười nói:

- Đang nấu cơm à? Vậy anh vừa lúc xin được bữa rồi.

La Băng yêu kiều nhìn hắn. Cô cầm cặp cho hắn và nói:

- Anh ngồi nghỉ một lát, em nấu thêm món nữa.

- Không cần, có hai người thì cần gì nhiều chứ. Nhược Lâm chưa về sao?

Triệu Quốc Đống thuận miệng hỏi.

- Vâng, Nhược Lâm đi Thành Đô, xe để ở sân bay, em cũng không đi lấy về. Ngày kia Nhược Lâm sẽ về.

La Băng đang rất vui vì thấy Triệu Quốc Đống về. Ngay cả Triệu Quốc Đống đang có chút tâm sự cũng thấy vui lên khi nhìn nghiên cứu của cô.

- Ha ha, xem ra Nhược Lâm bây giờ rất nổi tiếng rồi. Chúng ta muốn gặp cũng khó.

Triệu Quốc Đống trêu chọc.

- Anh đừng nói nữa, Nhược Lâm bây giờ ra ngoài đều phải đội mũ, đeo kính. Cũng may Nhược Lâm đi sớm về muộn, tiểu khu không mấy người biết nữ Mc nổi tiếng Trình Nhược Lâm lại ở đây.

La Băng từ bếp nói vọng ra:

- Em thấy Nhược Lâm rất vất vả, nhưng Nhược Lâm lại làm không biết chán. Nếu là em thì chắc không chịu được rồi.

- Đây là quan điểm sống của từng người mà.

Triệu Quốc Đống dựa cửa nhìn La Băng:

- Em thì sao? Cảm thấy bình yên mới là hạnh phúc đúng không?

- Vậy anh nói ai đúng ai sai, ai tốt hơn?

La Băng vừa nấu ăn vừa hỏi.

- Cái này sao có thể phân biệt được ai đúng ai sai. Anh vừa nói mà, đây là nhân sinh quan của từng người mà.

Triệu Quốc Đống đứng sau lưng La Băng, hai tay đưa lên trước ôm lấy vòng bụng phẳng phiu của cô.

- Em thích cuộc sống như bây giờ, em hy vọng mãi được như thế này.

La Băng cảm nhận luồng khí nóng từ sau lưng truyền tới nên hơi ngứa cổ. Cô nghiêng đầu sang bên né tránh:

- Đúng giờ đi làm, hết giờ về, tối đọc sách, xem Tv, lên mạng, ngày nghỉ có thể ra ngoài du lịch, nếu không nằm dài ở nhà, thích biết bao.

- Đây chỉ là suy nghĩ của em bây giờ, có lẽ một hai năm nữa em sẽ nghĩ khác.

Triệu Quốc Đống ngậm vành tai La Băng và khẽ cắn. Cả người La Băng mềm nhũn đi.

……

Khi Triệu Quốc Đống xoay người ngồi dậy, La Băng lưu luyến đứng lên mặc quần áo cho hắn.

- Chiều anh có việc sao?

- Chiều em không đi làm ư?

Triệu Quốc Đống cười cười và nói.

Bị Triệu Quốc Đống nhìn làm cô có chút xấu hổ ưỡn ẽo người. Nửa bộ ngực đầy đặn lộ ra dưới chăn. La Băng lí nhí nói.

- Em gọi báo cho văn phòng một tiếng là được mà.

- Ừ, rất tốt, trốn làm nửa ngày, chiều anh không đi đâu cả.

Tay Triệu Quốc Đống liền đưa xuống túm lấy chỗ cần tìm.

….

- Trưởng ban Qua, Trưởng ban Trang, tôi hôm nay xin mượn hoa hiến phật, mời hai vị một chén. Hai lãnh đạo đã lâu không tới Hoài Khánh kiểm tra một chút. Tôi nghe nói Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xác định huyện Thương Hóa Ninh Lăng làm điểm liên lạc, sao không chọn huyện Thanh Bình Hoài Khánh chúng tôi? Điều này làm tôi đúng là rất buồn bực.

- Được rồi Quốc Đống, Tỉnh ủy xác định chọn mấy ngành chủ yếu giúp đỡ đều là huyện nghèo cấp quốc gia. Ban tổ chức cán bộ là cơ quan nghèo, đi Ninh Lăng chỉ sợ Ninh Lăng không vui.

Trang Quyền cười ha hả nói:

- Hôm đó tôi gặp Bí thư Hoàng Lăng, Bí thư Hoàng Lăng còn trêu tôi, hỏi năm nay Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy mang hạng mục gì tới cho Thương Hóa. Tôi nói hạng mục thì không có nhưng thật ra có thể chọn mấy cán bộ từ Ban xuống Ninh Lăng rèn luyện. Cậu đoán Bí thư Hoàng Lăng nói như thế nào?

- Y nói cái này thì thôi. Cán bộ trẻ tuổi mới tham gia công tác của Ban Tổ chức cán bộ thì y không cần, nếu là người như Quốc Đống cậu thì y nhiệt liệt hoan nghênh.

Trang Quyền nhìn Qua Tĩnh rồi nói.

- Ha ha. Bí thư Hoàng Lăng đúng là đánh giá cao tôi quá. Tôi có tài đức gì mà được Bí thư Hoàng Lăng khen như vậy. Trưởng ban Trang, tôi thấy là Bí thư Hoàng Lăng cố ý trêu anh thôi. Điều này làm cho cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ đi xuống thấy không phục, muốn làm ra thành tích ở Ninh Lăng.

- Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy. Vì thế sau khi về tôi báo cáo với Trưởng ban Qua, Trưởng ban Qua cũng đồng ý với quan điểm của tôi. Ban tổ chức cán bộ sao có thể nuốt được cục tức này. Năm nay Ban dự định phái mấy cán bộ đi xuống, không dám nói làm ba năm như đợt của cậu nhưng cũng phải trong hai năm đạt được chút thành tích nhất định.

Trang Quyền giơ chén ra hiệu uống, Triệu Quốc Đống cũng cạn.

 

Chương 41

 

- Không thể nào chỉ dành chỗ tốt cho mỗi Ninh Lăng được. Hoài Khánh chúng tôi cũng nhiệt liệt chào mừng Ban Tổ chức cán bộ phái thành viên đến Hoài Khánh nhận chức. Hoài Khánh cũng muốn có dòng máu mới mà. Sao, nếu chuyện này chưa quyết định thì tôi xin mở miệng trước với hai vị, có thể cân nhắc giúp Hoài Khánh chúng tôi một chút không?

- Ha ha, việc này phải xem ý của Trưởng ban Qua. Hoài Khánh không phải là điểm được Ban Tổ chức cán bộ xác định mà.

Trang Quyền cười cười đầy giảo hoạt nhưng lại nháy mắt với Triệu Quốc Đống.

- Trưởng ban Qua, Hoài Khánh chúng tôi đang trong thời kỳ phát triển, rất cần cán bộ xuất sắc. Hơn nữa cán bộ xuống kiêm nhiệm ở Hoài Khánh đều đạt thành tích tốt. Ví dụ như Chủ tịch Vương Lệ Quyên của Quận Hoài Châu, còn có Trưởng ban thư ký Cao Chí Minh nữa chứ, đều là người nhanh chóng làm quen công việc, cho nên Hoài Khánh chúng tôi rất chào đón cán bộ từ Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy xuống.

Qua Tĩnh lắc đầu không cho ý kiến ở việc này.

- Quốc Đống, Hoài Khánh thiếu cán bộ như vậy sao? Điều kiện Hoài Khánh tốt hơn Ninh Lăng nhiều. Nếu như mà đưa ra ý tưởng chọn thì chắc không ai chọn Ninh Lăng mà dồn hết sang Hoài Khánh.

- Trưởng ban Qua, tôi cảm thấy lời này của ngài không đúng.

Triệu Quốc Đống nghiêm túc nói.

- Ồ? Sao lại nói như vậy?

Qua Tĩnh có chút kinh ngạc nói.

- Việc xuống cơ sở rèn luyện chủ yếu là rèn luyện. Nơi có điều kiện càng kém càng có tác dụng lớn. Nếu như ai cũng muốn tới nơi có điều kiện tốt, như vậy người này không đặt mục đích rèn luyện mình. Cho nên tôi thấy để có lợi cho sự trưởng thành của mình thì nên chọn nơi có điều kiện kém hơn mới được.

Triệu Quốc Đống đây là nói ra với kinh nghiệm của bản thân.

Qua Tĩnh khẽ gật đầu nói:

- Quốc Đống, quan điểm của cậu cũng có lý nhưng cuộc sống thực tế ai có thể nhận nó chứ? Sống an nhàn quen rồi, ai muốn tới nơi có điều kiện kém chứ, nhất là còn có sự lựa chọn.

- Vậy chỉ là do ánh mắt từng người mà thôi. Nếu như ngay cả điểm này cũng không thể hiểu thì chúng ta còn gì để nói.

Triệu Quốc Đống đáp lời.

Qua Tĩnh cười cười một tiếng và nói:

- Được rồi, cậu đừng ở đó mà tự oán, chuyện này sau khi về ban sẽ nghiên cứu một chút. Chẳng qua tình hình của Hoài Khánh có chút đặc biệt. Hai năm nay phát triển nhanh nên cũng cần phong phú đội ngũ cán bộ. Tôi thấy hai cán bộ của Ban Tổ chức cán bộ xuống Hoài Khánh đã được đánh giá khá tốt. Cao Chí Minh xuống không lâu, Vương Lệ Quyên và cậu ở Hoài Khánh khá lâu, cũng khiến Thị ủy Hoài Khánh có ấn tượng tốt. Tiêu Triều đến chỗ tôi không ngừng khen ngợi đó.

Nghe Qua Tĩnh nói như vậy, Triệu Quốc Đống cũng thầm vui cho Vương Lệ Quyên.

- Chủ tịch Vương Lệ Quyên có biểu hiện đúng là rất xuất sắc. Bí thư Trần cũng khá coi trọng chị ta, khen chị ta có trí tiến thủ, chăm chỉ làm việc, gọi đó là tiêu biểu cho nữ cán bộ Hoài Khánh chúng tôi.

- Ồ, Bí thư Trần đánh giá đúng là cao đó. Làm lãnh đạo nếu như ai cũng có thể làm được như vậy thì quá tốt.

Qua Tĩnh nói.

- Nhất là vế trước, có trí tiến thủ không phải là người lập dị, cũng không phải là người làm công trình mặt mũi để lấy thành tích, mà là triển khai công việc với sự sáng tạo cao. Chỉ cần có trái tim vì dân chúng là được.

Triệu Quốc Đống hơi run lên. Qua Tĩnh nói giống như không phải về Vương Lệ Quyên mà là ám chỉ hắn. Chẳng lẽ biểu hiện của hắn trong thời gian này làm Qua Tĩnh không hài lòng? Triệu Quốc Đống suy nghĩ một chút nhưng rất khó hiểu. Thời gian này lời nói, hành động của hắn không có gì quá, cũng cố gắng trong công việc, sao lại khiến Qua Tĩnh ám chỉ như vậy?

- Trưởng ban Qua nói đúng. Làm việc chăm chỉ là một việc, tiến thủ, tìm tòi cái mới cũng không dễ dàng gì. Nhất là khi khai thác cái mới thì nhất định sẽ gặp nhiều vấn đề, chạm đến lợi ích của người khác. Nhưng chỉ cần có lợi cho quần chúng nhân dân, có lợi cho sự phát triển là không vấn đề gì.

Trang Quyền biết ý nói hùa theo.

Triệu Quốc Đống im lặng không nói, hắn đang cân nhắc ý trong lời của hai người.

Thấy Triệu Quốc Đống có vẻ rơi vào trầm tư, Qua Tĩnh cười nói:

- Quốc Đống, trong thời gian này có phải gặp ít áp lực trong công việc phải không? Đó là người bình thường. Không bị người đố kị thì đó là kẻ bình thường. Làm việc nếu luôn thuận lợi, không làm ai mất lòng, mọi người đều vui mừng thì đó là điều không thể có. Nếu làm việc theo quy củ mặc dù tránh được mâu thuẫn hiện tại nhưng nó sẽ tạo ra mâu thuẫn lớn hơn nữa ở sau này. Điều này trong công cuộc cải cách của Trung Quốc đã chứng minh rõ ràng.

- Cải cách khiến chúng ta tiến vào một hoàn cảnh đầy khó khăn, cũng gặp nhiều trắc trở. Nhưng Đảng ta cũng không vì như vậy mà dừng bước, mà kiên quyết đi tới. Cải cách chính là đi dần từng bước, khó tránh khỏi phạm sai lầm. Nhưng chỉ cần cậu vì lợi ích nhân dân thì chịu chút khó khăn thì cũng có sao? Sự thật sẽ chứng minh tất cả. Nếu như vì vậy mà sợ đầu sợ đuôi thì tôi cảm thấy sẽ đi vào lối mòn.

- Khi thực hiện việc gì cũng cần giữ tác phong của mình, chính xác thì cần kiên định mà làm, nghĩ mọi biện pháp hóa giải mọi khó khăn. Quần chúng sẽ thấy, lãnh đạo cấp trên sẽ thấy.

Đến khi Hứa Tĩnh Giang quay lại, Triệu Quốc Đống vẫn đang suy nghĩ lời Qua Tĩnh nói.

Triệu Quốc Đống là người nghĩ khá thoáng nhưng lúc này hắn cảm thấy không muốn ăn uống gì cả. Lời Qua Tĩnh chính là nhắc hắn. Nhưng hắn nên làm như thế nào thì Triệu Quốc Đống không rõ.

Lời của Hùng Chính Lâm và lời của Qua Tĩnh hình như có chút mâu thuẫn nhưng cẩn thận mà nghĩ lại khác. Hùng Chính Lâm muốn hắn cẩn thận trong lời nói, hành động, nhưng khi đã xác định chuyện gì thì cần kiên trì mà làm. Qua Tĩnh lại nói cần có trí tiến thủ, tính sáng tạo trong công việc. Hơn nữa Qua Tĩnh còn ám chỉ hắn không nên đánh mất tác phong làm việc của mình.

Triệu Quốc Đống biết quá cẩn thận không phải tác phong của hắn, nhưng nếu quá lộ diện sẽ mang tới không ít phiền phức. Làm như thế nào vừa kiên trì tác phong đẩy mạnh công việc mình đã nhận định, lại giảm các nhân tố bất lợi ở mức lớn nhất, mượn xu thế, mượn lực, Triệu Quốc Đống còn cần suy nghĩ thêm nữa. Nhưng có một điều hắn đã nghĩ ra, làm việc gì cũng lo trước lo sau sẽ mang tới mối nguy hại lớn hơn nữa.

Hôm nay Qua Tĩnh nhắc nhở chính là người chỉ điểm bến mơ cho Triệu Quốc Đống. Xem ra mấy tháng nay hắn đúng là chững chạc hơn nhưng đã mất đi sự nhiệt tình, thiếu sự quyết đoán. Lãnh đạo tỉnh nhất định sẽ thấy hắn trưởng thành hơn, nhưng hắn lại đánh mất cá tính, tác phong của mình. Như vậy cái được không bằng cái mất.

Nhất là bây giờ Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh đặt ra mục tiêu trong vòng năm năm sẽ đuổi kịp bốn tỉnh duyên hải Việt, Tô, Lỗ, Chiết, vì thế có rất nhiều công việc cần làm. Nếu như cứ mong ổn định thì có lẽ lãnh đạo sẽ đánh giá thấp anh.

Hơn nữa theo ý của Qua Tĩnh thì lãnh đạo tỉnh cũng biết rõ tình hình Hoài Khánh thời gian qua, điều này càng làm Triệu Quốc Đống thêm yên tâm. Chỉ cần lãnh đạo tỉnh có thể thấy rõ là đủ. Triệu Quốc Đống hắn không phải là kẻ chưa trải qua mưa gió cơ mà.

 

Chương 42

 

Phó Thiên cảm thấy Triệu Quốc Đống mấy hôm nay như thay đổi thành người khác. Mấy tháng vừa qua Triệu Quốc Đống trông khá quy củ nhưng hai hôm nay khi trao đổi ý kiến, Phó Thiên cảm thấy Triệu Quốc Đống có vẻ đã khác.

Trần Anh Lộc lên trường Đảng Trung ương tập huấn ba tháng, công việc hàng ngày của Thị ủy do y tạm thời chủ trì. Y cũng biết đây chỉ là công việc tạm thời, trong ba tháng đó dù y có bản lĩnh như thế nào cũng không thể làm được gì. Có thể làm cho lãnh đạo tỉnh có ấn tượng đã là tốt quá rồi.

Phó Thiên cảm thấy trong thời gian này cây muốn nặng mà gió chẳng ngừng.

Trần Anh Lộc vừa đi được tháng mà không ngừng chuyện xảy ra. Ngay cả Trần Anh Lộc ở Bắc Kinh cũng phải gọi điện về hỏi. Tổ công tác của Sở công an cũng đã tới Hoài Khánh, ra vẻ muốn làm Bao Thanh Thiên phá án. Điều này càng làm cục diện chính trị Hoài Khánh không yên. Phó Thiên cũng đau đầu vì mấy việc này.

Cục diện này Phó Thiên không muốn thấy. Chuyện này nếu kéo dài sẽ khiến cho Tỉnh ủy có cái nhìn về năng lực chủ trì công việc của y, sẽ rất bất lợi cho y. Mặc dù việc đều nhằm vào Ủy ban nhưng bây giờ cục diện có vẻ không thể khống chế, điều này đối với Phó Thiên mà nói là rất nguy hiểm.

Phó Thiên đương nhiên biết trong này nhất định có vấn đề. Biểu hiện của Triệu Quốc Đống làm nhiều người khó chịu, thậm chí còn có thể nói là phản đối rất mạnh. Phó Thiên cũng muốn nhắc nhở Triệu Quốc Đống một chút nhưng tuyệt đối không phải là bây giờ. Bây giờ Phó Thiên còn phải cùng Triệu Quốc Đống vượt qua cửa ải khó khăn.

Đúng là quá đen đủi. Y chỉ chủ trì công việc có ba tháng mà lại gặp cơn phong ba này, còn phải cùng Triệu Quốc Đống hợp tác. Nghĩ đến đây Phó Thiên lại tức giận.

Triệu Quốc Đống không nhịn được nở nụ cười. Xem ra Phó Thiên đã không thể ngồi yên nên bắt đầu chủ động châm lửa.

Vấn đề ở Cục đất đai về cơ bản đã điều tra xong. Tổ công tác của sở Tài nguyên môi trường và Thanh tra Hoài Khánh điều tra ra khá giống nhau. Sau khi sở trao đổi với Thị xã, Phó Thiên yêu cầu Ủy ban Thị xã nhanh chóng đưa ra ý kiến xử lý. Điều này làm Lữ Thu Thần rất khó chịu.

Bên thanh tra cũng hỏi ý kiến Phó Thiên và Hứa Kiều, trên thực tế Cục đất đai lần này tổ chức đoàn đi khảo sát đã khá lãng phí, còn mở rộng quy mô, vi phạm quy định về việc dẫn theo người ra nước ngoài. Hơn nữa do Học viện Công nghiệp gánh chịu tiền người nhà đi du lịch cho nên một Phó cục trưởng Cục đất đai bị cảnh cáo, đối với người có liên quan thì cũng cảnh cáo và ghi vào lý lịch, cũng yêu cầu nhân viên liên quan chi trả toàn bộ tiền phát sinh.

Kết quả này làm Lữ Thu Thần rất thất vọng. Trong hội nghị thường trực Ủy ban, Lữ Thu Thần nói thẳng Thanh tra Thị xã xử lý việc này không công chính, làm việc quá nhẹ tay. Chẳng qua mọi người trong hội nghị đều bỏ qua ý kiến của Lữ Thu Thần. Ngay cả Hứa Lộ Bình vẫn theo sát Lữ Thu Thần lúc này cũng im lặng không nói.

Nghe nói Phó Thiên vì việc này đã trao đổi với Lữ Thu Thần, nhưng xem ra Phó Thiên không thể thuyết phục được Lữ Thu Thần.

- Về việc đề cử đồng chí Tô Hiểu Xuân làm Viện trưởng kiêm Bí thư đảng ủy học viện dạy nghề An Nguyên, Ủy ban Thị xã đã cẩn thận nghiên cứu. Ban tổ chức cán bộ cũng đã khảo sát, cũng đã xin ý kiến của Sở Giáo dục. Theo ý kiến cá nhân của tôi do tháng tám năm nay học viện dạy nghề An Nguyên sẽ chính thức mở cửa, công việc cần phải đẩy mạnh nên nhanh chóng xác định sẽ có lợi cho triển khai công việc.

An Nhiên được tham gia ngồi nghe. Theo quy định của Hội nghị thường ủy thì khi Bí thư Thị ủy vắng mặt, Thị ủy có thể do Phó bí thư chủ trì công việc, có thể tổ chức Hội nghị thường ủy nhưng không được thảo luận vấn đề nhân sự. Chẳng qua do việc lựa chọn lãnh đạo của Học viện dạy nghề An Nguyên khá đặc biệt, Phó Thiên và Triệu Quốc Đống đã báo cáo với Trần Anh Lộc, hy vọng nhanh chóng xác định được lãnh đạo chủ yếu của Học viện dạy nghề, những vị trí khác có thể tạm hoãn để không ảnh hưởng đến công việc của Học viện dạy nghề. Trần Anh Lộc cũng đã đồng ý.

- Về việc lựa chọn Viện trưởng Học viện dạy nghề, tôi đã cùng Thị trưởng Quốc Đống báo cáo với Bí thư Anh Lộc qua điện thoại. Bí thư đồng ý nhanh chóng xác định Viện trưởng để triển khai công việc, không cần đợi sau khi Bí thư về mới xác định.

Phó Thiên mặc dù vẫn ngồi vị trí cũ nhưng y rõ ràng có thể cảm nhận mọi người đang tập tủng vào mình.

- Mọi người nếu có ý kiến gì có thể nói ra. Hội nghị thường ủy lần này còn có vấn đề quan trọng khác cần bàn. Trưởng ban Tiêu, anh nói trước.

- Thực ra trước đó Ban Tổ chức cán bộ đã tiến hành khảo sát, Ban Tổ chức cán bộ Tỉnh ủy cũng xuống. Đồng chí Học viện dạy nghề có biểu hiện xuất sắc, năng lực, thành tích, trách nhiệm đều tốt. Ban tổ chức cán bộ cho rằng đề cử đồng chí Tô Hiểu Xuân làm Viện trưởng kiêm Bí thư đảng ủy Học viện dạy nghề An Nguyên là hợp lý. Đương nhiên sau đó có một chút phản ánh, bên Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ ràng nhưng không có bao nhiêu giá trị. Cho nên Ban Tổ chức cán bộ vẫn giữ ý kiến, không thay đổi.

Tiêu Triều nói khá nhẹ nhàng, trong lời nói đã thể hiện việc kia không hề quan trọng.

- Nói như vậy bên Ủy ban kỷ luật đã có kết luận chính xác?

Lữ Thu Thần nhìn Ân Cảnh Tùng và nói:

- Sao không nghe thấy có thông báo về việc này?

- Ủy ban kỷ luật vừa mới có kết luận nên chưa kịp thông báo với các vị. Tôi đã báo cáo với Bí thư Phó. Bí thư Phó quyết định sẽ thông báo trong hội nghị hôm nay.

Ân Cảnh Tùng không thèm để ý tới ánh mắt của Lữ Thu Thần.

- Ồ, vậy Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ, tức là mấy bức ảnh kia là vu cáo?

Lữ Thu Thần cũng không ý thức được sự sơ sót trong lời của mình. Triệu Quốc Đống, Ân Cảnh Tùng và An Nhiên hơi giật giật mí mắt.

Ân Cảnh Tùng không hề nói tình hình cụ thể về vụ việc, chỉ nói nhận được thư tố cáo chứ không nói một câu nào về những bức ảnh. Ngay cả Phó Thiên cũng nghĩ chỉ là thư tố cáo đơn thuần. Ở trong Ủy ban kỷ luật chỉ có hai nhân viên điều tra đáng tin biết, đó đều là người kín miệng. Mà bên Ủy ban chỉ có Triệu Quốc Đống cùng An Nhiên biết có các bức ảnh. Lữ Thu Thần sao lại biết?

Các thường vụ không nghe ra Lữ Thu Thần nói có gì không đúng, chỉ nhỏ giọng nói chuyện, trao đổi với nhau.

- Dùng từ vu cáo thì không quá chính xác. Bức thư và bức ảnh là thật, nhưng có một điểm quan trọng đó là tác phong sống và đạo đức của đồng chí Tô Hiểu Xuân không đến mức như đơn tố cáo nói. Bức ảnh mặc dù là thật nhưng không thể nói rõ đạo đức có vấn đề hay không?

Ân Cảnh Tùng nói.

- Lão Ân, anh có thể giải thích với mọi người một chút được không? Tô Hiểu Xuân đã kết hôn, nếu như nói bức ảnh thể hiện quan hệ mờ ám giữa Tô Hiểu Xuân và một người phụ nữ không phải vợ, chẳng lẽ nói phẩm chất đạo đức của y đáng tin sao?

Lưu Liên Xương rút đao đâm một nhát.

- Phẩm chất đạo đức của Tô Hiểu Xuân có vấn đề hay không thì tôi cho rằng không thể chỉ dựa vào một bức ảnh mà phán xét. Ủy ban kỷ luật ở vấn đề này đã rất thận tọng. Chúng tôi đã điều tra ở cơ quan của Tô Hiểu Xuân, cũng lấy ý kiến đồng nghiệp, đánh giá về Tô Hiểu Xuân là rất cao. Thứ hai bây giờ Tô Hiểu Xuân đã ly hôn, người phụ nữ trong bức ảnh đã kết hôn với Tô Hiểu Xuân.

 

Chương 43

 

Ân Cảnh Tùng chưa dứt lời, Lữ Thu Thần không nhịn được nói xen vào.

- Lão Ân, Tô Hiểu Xuân bây giờ đã ly hôn và lấy người phụ nữ trong bức ảnh. Thời gian ly hôn và kết hôn lại của y vào lúc nào? Tôi nghĩ nếu bức ảnh kia chưa được công bố thì chỉ sợ y chưa ly hôn đó.

Lữ Thu Thần nói rất sắc bén, nhằm thẳng vào vấn đề trung tâm. Chọn lựa cán bộ cần cả đức lẫn tài. Nếu một người đàn ông đã kết hôn lại có quan hệ không bình thường với người phụ nữ khác như vậy sẽ làm tổ chức nghi ngờ về nhân phẩm.

- Ủy ban kỷ luật đã điều tra rõ ràng. Năm năm trước Tô Hiểu Xuân đã ly thân với vợ cũ. Đầu năm ngoái đã ký đơn ly hôn với vợ cũ, chẳng qua lo ảnh hưởng đến việc học của con gái nên chưa gửi lên Tòa án. Đến năm nay mới chính thức tiến hành ly hôn, sau đó đã lấy Triệu Như Thu làm vợ.

Ân Cảnh Tùng mặt mày cứng nhắc, nói chuyện không có chút tình cảm nào, đúng điển hình cán bộ Ủy ban kỷ luật.

- Về lời Thị trưởng Lữ nói thì cá nhân tôi không đồng ý. Căn cứ chúng tôi điều tra có thể chứng minh sau khi Tô Hiểu Xuân cùng vợ ký vào đơn ly hôn mới phát triển quan hệ với Triệu Như Thu, nhưng hai người đều phru nhận có quan hệ quá mức trước khi kết hôn.

Lữ Thu Thần có chút tức giận nói:

- Lão Ân, chẳng lẽ nói bọn họ lúc ở trên giường còn bị người chụp ảnh? Hai người bọn họ nói không là tin được sao?

- Thị trưởng Lữ, tôi chỉ dựa vào chứng cứ mà phân tích. Không có chứng cứ khác thì tôi chỉ có thể phán đoán như vậy. Mặc dù tôi cũng đồng ý với cái nhìn của anh nhưng Ủy ban kỷ luật điều tra đều nói tới chứng cứ.

Ân Cảnh Tùng lạnh nhạt nói.

Lữ Thu Thần bị câu này của Ân Cảnh Tùng làm á khẩu, trong lòng y rất tức giận. Tên đáng chết này không hề có tính linh hoạt. Mình muốn từ Ân Cảnh Tùng đạt ủng hộ là mơ tưởng, chẳng qua Triệu Quốc Đống nếu muốn được Ân Cảnh Tùng ủng hộ cũng phí tâm cơ.

- Bí thư Phó, Tô Hiểu Xuân chưa chính thức ly hôn đã có quan hệ vượt qua tình cảm đồng nghiệp với một người phụ nữ khác, điều này nói rõ nhân phẩm của y có vấn đề. Cán bộ như vậy nếu gánh vác trọng trách ở đơn vị giáo dục là Học viện dạy nghề thì tôi thấy không ổn. Tôi đề nghị Ban Tổ chức cán bộ và Ủy ban kỷ luật cần phải cân nhắc lại sự lựa chọn này.

Lữ Thu Thần hít sâu một hơi lớn tiếng nói:

- Chúng ta không thể bởi vì y nhận được tin tổ chức điều tra rồi vội vàng che giấu mà bỏ qua được. Đây nói rõ Tô Hiểu Xuân có vấn đề về tư tưởng, lúc trước chưa ly hôn đã có quan hệ ngoài luồng, chơi trò mập mờ. Mà bây giờ khi ảnh hưởng đến việc lên chức lại vội vàng lấy trò này ra lừa người.

Lữ Thu Thần nói khá hiểm, vừa lúc công kích vấn đề tư tưởng, tác phong của Tô Hiểu Xuân, phần khác cũng nói rõ vì lên chức mà vứt bỏ cái khác.

Lời nói của y đã rất khéo léo đánh trúng tâm lý mọi người, khiến một vài thường vụ khác đáp lại. Nhất là Cao Chí Minh có vẻ rất đồng cảm. Y bỏ chén xuống cho thấy rất có thể lên tiếng nói giúp Lữ Thu Thần.

Triệu Quốc Đống có chút khẩn trương. Hắn đã xem thường khả năng kích động của Lữ Thu Thần. Hắn nghĩ rằng chỉ cần được Ân Cảnh Tùng nhận xét công bằng, thỏa hiệp với Phó Thiên là qua cửa. Nhưng nếu lúc này không thay đổi thì sợ mọi chuyện sẽ đổi hết.

- Bí thư Phó, tôi xin nói vài câu.

Triệu Quốc Đống trầm giọng nói.

- Được, Thị trưởng Triệu nói một chút xem.

Phó Thiên và Triệu Quốc Đống nhìn nhau rồi gật đầu nói.

- Vừa nãy Thị trưởng An đã giới thiệu về ý kiến của Ủy ban Thị xã, Thị trưởng Tiêu, Chủ nhiệm Ân và Thị trưởng Lữ cùng Bí thư Liên đều phát biểu ý kiến về Tô Hiểu Xuân. Nhưng tôi cảm thấy chúng ta đã quên một nhân tố quan trọng.

Triệu Quốc Đống nhìn quanh các thường vụ.

Lữ Thu Thần không khỏi run lên. Trong thời gian này y không thấy ánh mắt đó của Triệu Quốc Đống, giống như sau khi Triệu Quốc Đống thành Thị trưởng đã không còn ánh mắt đầy tính khiêu khích đó.

Nhất là mấy tháng sau tết Triệu Quốc Đống biểu hiện càng thêm cẩn thận. Dù là trong hội nghị thường trực Ủy ban, Triệu Quốc Đống cũng ít nói hơn trước, nó giống như Triệu Quốc Đống sau khi thành Thị trưởng đã trở nên lão luyện hơn, nhưng hôm nay y lại thấy sự sắc bén của Triệu Quốc Đống khi hắn làm Phó thị trưởng thường trực.

- Chúng ta hợp nhất ba trường lại thành lập Học viện dạy nghề An Nguyên là để làm gì? Là vì tạo ra trụ cột cho ngành giáo dục dạy nghề của Hoài Khánh, tạo ra sức bật phát triển sản nghiệp thứ hai, thứ ba của Hoài Khánh.

Triệu Quốc Đống chống tay lên bàn, ngón trỏ giơ lên nói:

- Sự phát triển của Hoài Khánh năm nay mọi người đều thấy rõ ràng. Nửa cuối năm, chậm nhất là đầu năm sau giai đoạn một của Công ty Hòa Tân sẽ hoàn thành. Mà Công ty Hòa Tân tiến vào cũng kéo theo nhiều công ty nổi tiếng thế giới tiến vào Khu Khai Phát Hoài Khánh. Việc xây dựng văn phòng, nhà máy đang diễn ra rất gấp gáp.

- Tôi nhớ tôi đã nhiều lần nhấn mạnh ưu thế lớn của Hoài Khánh chúng ta với các công ty tiến vào Khu Khai Phát. Đó chính là Ủy ban Thị xã Hoài Khánh sẽ toàn lực phát triển mạnh ngành giáo dục dạy nghề, cung cấp nhân viên, công nhân cho các công ty ở Hoài Khánh. Mà thành lập Học viện dạy nghề An Nguyên chính là bước đi đầu tiên đầu quan trọng của chúng ta. Có thể nói sự phát triển của Học viện dạy nghề An Nguyên có tác dụng xúc tiến khó có thể đánh giá với phát triển kinh tế Hoài Khánh chúng ta.

- Tục ngữ nói rắn không thể không có đầu. Người dẫn đầu một đơn vị là rất quan trọng. Tô Hiểu Xuân ở trường dạy nghề công nghiệp cơ giới tuy điều kiện hạn chế mà vẫn tạo thành một thương hiệu trong tỉnh, thậm chí các tỉnh xung quanh. Điều này đã chứng minh năng lực của Tô Hiểu Xuân. Hai hôm trước tôi gặp giám đốc Tôn – Sở Giáo dục, giám đốc Tôn cũng đồng ý quan điểm của tôi. Đó chính là Học viện dạy nghề An Nguyên nếu muốn tạo thành thương hiệu vàng trong lĩnh vực giáo dục dạy nghề của tỉnh, của khu vực trung tây thì cần bộ máy lãnh đạo đầy sức sống.

Triệu Quốc Đống liên tục đưa ra bình luận làm các thường vụ cảm thấy Triệu Quốc Đống đầy khí phách đã trở lại. Lời nói của hắn đã hấp dẫn mọi người. Ngay cả Lữ Thu Thần cũng thầm hận sao tên này lúc nhằm vào mình thì luôn có lời nói sắc bén đến vậy?

- Chọn một người phải có cả tài lẫn đức. Tô Hiểu Xuân có đủ tài đức không?

Triệu Quốc Đống tung ra câu hỏi này. Ngay cả Phó Thiên, Lữ Thu Thần cùng với Lưu Liên Xương đều vểnh tai lên nghe muốn xem Triệu Quốc Đống biện bạch cho Tô Hiểu Xuân như thế nào.

- Về tài thì tôi tin các vị không có ý kiến gì về biểu hiện của Tô Hiểu Xuân. Mấu chối là chữ tài.

Triệu Quốc Đống thản nhiên nói:

- Tôi hiểu đức chia làm công đức và tư đức. Công đức là gì? Đó chính là trung thành với Đảng, với quyết định, tuân thủ pháp luật, nhiệt tình với quần chúng nhân dân, có trách nhiệm với sự nghiệp, có sự liêm khiết. Căn cứ theo Ban Tổ chức cán bộ điều tra thì đồng chí Tô Hiểu Xuân ở vấn đề này là đáng tin cậy, không có phản ứng gì về điểm này.

- Tư đức cũng là rất quan trọng. Tư đức chính là tác phong, tư tưởng, nhân phẩm, tính cách sống. Điều này với người bình thường có lẽ không ảnh hưởng gì nhiều, nhưng đối với cán bộ lãnh đạo thì lại không thể coi nhẹ

 

Chương 44

 

Vừa nãy chúng ta cũng nghe Ủy ban kỷ luật đưa ra kết luận điều tra. Tô Hiểu Xuân năm năm trước đã ly thân với vợ cũ, chứng minh tình cảm vợ chồng đã không còn. Hơn nữa năm trước đã ký đơn ly hôn nhưng do sợ tổn thương con gái, ảnh hưởng đến việc học của con gái nên chưa thực hiện thủ tục cuối cùng. Theo tôi biết Tô Hiểu Xuân dự định mong được con gái hiểu rồi mới chính thức ly hôn. Mọi người ngồi đây đều là bố mẹ, chẳng lẽ nói tình cha con như vậy lại vi phạm đạo đức sao?

Triệu Quốc Đống trầm giọng nói tiếp:

- Đương nhiên nếu nhìn từ góc độ pháp luật và đạo đức thì Tô Hiểu Xuân chưa chính thức ly hôn đã có quan hệ tình cảm với người phụ nữ khác, đây có lẽ là không ổn. Nhưng chúng ta tự hỏi lòng mình xem chút tỳ vết này thật sự có thể chối bỏ phẩm chất đạo đức một người sao? Hơn nữa Tô Hiểu Xuân đã lấy người phụ nữ kia, vàng không sợ lửa, tôi muốn hỏi mọi người ngồi đây, ngay cả là tôi, có ai trong chúng ta làm tốt hơn đối phương không? Có phải là các vị cảm thấy thực sự vì việc này mà Tô Hiểu Xuân không thể ngồi lên chức Viện trưởng Học viện dạy nghề An Nguyên không?

Liên tiếp các câu hỏi đưa ra làm các vị thường vụ phải suy nghĩ. Triệu Quốc Đống đã xảo diệu liên lạc tư đức của Tô Hiểu Xuân với tầm quan trọng của Học viện dạy nghề An Nguyên, đồng thời cũng đưa lên cao để mọi người phải phân tích. Hơn nữa câu cuối cùng mới là chính xác.

Triệu Quốc Đống lúc này có thể nói rất vui vẻ.

Trong cuộc tranh luận trong Hội nghị thường ủy thì hắn đã thắng lợi hoàn toàn. Lữ Thu Thần thậm chí còn không thể nói được một câu nào. Mặc dù kết thúc hội nghị Phó Thiên đã ám chỉ một chút nhưng không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Triệu Quốc Đống.

Qua Tĩnh và Trang Quyền nhắc nhở làm Triệu Quốc Đống đã hiểu rõ vài điều. Không trái lương tâm, không trái ý dân, đó chính là căn bản.

Việc giải phóng mặt bằng ở Khánh Châu dính tới xã hội đen là gánh nặng trong lòng Triệu Quốc Đống. Bây giờ nó cũng giảm đi nhiều. Hắn chỉ cần thản nhiên đối mặt, trách nhiệm của hắn sẽ là của hắn, gánh vác cũng có sao đâu?

Triệu Quốc Đống xuống xe cảm thấy rất thoải mái. Ánh mặt trời chói chang không làm mất nhiệt tình đi thị sát của hắn. Hắn đi thị sát Khu công nghiệp Hoài Châu hơn tiếng, hắn bước đi như bay làm lãnh đạo Hoài Châu và phóng viên đài truyền hình có phần không theo kịp.

- Lão Khuông, Lệ Quyên, ý tưởng của các vị là đúng, không mong lớn, không mong phức tạp, làm chính xác và phù hợp với mục tiêu đã đặt ra, kiên định đi theo con đường đã chọn mới là chính xác nhất.

Triệu Quốc Đống từ một nhà máy đi ra và nói:

- Trước mắt nước ta là thời kỳ phát triển kinh tế lâu dài, đây là cơ hội lớn đối với sự phát triển kinh tế của khu vực Trung Tây chúng ta. Nắm chắc được điểm này thì kinh tế Hoài Châu có thể nhảy vọt tới mức chưa từng có. Từ tình hình hiện tại có thể thấy biểu hiện của Hoài Châu là rất xuất sắc.

Khuông Dương cười cười đi theo sau Triệu Quốc Đống. Triệu Quốc Đống đi khá nhanh làm y không theo kịp. Chẳng qua Khuông Dương rất tự hào khi đối phương rất hài lòng với tình hình Khu công nghiệp Hoài Châu.

Tuy nói công việc cụ thể do Ủy ban quận làm, nhưng không có Quận ủy toàn lực ủng hộ thì công việc sao có thể triển khai thuận lợi được?

- Thị trưởng Triệu, ngài quá khen rồi. Hoài Châu có thể có chút thành tích cũng là dưới sự lãnh đạo của Thị ủy, Ủy ban Thị xã. Không có Thị ủy, Ủy ban Thị xã ủng hộ, Hoài Châu không thể thành công.

Khuông Dương cười hì hì nói.

Triệu Quốc Đống nhướng mày nói:

- Lão Khuông, trước mặt tôi còn cần khách sáo như vậy sao? Tốt là tốt, Khu công nghiệp Hoài Châu phát triển không được Thị xã ủng hộ bao nhiêu, chủ yếu do chính Hoài Châu tự tìm con đường mới. Với điểm này khi tôi đi khảo sát các quận, huyện khác không hề e ngại nói thẳng. Không thể đợi chờ người khác giúp mình, phải tự mình giúp mình. Ở điểm này Hoài Châu làm tốt nhất.

Quan hệ giữa Triệu Quốc Đống, Khuông Dương hai tháng nay đã cải thiện khá nhiều. Điều này cũng là do Trưởng ban thư ký Ủy ban Thị xã Kha Nam đứng giữa làm cầu nối.

Kha Nam mặc dù là cán bộ trưởng thành từ Quy Ninh, nhưng Kha Nam và Khuông Dương lại là người thị trấn Tiểu Trại, Cổ Lâu. Ngoài Khuông Dương cùng Kha Nam, Kha Chu, Tiền Nguyên Huy cũng là người thị trấn Tiểu Trại.

Kha Nam và Triệu Quốc Đống nói chuyện khá vui vẻ, ít nhất so sánh với Hứa Lộ Bình thì Triệu Quốc Đống thấy Kha Nam hợp ý mình hơn. Mà Kha Nam lại có quan hệ tốt với Khuông Dương. Có Kha Nam đứng giữa làm cầu nối, hơn nữa Khuông Dương cũng muốn hòa giải vì thế đợt tết ba người đã ngồi uống rượu với nhau.

- Có thể được Thị trưởng Triệu khen như vậy, cán bộ Hoài Châu chúng tôi ra ngoài cũng nở mày nở mặt.

Khuông Dương khách sáo nói.

Triệu Quốc Đống có thay đổi về thái độ đối với Khuông Dương, nhưng đây là do Khuông Dương chủ động nhẫn nhịn và nhún nhường trong công việc. Ý tốt của Kha Nam, Khuông Dương không phải không hiểu. Nhưng khi liên quan tới lợi ích của quận, Khuông Dương cũng không dám dễ dàng lấy nó ra làm giao dịch.

Khánh Châu đã xảy ra chuyện, nghe nói tổ công tác của Sở công an đến và muốn tìm rõ nguyên nhân. Dù là kẻ ngu cũng ngửi ra mùi thuốc súng trong đó. Nhưng vị Thị trưởng Triệu này lại như không hề thấy áp lực.

Chẳng lẽ là hắn không cảm thấy một khi cán bộ lãnh đạo Khánh Châu bị liên quan thì hắn sẽ có trách nhiệm sao? Dù là hắn thoát thì các cán bộ Khánh Châu sẽ như thế nào? Một khi cán bộ Khánh Châu dính vào thì chẳng lẽ hắn không biết cách làm này sẽ khiến hắn mất lòng hết cán bộ Hoài Khánh sao?

Khuông Dương đúng là không nhìn thấu Triệu Quốc Đống. Nếu Triệu Quốc Đống thật sự có chỗ dựa rất lớn, có người bảo vệ thì cũng không đến mức khiến đám người Sở công an làm lớn như vậy chứ?

Triệu Quốc Đống thật ra không cần biết Khuông Dương đang nghĩ gì. Hắn tiếp tục nói:

- Nhưng tôi phải nhắc anh, các ngành của Khu công nghiệp Hoài Châu đều liên quan lớn đến nền kinh tế quốc tế. Một khi thị trường quốc tế xảy ra chuyện thì mấy ngành này sẽ gặp rất nhiều khó khăn. Cho nên tôi phải nhắc các anh không được kê cao gối ngủ, phải nghĩ cách làm sao cho các công ty tăng năng lực chống lại nguy hiểm của thị trường. Điểm này Ủy ban quận cần phải đứng ra gánh vác.

Khuông Dương, Vương Lệ Quyên và Tang Khắc Minh đều có cảm giác khác nhau khi Triệu Quốc Đống đưa ra vấn đề này. Nhất là khi Triệu Quốc Đống yêu cầu Ủy ban quận phụ trách càng làm bọn họ thêm kinh ngạc.

- Thị trưởng Triệu, bây giờ đang chủ trương chính quyền không liên quan tới việc kinh doanh cụ thể của các công ty, nhà máy, chúng tôi chỉ cung cấp hoàn cảnh tốt nhất để bọn họ phát triển mà thôi, ngài nói điều này là …?

Tang Khắc Minh và Triệu Quốc Đống khá quen thuộc nên nói chuyện cũng không quá khách sáo.

- Lời tôi nói không liên quan đến việc can thiệp kinh doanh cụ thể của công ty. Ý của tôi là chính quyền phải đưa ra các chính sách để giúp đỡ, để dẫn nối cho các công ty. Như vậy vừa có thể tăng thêm hiệu quả kinh doanh cho công ty, vừa khiến công ty mạnh lên, bồi dưỡng công ty nghiên cứu các sản phẩm mới phù hợp biến đổi của thị trường.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro