1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Patrick ban sáng có nhắn cho Bá Viễn tối cậu có một buổi tiệc dành cho Tân sinh viên mới không thể từ chối mọi người. Anh nhìn đồng hồ cũng đã trễ, chăm chăm nhìn điện thoại không biết cậu đã về chưa sao chưa nhắn cho anh biết, anh lo lắng không biết có nên gọi cho cậu không nhắc điện thoại lên lại sợ cậu mệt quá đi ngủ mất thì anh làm phiền cậu. Anh cứ đắn đo cầm điện thoại lên rồi lại bỏ xuống cuối cùng hạ quyết tâm điện cho cậu.

Anh kết nối với đầu dây bên kia khá lâu nhưng không có người bắt máy lúc cuộc gọi sắp kết thúc thì bên kia cuối cùng cũng nghe máy nhưng không phải giọng của Patrick mà là giọng của một người nam khác anh chưa biết nói gì bên kia đã lên tiếng.

"Anh là Bá Viễn à"

"Đúng vậy"

"Tốt quá rồi, bây giờ anh có rảnh qua chỗ em rước Patrick về được không. Cậu ấy say mềm rồi, bọn em muốn đưa cậu ấy về kí túc xá nhưng cậu ấy một mực không chịu cứ luôn miệng muốn tìm anh"

"Làm phiền bọn em quá, gửi địa chỉ cho anh để anh qua đón em ấy anh cảm ơn em"

Bá Viễn khoác áo cho mình láy xe theo địa chỉ được gửi đến chỗ cậu, anh trong thấy cậu nhóc mèo nheo không chịu về khuôn mặt đỏ ửng mắt nhắm tịt cứ gọi tên anh mãi thôi làm anh cũng có chút ngại ngùng với bạn bè xung quanh cậu. Anh ôm cậu ra ngoài xe cậu cảm nhận được mùi hương quen thuộc liền đu lên người anh không buông.

"Anh Viễn.....anh đến đón bé hỏ....bé nhớ anh lắm"

"Anh Viễn......anh Viễn"

Anh cố gắng kéo cái con người cao hơn anh gần cái đầu này mà như đứa trẻ bám lấy anh không dứt ra được. Anh muốn đưa cậu về kí túc xá nhưng cậu cứ nằng nặc không chịu anh nói mãi không được cũng bất lực thở dài. Nhìn đồng hồ đã hơn 12 giờ đêm kí túc xá chắc cũng đã đóng cửa từ lâu không vào được, nếu có vào được cậu như vậy không ai chăm sóc anh cũng cảm thấy lo lắng thôi thì về nhà anh.

Bá Viễn đặt cậu lên giường một cách khó khăn, sao lại uống nhiều như vậy chứ nếu anh không đến thì cậu làm sao ngủ luôn ở đó à. Bá Viễn rời đi sao đó trở về với chậu nước ấm trên tay, anh cẩn thận cởi giày áo khoác ra cho cậu để không phải khó chịu sau đó nhẹ nhàng dùng khăn ấm lau mặt cho cậu. Khuôn mặt anh tuấn đôi mắt nhắm nghiền gò má đỏ ửng đang ngủ sâu càng tô vẻ điển trai của cậu. Bá Viễn giúp Patrick lau mồ hôi nhìn đứa nhỏ ngốc không kìm được muốn búng tráng cậu một cái. Đã lớn rồi vẫn không làm anh bớt lo được, Patrick đã lớn nhưng mà cạnh anh vẫn là trẻ con thôi cần anh chăm sóc bảo hộ. Thời gian cũng nhanh thật mới ngày nào anh còn cõng cậu trên lưng mà bây giờ cậu đã cao lớn hơn anh rồi, thời gian trôi đi làm anh không theo kịp bản thân đã trưởng thành rất nhiều năm rồi.

Anh xoa lưng muốn đi dẹp chậu nước thì bất ngờ có một vòng tay ấm nóng phía sau ôm lấy anh, cầm cọ vào hõm vai của anh làm Bá Viễn nhột. Vòng eo thon nằm gọn trong vòng tay người kia. Patrick cứ như một chú cún con hít lấy mùi hương trên cơ thể anh.

"Anh Viễn...anh thơm quá"

"Paipai đừng nghịch nữa mau nghỉ đi"

"Không muốn đâu....muốn ôm anh một chút"

"Paipai còn nghịch anh sẽ giận đấy"

Vòng tay lại siết chặt eo của anh hơn mặt cũng liên tục vùi sâu, Bá Viễn thở dài thật bất lực với anh đứa nhỏ này. Càng lớn càng biết làm nũng thật là không ngoan một chút nào hết. Anh bỏ chậu nước sang bên cạnh tay xoa đầu Patrick nhỏ giọng dỗ dành.

"Paipai ngoan nghe lời anh đi ngủ nhé"

Không khác gì lúc còn bé cứ bắt anh dỗ dành đi ngủ, lớn rồi cũng không chịu thay đổi. Bá Viễn đâu thể ở bên cạnh chăm sóc cho Patrick cả đời được phải lớn để còn tìm người để bảo vệ chứ.

"Anh Viễn không thích Paipai sao"

"Paipai thích anh Viễn, anh Viễn cảm nhận được đúng không"

"Anh Viễn trả lời Paipai đi"

Bá Viễn im lặng tay rời khỏi mái tóc mền của Patrick, anh biết chứ tình cảm của Patrick dành cho anh trên mức người anh trai anh cảm nhận được nhưng anh lờ như không thấy. Cậu còn trẻ như vậy chắc chắn chỉ là nhất thời sinh cảm giác với người quan tâm cậu thôi anh cũng đã không còn trẻ nữa cả hai có khoảng cách xa như vậy không thể bên nhau được đâu.

Biết anh cố tình tránh né câu hỏi của mình Patrick ủy khuất càng ôm anh chặt hơn, rất nhiều lần cậu thể hiện tình cảm của mình với anh nhưng Bá Viễn luôn né tránh như vậy. Patrick biết trong lòng Bá Viễn nghĩ gì muốn anh gạt bỏ suy nghĩ đó đi, cậu thật sự nghiêm túc với anh cũng không nghĩ nhiều về tuổi tác của cả hai. Bá Viễn và Patrick cứ như vậy chìm vào khoảng lặng.

"Paipai...hay em buông anh ra nhé..."

"Em...hơi nóng"

Bá Viễn cảm nhận được khí nóng cộm sau lưng của mình ngại ngùng muốn thoát khỏi vòng tay của Patrick, anh biết đó là gì tuổi trẻ khí thế hừng hực là chuyện bình thường chỉ là anh có chút khó chịu. Đến lúc anh cầm tay cậu gỡ ra thì Patrick buông eo anh tay di chuyển đến nơi khác.

"Anh Viễn...em nóng..."

Không biết lấy đâu dũng khí cậu luồng tay vào áo anh chạm tay nơi ở sau lớp áo mỏng, bàn tay lành lạnh chạm vào làm anh giật mình kháng cự, tay cậu chạm vào nụ hồng mà xoa. Đầu ngực anh như có dòng điện chạy qua, tay cậu lướt đi trên vòng eo thon gọn trần trụi xúc cảm tăng lên. Thần kinh của Bá Viễn như bị kích thích, nguồn điện nhẹ chạy khắp cơ thể bắt lấy tay Patrick muốn đẩy ra. Ngược lại Patrick càng hăng hơn mạnh bạo mơn trớn làn da của anh cởi đi những chiếc cúc áo vướng víu. Tay bị Bá Viễn bắt lại hai người kiềm nhau, còn lại một tay Patrick xoay đầu đặt lên môi Bá Viễn một nụ hồn, điều mà cậu luôn ước muốn nhưng chưa bao giờ làm với ai. Bá Viễn tròn mắt trước hành động của đứa em mình đến lúc môi rời môi anh vẫn chưa thể hoàn hồn được, chạm nhẹ lên vành môi còn vươn vấn hơi ấm cảm giác mềm mại của đôi môi chạm vào nhau làm anh mê luyến, vành tai Bá Viễn ửng lên một mảnh. Cả người anh bây giờ nằm gọn trong lòng của Patrick áo sơ mi bung cúc nằm hờ hững trên thân người kín đáo che thứ cần che, hơi thở nơi lồng ngực phập phồng nhịp. Mặt đỏ ửng muốn bao nhiêu quyến rũ có bấy nhiêu, vẻ đẹp kiêu sa ủy mị soi rội dưới màn đêm từng nhịp thở đều đều trong không gian yên tĩnh này. Anh không hề uống rượu chẳng có chút hơi men nhưng bản thân bây giờ chẳng khác gì một kẻ say mềm trong khi cậu mới chính là kẻ nốc cạn biết bao nhiêu men nồng vào người. Có lẽ vì từng hơi thở của cậu đều có chứa hơi men làm anh cũng say cùng. Patrick mở đổi mắt to tròn nhìn thẳng vào anh sáng ngờ như một vì sao đang ở trên bầu trời ngoài kia.

"Anh Viễn chiều em đi"

Bản thân anh như rơi vào vũng lầy không thể nổi lên được, cậu là vũng lầy đó liên tục kéo anh xuống. Bá Viễn không phản kháng lại không biết là do hơi nồng hay bởi vì trước giờ anh chưa từng từ chối yêu cầu nào của cậu.

Bá Viễn không nói cũng không đẩy cậu ra đó như là dấu hiệu ngầm đồng ý cho cậu. Patrick lần nữa ôm đầu anh môi chạm nhau, chiếc lưỡi tinh nghịch lén vào trong khoang miệng của anh mà chọc phá. Liếm nhẹ lên vành môi đỏ mộng, tinh nghịch chạm vào lưỡi của anh, Bá Viễn rụt rè không tiếp nhận lúc sau cũng thuận thế đẩy lưỡi quấn quýt cùng cậu. Tay cậu cởi bỏ chiếc áo sơ mi của anh quăng xuống sàn phần trên trần trụi có chút lạnh làm anh hơi run người.

Môi lưỡi dứt nhau ra còn kéo theo sợ chỉ bạc, Bá Viễn lúc này không còn tỉnh táo để suy nghĩ gì, không biết rằng bản thân bị Patrick dẫn dắt vào cơn triền miên.

Ánh mắt anh mơ hồ nhìn Patrick khuôn mặt chững chạc nhưng lại có chút trẻ con của đứa trẻ mới lớn. Patrick hôn lên cổ anh rồi kéo dài xuống xương quai xanh rồi sau đó là đôi vai gầy. Cậu lướt qua nhẹ nhàng như chiếc lông vũ êm ả đi qua ẩn hiện dấu hồng nhỏ xíu. Tay xoa nắn trêu ghẹo đầu ngực của anh, làm nó căng cứng giữ không trung. Từng thước da trên cơ thể điều có dấu vết của bàn tay cậu đi qua như những chú kiến cồn cào trong lòng. Patrick đưa lưỡi liếm lên cái gáy trắng ngần của anh sau đó há miệng cắn một cái, cảm giác mềm mại như một cái mochi mà anh vẫn thường mua cho cậu. Anh khẽ rụt cổ lại cảm giác làm anh bối rối.

Cậu đưa tay chạm vào nơi đã bén lửa bên dưới của anh, nơi đó sớm đã phồng lên từ khi nào, cậu đưa tay cởi cúc quần của anh nhẹ nhàng luồn tay vào bên trong chạm vào nơi riêng tư tuốt nhẹ vài cái thành công làm anh rùng mình. Kéo vật đó ra ngoài không khí nó vẫn đứng sững và hừng hực khí thế. Đôi bàn tay bao trọn lấy vật nóng mà tuốt lọng, Bá Viễn công người dòng điện trong cơ thể ngày càng tăng

Sống gần 30 năm không phải anh chưa từng thử qua cảm giác này, anh là con người vẫn có dục vọng nhiều lần anh tự giải quyết cho chính mình nhưng cảm giác để một người khác làm thay anh rất là lạ lẫm, kích thích một cách lạ thường. Hai tay anh bắt lấy tay của Patrick lắc đầu gục mặt không dám nhìn vào mắt cậu

"Đừng. Dừng lại đi...anh xấu hổ"

Patrick hiểu khác ý trong lời anh nói liếm vành tai anh gặm nhẹ. Tay vuốt ve một vài lần sau đó buông ra cho anh

"Đã đến nước này rồi anh muốn dừng lại"

Lời thủ thỉ bên tai anh nhẹ nhàng nhưng đầy sắc tình cậu bé ngoan ngoãn thường ngày của anh không thấy đâu anh cảm nhận bản thân mình như đang nằm trong vòng của con sói nhỏ xảo quyệt. Patrick liếm xương quai xanh của anh cắn nhẹ rồi nhai nghiến một lúc, tay đã nhanh chóng cởi bỏ hai chiếc quần trên người anh. Cơ thể Bá Viễn bây giờ không còn mảnh che thân, anh chưa từng như vậy trước mặt cậu, tấm lưng thẳng tấp đôi trang thon dài vòng eo nhỏ đủ để tay cậu ôm vào lòng. Có chút run rẩy không không khí, Patrick vuốt ve đôi chân dài thẳng tắp của anh âm thầm khen ngợi, những thứ đẹp đẽ này đều được anh che giấu như ngọc chưa bao giờ khoe ra bên ngoài.

Lúc này Patrick đứng dậy bỏ vòng eo của anh ra, toang muốn tìm kiếm thứ gì đó, cậu mò mẫn ở trên đầu tủ bên trong tủ vẫn không tìm thấy gì sờ soạng khắp người mình không có kết quả mới quay mặt nhìn anh. Bá Viễn không biết gì ngồi hẫn hờ trên giường nhìn từng cử chỉ hành động của cậu.

"Em tìm gì vậy"

"Anh không có gel bôi trơn và bao sau"

Nghe câu trả lời của cậu làm anh ngượng chín mặt quay đi.

"Trong nhà anh không có đâu"

Sự thật là vậy, anh là người không có ham muốn trước giờ cũng chưa từng dây dưa với người nào, bản thân sống đã 28 năm vẫn còn là một xử nam chưa từng trải qua cảm giác với người khác giới cùng lắm tự mình an ủi mỗi khi quá bức bối, nghe có vẻ anh khá là lãnh cảm với chuyện tình dục.

Patrick nhíu mày trên người mình cũng không có, cậu khống muốn làm anh khó chịu muốn anh sau lần nay lưu luyến không rời cái cảm xúc cậu mang cho anh. Thôi thì đã đành nếu dừng lại chắc gì sau này còn có thể làm chuyện này.

Patrick trở lại ôm lấy anh vào lòng đền anh ngồi lên đùi mình hai tay vòng qua cổ cậu, khung cảnh bây giờ có một chút kì cục, Bá Viễn từ trên xuống dưới không còn một mảnh vải che thân nhưng Patrick cả người quần áo vẫn đầy đủ chỉ là hơi xộc xệch một tý. Bá Viễn ngượng ngùng nhìn cậu

"Anh...trong anh lúc này rất kì cục đúng không"

"Anh đối với em lúc nào cũng là tuyệt nhất"

Nghe cậu nói như vậy người da mặt mỏng như anh làm sao chịu nổi, bên dưới hơi nóng cách một lớp vải vẫn hừng hực khí thế cọ vào mông anh. Patrick cởi chiếc áo thun ra, cơ thể thiếu niên hiện ra, không phải cơ bắp săn chắc nhưng cũng là vừa đủ sài cân đối không quá thô bờ vai rộng trông vững trãi hơn anh nhiều. Patrick cuối người ngậm lấy hạt đậu nhỏ trước ngực của anh hít mạnh một cái. Bá Viễn ững người cảm giác ấm nóng bao quanh một cách lạ lẫm hai tay anh len vào từng khẽ tóc kéo cậu ra nhưng càng làm Patrick hít mạnh hơn lâu lâu lại nhai cắn nó như một viên kẹo đào ngọt lịm. Patrick hành hạ đầu nhỏ đến sưng đỏ mới chịu buông tha. Rồi lại chuyển sang bên còn lại tiếp tục gặm cắn cho đến khi thỏa mãn. Patrick trường người hôn lấy anh môi lưỡi triền miên. Cậu rất thích đôi môi mềm mộng nước này làm cậu không thể dứt ra được. Hôn anh như một chất kích đối với cậu vậy càng hôn lại càng nghiện.

Cậu từ từ di chuyển đến vùng eo rãi dấu hôn những nơi mà nó đi qua. Trên cơ thể trắng muốt xuất hiện những quả dâu bắt mắt.

"Anh Viễn... tin tưởng em nhé"

Bá Viễn mơ hồ chưa hiểu được hết ý nghĩa của nói thì liền cảm nhận được từ phía sau của mình có một ngón tay đang chen vào, anh giật mình cong người cảm giá có chút đau khó chịu. Nơi tư mật khô khan chật hít khó khăn lắm Patrick mới có thể đẩy vào trong, ngón tay thon dài từng đốt nhẹ nhàng đào đường đi vào bên trong vách thịt. Tiếp đó cậu cho thêm một ngón tay nữa vào bên trong anh hai ngón tay thon dài khai phá hậu huyệt, cậu cong ngón tay sao đó lại tách ra mở một đường bên trong. Hai ngón tay thon dài bắt chước động tác giao hợp ra vào trong mỗi lần như vậy đều kéo rộng ra thêm một chút, khoé mắt anh có chút ươn ướt hậu huyệt căng thẳng. Patrick hôn lên mí mắt của anh sao đó lè lưỡi liếm nhẹ như hàng động an ủi anh. Hậu huyệt khô khan ban nãy đã được cậu nới rộng không ít ngón tay cũng dễ dàng ra vào hơn thấy vậy cậu chen thêm ngón tay thứ ba vào trong anh nhướng người né tránh vách ngoài hơi căng ra khó chịu mà cự quậy.

"Căng...không cần nữa đâu"

"Anh chịu khó một chút vẫn chưa được đâu"

Bá Viễn không có kinh nghiệm gì về chuyện này một mực nghe theo lời của Patrick. Mất khá nhiều thời gian cho việc nới rộng cho anh, Patrick định chen vào ngón thứ tư vừa chạm vào miệng phía ngoài anh đã lắc đầu kháng nghị không muốn nữa, thấy anh quả quyết như vậy cậu cũng rút ba ngón tay của mình ra, khuôn mặt cậu vùi vào lòng ngực anh như một chú cún nhỏ hai tay ôm chặt eo của anh.

"Anh Viễn"

Patrick nũng nịu gọi tên anh, Bá Viễn vương tay vò mái đầu rối của cậu sao đến lúc này vẫn dễ thương như vậy

Bá Viễn cảm nhận được thanh trụ dài nóng hổi cạ vào lưng mình đôi tay dừng lại chút, Patrick lại vùi mặt vào sâu hơn như đứa trẻ bị người ta phát hiện ra bí mật mà cậu giấu. Vật bên dưới nôn nóng muốn tìm nơi vùi vào để lấp đi lửa bỏng. Patrick hai tay nâng eo của của anh, quy đầu to lớn trượt qua lại trước miệng huyệt. Hai tay Bá Viễn choàng qua đầu cậu đặt lên vai nhắm tịt mắt Patrick ngước mặt nhìn anh nhẹ nhàng mơ trớn đường eo.

"Em vào nhé"

Nói rồi cậu hạ eo anh xuống quy đầu to lớn đi vào hậu huyệt kéo căng các nếp nhăn xung quanh miệng huyệt, phân thân từ từ đi vào bên trong Bá Viễn hít thở một cách nặng nề mi mắt nhíu lại cảm giác lạ lẫm căng cứng, quả thật việc cậu mất thời gian nới lỏng cho anh có hiệu quả tốt, khi vào không đau như tưởng tượng. Phân thân dễ dàng tiếp nhập được một phần ba cậu ngừng lại anh thở hắc ra hơi những nặng nề. Patrick cảm thấy đường nới lỏng độ dài của ngón tay đã vào hết đằng trước vẫn còn hít rất chặt không thể tiếng vào được nữa.

Nhìn nét mặt không phòng bị của Bá Viễn cậu niết mạnh vòng eo của anh kéo xuống bản thân mình nâng người lên cao một phát xuyên thẳng vào trong, côn thịt mạnh mẽ cứng rắn một phát lút cán không chừa một cm, hai bộ phận hít chặt lấy nhau vách thịt nóng hổi ôm lấy thân côn thịt không kẽ hở. Hậu huyệt hít chặt căng cứng làm cậu cảm giác đau

Hai mắt trợn tròn nước mắt không kiềm được rơi xuống, gương mặt trắng bệch không còn huyết sắc miệng mở lớn ngẹn lại Bá Viễn lần đầu tiên cảm thấy nỗi đau vượt qua sức chịu đựng của anh, cơ thể như bị xé làm hai mảnh đau rát đến tận xương tủy, cơ thể như bị nghiền nát, đau muốn hét lên cũng không được tiếng hét bị kẹt ở nơi cổ họng chỉ có thể lắp bắp. Phân thân nóng hổi như xuyên thủng bụng dưới của anh, hai tay vô thức mà kiềm chặt bả vai cậu lưng ưỡn cong về phía sau người như bị điện giật liên hồi.

"Đau...đau quá...hức"

Patrick thấy anh như vậy cảm giác đau lòng dâng cao có lỗi với anh người trong lòng. Nhìn anh nước mắt tự động trào ra miệng nức nở khóc không thành tiếng liền muốn tự bóp chết mình. Cậu đã quá vội vàng muốn tiến vào bên trong anh cậu rất không đành lòng, cậu động đậy một cái cũng không dám để im cho anh thích nghi với vật bên trong. Huống hồ kích cỡ của cậu cũng không phải người bình thường có thể chịu được.

Anh gục mặt vào vai cậu lần đầu tiên bày ra vẻ yếu đuối trước mặt cậu nước mắt giàn giụa rơi ướt bả vai, tiếng nức nghẹn ngào không kiềm nén vang vọng trong căn phòng lớn chỉ có hai người. Cậu vuốt lưng của anh, hôn lên mái tóc mền mại mùi nắng nâng gương mặt anh lên nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên mí mắt một cách cưng chiều tay lau đi vệt nước mắt. Sau đó là các vị trí khác trên khuông mặt cuối cùng là nụ hôn nhẹ lên môi. Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của anh trái tim cậu như bị bóp nghẹn càng hận bản thân mình hơn.

"Thả lỏng sẽ không đau nữa, em xin lỗi"

"Em sẽ không di chuyển đâu, đừng khóc, ngoan không sao"

Từng lời nói như mật ngọt xoa dịu anh mặc dù nước mắt vẫn cứ chảy dài nhưng bên dưới cảm giác anh không căng chắt cắn lấy phân thân cậu nữa. Không nháo cậu ôm lấy eo anh vuốt lưng nhẹ nhàng nói những lời xoa dịu cơn đau cho anh. Để anh gục mặt vào vai mình mà nức nở.

"Anh đau...đau lắm..hức"

"Em xin lỗi, sẽ không đau nữa"

"Hức...đau..hức...hức"

Miệng chỉ lẩm bẩm một từ cùng tiếng khóc anh không biết dáng vẻ của mình có biết bao nhiêu là yếu đuối, vỏ bọc mạnh mẽ bao nhiêu năm của anh phút chốc vỡ tan, cảm giác anh bây giờ rất mỏng manh chỉ cần chạm nhẹ có thể vỡ tan. Một lúc sau cơ thể của anh cũng có thể chấp nhận của cậu hông không tự chủ cử động, cậu biết đó là tính hiệu anh đã chấp nhận cậu.

"Em động nhé"

Nói rồi cậu hôn lấy anh lưỡi luồn vào trong quấn lấy lưỡi anh, bên dưới nhẹ nhàng kéo ra một khoảng nhỏ sau đó lại đẩy vào trong với biên độ nhỏ. Sợ anh khó chịu dùng thái độ từ tốn nhất kiên nhẫn với anh.

Bá Viễn chính là sự dịu dàng của Patrick.

Dần dà anh cũng thích nghi được với dị vật bên trong cơ thể không tự chủ nương theo nhịp độ của Patrick, cậu bóp lấy hai cánh mông của anh kéo ra hết sao đó đẩy hết vào trong cứ từng cú thúc mà tăng lên biên độ, tư thế này làm cho vật to lớn đó đi sâu vào bên trong, khoái cảm dần dần dỗ dành cơn đau bên dưới của anh. Theo quy luật ba nông một sâu Patrick đem Bá Viễn làm đến mơ hồ. Phân thân từng cú thúc vào với tốc độ nhanh chống chậm rãi quy đầu to lớn đè vào vách thịt ngoài ma sát, các vách bị phân thân ma sát muốn thủng với tốc độ nhanh chống. Cậu di chuyển mỗi lúc một nhanh hơn, Bá Viễn thần trí mơ hồ hai tay bám chặt lấy cậu, cả cơ thể nảy theo từng nhịp luân động của cậu. Đôi mắt mơ màng không có tiêu cự miệng mở lớn nước bọt cứ không ngừng chảy xuống, một đường từ miệng men xuống tận yếu hầu quyến rũ, bất ngờ bên trong anh như có dòng điện chạy qua vậy, đôi bàn tay siết lấy bả vai của cậu dùng sức bấu vào.

"Á.."

Patrick nhìn thấy biểu của người phía trên biết bản thân đã tìm thấy được điểm mẫm cảm của anh, tay cố định ra sức thúc vào bên trong điểm đó, quy đầu đè lên như muốn nghiền nát nơi đó, Bá Viễn bất ngờ bị khoá cảm chi phối tay chân mềm nhũn không có sức để chống lại, Patrick mạnh mẽ dùng thân trụ to dài thành công đem anh đâm thành một vũng. Kích thích quá lớn làm Bá Viễn không chịu nổi muốn co người phân thân bên dưới run rẩy Patrick cứ liên tục đâm vào nơi đó vừa nhanh vừa hung bạo làm các tế bào thần kinh của anh muốn tê liệt, tốc độ ra vào càng nhanh người anh nẩy lên mạnh mẽ, đôi mắt ướt á miệng không kiềm được rên rỉ.

"Nhanh....dừng đã....chậm chậm một chút"

Bất ngờ Bá Viễn ôm chặt lấy đầu của Patrick phân thân bên dưới co giật vài cái rồi bắn ra tinh dịch trắng đục sền sệt dính lên người của cả hai, Bá Viễn sau đó thở ra một hơi mệt mỏi dựa vào người Patrick, cậu đưa tay quệt một ít tinh dịch của anh đưa lên miêng niếm thử, cậu cau mài không giống với bạn bè cậu miêu tả lắm có chút đắng nhưng cũng không tồi hoặc là do nó là của một người đặc biệt.

Bá Viễn sau khi cao trào thì mệt mỏi nằm dựa vào Patrick phân thân yểu xìu hậu huyệt co lại một vòng, vô tình siết chặt cậu vẫn còn đang khí thế hừng hực bên trong. Cậu suýt một cái bị anh thắt lại mà trở nên kích thích phân thân dường như lại lớn hơn một xíu, anh cảm nhận được sự thay đổi của vật bên trong mình, mệt mỏi lắc đầu.

Patrick đỡ người anh xuống quỳ trên giường mông nâng cao hai tay bị cậu khoá lại trên đầu hai chân mở lớn, cậu kéo hông ra sau đó dùng tốc độ chậm rãi mài lại lưỡi tình của anh, vách thịt sau một lần động thì trở nên mềm xốp thẳng đi ẩm ướt bao lấy thân côn thịt gân guốc dễ dàng ra vào. Patrick dùng ba nông một sâu, ba lần đâm vào nông một lần chôn sâu hết phân thân làm hai chân anh run rẩy lên từng nhịp phân thân bên dưới cũng từ từ trở nên cương cứng.

"Chậm, Paipai nhanh một chút"

Cậu ghé sát lỗ tay của anh đưa lưỡi ra liếm một đường dài, cắn một rồi thì thầm.

"Nhanh như này sao, em làm vậy có đủ nhanh không, hay như này"

Cậu nói rồi bên dưới lập tức tăng tốc đang nhẹ nhàng thì bất ngờ bị đâm sâu vào bên trong sau từng lời tốc độ lại rõ ràng tăng lên đến độ điên cuồng. Mỗi lần rút ra đều hết cả cây rồi vào hết một lần không chừa khe hở một đợt đều sâu vô cùng tưởng chừng còn sâu hơn đi vào nơi mới. Nhanh đến mức bụng anh nóng hổi cảm giác như bị đâm thủng. Tay chân bủn rủn bị hút cạn sinh lực, phân thân mỗi đợi ra đều kéo theo một ít thịt ruột non nớt đỏ hỏn ra ngoài kẹp chặt nhưng cũng không kịp tiếp xúc với không khí lạnh lâu lại bị phân thân tàn nhẫn đẩy trở lại vào trong.

Rất nhanh cơ thể của anh lại được cậu đem nhún vào biển tình dục lần nữa, nguồn điện dần được tích tụ trong người anh chẳng mấy chốc đã đầy đang muốn tràn ra ngoài.

Cơ thể anh dường như sắp trong chịu nổi cơ sóng này run rẩy lên từng nhịp bên dưới đến thở cũng không bị đứt khúc không tròn. Patrick cũng tìm được khoái cảm mà không ngừng đâm chọc hành động vừa nhanh vừa hung bạo không để anh theo kịp tốc độ. Tay cậu bắt lấy phân thân của anh vuốt ve sau đó đầu ngón tay bịt chặt lại phần lỗ niên đạo. Anh đau nhíu mày lầm bầm mèo nheo với cậu giọng của anh đã nhão ra từ lúc nào từng câu nói mang theo âm mũi muốn bức điên người khác.

"Ah...đừng siết...muốn mau cho anh...bắn"

"Nghe anh"

Tay cậu niết mạnh một cái rồi thả ra phân thân bên dưới nhanh chống bắn ra một lượt tinh dịch phân thân bên trên cùng lúc đè vào điểm mẫn cảm của anh tiếng hét của anh vang vọng khắp căn phòng, sau hai đợt cao trào anh như bị hút cạn sinh lực cả người rơi xuống đệm không động đậy. Mông không nhất cao nổi để tay cậu đỡ nhưng Patrick dường như muốn đến cao trào hành động không ngừng lại thấy anh chân không có sức chống đỡ liên tục run rẩy muốn trượt ngã liền bắt lấy anh xoay người lại. Không rời ra hậu huyệt ôm chặt thân trụ xoay một vòng. Cả người anh nằm dưới giường hai chân mở lớn thành chữ M một chân gác trên vai chân còn lại ngã xuống tay cậu. Sớm đã không còn đủ tỉnh táo mắt anh híp đi như muốn ngủ cả người không còn chút sức lực xụi lơ. Tư thế này phơi bài toàn bộ hậu huyệt đỏ chót nuốt lấy côn thịt khít không một kẻ thở các nếp nhăn bị kéo căng ra như sắp muốn rách đến nơi, miệng ngoài còn đang mấp máy co bóp nhẹ . Cậu dùng ngón tay sờ quanh nơi gắn kết của hai người sau đó ngón tay lần mò kéo ra khe hở nhỏ hiếm hoi đẩy ngón tay vào bên trong sau đó thêm một ngón nữa. Hai ngón tay dài cong đè vách thịt xuống kéo theo hậu huyệt giãn thêm một chút. Cậu nghe tiếng của anh rên rỉ như mèo con nhưng pha lẫn một chút cảm giác đau đớn nhẫn nhịn. Mắt anh híp lại mơ màng cơ thể co né tránh hành động của cậu miệng rên liên tục, âm sắc chịu đựng đau đớn bên trong nó ngày càng rõ ràng hơn cậu thấy vậy liền rút hai ngón tay ra cơ mặt anh cũng thả lỏng ra đôi chút.

Từ trên nhìn xuống cậu thấy cơ thể cả gầy gò của anh nằm mặc phó cho cậu, phần bụng bằng phẳng có chút nhô lên hình thù kì lại cậu nhấp hông di chuyển phần bụng nhô lên cũng di chuyển theo động tác của cậu, Patrick sờ lên điểm gồ đó nhấn nhấn xuống anh liền nhíu mày lại nỉ non.

Cậu chòm người bắt lấy hai cổ tay anh nắm chặt đè ở hai bên rướn người động mạnh hai tay cậu như giữ lại cơ thể anh để không bị từng cú đâm của cậu đẩy đi. Đến giờ phút này anh thật sự không thể rên rỉ nổi nữa cổ họng có chút khô khan không phát ra tiếng. Hành động của Patrick dường nhưng còn hung ác hơn khi nãy liên tục dập vào anh không ngừng nghĩ một giây nào, không bên ngoài bị cậu đẩy vào làm bụng Bá Viễn có chút trướng. Bá Viễn cảm thật sự không thể tiếp nhận lần nào nữa cơ thể sớm đã đạt đến cực hạn rút mòn sức lực.

"Paipai....chậm a chậm....đừng nữa anh mệt...bụng cũng rất trướng....dừng..dừng.."

Giữa cơn vũ bão, Patrick nhướng người hôn anh lưỡi luồn vào bên trong đùa nghịch lúc rời khỏi còn liếm lên vành môi một đường.

"Em còn chưa bắn lần nào anh nhẫn một chút"

Nước mắt trên khuôn mặt anh dường như đã khô lại mắt lại đọng nước lắc lắc đầu, cậu hôn mí mắt của anh rồi má sao đó khắp mặt nhỏ giọng dỗ dành.

"Ngoan, một chút nữa thôi là xong rồi"

Trái ngược với hành động dịu dàng nữa thân trên thì nữa thân dưới của cậu như con sói đói liên tục vồ lấy con mồi mà cắn xé, mạnh đến mức mỏi lần đâm vào người anh phải cong lại tiếp nhận. Hai tay đang nắm cổ tay anh dần thả lỏng rồi di chuyển đến lòng bàn tay mười ngón tay đan xen vào nhau chậc chẽ, anh cũng siết tay cậu thở từng khúc ngắt quãng.

Patrick không biết tại sao lại dữ dội đè vào điểm mẫn cảm của anh, anh lắc đầu điên cuồng. Cậu kề sát mặt anh hơi thở nặng nề.

"Thang Hạo"

Chất giọng trầm thấp gọi cái tên này làm anh run rẩy

"Gọi tên em"

"Paipai a..aa"

"Không phải"

"Ha....Pat... Patrick.."

Cậu cố tình dùng quy đầu đè mạnh xuống điểm yếu bên trong hậu huyệt của anh bằng tốc độ chậm nhất.

"A Hạo Vũ"

Cậu hài lòng dùng hết sức lực của mình mà càn quấy, đong đưa, anh có thể cảm nhận được côn thịt bên trong đang run lên hành động độc ác của cậu làm mông anh đập vào xương hông của cậu đau điến.

"Thang Hạo"

" Thang Hạo"

"Thang Bá Viễn"

"Hạo Vũ, Vũ"

Thêm chục đợt nữa cậu vùi sâu vào trong anh bắn ra anh cũng theo cậu bắn thêm đợt tinh dịch lỏng, từng đợt tinh dịch nóng hỏi tràn ra lấp đầy bên trong anh bụng nổi gồ lên căng cứng trong lúc bắn ra cậu còn cố nhấp thêm vài cái, lần cuối cùng cậu đẩy vào sâu nhất hai hòn bi bên ngoài dường như cũng muốn chui tọt vào trong. Tay anh siết tay cậu cắn môi đón nhận dòng tinh nóng bỏng bên trong.

Cậu sao khi bắn xong kéo phân thân của mình ra ngoài. Nhìn anh, cơ thể vẫn chưa qua đợt kích tình lâu lâu lại co giật nhẹ, hai chân mở lớn sang hai bên run rẩy đến đáng thương không thể khép lại được ở giữa là hậu huyệt đỏ hỏn sưng tấy còn đang mở miệng chưa khép lại được trông như một cái hang nhỏ dòng tinh dịch theo đó chảy ra ngoài trắng phếu, khung cảnh dâm mỹ này làm cậu lại có chút rục rịch. Cậu gọi tên anh nhẹ nhàng

"Anh Viễn"

Không có tiếng trả lời đáp lại cậu là tiếng thở đều đều của anh, Bá Viễn đã ngất từ lúc nào không biết cuộc hoan ái này lấy hết sức lực của anh không tự chủ mà chìm vào giấc ngủ. Patrick cũng nằm giữa hai chân anh mặt dựa vào lòng ngực đang phập phồng nhẹ nhàng mà ngủ thiếp đi.

Buổi sáng theo thói quen Bá Viễn tỉnh dậy cảm thấy sức nặng đè lên lòng ngực nhíu mày mở mắt nhìn thấy cậu đang nằm trên người mình thì giật mình. Đỡ cậu lên bản thân chật vật ngồi dậy cố gắng cấp mấy cũng gỡ được cậu khỏi người mình anh cứ để cậu nằm vậy tay trước xuống ôm ngang hông anh. Mỗi lần cử động Bá Viễn có cảm giác như mình sắp chết nơi rồi cả người đau đớn như bị xe cán qua vậy, thân dưới tê rần không có cảm giác mà ở cái nơi khó nói kia thì đau rát khủng khiếp. Bá Viễn nhíu mày chịu đựng cảm giác nhớp nháp bên dưới vẫn còn bụng trương trương ra.

Bá Viễn đưa tay ra sau tự mình xoa xoa cái eo đau nhức, anh chưa từng nghĩ sẽ phát sinh trường hợp như thế này nên không biết phải làm sao. Nhìn đồng hồ anh mới chợt nhớ ra còn phải lên công ty, cậu cũng phải đến trường. Mặc dù cũng đã không còn sớm, anh cảm nhận được cún con bên dưới đang cự quậy. Đám tóc mềm cọ vào người anh không thôi tay lại ôm lấy eo anh siết mạnh, Bá Viễn khẽ nghiến răng một cái đau đến chảy nước mắt. Xoa đầu chú cún nhỏ này.

"Dậy đi, mau đến trường đã trễ rồi"

Patrick lười nhác lắc lắc đầu giọng nhựa nũng nịu với anh.

"Không đâu ~"

"Trẻ hư không ngoan anh không thương"

Anh bất lực với đứa nhỏ này xưa nay có bao giờ như vậy đâu dù sao cũng phải kéo cậu dậy trước rồi tính.

"Vậy anh có thương em không"

"Tất nhiên Paipai ngoan như vậy mà"

"Không phải em trai"

Bá Viễn hiểu ý của Patrick nói, anh làm như không hiểu không trả lời xoay mặt đi, tay đẩy nhẹ người cậu ra.

"Em mau xuống khỏi người anh đi"

Patrick tuổi thân bĩu môi cứ nghĩ anh sẽ thái độ vì hành động của cậu, nhưng anh lại làm như không có chuyện gì nếu không còn vết tích thì có thể nói đêm qua hai người chỉ ngủ không làm gì cậu cũng tin. Thái độ của anh làm cậu thất vọng, muốn làm loạn lên. Vòng tay ôm chặt lấy eo anh đầu xoa xoa mạnh lên bụng anh.

"Không đâu không muốn"

Bá Viễn muốn khóc rồi, eo đau muốn chết cậu lại dùng lực siết như vậy có thể làm gãy luôn eo anh. Patrick nghe được tiếng rên nhẹ từ người phía trên mới nhớ ra vội vàng ngồi dậy nhìn anh lo lắng.

"Viễn ca có sao không, có đau lắm không em xin lỗi"

Bá Viễn lắc lắc đầu hai chân chậm rãi khép lại lúc đó cơ mặt vẫn ẩn nhẫn vẻ chịu đựng. Anh ngồi bên mép giường đưa tay xoa eo mấy cái thầm nghĩ việc này quá sức với cơ thể già cội này của anh. Chống tay đứng dậy chân vẫn run rẩy không có lực mới đầu anh còn xém ngã ra sàn nhưng vẫn kịp thời giữ thăng bằng. Patrick nhìn anh chật vật muốn đỡ anh mà anh lại gạt tay nói bản thân không có gì không cần phải đỡ.

Bá Viễn từng bước nặng nhọc đến nhà tắm, hai chân vốn không thể khép lại để đi nên trên đường đi tinh dịch còn ở bên trong chưa khô chảy dọc xuống bắp đùi còn rơi trên sàn nhà, anh cảm thấy rất xấu hổ muốn nhanh chóng chạy khỏi tầm mắt của cậu tăng tốc mà chạy vào nhà tắm, còn nói vọng ra.

"Em phải đến trường đó"

Patrick thở dài, chuyện hôm qua không phải vô tình hay cố tình, thật sự lúc đầu cậu không thể điều khiển được hành động của chính mình vốn không suy nghĩ được gì bản thân bị men rượu chi phối nhưng đến lúc thấy anh tự vào vai mình khóc cậu đã thực sự tỉnh táo, dáng vẻ đó của anh cậu chưa bao giờ nhìn thấy. Thật sự lúc đó cậu không nghĩ được gì nhiều nhìn thấy người thương mình khóc đau lòng nhưng lại không muốn dừng lại, thật muốn tự bóp chết chính mình. Nhưng khi Bá Viễn tỏ ra không có gì như thế làm cậu cũng có chút khó chịu trong lòng anh thực sự phủi sạch mọi thứ như vậy sau.

Patrick vừa suy nghĩ vừa dọn dẹp lại đóng quần áo chăn mềm của cuộc hỗn loạn hôm qua không khí trong phòng vẫn còn rất rõ mùi tanh tưởi của tinh dịch. Phải thay mới tất cả thôi.

Bá Viễn đứng trước gương nhìn con người lạ lẫm trong gương, đôi mắt sưng húp còn có chút nhức cổ họng đau rát khô khan làm anh khó chịu đặc biệt là những dấu vết nổi bần bật trên làn da trắng. Anh thật sự không hiểu được bản thân mình tối hôm qua, lại thở dài dù chuyện gì làm cũng đã làm hết rồi có chối cã cũng không được.

Bật vòi nước tưới lên cơ thể anh nhẹ nhàng, nơi phía sau tinh dịch chảy ra liên tục anh khó chịu tay chống lên bồn rửa mặt giữ thăng bằng chân mở rộng luồn tay ra phía sau chạm vào hậu huyệt, vừa đụng nhẹ anh đã phải nhíu mày rụt tay lại, nơi đó bây giờ sưng tấy lên ê ầm ĩ. Nhịn lại cảm giác giác đau Bá Viễn chậm rãi chạm vào vòng cung bên ngoài sao đó hít một hơi nhíu mày cho hai ngón tay vào trong. Từ tối qua hậu huyệt vẫn chưa thể khép lại nên dễ dàng nuốt lấy hai ngón tay anh, Bá Viễn cố gắng chịu đau lấy hết số dịch thể bên trong người mình ra ngoài, phải chật vật cả buổi mới có thể lôi hết những thứ đó ra ngoài hết, một phần đã khô lại cực kì khó rửa.

Cảm giác như vừa trải qua trận tra tấn đỡ lấy cái hông bước ra ngoài vốn nghĩ sẽ đến công ty nhưng với tình hình này không thể rồi. Anh thấy phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ thay mới ra giường thì vui vẻ nằm sắp xuống giường không nhún nhích. Bá Viễn nghĩ đến cảnh bản thân lết cái eo này dọn hết cái phòng thì chẳng khác nào hành hạ anh. Bá Viễn nằm ở đó lười biếng híp mắt nghĩ là cậu sớm đến trường rồi nghĩ lại chuyện tối hôm qua vừa xấu hổ vừa mất mặt, đập đầu vào gối lưng lại truyền đến một trận đau nhức, anh khóc thương cho cái thân già của mình Patrick vốn tuổi trẻ khí thế không chịu nổi.

Bất giác anh cảm nhận được bàn tay ướt lạnh đặt lên eo mình có chút bất ngờ, mùi hương quen thuộc vờn quanh mũi anh. Patrick tắm rửa sạch sẽ ngồi bên cạnh xoa eo cho anh, dáng vẻ khác với con người nũng nịu ban nãy.

"Em còn không mau lên trường"

"Trễ rồi không lên nữa ở nhà với anh"

"Lớn cả rồi chẳng nghe lời anh nữa"

Patrick bày ra vẻ mặt cún con với anh tỏ vẻ đáng thương, Bá Viễn nhắm mắt không nhìn cậu, Patrick không tin anh có thể cưỡng lại sự dễ thương của cậu.

"Anh Viễn~"

"Được rồi không nói em nữa"

Bá Viễn nhắm mắt thưởng thụ cảm giác được Patrick xoa bóp cho đứa trẻ này cũng được việc quá chứ rất thoải mái sau này phải nhờ cậu đấm lưng cho anh dài dài mới được, bình thường ngồi trên công ty rất lâu hết ngày sẽ rất khó chịu lưng đau nhức Bá Viễn không nghĩ mình đã đến tuổi đau nhức xương khớp rồi.

"Chuyện tối qua, em xin lỗi anh đừng trách em được không"

"Không sao cả không trách em đều là người lớn cả rồi, cứ xem như chưa có chuyện gì là được rồi"

Patrick nghe anh nói vậy cổ họng có chút nghẹn, anh thật sự một chút cũng không để tâm đến cảm giác của cậu sao. Vốn đã cạnh nhau từ bé 10 năm qua Patrick vốn đã không xem Bá Viễn là anh trai của mình nữa rồi, có đôi lúc cậu sẽ tự trách chính mình chỉ vì bản thân còn quá non nớt, phải chi cậu có thể đến thế giới này sớm hơn khoảng cách giữa anh và cậu ngắn đi một chút được không. Cậu có thể chạy đến bảo vệ cho anh an ủi anh nhưng cậu tiến đến một bước anh lại lùi lại mười bước chỉ sợ khoảng cách sẽ ngày càng xa. Nhìn anh những năm tháng qua một mình ép buộc bản thân trở thành người trưởng thành rồi từ từ bản thân tự tạo cho mình cái vỏ bọc mạnh mẽ nhưng cái vỏ đó không cho cậu bước vào người bên trong cậu cũng không thể chạm đến. Patrick dừng động tác chút tuy trong lòng có chút tủi thân không nói. Thấy cậu tự nhiên im lặng Bá Viễn bồi thêm một câu.

"Anh lớn rồi chuyện nhỏ, không ảnh đến anh đâu em không cần tự trách"

"Bé còn nhỏ, anh phải chịu trách nhiệm với bé"

Patrick lại giở trò làm nũng với anh, anh bất lực cười trừ .

"Đừng nháo"

"Em rất thích anh, Viễn ca"

Bá Viễn cũng im lặng đẩy tay ngồi dậy đối mặt với cậu lắc đầu, Bá Viễn không muốn chính mình nói những lời này anh sợ sẽ làm tổn thương Patrick, trong lòng anh sớm cũng đã không còn xem cậu là người em trai nhưng dường như có quá nhiều thứ cản trở hai người, cậu còn rất trẻ tương lai còn dài phía trước cơ hội còn nhiều không thể vì người như anh mà cản trở được hơn ba mươi năm qua anh cũng đều chỉ có một mình bây giờ vẫn như vậy. Bá Viễn nhìn cậu thở dài.

"Đừng như vậy nữa, em còn nhiều thời gian bây giờ chỉ là cảm giác nhất thời của em thôi, sau này em sẽ gặp được người khác có đủ khả năng bên cạnh em chăm sóc cho em"

"Anh, anh em không cần người khác anh cũng đã chăm sóc em rất tốt em nghiêm túc với anh, em chỉ cần anh thôi"

"Lớn rồi không còn nghe lời anh nữa, Patrick à chúng ta sớm không có khả năng em đừng cố chấp nữa"

Thấy sự tuyệt vọng trong ánh mắt cậu anh cũng rất đau lòng nhưng sớm cho cậu kết thúc đoạn tình cảm này. Anh vẫn dịu dàng như vậy đưa tay xoa đầu cậu, thành động như ngồi nổ mắt Patrick đã ngận nước nhìn anh. Cậu bắt lấy tay anh.

"Anh em không còn là con nít nữa"

Cậu bất ngờ kéo anh về phía mình ôm trọn anh vào lòng, hơi ấm bao bọc người thương trong lòng ngực của mình.

"Em biết anh tự ti về bản thân nhưng em không để ý nhiều đến vậy, để em bên cạnh bảo vệ cho anh bao nhiêu năm qua anh đã làm nhiều thứ cho em đây không phải em muốn báo đáp mà là cảm giác thật sự muốn bên cạnh anh cả đời, anh có thể đừng nghĩ nhiều được không chúng ta thử một lần đi không cần phải để thế giới ngoài kia chỉ cần em và anh là đủ"

Bá Viễn vốn không phải là người cứng rắn sớm đã vì cậu mà mềm lòng, nằm trong lòng ngực của người kia anh có cảm giác ỷ lại muốn nhiều hơn một chút, cảm giác trước giờ chỉ toàn cho đi chưa bao giờ được nhận lại. Bá Viễn cảm thấy bản thân mình ngốc rồi vỏ bọc bao nhiêu năm bây giờ vỡ rồi. Con người vốn là một vật rất kì lạ miệng nói không muốn nhưng tâm hồn lại rất muốn có được. Bá Viễn lần đầu tiên trong đời nghe theo com tim của chính mình đưa ra quyết định cứ thử đi nếu không bỏ lỡ thì hối hận cũng muộn màng.

"Anh không còn trẻ nữa không có nhiều sự lựa chọn, anh dùng duy nhất sự lựa chọn này cho em"

Thử hỏi tình yêu là gì? Là sự dũng cảm trái tim thấu hiểu nhau giữa hai người để hoà chung một nhịp, yêu một người là điều tuyệt vời nhưng yêu một người mà người ấy cũng yêu mình thì đó chính là món quà lớn nhất mà thượng đế ban tặng cho bạn. Đừng sợ hãi vì một điều gì cả cứ yêu đi, con người mà chỉ cần sống vui vẻ và hạnh phúc là được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro