hhtt 209-213

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Dùng linh dược nâng cao công lực? Linh dược gì?"

Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh không khỏi nghi hoặc hỏi, còn Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi cũng kì quái nhìn Ngô Lai.

Thấy vậy, Ngô Lai cười nói: "Oánh tỷ, nàng quên là ta lần trước khi chiếm được Tử kiếm đã thuận tay lấy vài hạt Tử liên, nàng nói Tử liên đó có thể gia tăng công lực, về sau ta thấy được trong cổ tịch ở Tử Thiên Động phủ có những ghi chép liên quan đến Tử liên, nói Tử liên đó chính là tụ thiên địa linh khí mà sống, chỉ có ở nơi sinh tồn của nó, khi tử sắc linh khí đạt được mức độ nhất định, Tử liên đó mới có thể khai hoa kết hạt, với lại mỗi hạt chí ít có thể tăng thêm ba mươi năm công lực, so với bất cứ linh dược để nâng cao công lực khác thì ích lợi, công hiệu hơn hẳn."

Trương Ngọc Oánh sực tỉnh hiểu ra nói: "Nguyên lai chàng nói là Tử liên đó a! Nếu chàng lúc nãy không nhắc đến, ta còn quên cả nó. Không sai, ta cũng xem qua ghi chép liên quan đến Tử liên trong cổ tịch, xác thực có thể gia tăng rất nhiều nội lực cho người luyện võ."

"Tử liên thật sự lợi hại như vậy sao?"

nl.Lãnh Ngưng Vũ có chút không tin, bởi vì nàng từng nghe sư phụ đề cập một chút đến công dụng của linh dược, căn bản chưa bao giờ nghe nói đến Tử liên loại linh dược nâng cao công lực này, những linh dược hiếm thấy là Thiên Sơn Tuyết Liên, Vạn Niên Hà Thủ Ô, Thiên Niên Nhân Sâm, cũng chỉ chẳng qua có thể nâng cao hơn chục năm công lực cho người luyện võ.kien

Việc Lãnh Ngưng Vũ không biết Tử liên cũng là điều rất bình thường, cho dù sư phụ nàng cũng chưa hẳn biết được Tử liên là loại linh dược gia tăng công lực. Không chỉ là bọn họ, ngay cả toàn bộ trên giang hồ sợ rằng không mấy người biết sự tồn tại của Tử liên. Tử liên theo sự xuất hiện của Tử kiếm mà khai hoa kết hạt, bình thường giống như hoa sen, chỉ bởi cảm ứng được linh khí cường đại của Tử kiếm mới có thể kết hạt, mà Tử kiếm cũng tìm kiếm sự tồn tại của Tử liên, hai bên ảnh hưởng lẫn nhau. Tử kiếm lại mấy trăm năm mới có được một lần xuất hiện, chỉ có trong một ít điển tịch cổ xưa có ghi chép, những người khác căn bản không thể biết được.

Ngô Lai và Trương Ngọc Oánh gần như đồng thời gật đầu.

Lãnh Ngưng Vũ tuy rằng không tin Tử liên có công hiệu lớn như vậy, nhưng thấy hai người khẳng định, Lãnh Ngưng Vũ cũng không hỏi nhiều nữa, nhưng sắc mặt không giấu nổi vẻ hiếu kỳ, mà Tuyết Nhi ở bên cạnh vẫn luôn tò mò lắng nghe ba người nói chuyện.

"Oánh tỷ, nàng đi lấy mấy hạt Tử liên đó ra đây, chúng ta hôm nay sử dụng Tử liên này nâng cao công lực." Ngô Lai đột nhiên nói.

Trương Ngọc Oánh gật đầu nói: "Được, ta đi ngay đây, mọi người ở đây chờ một chút." Nói xong quay người ra khỏi đại sảnh.

Khi Trương Ngọc Oánh li khai đại sảnh, Ngô Lai nói với Tuyết Nhi vẫn luôn hiếu kỳ bên cạnh: "Tuyết Nhi, muội đi gọi Đồng Cương lại đây."

Tuyết Nhi gật đầu, liền bước ra đại sảnh, đi kêu Đồng Cương.

"Vô Lại, Tử liên đó có phải thật sự lợi hại như chàng nói không? Ta sao chưa bao giờ nghe nói đến loại linh dược này?"

Trương Ngọc Oánh và Tuyết Nhi đi xong, Lãnh Ngưng Vũ nhịn không được hiếu kì trong lòng, lại hỏi một lần nữa.

Ngô Lai nói: "Chắc phải lợi hại phi thường, trong cổ tịch đó có ghi Tử liên có thể gia tăng nội lực con người đến mức độ rất cao, có lẽ không thể sai. Căn cứ vào ghi chép trong cổ tịch, Tử liên này có khả năng khai hoa kết hạt, hoàn toàn là chịu ảnh hưởng linh khí của Tử kiếm, mà Tử kiếm cần vài trăm năm mới xuất hiện một lần, Tử liên nàng đương nhiên chưa nghe qua."

Lãnh Ngưng Vũ gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Trong giây lát, ngoài sảnh truyền tới tiếng bước chân, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ không tự chủ ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Trương Ngọc Oánh trong tay ôm một cái hộp hình chữ nhật, chiều dài khoảng một thước, cao nửa thước.

Trương Ngọc Oánh đến trước mặt hai người, nói: "Tất cả Tử liên ta đều để trong bên trong hộp này." Nói xong đưa hộp đó cho Ngô Lai.

Ngô Lai tiếp lấy chiếc hộp, mà Lãnh Ngưng Vũ trên mặt đầy vẻ hiếu kỳ nhìn chăm chú vào chiếc hộp trong tay Ngô Lai, rõ ràng rất muốn biết Tử liên đó cụ thể là hình dạng gì.

Ngô Lai nhẹ nhàng mở hộp ra, chỉ thấy trong hộp tử sắc quang mang lờ mờ tỏa ra bốn phía, còn trong hộp có hai ba chục hạt liên tử màu tím to cỡ ngón út, đang còn tỏa ra ánh sáng tím nhàn nhạt, mặc dù yếu nhưng lại rất chói mắt.

Ngô Lai nói: "Vũ nhi, đây chính là Tử liên."

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ liền nhìn kỹ Tử liên bên trong chiếc hộp trên tay Ngô Lai, nhịn không nổi thò tay vào trong hộp, muốn cầm Tử liên lên xem cho kỹ.

"Lão đại, huynh tìm ta có việc hả?"

Ngay khi tay Lãnh Ngưng Vũ vừa chạm vào Tử liên, tiếng của Đồng Cương từ bên ngoài đại sảnh truyền đến, thanh âm vẫn ầm ầm như ngày xưa, tiếng vừa dứt, người đã cùng Tuyết Nhi lần lượt tiến vào đại sảnh.

Đột nhiên nghe thấy thanh âm như chuông của Đồng Cương, Lãnh Ngưng Vũ giật mình nhảy lên, vội vàng rút tay mới vừa chạm vào Tử liên ra, nhưng từ trên Tử liên truyền lại một cổ khí lưu, làm Lãnh Ngưng Vũ không thể không tin công hiệu của Tử liên, bởi vì cổ khí lưu đó theo ngón tay Lãnh Ngưng Vũ nhanh chóng chảy khắp kì kinh bát mạch, lập tức làm nàng cảm thấy toàn thân cực kì thư thái.

Thấy Đồng Cương đến, Ngô Lai trực tiếp hỏi: "Đồng Cương, ngươi thấy võ công của ngươi như thế nào?"

Đồng Cương liền ngẩn ra, đáp: "Tạm được, cho dù so với lão đại hãy còn kém xa." Nói xong đột nhiên cảm thấy kì quái bèn nói: "Lão đại, huynh hỏi cái này để làm gì? Không phải cho rằng võ công của ta không giỏi, không đủ khả năng bảo vệ mọi người, muốn đuổi ta đi sao?" Vừa nói, vẻ mặt tủi thân nhìn Ngô Lai.

Ngô Lai lại không để ý đến vẻ ủy khuất của Đồng Cương, trực tiếp nói: "Đồng Cương, ta muốn nâng cao công lực của ngươi, ngươi thấy thế nào?"

"Nâng cao công lực?" Đồng Cương ngớ ra, sau đó mừng rỡ nói: "Được! Ta sớm đã muốn nâng cao công lực, nhưng ta mỗi ngày cho dù nỗ lực luyện công chăm chỉ thế nào, công lực không thấy tăng lên lắm, lão đại, có phải là ta quá đần độn không, sao không nâng cao được công lực vậy?"Nói xong vẻ mặt từ vui mừng biến thành ảm đạm.

Ngô Lai nói: "Không phải là ngươi đần độn, mà là công lực của ngươi đã đến giới hạn, giới hạn này là nhâm đốc nhị mạch, nếu ngươi không thể đả thông nhâm đốc nhị mạch, nội lực ngươi chẳng khác nào đã đến cực hạn, không cách nào nâng cao được nữa."

nl.Nghe vậy, Đồng Cương sắc mặt đại biến, nói: "Lão đại, vậy phải làm sao? Ta nghe sư phụ nói nhâm đốc nhị mạch rất khó đả thông, nếu võ công ta không thể nâng cao, ta thực không có năng lực bảo hộ các người.".kien

Cảm thấy được thành tâm của Đồng Cương, Ngô Lai an ủi nói: "Đợi một chút ta sẽ giúp ngươi tăng công lực."

Nghe vậy, Đồng Cương lập tức mừng rỡ, nói: "Thật hả lão đại?" Thấy Ngô Lai gật đầu, Đồng Cương cảm kích nói: "Đa tạ lão đại."

Ngô Lai quay đầu lại nói với Trương Ngọc Oánh: "Oánh tỷ, ta nghĩ hay là chúng ta vào trong Tử Thiên Động phủ đi, ở đó có một vài võ công, biết đâu có thể thích hợp với các nàng, ta định chờ công lực mọi người nâng cao xong sẽ ở đó học một ít võ công."

Trương Ngọc Oánh gật đầu nói: "Được! Thời gian không còn sớm, chúng ta mau đi thôi!" Nói xong liền dẫn Ngô Lai mấy người đi về phía Tử Thiên Động phủ ở hậu viện.

Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi cũng đã đến hậu viện, nhưng lại không hề cảm thấy hậu viện có chỗ đặc biệt gì, mà Đồng Cương hằng ngày ở hậu viện luyện công, càng không phát hiện được nơi kì quái nào, sở dĩ ba người nét mặt đều hiếu kỳ bước theo sau Trương Ngọc Oánh và Ngô Lai về hướng hậu viện.

Đến hậu viện, tình cảnh ở đây làm mấy người đều kinh hãi, ngay cả Trương Ngọc Oánh trong lòng sớm đã có chuẩn bị cũng không khỏi giật mình nhìn tòan cảnh trước mắt, mà biểu tình của Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ba người càng không cần phải nói.

Chỉ thấy giữa viện khắp nơi là một mảnh tàn tích, trên mặt đất có nhiều hố to nông sâu khác nhau, chính là kết quả do đại chùy trong tay Đồng Cương tạo thành, mấy người không khỏi đồng thời đưa mục quang nhìn vào Đồng Cương, mặc dù biết sức phá hoại của hắn rất mạnh, nhưng không ngờ có thể mạnh như vậy, một hậu viện vốn hoàn hảo lại biến thành hình dạng đổ nát hoang tàn, không khỏi cười khổ bất lực lắc đầu.

Nhìn thấy ánh mắt của mọi người, Đồng Cương vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ta luyện công quá mức, không cẩn thận biến chỗ này thành như vậy."

Ngô Lai nói: "Được! Không cần để ý những thứ này, chúng ta hãy vào động trước rồi nói sau." Nói xong dẫn đầu bước đến hòn giả sơn cạnh hậu viện.

Đến trước hòn giả sơn, Đồng Cương kì quái nói: "Lão đại, ở đây đâu có Tử Thiên Động phủ mà huynh nói?"

Ngô Lai không nói gì, chỉ bước tới một bước, song thủ nhẹ nhàng dùng lực đẩy vào khối đá lớn kết hợp hoàn mỹ với hòn giả sơn ở trước mặt mọi người.

Một tiếng khẽ vang lên, khối đá lớn bị đẩy sang, lộ ra một cửa động, trong động vô cùng hắc ám, chỉ có thể nhờ vào tia sáng mờ nhạt có thể thấy được bậc thềm trong động liên tiếp hiện ra.

Nhìn thấy động phủ này đột nhiên xuất hiện, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương ba người đều cực kì kinh ngạc, đặc biệt là Đồng Cương, vẻ kinh ngạc trên mặt hắn quả thật không thể hình dung, miệng há hốc hình chữ O. Ở đây mỗi tấc đất, mỗi ngóc ngách đều bị hắn giẫm qua, thế mà hắn lại không phát hiện được cửa động này, cái này cũng không thể nói Đồng Cương không đủ tinh tế, mà là khối đá kết hợp với cửa động không có một chút khe hở, cho dù là người cẩn thận cũng không thể phát hiện.

Ngô Lai và Trương Ngọc Oánh thấy vẻ kinh ngạc của mọi người, đưa mắt nhìn nhau. Ngô Lai nói: "Được rồi, chúng ta đi vào thôi!" Nói xong hắn liền bước vào, Trương Ngọc Oánh bốn người nốt gót theo sau.

Dưới sự dẫn dắt của Ngô Lai, mấy người nhanh chóng đến Tử Thiên Động phủ, trên đường đi, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương ba người đều tò mò nhìn xung quanh.

Vào trong động, Ngô Lai nói: "Tử liên này tuy có khả năng nâng cao công lực, rốt cuộc công hiệu thế nào, chúng ta không hề biết rõ, chỉ là trong cổ tịch xem được công hiệu của Tử liên này không tệ, nhưng ghi chép trong cổ tịch cũng không thể hoàn toàn đáng tin, sở dĩ ta phải thử công hiệu Tử liên này trước, các người ở cạnh đợi một chút, khi ta xác định được công hiệu của Tử liên này, rồi mới để các người dùng.

Không đợi mọi người kịp có phản ứng, Ngô Lai liền lấy hai hạt Tử liên trong hộp, đưa hộp cho Lãnh Ngưng Vũ ở bên cạnh, nhanh chóng nuốt hai hạt Tử liên vào, ngồi xếp bằng tĩnh tọa, vận Tử Thiên Tâm Quyết lên.

Trương Ngọc Oánh bốn người tim đập loạn, Ngô Lai đã nuốt Tử liên xuống, vận khởi công lực hấp thụ năng lượng của Tử liên, mấy người muốn ngăn cản đã không kịp, chỉ có thể im lặng nhìn Ngô Lai ngồi xếp bằng.

Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ đưa mắt nhìn nhau, trong lòng vô cùng cảm động, đều hiểu rõ việc làm này của Ngô Lai là vì an toàn của mọi người, lấy bản thân thử công hiểu của Tử liên, tình yêu đối với Ngô Lai càng sâu hơn.

Tử liên chính xác là có thể nâng cao công lực hay không, hay là nâng cao công lực xong có tác dụng phụ gì không thì không ai biết rõ. Dẫu sao cũng chưa ai thử qua Tử liên này, không biết Tử liên rốt cuộc có công hiệu như thế nào. Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ tự nhiên biết mục đích của Ngô Lai, còn Tuyết Nhi và Đồng Cương ở bên cạnh cũng cảm kích chăm chú nhìn hắn. Mặc dù đã biết Ngô Lai đã nuốt hai viên Tử liên, hơn nữa còn có thể gia tăng công lực, hai người không tự chủ nhìn chằm chằm vào Ngô Lai, đặc biệt là Đồng Cương. Hắn đã nghe nói công lực bản thân đã đạt đến giới hạn, nếu không thể đả thông nhâm đốc nhị mạch, công lực của bản thân không cách nào nâng cao được nữa, trong lòng cực kỳ hy vọng thật nhanh đả thông nhâm đốc nhị mạch, nâng cao công lực của bản thân.

Ngô Lai nuốt hai hạt Tử liên xuống, lập tức cảm thấy hai cổ khí kình cường đại chảy vào thất kinh bát mạch, chạy loạn trong cơ thể, liền vội vàng ngồi xếp bằng tĩnh tọa, vận công hấp thụ hai cổ kình khí cường đại đó

Hai hạt Tử Liên vào trong miệng Ngô Lai lập tức biến thành hai đạo kình khí cường đại chạy loạn trong nội thể hắn, dọc theo thất kinh bát mạch. Ngô Lai thất kinh, vội vàng vận Tử Thiên Tâm Quyết lên định dẫn hai đạo kình khí cường đại này tụ hợp vào đan điền, rồi dung hợp hai cỗ kình khí với chân khí của nội thể.

Ngô Lai không ngừng vận chuyển chân khí trong nội thể, nhằm dung hợp hai cỗ kình khí này để chúng trở thành một phần chân khí bản thân, và như vậy làm chân khí của hắn trở nên càng hùng hậu. Thế nhưng hai cỗ kình khí giống như hai con sư tử mất khống chế, không ngừng chạy loạn trong nội thể Ngô Lai, dường như muốn phá vỡ kinh mạch hắn. Ngô Lai càng cưỡng ép dẫn hai hai cỗ kình khí đó, chúng lại càng điên cuồng chạy loạn xạ, căn bản không chịu sự điều khiển của chân khí Ngô Lai, giống như một kẻ nổi loạn, vốn không nghe bất cứ chỉ dẫn của người nào.

Bất lực, Ngô Lai đành bỏ ý định dẫn dắt, chuyển sang dùng chân khí quấn lấy chúng, thúc ép hai cổ chân khí kia tiến vào đan điền.

Dưới sự bức bách của luồng chân khí mạnh mẽ của Ngô Lai, hai cỗ kình khí đó mới bị ép từ từ một trước một sau hướng tới đan điền, tuy nhiên với tốc độ còn chậm hơn sên bò.

nl.Cảm thấy được biến hóa của hai cỗ kình khí, Ngô Lai trong lòng vui sướng, vội vàng thúc động chân khí tiếp tục bức bách hai cỗ kình khí kia tiến vào đan điền, tốc độ rõ ràng so với ban nãy nhanh hơn nhiều.kien

Khi ép được hai cỗ kình khí đó sắp tiến vào đan điền thì cỗ chân khí phía trước đột nhiên ngừng lại, trong lúc Ngô Lai còn chưa có phản ứng, luồng chân khí này đột nhiên quay ngược lại di chuyển ngược ra sau, lại còn biến thành một khối khí màu tím, mà khi khối khí màu tím phía trước lùi lại, đạo kình khí kia trở nên bất động.

Trong nháy mắt, khối khí màu tím phía trước đã di động ra sau đạo kình khí kia, hai đạo năng lượng cố chống lại chân khí của hắn. Tuy nhiên dưới sự dồn ép của chân khí cường đại của Ngô Lai, khối kình khí đằng sau bắt đầu chầm chậm di động tới đạo kình khí cũng đang biến thành khối khí màu tím kia, từ từ dung nhập vào khối khí đó.

Hai cỗ kình khí dung hợp lại xong, trở nên mạnh mẽ dị thường, lại còn nảy sinh bài xích với chân khí trong nội thể Ngô Lai, chầm chậm chống lại chân khí của hắn.

Khi khối khí màu tím đó chống chọi lại, chân khí của hắn không thể tiến thêm được nữa. Ngô Lai bất lực nhưng vẫn không ngừng thúc động chân khí tiến lên trước. Tuy nhiên, hai cỗ chân khí dung hợp xong, không những trở nên mạnh mẽ hơn, mà còn cực kí bá đạo, giống như một con dã thú phát khùng, xông ngang đâm dọc, điên cuồng ập vào luồng chân khí của nội thể Ngô Lai.

Khi Ngô Lai còn chưa kịp chuẩn bị, chân khí trong nội thể đã bị khối khí tím ngang ngạnh đó tách rời, khối kình khí cường đại đó cũng lập tức phân thành hơn chục khối khí tím, mỗi khối kình khí nhỏ đều gần như mất kiểm soát, lao nhanh trong thất kinh bát mạch của Ngô Lai, những khối khí đó không ngừng thôn phệ chân khí còn sót lại trong kinh mạch hắn, càng trở nên cường đại, khiến cho kinh mạch Ngô Lai nhanh chóng phình ra, làm hắn thống khổ vạn phần.

Khi Ngô Lai vận công, Trương Ngọc Oánh mấy người vẫn luôn chú ý đến biến hóa của hắn, tâm tình của hắn đều biểu hiện trên mặt, vừa bắt đầu thấy được trên mặt Ngô Lai xuất hiện vẻ vui mừng, đều cho rằng Ngô Lai đã hấp thụ và dung hợp năng lượng của hạt Tử Liên đó, lúc này đột nhiên lại thấy trên mặt hắn bỗng xuất hiện vẻ đau khổ, nét lo lắng trên mặt mọi người không khỏi đồng thời lộ ra.

Lãnh Ngưng Vũ lo âu nhìn chằm chằm vào biến hóa của Ngô Lai, nói: "Đại tỷ, Vô Lại chàng sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Sao bây giờ trên mặt chàng xuất hiện vẻ thống khổ như vậy? Không phải là Tử Liên này có vấn đề gì chứ?"

Trương Ngọc Oánh nét mặt cũng lo lắng nhìn Ngô Lai, nói: "Tỷ cũng không rõ, công hiệu của Tử Liên này chỉ mới ghi chép trong những cổ tịch đó, Ngô Lai cũng ăn lần đầu, còn như sẽ xuất hiện tình huống gì, tỷ cũng không biết." Nhìn Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương ba người mặt biến sắc, Trương Ngọc Oánh vội an ủi: "Chắc sẽ không có chuyện gì đâu, chúng ta phải tin Vô Lại." Kì thực, lúc này so với ba người kia, nàng càng lo lắng cho Ngô Lai hơn.

Nghe vậy, ba người gật đầu, chú ý vào thay đổi của Ngô Lai.

"Đại tẩu xinh đẹp, lão đại hiện giờ hình như rất thống khổ?"

Lúc này, thanh âm Đông Cương đột nhiên vang lên. Nét mặt Ngô Lai hiện giờ đã xuất hiện vẻ nhăn nhó, rõ ràng càng thêm đau đớn, làm Đồng Cương bên cạnh không nhịn được hoảng sợ nói.

Đồng thời với giọng nói của Đồng Cương, Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ba người cũng chú ý đến biến hóa của Ngô Lai, không chỉ vẻ mặt nhăn nhó, ngay cả kinh mạch trên người hắn cũng đột nhiên bành trướng lên, dường như có hơn mười khối độc lựu chạy tán loạn trong đó.

nl.Đám người Trương Ngọc Oánh sắc mặt đại biến, vẻ lo lắng trong mắt thình lình tăng lên, hai tay nắm chặt, khẩn trương nhìn chằm chằm vào Ngô Lai đang thống khổ, nhưng lại không dám quấy nhiễu hắn, bởi vì người luyện võ bọn họ khi luyện công tối kỵ bị ngoại nhân nhiễu loạn, vì thế bốn người chỉ có thể bất lực nhìn Ngô Lai đau đớn.kien

Sự thống khổ trên người Ngô Lai lúc này quả thật không cách nào hình dung được. Sự đau đớn khiến hắn gần như mất đi ý chí, chân khí trong nội thể bị hơn mười khối khí tử sắc đó tách rời, nhất thời vô pháp ngưng tụ, chỉ có thể trơ mắt cảm nhận hơn chục khối kình khí trong nội thể đâm ngang xẻ dọc, phá hoại kinh mạch trong người, lại không có bất cứ biện pháp nào để ngăn chặn.

"Không được, cứ như thế này nữa ta sẽ bị hơn chục khối kình khí tử sắc này phá vỡ kinh mạch mà chết." Cảm giác được kinh mạch trong người không ngừng bành trướng, chân khí hùng hậu trong nội thể hầu như bị những khối khí tử sắc đó thôn phệ hoàn toàn, Ngô Lai chỉ đành cười khổ trong lòng.

"Không được, ta không thể chết, Oánh tỷ, Vũ nhi và Tuyết Nhi các nàng chắc chắn đang vì ta mà lo lắng, ta không thể để các nàng đau lòng. Còn có Sương Nhi, ta đã lâu chưa gặp được nàng. Ta không thể chết như vậy được, ta không bỏ được các nàng, ta không được để các nàng vì ta mà thương tâm, ta phải mang lại hạnh phúc cho các nàng."

Nghĩ đến tình yêu của Trương Ngọc Oánh các nàng đối với mình, cũng như của bản thân với các nàng, một loại khát vọng cầu sinh lập tức khiến thần trí Ngô Lai sáng sủa, từ trong thống khổ tỉnh lại. Hắn không thể để các nàng vì hắn lo lắng thương tâm, hắn càng không nỡ rời bỏ bọn họ.

Ngô Lai không quan tâm đến thống khổ của bản thân, đột nhiên cố gắng vận Tử Thiên Tâm Quyết, muốn ngưng tụ chân khí đã bị phân tán, gần như sắp bị thôn phệ hoàn toàn.

Lúc này, kì tích xuất hiện, hơn mười khối khí tử sắc vốn đang đâm dọc xô ngang trong cơ thể Ngô Lai bỗng nhiên giống như chịu khống chế, không đâm dọc xô ngang, mà dao động không yên, nhưng lại không di động, cũng không thôn phệ chân khí còn lại chẳng bao nhiêu trong nội thể Ngô Lai. Trong đan điền vốn trống rỗng, cũng đột nhiên xuất hiện một khối khí tử sắc như một chấm nhỏ, khối khí đó phát ra tử sắc quang mang cực mạnh, không biết gấp bao nhiêu lần so với khối khí tử sắc lúc trước, với lại còn dùng tốc độ kinh người thoát ra khỏi đan điền, tiến vào kinh mạch.

Khối khí tử sắc hình dạng như chấm nhỏ này dường như vô cùng lợi hại, chỗ nó đi qua, những khối khí tử sắc kia đều tới tấp tránh lui, mà nó vẫn đuổi sát không bỏ, chưa đến khoảnh khắc, vài khối khí đã bị nó thôn phệ. Khi nó đang chiếm đoạt những khối khí này, những khối khí khác đột nhiên di động về phía khối khí như chấm nhỏ đó.

Khối khí tử sắc từ trong đan điền Ngô Lai đi ra thôn phệ những khối khí kia xong, nhanh chóng nở to, tử sắc quang mang càng sáng. Chưa đến một thoáng, hơn mười khối khí tử sắc kia bị nó thôn phệ xong xuôi, biến thành khối khí tử sắc cường đại, rồi nhanh chóng theo sự vận công của Ngô Lai di chuyển vào thất kinh bát mạch.

Biến hóa trên người Ngô Lai bốn người Trương Ngọc Oánh thấy rõ mồn một. Thấy biểu tình trên mặt hắn từ thống khổ nhăn nhó biến thành vui sướng khoan khoái, trong lòng mọi người lập tức mừng rỡ, biết Ngô Lai đã hấp thu được năng lượng của hai hạt Tử Liên kia, vì hắn mà cảm thấy cao hứng.

Khi Ngô Lai đang vận công, thân thể gần như trong suốt, ngay cả y phục cũng không che được ánh sáng và phương hướng lưu động của những khối khí tử sắc trong nội thể Ngô Lai, khiến Trương Ngọc Oánh bốn người thấy vô cùng kinh ngạc, nhưng trong lòng càng thêm lo lắng cho hắn.

"Đại tỷ, những vòng khí trên người Vô Lại là thế nào?"

Lãnh Ngưng Vũ nhìn thấy những khối khí tử sắc trong người Ngô Lai không ngừng chạy loạn, không chịu dung hợp, nhịn không được nói với Trương Ngọc Oánh. Tuyết Nhi và Đồng Cương ở bên cạnh cũng nghi vấn nhìn nàng.

Trương Ngọc Oánh lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ, theo suy đoán của ta, hơn chục khối khí tử sắc đó là năng lượng của Tử Liên hóa ra, mà khối khí cuối cùng từ trong đan điền đi ra rất nhỏ, ta cũng đoán không được, bất quá xem ra rất cường đại, chắc là năng lượng ẩn tàng trong nội thể Ngô Lai. Đành phải đợi Vô Lại tỉnh lại rồi hỏi chàng."

Đúng như Trương Ngọc Oánh nói, khối khí tử sắc cuối cùng thoát ra khỏi đan điền Ngô Lai xác thực là ẩn tàng năng lượng cường đại trong nội thể hắn, chính là Tử Kiếm ẩn trốn trong cơ thể, không bị Ngô Lai hấp thu, trở thành một bộ phận năng lượng của bản thân, cỗ năng lượng này vẫn luôn ẩn tàng trong cơ thể Ngô Lai, mãi đến khi hắn xuất hiện nguy cơ, cỗ năng lượng đó mới xuất hiện, và Tử Liên lại chịu ảnh hưởng của linh khí Tử Kiếm mà kết hạt, hai bên chẳng khác nào cùng chung một nguồn gốc, vì thế cỗ năng lượng thần bí đó của Tử Kiếm vốn ẩn tàng trong cơ thể Ngô Lai dễ dàng hấp thu năng lượng của Tử Liên.

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương ba ngươi đều như có ý gật đầu, sau đó mục quang di chuyển lên người Ngô Lai, tiếp tục nhìn chăm chú biến hóa trên cơ thể hắn.

Lúc này, khối khí năng lượng của hai hạt Tử Liễn đã dung hợp, ở trong cơ thể Ngô Lai di chuyển không biết bao nhiều vòng, từ từ di động vào trong đan điền của hắn.

Trong lòng Ngô Lai lúc này có thể nói kinh ngạc mừng rỡ đến vạn phần, bởi vì khối khí tử sắc đó mỗi lần vận chuyển một vòng trong cơ thể Ngô Lai, chân khí nội thể lại tăng thêm, mà kinh mạnh càng không ngừng mở rộng, không gian dung nạp chân khí cũng càng lúc càng lớn, giống như một khoảng không vô hạn. Thuận theo sự bành trướng càng lúc càng lớn của kinh mạch, chân khí tàng trữ cũng càng lúc càng nhiều.

Đến khi Ngô Lai dung hợp khối khí tử sắc dẫn vào đan điền xong, trên đầu hắn sớm đã xuất hiện mồ hôi, không biết là do mệt hay là kích động cao hứng. Chân khí nội thể Ngô Lai lúc này cực kì hùng hậu. Công lực cũng tiến thêm một tầng, sao có thể không khiến hắn xúc động vui mừng được.

Khi Ngô Lai thu công, vừa mở hai mắt, liền nhìn thấy ánh mắt quan tâm tha thiết của Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi, và Đồng Cương bốn người, trong mục quang còn mang theo chút lo lắng, hắn lập tức hiểu rõ ban nãy mấy người vì mình xuất hiện tình trạng quái dị mà lo âu, trong lòng không khỏi áy náy một trận.

Thấy Ngô Lai thu công, Lãnh Ngưng Vũ liền vui mừng nói: "Vô Lại, chàng không sao chứ?"

Ngô Lai gật đầu, đứng dậy nói: "Vũ nhi, ta sao có thể có chuyện chứ? Là ta không tốt, làm mọi người lo lắng." Nói xong hai mắt đầy thâm tình liếc nhìn Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi ba nàng.

Trương Ngọc Oánh không nói, chỉ có đôi mắt thâm tình nhìn chăm chú vào Ngô Lai, ái tình trong mắt không cách nào hình dung, khiến Ngô Lai cảm động vạn phần.

"Vô Lại, lúc nãy thực sự đã phát sinh việc gì vậy? Sao lúc nãy chàng lại thống khổ như vậy?"

Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên nói với Ngô Lai, nhớ đến vẻ mắt nhăn nhó đau khổ của hắn vừa nãy, Lãnh Ngưng Vũ trong lòng nghĩ lại vẫn thấy sợ hãi, mà ba người ở bên cạnh cũng hiếu kỳ nhìn hắn.

Nghe vậy, Ngô Lai mỉm cười với Lãnh Ngưng Vũ, nói: "Lúc đó ta cũng không rõ, chỉ biết là hai hạt Tử Liên đó đang tác quái, tách rời chân khí trong nội thể ta, với lại còn đâm dọc xô ngang trong thất kinh bát mạch, khiến ta thống khổ vạn phần, vì thế làm ta xuất hiện vẻ đau đớn.

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Vô Lại, vậy hiện giờ chàng cảm thấy thế nào?"

Ngô Lai cười nói: "Cảm giác không tệ, chân khí trong nội thể tăng thêm rất nhiều, công lực tăng thêm hơn mười năm. Tử Liên này quả nhiên giống như ghi chép trong cổ tịch, công hiệu vô cùng lợi hại, có điều, năng lượng của Tử Liên này cực kỳ bá đạo."

"Bá đạo?"

Trương Ngọc Oánh bốn người gần như đồng thời kì quái nói, còn dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn Ngô Lai.

Ngô Lai vội vàng giải thích: "Lực lượng của Tử Liên này vô cùng bá đạo, ta vận công lực toàn thân cũng vô pháp chống lại năng lượng của hai hạt Tử Liên này, cuối cùng bị chúng phá vỡ chân khí. Nếu không phải là trong đan điền của ta có một cỗ năng lượng thần bí đột nhiên xuất hiện, sợ rằng bây giờ ta đã bị năng lượng của hai hạt Tử Liên đó phá vỡ kinh mạch mà chết rồi không chừng." Nghĩ đến tình cảnh nguy hiểm ban nãy, trong lòng Ngô Lai cũng thấy sợ hãi một trận. Hắn thật không muốn rời bỏ mọi người như vậy.

Nghe vậy, mấy người đều biến sắc. Nếu Ngô Lai thật sự xảy ra chuyện gì, các nàng không biết sẽ phải làm sao.

nl.Thấy vẻ mặt mọi người đều không tốt, Ngô Lai vội nói đùa: "Các người không cần lo lắng, phu quân vĩ đại anh minh và lão đại của các người sao có thể xảy ra chuyện được! Ta còn chưa cưới các nàng mà. Hơn nữa mạng của phu quân và lão đại các người rất lớn, không thể chết. Nếu ta không muốn chết thì Diêm Vương gia cũng không có cách bắt ta.".kien

Nghe vậy, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi phì cười, Đồng Cương càng dùng ánh mắt kính phục nhìn Ngô Lai, còn Trương Ngọc Oánh đưa đôi mắt dịu dàng như nước nhìn hắn, trong mắt có vô vàn nhu tình ái ý.

"Đúng rồi, Vô Lại, cỗ năng lượng thần bí từ đan điền chàng đi ra là gì vậy?"

Ngừng một chốc, Trương Ngọc Oánh nén không được hiếu kỳ trong lòng bèn hỏi.

Ngô Lai lắc đầu nói: "Ta cũng không rõ cỗ năng lượng thần bí đó là gì? Theo suy đoán của ta, năng lượng thần bí ẩn tàng trong cơ thể ta là năng lượng của Tử kiếm chưa bị ta hấp thu, bởi vì khi cỗ năng lượng đó xuất hiện, năng lượng của Tử Liên phân thành hơn mười khối đó không đâm dọc xô ngang nữa, hơn nữa còn chủ động hướng đến gần cỗ năng lượng thần bí kia, tùy ý để nó hấp thu, dung hợp. Với lại ngay cả ta cũng có thể cảm thấy được một loại quan hệ thân thiết giữa hai bên, vì thế ta mới đoán cỗ năng lượng thần bí kia là năng lượng của Tử kiếm còn lưu lại trong nội thể, chưa bị ta hấp thu.

"Lão đại, nghe huynh nói công lực của huynh gia tăng rất nhiều, nhưng ta sao không cảm thấy được huynh có biến hóa gì?"

Lúc này, Đồng Cương đột nhiên nói, đồng thời hai mắt cỗ quái chăm chú nhìn tới nhìn lui toàn thân Ngô Lai.

"Thật thế không?"

Ngô Lai đột nhiên đứng thẳng lên, chân khí nội thể tự nhiên lưu động, một cỗ khí thế cường đại phát ra, làm người ta có cảm giác muốn quỳ lạy. Mấy người đều kinh ngạc nhìn sự thay đổi đột ngột của Ngô Lai.

"Hiện tại cảm thấy thế nào?"Khí thế Ngô Lai không đổi nói với Đồng Cương.

Nghe vậy, Đồng Cương vẻ mặt sùng bái nhìn Ngô Lai, kích động nói: "Lão đại đúng là lão đại, huynh càng lúc càng lợi hại. Lúc này nhìn thấy huynh, toàn thân không tự chủ được, chỉ muốn quỳ lạy."

Nghe vậy, Ngô Lai ngẩn ra, nhìn về phía Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi, thấy ba nàng gật đầu, hắn không khỏi cười khổ nói: "Không thể nào! Nếu như vậy, sau này ta quả thực không thể phát ra khí thế như vậy nữa, bằng không sẽ không nói chuyện được với mọi người như trước nữa." Nói xong vội vàng thu lại khí thế vừa phát ra.

Trương Ngọc Oánh nghiêm chỉnh, chăm chú quan sát kỹ Ngô Lai, vẻ kinh ngạc trong mắt không giảm.

Thấy thế, Ngô Lai không khỏi cảm thấy kì quái, nói: "Oánh tỷ, gì vậy? Trên người ta có gì không ổn sao?"

Trương Ngọc Oánh nghiêm túc nói: "Không có, thiếp phát hiện trên người chàng có thêm một thứ gì đó, một loại bá khí."

"Thật sao? Tại sao ta lại không phát hiện được." Ngô Lai bất giác tự nhìn xuống người mình, nói xong, nhìn về Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi bên cạnh, hai nàng cũng đồng cảm gật đầu.

Ngẩn ra nhìn bản thân cả buổi, Ngô Lai cũng không phát hiện trên người mình có biến hóa gì (đương nhiên, ngoại trừ việc công lực nâng cao), bèn nói: "Tốt rồi, không chuyện này nữa. Trước hết ta phải giúp mọi người đả thông nhâm đốc nhị mạch, nâng cao công lực rồi nói sau."

Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh bốn người gật đầu, bởi vì bọn họ cũng cảm thấy thời gian trôi qua rất nhanh, không thể chậm trễ nữa.

Thấy bốn người gật đầu, Ngô Lai liền nói: "Năng lượng của Tử Liên này quá cường đại bá đạo, với công lực hiện tại của mọi người cũng chỉ có thể hấp thu được năng lượng của một hạt Tử Liên chứ không thể nhiều hơn, vì thế mọi người ăn một hạt trước đã! Đến khi mọi người đả thông được nhâm đốc nhị mạch, công lực nâng cao xong, mới có thể dùng thêm được."

Trương Ngọc Oánh bốn người gật đầu, sau đó dựa theo phương pháp Ngô Lai đã dạy, mỗi người nuốt một hạt Tử Liên, vận khởi nội công tâm pháp của bản thân, để hấp thu và dung hợp năng lượng của nó.

Đúng như Ngô Lai đã nói, bốn người vừa nuốt xong, Tử Liên liền hóa ra một cỗ kình khí cường đại đi vào thất kinh bát mạch trong cơ thể, bốn người vội vàng vận chân khí lên, cố toàn lực vây bọc lấy khối khí đó, thế nhưng bất kể bốn người dẫn dắt thế nào, cỗ kình khí đó đến đan điền liền nhanh chóng lùi trở ra, may mà có bài học của Ngô Lai trước đó, bốn người khi thấy kình khí đó quay ngược ra, liền triệt thoái đại bộ phận chân khí, thuận theo lưu động tự nhiên của nó, bằng không bốn người cũng sẽ gặp phải tình huống giống như Ngô Lai.

Thời gian trôi qua từng chút một, bốn người vẫn ngồi xếp bằng ở đó, không ngừng hấp thu và dung hợp năng lượng của Tử Liên, còn Ngô Lai vẫn yên lặng nhìn bọn họ. Trên mặt trên trán bốn người lúc này đã xuất hiện mồ hôi, hiển nhiên là đang toàn lực chống lại năng lượng của Tử Liên.

Vẻ mặt Ngô Lai khá bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng. Chỉ cần thân thể bất cứ ai trong bốn người phát sinh tình huống nguy hiểm, hắn đều sẽ lập tức ra tay, giúp bọn họ hấp thu năng lượng của Tử Liên, mặc dù làm như vậy không có lợi cho việc nâng cao công lực của bọn họ về sau, nhưng hắn nhất định phải làm thế, bởi vì hắn không muốn để bất kỳ ai trong bọn họ gặp nguy hiểm.

nl.Một lúc sau, Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ mở mắt ra sớm nhất, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng kinh ngạc vì hai người đã cảm nhận rõ ràng sự biến hóa trong nội thể của mình, công lực đã nâng cao rất nhiều, ít nhất đã tăng thêm ba mươi năm công lực, đuổi kịp một cao thủ giang hồ hơn mình chí ít cũng hai mươi năm tu luyện, sao có thể không làm hai nàng cao hứng cho được.kien

Mở mắt ra, nhìn thấy ánh mắt quan tâm tha thiết của Ngô Lai, hai người nhịn không được yêu kiều liếc hắn. Công lực hai người đại tăng, nhâm đốc nhị mạch được đả thông, chuyện này đối với một người luyện võ mà nói, luôn là mong mỏi trong mơ, cũng luôn là mộng tưởng trước giờ của bọn họ. Hiện nay mộng tưởng nhờ Tử Liên mà dễ dàng thực hiện được, khiến hai người trong lòng cực kì sung sướng, lại nhìn thấy ánh mắt quan tâm yêu mến của Ngô Lai, nhịn không được biểu hiện ra diện mạo nữ nhân câu hồn nhiếp phách.

Nhìn thấy Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ hai nàng liếc nhìn mình với dáng điệu động nhân đó khiến Ngô Lai không khỏi ngây ra, tiếp theo trên mặt xuất hiện nụ cười gian tà, thấy nhãn thần hai nàng cũng trở nên khác thường.

"Xuỵt!"

Ngay khi hai người đứng dậy, chuẩn bị nói ra vui sướng trong lòng với Ngô Lai, ở trước mặt hai người khẽ xuỵt một tiếng, sau đó dùng ngón tay chỉ vào Tuyết Nhi và Đồng Cương ở bên cạnh đang hấp thu dung hợp năng lượng của Tử Liên, ý bảo hai người tạm thời không nên nói, để tránh quấy nhiễu bọn họ.

Trương Ngọc Oánh và Lãnh Ngưng Vũ khẽ gật đầu, cũng giống Ngô Lai, nhìn chăm chú sự biến hóa của hai người.

Lại qua một lúc nữa, Đồng Cương cũng mở hai mắt ra, trong mắt xuất hiện vẻ vui mừng khôn xiết nhìn Ngô Lai, vẻ mặt cảm kích không thể hình dung.

Không đợi Đồng Cương mở miệng nói, bên tai Đồng Cương vang lên truyền âm của Ngô Lai.

"Không cần nói, để khỏi quấy nhiễu Tuyết Nhi."

Nghe vậy, Đồng Cương nhịn kích động và vui sướng trong lòng, nhẹ nhàng đứng dậy, không dám nói chuyện.

Đột nhiên, Tuyết Nhi vốn vẫn bình tĩnh, trên mặt xuất hiện vẻ thống khổ, hơn nữa dường như càng lúc càng đau đớn.

Lãnh Ngưng Vũ vội vã khẽ giọng nói: "Vô Lại , Tuyết Nhi sẽ không sao chứ?"

"Ta cũng không biết." Ngô Lai cũng có chút lo lắng nói: "Tuyết Nhi tuy hấp thu, dung hợp năng lượng của Tử Liên, nhưng vì công lực bản thân Tuyết Nhi không đủ, lại muốn xung phá nhâm đốc nhị mạch, vì thế mới xuất hiện vẻ thống khổ như vậy."

"Mọi người xem, Tuyết Nhi hình như đã không thống khổ nữa."

Ngay lúc này giọng nói Trương Ngọc Oánh đột nhiên vang lên, Ngô Lai ba người gần như đồng thời nhìn về phía Tuyết Nhi. Chỉ thấy hiện tại trên mặt Tuyết Nhi vẻ thống khổ quả nhiên không còn, mấy người như trút được lo lắng trong lòng.

Khoảnh khắc sau, Tuyết Nhi cũng mở mắt ra, trên mặt hiện ra vẻ bất mãn, miệng nhỏ nhắn khẽ lẩm bẩm.

Thấy vậy, Ngô Lai an ủi: "Tuyết Nhi, nhâm đốc nhị mạch chưa được đả thông bởi vì công lực của muội không đủ, đợi sau này nội lực của muội tăng cường, lại ăn thêm Tử Liên, nhâm đốc nhị mạch có thể dễ dàng đả thông, vả lại còn có chúng ta bao vệ muội mà!"

"Người ta không cần mọi người bảo vệ!" Tuyết Nhi không vui nói: "Người ta muốn tự bảo vệ được bản thân, hơn nữa còn muốn bảo vệ mọi người!"

Nghe vậy, Ngô Lai mấy người chỉ biết cười khổ, bởi vì bọn họ biết Tuyết Nhi tính tình tùy thích, mọi người an ủi thế nào, nàng cũng nghe không lọt.

Nghe một lát, Tuyết Nhi đột nhiên nhỏ giọng nói: "Vô Lại đại ca, có phải là muội quá ngốc không? Tại sao muội không thể đả thông nhâm đốc nhị mạch chứ?"

"Sao có thể vậy được?" Ngô Lai an ủi nói: "Tuyết Nhi thông minh phi thường, trong lòng ta là thông minh nhất, chỉ là Tuyết Nhi tuổi còn nhỏ, công lực chưa đủ, đến khi muội đủ khả năng hấp thụ toàn bộ năng lượng của Tử Liên đó, nội lực Tuyết Nhi sẽ tăng cao, nhâm đốc nhị mạch sẽ dễ dàng bị muội đả thông, đợi một chút đại ca tìm vài võ công lợi hại cho muội gọi là bồi thường."

"Thật không?" Nghe vậy, Tuyết Nhi vui mừng nói: "Người ta thật sự muốn tìm một vài võ công tốt để tu luyện, người ta không muốn lúc nào cũng bắt mọi người phải bảo hộ, người ta cũng có thể bảo vệ mọi người."

Biểu tình ngây thơ, lời nói chân thật, làm Ngô Lai mấy người nghe xong trong lòng đều cảm động hồi lâu.

Ngô Lai đưa ánh mắt yêu thương nhìn Tuyết Nhi, nói: "Thời gian không sớm, Oánh tỷ, chúng ta dẫn mọi người vào nội động xem thử trước."

Trương Ngọc Oánh gật đầu, liền cùng Ngô Lai đưa ba người đi vào trong một động khác.

Lúc này Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Đồng Cương ba người đều cao hứng vạn phần, công lực bọn họ gia tăng mấy chục năm, quan trọng nhất là nhâm đốc nhị mạch được đả thông, chỉ có Tuyết Nhi mới đầu không vui, được Ngô Lai an ủi dỗ dành nàng mới cao hứng theo bốn người vào trong động kia xem thử.

Ngô Lai đầu tiên dẫn Lãnh Ngưng Vũ ba người đến động binh khí. Ba người bị đủ các kiểu các dạng binh khí hiếm lạ, cỗ quái hấp dẫn, kinh ngạc đến mức không khép được miệng, mò trái nhìn phải quan sát không thôi. Bởi vì ba người đều đã có binh khí nên bọn họ không chọn bất cứ binh khí nào, mà bảo kiếm trong tay Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi là sư phụ các nàng tặng cho, hai người đương nhiên không thể dễ dàng vứt bỏ để đổi binh khí khác, còn Trương Ngọc Oánh vẫn chưa có binh khí, chọn một thanh kiếm nhìn khá xinh xắn, có điều đã qua lâu năm như vậy mà trên kiếm tịnh không có vết gỉ. Chính điều này làm Trương Ngọc Oánh chú ý, nên chọn thanh kiếm này.

Tiếp đó, Ngô Lai lại dẫn mấy người đến dược phòng. Ngoài gian phòng chứa kim ngân châu báu được cất giữ trong động thất, ba người đối với những dược vật hiếm lạ cổ quái tịnh không có hứng thú, chỉ tùy tiện lựa một vài dược vật liệu thương, để phòng khi cần tới. Đến gian phòng đặt châu báu đó, ba người thế nào cũng không thể li khai, bởi vì bọn họ đã bị kim ngân châu báu chồng chất như núi trước mắt làm kinh ngạc đến ngây ra. Trước giờ bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều châu báu như thế này, vẻ mặt không khỏi si ngốc nhìn đống kim ngân đó.

Sau cùng Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi mỗi người chọn một vài món châu báu xong, mấy người mới li khai. Nữ nhân đối với châu báu trang sức từ lúc sinh ra đã yêu thích, nhìn thấy là muốn có được chúng.

Thấy số châu báu trang sức Lãnh Ngưng Vũ và Tuyết Nhi cầm trong tay, Ngô Lai và Trương Ngọc Oánh đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu cười khổ, sau đó dẫn ba người đến thư phòng.

Thư phòng và phòng châu báu khá gần nhau nên mọi người đi vài bước đã đến bên trong thư phòng.

Thư phòng là nơi có giá trị và quan trọng nhất trong Tử Thiên Động Phủ, bởi vì trong động có võ công bí tịch mà người giang hồ mơ ước, hơn nữa lại là những võ công thất truyền đã lâu. Ngô Lai tuy đã xem hết toàn bộ các võ công bí tịch trong động, nhưng luyện không nhiều, bởi vì đa phần võ công bên trong đều không thích hợp với hắn, vì thế chỉ chọn một vài võ công phù hợp, lại còn có phần quái dị.

Qua một khoảng thời gian dài thay phiên nhau xem, ba người Lãnh Ngưng Vũ cuối cùng cũng chọn được võ công mình muốn học. Lãnh Ngưng Vũ chọn một bộ kiếm pháp, Đồng Cương thì chọn một bộ chùy pháp và quyền pháp, mà bộ chùy pháp này lại cực kỳ thích hợp với Đồng Cương, nhưng bí tịch quyền pháp kia sứt mẻ không đầy đủ, không cách nào biết được tên gọi, nhưng xem ghi chép trong bí tịch, chắc hẳn là một bộ quyền pháp lợi hại phi thường.

Khiến cho Ngô Lai và Trương Ngọc Oánh kinh ngạc nhất chính là Tuyết Nhi, nàng ôm một đống võ công bí tịch, ít ra cũng có vài chục quyển, miễn là võ công nàng cho là lợi hại nhất, học hay nhất, nàng đều cầm lấy. Ngay cả Lãnh Ngưng Vũ và Đồng Cương vừa mới tìm kiếm võ công cần thiết cho bản thân cũng sửng sốt nhìn Tuyết Nhi.

"Tuyết Nhi, muội đang làm gì vậy? Sao giống như muốn mang cả thư phòng này đi thế?" Ngô Lai không khỏi kì quái hỏi.

nl.Tuyết Nhi nhìn Ngô Lai như không, tự nhiên nói: "Người ta muốn luyện võ, đương nhiên phải tìm nhiều võ công lợi hại và thích hợp."

Ngô Lai nói: "Vậy muội chọn nhiều võ công như thế làm sao mà luyện? Muội có thể luyện hết được sao?".kien

Tuyết Nhi nghiêm túc nói: "Từ từ luyện, có một ngày muội sẽ luyện hết những võ công này, trở thành một cao thủ lợi hại phi thường, không chỉ để bảo vệ được bản thân mà còn có thể giúp đỡ mọi người nữa."

Nghe vậy, mấy người Ngô Lai không khỏi lắc đầu cười khổ, nhưng trong lòng lại cảm thấy yên tâm vui mừng, là vì Tuyết Nhi đã trưởng thành, đã biết nghĩ cho người khác.

"Được rồi, không còn sớm nữa, chúng ta hãy quay về trước đã."

Ngừng một chốc, Trương Ngọc Oánh đột nhiên nói.

Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ gật đầu. Năm người liền ra khỏi Tử Thiên Động Phủ, đồng thời đóng kỹ cơ quan rồi bước ra ngoài động. Nội động có hai thông đạo, một đường thông với Tử Thiên Động Phủ, một đường thông với hang động mà Ngô Lai lần trước chiếm được Tử Kiếm.

Khi năm người Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh ra ngoài đã là chập tối, ánh trăng trên trời khẽ lộ, những chấm sao dày đặc, làm mấy người không nghĩ mới thế mà đã hết một buổi chiều.

Ngô Lai đột nhiên nói: "Chúng ta hình như cả ngày chưa ăn cơm, bao tử ta hiện giờ đã đói lắm rồi."

Nghe vậy, bốn người Trương Ngọc Oánh cũng cảm thấy trong bụng trống không.

Trương Ngọc Oánh liền cười khổ nói: "Bây giờ Nguyệt Nhi và Xuân Nhi đã không còn, thiếp lại không biết nấu cơm, những hạ nhân kia đều đã đuổi đi hết, xem ra chúng ta chỉ đành ra ngoài mang một ít thức ăn về để tạm hoãn cái bụng đang chống đối."

Đang nói, bao tử của Đồng Cương ở bên đột nhiên vang lên tiếng lục bục, làm bốn người Ngô Lai không khỏi cổ quái nhìn hắn.

Đồng Cương vô tội nhìn lại, đập đập vào cái bụng trống rỗng, nói: "Lão đại, các vị đại tẩu xinh đẹp, bao tử của ta kháng nghị, ta cũng không khống chế được." Quả thực, đây là nhu cầu sinh lý, không chịu sự kiểm soát.

Ngô Lai chỉ bất lực gượng cười nói: "Xem ra ta đành phải ra ngoài mang chút gì đó về, bây giờ là lúc nguy hiểm. Chúng ta không thể ra ngoài cùng ăn chung được.

"Không phải lo lắng, còn có sư tỷ của muội mà!" Tuyết Nhi đột nhiên nói: "Muội đã lâu không thưởng thức thức ăn sư tỷ làm, đồ ăn sư tỷ nấu thực sự rất ngon." Nói xong vẻ mặt như rất thèm muốn.

Nghe vậy, Ngô Lai không khỏi dùng ánh mắt cổ quái nhìn Lãnh Ngưng Vũ, không ngờ nàng còn biết nấu ăn, ngay cả Ngô Lai trà trộn suốt ngày trong phố phường cũng chẳng biết nấu, chỉ có thể ăn tạp thức ăn mấy trưởng bối ở trong viện làm. Trương Ngọc Oánh và Đồng Cương cũng cảm thấy hiếu kỳ nhìn Lãnh Ngưng Vũ, không ngờ nàng biết nấu ăn.

"Sao hả? Chẳng nhẽ ta không giống người biết nấu ăn sao?" Thấy ánh mắt quái dị của mọi người, Lãnh Ngưng Vũ không khỏi tức giận nói: "Các người dùng ánh mắt không tin tưởng nhìn ta, ta không nấu cho các người ăn."

Nghe thế, mấy người Ngô Lai vội vã thu lại nhãn thần, Ngô Lai lại càng cuống quít nói: "Chúng ta sao có thể không tin Vũ nhi chứ, ta phảng phất đã ngửi thấy hương vị mà Vũ nhi thân yêu của ta nấu." Nói xong đưa mũi ngửi trên người Lãnh Ngưng Vũ, lợi dụng hôn lên mặt nàng một cái.

Lãnh Ngưng Vũ không ngờ Ngô Lai lại nhân cơ hội chiếm tiện nghi, hôn lên mặt mình, gương mặt nàng liền ửng hồng, nói: "Vô Lại, chàng khi phụ thiếp, thiếp nấu chàng không được phép ăn." Nói xong giống như tiểu nữ hài giẫm giẫm chân.

Thấy vậy, Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh, Đồng Cương, Tuyết Nhi bốn người đều kinh ngạc nhìn Lãnh Ngưng Vũ, còn Ngô Lai càng thêm vui thích và cao hứng, bởi vì Lãnh Ngưng Vũ xưa này trước mặt bọn họ chưa bao giờ thể hiện bộ dạng tiểu nữ nhi như vậy, khiến mấy người không khỏi cổ quái nhìn chằm chằm vào nàng.

Lãnh Ngưng Vũ giờ mới phát giác bản thân hơi thất thố, mặt càng đỏ bừng.

"Được rồi, đừng ầm ĩ nữa, chúng ta hãy quay về trước, để Vũ nhi muội muội còn nấu cơm, cũng cho chúng ta thưởng thức tay nghề Vũ nhi muội muội thế nào."

nl.Lời nói này của Trương Ngọc Oánh như cho Lãnh Ngưng Vũ cơ hội trốn thoát. Vừa nghe thấy Trương Ngọc Oánh nói, nàng liền liếc mắt nhìn Ngô Lai rồi chạy về hướng tiền viện.kien

Trương Ngọc Oánh và Ngô Lai đưa mắt nhìn nhau rồi khẽ cười liếc về bối ảnh Lãnh Ngưng Vũ.

Đợi chờ một khoảng thời gian khá lâu, một bàn thức ăn phong phú bày ra trước mặt mấy người Ngô Lai, đều là những món thông thường, hơi nóng bốc lên, hương thơm tỏa ra bốn phía.

"Thơm quá, xem ra tay nghề Vũ nhi cũng không tệ, sau này chúng ta không cần lo lắng về vấn đề ăn uống rồi."

Ngửi thấy mùi hương thức ăn trên bàn bay ra, Ngô Lai nhịn không nổi cảm thán nói, đồng thời hai mắt dán vào Lãnh Ngưng Vũ vừa mới bước vào, trong mắt ngập tràn sự ngạc nhiên.

"Cái đó là đương nhiên!" Lãnh Ngưng Vũ nghe thấy lời khen ngợi của Ngô Lai không nén nổi tự hào nói: "Chàng cũng không chịu nhìn người ta làm cái gì? Dù võ công của thiếp không thật lợi hại, nhưng tay nghề nấu nướng tuyệt đối là nhất lưu."

"Mọi người không ăn thì muội ăn trước đây."

Lúc này, thanh âm Tuyết Nhi đột nhiên vang lên, cắt ngang sự tự hào của Lãnh Ngưng Vũ, đồng thời không đợi mọi người kịp phản ứng, Tuyết Nhi đã ăn ào ào, dáng điệu đầy vẻ hưởng thụ.

Mấy người Ngô Lai ngẩn ra, nhìn biểu tình của Tuyết Nhi, bao tử càng thêm đói khủng khiếp. Ngô Lai và Đồng Cương gần như đồng thời bổ nhào vào thức ăn ở trên bàn.

"Ngon thật, ngon thật! Đồ ăn Vũ nhi lão bà nấu đúng là quá ngon, sau này ta chỉ ăn thức ăn Vũ nhi lão bà làm."

Hiện giờ Ngô Lai ăn như cọp nuốt, do trong miệng đã nhét đầy đồ ăn cho nên lời nói có chút không rõ ràng.

"Phải đó! Phải đó! Lão đại nói không sai, thức ăn đại tẩu xinh đẹp nấu quả thực quá ngon, đây là những món ngon nhất ta được ăn từ khi sinh ra đến giờ, ô ô! Sao ta lại không quen đại tẩu xinh đẹp sớm một chút chứ?"

Giọng nói Ngô Lai còn chưa dứt, thanh âm Đồng Cương liền vang lên, còn vươn tay cầm lấy đĩa thức ăn trút vào miệng, miệng lại càng nhét đầy các thứ, lời nói cũng mơ hồ không rõ, cuối cùng hắn gần như bật khóc, vì mãi đến bây giờ mới được ăn những mỹ vị tuyệt vời như vậy.

Trương Ngọc Oánh vừa ăn vừa gật đầu, chỉ có điều nàng đã quen ăn uống chậm rãi, nếu không đã sớm tranh giành với mọi người. Tuyết Nhi ăn càng có phần khoa trương, nếu để người khác nhìn thấy, thậm chí còn hoài nghi nàng không phải là nữ tử mà là một quái vật. Chỉ thấy Tuyết Nhi cầm một cái đùi gà, vừa gặm vừa gật đầu, làm dầu mỡ dính đầy khắp miệng.

Nhìn thấy kiểu ăn của bốn người, Lãnh Ngưng Vũ mở to miệng, vẻ kinh ngạc sửng sốt hiện trên mặt, sau đó biến thành quái dị, nhìn chằm chằm vào bốn người như thấy quái vật. Nhưng bao tử cũng trống rỗng, mà thức ăn trên bàn đã bị mấy người ăn gần hết nên nàng cũng không thèm quan tâm đến hình tượng bản thân, giành lấy một đĩa thức ăn rồi bắt đầu ăn lấy ăn để.

Lúc này năm người đều điên cuồng tranh cướp cao lương mỹ vị trên bàn, chỉ một lúc, một bàn đầy thức ăn đã bị năm người càn quét sạch sẽ.

Nhìn thấy bộ dạng vẫn còn thèm thuồng của mọi người, Lãnh Ngưng Vũ nói: "Mọi người còn muốn ăn nữa không, nếu muốn ta sẽ đi làm thêm."

"Không cần." Trương Ngọc Oánh có chút buồn cười nói: "Nếu muội làm thêm, chúng ta sợ rằng sẽ ăn vỡ bao tử mất. Phải rồi, Vũ nhi muội muội, món ăn muội làm ngon lắm, so với những món tỷ quen, không biết ngon hơn gấp bao nhiêu lần. Muội sao có thể làm ra những món ngon như vậy?" Nói xong hai mắt có vẻ cổ quái nhìn Lãnh Ngưng Vũ, mà cả Ngô Lai và Đồng Cương cũng hiếu kỳ nhìn nàng.

Lãnh Ngưng Vũ nói: "Muội từ nhỏ đã học với sư phụ, món ăn sư phụ muội làm so với muội còn ngon hơn nhiều."

Trương Ngọc Oánh tỏ vẻ nguyên lai là như thế, kì sư tất có danh đồ.

"Để biểu dương công lao lần này của Vũ nhi, phu quân quyết định khen thưởng Vũ nhi."

Lúc này, Ngô Lai đột nhiên nói.

"Khen thưởng?" Lãnh Ngưng Vũ kì quái nhìn Ngô Lai, mà Trương Ngọc Oánh, Tuyết Nhi và Đồng Cương ba người càng tò mò nhìn hắn.

Ngô Lai nghiêm túc nói: "Không sai."

Trong khi mọi người đang ngẩn ngơ, thân ảnh Ngô Lai đột nhiên biến mất khỏi chỗ ngồi, thoáng cái đã xuất hiện trước mặt Lãnh Ngưng Vũ.

Lãnh Ngưng Vũ chưa có phản ứng, cái miệng lớn của Ngô Lai đã hôn lên khuôn mặt xinh đẹp của Lãnh Ngưng Vũ.

Đến khi Lãnh Ngưng Vũ phản ứng, Ngô Lai đã quay về chỗ cũ.

Bị Ngô Lai bất ngờ chiếm tiện nghi, với lại còn ở trước mặt mọi người, gương mặt Lãnh Ngưng Vũ lập tức hồng lên vì xấu hổ.

Lúc này, Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ và Đồng Cương ba người đều kinh ngạc nhìn Ngô Lai đột nhiên khen thưởng Lãnh Ngưng Vũ, thật không ngờ khen thưởng mà hắn nói là hôn Lãnh Ngưng Vũ, một kiểu khen thưởng đặc biệt khiến mọi người không ngờ được. Mà khi Ngô Lai quay trở về chỗ cũ, trên mặt liền hiện ra nụ cười xấu xa nhìn về Lãnh Ngưng Vũ.

Nhìn thấy vẻ tươi cười khác thường của mọi người, Lãnh Ngưng Vũ càng ngượng đến mặt đỏ chói, hận không có lỗ chui xuống đất.

Lúc này, Lãnh Ngưng Vũ đột nhiên phát hiện ánh mắt mấy người trở nên quái dị, Trương Ngọc Oánh cố nhịn cười, mặt hồng lên vì bức bối, Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn vào mặt Lãnh Ngưng Vũ, Đồng Cương thì biểu tình càng lộ liễu, nét mặt muốn cười lớn nhưng lại nhẫn nhịn khó chịu, vẻ tươi cười của Ngô Lai càng thêm phần quái dị.

Thấy biểu tình quái dị của bốn người, lại cảm thấy trên mặt có chút khác thường, Lãnh Ngưng Vũ không tự chủ dùng tay sờ lên má mình.

"Ha ha ha! Ha ha ha!"

Khi tay Lãnh Ngưng Vũ chạm vào chỗ Ngô Lai vừa mới hôn, bốn người Ngô Lai, Trương Ngọc Oánh cuối cùng không nhịn được cười lớn.

"Tử Vô Lại, người đi chết đi!"

Khi Lãnh Ngưng Vũ sờ chỗ má bị Ngô Lai hôn ban nãy, cuối cùng hiểu được hàm ý của vẻ quái dị trên mặt mọi người và thứ gì ở trên má, nhịn không nổi, nàng thò tay cầm lấy một chén nước canh còn thừa trên bàn, ném vào Ngô Lai.

Lãnh Ngưng Vũ vừa dứt lời, Ngô Lai đã lách mình khỏi chỗ ngồi, Lãnh Ngưng Vũ đương nhiên cũng đánh hụt.

Nguyên là Ngô Lai vừa ăn ào ào như hổ nuốt, làm miệng dính đầy mỡ, lại còn chưa chịu lau, đang lúc nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của Lãnh Ngưng Vũ, trong lòng chợt động, một ý nghĩ muốn trêu chọc nàng lóe lên, sỡ dĩ hắn mới dùng cái miệng đầy dầu mỡ hôn lên mặt Lãnh Ngưng Vũ. Khi Lãnh Ngưng Vũ sờ đến chỗ trơn nhẵn trên má, lại nhìn thấy mọi người cười lớn liền biết là dính dầu, hiểu rõ bản thân bị chọc ghẹo, lập tức đại nộ, cầm lấy chén canh thừa ném vào Ngô Lai.

"Đừng ồn ào nữa, hình như có người xông vào."

Khi Lãnh Ngưng Vũ thấy mình đánh không trúng Ngô Lai, chuẩn bị tiếp tục tấn công hắn, giọng nói Trương Ngọc Oánh đột nhiên truyền tới. Nghe vậy, Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương bốn người đều ngẩn ra, Lãnh Ngưng Vũ cũng ngừng tay lại.

"Có người xông vào?" Ngô Lai kì quái nói: "Sao có thể được? Trận pháp này không phải là kẻ khác vô pháp tiến vào sao?" Vừa nói vừa bước về phía Trương Ngọc Oánh.

"A!"

nl.Vừa lúc Trương Ngọc Oánh chuẩn bị trả lời vấn đề của Ngô Lai, hắn đột nhiên kêu thảm một tiếng, dọa Trương Ngọc Oánh, Tuyết Nhi, Đồng Cương ba người giật bắn người, đồng thời dùng ánh mắt kì quái nhìn hắn.kien

Ngô Lai cười khổ nhìn mọi người, dùng tay khẽ xoa xoa chỗ eo, mà Lãnh Ngưng Vũ bên cạnh hắn thì lén cười. Thấy vậy, mấy người minh bạch tiếng kêu thảm kia là kiệt tác của Lãnh Ngưng Vũ.

Hóa ra Lãnh Ngưng Vũ vốn ôm mối hận bị Ngô Lai trêu chọc ban nãy. Khi Ngô Lai bước đến bên cạnh, nàng liền ra sức véo mạnh một cái vào eo hắn, làm Ngô Lai bật ra tiếng kêu thảm.

Lại thấy nhãn thần kì quái của mấy người nhìn về mình, Ngô Lai và Lãnh Ngưng Vũ đều xấu hổ, Lãnh Ngưng Vũ vội vã rời khỏi Ngô Lai đến bên cạnh Trương Ngọc Oánh, lúc li khai không quên hung dữ nói vào tai Ngô Lai: "Đây là để dành cho việc chàng vừa trêu chọc thiếp đấy, lần sau dám vậy nữa, thiếp sẽ hạ thủ nặng hơn."

Nghe vậy, Ngô Lai chỉ đành gượng cười, hiểu rõ đắc tội với mỹ quả thật không dễ chịu.

"Được rồi, mọi người đừng lớn tiếng nói chuyện nữa, trận pháp này tuy có thể cách li nơi đây với bên ngoài, nhưng lại không thể cách li âm thanh, nếu người hiểu rõ trận pháp này thì sẽ phá vỡ rất dễ dàng, nếu là cao thủ ở trong trận pháp cũng có thể nghe tiếng mà thoát khỏi trận.

Lúc này, Trương Ngọc Oánh đột nhiên đứng đắn nói, vẻ mặt cũng trở nên vô cùng nghiêm túc.

Nghe vậy, mấy người Ngô Lai ngẩn ra, không ngờ có loại trận pháp quái dị như vậy. Khi thấy biểu tình nghiêm túc của Trương Ngọc Oánh, bốn người đều giật mình trong lòng, lập tức hiểu rõ tính nghiêm trọng của sự tình, đưa mắt nhìn nhau, nhưng không lên tiếng.

Thấy dáng vẻ căng thẳng của bốn người, Trương Ngọc Oánh khẽ cười nói: "Không phải khẩn trương như thế, nói chuyện chỉ cần thanh âm không quá to thì chúng chẳng thể nghe thấy."

Nghe vậy, bốn người Ngô Lai mới thở phào. Tuyết Nhi nói: "Đại tỷ, tỷ cũng không nói rõ ràng, muội còn nghĩ rằng sau này không thể nói chuyện được nữa, nếu quả như vậy sẽ làm người ta khó chịu chết mất."

Trương Ngọc Oánh cười nói: "Sao có thể vậy chứ? Chúng ta trò chuyện bình thường, bọn chúng sẽ nghe không được, trừ phi là công lực đạt đến cảnh giới đặc biệt, hoặc những cao thủ võ công vượt quá cực hạn mới có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện, nhưng bọn họ cũng không hẳn có khả năng thoát khỏi trận pháp này."

Thấy ánh mắt nghi hoặc của bốn người, Trương Ngọc Oánh nói: "Công năng của trận pháp này rất nhiều, ta nhất thời cũng không biết nói thế nào cho mọi người hiểu. Chúng ta hãy đi xem là người nào xông vào trước đã."

Nghe vậy, bốn người Ngô Lai đều gật đầu rồi cùng Trương Ngọc Oánh ra khỏi đại sảnh.

Đây là một trận pháp thần kì, cho dù mấy người đứng bên ngoài đại sảnh, kẻ khác cũng không thể nhìn thấy họ, vì thế Trương Ngọc Oánh mới mạnh dạn dẫn mọi người ra ngoài.

Hoa viên của Trương phủ nói lớn cũng không lớn, nhỏ cũng không nhỏ. Lúc này ở giữa viện có hai người đang tìm kiếm, do có trận pháp nên trang viện này trong mắt hai người trở nên cực kỳ lớn, hai người đã dò tìm nửa ngày nhưng vẫn vô pháp đi đến điểm tận cùng của hoa viên, mặc dù năm người Ngô Lai cách bọn họ chỉ có vài trượng, nhưng hai kẻ đó thủy chung không cách nào phát hiện được.

Nhìn thấy tình huống như vậy, bốn người Ngô Lai, Lãnh Ngưng Vũ mới minh bạch chỗ thần kỳ của trận pháp.

"Tà Nhãn huynh, nơi này hình như có chút cổ quái, sao một trang viện không lớn lắm này mà chúng ta đi cả buổi vẫn không ra, có phải là trận pháp quỷ dị ở đây căn bản chưa bị phá?"

Lúc này, một người trong đó đột nhiên nói với kẻ kia.

Nhờ vào ánh trăng, Ngô Lai đã nhận ra hai kẻ này là người của Quỷ cốc và Tà điện. Một kẻ trong đó là Tà Nhãn, tên kia là Quỷ Đao.

Nghe vậy, Tà Nhãn nói: "Ta cũng không hiểu rõ, nếu trận pháp chưa bị phá, mấy lão gia hỏa Độc môn đó sao có thể tiến vào, nghe mấy thuộc hạ nói, những lão gia hỏa Độc môn đó còn đánh bị thương cao thủ ở chỗ này, có điều bị Ngô Lai dùng Tử kiếm giết chết."

"Đúng vậy! Nghe Lưu sư điệt nói, tên Ngô Lai này chính là hung thủ lần trước đã giết rất nhiều cao thủ của hai phái chúng ta, là địch nhân, là đối tượng chúng ta cần phải đối phó, huống hồ gì trong tay hắn có Tử kiếm đứng đầu thập đại thần khí. Chúng ta dùng nhiều cao thủ như vậy cũng là vì TửkKiếm đó, hắn hiện giờ là người quan trọng nhất mà hai phái chúng ta phải đối phó."

Giọng nói Tà Nhãn chưa dứt, Quỷ Đao đã tiếp lời.

Nghe vậy, sắc mặt mấy người Ngô Lai đại biến, nghĩ đến Quỷ cốc và Tà điện đã xếp mình vào đối tượng phải đối phó, hiểu rằng chỉ cần mọi người ra khỏi trận pháp này là có thể bị bọn chúng tấn công.

Để bảo vệ mình và những người bên cạnh, Ngô Lai lạnh lùng nói: "Oánh tỷ, bọn chúng đã muốn đối phó chúng ta, chúng ta không cần khách khí với chúng. Hãy nghĩ cách giải quyết hai gã này."

Trương Ngọc Oánh gật đầu nói: "Yên tâm, bọn chúng không thể ra được trận pháp này đâu."

"Lại có người đến!" Ngô Lai đột nhiên nói.

nl.Nghe thấy, Trương Ngọc Oánh, Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương bốn người gần như đồng thời nhìn về phía trước. Chỉ thấy ba bóng người bỗng nhiên bay vào trong trang viện, bất quá chưa lập tức tiến vào hoa viên, mà cẩn thận nhìn ngó xung quanh. Trước mắt ba người là một hoa viên hoàn hảo và dấu tích phòng ốc đổ nát hoang tàn.kien

"Tam trưởng lão, chỗ này hôm qua hãy còn tốt, hôm nay sao lại trở thành một đống gạch vụn?"

Lúc này, một người trong số đó đột nhiên nói.

Người được gọi là Tam trưởng lão lắc đầu nói: "Ta cũng không biết, bất quá cũng có quan hệ với mấy lão gia hỏa Độc môn đó, nghe nói mấy lão này đã chết, chết trong tay Tử kiếm của chủ nhân viện phủ này."

Ngô Lai ở đằng xa đã nhận ra ba người là cao thủ Thiên Vương môn, sát cơ lóe lên trong mắt, nếu bọn chúng cũng định gây bất lợi cho mọi người, hắn sẽ không chút do dự hạ sát thủ. Không kể đối phương là loại người nào, chỉ cần gây hại đến mấy người mình Ngô Lai đều sẽ hạ sát thủ, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng hắn hiện giờ, hắn không muốn những người bên cạnh mình bị thương hại, lưu lại vết sẹo, vĩnh viễn không cách nào phai mờ.

"Tam trưởng lão, nơi này có chút cổ quái, sao hoa viên này vẫn nguyên vẹn, mà phòng ốc đều biến thành đống đổ nát, có phải là trận pháp vẫn chưa bị giải trừ?"

Lúc này, một kẻ nhìn có vẻ không được điềm tĩnh liên tục liếc nhìn chung quanh, miệng nghi hoặc nói.

"Không thể nào." Tên vừa phát thoại ban nãy lại nói: "Nếu chưa giải trừ, người của Độc môn căn bản không thể tiến vào, với lại nghe nói bọn chúng còn giết vài người trong phủ này, đoán chừng họ vẫn đang đau lòng, đâu có thời gian mà bố trận."

Tam trưởng lão nói: "Chúng ta cẩn thận một chút, vào xem thử trước đã rồi nói, nếu có gì không ổn, lập tức lui ra."

"Dạ, Tam trưởng lão." Hai người cùng nói, dẫn đầu đi tới trước, còn Tam trưởng lão kia theo sau bọn họ.

Hai người vừa tiến nhập trận pháp, cảnh tượng trước mắt lập tức biến đổi, trở thành một hoa viên vô cùng lớn, nhìn không thấy bờ, dường như là ở giữa một đại dương hoa.

Thấy thế, sắc mặt ba người đại biến, biết bản thân đã lọt vào trận pháp quỷ dị đó, muốn lui ra cũng không thể, chỉ đành cẩn thận bước tới trước.

Ngô Lai lặng lặng nhìn đám người đó một lúc, rồi nhìn sang Quỷ Đao và Tà Nhãn cách đó không xa, đột nhiên nói với Trương Ngọc Oánh: "Oánh tỷ, nàng nói cho ta biết cách xuất nhập trận pháp này."

Nghe vậy, Trương Ngọc Oánh ngẩn ra, kì quái nói: "Vô Lại, chàng cần phương pháp xuất nhập trận để làm gì?"

Ngô Lai nói: "Nàng nói cho ta trước, đợi một chút các nàng sẽ biết."

Trương Ngọc Oánh chần chừ một chút rồi nói phương pháp ra vào trận cho Ngô Lai. Lãnh Ngưng Vũ, Tuyết Nhi và Đồng Cương ba người cũng nghi hoặc nhìn Ngô Lai, nhưng lại không lên tiếng hỏi, bởi vì bọn họ tin Ngô Lai không nói, tự nhiên có lý do của hắn.

Nghe Trương Ngọc Oánh nói xong phương pháp liên quan đến việc xuất nhập trận, Ngô Lai tươi cười để mọi người yên lòng, thân ảnh chớp lên, tiến vào trong trận pháp.

Lúc này, tam trưởng lão của Thiên Vương Môn Vạn Phù và hai thuộc hạ kia đã tiến vào vị trí hồng tâm của trận pháp, cách Tà Nhãn và Quỷ Đao chỉ khoảng vài chục trượng, nhưng vì trận pháp này kì dị vô cùng, cả khoảnh sân phân thành vài không gian, cho nên hai bên đều không thấy được đối phương, cũng không biết sự tồn tại của đối phương.

Tà Nhãn và Quỷ Đao biết mình đã lọt sâu vào trận pháp, hơn nữa hai người đã loay hoay cả nửa ngày vẫn không có thu hoạch gì, cho nên bọn họ lui lại theo đường cũ, nhưng bất kể hai người đi thế nào, cũng không thể lui ra khỏi mảnh sân này, họ cũng đành vô kế khả thi từ từ lùi về sau, đồng thời chú ý nhất cử nhất động bốn phía.

Vạn Phù tuy hiểu rõ ba người đã vào trong trận pháp, nhưng không hề thối lui, bởi vì bọn chúng biết đằng sau tuyệt đối không có bất cứ lối thoát nào, sở dĩ ba người luôn cẩn thận duy trì tư thế như vậy đi tới trước, với lại khoảng cách giữa ba người chỉ khoảng một bước chân. Đồng thời ba người đều chú ý cảnh giác xung quanh.

Đột nhiên, một hồi tiếng vang khe khẽ truyền vào trong tai Vạn Phù, lão trong lòng cả kinh, vội vã quay đầu lại, đồng thời thầm vận công lực, nhưng khi lão quay đầu ra sau cũng chẳng nhìn thấy cái gì, trong lòng càng thêm kì quái nhưng không hề dừng bước. Tuy vậy khi lão quay đầu về liền ngớ ra, hai người đằng trước đã cách xa thêm vài bước.

Trong nháy mắt khác biệt này cũng đã định trước vận mệnh của ba người.

Đột nhiên, hai người trước mặt Vạn Phù biến mất, mà trước mặt lão đồng thời cũng xuất hiện một bờ tường ngăn cản lối đi.

Vạn Phù giật mình kinh hoảng, trong lòng sợ hãi, càng tăng thêm cảnh giác.

Hai người phía trước hình như phát hiện đằng sau có gì biến đổi, hầu như đồng thời quay người lại nói: "Tam trưởng lão..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhtt