HHHKHH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

hối hận hay không hối hận ĐỖ PHONG


TRUYỆN NGẮN KHÔNG CÓ VĂN ÁN


TÁC GIẢ KHÔNG CHIA CHƯƠNG A ╮(╯▽╰)╭


một ít thông tin tác phẩm:


thể loại:  chết tiệt công x chung tình thụ, ngược tâm ngược thân, kết cục HE


nv chính: Diễn Lam x Triển Thần

Nhìn ảnh chụp đầu giường, trên mặt Triển Thần không khỏi xuất hiện một tia cười khổ, cùng chủ nhân phòng này sinh hoạt hơn tám năm, bản thân vẫn là một kẻ không đáng quan tâm, là người ngoài, trong mắt mắt mình vẫn chỉ là kẻ thù, là.. món đồ chơi tiết dục cho hắn đi!!

Diêu Lam —— tên này từ ngày đầu tiên mình nhìn thấy, khuôn mặt hắn đã khắc sâu trong lòng, chẳng sợ lúc ấy người thanh niên đem hắn coi là kẻ thù, bởi vì bản thân đã cướp đi người thân thân thuộc nhất của hắn! Hắn cứ cho rằng mọi việc trên thế giới đều không thay đổi, vẫn cứ thế mà chiếm giữ thứ hắn nghĩ là thuộc về chính mình. nhưng hắn không biết, khi lần đầu tiên nhìn vào ánh mắt của người con trai đó, chính bản thân đã thực sự ái mộ, từ đáy mắt đến trong lòng chỉ tràn đầy là hình ảnh hắn, ngạo khí , tức giận, ngu đần , thậm chí ngay cả hắn bộ dáng hắn căm thù mình cũng chói mắt như vậy, chói mắt đến cơ hồ làm hắn nghĩ rằng từ nay về sau hắn không cần nhìn cảnh đẹp nào khác.

khi Diêu Lan đề xuất việc kết hôn cùng nhau, hắn không chút do dự đáp ứng, bởi vì đây là cơ hội duy nhất, là một lý do chính đáng có thể tới gần hắn, là quyền lợi duy nhất để tiếp cận hắn.

Năm đầu tiên sau khi kết hôn, cuộc sống của bản thân đều rất bình thản và phong phú, bởi vì mình mỗi ngày đều có thể cùng hắn ở chung, nhìn bộ dạng thiên biến vạn hóa của hắn, Triển Thần đã từng cho rằng cuộc sống thế này trôi qua đến cuối đời, để bản thân có thể yên lặng ở bên cạnh hắn!!

Diêu Lan biết hắn là đồng tính luyến ái, lại không biết rằng người bạn này đang thầm mến em trai kiêu ngạo của cô. Nếu không, những sự việc phát sinh sau này chắc chắn sẽ không xảy ra.

Tin tức Diêu Lan mang thai đem cuộc sống sinh hoạt đang yên ổn, bình lặng  biến thành bốn bề sóng dậy, Diêu Lam từ lúc nghe tin đã bắt đầu sinh khí, phẫn hận không thể tiếp thu, hắn hiểu được hình ảnh của mình trong lòng hắn càng ngày càng xấu. Nhưng hắn lại vui vẻ, cái này chứng tỏ trong lòng Diêu Lam vĩnh viễn cũng quên không được kẻ thù đã cướp đi chị hắn! Cho dù người kia căn bản không phải hắn , hắn chỉ là cùng Diêu Lan để che dấu tính hướng của bản thân mà thôi...

Đứa bé được sinh ra mang đến cho ngôi nhà một niềm vui không nhỏ, Diêu Lam rất thương yêu cháu của mình, thái độ của hắn đã bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, là bởi vì bộ dạng đứa bé kia rất giống chị của hắn đi, đứa bé kia xinh đẹp như con gái, nhưng chính Diêu Lam không ngờ người chị như nữ thần hoàn mỹ của mình lại có bồ nhí ở ngoài, hắn vì không muốn nhìn người kia thương tâm, nên muốn cất kỹ bí mật này chôn sâu trong lòng.

Đáng tiếc những ngày yên lành thường qua mau, Tiểu Bân mới vừa được ba tuổi, Diêu Lan đã xảy ra tai nạn xe cộ rời thế giới này, bởi vì hắn lái xe, bởi vì hắn được mời di dự bữa tiệc, bởi vì khi phát sinh tai nạn xe cộ, Diêu Lan nằm ở trên người hắn, vì hắn đỡ thủy tinh vỡ vụn nên gây ra thương tích nghiêm trọng, cho dù hắn bản thân bị trọng thương nằm ở bệnh viện, hắn vẫn có thể thấy Diêu Lam dùng ánh mắt oán hận nhìn hắn, sâu thế nào, nặng như thế nào

Hắn cũng đau lòng a! ! Vì mình mất đi một người bạn bè mà đau lòng! Vì đã không còn lý do ở bên cạnh hắn mà đau lòng! Vì ánh mắt hắn thâm trầm như vậy hận ý như vậy mà đau lòng! Vì hắn nửa đêm ôm Tiểu Bân khóc rống mà đau lòng! ! Vì ái tình vĩnh viễn vô vọng của mình mà đau lòng! !

Sau sự kiện đó, sinh hoạt trong nhà tràn đầy lạnh lẽo ép tới mỗi người đều không thở nổi, Diêu Lam mỗi ngày đều không ngừng dùng ánh mắt hận ý mà xuất hiện trước mặt hắn, tâm hắn đau nhưng hắn vẫn thấy bản thân mình may mắn khi còn được hắn nhìn đến – bằng ánh mắt oán giận. Chỉ cần hai người có thể sinh hoạt, có được lòng tin của hắn , bản thân cũng không quan tâm sẽ biến thành người như thế nào, chỉ cần sau này hắn luôn luôn vui vẻ, khi nghe bác sĩ nói bản thân về sau không bao giờ có thể sinh con. Cái đả kích ấy về tương lai cũng không thể sánh bằng niềm vui khi nhìn thấy tiếng cười sung sướng của hắn, khi đó bản thân chỉ biết mình thật sự hết thuốc chữa! Chính mình sẽ vĩnh viễn không còn là chính mình nữa. Nhưng cũng chẳng sao cả, chỉ cần hắn còn có thể ở bên cạnh Diêu Lam, có thể nhìn đến hắn hạnh phúc mà sống tiếp, thay Diêu Lan chăm sóc hắn là tốt rồi!

Không biết tại sao Diêu Lam lại phát hiện mình là đồng tính luyến ái, là ánh mắt của mình rất rõ ràng sao? Là chính mình không kìm lòng nổi nhất cử nhất động đã bán đứng bản thân sao? Tại buổi tối mưa gió kia, Diêu Lam trèo lên giường cưỡng bức mình, có lẽ là bởi vì khi đó tịch mịch, khi đó cô đơn, khi đó mình có dụng ý xấu nên để Diêu Lam phát hiện ra, nhưng hắn vẫn cảm thấy rất vui vẻ, chỉ cần Diêu Lam vui vẻ là tốt rồi, bởi vì đó cũng là suy nghĩ trong mộng của hắn hàng ngàn lần a! Nếu thân thể không trọn vẹn này có thể làm cho Diêu Lam khoái hoạt một chút hắn cũng không hề gì, cho dù hắn cố ý thô bạo cùng ác ý xâm phạm để cho thân thể này vài ngày đều không xuống giường được!

[ không thể tưởng được ngươi một người đàn ông bị một người nhỏ tuổi hơn so với anh xâm phạm còn có thể hưởng thụ như vậy, thật sự là dâm đãng! ! ] về sau hắn mỗi khi ở trong người tôi đến cao trào sẽ châm chọc để cho tôi phải đỏ mặt ngượng ngùng, đó cũng vì tôi được ôm hắn! Cho nên thân thể mẫn cảm không thể dấu được cảm xúc a, cho dù đây chính là một sự trừng phạt! Một trò chơi! Hắn đều nguyện sa vào trong đó, chỉ cần có thể có nhiều thời gian ở bên cạnh hắn một chút, hắn không quan tâm đây là loại hình thức nào...

Cứ như vậy qua bốn năm, Tiểu Bân sắp đi học, cuộc sống của bọn họ vẫn không có thay đổi gì, Diêu Lam đối với Tiểu Bân càng sủng ái lại đối với mình càng ác ý. Nhưng hắn lại tình nguyện ngày nối ngày cứ như vậy qua đi, tiếp tục như thế không có gì thay đổi là tốt rồi!

Hắn biết mình không thông minh, bộ dạng tuy rằng cao lớn nhưng làm việc không phải không tốn sức, tiêu phí vô số tâm huyết mới miễn cưỡng bò lên vị trí tổ trưởng, đến tận đây đã là mốc cuối của sự nghiệp, cho nên trong nhà cha mẹ khinh thường hắn, một lòng bồi em trai hắn thành tài, cha mẹ đối với hắn vẫn không quan tâm, đối với việc này, hắn cũng không một câu oán giận, thậm chí khi Diêu Lam ác ý mà ở trước mặt bọn họ nói rõ nói mình là đồng tính luyến rồi bị bố mẹ đuổi ra khỏi nhà, muốn đoạn tuyệt quan hệ với hắn, hắn cũng không có nhiều bi thương cùng khiếp sợ, cha mẹ vốn là người thích sĩ diện, chính mình lại là đồng tính luyến ái, có thể trách được bọn họ sao?

Nhưng... Hiện tại xem ra mình không thể nào sống yên ổn , nhìn túi đồ vật trong tôiy, Triển Thần biết mình sắp bị đuổi khỏi cái nhà này, bị đuổi ra khỏi người kia...

Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Bân đồng thời là sinh nhật của Diêu Lam, khi đó Diêu Lan đã từng cười nói: Tiểu Bân là lễ vật trời ban đưa đến cho tiểu Lam! Cho nên hàng năm hắn đều chuẩn bị hai món quà, nhưng từ khi năm thứ nhất Diêu Lam nhìn khuôn mặt của hắn, rồi nhìn vào món quà trong tôiy, hắn liền hung hăng vứt xuống nhà, dẫm đạp lên nó, từ đó về sau hắn sẽ không tiếp tục đưa quà trực tiếp cho Diêu Lam, hắn chỉ có thể chọn một ít đồ dùng hằng ngày có thể dùng được mà Diêu Lam không có khả năng chú ý tới để trộn lẫn vào, nhìn Diêu Lam không tự giác dùng món quà mà mình chuẩn bị, hắn đã cảm thấy trong tâm một trận ngọt ngào! Này có lẽ niềm vui sau đau khổ đi...

Đáng tiếc năm nay không có có cơ hội gửi nó, kiểu dáng cà- vạt này trong tôiy Diêu Lam đã có  —— là của bạn gái hắn đưa , khó trách mấy tháng hắn không tiếp tục "Trừng phạt" mình, hắn chính là coi thường mình, đây là điềm báo đi! Dự báo mình sắp phải đi khỏi đây, để sau này hắn có một cuộc sống hạnh phúc.

Miệng cười, nhưng vì cái gì nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống? cả người nằm bẹp xuống giường muốn cho nước mắt không rơi, nhưng vẫn không được, hắn thật sự nhịn không được, trên giường toàn mùi của Diêu Lam, cho hắn khóc một hồi đi!! khóc xong rồi, tâm sẽ chết lặng!! Sẽ không bao giờ bi thương nữa. không bao giờ..

Kéo va li nhìn quanh bốn phía lần cuối cùng, ánh mắt dừng ở thùng rác, trong đó có món quà hắn đã cố gắng chuẩn bị, đó là hai tháng tiền lương hắn cố gắng dành dụm mua cho, hẳn là không có người chú ý tới điểm này đi, không lâu sau người dọn vệ sinh sẽ đem món quà hắn mua vứt vào xe rác, sau đó đưa vào chỗ đổ rác dập nát, hắn cố gắng đứng vững chịu đựng trái tim của mình đang đau đến không thở nổi.

Nơi này cho tới bây giờ đều  không thuộc về mình , bây giờ hắn cảm thấy thật tỉnh mịch, đây là phần tâm ý của hắn, món quà cuối cùng, hi vọng Diêu Lam sẽ thích!!

Hôm nay hắn hẳn là rất hạnh phúc đi, mang theo cháu trai yêu quý cùng bạn gái đi chơi, lúc trở về, lại thấy nhà cửa sạch sẽ, yên ắng, hắn hẳn là thấy vui mừng vì có một thế giới riêng, không bao giờ phải dùng ánh mắt hận ý như trước đi ...

Mà chính mình... như vậy, hẳn là nên rời đi, cũng gần đến thời gian hắn trở về rồi ... Hắn không nghĩ muốn cùng cô gái đó gặp nhau, cũng không muốn ánh mắt tràn đầy hạnh phúc kia lần thứ hai tràn ngập cừu hận...

Nhưng người ô uế như mình như thế nào sống sót ni? bản thân hắn cũng mờ mịt ...

Đem túi xi-măng trên người buông xuống, Triển Thần vỗ vỗ bả vai hơi mỏi, nhìn nhìn lại công trường ầm ĩ, nhịn không được nở nụ cười, tuy rằng đây chẳng phải công việc gì an nhàn cho lắm.

[ Triển Thần, cậu hôm nay tựa hồ rất vui vẻ, cái miệng cả ngày mím chặt cư nhiên cũng sẽ nở nụ cười, tuy rằng chỉ là một nụ cười nho nhỏ! ] lăn lộn một năm ở đây, Triển Thần rất thân với Trí Huy, dùng sức vỗ vỗ phía sau lưng của hắn, bộ dáng ngây ngô cười đều làm cho lòng người tôi ấm áp, hắn là người rất dễ thoả mãn, cũng là người rất ôn nhu, tử khi hắn mang mình trở về, cho mình ăn uống, nghỉ ngơi, ở lại đó, cũng chưa bao giờ hỏi qua thân thế gia cảnh của mình, chính là mang theo mình từng bước từng bước vào thành thị làm công cho công trường nuôi sống bản thân qua ngày, ăn chung thức ăn, hắn thật sự đã đem mình trở thành anh em , những hành động chăm sóc dịu dàng này hắn chưa từng thấy qua, bây giờ được hưởng thụ cũng là trời ban ân đi.

[ hôm nay là sinh nhật hai người... Hai người đối với tôi trọng yếu nhất... ]

[ vậy cậu còn không nhanh cùng bọn họ ăn mừng à, lại nói tiếp không phải là ngày này năm trước tôi mang cậu về sao, đó cũng là một ngày kỷ niệm a! Thật vất vả chúng ta mới tới thành phố này, cậu cũng nên mua quà sinh nhật vì bọn họ mà chúc mừng đi! ] đem toan bộ tiền mặt trong túi áo nhét vào tay mình, Trí Huy vẫn là một bộ dạng không để ý, đây chính là tiền hắn vất vả cả ngày , là tiền mồ hôi xương máu a! Lại không chút do dự đưa toàn bộ cho mình!

[ không cần, bọn họ sinh hoạt rất khá, không thiếu quà của tôi, nói không chừng lễ vật chúng ta sơ sài đơn giản bọn họ còn không nhìn vào mắt, Lam chính là quản lý trưởng của một công ty a! ]

[ Lam? Người yêu của cậu, cậu luôn luôn ngủ mớ gọi tên của cô ấy! Có phải hay không cô ấy ghét bỏ sự nghiệp chưa thành của cậu, cho nên mới không chấp nhận cậu? Không cần sợ! anh em cho cậu dựa vào đây, không có lại tìm không được sao, trên đời thiếu gì người tốt a! ]

[ có lẽ đi! Không nói chuyện hắn , chúng ta vẫn nên làm việc đi, không lại người quản lý lại mắng! ] Triển Thần lại hướng  nơi để xi-măng đi tới.

[ nhìn Triển Thần nói chuyện bộ dáng như phần tử trí thức a! Không thể tưởng được vì một người con gái thế nhưng... Ai... ] Trí Huy không khỏi cũng thầm thở dài, một người đàn ông tốt vì một người phụ nữ liền biến thành bộ dạng thế này, tình này một chữ hại người rất nặng a! !

Đang lúc cố gắng vác một túi to, Triển Thần đột nhiên nghe được âm thanh đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, quen thuộc đến để hắn toàn thân run rẩy, chính là thanh âm cách hắn không xa, rõ ràng vang dội mà ghé vào lỗ tai hắn, đó là thanh âm của Lam! !

[ nơi này phải tiếp tục chú ý một chút, tuyệt không thể ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, tôi muốn công trình hoàn mỹ không có khuyết điểm đúng hạn hoàn thành, biết không? ]âm điệu uy nghiêm hữu lực vẫn là không có thay đổi.

Triển Thần tuy rằng biết rõ người trình độ cao như Diêu Lam hẳn là sẽ không chú ý tới hắn, một công nhân người đầy bùn đất làm ở công trường, nhưng hắn vẫn là nhịn không được tránh sau túi xi-măng rình coi bóng dáng đã lâu rồi không thấy. hắn gầy! ! Là việc làm bận rộn sao? Bạn gái của hắn không có hảo hảo chiếu cố hắn sao?

[ Lam, chúng ta sang bên kia đi thị sát một lần, tôi không hy vọng lần đầu tiên tiếp nhận công trình liền biến thành bã đậu! ] một nữ nhân xinh đẹp đi tới kéo chặt tay Diêu Lam, hẳn là chính là co gái hạnh phúc của Lam đi! bề ngoài xinh đẹp, tác phong cứng rắn, cá tính mạnh mẽ, phong cách này chắc là học được ở Diêu Lam đi, quả nhiên cùng nàng không thể so sánh a! Kẻ vô tích sự trong lòng Diêu Lam cùng với nỗi hận thù như thế, tại sao còn không biết tự lượng sức mình mà muốn cùng cô so ni!

Ông trời đây là đang chọc ghẹo chính mình sao? Để hắn thấy được Lam người ngày nhớ đêm mong, lại đồng thời cướp quyền lợi có thể tiếp tục ảo tưởng của hắn, cho dù mình là con gái vẫn là vô pháp cùng bác sĩ đi du học so sánh đi, đã sớm nghe nói công trình này là nữ chủ nhân của ông chủ là bác sĩ đi du học về làm chủ , lại không thể tưởng được lại cũng bạn gái Lam có quan hệ, thế giới có khi thật là rất nhỏ,nhỏ đến nỗi khiến người bình thản như hắn cũng không thể chịu được mà hận ý bốc lên!

[ Triển Thần, cậu đang làm gì đó? ] đột nhiên một tiếng quát to để Triển Thần sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, nhìn lại đúng là Trí Huy, [ mau dọn đi, một hồi người quản lý cùng người giám sát bọn họ đến thị sát, phải nhanh chóng dọn dẹp xong nơi này! ]

Hắn muốn lại đây! ? Triển Thần sợ tới mức phát huy thần lực lập tức  cùng Trí Huy dùng tốc độ nhanh nhất đem toàn bộ xi-măng dọn sạch sẽ, mới vừa nâng lên túi cuối cùng chợt nghe thấy cách đó không xa là tiếng người giám sát tiếp đón Diêu Lam: [ quản lý trưởng, Vương tiểu thư lại bên này nhìn xem tiến độ đi, chúng ta tuyệt đối là tuân thủ theo chỉ thị khởi công . ]

Triển Thần vội vàng điều chỉnh vị trí xi-măng đem mặt mình che hơn phân nửa, nhanh chóng mà thoát khỏi tầm mắt và phạm vi của Diêu Lam.

Trong tay hiện giờ là một món quà giá trị đúng một năm tiền mồ hôi nước mắt mà bản thân đã để dành được, Triển Thần nhớ lại lúc mình đang ở khu căn hộ cao cấp, hiện giờ lại không dám bước tới.

Tuy rằng hắn không thể đưa quà sinh nhật cho Diêu Lam, nhưng Tiểu Bân dù sao cũng là đứa con trên danh nghĩa của mình, cho dù hắn hiểu được Diêu Lam chiếu cố Tiểu Bân rất tốt, tuyệt đối áo cơm không thiếu, cuộc sống đầy đủ, nhưng phần tâm ý này vẫn muốn mua cho Tiểu Bân một món quà, nhưng ở trường học trước cửa đứng hồi lâu vẫn không thấy Tiểu Bân xuất hiện, hỏi giáo viên mới biết được, hôm nay Tiểu Bân xin nghỉ cùng chú hắn ra ngoài chơi. May mắn giáo viên còn nhớ rõ khuôn mặt mình, tuy rằng vẫn còn tiều tụy nhưng cô vẫn tín nhiệm nói ra việc của Tiểu Bân cho hắn.

Vẫn là đem món quà đặt ở hòm thư của quản lý để nhân viên chuyển phát nhanh gửi đi, nghĩ đến Diêu Lam cùng Vương tiểu thư cùng mang Tiểu Bân đi ra ngoài vui chơi, chính mình cần gì phải gặp bọn họ một lần, tiếp tục làm sâu thêm vết thương lòng của chính mình ni! Hắn cũng không phải là một người kiên cường a!

Quyết định, Triển Thần bước đi đến trước cửa phòng quản lý, đem lễ vật giao ròi nói rõ ràng cho họ, không dám nhìn cảnh vật quen thuộc trước mắt này nữa, giống một năm trước nhanh chóng thoát đi địa phương mãi không thuộc về hắn

Không biết vì cái gì, hắn cùng Trí Huy bị quản lý gọi lên phòng trưởng, dường như công trình có chút phê lậu muốn bọn họ xử lý, nhưng điều này cũng không phải là hắn cùng Trí Huy xử lý a! Tuy rằng Trí Huy rất có thiên phú, tổng có thể dễ dàng bắt đầu, bất quá đây là cơ hội Trí Huy, hắn không nên cũng không thể ngăn trở, dù sao nơi này cách văn phòng quản lý trưởng còn rất xa, không cần phải sợ hãi sẽ gặp được người.không nên nhìn thấy a.

[ Triển Thần, nếu lần này tôi có thể có công việc ổn định, tôi sẽ không cần phải bôn ba khắp nơi , chúng ta sẽ lập nghiệp ngay tại thành phố này, yên ổn làm ăn, hảo hảo mà sống qua ngày! ]

Hảo hảo sống qua ngày? Đây là mong ước của bao nhiêu người, khó được chính là Trí Huy đem mình hòa trong đó. [ tốt, hy vọng lần này có thể thuận lợi, cũng hy vọng tiền đồ của cậu rộng lớn! ]

[ cậu phải quý trọng chính mình đi! ] dập tàn thuốc đã tắt, Trí Huy khó được nghiêm túc mà đối với tôi: [ cậu em, nên yên ổn ổn định cuộc sống  rồi, cậu đã ba mươi ba, cũng nên vì mình mà nghĩ, đi tìm một phụ nữ kết hôn đi! Như vậy cậu sẽ yên ổn, lòng của cậu sẽ nhẹ nhàng, có đôi khi tôi thực sợ cậu sẽ làm chuyện điên rồ, vẻ mặt cậu luôn bi thương khiến người tôi không lo nghĩ cũng khó... ]

[ thực xin lỗi... ]

[ cậu không có làm sai cái gì có gì mà xin lỗi, cậu trong lòng nên hiểu rõ, giống như anh tôi ở nhà cũng có vợ có con, tôi tuy rằng đã làm họ thất vọng nhưng là không dám cô phụ chờ mong của bọn họ, cho nên có cơ hội tôi nhất định sẽ cố gắng, cậu em là một người thành thật, tôi không an tâm, lấy tính tình của cậu nhất định sẽ bị khi dễ , hay là cậu cùng tôi đi, đàn ông vẫn có chút tiền mới được! ]

[ tôi hiểu được, bất quá người bạn của tôi , cho dù ngày nào đó thật sự đi, cũng không cần tổn thương tâm người khác a! tâm thương hay đau tôi đều rất sáng tỏ ... ] Triển Thần ngơ ngác mà nhìn trên mặt đất, bàn tôiy to thô ráp, thần tình tổn thương không có sức sống, còn có vô năng, ai có chấp nhận được a, chính mình cũng không nên hủy đi cuộc sống người khác! Được rồi, cuộc đời đã chân chính thích được một người, cũng nên thỏa mãn .

[ Trí Huy, không dối gạt cậu, tôi kỳ thật là không thể sinh con , trước kia có lần bị tai nạn xe cộ, kết quả cái gì cũng bị mất, cái gì cũng đều hủy, tôi sống đến hiện tại kỳ thật coi như là một kỳ tích, cho nên cậu không cần tiếp tục vi tôi mà hao tâm tổn trí, tôi hiện tại thật sự tốt lắm! ]

Nghe đến một tin tức kinh ngạc khiến đầu óc Trí Huy choáng váng, rất lâu mới lấy lại tinh thần: [ thực xin lỗi, tôi không biết chuyện cũ này cậu, tôi thật không phải là cố ý khơi nên vết sẹo này... ]

[ không sao, tôi biết cậu một lòng muốn tốt cho tôi, kỳ thật chỉ cần cậu có thể hạnh phúc tôi cũng rất vui vẻ , chính là tìm thấy niềm vui trong niềm hạnh phúc của người khác, đừng lo cho tôi, cậu xem, chủ quản muốn cậu qua đó kìa. ] chỉ chỉ phương hướng chủ quản của bọn họ, Triển Thần đẩy Trí Huy, chính mình xoay người rời đi.

[ muốn đi chỗ nào? Triển Thần cậu thoát được thật đúng là lợi hại, nếu không phải tại công trường thấy cậu, tôi còn tưởng rằng cậu đã chết ni! ] ngôn ngữ lạnh lùng từ sau lưng mình toát ra, cảm giác lạnh như băng khiến cho máu lập tức đọng lại , cứng thần kinh ngắc, hắn sợ a! Hắn sợ đến không dám quay đầu nhìn lại tiếng nói phát ra...

Lòng tràn đầy phẫn nộ nhìn cừu nhân dám trốn trước mắt này một trận lôi kéo về nhà, nhìn đến hắn sợ hãi rụt rè mà không chịu qua cửa, tức giận trong lòng rốt cục đến điểm cực hạn, dùng sức mà lột y phục của hắn đem hắn lõa thể mà quăng lên dường, người mất đi lý trí, chỉ muốn hung hăng chà đạp bắt hắn gánh vác nội tâm phẫn hận, cô đơn, bất an của hắn trong suốt một năm qua...

Điên cuồng mà gặm nhấm đôi môi, dục vọng kiềm chế suốt một năm qua đang vô pháp khống chế, xé rách kiện áo sơ mi đang mặc trên người, cuồng loạn hung ác mà mút vào mỗi một tấc da thịt đã quen thuộc, có thể thấy được hương vị tình dục của người nam nhân kia trong khắp căn phòng, đây là hương vị của người kia, thanh thanh , nhàn nhạt , lại vĩnh viễn cũng vô pháp khiến người ta quên!

Hắn biết mình biểu hiện căn bản không giống bên ngoài là người lãnh tĩnh cao cao tại thượng vĩnh viễn mặt không thay đổi sắc quản lý trưởng Diêu, nhưng không ngờ, trươc mặt người này mà lộ ra con người đầy dục vọng, không biết tiết chế, nhưng thế, chỉ khi ở với người này, hắn mới có thể lột xuống chiếc mặt nạ, có thể buông xuống tự cao, ngay cả tâm... Cũng có thể được an ủi...

Một lần lại một lần mà hoan ái, người dưới thân cứ thế mà phối hợp thỉnh thoảng phát ra tiếng rên nho nhỏ , vô số lần hôn môi, cao trào, thẳng đến nam nhân đã không còn sức để phản ứng, trong lòng sóng dâng như tủy triều mới chậm rãi bình tĩnh trở lại... Một năm , sau một năm tìm kiếm cuối cùng cũng được thỏa mãn mà ôm chặt nam nhân đang mê man, đáy lòng thâm trầm rốt cục được thoả mãn, trong mắt mê loạn cũng được yên bình, thời điểm này cũng nên chân chính đối mặt tâm tình của mình , một mặt từ chối, một mặt oán hận cũng không thể bình ổn nội tâm không ngừng dao động, vì cái gì chính mình thông minh như vậy, chỉ là một lần sơ sẩy mắc vào, lại tìm không thấy cửa ra ni?

[ tỉnh sao? ] thanh âm ôn nhu hỏi tựa như chưa có chuyện gì xảy ra, người trong lòng tựa hồ giật mình một cái, Diêu Lam cười đến sáng lạng, lại tựa hồ mê mẩn Triển Thần, nhìn vẻ mặt si mê của hắn, chính mình hiểu rõ bản thân trong lòng người này đến tột cùng có bao nhiêu trọng yếu, nhìn thấy điểm ấy, nét tươi cười càng sáng lạn, miệng càng ôn nhu .

[trước uống chén nước trái cây đi, trước bổ sung sức khỏe, sau đó chúng ta đi ăn cơm! ]

[ ta... Ngươi... ] nhìn vẻ mặt ngu đần Triển Thần, Diêu Lam thuận thế mang nước vào trong tay người đang năm trên dường, tùy thế hôn nếp nhăn nơi trán.

[ không thích ta đối với ngươi như vậy? Uống xong thì đi tắm rửa một cái đi! ] hắn biết Triển Thần cũng không thích ứng mình thay đổi như vậy, trong ấn tượng của hắn, chính mình chỉ sợ chưa bao giờ hoà nhã với hắn đi!

Từ lần đầu tiên gặp mặt, nhìn đến người đứng ở phía sau tỷ tỷ vẻ mặt ngây ngô cười, hắn cũng đã quyết định quyết không có bất luận hảo cảm nào đối với nam  nhân này, một lần lại một lần nhìn hắn ở trong nhà xuất nhập, trong lòng hắn tức giận theo một chút một chút lên cao, vốn là tỷ tỷ thuộc về mình khi đối mặt với hắn phải đem tâm chia làm hai nửa , tỷ tỷ trong lòng hắn là người trọng yếu nhất , cáo người này khiến người sinh khí thậm chí oán hận.

Lúc nhận được thiệp hồng của tỷ tỷ thực sự bùng nổ, cả người giống như bị sét đánh, một người bộ dạng ngốc ngếch, không có địa vị như thế sao lại được sự yêu thương của tỷ tỷ, đúng thực không xứng đôi, Diêu Lam tính trẻ con trong lòng không ngừng nguyền rủa Triển Thần trước ngày hôn lễ bị ngoài ý muốn mà chết đi hoặc tỷ tỷ đột nhiên thấy người này không tiền dồ mà vứt bỏ, nhưng nhìn đến bọn họ hạnh phúc di trên tấm thảm đỏ, hắn đã biết kết cục đã định, "chuyện nhân sinh thường không theo ý mình" những lời này hắn lần đầu tiên hiểu được .

Biết người nam nhân này không có khả năng thăng chức, cũng không thể làm cho gia đình sung túc, vì để tỷ tỷ có một cuộc sống thoải mái, chính mình cần cố gắng nhiều hơn, nhìn ra được điểm ấy, ngay cả người nam nhân này cũng phải nuôi đi! Cho nên hắn tích cực học tập, đi ra ngoài làm việc tiếp thu kinh nghiệm, ngắn ngủn vài năm cùng bạn bè cuối cùng cũng đã có sự nghiệp của riêng mình, công việc suốt ngày bận rộn khiến cho hắn ngay cả tỷ phu không vừa mắt cũng không có thời gian để ý. Thẳng đến Tiểu Bân được sinh ra , tại bệnh viện nhìn cháu trai tiểu hồng hồng, hắn lần đầu tiên con mắt nhìn thật cẩn thận con trai Triển Thần, đó là lần đầu tiên hắn mở ra nội tâm thử tiếp nhận người không có năng lực ngu ngốc tỷ phu, bởi vì anh nhi rất đáng yêu , đáng yêu đến có thể khiến cho hắn vứt bỏ những không vui trước kia, đáng yêu đến để hắn bắt đầu lưu luyến ngôi nhà ấm áp tiếng cười, cũng làm cho hắn phát hiện ánh mắt Triển Thần dừng ở trên người hắn so với tỷ tỷ nhiều hơn.

Hắn không nghĩ suy nghĩ sâu xa ý nghĩa trong đó, hắn tin tưởng nếu như mình sáng tỏ đây là có chuyện gì, nhà này khẳng định sẽ phát sinh sóng to gió lớn, cho nên hắn lựa chọn xem nhẹ...

Nhìn Tiểu Bân chậm rãi lớn lên, chính mình cũng nguyện ý ở nhà, có tiểu hài tử  này, mỗi người tựa hồ cũng bình thường lại hạnh phúc, hắn cho rằng có lẽ sẽ vĩnh viễn như thế, không có cái gì thay đổi, không có cái gì phong ba, chỉ có yên lặng sinh hoạt. Trong lòng tuy rằng vẫn thấy khó chịu vì người "Tỷ phu", nhưng dược liệu Tiểu Bân lại phát huy để hắn quên mất tâm tình phẫn hận.

Nhưng cái lúc điện thoại gọi đến đã đánh tan sự yên lặng, nhìn tỷ tỷ đã từng đẹp đẽ tựa thiên thần hiện giờ chỉ là một cái xác trong bênh viện, hiện tại chỉ còn là một khối thi thể, hắn căn bản không thể thừa nhận đả kích này, khóc rống ôm chặt tỷ tỷ đến mơ hồ, trong lòng tràn đầy đau xót không biết hướng ai thổ lộ! Không biết trên đời này còn có ai có thể ỷ lại! Không biết trên đời này còn có lý do để hắn tồn tại hay không...

cảnh sát điều tra biết được tại bữa tiệc, Triển Thần mở xe, tỷ tỷ vì bảo hộ Triển Thần nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn như thế, hắn lần đầu tiên biết hận một người đến tận xương tủy là gì, toàn bộ suy nghĩ đều là hận hắn, tra tấn hắn, để hắn sống không bằng chết, cho hắn biết chính mình mất đi thân nhân đau đớn như thế nào!

Nhìn hai tay, tựa hồ có thể nhìn thấy máu trong cơ thể đang chậm rãi chảy ra, nhiệt độ cơ thể chậm rãi giảm xuống, hắn hiểu được chính mình sẽ biến thành ác ma, biến thành ác ma để Triển Thần sáng tỏ! Hắn nở nụ cười, cười đến thật sự quỷ dị, thầy thuốc cư nhiên hỏi hắn có cần hay không thuốc an thần, thật sự là nực cười, hắn có đầu óc lãnh tĩnh nổi danh, trừ bỏ tỷ tỷ chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì có thể làm cho hắn biến sắc, hắn chỗ nào cần dùng thuốc an thần ? người có thể hiến hắn thay đổi sắc mặt không phải đã không còn rồi sao?

Thầy thuốc hơi tiếc nuối nói cho hắn biết Triển Thần về sau không bao giờ có thể sinh con, hắn khống chế không được mà cười ha hả, thật sự là ông trời có mắt! Hắn vẫn không có động thủ trừng trị Triển Thần, trời lại đưa một phần đại lễ cho hắn, hắn thật là thực sự vui mừng a! Có phải hay không tỷ tỷ sợ hắn về sau sẽ phản bội ngươi khác kết tân hoan cho nên mới khiến hắn kiếp sau mới được sinh con ni? Yên tâm, ai cũng không thể khi dễ tỷ tỷ, ta nhất định sẽ giúp ngươi giám sát chặt chẽ hắn để hắn không bao giờ có thể cùng bất luận người nào có hành động thân thiết với hắn, để hắn chỉ có thể yên lặng mà thủ thân, không dám có bất luận suy nghĩ lung tung nào.

Cho nên vào đêm mưa gió hôm đó, hắn thật sự cường bách người nam nhân này cùng hắn quan hệ, vi chính là để hắn không bao giờ có thể cũng không có tâm đi ra bên ngoài tìm nữ nhân khác thay thế tỷ tỷ. Đương nhiên nhìn đến Triển Thần dưới thân hắn thống khổ rên rỉ, bất lực mà cầu xin giúp đỡ, trong lòng ác ýcuối cùng cũng giảm xuống, không có một người nam nhân nào nguyện ý năm dưới thân một nam nhân khác mà  trăn trở hầu hạ, càng không có một người nam nhân nguyện ý hầu hạ một người nam nhân nhỏ tuổi hơn mình đi! Trừ phi hắn là trời sinh đồng tính luyến ái, nhưng Triển Thần không phải, hắn là trượng phu của tỷ tỷ, hắn là ba ba của Tiểu Bân, tuy rằng hắn đã mất đi năng lực sinh con, nhưng không có nghĩa là năng lực nam nhân cũng mất đi, cho nên đây là trừng phạt tốt nhất, sự trả thù tốt nhất!

Nhìn hắn bởi vì cao trào mà thất thần, nhìn hắn bởi vì bị mình ôm chầm mà ngượng ngùng, ác độc nếu không khỏi một lần lại một lần hung hăng chà đạp: bị chính mình lại là người nhỏ tuổi ôm còn sẽ cao trào, thật sự là dâm đãng! Nhìn đến hắn bởi vì những lời này mà sắc mặt tái nhợt, đáy lòng khoái ý một tầng tiếp một tầng, hắn chính là muốn như vậy, không ngừng mà đả kích hắn, nhìn đến biểu tình bi thương không khỏi khiến hắn thỏa mãn! Hắn cũng biết, chỉ có nhìn thấy hắn, hình ảnh tỷ tỷ năm trong nhà xác cứ thế lượn lờ trong đầu hắn, không thể tán đi. Chỉ có mỗi đêm,xâm phạm hắn, chính mình sẽ mệt mỏi mà ngủ thẳng giấc đến bình minh!

Sinh nhật ngày đó, nhìn đến Triển Thần nhát gan mà cầm lễ vật được đóng gói đẹp đẽ đưa cho mình, trong lòng một trận phẫn nộ vô danh, hằng năm, vào mỗi buổi sáng ngày này, tỷ tỷ sẽ đưa lễ vật cho mình, nàng sẽ cười ôn nhu, ghé vào tai mà nói một câu: sinh nhật khoái hoạt! Lại cho hắn một cái hôn môi vang dội! Nhưng điều đó đã thành bọt nước, vi chính là nam nhân trước mắt này trưng ra bộ mặt vô tội! chính là, chưa đợi đến đại não suy nghĩ, tay đã tiếp nhận lễ vật hung hăng vứt xuống dẫm trong lòng bàn chân, nhìn đến người trước mắt cả người run rẩy, lòng oán hận mới thoáng hạ xuống, nhưng không nghĩ hôm nay phải nhìn...nữa, hắn mãnh liệt dùng sức gạt ra suy nghĩ, đi qua Triển Thần, đóng sầm cửa giận dữ rời đi, sau đó cùng bằng hữu trong nhà buồn bực uống rượu...

Ngày qua thật nhanh, đảo mắt chính là bốn năm, bốn năm ở chung không có thay đổi, Triển Thần vẫn là dụng cụ cho mình tiêu trừ oán giận trong lòng, vẫn là lúc nhàm chán làm món đồ chơi tiết dục, hắn ở trong lòng hẳn là không hề có địa vị mới đúng! Bản thân giờ chỉ có một người thân, thì đó phải là Tiểu Bân.

Cường bách Triển Thần đáp ứng để Tiểu Bân chuyển sang họ Diêu, kết quả lại đưa tới cha mẹ Triển Thần phản đối, nhìn sắc mặt tức giận của bọn họ, vừa nghĩ tới bọn họ là người sinh ra Triển Thần, trong lòng càng thoải mái, lại buột miệng mà nói ra việc hắn là đồng tính luyến ái, llaij càng đắc ý dào dạt khi còn đang đả kích được ba mẹ của Triền Thần, quay sang cần Triền Thần chứng thực, hắn khong do dự gật đầu, không chỉ có ba mẹ bọn họ giật mình, mà chính bản thân cũng ngây người ba giây, hắn không nên thừa nhận a, dù sao là chính mình cưỡng ép hắn, hoàn toàn có thể đem trách nhiệm đổ lên trên người mình, nhưng hắn lại làm ra vẻ thản nhiên mà thừa nhận như thế, đây cũng ngoài dự liệu của hắn a.

Nhìn đến đúng đáng giận, vợ chồng Triển Thần chặt đứt quan hệ, nhìn đến Triển Thần trên mặt tuy rằng đau xót vẫn cố gắng tươi cười, đột nhiên phát hiện mình cười không ra tiếng, trong lòng lại không có chút khoái chí nào, chỉ có nỗi đau kịch liệt, vi chính là cái gì? Hắn ngẫm lại... Ngẫm lại...

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một nữ nhân , nàng cư nhiên tự nói với mình, Tiểu Bân là cốt nhục của cha nàng, thật sự là nực cười, nàng cũng đã hơn hai mươi , tỷ của ta sao cặp kè với một lão già được! Thật sự là nói dối cũng không chớp mắt! Nhưng nàng giơ bằng chứng chứng minh để cho ta xem, trộm cầm DNA Tiểu Bân  cùng nữ nhân kia  DNA đối chiếu, kết quả đúng là chứng minh lời nói nữ nhân này tất cả đều là thật! Vì cái gì như vậy, trong nháy mắt, toàn bộ thế giới tựa hồ đảo ngược , Triển Thần mới là người vô tội, hắn không biết tỷ tỷ cư nhiên có người ở ngoài, còn sinh cho đối phương nhi tử mà hắn không hay biết trong nhiều năm như vậy, hắn còn vô tội mà thừa nhận câu nói của mình, nhớ tới  sắc mặt tái nhợt của hắn, trong lòng áy náy lại càng thêm trầm trọng, không dám tiếp tục đối mặt với hắn, rất sợ chính mình sẽ không tự giác mà nói nói ra hết, cho nên tránh né hắn, mang theo Tiểu Bân một lần lại một lần mà cùng Vương Hồng gặp mặt, nhìn hai người ở chung, quả nhiên là huyết thống, Tiểu Bân sợ người lạ lại không chút do dự mà tiếp cận người xa lạ này, trong lòng càng là cảm thán, tỷ tỷ, ngươi đến tột cùng là suy nghĩ cái gì? Vì cái gì có cái ngốc tử, có sự nghiệp thành công lại cũng Vương lão bản có quan hệ không rõ ràng như thế?

Về tới nhà mới phát giác hôm nay nguyên lai là sinh nhật Tiểu Bân, đương nhiên cũng là sinh nhật chính mình, tuy rằng tỷ tỷ làm thế không ổn, nhưng nàng vẫn tặng một đại lễ cho mình, chính là cùng sinh nhật với Tiểu Bân . Bất quá hàng năm Triển Thần đều sẽ đưa lễ vật cho Tiểu Bân, có lẽ là bởi vì lần đó biểu tình dọa sợ Triển Thần, từ năm ấy về sau hắn chưa bao giờ thấy Triển Thần đưa lễ vật cho hắn, chẳng biết tại sao năm nay lại có chút chờ mong.

Tháo các vật vướng bận trên cổ cà- vạt, dắt Tiểu Bân đi vào gia môn, phát hiện điểm thời gian công trong tay cầm đóng gói tinh mỹ lễ vật bao, nàng tựa hồ là muốn lấy đi, trở về lúc nào hắn nuôi một tiểu thâu hắn cũng không biết, ngăn lại nhất thẩm mới biết được lễ vật đúng là tại thùng rác trong nhặt được , hai sơ suất!

Món đồ chơi đưa cho Tiểu Bân , hắn hẳn phải thích quà sinh nhật đi, vì cái gì Triển Thần sẽ đem chúng nó ném vào thùng rác, khó trách hắn đã biết chân tướng, hiểu được Tiểu Bân không phải nhi tử của mình, cũng sáng tỏ việc chính mình tra tấn hắn vô tội cỡ nào?

Mở ra lễ vật đóng gói, nhìn chiếc cà- vạt quen mắt mà lòng đầy hoảng sợ, đây không phải là chiếc chính mình đang mang sao? Trong lòng tựa hồ hiểu được vì cái gì nó nằm ở trong thùng rác, vọt vào trong phòng, mở ra tủ quần áo cùng các vật phẩm trong ngăn kéo, bên trong không có gì xác thực việc: Triển Thần rời đi, sạch sẽ, đi dứt khoát, đi  kiên quyết cỡ nào!

Nằm ở trên giường, trong lòng trống trơn vô pháp bình tĩnh, Triển Thần rời đi tựa hồ đem một nửa sức sống của mình cũng mang đi , người thực cảm thấy không có sức sốn , không có tinh thần làm việc, cũng không có tinh thần muốn phát tiết tình dục, trở mình mọt cái, thân thể đụng đến một mảnh ẩm ướt mịn, đột nhiên như là hiểu rõ được điều gì đó, trong đầu không ngừng hiện lên nhất cử nhất động của Triển Thần, từng hành động đều theo mình, từng ánh mắt đều hướng theo mình, tại sao mình cho tới bây giờ đều không có phát hiện? Triển Thần trong mắt từ lúc bắt đầu đểu chỉ có thân ảnh của chính mình! Trong lòng của hắn từ lúc trước đều chỉ có mình, không phải tỷ tỷ, mà mình trong lúc đó lại nhẫn tâm tra tấn hắn.

Dùng tất cả quan hệ mà không ngừng mà tìm kiếm , lần lượt thất vọng  xen lẫn bất an không ngừng tích lũy, thực rất sợ chính mình ngày nào đó sẽ thừa nhận không được sự thật mà điên cuồng, ăn không ngon, ngủ không yên, một ngày qua đi đều gầy yếu thêm, thật giống một câu: vì tâm tư một người mà tiều tụy, vạt áo dần dần cũng mở thêm a! Chỉ tiếc người này đúng là tên ngốc tức giận đến có thể ngu ngốc như thế!

Cùng Vương Hồng đến công trường, hai người đang làm việc trất ăn ý đã không cần nhiều lời, trong công việc cũng không có sai lầm , cho nên định tinh thần đi dò xét công trường. Trước mắt hiện ra thân ảnh cùng Triển Thần có vài phần tương tự, thật sự là quá mức muốn hắn !

Nghe được thanh âm hô to "Triển Thần", trong lòng cả kinh, quay đầu nhìn lại chỉ nhìn đến vừa rồi cái kia bóng người vội vội vàng vàng về phía một người khác tới gần trung, tựa hồ vừa rồi hô to chính là tiếp nhận hắn trên vai gánh nặng người nọ, muốn lập tức đuổi theo trước xác nhận hay không thật sự là hắn, rồi lại khiếp đảm mà không dám cất bước, vẫn là chiêu hai người kia đến tổng công ty nhìn xem đi, không muốn xấu mặt chính mình thật sự đè xuống bức thiết tâm tình, tìm lâu như vậy, không quan tâm nhiều hơn nữa một ngày, chỉ có thể như vậy an ủi mình !

Xác định người trước mắt đích thực là hắn, rồi lại phẫn nộ hắn cùng với nam nhân kia quen thuộc thân cận, trong lòng tức giận chậm rãi dâng lên, thật sự là đã lâu lâu rồi không nhìn thấy bóng dáng hắn , hừm!

Nhưng mở miệng gọi hắn , vì cái gì hắn vẫn là không có quay lại nhìn mình, thật sự muốn chạy chốn không hề muốn cùng mình gặp lại sao? Cái này cảm tính thiêu hủy lý tính, gắt gao xoay người kéo người nam nhân vẫn không chịu quay đầu, một đường lôi vào xe về nhà, sau đó...

Thâm tình mà không biết làm sao nhìn người nam nhân, Diêu Lam dùng sức mà ôm chặt thân thể đã tưởng niệm gần một năm, nhẹ nhàng mà ghé vào lỗ tai hắn nói ra lời mà tưởng đến chết cũng không nói ba chữ, sau đó nhìn thân hình Triển Thần phát run, hai tay rung động, hai mắt lệ ẩm ướt, một lần lại một lần mà hôn đôi môi run rẩy nói không ra lời, một lần lại một lần lặp lại tử ngữ dành cho tình nhân, thẳng đến khi hắn tin tưởng, thẳng đến hắn khóc thành tiếng , thẳng đến hắn dùng lực mà ôm chặt chính mình, trong lòng tâm vì lo lắng sợ hãi bất an rốt cục cũng an tĩnh lại ... cảm giác bị hắn dùng lực ôm thật tốt, tốt đến nỗi hắn đã ngủ trên lồng ngực ấm áp này...

Nhiều năm về sau, vào một buổi sáng khi tỉnh lại, mặc trang phục chuẩn bị tham gia hôn lễ của Tiểu Bân—— không, không thể nói hài tử đã lớn lên bây giờ có thể cưới vợ , nhìn đầu đã bắt đầu bạc của Triển Thần, trong lòng đột nhiên vừa động: "Hối hận sao?"

Triển Thần cười đến sáng lạn, nguyên lai nụ cười của hắn cũng có công hiệu như thế, hơi hơi giơ cao tay  muốn ngăn trở ánh sáng lại bị hắn cầm thật chặt hai tay: "Không, ta cũng không hối hận..."

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro