HHTTPLGHH 1-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trinh Quan năm thứ 9, Trường An Thành . Đêm khuya, bầu trời một phiến trong sáng, vầng trăng treo cao. Đột nhiên, thiên tượng

trăng tròn từ từ biến nhỏ, chớp cái đã tiêu thất tại không trung. "Thiên cẩu thực nguyệt!" Mọi người đồng thanh la lên, vội vàng lấy đồ vật bằng sứ gỏ,

gấp gáp chặn lại thiên cẩu . Mọi người hoảng loạn, nhân tâm kinh hoàng, âm thanh rộn lên không ngừng, giây khắc,

mặt trăng tròn lại xuất hiện như mới, mọi người chạy về hướng cốc . Đồng lúc trăng tròn xuất hiện, phương bắc, trên bầu trời trên cao, xuất hiện thất tinh

liên châu . mọi người thất kinh, thất tinh liên châu xuất hiện đột ngột, yêu ma sẻ xuất

hiện . Thất tinh liên châu chưa rút lui, lại hiện ra sao ngưu lang và sao chức nữ bắc ngang

ngân hà tạo ra một hiện tượng kỳ quái, vì thế mọi người ta thán ngạc nhiên, kê' đó bầu

trời phía nam xuất hiện kỳ quan, huyền thạch tinh rớt xuống . Không xa Trường An Thành là Thiên Tiên Quán, kỳ quan chủ Thiên tiên đạo nhân đang

quan sát trên bầu trời những sâu biến hóa, phía sau thấy có một tuyệt sắc mỹ nhân, nữ

tử này khoảng 18, 19 tuổi, thân mình y phục màu tím, hiện tại đang ngưng trọng nhìn

Thiên tiên đạo nhân, không biết phát sanh chuyện gì mà vị sư bá như thần tiên kia phải

lo lắng . Nữ tử này là thiên tuệ quan môn đệ tử của sư muội Thiên tiên đạo nhân, tên là Mộng Vũ

Tâm, thông minh tuyệt đĩnh, đã học được toàn bộ vũ công của sư phụ, đã vượt qua cả

tính tóan của sư phụ, hiện tại không biết chuyện gì, bởi sư bá khẩn cấp kêu lại . Thiên tiên đạo nhân khởi nói, như là giang hồ và tiên nhân đồng dạng, người giang hồ

thấy thì tôn trọng phi thường, bách tính bình thường thì cúng bái không thôi . Thiên Tiên đạo nhân thân mặc đạo trang, tòan thân tiên phong chi khí, không biết chân

chính bao nhiêu tuổi . Chỉ nghe Thiên tiên đạo nhân nói :"Vũ Tâm, con có biết chuyện ta gọi con ?" Mộng Vũ Tâm nói :"Thưa sư bá, đệ tử không biết!" Thiên tiên đạo nhân nói :"ngày hôm nay, là ngày thiên cẩu thực nguyệt, đồng thời có

thất tinh liên châu, ngưu lang gặp chức nữ, các cảnh tượng này, trăm năm hoặc ngàn

năm chưa chắc gặp một . Đồng thời nói :"cảnh tượng tuy đẹp, nhưng ẩn tang sát khị" Mộng Vũ Tâm nhìn nghi

hoặc, Thiên tiên đạo nhân nói :"theo như ta thấy được lúc trời tối ngày hôm qua lúc

nhìn bầu trời, giang hồ không lâu sẻ có một trường hạo kiếp, ta muốn ngươi đi trong

đêm hôm nay, sau này giang hồ sẻ cần ngươi cứu giúp ." Mộng Vũ Tâm suy nghĩ nói :"Sư bá! Bố trí tất cả đại sự, chắc có việc quan trọng phát

sanh?" Thiên tiên đạo nhân nói : " thiên cẩu thực nguyệt , giang hồ biến sắc ; thất tinh liên

châu , yêu ma tất xuất ; ngưu lang hội chức nữ , tình trung ma thánh xuất . " Thiên tiên đạo nhân nói : " thiên cẩu thực nguyệt , giang hồ sẻ có huyết tinh xuất hiện ,

bắc đẩu thất tinh tương liên , yêu ma sẻ gây loạn thiên hạ , nguy hại thương sinh , đồng

thời , tình thánh , tình ma cũng sẻ xuất hiện giang hồ . Ngườ này lúc xuất hiện sẻ làm

giang hồ biến sắc . Đang nói, đột nhiên, Thiên Tiên đạo nhân, nhìn thấy bầu trời phía nam có huyền tinh

thạch rớt xuống, đồng thời, một đạo ánh sang màu tím chiếu rực nửa bầu trời phía nam

. Thiên Tiên đạo nhân kinh động :"không tốt, huyền thiên thạch rớt xuống, tử kiếm xuất

hiện, không tưởng là hai tuyệt thế bảo vật cùng xuất hiện lúc này, giang hồ sẻ đúng là

đại loạn, Vũ Tâm, con lập tức đi phía nam, nhớ là phải lấy và bảo hộ cho được huyền

thiên thạch và tử kiếm chi nhân, trong tương lai họ là nhân vật trọng yếu để cứu được

giang hồ và người thường." Nhìn thấy biểu tình củaThiên tiên đạo nhân, Mộng Vũ Tâm ngạc nhiên, nàng không dám

nghĩ người sư bá này dù chuyện gì cùng không biến sắc mà hiện thời lại biến sắc . Thiên tiên đạo nhân nói :" theo như ta quan sát, hai bảo vật sẻ xuất hiện tại phụ cận

Lâm Châu, con phải tìm cho nhanh truyền nhân của Huyền Thiên Thạch và Tử kiếm,

phải nhớ, vô luận phát sinh sự tình gì, cũng phải bảo vệ truyền nhân của họ ." Mộng Vũ Tâm suy nghĩ nói :"tuân lệnh, đệ tử đi đây..: nói xong, thân mình như thiểm

điện, bắn đi, giây phút biến mất trong thị tuyến của Thiên tiên đạo nhân . Thiên tiên đạo nhân thu hồi mục quang, nhìn lên cảnh tương trên không trung, tự than

vãn, đồng thời ký thác hy vọng vào Mộng Vũ Tâm, hy vọng nàng tìm được truyền nhân

của huyền thiên thạch và tử kiếm để sau này cứu một trường hạo kiếp . Nói về huyền thiên thạch, sau khi Nữ óa vá trời còn dư lại bảo thạch, Nữ Oa vá xong

trời, đem huyền thiên thạch dư ra bỏ vào một chổ, dự trử để dùng sau này nếu cần,

không ngờ trải qua mấy vạn năm tích lủy, huyền thiên thạch hấp thụ linh khí thiên địa,

từ từ biến thành viên diệu nhãn chi tinh trong không gian bầu trời . Huyền thiên thạch cũng đà xuất hiện, bất quá chỉ là vấn đề thời gian, nhưng không

tưởng được lại vào thời gian này ở nhân gian . Tương truyền, ai có được năng lượng của huyền thiên thạch, nếu là người không có võ

công sẻ biến thành giang hồ tuyệt thế cao thủ, nếu được giang hồ cao thủ lấy được,

thành quả sẻ rất đáng sợ . Tử kiếm là giang hồ nhất tuyệt, là một bảo kiếm thông linh, sắc bén không bì được, có

thể che'm địch ngoài trăm trượng, thần vật sẻ nhất định chọn chủ nhân, nghĩ lại thấy

lấy được tử kiếm so sánh với huyền thiên thạch rất khó . Đồng thời lúc đó, các đại thế lực lểnh đạo của giang hồ quan sát thiên tượng, ra lệnh

cho thuộc hạ tìm kiếm hạ lạc của huyền thiên thạch và tử kiếm, có người còn tự mình đi

tìm . Khoảng thời gian này, giang hồ thật náo nhiệt .

Hoàng cung . Đường thái tông đang ôm ái phi, chuẫn bị một phen ân ái . Đột nhiên thái giám bẩm báo :"quốc sư cầu kiến ." Đường thái tông vốn đã đại nộ, che'm Người truyền tin, nghe danh quốc sư, bước ra

nghênh đón . Quốc sư pháp hiệu Thông Thiên, ngụ tại Thông thiên tư. Thông thiên tự trong thời

Đường Thái Tông sưng bá thiên hạ lập nhiều công lao lớn, giúp Đường thái tông rất

nhiều chuyện, với lại ngài tin vào phật pháp, vì thế Thông thiên thánh tăng được phong

làm quốc sư . Thông thiên thánh tăng thấy hoàng đế nghênh đón, liền tới trước mặt hành lể, nói :"bệ

hạ thánh an."

Đường thái tông, nói :"miễn lể ." Thông thiên thánh tăng đáp :"tạ bệ hạ " Đường thái tông hỏi :"không biết quốc sư đêm khuya tìm trẩm có việc gì ?" Thông thiên thánh tăng đáp :"khải tấu bệ hạ, hôm nay thiên sinh di tượng, thần sợ Đại

Đường giang sơn sẻ bị uy hiếp, đặc biệt khải tấu ." Đường thái tông quá ngạc nhiên hỏi lại :"chuyện gì? cái gì xuất hiện mà có thể uy hiếp

Đại đường giang sơn của ta?" Thông thiên thánh tăng thuật lại mọi chuyện về di tượng xuất hiện trên bầu trời . Nghe xong Đường thái tông nói :"chuyện này sẻ giao cho người, nên nhớ phải bảo vệ

huyền thiên thạch và thánh kiếm truyền nhân, không thể nhường cho ai có dã tâm lấy

được 2 bao vật, nếu người được 2 bảo vật này dùng để uy hiếp Đại đường giang sơn,

lập tức giết ngay." Thông Thiên thánh tăng thưa :"tuân lệnh bệ hạ ." Mắt nhìn Đường thái tông ly khai,

đồng thời trong lòng vì giang hồ xuất hiện hổn loạn mà ưu tư.

Lâm châu thành . Từ lúc Lý Thế Dân sưng bá thiên hạ, kiến lập Đại đường tới giờ, quốc lực ngày càng

tăng cường, nhân dân sinh hoạt ngày càng tôt. Lý Thế Dân đúng là 'Dân Chánh' có tư

tưởng cải cách mọi phương diện, làm cho Đường triều có ý thức chi trì cảnh phồn vinh. Sự trị vì như vậy làm cho quốc lực của Đại Đường cao lên, nhân dân sinh hoạt ngày

càng tốt hơn, nhưng khoảng cách của giàu và nghèo càng lớn, ngày càng nghiêm

trọng, giờ nói tới Lâm Châu, đường phố nào cũng có người khốn khổ, chổ nào cũng có

người nghèo, người nghèo thì rất nhiều mà người giàu có cùng rất nhiều . Trương phủ ở Lâm châu đúng là một nhân gia rất giàu có, tuy gia tài không thể nói là

phú khả địch quốc, nhưng có thể tính gia tài trên vạn quan. Trương gia chủ yếu kinh

doanh tơ lụa làm sanh ý, từ đời này qua đời khác, truyền tới đời này là Trương Thiên,

kinh doanh không dảm xút, ngày càng phát triễn lớn ra . Trương thiên là kỳ nhân phi thường nhưng cũng thích làm việc thiện, tại Lâm châu nổi

danh tốt phi thường . Có một đứa con gái, phi thường mỹ lệ, tôn xưng trong Lâm châu

tứ đại mỹ nữ, tên là Trương Ngọc Óanh, năm nay 20 tuổi . Canh hai vừa tới, trong Trương gia ánh đèn chói sáng, lúc này, một nhân ảnh nhanh

chóng vuợt qua tường tiến vào, tới một cửa phòng, đưa tai lắng nghe . Trong phòng truyền ra tiếng nước chảy vang lên , tâm lý nhân ảnh run lên một cái, cười

thầm, tự nghĩ :cuối cùng mò ra được địa phương này, liền dùng ngón tay đục thủng lổ

trên dấy gián cửa sổ Từ lổ thủng, có thể thấy rỏ sự vật trong phòng, căn phòng quả là hào hoa cực tốt, nội

thất trang sức trong phòng hiễn nhiên là của một khuê phòng thiếu nữ . Lúc này nhớ lại âm thanh tiếng nước vang lên, mục quang của nhân ảnh di chuyển về

hướng âm thanh, chỉ thấy phía sau một bình phong dùng để che chum tắm rất lớn, gần

cái chum có 3 người, y phục rất hoa lệ, có Trương gia đại tiểu thư Trương Ngọc Óanh, y

phục trên thân màu trắng, khuôn mặt tròn tròn, cặp mắt nhãn thần long lanh, tóc dài tới

hông, thân hình rất đẹp, phía trước song nhũ phong mãn, mông đít tròn trịa, chân dài

cực đẹp, tuyệt đối có khả năng mê đảo chúng sinh, đúng là ưu vật tuyệt thế . Kế bên thiếu nữ là hai nha hoàn, đại khái khoảng 17,18 cũng mỹ lệ phi thường, tuy

không được mỹ lệ động nhân tâm như Trương Ngọc Óanh nhưng cũng được liệt vào

hàng mỹ nữ . Hiện giờ, hai nha hoàn đang rót nước vào chum tắm . Trương Ngọc Óanh nhìn nha hoàn rót nứớc, đưa bàn tay nhỏ nhắn thử độ ấm, sai bảo

:"nước hơi lạnh, Nguyệt nhân, ngươi đi lấy thêm nước nóng ." thanh âm thật êm diệu,

người nghe muốn say. Nguyệt Nhân đáp thưa :"dạ tiểu thư." Nói xong lấy thùng nước đi ra ngoài, Nguyệt Nhân

là một nha hoàn của Trương Ngọc Óanh, người kia là Xuân Nhân, cả hai cùng Trương

Ngọc Óanh lớn lên với nhau, Trương Ngọc Óanh với hai người thân như tỹ muội . Người ẩn ở ngoài thấy nha hoàn bước ra, phát sợ, liền theo hướng ngược lại thối lui ra

khỏi Trương phủ . Bên ngoài tường, có 3 nhân ảnh đang đàm thoại với âm thanh thật nhỏ, thấy nhân ảnh

phóng ra, ngừng ngay cuộc nói chuyện và nhìn kỹ người mới bay ra . 1 trong bọn họ nhìn kỹ người kia, tiến tới phía trước hỏi nhanh, :"Ngô Lại, ngươi thấy

sao ? có lấy được khán hương ?" Nguyên tên gọi của nhân ảnh là Ngô Lai, Ngô lai tại Lâm châu thành là một tiểu hổn

hổn (lười biếng, lường gạt, vô lại ). Từ nhỏ đã mồ côi, tại Lâm châu lớn lên, từ nhỏ đã

phá làng phá xóm, trêu ghẹo mọi người thường xuyên, bị người ta gọi là vô lại, thời

gian qua đi 'vô lại ' từ từ biến thành tên của hắn . Ngô lai lúc thiếu thời thường nghe tiên sinh của trường tư thục giảng dạy, cũng nhận

biết được một ít chử, trong bách gia có một họ Ngô, vì vậy tự mình đặt là Ngô Lai . 3 người đang nói chuyện kia cũng giống như Ngô lai, họ cũng là cô nhân, cùng Ngô lai

lớn lên, đúng là hổn hổn, cùng nhau hổn hổn, ngày thường vì vài tiểu sự cũng huyên

náo ầm ỉ . Lần này Ngô lai trèo tường rình ngó Trương gia tiểu thư, vì giửa bọn họ đã

cá cược với nhau. Chỉ bất quá vận khí của hắn không được tốt, mới dò đường đã bị sợ

chạy ra . 3 người này, người cao to tuấn tú nhất là Vương Hải, hai người kia thân hình thấp nhỏ

hơn, có thể tính là thanh tú, tên gọi Chu Toàn và Hứa Bình, thế là nói hết về họ . Nghe Chu Toàn nói hết, Ngô Lai cười khổ :"ta tiến vào, tới được trước khuê phòng của

Trương tiểu thư, nha hoàn của Trương tiểu thư đi ra, ta phải rút ra ngoài ." Chu Toàn nói :" vậy là sao đây, nó không có nghĩa là ngươi không thấy gì hết ?" Hứa Bình nói tiếp :" đương nhiên rồi, mới tới trước khuê phòng của Trương tiểu thư là

bị nha hoàn làm cho sợ chạy ra, khẳng địch chưa thấy gì hết ." Ngô Lai nói :" Ai nói! ta đã thấy được hình dáng của Trương tiểu thư, hơn nửa còn nghe

âm thanh của Trương tiểu thư ." Chu Toàn nóng nảy hỏi :"thật à ? Trương tiểu thư như thế nào ?" Ngô Lai nhớ lại :"đẹp như tiên nữ trên trời, mặt tròn tròn, song nhũ phong mãn, mông

tròn, mắt long lanh, làn da trắng như tuyết, nhưng cái rung động nhất là so sánh với cô

nương ở Thiên Hương Viện thì đẹp hơn nhiều, âm thanh lại êm diệu rất dể nghe, như

say lòng người . Cả bọn bị Ngô Lai nói làm tinh thần rung động . Chu Toàn hỏi :"thật vậy không ?" Ngô Lai đáp :"đương nhiên là thật, ta có bao giờ lừa đảo các ngươi bao giờ, tóm lại,

nha hoàn của Trương tiểu thư còn đẹp hơn cô nương của Thiên Hương Viện." Nguyên

là, bọn họ thường tới Thiên Hương Viện để nhìn lén các cô nương. Thiên Hương Viện ở Lâm Châu nổi danh nhất, bên trong các cô nương đẹp nhất Lâm

Châu, Cô nương Thiên Hương Viện Ngô Lai thường thấy, vì vậy chỉ biết so sánh Trương

Ngọc Óanh với cô nương Thiên Hương Viện . Hứa bình hỏi :" Ngô Lai, thế nào mà người lại cứ lấy cô nương Thiên Hương Viện để so

sánh với Trương tiểu thư ?" Ngô Lai đáp :"cái này ta biết, bọn ngươi chưa thấy cũng chưa biết rằng ta căn bản chưa

gặp qua mỹ nhân nào khác, lần này bắt buộc có lổi với Trương tiểu thư ." dừng lại rồi

nói tiếp :"ai mà cưới được Trương tiểu thư thật là có phúc ." vừa nói đầu óc vừa huyễn

tưởng . Nói xong, Hứa Bình mặt cũng si khờ . Hiện thời, bên cạnh đột ngột vang lên tiếng nói của Vương Hải :"Ngô Lai, ngươi như đã

quên cá cược của chúng ta, nếu ngươi không có tài lừa đảo Trương tiểu thư ngươi

thua, ngươi phải nghe theo mệnh lệnh của ta, nếu ngươi có khả năng lừa đảo Trương

tiểu thư hoặc nha hoàn thì ta thua, ta sẻ là thuộc hạ, nghe theo mệnh lệnh của ngươi . Câu nói cắt đứt giòng huyển tương của Ngô Lai, Ngô Lai nhăn nhó mặt mày hỏi

:"Vương huynh, huynh không tính sổ với ta chứ ?" Vương Hải đáp :"đương nhiên rồi, nếu không ba người bọn ta nửa đêm nửa hôm ra đây

tiếp ngươi làm gì ? hảy nhận lấy cái tội này đi ." Nghĩ là việc đã xong, Hứa Bình hai người như si ngốc, không ngờ 2 người trở lại

chuyện củ, mới đầu nghĩ chỉ là giởn chơi . Ngô Lai khổ mà không nói được, tự nghĩ mình trẻ tuổi sung sức, tự nhận anh tuấn, trước

mặt người ta khoe khoang là sẻ lấy được một trong Lâm Châu tứ đại mỹ nữ hoặc nha

hoàn . Nguyên lai, Ngô lai có cá tính, cữ nghĩ mình hơn người, tóm lại thích nói chuyện khóac

lác, thích cùng người cờ bạc, nhất thời xung động với Vương Hải cá cược, mới đầu chỉ

nghỉ Vương Hải vui đùa, không ngờ Vương Hải làm thật . Vương hải không để ý tới Ngô Lai, chuyển thân bỏ đi.

Vương Hải không tranh cãi với Ngô Lai, quay người bỏ đi. Thấy Vương Hải li khai, Hứa Bình, Chu Toàn, Ngô Lai ba người đều tức, mà Ngô Lai

như kẻ câm ăn phải hoàng liên trong lòng khốn khổ. Hứa Bình nhìn lại Ngô Lai bên mình, vỗ lên vai Ngô Lai, nói: "Ngô Lai, ngươi phải nỗ

lực rồi, nếu không ngươi một đời anh minh lại bị hủy trong một sớm." Nói xong liền

theo gót Vương Hải bỏ đi. Hứa Bình chầm chậm đi lại bên người Ngô Lai, nhìn đi nhìn lại Ngô Lai, nói: "Huynh đệ,

hãy cố gắng lên, ngươi nên tự tin vào năng lực của mình, ta đi trước vậy." Nhìn theo bóng lưng bọn họ li khai, Ngô Lai trong bụng quả đầy nước đắng, ngầm chửi

bản thân không biết trời cao đất dày, lại cùng Vương Hải đánh cược. Ngô Lai thầm

nghĩ: Lần này thảm thật rồi, ta định là phải chết đây. Càng nghĩ càng tức, bất giác

không thương tiếc tự đánh vào hai bên mang tai, nhưng khi đưa tay tới gần mặt thì liền

dừng lại, nghĩ thầm: Ta hà tất tự đánh mình làm gì đấy không phải là ta và bản thân

cũng không thể vượt qua được, làm thuộc hạ của Vương Hải thì làm thuộc hạ của

Vương Hải vậy, cũng không có gì là không được. Lúc đó Ngô Lai nói thầm: Ta hà tất phân biệt là thuộc hạ của ai, chủ yếu là nỗ lực phấn

đấu, tranh thủ đoạt lấy một trong Tứ đại mĩ nữ Phương Tâm, ta là không tin Ngô Lai ta

lại không thể ăn được miếng thịt ôn nhu này. Nghĩ tới đó, Ngô Lai lòng tin tức thì đại

tăng. Ngô Lai tự nói một mình: "Ta không tin lấy năng lực Ngô Lai ta, lại không thể có được

lòng mến yêu của bất kì ai trong Tứ đại mĩ nữ." Nói xong liền phóng tường mà vào. Đột nhiên đêm khuya vầng trăng tròn vốn đang treo cao, thình lình lại bị một bóng hắc

ảnh nuốt mất, giây lát là mất tiêu không thấy. Ngô Lai rất kinh sợ thốt: "Thiên Cẩu thực nguyệt!" Nguyên lai Ngô Lai đã nghe qua tiên

sinh dạy học (tư thục tiên sinh) giảng qua cố sự Thiên Cẩu thực nguyệt, bởi vậy mới có

thể mở miệng là liền nói ra chữ đó. Ngô Lai nói thầm: "Xui rồi." Lập tức li khai. Đột nhiên từ đường lớn hẻm nhỏ truyền lại

các loại âm thanh, tức thì chấn động lỗ tai Ngô Lai. Chỉ thấy Lâm Châu thành tức thì biến thành tăm tối, chỉ còn có thể được ánh đèn. Cả

Lâm Châu thành âm thanh vang lên không ngừng: tiếng bát rơi, tiếng đập phải chậu, có

đủ loại tiếng động, chỉ cần là đồ có thể tạo ra tiếng, đều bị mọi người đánh lên, để

ngăn cản Thiên Cẩu. Sau một chốc, trăng sáng lại từ từ xuất hiện trên không trung, mọi người liền dừng

không đánh nữa, reo hò một lúc. Trương phủ. Trong khuê phòng Trương Ngọc Oánh, Trương Ngọc Oánh chỉ vừa cởi bỏ ngoại y,

chuẩn bị mộc dục (tắm rửa), đột nhiên bị âm thanh rung trời ngoài phủ kinh động, vội

vàng phủ lên ngoại y, rời phòng để xem chuyện gì. Trương Ngọc Oánh vừa bước ra khỏi cửa, liền thấy nha hoàn Nguyệt Nhân kinh hoàn

thất thố chạy vội tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, kêu lên: "Tiểu thư, tiểu thư, không

ổn rồi." Trương Ngọc Oánh quát: "Cái gì mà tiểu thư khôn ổn chứ, ta không phải mạnh khỏe

đứng trước mặt ngươi ư?" Nguyệt Nhân vội vàng đáp: "Không phải, tiểu tì không phải nói tiểu thư, tiểu tư là nói

..." Trong lòng lo âu, nhất thời thành ra lắp bắp, không biết nói thế nào cho tốt. Trương Ngọc Oánh thấy dáng điệu của Nguyệt Nhân, liền nói: "Ngươi thở chậm lại đã

rồi nói." Nguyệt Nhân lấy lại hơi, nói: "Thực ra là vầy, Thiên Cẩu thực nguyệt đã xuất hiện, tất cả

hạ nhân đều đập gõ đồ vật, ngăn cản Thiên Cẩu." Trương Ngọc Oánh đại kinh thất sắc hỏi: "Thế nào? Thiên Cẩu thực nguyệt?" Lập tức

nhìn lên trên không, chỉ thấy trăng tròn vốn đang treo trên trời cao, đã biến thành một

mảnh tối đen. Ngay lúc Trương Ngọc Oánh đang kinh sợ, trăng sáng lại từ từ bất ngờ xuất hiện trên

bầu trời đen kịt. Trăng sáng chỉ vừa mới hiện ra, bầu trời phía bắc liền có cảnh tượng

Thất tinh liên châu, Ngưu Lang tinh và Chức Nữ tinh cùng tiếp cận. Mọi người đều kinh sợ cảm thán trước hiện tượng kì dị. Ngô Lai đứng thừ ra đấy, tự nói chuyện một mình: "Hôm nay là ngày quỉ quái gì thế?

Không ngờ lại xuất hiện nhiều hiện tượng cổ quái hiếm thấy như vậy." Thực vậy, Thiên Cẩu thực nguyệt, Thất tinh liên châu, như vậy đã là cảnh tượng trăm

năm khó thấy rồi, thậm chí cả ngàn năm cũng khó gặp một lần. Lại thêm cảnh Ngưu

Lang và Chức Nữ tinh tương tụ, thì đúng là trước đây chưa từng phát sinh qua. Khi mọi người còn đang kinh thán trước cảnh tượng kì dị phát sinh trên không trung, thì

Huyền Thiên tinh ở ngay đầu nam đột nhiên phát sinh quang mang rực rỡ, rồi như lưu

tinh trụy lạc. Ngô Lai chính đang theo dõi cảnh tượng kì dị trên không, đột nhiên thấy Huyền Thiên

tinh phát xuất quang mang sáng chói rơi xuống. Trong lòng lấy làm lạ vô cùng. Thêm

nữa Huyền Thiên thạch rơi xuống càng lúc càng nhanh, dần dần tiếp cận Lâm Châu

thành. Quang mang rực rỡ làm đau nhói mắt người trong Lâm Châu thành, ai ai cũng vội vàng

nhắm mắt lại, Ngô Lai cũng không ngoại lệ. Đương ngay lúc Ngô Lai nhắm mắt, Huyền Thiên thạch vốn đang rơi từ trên trời xuống

lại tăng tốc hướng về Ngô Lai, chính xác ngay não môn hắn. Ngô Lai chỉ cảm thấy trên đầu đau một cái, lại tưởng rằng có ai cố ý đánh, liềm muốn

mở mắt ra tìm kiếm. Ngay lúc Ngô Lai vửa khai nhãn, phát hiện bản thân bị nhốt trong

một cái tráo bằng bạch quang. Đang muốn quan sát cẩn thận chuyện gì, con ngươi chợt

đau thốn, vô pháp mở ra. Đồng thời, cơ thể như đang ở trong điện, khiến cho Ngô lai

rung rẩy không ngừng, thân thể truyền lại một cảm giác vừa đau đớn lại mê say, khiến

cho bộ dạng Ngô Lai một hồi như vào địa ngục, một hồi lại như lên thiên đường. Ngô Lai vùng vẫy trên bờ đau đớn và mê say thư thái, biểu tình trên mặt biến hóa không

ngừng, một hồi thì co rúm, một hồi cả mặt lại vui sướng, như bị người khác nhìn qua,

nhất định kinh dị không thôi. Lại thêm quang mang lấp loáng không ngừng chiếu khắp mọi nơi, nếu nhìn kĩ lại,

nguyên lai là do cục đá phát sáng mà ra, đó chính là Huyền Thiên thạch có thể người

trên giang hồ đại kinh thất sắc. Khi Huyền Thiên thạch đánh trúng Ngô Lai, quang mang của Huyền Thiên thạch từ từ

xâm nhập vào thân thể hắn, Huyền Thiên thạch cũng dần dần mờ dần đi, đến sau cùng

đột nhiên biến thành một khối đá thông thường, rơi lên chân hắn. Tức thời Ngô Trung thoát khỏi cảm giác thống khỗ lẫn thư thái mới rồi, khuôn mặt ngờ

nghịt, không biết rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, chỉ cảm thấy bản thân tràn đầy sức

lực, thư thái. Ngô Lai thấy lạ thốt lên: "Cho cùng là chuyện như thế nào?" Chỉ nhớ bản thân bị luồng

sáng hình tròn rực rỡ bao vây, đang muốn xem cho rõ ràng thực ra là gì, bản thân liền

cảm thấy con ngươi đau nhói, căn bản không cách chi mở ra. Ngô Lai nhìn lại cục đá trên chân mình, (nó) phát xuất một đạo quang mang yếu ớt,

được một lúc thì biến mất. Ngô Lai vươn tay nhặt lất cục đá trên chân, nói: "Hôm nay ta

không biết gặp phải xui xẽo gì, cả cục đá bé tẹo ngươi cũng khi phụ bổn đại gia." Nói

xong không thương tiếc ném cục đá trong tay. Thạch đầu bị Ngô Lai quẳng đi, giống như một tia sáng, chớp mắt đã biến mất khỏi tầm

mắt hắn. Ngô Lai thấy hòn đá do mình ném đi, thầm kinh ngạc nói: Khi nào ta lại có sức mạnh

lớn như thế nhỉ, không ngờ có thể ném viên đá không thấy bóng dáng đâu luôn. Ngay lúc Ngô Trung còn đang thấy kì quái, đột nhiên có thứ gì trúng đầu hắn, Ngô Lai

đang chuẩn bị chửi đổng lên, đột nhiên phát hiện ra thạch đầu mình vừa ném đi tức

thời, lại đang nằm trong tay, chính đang chuẩn bị quẳng đi, đột nhiên dừng tay lại.

Thầm nói: Khối thạch đầu này đúng là kì quái, không ngờ đã chọi đi, lại tự mình quay

về. Cần phải quán triệt cẩn thận khối đá lạ lùng này. Chỉ thấy hòn đá phát ra ánh sáng xanh đen, tay sờ thì có một thứ cảm giác kì quái. Ngô

Lai tự nói: "Bởi ngươi đã thần kì như thế, ta sẽ giữ ngươi lại." Nói xong lấy thạch đầu

giấu vào trong ngực. Ngô Lai vừa cầm viên đá thả vào người, chỉ cảm thấy cả người thư thái không thể tả,

như thể bản thân đã quen thuộc lắm vậy. Đang lúc Ngô Lai còn đang mê đắm, đột nhiên một đạo tử quang bao trùm lấy cả Lâm

Châu thành. Ngô Lai sửng sốt kêu: "Cái gì thế này?" Hỏi là thế, bất quá không có người đáp. Lúc đó, Ngô Lai nghĩ tới mục đích bản thân, thấy sắc trời không còn sớm nữa, liền

phóng người qua tường tiến nhập Trương phủ. Tường Trương phủ tuy không cao lắm, nhưng một người bình thường cũng phải hao phí

nhiều sức lực. Chỉ thấy Ngô Lai để tay lên trên tường, hai tay dùng sức, người nhẹ

nhàng vượt qua. Ngô Lai thấy mình dễ dàng nhảy qua, cũng không dám tin. Thầm nói: Khi nào ta lại có

năng lực như thế này nhỉ, nhớ mới đây ta phải tổn hao nhiều sức lực mới vượt tường

xong. Ngô Lai suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra được nguyên nhân nào, liền nhanh chóng

chạy tới khuê phòng Trương Ngọc Oánh. Không ai có thể tưởng được, Huyền Thiên thạch tự nhiên lại bị Ngô Lai lấy được. Ngay khi Ngô Lai vừa mới vượt tường, ngay nơi hắn vừa mới đứng liền xuất hiện bốn

kẻ kì quái.

Ngay khi Ngô Lai vừa mới vượt tường, ngay nơi hắn vừa mới đứng liền xuất hiện bốn

kẻ kì quái. (nguyên bản là thế chứ mình không có lặp lại) Bốn kẻ kì quái này, phân biệt làm hai nam hai nữ, bốn người này bề ngoài lạ lùng phi

thường. Hai người nam toàn thân đều là hắc y, trên mặt thì lại đeo mặt nạ, không thể

nhìn rõ diện mạo chân thật, chỉ có thể thấy được hai cặp mắt sắc nhọn. Hai người nữ lại trẻ tuổi hấp dẫn vô cùng, nếu quả như nhị nữ mỉm cười một cái, nhất

định có thể đủ khiến cho người giang hồ nổi cơn cừu sát. Lưỡng nữ mặc lụa mỏng, eo quấn đai đỏ và hạ thân váy ngắn có thể trông thấy rõ ràng,

trên hồng sắc đỗ đâu là đôi ngực căng tròn, hai quả núi to chắc chỉ miễn cưỡng giữ

hồng sắc đỗ đâu không bị rách ra, trước ngực rãnh đồi trắng tinh hiển nhiên thấy rõ. Bốn người tới đấy, liền quan sát chung quanh. Một người trong đấy lên tiếng: "Chuyện là thế nào? Tại sao chúng ta vừa tới chỗ này,

liền không thể cảm ứng được nơi hạ lạc của Huyền Thiên thạch, thêm nữa tự hồ không

thể cảm ứng ra sự tồn tại của nó (Huyền Thiên thạch)." Người nam còn lại tiếp: "Huyền Linh, đệ cũng không thể cảm ứng được hạ lạc của

Huyền Thiên thạch." Huyền Linh kêu: "Tình trạng này là thế là thế nào? Thiên Linh, đệ thử xem." Thiên Linh đáp: "Đệ vừa mới làm, căn bản cảm ứng không ra tồn tại của Huyền Thiên

thạch." Huyền Linh hỏi: "Thiên Linh, đệ không thể cảm ứng được hạ lạc của Huyền Thiên thạch

là thế nào vậy?" Thiên Linh đáp: "Đệ cũng không rõ nữa, chúng ta hãy để Huyền Nữ cùng Thiên Nữ thử

xem sao." Huyền Nữ, Thiên Nữ là hai nữ nhân gợi cảm phi thường khi nãy. Nghe Thiên Linh nói, Huyền Nữ cùng Thiên Nữ liền gật đật. Họ liền tức thời sử dụng kì

công bản thân, truy tìm vị trí Huyền Thiên thạch. Chỉ thấy nhị nữ thủ chỉ tư thế bất đồng, từ giữa trán phát xuất quang mang rực rỡ. Giữ

thế một lúc, nhị nữ thu hồi công lực. Thiên Linh vội vàng hỏi: "Thiên Nữ, Huyền Nữ, hai muội có hay không có cảm ứng được

nơi hạ lạc của Huyền Thiên thạch?" Huyền Nữ, Thiên Nữ hai người phân biệt lắc đầu. Thiên Nữ giải thích: "Không có, từ khi tới đây, muội không còn cảm ứng được sự tồn tại

của Huyền Thiên thạch nữa, vừa rồi muội đã sử dụng bí thuật chí cao của Huyền Thiên

môn chúng ta, cũng không cách nào cảm ứng ra sự tồn tại của Huyền Thiên thạch." Huyền Nữ tiếp: "Muội cũng vô pháp cảm ứng được vị trí của nó." Huyền Linh cảm thấy kì quái nói: "Thế này là sao? Chúng ta mới rồi còn rõ ràng cảm

ứng được sự tồn tại của Huyền Thiên thạch, tại sao khi đến đây lại cảm ứng không ra sự

tồn tại của nó chứ?" Huyền Linh, Huyền Nữ, Thiên Nữ ba người nghe Thiên Linh nói, liền hãm nhập trầm tư. Đột nhiên, Huyền Nữ nêu nghi vấn: "Hay Huyền Thiên thạch đã bị kẻ khác lấy mang

đi?" Huyền Linh chối phăng: "Không có khả năng, dẫu cho bị kẻ khác mang đi, chúng có

cũng có thể cảm ứng được sự tồn tại của Huyền Thiên thạch, nhưng hiện tại chúng ta

thế nào vẫn không cảm ứng ra." Thiên Nữ nói: "Biết đâu có người hấp thu năng lượng của Huyền Thiên thạch, chúng ta

cũng theo đó thất khứ cảm ứng đối với nó." Thiên Linh đáp lại: "Chuyện này căn bản không có khả năng, người có thể vận dụng

năng lượng của Huyền Thiên thạch, có lẽ cả thế giới này chỉ có bốn người chúng ta,

ngay cả chúng đệ tử của Huyền Thiên môn bọn ta cũng không có khả năng biết được

phương pháp vận dụng Huyền Thiên thạch, nói chi tới việc năng lượng của nó bị người

khác hấp thụ." Huyền Nữ nói: "Có thể ai đó phong ấn xung quanh nơi tàng giấu Huyền Thiên Thạch." Các người khác giật mình, thầm nhủ: Không sai, có thể thật sự có ai đó bí mật phong ấn

xung quanh vị trí của Huyền Thiên thạch. Nguyên lai, Huyền Thiên thạch chỉ dưới tình huống bị mật phong, bốn người mới không

thể cảm ứng ra sự tồn tại của nó cùng với phương vị cụ thể, vì thế Huyền Nữ mới nói

như vậy. Thiên Nữ kêu: "Cũng còn loại khả năng này." Ba người đồng thanh hỏi: "Khả năng gì?" Thiên Nữ đáp: "Huyền Thiên thạch tự mình tuyển chọn chủ nhân." Ba người ngạc nhiên: "Huyền Thiên thạch tự tuyển chủ?" Thiên Nữ đáp: "Huyền Thiên thạch vốn dĩ là thần vật, tự nhiên có thể chọn chủ rồi." Huyền Linh nói: "Chuyện này có khả năng, chỉ là bất quá cơ hội rất nhỏ, Huyền Thiên

thạch vốn dĩ trước đây chưa từng tuyển lựa chủ nhân, sao lại đột nhiên chọn chủ?" Thiên Linh tiếp: "Không sai, trước đây chưa bao giờ có chuyện Huyền Thiên thạch tự

mình chọn lựa chủ nhân, toàn là thông qua Huyền Thiên môn tứ đại hộ pháp giúp đỡ để

lựa chọn chủ nhân, Huyền Thiên thạch tự mình chọn chủ tựa hồ không có khả năng." Thiên Linh tiếp: "Tuy loại khả năng này tính ra rất nhỏ, nhưng cũng không phải là

không có." Thấy Thiên Nữ nói như vậy, ba người liền hãm nhập trầm tư. Huyền Nữ lên tiếng: "Được rồi, chúng ta không thể phỏng đoán gì vào lúc này, vô luận

Huyền Thiên thạch là bị người giấu đi, hay là nó tự mình tuyển lựa chủ nhân, nhiệm vụ

chủ yếu của chúng ta hiện là phải tìm được Huyền Thiên thạch hoặc chủ nhân." Những người còn lại đều gật đầu. Huyền Nữ nói tiếp: "Nếu các sư huynh muội đều đồng ý, chúng ta hãy phân ra các

hướng khác nhau để truy tìm, xem thử có thể cảm ứng ra sự tồn tại của Huyền Thiên

thạch hay không." Dừng lại một tí rồi tiếp: "Bất quản kết quả như thế nào, chúng ta một

tháng sau đều gặp mặt tại đây." Ba người nhìn theo phương hướng mà Huyền Nữ bỏ đi, liếc nhìn nhau, phân biệt

phương hướng khác nhau bay đi.

Nói về Huyền Thiên môn, đấy là một môn phái lâu đời trên giang hồ, kể từ lúc Nữ Oa bổ

thiên (vá trời), Huyền Thiên thạch xuất hiện, Huyền Thiên môn cũng theo đó mà thành.

Đồn rằng người khai sáng Huyền Thiên môn là hậu nhân của Nữ Oa, còn chuyện thực

hư ra sao, thì không ai biết rõ. Khi Huyền Thiên môn vừa mới thành lập, đã thừa kế tư tưởng cứu thế của Nữ Oa. Là

môn phái đại biểu cho chính nghĩa, hi vọng cứu thiên hạ chúng sinh từ trong nước sâu

lửa bỏng. Sau này dần dần biến thành một môn phái chính nghĩa trên giang hồ, trừ

giang hồ họa hại, trảm yêu trừ ma, bảo vệ giang hồ, chỉ khi Huyền Thiên thạch xuất

hiện, Huyền Thiên môn mới lại tái xuất. Thêm nữa Huyền Thiên môn nhân đối với

Huyền Thiên thạch đều có cảm ứng đặc thù rõ ràng, vô luận là Huyền Thiên thạch ở tại

địa phương nào, Huyền Thiên môn nhân cũng có thể có căn cứ theo cảm ứng đặc thù

của bản thân với Huyền Thiên thạch mà tìm vị trí hạ lạc của nó. Huyền Thiên thạch mỗi lần xuất hiện, đều đại biểu cho tai họa giang hồ đang gần kề.

800 năm về trước, Huyền Thiên thạch đã từng xuất hiện qua. Khi Huyền Thiên thạch

hiện ra, giang hồ yêu ma tất xuất hiện, nhưng vì Huyền Thiên thạch là thần vật, đương

nhiên có năng lực vô kể, hơn nữa nó lại còn có năng lực truyền thụ hết năng lượng cầm

giữ cho người khác, sỡ dĩ mỗi đời Huyền Thiên môn tuyển chọn ra Tứ đại hộ pháp, để

sau khi Huyền Thiên thạch xuất hiện, vì nó lựa ra chủ nhân, cứu vớt thiên hạ. Huyền Linh, Thiên Linh, Huyền Nữ, Thiên Nữ bốn người chính là Huyền Thiên môn Tứ

đại hộ pháp đời này, khi bốn người cảm ứng được Huyền Thiên thạch sắp rơi xuống

nhân gian, liền vận khởi thần công, nhìn được địa phương cách xa ngàn dặm, nhưng

không nghĩ được vẫn chậm một bước, tại Lâm Châu lại thất khứ hạ lạc của Huyền Thiên

thạch. Ngô Lai quả thật vận khí tốt, không tưởng được lại có thể lấy được khoáng thế bảo vật

như thế, thêm vào đó còn hấp thu năng lượng của Huyền Thiên thạch. Chính như Thiên Linh đã nói, Huyền Thiên thạch xác thực phải cần phương pháp đặc

thù, mới có thể đả khai được năng lượng trong Huyền Thiên thạch, hơn nữa người hấp

thu năng lượng từ nó nhất thiết phải có thân thể đặc thù, mới có thể nhận được năng

lực lượng cực kì cường đại bên trong Huyền Thiên, nếu không sẽ bị năng lượng to lớn

bên trong đánh tan thành tro bụi. Tấu xảo Ngô Lai lại là người có thứ thân thể ấy, cơ thể hắn như một tiểu vũ trụ, có thể

dung nạp nguồn năng lượng trong trời đất này vô khả thất địch, nếu nói là người khác,

đã bị lực lượng cường đại của Huyền Thiên đánh thành tro bụi. Nếu nói phương pháp mở ra Huyền Thiên năng lượng, chính là để Huyền Thiên thạch

lên giữa đỉnh đầu, vận dụng ngoại lực đánh nhẹ vào, theo đó có thể đả khai năng

lượng trong Huyền Thiên thạch. Khi Huyền Thiên thạch rơi trúng đầu của Ngô Lai, chính là ngay giữa Ngạch Tâm yếu

huyệt, nhẹ nhàng đánh vào khéo thay lại khơi nguồn năng lượng của Huyền Thiên

thạch, khiến cho năng lượng trong nó toàn bộ tiến nhập thân thể Ngô Lai. Lại nói Ngô Lai nhảy qua tường cửa Trương phủ, thuận theo con đường mới nãy bỏ

chạy, lần mò tìm tới được bên ngoài khuê phòng của tiểu thư Trương phủ Trương Ngọc

Oánh, tay nhân nhẹ nhàng đi tới bên cửa sổ, dùng tay xuyên thủng giấy dán cửa. Xuất hiện trước mặt Ngô Lai là một cảnh tượng hương diễm khiến hắn kích động chờ

đợi.

Đương khi con mắt của Ngô Lai ngó nhìn vào trong phòng qua cửa sổ, xuất hiện trước

mặt hắn là một khung cảnh lãng mạn khiến hắn vô cùng kích động. Thuận theo ánh mắt Ngô Lai tới nơi đang nhìn, chỉ thấy trong phòng phía sau bình

phong một mĩ nữ toàn trần truồng đang ngồi bên trong cái chậu tắm, mái tóc dài xõa

lên trên vai, thân thể nảy nở, da thịt trắng tinh như tuyết, nữ nhân này đích thị là

Trương phủ đại tiểu thư Trương Ngọc Oánh. Đột nhiên, Trương Ngọc Oánh đứng lên tại chỗ, thân thể nảy nở, cái bụng bằng khẳng

thanh khiết trắng sáng, cái eo nhỏ nhắn đôi chân thon dài cùng hiện ra trước mặt Ngô

Lai, khiến hắn máu mũi chảy ra, mắt mở to ra, chăm chăm nhìn người mĩ nữ đầy đặn

thơm trước mặt, bất giác toàn thân khô nóng. Khi toàn thân Ngô Lai khô nóng lên, thân thể hắn không thể khống chế phá vỡ cửa sổ

trước mắt, phóng thẳng tới bồn tắm Trương Ngọc Oánh đang đứng. Trương Ngọc Oánh vừa mới lau khô người, chính đang chuẩn bị khởi thân mặc y phục

nghỉ ngơi, đột nhiên bị thân thể Ngô Lai đè lên. Vốn dĩ Trương Ngọc Oánh không thể mộc dục muộn như vầy, chỉ bởi dị tượng tối nay,

âm thanh rầm rĩ khiến Trương Ngọc Oánh không cánh nào ngủ được. Truyền thuyết về hiện tượng này Trương Ngọc Oánh có biết qua, vì thế cũng khá là kích

động, sau đó mới trái lệ tắm trễ vậy, không ngờ được lại có người nhìn trộm. Trương Ngọc Oánh nhìn xem có thứ gì để ném không, vốn tính lách mình tránh đi,

nhưng tốc độ quá là nhanh, nàng ta căn bản không có cơ hội né tránh, bị ép người vào

trong bồn tắm. Ngô Lai thấy mình phóng bay, hạ xuống sau một cái nhảy dài, đột nhiên cảm giác được

trước người mình có thứ gì, liền lập tức nắm lấy, ôm chặt mắt nhắm lại. Trương Ngọc Oánh bị một nam nhân lạ ôm lấy, hơn nữa hai tay đối phương đang để

trên bộ ngực căng tròn của mình, hạ thể truyền lại một cảm giác dị dạng, từng đợt từng

đợt cảm giá ê ẩm mê mê từ hai quả đồi và bụng dưới truyền lên trên thân thể nàng ta,

khiến nàng thư thái kêu lên rên rỉ. Nguyên là, Ngô Lai đè lên thân thể Trương Ngọc Oánh phía dưới, hai tay chính đang để

lên trên bộ ngực nẩy nở của nàng ta, mà Ngô Lai lại cảm thấy trong tay mình vật gì âm

ấm mềm mại, tiện tay nắm nặn vài cái, cảm thấy thư sướng, liền ngắt nhéo không thôi. Đồng thời, hạ thể chi vật (vật ở hạ thể) của Ngô Lai (tự hiểu lấy) đang đương chọc lên

trên tiểu phúc bằng phẳn của Trương Ngọc Oánh, cảm giác được nhiệt độ từ bụng dưới

phẳng phiu của nàng truyền lại, khiến hạ thể chi vật của hắn hưng phấn không ngừng.

Khi chạm tới tiểu phúc bằng phẳn của Trương Ngọc Oánh, lại khiến nàng ta cảm nhận

được một khoái cảm chưa từng có. Nghe thấy tiếng rên rĩ, Ngô Lai liền mở trừng hai mắt, thấy được dung nhan cực kì mĩ lệ

của Trương Ngọc Oánh, thêm tay đang ngắt véo bộ ngực căng tròn, khiến dục hỏa trong

lòng hắn bốc cao, lập tức liền hôn lấy nàng ta. Trương Ngọc Oánh bị Ngô Lai đùa nghịch làm cho dục tình dâng cao, lại thêm nhiệt độ

nước tắm ấm nóng khiến cho khuôn mặt ửng hồng xinh đẹp. Trương Ngọc Oánh không thể tự chủ ôm chặt lấy vai của Ngô Lai, đáp trả nụ hôn của

hắn, đồng thời duỗi tay xé bỏ quần áo rách nát trên người hắn. Ngô Lai bị Trương Ngọc Oánh mân mê làm cho không nhịn được dục tính, theo đó làm

tới bên trong chậu tắm của nàng ta. Trương Ngọc Oánh vửa ôm chặt lấy vai Ngô Lai vừa rên rỉ kêu: "Không muốn đâu ...

không thể ở đây hãy bế thiếp lên trên giường đi." Trương Ngọc Oánh dục tính đã cao trào, dục hỏa khó nhịn, như còn nhịc nữa, nhiều khả

năng sẽ bị dục hỏa thiêu đốt mà chết. Nghe thấy câu rên rỉ của Trương Ngọc Oánh, Ngô Lai dục tính càng khó nén, lập tức

cầm lấy nàng ta bế lên trên giường, bản thân củng nhanh chóng phóng lên. Hai người lúc này dục tính đang lúc cáo trào, đều nhiệt tình nghênh đón đối phương.

Sau đó một trường mây mưa đại chiến nổ ra. Sau khi mây tan mưa tạnh, Trương Ngọc Oánh nằm tựa lên trên ngực Ngô Lai, thỏ thẻ:

"Vô lại, chàng là người thế nào vậy? Sao lại xuất hiện ở ngoài phòng của thiếp chứ?" Ngô Lai đáp: "Ta là Ngô Lai, ta vốn dĩ là muốn nhìn trộm nàng tắm." Trương Ngọc Oánh kêu ré lên một tiếng, cười nói: "Vô lại, thiếp chỉ là hỏi tên chàng,

chàng lại đùa bỡn làm thiếp bật cười." Ngô Lai làm oai, nói: "Ta vốn được gọi là Ngô Lai." Trương Ngọc Oanh lạ lùng hỏi: "Chàng thực sự được gọi là vô lại sao?" Ngô Lai tức thì minh bạch Trương Ngọc Oánh ngộ nhận tên mình, tức thì liền giải thích

với nàng ta. Trương Ngọc Oánh hiểu ra: "Nguyên lai là vậy." Rồi lại hỏi: "Làm thế nào mà chàng lại

biết được phòng của thiếp thế?" Ngô Lai liền đem việc đánh cá với Vương Hải kể hết cho Trương Ngọc Oánh nghe, sau

đó nói tiếp: "Ta vốn dĩ là đang ở ngoài cửa nhìn trộm nàng tắm, đột nhiên không hiểu

nguyên nhân ra sao, thân thể ta lại không thể khống chế mà phóng qua từ ngoài cửa sổ

vào đây, đập lên trên người nàng, sự tình sau này ra sao thì nàng cũng biết rồi đấy." Trương Ngọc Oánh nghe Ngô Lai kể lại, thầm nghĩ: Có thể là số mệnh đã định vậy rồi! Trương Ngọc Oánh đột nhiên hỏi: "Vô lại, chàng hiện đang làm gì? Gia đình thì thế

nào?" Ngô Lai vốn đang mặt đầy vẻ hạnh phúc, nghe thấy câu hỏi của Trương Ngọc Oánh, tức

thời trở nên ảm đạm, đáp: "Ta chỉ là một tên nhãi ranh trên đường, gia đình thì cũng

chỉ có mỗi mình ta, ta từ nhỏ chỉ có một mình, ngay cả họ của mình mà cũng không

biết." Nghe xong, Trương Ngọc Oánh trong lòng thương mến nói: "Vô lại, chàng từ đây về sau

hãy ở đây với thiếp, thiếp đã là người của chàng, nhà này cũng là nhà của chàng." Ngô Lai gật gật đầu. Trương Ngọc Oánh tựa mình lên trên ngực Ngô Lai, ngửi thấy khí tức nam nhân trên

người hắn, thì thấy mê say. Đột nhiên ngửi thấy mùi hôi trên người Ngô Lai, hỏi: "Vô

lại, chàng đã không tắm bao lâu rồi?" Ngô Lai đáp: "Ta cũng không rõ nữa, đại khái khoảng một tháng gì đấy." Trương Ngọc Oánh la lên: "Thế nào? Một tháng sao? Không tắm chừng ấy thời gian,

trên người có mùi hôi khó mà ngửi được, còn dám lên trên giường bổn tiểu thư." Nói

xong liền rời người khỏi lòng Ngô Lai, một cước đá hắn về phía chậu tắm cách đấy

không xa. Ngô lai la to một tiếng, thân thể lập tức rơi vào trong chậu, đến khi hắn rõ ra, bản thân

đã ở trong bồn, hắn chỉ còn có thể cười khổ. Nhưng lần này Trương Ngọc Oánh lại kêu lêu "ây da". Ngô Lai nghe thấy Trương Ngọc Oánh đau đớn kêu, tức thì quan tâm: "Chuyện gì thế?" Trương Ngọc đáp: "Không có gì, không có gì, khả năng là da trên người chàng dày quá,

đâm vào chân thiếp." Nói xong trên mặt xấu hổ đỏ lên. Chỉ tiếc là Ngô Lai chỉ biết chuyện quan hệ nam nữ, hoàn toàn không rõ tại sao Trương

Ngọc Oánh kêu đau, chỉ nghĩ là bởi do da mình dầy. Nguyên lai Trương Ngọc Oánh một thân xử nữ bị phá, tất nhiên không thể loạn động,

nhưng mùi hôi trên người Ngô Lai quã thật rất nặng mùi, vì thế nàng ta một cước đá

hắn vào trong chậu tắm, để tẩy rửa xú khí trên người, ai ngời động tác quá lớn, làm

động đến vết thương phía trên của bản thân. Ngô Lai hỏi: "Thế nào rồi? Để ta coi sao." Nói rồi liền theo đó rời khỏi chậu. Trương Ngọc Oánh tức thì hoảng sợ kêu lên: "Ngươi không được qua đây, ngươi trước

hết phải tẩy rửa xú khí trên người đã, nếu không đừng nghĩ tới việc lên giường." Ngô Lai nói: "Tốt tốt, ta tắm đây." Vừa nói vừa tắm rửa tẩy đi mùi hôi trên người. Nhưng

vì Trương Ngọc Oánh đã tắm qua nên nước trong bồn vẫn còn lưu hương của nàng ta,

khiến Ngô Lai chìm trong say đắm, hắn vừa tắm vừa hít mùi thơm trong nước. Còn Trương Ngọc Oánh nằm dài trên giường, lần đầu tiên quan sát kĩ thân thể hắn,

người hắn cao ráo, đôi vai rộng, rất dễ nhìn tuy không anh tuấn, con mắt mê người,

khiến người vui lòng, khiến cho Trương Ngọc Oánh càng nhìn càng thêm yêu. Nghĩ

thầm: Dù không như mình đã hi vọng, nhưng không phải cũng là một lang quân như ý

sao? Mỗi động tác của Ngô Lai, đều khiến nàng ta si mê. Lúc này Ngô Lai dù vẫn đang tắm rửa trong chậu, nhưng vẫn nghĩ đến tâm sự của mình. Ngô Lai nghĩ thầm: Ta chung qui đã có thể đoạt được trái tim một trong Lâm Châu tứ

đại mĩ nữ, ta phải để cho mọi người biết, Ngô Lai ta tuy chỉ là một tên vô lại, nhưng lại

có vận khí không ai có, Ngô Lai ta từ đây về sau sẽ phát đạt. Lúc này chỉ mới vào hạ, thâm canh bán dạ có chút lạnh lẽo. Ngô Lai vừa tắm vừa nghĩ, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, liền lập tức phóng lên trên

giường, vùi mình vào trong chăn của Trương Ngọc Oánh. Trương Ngọc Oánh vốn đang nghĩ đến chuyện riêng, đột nhiên cảm thấy có thân thể

lạnh giá ép chặt lên, hoảng sợ muốn đẩy thân người đè lên trên người mình ra, chưa

kịp động thủ thì bị đối phương hôn lấy, giữ lấy trước ngực. Ngô Lai ôm chặt lấy ngực Trương Ngọc Oánh, vừa hôn vừa sờ, khiến nàng ta cả người

khó chịu, Ngô Lai dục dục hỏa dâng cao, chính đang muốn hưởng thụ Trương Ngọc

Oánh lần nữa, thì bị nàng ta ngăn cản. Trương Ngọc Oánh kêu: "Vô lại, không muốn." Ngô Lai tức thì dừng tay hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Ngô Lai hoang mang hỏi: "Chuyện gì thế?" Trương Ngọc Oánh đáp: "Thân thể thiếp hiện tại vẫn còn đau, ngày mai có được

không?" Kì thật Trương Ngọc Oánh mãn nguyện vô cùng, từ lúc mà Ngô Lai chiếm hữu

thân thể nàng ta, Trương Ngọc Oánh đã vô cùng yêu thương người nam tử lạ lùng này,

khi nãy lúc Ngô Lai còn trong chậu tắm tẩy rửa mỗi một động tác đều khiến nàng say

đắm, nàng đã xem Ngô Lai là như ý lang quân của mình, từ thời khắc ấy, trong mắt,

tâm trí nàng chỉ toàn là hình ảnh của hắn. Nghe thấy Trương Ngọc Oánh trên người bị đau, Ngô Lai nóng lòng hỏi: "Thế nào? Đau

ở chỗ nào? Để ta coi nào." Nói xong theo đó mà dò xét thân thể nàng ta. Trương Ngọc Oánh tức thì ngăn trở, nói: "Không được sờ mó lung tung, ai gia trên

người đau thì có đau, ngươi cũng được loạn động." Thấy Trương Ngọc Oánh phát nộ, Ngô Lai liền ôm lấy thân thể nàng ta vào lòng, kêu:

"Đau chỗ nào thế? Mau chỉ cho ta đi." Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai lo lắng cho cơ thể mình, quanh tầm mình, trong lòng

cao hứng vô cùng. Trương Ngọc Oánh đáp: "Ai gia vừa rồi bị chàng phá thân (trinh), đương nhiên là rất

đau, lại nói người chàng rất cường tráng thiếp không thể nào ứng phó được, hay là

thiếp để cho Nguyệt Nhân, Xuân Nhân hai đứa bồi tiếp chàng." Ngô Lai gãi gãi đầu, nói: "Xin lỗi, ta không biết phá thân lại đau như vậy, ta đây mới

lần đầu." Xác thực, Ngô Lai bản thân cùng với các huynh đệ khác bình thường hay tới

Thiên Hương viện nhìn lén cô nương, nhưng chuyện nam nữ vẫn còn u mê. Trương Ngọc Oánh giận dữ nói: "Ngươi là lần đầu, ai gia cũng không phải chắc." Nói

xong trừng mắt liếc hắn vài cái. Ngô Lai vội vàng giải thích: "Xin lỗi, ta không phải là có ý đó." Trương Ngọc Oánh nói: "Tốt, thiếp biết chàng cũng không phải là ý như vậy, thiếp chỉ là

muốn đùa giỡn với chàng thôi, vậy chàng hiện tại có muốn hay là không?" Nói xong

liền để tay Ngô Lai lên trên ngực mình. Ngô Liên lập tức trả lời: "Không nên thế, ngày mai cơ thể nàng khỏe lại, ta sẽ lại ăn thịt

nàng." Trương Ngọc Oánh nói: "Như quả chàng còn ham muốn, thiếp sẽ để Nguyệt Nhi, Xuân

Nhi bọn nó bồi tiếp chàng, nếu không sẽ không tốt cho người chàng, nhịn quá sẽ sinh

bệnh đấy." Ngô Lai nói: "Không cần, ta có thể nhịn được." Nói xong ôm lấy Trương Ngọc Oánh vào

trong lòng đồng thời tay di chuyển lên trên đôi ngực nẩy nở, mơn trớn mân mê không

ngừng. Từ trên đôi song nhũ truyền lại một cảm giác tê mê, kích thích các dây thần kinh trên

người Trương Ngọc Oánh, thứ cảm giác này khiến nàng không thể tự chủ mà cất tiếng

rên rỉ. Thấy Ngô Lai đang quấy động dục hỏa của mình, Trương Ngọc Oánh tức thời ngăn cản

không cho hai tai Ngô Lai tiếp tục dở trò, nói: "Vô lại, không được làm loạn, chàng mà

còn loạn động nữa, thiếp sẽ giận đấy." Ngay khi Trương Ngọc Oánh nói, Ngô Lai vẫn

thâm hiểm ăn các miếng đậu hũ của nàng ta. (chỗ này mình không hiểu ai giải nghĩa

giùm mình) Ngô Lai thấy nàng nỗi giận, vội vàng nói: "Được được, ta không loạn động nữa, nàng

không nên nổi giận." Nói xong quả nhiên không động đậy lung tung nữa. Trương Ngọc Oánh trong lòng vừa vui vừa khồ, không biết làm sao, thấy tên vô lạu, bản

thân không thể nào nổi giận được, có lúc, còn muốn được sờ mó trên dưới. Ngô Lai hỏi: "Ta về sau gọi nàng là Oánh thư được không?" Trương Ngọc Oánh đáp: "Được." Ngô Lai cao hứng kêu liền mấy tiếng "Oánh thư". Trương Ngọc Oánh vừa cười vừa đáp

lại, đồng thời, trong lòng cảm thấy vô vàn hạnh phúc. Đột nhiên tay Ngô Lai trở nên không thành thật, duỗi ra để lên trên bộ ngựa nẩy nở của

nàng ta, cảm giác tê mê nổi lên, khiến cho Trương Ngọc Oánh thống khoái rên rỉ. Nàng lập tức ngăn cản Ngô Lai giở trò, mắng: "Vô lại, ngươi quả còn loạn động, dở trò,

ta sẽ đá ngươi vào trong chậu tắm, không bao giờ để ý tới ngươi nữa." Ngô Lai nghĩ tới một cước của Trương Ngọc Oánh vừa rồi, sợ cả người rung lên, tức thì

dục hỏa hoàn toàn mất hết, hai tai lập tức ngừng giở trò, nhìn nàng nói: "Oánh thư, xin

lỗi, ta vừa rồi nhất thời cao hứng, quên mất cơ thể nàng không khỏe." Thấy hắn xin lỗi, nàng không thể nổi giận, nói: "Vô lại, thư tối nay đích thực không

được, tối mai được không? Như quả thật hiện tại chàng vẫn còn thèm, thiếp sẽ để

Nguyệt Nhi, Xuân Nhi tiếp chàng." Nói xong theo đó đứng lên. Ngô Lai tức thời ôm Trương Ngọc Oánh vào trong lòng, nói: "Oánh thư, không cần đâu,

chỉ cần nàng ở đây tiếp ta là tốt rồi." Nói xong càm xiết chặt nàng vào ngực. Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai ôm mình, cũng không kiên trì, không biết làm thế nào,

mình mà đối diện hắn là bản thân sẽ mê thất. Ngô Lai đột nhiên hỏi: "Oánh thư, Nguyệt Nhi, Xuân Nhi là ai thế?" Trương Ngọc Hoàn đáp: "Nguyệt Nhi cùng Xuân Nhi là nha hoàn của thiếp." Ngô Lai hỏi tiếp: "Có phải hai nha hoàn hấp dẫn phi thường đấy không?" Trương Ngọc Oánh lạ lùng hỏi: "Sao chàng biết? Chàng đã thấy qua chúng rồi ư?" Ngô Lai đáp: "Thấy qua." Sau đó sự tình bản thân trộm hương lần đầu thế nào kể lại

hết cho nàng ta. Trương Ngọc Oánh hi hi cười nói: "Đáng đời, xem chàng lần tới còn dám trộm hương

nữa hay là không." Ngô Lai đáp lại: "Như quả ta không tới trộm hương, làm sao có thể thấy được một trong

Lâm Châu tứ đại mĩ nữ của chúng ta chứ? Nàng sao có thể kiếm được một hảo lang

quân như ý giống như ta đây?" Trương Ngọc Oánh cười mắng: "Vô lại, ai nói ta phải nhất định lấy ngươi chứ." Ngô Lăng rúng động, hỏi: "Oánh thư, không lẽ nàng không vừa lòng với ta, không nghĩ

tới sẽ lấy ta sao?" Trương Ngọc đáp: "Đương nhiên là thích ngươi rồi, bất quá ta không nghĩ sẽ lấy

ngươi." Thấy Ngô Lai sắc mặt cực kì không tốt, liền lập tức nói: "Tuy thiếp không nghĩ

tới lấy chàng, nhưng chàng khã dĩ có thể lấy thiếp a." Thấy Ngô Lai bộ dạng ngệch ra, Trương Ngọc Oánh khanh khác cười to lên, ngọc nhũ

căng tròn trước mặt hắn lắc qua lắc lại, khiến hắn mở trừng trừng miệng ngây dại ra,

nước dãi chảy thành dòng. Trương Ngọc Oánh nửa ngày không thấy Ngô Lai có động tĩnh gì, liền quay sang nhìn

hắn, thấy hắn nước dãi thành dòng đang chú mục nhìn hai quả đồi của mình, hơn nữa

nước dãi cũng đã nhiểu lên trên song nhũ, tức thời minh bạch vì sao không thấy động

tĩnh gì từ Ngô Lai, nguyên lai là do bề ngoài gợi tình của bản thân mà ra. Trương Ngọc Oánh lập tức đẩy Ngô Lai ra, dùng chăn che phủ ngực mình. Ngô Lai bị nàng đẩy tỉnh ra, nói: "Oánh thư, nàng sao dụng lực như vậy, không lẽ nàng

muốn mưu sát thân phu àh!" Trương Ngọc Oánh la: "Vô lại, ai bảo ngươi cứ chằm chằm nhìn lên ngực của người

ta." Ngô Lai đáp: "Thế nào lại là ngực của người ta chứ? Phải nói là chúng ta." Nói xong

liền lao về phía Trương Ngọc Oánh, ôm lấy nàng ta vào lòng, vừa sờ vừa hôn, chọc cho

nàng ta cười to khanh khách. Hai người huyên náo một trận, sau đó dừng lại, an tĩnh nằm dài trên giường. Ngô Lai hỏi: "Oánh thư, nàng giữ hai nha hoàn xinh đẹp động người ấy bên thâ, không

sợ ta trộm hương ư?" Trương Ngọc Oánh rít: "Chàng dám." Nói xong cười lên: "Sớm muộn gì đều cũng là của

chàng hết, chàng muốn thế nào thì cứ thế ấy." Nguyên lai ngày xưa có một tập tục, nữ

nhân phú gia khi xuất giá, nha hoàn cũng là của hồi môn theo. Ngô Lai cao hứng hỏi: "Thật không?" Trong lòng thực sự mừng cho bản thân diễm phúc

không hết. Trương Ngọc Oánh đáp: "Giả đấy." Thấy vẻ thất vọng trên mặt Ngô Lai, nàng lại hỏi:

"Chàng yêu thích bọn chúng thế à?" Ngô Lai chống chế: "Đâu nào? Ta chỉ bất quá mới thấy bọn họ một lần tối nay." Trương Ngọc Oánh nói: "Được rồi, không đùa với chàng nữa, chàng muốn bọn chúng

lúc nào cũng đều được cả." Ngô Lai cao hứng cảm ơn: "Đa tạ nương tử đại nhân." Trường Ngọc Oánh trải qua một lúc lâu nhún nhẩy, sớm đã thấy mệt mỏi, nói: "Vô lại,

thiếp nghĩ trước đây, có gì ngày mai nói tiếp." Dứt lời liền nhắm hai mắt lại đi vào giấc

ngủ. Ngô Lai nhìn thấy má Trương Ngọc Oánh mĩ lệ rung người, người không kìm được hôn

một phát, cái này thực vô cùng nhẹ, cũng bởi hắn sợ giật mình tỉnh giấc. Ngô Lai lật qua lật lại khó ngủ, nghĩ bản thân tối nay chỉ là một tên vô lại trên đường,

ngày mai sẽ trở thành một nhân vật oanh động Lâm Châu, khiến hắn hưng phấn không

thôi. Ngô Lai nghĩ ngợi một mình rồi cũng thiếp đi.

Sáng sớm ngày thứ hai, khi Ngô Lai tỉnh dậy, thì đã vào giữa ngọ. Hắn nhìn qua bên

cạnh thì thấy Trương Ngọc Oánh vẫn còn đang nghỉ, lông my chớp động không ngừng,

vô cùng hấp dẫn người. Nhìn qua dung nhan cực kì mĩ lệ của nàng, hắn không khỏi trong lòng rung động, dùng

tay nhẹ nhàng vuốt mũi nàng ta vài cài. Trương Ngọc Oánh đẩy tay hắn ra, quay người một cái, ôm lấy eo hắn. Ngô Lai thấy nàng đang trong cơn mơ ngủ, cố gắng nhẫn nại kiềm chế dục tình. Trên mặt cười khổ nhìn lấy nàng, thấy thời gian không còn sớm, liền muốn đứng lên. Ai ngờ được cơ thể vừa động, Trương Ngọc Oánh cũng theo đó mà lên, nhưng nàng ta

vẫn chưa tỉnh giấc, trên mặt đầy vẻ vui sướng rõ rệt. Ngay tại lúc ấy, cánh cửa bị đẩy ra, một tiếng nói vang lên "Tiểu thư, dậy đi thôi."

Chính tại lúc này, cửa bỗng mở ra, một âm thanh nổi lên: "Tiểu thư, xuống giường đi thôi ."

Thanh âm rõ ràng phi thường, Ngô Lai sợ sệt nói lên, nhưng Trương Ngọc Óanh đã tỉnh

giấc, nhìn thấy mình lấy làm e thẹn ôm lấy Ngô Lai, rồi vội buông ra, tay lỏng ra rớt lên

trên giường.

"Ối cha!" Trương Ngọc Óanh rên lên thảm thiết.

Ngô Lai vội hỏi: -Óanh Tỷ, chuyện gì vậy ?

Trương Ngọc Óanh đáp : -Không có gì! Tại chàng, sao thức giấc mà không đánh thức thiếp, mới đây với tư thế

xấu hổ của chúng ta nếu bị Nguyệt Nhân nha đầu thấy được...

Ngô Lai mặt thoáng có nét cười, Trương Ngọc Óanh nói :"Chàng còn cười, chàng còn

cười ." vừa nói vừa đánh vào ngực Ngô Lai.

Ngô Lai như oán giận, nói "Óanh tỷ, giờ lại đổ hết cho ta, nàng cứ ôm chặt ta, hơn nữa

lại còn kẹp đôi chân thon dài vào chỗ đó của ta." Ý nói bụng của mình.

Thấy Ngô Lai nói thật rồi còn dùng tay tự chỉ vào bụng mình, Trương Ngọc Óanh nhõng

nhẽo nói :" Đổ hết cho chàng, đổ hết cho chàng."

Ngô Lai đáp lại :"Được, được, cứ đổ hết cho đệ, giờ mình phải làm gì đây?"

Lúc này Nguyệt Nhân toàn mặt đỏ lên, tim đập thình thịch không ngừng. Nguyên là tập

quán thường ngày của Nguyệt Nhân là tới trước phòng Trương Ngọc Óanh, không cần

gõ cửa mà trực tiếp bước vào, đột nhiên trông thấy tiểu thư cùng một nam nhân hai

người lõa thân, ở trong tư thế rất xấu hổ, sợ quá liền bước ra khỏi phòng, trong tâm tự

nghĩ chắc mình hoa mắt, tiểu thư lúc nào cũng đoan trang mỹ lệ sao có thể cùng người

ngoài làm cái chuyện xấu hổ đó được . Lúc Nguyệt Nhân bước ra khỏi phòng thì đâm vào Xuân Nhân, liền kéo Xuân Nhân ra

xa.

Xuân Nhân hỏi : -Nguyệt Nhân, chuyện gì vậy?

Nguyệt Nhân dấu đi trả lời: -Không có gì, không có gì!

Xuân Nhân thấy Nguyệt Nhân biểu tình kỳ quái, hỏi lại : -Nguyệt Nhân, tiểu thư rời khỏi giường chưa?

Nói xong tiến về phía trong phòng.

Nguyệt Nhân vội vàng che tầm nhìn của Xuân Nhân đáp: -Tiểu thư vẫn chưa rời khỏi giường, chúng mình đợi bên ngoài chốc lát, để cho tiểu thư

nghỉ ngơi thêm.

Xuân Nhân nói :"Gì đây? Để ta đi đánh thức tiểu thư." nói xong bước qua Nguyệt nhân

hướng về phía phòng của Trương Ngọc Óanh.

Nguyệt Nhân lại vội vàng chắn bước Xuân Nhân, Xuân Nhân lấy làm kỳ quái hỏi : -Nguyệt Nhân, hôm nay ngươi có chuyện gì? Tại sao lại không cho ta tiến vào trong

phòng, ngươi có chuyện gì muốn dấu ta?

Nguyệt Nhân trong lòng gấp gáp đáp: -Không có, không có! Ta có thể nào dấu chuyện gì vớI người.

Chính tại lúc này, nghe tiếng của Trương Ngọc Oánh truyền lại :"Xuân Nhân, ngươi vào

đây."

Xuân Nhân nhanh nhẹn thưa:"dạ, tiểu thư." Vừa nói chân vừa bước đi, nhãn thần vẫn

kỳ quái nhìn Nguyệt Nhân.

Xuân Nhân từ phòng của Trương Ngọc Oánh đi ra, khuôn mặt đỏ hồng lên, trông như

một trái táo chín. Xuân Nhân khi bước ra nói với Nguyệt Nhân: -Nguyệt Nhân, ngươi không được nói chuyện này ra ngoài.

Nguyệt Nhân cố ý lập lại: -Xuân Nhân, ta không được nói tới chuyện này! Cả ngươi cũng không được nói tới.

Xuân Nhân nói: -Tiểu thư làm chuyện xấu hổ với vị cô gia tương lai đó. Nói xong mặt càng đỏ hơn.

Nguyệt Nhân hỏi: -Ngươi nói đúng là sự tình xấu hổ đó?

Xuân Nhân đáp: -Thì chuyện đó ....

Đột nhiên thấy nét cười cổ quái trên mặt Nguyệt Nhân, mới biết mình bị hý lộng nói

:"Được, Nguyệt Nhân, ngươi dám hý lộng ta.", vừa nói vừa quấy phá Nguyệt Nhân.

Sau thời gian huyên náo, Xuân Nhân nói: "Đùa xong rồi, chúng ta có chuyên quan trọng

phải làm, phải đi lấy y phục cho tiểu thư và vị cô gia đó, ngươi lấy y phục cho tiểu thư,

ta lấy y phục cho cô gia.", nói xong bước đi.

Khi Ngô Lai rời phòng Trương Ngọc Oánh, trên người đã thay y phục mới, nhìn trên

người Ngô Lai lúc này có một khí thế không thể nói được, Trương Ngọc Oánh càng nhìn

càng thích, bên cạnh hai nữ nhân đều như si khờ.

Ngô Lai thấy nhãn tình mọi người nhìn mình kỳ quái, liền trong phút chốc tự đo lường

chính mình, nói: -Có chuyện gì mà các người nhìn ta với ánh mắt như vậy.

Nguyệt Nhân đáp: -Cô gia càng lúc càng anh tuấn.

Ngô Lai cao hứng hỏi: -Thật vậy? Ta nhìn không ra?

Xuân Nhân đáp: -Đương nhiên rồI, nếu cô gia không anh tuấn thì còn ai anh tuấn nữa!

Ngô Lai tự thấy say sưa: -Đó là đương nhiên.

Trương Ngọc Oánh tiếp miệng nói: "Vô lại! Đúng là tự khen mình.", quay qua nữ nhân

hỏi: -Nguyệt Nhân, Xuân Nhân, từ lúc nào mồm miệng bọn ngươi ngọt ngào như vậy, hai

ngươi thích cô gia rồi à?

Hai người nghe nói vậy mặt đỏ lên, Ngô Lai ha hả bật cười lớn lên.

Giây lát, Trương Ngọc Oánh nói tiếp: "tốt, giờ chúng ta đi ăn."

Đêm xuống, đối với loại ngườ trẻ tuổi sung sức, đúng là một thời gian tốt. Ban ngày Ngô

Lai bị 3 nữ nhân tiếp đãi vòng vòng cả ngày ở hoa viên, cảm giác đau khổ phi thường,

lúc này, Ngô Lai tiến vào phòng Trương Ngọc Oánh, phóng người lại ôm ấp Trương

Ngọc Oánh, đông thời hôn vào má nàng, hai tay liền tiến vào trong yếm hồng của

Trương Ngọc Oánh, mần mò làm cho Trương Ngọc Oánh tự cảm thấy khoái cảm bừng

lên trên ngực.

Trương Ngọc Oánh và Ngô Lại nếm thử tư vị của chuyện nam nữ, giờ cảm thấy hấp dẫn

bởi cảm giác sung sướng này.

Thấy Ngô Lai hôn mình, Trương Ngọc Oánh nồng nhiệt đáp ứng, chốc lát, song phương

bị đối phương khiêu lên tình dục mãnh liệt.

Cơn ân ái qua đi, Trương Ngọc Oánh thỏa mãn nhìn qua phía Ngô Lai, Ngô Lai chưa

thật sự tới đích vẫn vuốt ve sờ mó cơ thể Trương Ngọc Oánh.

Nhìn thấy Ngô Lai vẫn còn ham muốn, Trương Ngọc Oánh nói :"thiếp gần chết rồi,

chàng đừng có làm loạn lên ." Ý nói muốn Ngô Lai ngừng hai bàn tay ma quái lai. Ngô Lai quấn lấy Trương Ngọc Ánh than: "Oánh tỷ!"

Nhìn thấy trong mắt Ngô Lai rực lên đầy dục hỏa, Trương Ngọc Oánh liền ngăn lại: -Vô lại, thiếp gần chết rồI, chàng kiếm Nguyệt Nhân và Xuân Nhân! Họ ở phòng kế bên.

Ngô Lai không biết tại sao mình lại cường tráng như vậy, cảm thấy nếu không phát tiết

được thì sẽ không chịu nổi, không từ chối ý nguyện của Trương Ngọc Oánh, vì vậy đáp: -Oánh tỷ, tỷ nghĩ ngơi một lát đi, chúng ta chút nữa gặp lại.

Khi Ngô Lai tiến vào phòng 2 nữ nhân đúng lúc 2 nữ nhân xuân tình phơi phới, thấy hai

nữ nhân tự cởi ngoại y ra, lộ ra sắc màu của yếm ngực, hai đôi nhũ phong mãn lúc ẩn

lúc hiện, trên mặt xuất hiện sắc động tình.

Nguyên là Trương Ngọc Oánh đã an bài hai người trong phòng này, Trương Ngọc Oánh

biết Ngô Lai quá cường mãnh, tự thấy không thể thỏa mãn cho Ngô Lai, vì vậy an bài

cho hai người đợi trong này, để thỏa mãn đòi hỏi cho Ngô Lai.

Hai nữ nhân đã bị những động tác phòng kế bên làm cho kinh động, chính bởi âm

thanh rên rỉ khoan khoái của tiểu thư, nghe tiếng rên lên, hai người chưa bao giờ nghĩ

là chuyện ân ái nam nữ lại đem đến cho tiểu thư cảm giác khoái lạc đến như vậy. Đồng

thời, cơ thể hai ngườI bắt đầu không tự chủ phát sinh biến hóa kỳ lạ, cơ thể nhanh

chóng sản sinh táo nhiệt (nóng khô.)

Ngô Lai vừa tới phòng, thấy 2 nữ nhân như đang biểu diễn.

Ngô Lai nói:"Nguyên lai, gia đình chúng ta Nguyệt Nhân và Xuân nhân cùng nhau ân

ái!" Vừa nói vừa bước tới bên cạnh họ.

Hai nữ nhân nghe tiếng Ngô Lai liền mở to hai mắt, nhìn thấy đúng là cô gia, liền lấy

làm e thẹn vì bị cô gia nhìn thấy thân thể, liền kéo chăn bên cạnh lên, muốn che ngực

lại.

Ngô Lai tay mắt nhanh nhẹn, lúc hai nàng phải che ngực, đã phóng về hướng họ, lướt

lên trên chăn mền.

Ngô Lai ha hả cười lên :"Giờ muốn trốn đã trễ rồi.", vừa nói vừa ôm hai nàng lại, hai

tay to lớn tìm tới song nhũ phong mãn trắng trẻo của 2 nàng.

Hai nàng ngực bị tấn công, cảm giác truyền lên khoái cảm, làm hai nàng thống khoái

rên lên, kích thích tình dục nguyên thủy, hai nàng tùy theo động tác của Ngô Lai mà

nghiêng ngã uốn éo thân thể tuyết bạch theo, giây lát, hai nàng toàn thân không còn

mảnh vải trên người.

Ngô Lai thấy hai nàng xuân tình tràn lên, vội vàng tiến vào thân thể 2 nàng.

Sau cơn ân ái, 2 nàng cầu khẩn: "cô gia Nguyệt Nhân (Xuân Nhân) gần chết rồi, chàng

về bên tiểu thư đi!"

Ngô Lai bên 2 nàng ôm ấp trong lòng, vuốt ve cơ thể 2 ngườI, nghe câu nói của 2 nàng,

Ngô Lai trả lời :" các nàng vừa đúng lúc, tự thấy khoái lạc, tính vứt ta sang bên sao,

không được!" Nói xong ham muốn hướng về phía 2 nàng tấn công.

Hai nàng sợ quá liền van xin.

Chính tại lúc này, Ngô Lai cảm thấy trong tim đông tây hô hóan chính mình, âm thanh

lại rất rõ ràng, làm Ngô Lai hết sức chấn kinh .

Chính ngay lúc đó, Ngô Lai cảm giác được trong tim có thứ gì đó đang kêu gọi mình,

hơn nữa lại rất rõ ràng. Ngô Lai nói với hai nữ nhân: "Được rồi, các nàng cứ nghĩ trước đi! Ta sẽ gặp lại sau!"

Nói xong liền rời khỏi phòng nhị nữ. Nhị nữ nhìn theo bóng lưng Ngô Lai rời đi, trong lòng cảm thấy thõa mãn phi thường, vì

làm cái loại việc này có thể mang khoái cảm, vui sướng tràn trề tới cho bản thân. Đồng

thời, Ngô Lai cường mãnh đáng kì lạ, không ngờ liên tục đấu tam nữ mà vẫn nhàn nhã

có thừa. Lại nói Ngô Lai vừa rời khỏi cửa phòng nhị nữ, liền bị một loại lực lượng kì dị hấp dẫn,

như thể có thứ gì đấy trong tim kêu mình vậy. Bởi thế hắn thuận theo tiếng gọi tâm linh

này từ từ đi tới hậu viện Trương phủ. Hậu viện Trương phủ thực ra không lớn, trong viện có một thủy trì, phía xa trong thủy trì

là một đóa tử sắc liên hoa kì quái, phía sau thủy trì là hòn giả sơn, giả sơn cũng không

cao. Nhìn kĩ lại viện tử (khu vườn), thủy trì phối hợp hài hòa phi thường, khiến người

nhìn có một cảm giác không thể nói ra. Ngô Lai nhìn tử sắc liên hoa ngây dại, thầm nghĩ: Hoa sen đấy không biết là gì, sao có

thể nở ra hoa màu tím chứ. Nguyên lai loại tử sắc liên hoa này hắn chưa từng thấy qua. Nói đúng vậy, người có thể thấy loại tử sắc liên hoa này cực kì hiếm, ngay cả người

trong Trương phù cũng không rõ chủng loại hoa sen này là như thế nào, ai có thể tin

hoa sen không ngờ lại có cho ra hoa màu tím chứ. Loại tử sắc liên hoa này vì thế được gọi tử liên, trong cổ thư cũng có nói qua, tên là tử

liên, nở ra hoa cũng có màu tím. Tử liên bình thường rất ít khi khai nở, chỉ có trải qua

thời gian 1000 năm mới khai hoa một lần, kết quả một lần, trừ phi là ở dưới tử quang

cường đại, mới có thể khai nở sớm hơn. Người trong Trương phủ không biết được sự trân quí của tử liên này từ khi họ chuyển

tới đây, đầm sen đã tồn tại, lúc đầu tịnh không phải hình dạng như vậy, về sau trải qua

sự chăm sóc của hạ nhân, mới biến thành thủy trì như hiện tại. Người Trương phủ cũng

thấy kì quái sen đó thế nào cũng không nở, thấy nó sinh khí đang vượng, cũng không

đành để nó hư nát. Hiện thời Ngô Lai vì tử liên trong hồ quang mang lấp loáng rực rỡ chói mắt mà kinh sợ,

cái năng lượng kì dị trong tim kêu gọi hắn, khiến hắn không thể tự chủ nghe theo mệnh

lệnh của cái năng lượng kì dị trong tim, theo mời gọi của cái năng lượng kì dị, đi tới

phía sau giả sơn. Nếu Ngô Lai như muốn biết tại sao cái cổ năng lượng kì dị này kêu mình, đây là thời

điểm để hắn có. Đột nhiên phía dưới khối đá phía sau giả sơn phát ra tử quang rực rỡ. Ngô Lai vô cùng ngạc nhiên, lập tức tới bên cạnh hòn đá nhìn, thì phát hiện ra dưới

khối đá không ngờ là một động khẩu có thể để một người đai qua, chỉ bất quá hiện tại

bị một khối đá to chặn lại, tử quang chính là từ trong đấy phát ra, nhưng thứ lực lượng

kì dị trong tim hô hoán, làm bản thân hắn tiến tới. Ngô Lai vận khởi sức lực toàn thân, di chuyển khối đá to ra, thì phát hiện ra bản thân

không ngờ có thể nhẹ nhàng một cái nhấc khối đá to nặng năm sáu trăm cân. Ngô Lai cực kì kinh ngạc, thầm nghĩ: Ta thế nào mà lại có lực khí lớn như vậy, tự nhiên

có thể khuân khối đại thạch đầu đi, hơn nữa còn cảm thấy không tốn chút sức lực nào. Ngô Lai suy nghĩ một hồi, cũng không nghĩ ra bản thân thế nào mà lực lượng như thế.

Năng lượng kì dị trong tim không ngừng kêu gọi bản thân, sau đó thuận theo cửa động

từ từ tiến nhập vào động. Động khẩu mở ra nhỏ hẹp chỉ có thể để một người đi, càng đi vào sâu nhìn, cảm giác

động càng rộng, đột nhiên, trước mặt phát xuất tử sắc quang mang, vốn dĩ động khẩu

vốn tối đen, bị tử sắc quang mang chiếu rọi phát sáng, không ngờ có thể đủ nhìn rõ

ràng mọi thứ trong động. Ngô Lai càng đi, tử sắc quang mang trước mặt càng cường liệt, hắn thật sự cảm thấy kì

quái, đột nhiên một đạo tử quang bay lên, lại vây lấy hắn mau lẹ quay vòng. Ngô Lai chỉ cảm thấy cánh tay nhói lên, máu tươi liền chảy ra thành dòng, tử sắc quang

mang phát xuất quang mang rực rỡ, làm cho mắt hắn đau nói, lập tức bước lui, cũng

không thể chăm sóc vết thương đang chảy máu trên tay, khuôn mặt hoảng sợ nhìn thấy

cảnh tượng kì dị trước mắt. Tử sắc quang rạch lấy cánh tay Ngô Lai, sau khi hấp thu máu hắn, bên trong tử sắc

quang mang xuất hiện một đạo màu sắc đỏ tươi. Tử sắc quang mang sau khi hấp thu

lấy máu hắn, biểu hiện hưng phấn phi thường, không ngừng bay nhảy trên không trung

trước mặt hắn. Sau một lúc, từ sắc quang mang không bay lượn nữa rơi xuống trước mặt Ngô Lai, hắn

giờ cuối cùng có thể nhìn rõ đạo từ sắc quang mang đó không ngờ lại là một thanh

kiếm. Chỉ thấy thanh kiếm dừng trước mặt hắn, lại lấp loáng tử hồng quang mang, ở

giữa thanh kiếm có thể thấy rõ ràng một đạo huyết hồng ấn kí. Thanh kiếm lấp loáng tử sắc quang mang này chính là Tử kiếm trong truyền thuyết, khi

nãy Tử kiếm cắt vào tay Ngô Lai, hấp thụ máu của hắn là một quá trình, như vậy thần

vật trong truyền thuyết đã nhận biết được chủ. Sau khi Tử kiếm nhận Ngô Lai là chủ nhân đã hưng phấn bay lượn, quay quanh hắn

bốn vòng, bọc lấy hắn bên trong, còn cái vết huyết sắc tích tụ ở giữa thanh kiếm là do

máu tươi của hắn nhuộm mà thành. Ngô Lai lúc nãy khi đi tới trung tâm động, tử kiếm vốn dĩ cắm tại ở giữa động, vừa thấy

hắn tức thì hưng phấn bay lại, làm hắn bị thương trở thành chủ nhân của mình, hắn

cũng là mệnh vận tốt, không ngờ lại có thể thủ đắc được Tử kiếm trong truyền thuyết. Lần này khi Tử kiếm bay về phía Ngô Lai, hắn hoảng sợ tức thì lùi bước. Nhưng Tử

kiếm lại đuổi theo hắn ta, rồi dừng lại trước mặt hắn. Ngô Lai thấy thấy Tử kiếm dừng lại trước mặt mình, không khỏi tò mò dùng tay chạm

nhẹ vào cán ở dưới thanh Tử kiếm. Tử kiếm lại nhanh bay đảo một vòng, dừng lại trước

mặt hắn. Ngô Lai đập mạnh vào Tử kiếm, liền bị năng lượng quái dị trên Tử kiếm truyền lại làm

rung động khiến sợ nhảy cả lên, chỉ thấy Tử kiếm đảo một vòng rồi lại dừng trước mặt

mình, trong lòng rung động, thầm nghĩ: "Lẽ nào nó muốn ta mang nó theo ra ngoài

sao?" Tử Kiếm như thể cảm ứng được suy nghĩ của Ngô Lai, lập tức rung lên vài cái. Ngô Lai

tò mò dùng tay nhè nhẹ cầm lấy chuôi kiếm. Ngay khi Ngô Lai nắm chặt lấy cán thanh Tử kiếm, dị biến đột nhiên nổi lên, hắn chỉ

cảm thấ một cỗ năng lượng cường đại từ mình phát ra, đập lên vách động. Ngô Lai rất

kinh ngạc, tức thì nhìn vào Tử kiếm. Chỉ thấy lúc này Tử kiếm không ngờ hưng phấn không thôi, bay lượn không ngừng trên

không. Bên thân nó là một quang mang hình tròn phối hợp cùng nhau. Ngô Lai chú mắt nhìn kĩ, thì phát hiện ra hồng sắc quang mang không ngờ lại là ửu hắc

(xanh đen) thạch đầu mình lượm được bên ngoài Trương phủ, không rõ từ khi nào đã

biến thành màu đỏ. Ngô Lai khi thay đổi phục thì đã phát hiện ra biến hóa của thạch

đầu, trong lòng kì quái, không rõ nguyên nhân ra là sao, để nó lại ở trong phòng, không

ngờ được lúc này nó lại tự động bay đi. Nguyên lai cái viên đá phát ra hồng quang đó chính là Huyền Thiên thạch khiến người

kinh động. Huyền Thiên thạch bởi vì truyền năng lượng lên trên người Ngô Lai nên biến

thành màu xanh đen, lúc Ngô Lai nhìn trộm Trương Ngọc Oánh tắm, thấy được cảnh

tượng lãng mạn máu mũi chảy ra lại rơi lên Huyền Thiên thạch, khiến Huyền Thiên

thạch biến thành màu đỏ. Ngô Lai cũng bởi vậy bị Huyền Thiên thạch đẩy vào trong

chậu tắm của Trương Ngọc Oánh, làm thành chuyện tốt cho hai người. Ngay tại lúc này, Huyền Thiên thạch cùng Tử kiếm phát sinh lại biến hóa vô cùng lớn.

Chỉ thấy Huyền Thiên thạch phát xạ hồng quang rực rỡ, Tử kiếm theo đó bắn ra tử

quang cường đại. Ngô Lai ở bên cạnh lập tức thoái lui, mới không bị hai loại lực lượng

cường đại làm thương tổn. Đột nhiên, Huyền Thiên thạch cùng Tử kiếm lại có biến hóa mới, chỉ thấy hai loại quang

mang cường đại từ từ dung hợp, dần dần thay đổi màu sắc, đến sau cùng chỉ còn lại

một nhúm hồng sắc quang mang, bay tới trước mặt Ngô Lai. Ngô Lai ước lượng thanh Tử kiếm, chỉ thấy hồng tử sắc quang mang ban đầu dần dần

ảm đạm, thay vào đó là tử hồng sắc quang mang, ấn kí đỏ tươi dài hẹp giữa thanh kiếm

càng thêm sáng rõ, chuôi kiếm ban đầu không có gì cả, thì giờ lại xuất hiện một tiên

hồng bảo thạch nhỏ to bằng ngón tay cái. Ngô Lai thấy biến hóa của Tử kiếm, trong lòng kinh ngạc phi thường, không nghĩ được

Tử kiếm bất ngờ lại có thay đổi như thế. Chính bản thân trong lòng còn đang thấy kì

quái không rõ hồng sắc thạch đầu biến đi đâu, chỉ khi thấy tiên hồng bảo thạch trên cán

của Tử kiếm, bản thân mới minh bạch đấy là khối thạch đầu. Nguyên lai Tử kiếm cùng Huyền Thiên thạch đều là thần vật, khi tương ngộ nhau, liền

có khả năng phát sinh biến hóa không ngờ, thêm nữa cả hai đều hấp thụ thiên địa linh

khí mà thành, tự nhiên có điểm tương tự, vì thế khi cả hai tương ngộ mới phát sinh biến

hóa vừa rồi. Chính Ngô Lai còn đang kinh ngạc, Tử kiếm, không, phải gọi là Tử Huyền kếm, nhân vì

hiện tại Tử kiếm chắn chắn không còn đơn thuần là Tử kiếm, hơn nữa còn có thêm

năng lượng từ Huyền Thiên thạch, là bảo kiếm kiêm bị hai loại thần vật chi khí, nó đem

so ra thì đã mạnh lên gấp mấy lần. Tử Huyền kiếm bay tới bên người Ngô Lai, dừng lại trước mặt hắn. Ngô Lai vốn đã biết

Tử Huyền kiếm muốn để hắn mang nó theo ra ngoài, đối với mình tịnh không có ác ý,

do đó bèn đưa tay tới cầm lấy Tử Huyền kiếm.

Tử Huyền kiếm bay tới bên người Ngô Lai, dừng lại trước mặt hắn. Ngô Lai vốn đã biết

Tử Huyền kiếm muốn để hắn mang nó theo ra ngoài, đối với mình tịnh không có ác ý,

do đó bèn đưa tay tới cầm lấy Tử Huyền kiếm. Tử Huyền kiếm để cho Ngô Lai cầm lấy nên không động đậy, khi hắn giữ lấy Tử Huyền

kiếm, Tử Huyền kiếm chỉ nhè nhẹ rung động hai cái. Ngô Lai chỉ cảm thấy từ trên mặt

Tử Huyền kiếm truyền lại một cỗ lực lượng mạnh mẽ tiến nhập vào cơ thể mình. Khi Ngô Lai cầm lấy Tử Huyền kiếm trong tay, chỉ cảm thấy nặng hơn ngàn cân, khiến

hắn trong tay phải ra sức vô cùng. Ngô Lai tuy có thể nhẹ nhàng khiêng khối đá năm

sáu trăm cân đi, lấy Tử Huyền kiếm có cảm giác dùng sức phi thường. Ngô Lai giữ Tử Huyền kiếm, chỉ thấy trầm trọng vô bì, thầm nghĩ: Đồ thập vật ngươi

nặng dữ, ta sao có thể mang người ra ngoài đây? Nếu nhẹ đi, phải đặt đâu cho tốt đây. Ngô Lai còn đang suy nghĩ, thì thấy trong nhẹ đi, Tử Huyền kiếm đã bay khỏi tay hắn,

trước mặt hưng phấn bay lượn vài cái, sau đó như một đạo điện quang, chập chờn phát

xuất tử hồng sắc quang mang, nhanh chóng đổi hướng bay tới eo hắn. Ngô Lai sợ nhảy cả lên, lập tức né qua, hắn chỉ thấy trên eo chặt lại, nhìn lại xung

quanh thì không thấy bóng dáng Tử Huyền kiếm đâu, tức thì nhìn về eo mình. Chỉ thấy

Tử Huyền kiếm hình dạng như một đai lưng màu tím đỏ, cuốn lấy eo mình, hơn nữa còn

nhẹ đi rất nhiều. Ngô Lai kinh ngạc phi thường, nhìn Tử Huyền kiếm trên eo, thầm nghĩ: Tốt, lẽ nào

ngươi biết được trong lòng ta nghĩ gì, không ngờ lại có linh tính như vậy, ta thử ngươi

xem. Ngô Lai hét khẽ một tiếng: "Ra nào." Tử Huyền kiếm quả nhiên nghe theo lời Ngô Lai, chỉ thấy một đạo tử hồng sắc quang

mang từ trên eo thoát ra, di động trên không trung, vừa bay tới trước mặt hắn, dừng lại

bất động. Ngô Lai thấy vật trước mắt, vui sướng nói: "Tốt, quả nhiên rất nghe lời, ngươi từ sau

này đi theo ta! Đi nào." Tử Huyền kiếm lại quấn lấy eo hắn. Ngô Lai vỗ lên bảo kiếm trên eo, nói: "Đi, chúng ta ra ngoài, ta sẽ để Oánh thư cho

ngươi một cái tên thật hay." Nói xong nhấc chân hướng ra ngoài đi.

Khi Ngô Lai bước ra ngoài động, bị cảnh tượng trước mắt làm cho hoảng sợ, chỉ thấy tử

sắc liên hoa ban đầu vốn đang nở, đã thành khô héo, kết ra nhiều hạt màu tím, trong

suốt, khiến cho Ngô Lai ngạc nhiên vô cùng. Ngô Lai thấy tử liên đã kết hạt, trong lòng rung động, không thể tự chủ nghĩ tới người

giang hồ hay nói giang hồ dị bảo có thể tăng gia công lực, bởi thế lập tức bước xuống

thủy trì thu lấy các hạt tử liên. Khi Ngô Lai thu lấy rất nhiều hạt tử liên xong quay về phòng của Trương Ngọc Oánh,

trời đã sáng tỏ. Trương Ngọc Oánh thấy Ngô Lai quay về, liền đứng lên hỏi: "Vô lại, chàng đã đi đâu

vậy, nửa đêm thế nào mà lại chạy đi ra ngoài, vừa rồi Nguyệt Nhi va Xuân Nhi cũng hỏi

sao chàng lại đi không về." Ngô Lai bước tới ôm lấy thân thể Trương Ngọc Oánh, vừa chiếm lấy tiện nghi, vừa nói:

"Thế nào Oánh thư? Nửa đêm không thấy lại nghĩ tới ta à." Trương Ngọc Oánh cười đáp: "Thúi lắm, ai thèm nghĩ tới ngươi chứ." Đột nhiên thấy

Ngô Lai toàn thân ướt sũng, kì quái hỏi: "Ngô Lai, sao chàng lại có bộ dạng như thế

này?" Ngô Lai đáp: "Không việc gì, ta chỉ bị một loại năng lượng kì dị hấp dẫn tới hậu viện

thôi." "Hậu viện?" Trương Ngọc Oánh hỏi: "Chàng tới hậu viện để làm gì thế?" Ngô Lai sau đó thuật lại chuyện ở hậu viện thấy chuyện kì dị và việc lấy được Tử kiếm

cho Trương Ngọc Oánh. Trương Ngọc Oánh nghe qua liền giật mình, bởi vì nàng ta bản thân biết tử liên trong

hậu viên là vật thế nào. Nghe thấy Ngô Lai kể tử liên đã khai hoa kết quả, nàng ta lập

tức hỏi: "Chàng nói thế nào? Tử liên đã khai hoa kết quả, sao lại có thể chứ, chưa được

1000 năm, tử liên sao có khả năng kết quả chứ?" Thấy Ngô Lai gật đầu, Trương Ngọc Oánh vội hỏi: "Thế hạt tử liên đang ở đâu?" Ngô Lai từ trong ngực lấy ra một bao đồ, rồi đưa tới trước mặt Trương Ngọc Oánh, hơn

nữa hạt tử liên trong bao cũng đang lấp loáng quang mang yếu ớt. Trương Ngọc Oánh vội vàng mở bao, chỉ thấy rất nhiều hạt tử liên lấp loáng tử sắc

quang mang hiển lộ ra trước mặt nàng. Trương Ngọc Oánh kinh ngạc la lên: "Quả nhiên là hạt tử liên." Khi nói mặt đầy vẻ kinh

hỉ, dùng tay nhẹ nhàng sờ vào các hạt đang lấp loáng tử sắc quang mang, nàng ta đếm

thử, đại khái có khoảng vài nghìn. Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh cao hứng như thế, bèn hỏi: "Oánh thư, đó có phải là

linh dược có thể tăng công lực mà người giang hồ nói tới không?" Trương Ngọc Oánh nghe hỏi, liền vội vàng ngẩng đầu lên, hỏi: "Vô lại, chàng không

biết những thứ này là gì sao?" Ngô Lai đáp: "Phải! Ta vốn nghĩ những thứ này là loại bảo vật kì dị người giang hồ nói

tới, vì thế mới mang hết toàn bộ bọn chúng về đây!" Trương Ngọc Oánh xác nhận: "Không sai, những hạt tử liên này chính là linh dược có

khả năng gia tăng công lực mà người giang hồ nói tới, hơn nữa những hạt tử liên này

không những có thể gia tăng công lực, ngoài ra còn khả dĩ khiến người thanh xuân vĩnh

trú, bách độc bất xâm, công năng chống lại lạnh giá." Ngô Lai hỏi: "Oánh thư, tử liên này thần kì thế sao?" Trương Ngọc Oánh đáp: "Đương nhiên rồi, tử liên này là vật trên đời khó gặp, rất ít

người có thể thấy qua, vả lại tử liên này chỉ qua ngàn năm mới có thể khi hoa, kết quả

một lần, hi hữu phi thường." Dừng lại một tí lại tiếp: "Chỉ cần có thể ăn được hạt tử liên

này, dủ cho có là người không có võ công, cũng có thể nhanh chóng biến thành võ lâm

cao thủ." Ngô Lai hưng phấn hỏi: "Thật vậy chứ?" Trương Ngọc Oánh đáp: "Đương nhiên là thật rồi, thiếp lừa chàng làm gì?" Ngô Lai hỏi: "Oánh thư, nàng nhìn ta coi có thể ăn tử liên này không?" Trương Ngọc Oánh kì quái hỏi: "Chàng muốn ăn sao? Chàng có nội công hay không?" Ngô Lai lặng đi, đáp: "Oánh thư, ta chưa luyện qua võ công." Trương Ngọc Oánh hỏi: "Ngô Lai, chàng muốn luyện võ công chứ?" Ngô Lai đáp: "Muốn, ta đương nhiên là muốn rồi." Thấy Ngô Lai nói kiên quyết như vậy, Trương Ngọc Oánh nói: "Bởi chàng muốn học võ

công, đợi ăn cơm sáng xong, thiếp sẽ dạy chàng." Ngô Lai giật mình hỏi: "Oánh thư, nàng biết võ công sao?" Trương Ngọc Oánh hỏi: "Không lẽ chàng nhìn ta lại nghĩ là người không biết võ công

ư?" Thấy Ngô Lai gật đầu, trên mặt lộ vẻ không tin mình biết võ công, nàng bèn nói: "Vì

chàng không tin, ta sẽ để chàng thấy qua võ công ta một lần." Nói xong nhân ảnh lóe

lên, biến mất khỏi trước mặt Ngô Lai. Ngô Lai rất kinh ngạc, lập tức ngó nhìn xung quanh, truy tìm bóng dáng Trương Ngọc

Oánh, chỉ là không tìm được. Ngô Lai còn đang kêu lên, chỉ cảm thấy trước mặt nhân

ảnh lóe lên, Trương Ngọc Oánh mang theo một trận gió thơm lại, trong tay đang cầm tử

liên đã khô héo. Ngô Lai nôn nóng hỏi: "Oánh thư, nàng vừa đi đâu vậy?" Thấy trong tay Trương Ngọc

Oánh đang cầm một đóa tử liên khô héo, chính là tử liên ở trong hậu viện. Ngô Lai giật

mình hỏi: "Oánh thư, nàng mới rồi đi tới hậu viện sao?" Thấy Trương Ngọc Oánh gật đầu, Ngô Lai bước tới ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng

ta, hỏi: "Oánh thư, nguyên lai võ công nàng giỏi như thế, sao ta lại không được biết

vậy?" Trương Ngọc Oánh đáp: "Chàng là chưa hỏi qua ta." Đột nhiên cảm thấy bộ ngực mình

rung lên, nàng thống khoái rên lên một tiếng, nói: "Vô lại, bỏ tay." Nguyên là Ngô Lai

thừa cơ Trương Ngọc Oánh không để ý, liền trên người nàng ta quậy phá. Thấy Ngô Lai không bỏ tay, Trương Ngọc Oánh dọa: "Vô lại, chàng mà không ngừng

tay, thiếp sẽ ném chàng ra ngoài." Ngô Lai nghĩ lại mới rồi, Trương Ngọc Oánh từ đây tới hậu viện, lại từ hậu viện quay về,

võ công như vậy cứ tựa như là thần tiên, sợ hãi lập tức dừng tay. Hậu viện với phòng

Trương Ngọc Oánh cự li tuy tín là không xa, nhưng một người đi tối thiểu cũng phải một

lúc. Ngô Lai thả lỏng người Trương Ngọc Oánh tiến tới ôm bụng hai tay xoa nhẹ bần ngực

nàng, nói: "Oánh thư, bởi võ công nàng giỏi thế, nàng có thể dạy cho ta không?" Trương Ngọc Oánh nghe hỏi, đáp: "Được, đợi ăn qua bữa cơm sáng, thiếp sẽ dạy lại võ

công cho chàng." Nàng cũng hi vọng lang quân của mình là một người võ công cao

cường, đủ khả năng bảo vệ mình. Ngô Lai cao hứng liền hôn một cái lên khuôn mặt ngọc của Trương Ngọc Oánh. Trương Ngọc Oánh thấy động tác Ngô Lai như hài đồng, đột nhiên hỏi: "Vô lại, chàng

nói chàng gặp phải một thanh kiếm kì quái phải không?" Trích từ: http://4vn.eu

Trương Ngọc Oánh thấy động tác Ngô Lai như hài đồng, đột nhiên hỏi: "Vô lại, chàng

nói chàng gặp phải một thanh kiếm kì quái phải không?" Ngô Lai đáp: "Phải rồi, Oánh thư." Trương Ngọc Oánh hỏi tiếp: "Thế hình dạng thanh

kiếm thế nào mà lại lạ?" Ngô Lai đáp: "Là một thanh kiếm có thể phát xạ ra tử sắc quang mang cường đại." Trương Ngọc Oánh vội vàng hỏi: "Thế hiện tại thanh kiếm đó đâu rồi?" Ngô Lai đáp: "Trên người ta." Trương Ngọc Oánh lập tức tìm kiếm khắp người Ngô Lai, nhưng trên người hắn không

có dấu vết bất kì thanh kiếm nào, bởi vậy liền hỏi: "Vô lại, ở chỗ nào? Sao thiếp lại

nhìn không ra chứ?" Ngô Lai đáp: "Oánh thư, nàng không cần tìm nữa, ở đây này." Nói rồi liền xốc y phục

mình lên, lộ ra thanh bảo kiếm trên eo, trên bảo kiếm phát xuất tử hồng sắc quang

mang nhàn nhạt. Trương Ngọc Oánh vội nói: "Vô lại, chàng mau bỏ bảo kiếm xuống để thiếp xem xem." Ngô Lai gật gật đầu, nói: "Oánh thư, nàng lùi ra sau một cái." Trương Ngọc Oánh nghe

theo lùi ra sau vài bước. Chỉ thấy Ngô Lai ngưng thần quát nhẹ: "Ra nào." Một đạo tử sắc quang mang cường

đại từ trên eo Ngô Lai bay ra, trên không trung lộn nhào vài cái, rồi hạ vào trong tay

hắn. Bên cạnh Trương Ngọc Oánh rất kinh ngạc, hỏi: "Đây có phải là bảo kiếm mà chàng nói

không?" Không đợi Ngô Lai mở miệng, nàng lại nói: "Quả nhiên là bảo kiếm, không

ngờ lại có linh tính như vậy, nó có vẻ như rất nghe lời chàng." Ngô Lai nói: "Đúng vậy, bởi thế ta mới nói nó là một thanh bảo kiếm kì dị." Trương Ngọc Oánh nói: "Vô lại, cầm lại đây cho thiếp xem sao." Nói rồi dùng tay nắm

lấy chuôi kiếm. Ai biết được Trương Ngọc Oánh vừa nắm chặt lấy cán kiếm, liền thấy một đạo tử quang

phóng thẳng lên trời, hơn nữa một đạo lực lượng kì quái kì dị cường đại vọt ra đánh

vào kinh mạch toàn thân nàng ta, khiến nàng cả người rung động vô cùng, lùi liền mấy

bước, sắc mặt trắng bệch, rồi Tử Huyền kiếm nhanh chóng bay vào trong tay Ngô Lai. Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh sắc mặt trắng xanh, lập tức bước tới đỡ nàng, sợ hãi

vô cùng hỏi: "Oánh thư, nàng không việc gì chứ?" Trương Ngọc Oánh vận công tự mình công kích lực lược quái dị bức ra ngoài cơ thể,

thấ Ngô Lai quan tâm hỏi thăm, vội vàng nói: "Vô lại, thiếp không việc gì, chỉ là không

cẩn thận bị lực lượng quái dị trên thanh kiếm đó đả thương, bất quá thương thế rất

nhẹ." Dừng lại một tí rồi nói: "Kiếm đó rất bá đạo, thiếp cũng còn may, nếu nói là người

khác, sợ rằng đã táng mạng bởi nó rồi, chàng về sau thiên vạn không được để người

khác cầm bừa lấy nó, nếu không có thể đả thương nhân mạng." Ngô Lai nghe Trương Ngọc Oánh nói, nhìn Tử Huyền Kiếm giận dữ vô cùng la: "Tử

kiếm, ngươi không ngờ liền đả thương nương tử ta, ngươi chắc không muốn ta quẳng

ngươi về lại trong động chứ." Tử Huyền kiếm bay ra khỏi tay Ngô Lai, thân kiếm ở trước mặt hắn lay động. Ngô Lai thấy thế, nói: "Ngươi nếu đã biết lỗi, hãy hướng về nương tử ta mà xin lỗi." Tử Huyền kiếm như vẻ nghe lời Ngô Phi, tức thì bay tới trước mặt Trương Ngọc Oánh,

chuôi kiếm hướng về nàng ta lay động nhè nhẹ, trông như có vẻ đang xin lỗi nàng vậy. Trương Ngọc Oánh thấy kì quái vô cùng dùng tay nhẹ nhàng nắm lấy cán kiếm, đồng

thời vận khởi toàn thân công lực, để đề phòng Tử Huyền kiếm công kích lần nữa. Khi Trương Ngọc Oánh cầm lấy Tử Huyền kiếm, tịnh không chạm phải cỗ lực lượng kì dị

vừa rồi. Trương Ngọc Oánh cẩn thận xem xét Tử Huyền kiếm. Đột nhiên phát hiện trên

lưỡi kiếm một đạo huyết hồng ấn kí, giọng kinh ngạc thốt: "Trích huyết nhận chủ!" Trương Ngọc Oánh hỏi: "Vô lại, chàng nhỏ máu trên lưỡi phải không?" Ngô Lai đáp: "Phải rồi! Oánh thư, sao nàng lại biết? Ta chỉ vừa thấy nó, cánh tay liền bị

nó cắt rách." Trương Ngọc Oánh giật mình thốt: "Quả là một thanh hảo kiếm, không ngời lại có linh

tính như vậy, có khả năng tự mình tuyển chọn chủ nhân, thật là kì quái, đây là lần đầu

đầu được thấy, trước đây cũng chưa từng nghe nói qua." Nói xong liền lật qua quan sát

thân kiếm cẩn thận, đột nhiên phát hiện ở đốc kiếm có một hàng chữ kiểu tiểu triện, bởi

thế Trương Ngọc Oánh nhẹ giọng ngâm đọc: "Tử linh thiên kiếm, đệ nhất thần kiếm."

Trương Ngọc Oánh đột nhiên thân thể rung lên dữ dội, thất thanh hoảng sợ la lên: "Tử

kiếm!" Sắc mặt cực kì thay đổi. Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh sắc mặt đổi thay, thân thể run rẩy, vội vàng hỏi: "Oánh

thư, nàng sao rồi?" Trương Ngọc Oánh tịnh không hồi đáp Ngô Lai, chỉ thất thần nói: "Không ngờ là Tử

kiếm, không ngờ là Tử kiếm!" Ngô Lai thấy Trương Ngọc Oánh biểu sắc thất thần, vội vàng hỏi: "Oánh thư, Oánh thư,

nàng có sao không?" Trương Ngọc Oánh trong trạng thái thất thần tỉnh lại, nói: "Không việc gì, thiếp không

việc gì, chỉ không nghĩ được thanh bảo kiếm này không ngờ lại là Tử kiếm." Ngô Lai hỏi: "Tử kiếm?" Khuôn mặt nghi hoặc nhìn lấy Trương Ngọc Oánh. Trương Ngọc Oánh hỏi: "Chàng có còn nhớ hai ngày trước có một trận tử quang cường

liệt không?" Ngô Lai gật gật đầu, nói: "Có phải là đạo tử quang bọc lấy cả Lâm Châu thành chúng ta

không?" Trương Ngọc Oánh đáp: "Không sai, chính là đạo từ quang đó, hơn nữa đạo tử quang

đó chính là từ trên thanh bảo kiếm này phát ra." Ngô Lai kinh ngạc thốt lên: "Sao lại có thể? Làm sao mà thanh bảo kiếm nho nhỏ này

có thể phát ra quang mang cường đại như thế được chứ?" Trương Ngọc Oánh nói: "Tử kiếm được người giang hồ gọi là thiên hạ đệ nhất thần

kiếm, tự nhiên là có năng lượng cường đại không thể so sánh." Vừa nói xong, Trương Ngọc Oánh đột nhiên thốt lên: "Không đúng, Tử kiếm tuy có hình

dạng như vầy, nhưng chỉ phát ra tử sắc quang mang, không có phát xuất hồng sắc

quang mang, hơn nữa cán kiếm tịnh không có bất kì trang sức nào cả, sao hiện tại lại

có trang sức bảo thạch thế này?" Nguyên lai Trương Ngọc Oánh từ trong cổ thư thấy qua nguyên trạng của Tử kiếm, bởi

vậy liền có sự hoài nghi. Trương Ngọc Oánh hỏi Ngô Lai: "Vô lại, khi chàng thấy Tử kiếm, trên chuôi Tử kiếm có

hay không có hồng bảo thạch to này thế?" Ngô Lai đáp: "Không có." Trương Ngọc Oánh: "Thế chàng có biết hồng sắc bảo thạch trên chuôi Tử kiếm là từ

đâu ra không?" Ngô Lai đáp: "Ta biết." Trương Ngọc Oánh vội vàng hỏi: "Thế nào mà lại có chứ?" Ngô Lai đáp: "Viên bảo thạch đấy là trên người ta." Sau đó đem quá trình bảo thạch từ

trên thân mình cùng Tử kiếm dung hợp kể ra cho Trương Ngọc Oánh nghe. Sau khi nghe, Trương Ngọc Oánh kinh ngạc phi thường, nghĩ thầm: Khối bảo thạch này

cũng là loại thần vật, không ngờ có thể với Tử kiếm thiên hạ đệ nhất thần kiếm dung

hợp. Trương Ngọc Oánh hòi: "Vô lại, bảo thạch này làm sao chàng lại có được thế?" Ngô Lai lại kể lại quá trình có được Huyền Thiên thạch cho Trương Ngọc Oánh nghe. Trương Ngọc Oánh sửng sốt vô cùng hỏi: "Thế nào? Chàng bảo là khối bảo thạch này là

Huyền Thiên tinh sau khi rơi xuống chàng có được ư?" Ngô Lai đáp: "Đúng vậy! Oánh thư, có vần đề gì không?" Trương Ngọc Oánh cẩn thận xem xét bảo thạch trên Tử Huyền kiếm, đột nhiên cười lớn

nói: "Vô lại, vận số của chàng thật là quá tốt, không ngờ Huyền Thiên thạch loại tuyệt

thế bảo vật này cũng có thể có được." Ngô Lai hỏi: "Oánh thư, Huyền Thiên thạch là gì thế?" Trương Ngọc Oánh sau đó đem truyền thuyết của Huyền Thiên thạch giảng lại cho Ngô

Lai nghe. Ngô Lai thốt lên: "Không thể! Vận khí ta lại quá tốt đến thế!" Trương Ngọc Oánh đồng ý: "Thật vậy, vận khí của chàng tốt không phải thường." Ngô Lai đột nhiên nghĩ tới kiếm này không có tên, bởi vậy nói: "Oánh thư, nàng nói

xem chúng ta làm sao gọi thanh kiếm này đây?" Trương Ngọc Oánh nói: "Thiếp không biết gọi nó sao đây?" Ngô Lai hỏi: "Oánh thư, không bằng nàng có thể cho nó một cái tên mới được không?" Trương Ngọc Oánh gật gật đầu, ngẫm nghĩ nói: "Bởi thanh kiếm này là từ sự dung hợp

năng lượng của Huyền Thiên thạch cùng Tử kiếm, chúng ta không thể gọi nó là Tử kiếm

được, không bằng chúng ta gọi nó là Tử huyền kiếm, đồng thời có cả danh tự của cả

hai loại thần vật trong một tên." Ngô Lai vỗ tay la lên: "Tốt, tốt, chúng ta từ đây về sau gọi nó là Tử Huyền kiếm" Lại

nhìn Tử Huyền kiếm nói: "Bạn tốt, từ giờ về sau tên của ngươi là Tử Huyền kiếm." Tử Huyền kiếm có vẻ cao hứng với tên của mình, dùng sức thoát khỏi tay Trương Ngọc

Oánh, bay lên giữa không trung, tại đấy bay lượn qua lại. Trương Ngọc Oánh cùng Ngô Lai thấy cảnh tương kì dị, nhìn nhau cười lên. Ngay đúng lúc ấy, tiếng gõ cửa vang lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hhh