Phiên Ngoại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mười năm sau.

Nơi cổng lớn của Vân Thâm Bất Tri Xứ đang tập trung rất nhiều đệ tử của tiên môn thế gia. Họ vừa đứng vừa hô to:

"Đem Lam Triệt giao ra đây!"

"Chúng ta muốn Lam Triệt ra đây nói cho minh bạch mọi chuyện."

" Lam Triệt không ra chúng ta xông vào......"

Người tới đều vô cùng tức giận, bọn họ sao lại thất thố như vậy, vậy thì phải hỏi đương sự đã làm ra những chuyện không hay gì, Lam tông chủ trưởng tử —— Lam Triệt, từ nhỏ thông minh hơn người, tài mạo xuất chúng lại rất biết ăn nói, khí chất bất phàm, phúc hắc lại rất được trưởng bối yêu thích, nhưng đáng tiếc lại là một cái "Tra Nam" . Hoặc là đổi cách nói uyển chuyển hơn đó là "Phong lưu đa tình".

Lam Triệt tuổi còn nhỏ nhưng đã có thể "Đùa bỡn" rất nhiều nữ tử, công tử của tiên môn thế gia, thống kê cũng không hết, trong vòng Cô Tô đếm không xuể. Cơ hồ cứ cách mấy ngày liền có nữ tử hoặc thế gia tiểu công tử thậm chí còn có thiếu phụ vì Lam Triệt đòi chết đòi sống, hơn nữa tự sát trước mắt mọi người xác xuất thành công đã đạt tới 2%. Đổi lại người bình thường, đã sớm bị cha mẹ bọn họ tìm tới cửa, nhưng những lúc Lam Triệt kết giao bằng hữu là lúc ngươi tình ta nguyện, nên họ không có lý do để tìm tới đòi công đạo cho con mình. Đáng giận nhất chính là, có bộ dạng cùng thân phận làm đế, mặc dù Lam Triệt là một "Tra Nam" như thế, nhưng vẫn như cũ lớp lớp nữ tử nam tử người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà đưa tới cửa. 

Còn không chỉ như vậy, đêm săn khi ấy hắn có thể triệu hồi toàn bộ tà ám nơi đó dẫn ra tới, chung quanh dán lên phù triện, vây khốn tà ám, cùng Lam gia đệ tử "Chơi". Lúc vấn linh hắn đều phải mang theo âm phù, không biết hắn hỏi như thế nào, làm cho âm hồn kia tức giận tới mức muốn bóp chết hắn. Làm cho sau này hắn vấn linh cũng chưa người nào dám tin......

" Tông chủ nói, ba ngày sau, chắc chắn giao ra Lam Triệt. Thỉnh các vị......"

"Không được, chúng ta liền tại đây chờ các vị giao ra Lam Triệt, nếu không giao ra chúng ta quyết không bỏ qua."

"Đúng vậy......"

"Giao ra Lam Triệt......"

"Giao ra đây......"

Hồi tưởng mấy ngày trước.

Chuyện xảy ra trong một đêm săn, mà đương sự chính là một cô nương bị nhánh cây cắt trúng ngón tay bị thương, Lam Triệt liền đem ngón tay ấy bỏ vào miệng mình, đầu lưỡi tinh tế liếm láp liếm mút lên vết thương ấy.

Nữ tử thoáng chốc gương mặt đỏ bừng, cả người run lên.

Thấy nàng như thế, Lam Triệt thoáng thối lui, nhưng vẫn như cũ đau lòng bắt lấy tay nàng, nói: "Mới vừa rồi...... Mạo phạm.

Nữ tử thẹn thùng cúi đầu: "Cái kia...... Không có việc gì, không biết công tử......"

Lam Triệt đôi mắt lóe lóe đáp lại: " Lam Triệt, ta tên Lam Triệt, cô cũng có thể kêu ta A Triệt." Rũ xuống lông mi đầu rơi xuống nhàn nhạt bóng ma, âm sắc nhu nhu, như tơ lụa nhẹ sát đầu quả tim.

Có lẽ là thanh âm kia quá dễ nghe, ma xui quỷ khiến cô nương liền gọi một tiếng: "...... Lam Triệt."

Sắc chiều chiếu qua gương mặt tuấn tú ấy, Lam Triệt cong mắt mỉm cười, đẹp tới mức làm ai thấy cũng động lòng.

Lúc này một cái huyền y tuấn lãng nam tử bước tới, giữ chặt nữ tử liền kéo đi, "Sư muội, theo ta đi...... muội không chú ý tới kẻ họ Lam đáng đánh kia......"

Lam Triệt nháy đôi mắt vô tội "......"

Kỳ thật, cây kia có độc, ai... tính nói cũng không ai tin......

Đang nghĩ ngợi tới việc cũ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đứng trước mặt hắn.

"A triệt, Trạch Vu Quân bảo con trở về."

Lam Triệt ngẩng đầu nhấp môi cười, bắt tay vói vào ngực, móc ra một tâm vải nhuốm chút huyết sắc cùng bạch anh tuyệt mỹ, "Xôn xao" một tiếng liền mở ra, tấm vải nháy mắt duỗi thân thành một bức sơn thủy đồ cực đẹp, mặt trên rồng bay phượng múa đánh dấu thượng mười mấy vị trí.

Ngụy Vô Tiện khó hiểu: "Đây là cái gì?"

Lam Triệt dùng ngón trỏ sờ sờ mũi, "Hình như là bức sơn thủy đồ của tiền trang do con quản lý, sư phụ nếu không chê, ta đem nó tặng cho người, xem như là hiếu kính ngài."

Ngụy Vô Tiện há to miệng, tự hỏi một lát, buồn bã thở dài: "Ngươi thật là đồ đệ tốt của ta, thật biết gây chuyện cho ta mà, đừng tưởng rằng ngươi hối lộ......"

"Ta cho rằng sư phụ sẽ cao hứng." Lam Triệt chớp chớp mắt, có chút cô đơn rũ xuống, chuẩn bị đem bức đồ thu hồi, lại bị Ngụy Vô Tiện một phen đoạt lại.

Ngụy Vô Tiện cười đem tấm vải thu hồi, "Liền nói sư phụ không tìm được ngươi."

Khách điếm đại môn bị dùng sức đá văng. Một cái nam tử vô luận là y phục hay bộ dạng đều cực kỳ mỹ diễm, hắn một tay dẫn theo chín đại đao, một bộ dáng mệt mỏi rã rời đi đến.

Thiếu niên bạch y như tuyết nắm thoại bản nửa nằm ở trên giường, đôi mắt nửa khép, tươi cười ôn nhu trong suốt nhìn người tới, đau lòng nói: "Ngu công tử, đang tìm đồ quan trọng sao, có cần ta giúp ngươi lấy không."

Ngu công tử không nói hai lời, trực tiếp huy đao bổ tới.

Lam Triệt nhẹ nhàng lắc mình né tránh, vuốt ve thoại bản, nhoẻn miệng cười nói: "Xin lỗi, ta đắc tội với ngươi sao?"

Ngu công tử thản nhiên vứt đao, ngữ khí mang chút uy hiếp: "Đã quên... cũng không sao, ta sẽ khiến ngươi nhớ lại."

Lam Triệt nghĩ nghĩ: "Ngươi trước kia thích ta sao?"

Ngu công tử trì trệ một chút: "Ngươi cảm thấy có không?"

Lam Triệt: "Giữa chúng ta có lệnh của cha mẹ lời của mai mối sao?"

Lam Triệt: "Cái này...... Giống như không có."

Lam Triệt: "Chúng ta trước đây có thề ước "thiên trường địa cữu" sao?"

Ngu công tử lạnh lùng ngước mắt: "Cũng không có."

Lam Triệt mỉm cười: "Nếu đã như vậy, Ngu công tử ngươi có thể đi rồi."

Ngu công tử: "......"

"Nếu biết trước nói chuyện với ngươi là vô nghĩa! Lại tin ngươi nói, Ngu Thành tên ta chấp nhận viết ngược!" thanh đao Ngu Thành hướng phía sau vỏ đao cắm xuống, một phen tiến lên bắt lấy vạt áo Lam Triệt, dùng sức to lớn cơ hồ muốn đem vạt áo xả ra, thon dài đôi mắt nheo lại,

 "Ta mặc kệ ngươi có nhớ hay không, dù sao, ngươi hiện tại liền theo ta đi! Bằng không ta liền giết ngươi!"

Bị bắt trụ cổ áo, Lam Triệt con ngươi nháy mắt tối sầm xuống dưới.

Ngón tay dùng sức kéo tay Ngu Thành ra, khóe môi vẫn như cũ mang ý cười đối hắn nói: "Ngu công tử, nếu chúng ta không thân, ngươi cần gì phải vậy!"

Trong giọng nói có mơ hồ khách sáo, hoặc là nói xa cách.

Ngu Thành tay thong thả buông ra, một chút rũ xuống, biểu tình có chút tiều tụy, nhìn Lam Triệt ánh mắt cũng có chút phức tạp: "Ngươi thật sự...... Cái gì đều không nhớ rõ?"

"Ân, không nhớ rõ." Lam Triệt trả lời thực dứt khoát.

Ngu Thành: "Ngươi không thích ta vì sao lại nhiều lần cứu ta, thay ta dẫn tà ám, ngươi cư nhiên...... Đều đã quên...... Ngươi làm sao dám......"

Cảm xúc bị áp lực ở trong giọng nói, âm cuối rơi xuống lại giống buồn bã thở dài, mang theo không thể diễn tả mất mát.

Lam Triệt: "......" Cứu người còn muốn phụ trách ngươi cả đời?

Phía bên kia.

Lam Cảnh Nghi bỗng nhiên kéo lấy cánh tay của Lam Tư Truy : "Tư Truy, ngươi xem, người kia có phải hay không rất giống A Triệt!"

Lam Tư Truy tập trung nhìn vào: "...... Không phải giống, chính là hắn"

Khi đánh nhau Lam Triệt cũng không ham chiến, vừa định rời đi, đột nhiên con đường phía trước bị người lấp kín...... Loại cảm giác này vô cùng quen thuộc.

Lam Triệt cứng đờ, ngẩng đầu cười mỉa: "Cha......"

Kim Quang Dao nói: "Trong mắt ngươi còn có người cha này sao? Chúng ta không tới, ngươi có phải liền không quay về không......"

Lam Triệt cúi đầu nghe, không dám nhúc nhích: "Không dám."

Kim Quang Dao thở dài: "Thôi, vẫn là để phụ thân ngươi cùng ngươi nói đi......"

Lam Triệt bỗng nhiên ngẩng đầu, cầm tay Kim Quang Dao, hít sâu một hơi: "Cha, ta quá mót, trước đi ra ngoài đã."

Kim Quang Dao: "......"

Không đợi Kim Quang Dao phản ứng, Lam Triệt lập tức liền đi.

Mới vừa bước ra hai bước, giọng nam ôn nhu vang lên: "Con đây là muốn đi đâu?" Trong giọng nói lại ẩn ẩn có vài phần không giận tự uy.

Lam Triệt cong mắt vô hại cười: "Phụ thân cùng thúc phụ như thế nào cũng tới?"

Lam Hi Thần nhìn Lam Triệt một cái càng thêm vô hại cười: "Muốn mang con trở về, cha con một người như thế nào đủ? Vì con ta mời cả Giang tông chủ tới đây......"

Lam Triệt: "Bao nhiêu người?"

Lam Hi Thần nói: "Không nhiều lắm, đủ đối phó con thôi."

Lam Triệt: "...... Phụ thân cùng cha tới là được, hà tất kinh động Giang tông chủ đâu?"

Lam Hi Thần cười nói: "Khó có cơ hội được mang cha con ra ngoài chơi, an toàn quan trọng nhất." Lam Hi Thần nói xong xoay người, "Làm phiền Giang tông chủ cùng Vong Cơ."

Lam Triệt trở tay cầm kiếm, nhắm mắt, hướng ra bên ngoài.

Một lát sau, từ trong khách phòng Kim Quang Dao nghe được một tiếng vang lớn.

Đầu tiên từ cửa sổ tiến vào một người lại quen mắt bất quá, hắn quần áo hỗn độn, trên người còn có vết thương.

Ngay sau đó một người cầm Tử Điện, một người cầm Tị Trần xông thẳng tiến vào, "Ca ca" hai tiếng sau, cửa sổ hoàn toàn bị chia năm xẻ bảy, thảm không thể thảm hơn.

Rồi sau đó Kim Lăng tiến vào, hắn một cái liền gắt gao túm chặt cổ áo Lam Triệt, đồng thời quay đầu đối Giang Trừng nói: "Cữu cữu, mau dùng Tử Điện đem hắn trói lại!"

Lam Triệt lập tức kim thiền thoát xác, lưu loát cởi ra ngoại bào trắng.

Lam Cảnh Nghi mắt thấy Lam Triệt muốn chạy trốn thoát, cũng không rảnh lo nghĩ nhiều, tiến về phía trước một phát, túm chặt đùi Lam Triệt, vội vàng nói: "Nhanh lên a!"

Lam Triệt bị kéo một phát trực tiếp té ngã trên đất, cánh tay duỗi dài, ai oán nhìn về phía Kim Quang Dao: "Cha, cứu A Triệt......" Lam Triệt hai mắt ngậm nước mắt, ánh mắt bi thương thâm trầm, mở miệng chuẩn bị kêu rên......

Kim Quang Dao theo bản năng vươn tay, lúc này, một đôi tay thon dài xinh đẹp của mỹ nam tử nào ấy chặn ngang, cầm tay Kim Quang Dao, hơi hơi có trách cứ chi ý, "A Dao......"

Sau đó, hắn liền thấy Lam Triệt đầu bị một gõ một gõ ấn xuống mặt đất, mềm như bông ngã xuống.

Kim Quang Dao mí mắt giựt giựt, có chút không đành lòng: "Nhị ca, bọn họ thật không phải hiệp tư trả thù sao......" Xuống tay như vậy tàn nhẫn......

Lam Hi Thần ôm lấy eo Kim Quang Dao, ở trên ngọn tóc khẽ hôn: "Không cần lo lắng, nhiều nhất nằm hai ngày thì tốt rồi, vừa lúc chúng ta có thể yên tâm đi dạo."

Kim Quang Dao dựa vào bờ vai của hắn, hạnh phúc "Ân" một tiếng.

Ngoài cửa Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Lam Triệt hơi hơi cúi đầu, trên trán rũ xuống sợi tóc che dấu thanh triệt hai tròng mắt, cực kỳ chua xót nói: "Ta căn bản không làm gì bọn họ cả, ta đều là vì cứu người, các ngươi không cảm thấy ta cũng là người bị hại......"

"Đừng nghe hắn nói vô nghĩa, hôm nay liền phải cho hắn chút giáo huấn." Lời nói ra từ một vị nam tử bị hôn thê bỏ.

"Âu Dương công tử, vị hôn thê kia của ngươi căn bản không thích ngươi."

"Còn không phải bởi vì ngươi."

"Thật không phải, ta liền cùng nàng chỉ nói có hai câu thôi."

"Hảo đi, vậy ngươi nói cho ta biết chuyện lần trước ngươi ở Già La sơn dẫn tà ám đi."

"A, ngươi nói lần đó a, ta là cứu các ngươi a, các ngươi đã chết như vậy nhiều người đều không đối phó được, bất đắc dĩ ta mới ra tay."

"Ngươi nói như vậy chúng ta còn phải tạ ngươi ân cứu mạng."

"Giang công tử quá khách khí."

"Đừng cùng hắn nói vô nghĩa, đại gia cùng nhau thượng!"

Lam Triệt hơi hơi câu môi, trường kiếm như luyện, nắm trong tay hắn nhanh nhẹn phi thường, mấy cái xê dịch, nước chảy mây trôi chi gian thân kiếm đã đâm liền mấy người.

Hắn vọt người, dáng người phiên nhược kinh hồng, thân kiếm tựa một hoằng thu thủy viên hoằng mà chuyển, "Đang đang" vài tiếng, mấy chục người xoay vòng liền bị đánh bay mấy thước, ngã xuống đất kêu rên lại vô lực chiến đấu.

Người nọ thu kiếm, còn mang theo vỏ kiếm, thân kiếm bay về phía sau bình đệ, người đánh lén kêu thảm thiết một tiếng ngã xuống, mấy người theo sau liền đồng loạt té ngã.

Lại xem người nọ, hắn trên mặt hãy còn mang theo vài phần tươi đẹp tươi cười, làm nhân tâm cảm thấy lạnh bất thường.

Kim Quang Dao lo sợ bất an lôi kéo Lam Hi Thần cánh tay, nói: "Như vậy thật sự sẽ không xảy ra chuyện sao?"

Một bên Lam Hi Thần uy qua một quả nho đã lột vỏ, thấy Kim Quang Dao ngoan ngoãn ăn vào, Lam Hi Thần nhấp môi cười nói: "A Dao không cần lo lắng, tuy rằng không cho hắn kiếm mài bén đả thương người là có điểm khó khăn, nghĩ đến người tới cũng sẽ không đối hắn đao hạ sát thủ, nói tóm lại vẫn là công bằng.

Kim Quang Dao: "Nhị ca, ta không phải nói cái này."

Lam Hi Thần dừng một chút, ôn nhu nhìn Kim Quang Dao: "Vậy ý đệ là......"

Kim Quang Dao quay đầu, dùng một loại thực hoài nghi khẩu khí nói: "Ta là cảm thấy hắn như vậy đánh tiếp, có thể hay không thật sự từ trong vạn người thoát thân a...... Hắn đã nhiều ngày tiến bộ thật là đáng sợ, vạn nhất bị chúng ta dạy dỗ thành cái gì thiên hạ đệ nhất, thật đáng sợ a......"
Lam Hi Thần sờ cằm trầm tư nói: "Về vấn đề này thì... Lần sau mời thêm nhiều người tới giúp vậy."

Kim Quang Dao nhíu mày: "Có thể hay không lại quá nhiều......" Dù sao cũng là hài tử chính mình, hạ nặng tay thì vẫn có điểm không đành lòng.

Lam Hi Thần cười: "Ngọc không mài không sáng, A Dao liền không cần nhọc lòng quá nhiều......" 

Một phen ôm quá Kim Quang Dao eo, "A Dao, đừng nhìn, chúng ta trở về thôi."

Kim Quang Dao khó hiểu: "Trở về? Nhị ca có việc sao?"

Lam Hi Thần nhìn hắn cười: "Ân, A Dao, tiểu Cảnh Hạnh nói muốn có thêm một cái muội muội, chúng ta đi nỗ lực lên......"

HOÀN

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro