Phần 1: Bí ẩn Nam Thành - Chương 1: Chuông đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bốn giờ chiều, Nam Thành, phố đi bộ Thanh Nam Môn.

Cao Khanh Trần vừa đi vừa lắc lắc cổ tay, than vãn với chiếc chuông đồng: "Thì ra là ngươi gọi ta, cứ nghe thấy văng vẳng tiếng gì đó bên tai không ngừng khiến ta phải đi từ Mạc Đạo Lâm tới đây." Anh trợn mắt, "Ngươi không biết ta vừa mới tỉnh lại sao? Suýt chút nữa bị ngươi làm cho điếc tai rồi đó!"

Chuông đồng vang lên vài tiếng xem như xin lỗi.

Cao Khanh Trần thở dài, hạ cổ tay xuống. Nghĩ lại thì, chiếc chuông đồng này đã theo anh từ rất lâu rồi.

Khi đó, anh vẫn là một con mèo đen chưa tu luyện được nguyên đan, bất cứ khi nào cũng có thể trở thành thức ăn cho đám dã thú lang thang ở trên núi Vô Tích. Bấy giờ, có một con cáo trắng vừa mới chuyển kiếp xong. Đó là lần đầu tiên nó mang hình hài của một đứa trẻ, tâm hồn vẫn còn rất vô tư, cư xử thật trẻ con. Nó buộc lên cổ anh một chiếc chuông đồng, nói rằng nếu gặp nguy hiểm, chuông đồng sẽ kêu lên và nó sẽ đến cứu anh.

Chữ "Cửu" xiêu vẹo kia được chạm khắc bởi con cáo trắng. Người đời kính trọng nhất là chữ "Cửu", con cáo trắng nghe lén bài giảng của đạo sĩ đã tin là như vậy. Cửu cửu quy nhất, bảo vệ được chín mạng sống thì nó có thể tích lũy được công đức cho mình ở kiếp sau.

Sau này, mèo đen nhờ cơ duyên đã tu luyện được thần trí cho mình, không còn cần đến sự bảo vệ của cáo trắng nữa. Anh tự mình rời khỏi núi Vô Tích, bước và thế giới phàm trần. Lúc này, anh mới nhận ra rằng... Thế giới ở đây còn nguy hiểm hơn nhiều so với việc độ kiếp, vì linh hồn quỷ ma chốn nhân gian đều mang trên mình mặt nạ ngụy trang thành người.

Nhân quả luân hồi, một trăm năm sau, anh dùng thần trí của mình, đưa chuông cho người khác và nói: "Nếu gặp nguy hiểm, chuông đồng sẽ kêu lên, ta sẽ đến cứu ngươi..."

Đang miên man suy nghĩ thì đột nhiên trước mắt xuất hiện những quả bóng xanh đỏ.

"Bóng bay, bóng bay, bóng bay của con!"

Cao Khanh Trần còn chưa kịp phản ứng thì bắp chân đã bị đụng phải. Sau đấy, một thứ gì đó ôm lấy chân anh. Cao Khanh Trần nhìn xuống, thấy một đứa nhỏ xinh như búp bê, đôi mắt to tròn ngấn lệ, giống như một quả nho đen vừa mới được rửa sạch. Giọng nói của cậu bé ngọt ngào và dinh dính, giống như bánh gạo nếp: "Anh trai ơi, anh có thể lấy bóng bay giúp em được không? Chúng bay mất rồi!"

Cao Khanh Trần cau mày. Anh không muốn dính dáng gì đến chuyện của kẻ khác. Anh ngẩng đầu lên nhìn xung quanh để tìm kiếm cha mẹ của đứa trẻ, nhưng giữa dòng người qua lại, không có ai dừng lại cả. Nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt của đứa trẻ đang dựa vào bắp chân của mình, Cao Khanh Trần vội vàng đẩy đầu của nó ra xa, nhưng đứa trẻ sống chết coi anh như cọng rơm cứu mạng, càng ôm chặt hơn, vừa khóc vừa nói: "Anh trai ơi, giúp em với, anh trai!"

Ai là anh trai của nhóc hả?

Tuổi của ta có khi bằng tổ tiên của tổ tiên nhà nhóc đấy...

Cao Khanh Trần cực kỳ cáu kỉnh nhìn lên quả bóng bay trên mái nhà. Anh thở dài, duỗi ngón tay ra, móc ngón út về phía quả bóng bay.

Cùng lúc đó, sợi dây giữ quả bóng bay dường như bị thứ gì đó tóm lấy. Quả bóng vốn đang bay lên lại rơi thẳng xuống cho đến khi sợi dây lọt vào tay Cao Khanh Trần giống như một con thú cưng. Anh đưa sợi dây qua, ngắn gọn ra lệnh: "Của ngươi. Buông ra."

Đứa trẻ nhìn thấy hiện tượng trái với quy luật tự nhiên nhưng lại không hiểu gì, nó chỉ thấy giống như anh trai kia đang làm phép, vui đến nỗi rớt nước mắt. Nó nhảy cẫng lên, vỗ tay nói: "Anh trai tuyệt quá, anh trai tuyệt quá!"

"Hoan Hoan! Hoan Hoan!"

Lúc này, một người đàn ông trung niên từ xa lao tới với vẻ mặt lo lắng, trực tiếp bế đứa trẻ lên, hít sâu vài cái rồi nghiêm khắc mắng nó: "Ba vừa mới quay đi thì con đã bỏ chạy! Trên đường nhiều người như vậy, lỡ bị lạc thì sao hả? Nếu như không phải từ xa nhìn thấy bóng bay, ba đã không tìm được con rồi đó!"

Bảo bối nhỏ không thể hiểu được nỗi lo lắng của người làm cha mẹ. Nó chỉ hào hứng lắc lắc sợi dây trên tay, cho ba xem quả bóng bay vừa bị mất của mình: "Bóng bay, bóng bay! Bóng bay của con về rồi nè! Thật tuyệt vời!"

Người đàn ông bất lực mỉm cười. Ông ta ôm lấy đứa trẻ, đi được hai bước thì dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn quả bóng bay, sau đó mới nhận ra: Cái này... không phải vừa rồi đã bảy lên trời rồi sao?

Ở phía xa, bóng lưng của Cao Khanh Trần mờ dần, hòa vào dòng người vội vã ở trên đường.

...

Như có một lực kéo vô hình nào đó, người thanh niên vội vàng bước về phía Thanh Nam Môn, trên mặt hiện rõ sự mong chờ xen lẫn với lo lắng. Cánh cổng bằng đá cẩm thạch của Thanh Nam Môn cách đó không xa, nhưng người thanh niên nhận ra điều gì đó kỳ lạ khi vừa bước tới tiểu khu này. Hắn ta dừng lại, thận trọng nhìn xung quanh, sau đó ngồi xổm xuống và nhìn chằm chằm vào hai vết máu đỏ sẫm không dễ thấy ở trên mặt đất, dùng ngón tay chạm vào: Vẫn còn mới.

Mặc dù trong lòng đang rất lo lắng, nhưng hắn lại mặc kệ không quản. Không biết chuyện gì sẽ xảy ra, người thanh niên suy nghĩ một lúc rồi đi đến gốc cây to lớn ở bên cạnh, đặt tay lên thân cây và niệm một câu thần chú.

Thực vật trời sinh có khả năng giao tiếp với trời và đất, đặc biệt là những cái câu có tuổi đời đặc biệt cổ xưa. Chúng thông minh hơn thực vật bình thường một chút và có thể ghi nhớ được những sự kiện vừa mới xảy ra xung quanh mình. Nếu như sử dụng một câu thần chú tái hiện, nó sẽ truyền tới một hình ảnh mờ ảo vào tâm trí người niệm chú.

Người thành niên khẽ nhắm mắt lại và tập trung cảm nhận cảnh vật mà cây cổ thụ truyền tới...

Giống như một bộ phim đen trắng từ thời xa xưa, nhiễu sóng và phát ra âm thanh ồn ào. Một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện trước cửa tiểu khu vốn yên bình. Anh ta cúi đầu, khom lưng, di chuyển cực kỳ chậm rãi. Hai tay anh ta buông thõng bên hông, trên đầu ngón tay dường như còn sót lại chất lỏng gì đó. Thân trên của anh ta cứng ngắc, hai chân máy móc cử động. Nếu nhưu không nhìn kỹ, người khác sẽ nghĩ anh ta là một học sinh cấp bả mệt mỏi. Nhưng làn da anh ta tái nhợt, hốc mắt lại trũng sâu. Gió thổi tới làm tóc của anh ta tung bay, trong mắt cư nhiên là nhãn cầu trắng bệch dọa người...

Yêu ma? Hay là cương thi? Hay là... bị quỷ ám?

Vẻ mặt của người thanh niên cuối cùng cũng chuyển sang nghiêm trọng. Sau một hồi đấu tranh nội tâm, hắn lấy điện thoại ra: "Hey, Daniel. Có điều gì đó bất thường ở tiểu khu Hoa Viên. Anh báo cho cảnh sát gần đó đến kiểm tra đi." Hắn dừng một chút rồi nói thêm: "Suy đoán sơ bộ thì em nghĩ đó là yêu quái."

"Tiểu khu Hoa Viên? Trung tâm thành phố? Làm sao có thể có yêu quái ở một nơi đông dân cư như vậy được? Em có nhầm không?"

"Không nhầm được. Trên mặt đất có vết máu, trong không khí còn có mùi của ác linh còn sót lại. Và... em có xem xét thuật Tái hiện của cây cổ thụ ở trước cổng, thứ đó đã bước ra khỏi tiểu khu dưới hình dạng của con người. Em không biết là nó đã biến đổi hay là nhập hồn vào người khác nữa."

Đầu dây bên kia nghe ra được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, lập tức nói: "Được rồi, đừng lo lắng về chuyện của tiểu khu nữa. Mau truy đuổi nó rồi bắt giữ lại trước khi nó gây họa đi."

"Nơi đó rất gần với phố đi bộ Thanh Nam Môn. Nếu có chuyện gì xảy ra, anh hẳn là biết phải lo liệu hậu quả như thế nào rồi đấy."

"... Được rồi, anh hiểu rồi. Nhưng phải giảm thiểu mức độ tiếp xúc càng nhiều càng tốt. Em biết trách nhiệm của chúng ta là gì mà."

"Em biết."

Người thanh niên cúp máy, nhìn tấm bia đá khắc chữ Thanh Nam Môn, trong lòng có chút lo lắng: Liệu có phải va chạm nhau không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro