Thượng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tông chủ, mặt của người?" Tô Thiệp nhìn vết đỏ in hằn dấu tay trên gương mặt trắng nõn của Kim Quang Dao, nhịn không được liền hỏi.

Xoa xoa mặt, Kim Quang Dao cười khổ ra tiếng:

"Mẫn Thiện, đừng đào nữa, đào lâu như vậy còn không tìm được, khẳng định là bị người đánh cắp. Linh lực của bọn họ rất mau sẽ khôi phục. Đến lúc đó cục diện sợ rằng ta không thể khống chế nữa. Địa đạo ngươi đào lần trước ở đâu, chúng ta trước rời đi, ngày sau tính toán kế hoạch chu toàn hơn."

"Cửa vào địa đạo ở bên này, tông chủ, người mau theo ta."

Gió lạnh thổi xuyên đêm, thổi trên mặt băng băng, Kim Quang Dao cả người vô lực mà ngồi ở trong xe ngựa, tuyệt vọng mà mờ mịt mà nhìn ngoài cửa sổ xe nhìn không trung đen kịt, nghĩ đến người kia quyết tuyệt cùng thất vọng đủ loại, một loại cảm xúc khôn kể nảy lên trong lòng......

"Mẫn Thiện, dừng lại một chút." Kim Quang Dao che lại bụng gian nan xốc lên màn xe.

"Tông chủ, người làm sao vậy?" Tô Thiệp vội nhảy xuống xe ngựa, khẩn trương nói.

"Đi y quán."

Nhìn thấy đại phu ngưng trọng thần sắc, Tô Thiệp gấp đến độ qua lại liên tục.

"Đại phu ra sao rồi?"

" Chủ tử nhà ngươi, bôn ba cực khổ lại thêm tâm trạng bi thương, bất ổn, đối với thai nhi ảnh hưởng không tốt, nếu cứ kéo dài tình trạng như thế này, đứa nhỏ này khẳng định giữ không nổi."

Nghe xong lời đại phu nói làm Kim Quang Dao khẩn trương, hiện giờ hắn ngoại trừ Tô Thiệp, lại không quen người nào khác, mẫu thân thi cốt lại không biết tung tích, hiện tại hy vọng duy nhất làm hắn sống sót đó là đứa nhỏ này, nó không thể có việc gì.

Trải qua cơn đau bụng lần này, Kim Quang Dao biết tâm tình của mình đối với hài tử trong bụng có ảnh hưởng lớn tới mức nào, cho nên hắn mỗi ngày đều cưỡng bách chính mình nhớ tới một số sự tình vui vẻ, chỉ cần trong óc xuất hiện thân ảnh Lam Hi Thần, liền lập tức cưỡng bách chính mình nhớ tới những thứ khác, Kim Quang Dao thuê một chiếc xe ngựa tốt nhất, mặt trên có đệm mềm mại, lại bảo Tô Thiệp tìm một cái phu xe có thể đánh xe tốt để cùng đi đường.

"Tông chủ, chúng ta hiện tại đi đâu?"

"Đi An Đông, như thế nào?"

"An Đông? Nghe nói bên đó mùa đông rất lạnh."

"Ân, nơi đó thường xuyên có tuyết lớn, bông tuyết rơi tán loạn, nhưng nghe nói đó là mỹ cảnh nhân gian. Chờ hài tử sinh xong, ta còn muốn trở về tìm thi cốt mẫu thân."

Tô Thiệp gật đầu, "Ân."

"Còn có, ngươi về sau không cần kêu ta là tông chủ, hiện tại không có Kim tông chủ, nếu ngươi không để ý cũng có thể gọi ta là A Dao."

Tô Thiệp trầm tư một lát, "...... Sao lại có thể, ta về sau đã kêu ngươi thiếu chủ đi."

Tới An Đông, Tô Thiệp tìm một cái khách điếm tốt nhất, không gian yên tĩnh, đi vào có cảm giác giống như mình dang ở trong đại hoa viên, làm tâm tình người thập phần thoải mái, mở cửa sổ phòng cho khách, còn có thể nhìn thấy xa xa có một hồ nước ấm áp.

Nơi đây mùa đông thực lãnh, rất nhiều con sông đều sẽ kết băng, duy nhất chỉ có một hồ nước ấm áp, hồ nước xanh đến sâu thẳm, cho nên đến mùa đông mỗi năm, khách đến hồ nước du thuyền đặc biệt nhiều, Kim Quang Dao chỉ ở bên cửa sổ đứng một hồi, liền thích cái địa phương này, chờ ngày hài tử sinh ra, cũng muốn ôm hắn tới nơi này chơi.

Tô Thiệp làm việc năng lực rất nhanh nhẹn, rất nhanh tìm thấy một tòa nhà ở ngoại ô, bên trong có một cái rất lớn sân, có một cây cổ thụ rất cao, lá cây thực nồng đậm, mùa hè ngồi ở phía dưới thực râm mát, trong viện còn có một cái xích đu, nhà ở ánh sáng sung túc, vô cùng sạch sẽ, mà điều để cho Kim Quang Dao vừa lòng chính là phía trước tòa nhà có một rừng cây, đây là thứ mà phố xá sầm uất không có khả năng có được.

Sau khi gian nhà được thu thập ổn thỏa, trở thành một tòa nhà mới, Kim Quang Dao liền dọn tới đây, Tô Thiệp nói hắn quá gầy, nhất định phải hảo hảo bồi bổ, lại đi tửu lầu thỉnh một vị đầu bếp trở về, đầu bếp kia tên gọi Ngô bá, tuổi rất lớn, lại thập phần mạnh mẽ.

Hiện giờ có thêm một tiểu gia hỏa, cái gì đều có điểm cố kỵ, bụng càng lúc càng lớn, Kim Quang Dao mỗi ngày chính là ở trong sân tản bộ đều cảm thấy khó khăn rất lớn, buổi tối có khi ngủ không được, nhìn căn phòng xa lạ, vẫn cảm thấy cô tịch, tuy rằng này nhà ở cũng không chỉ có hắn một người, nhưng cô tịch vẫn là cô tịch.

Lớn bụng, bước đi gian nan, tuy rằng mỗi ngày cứ ngốc tại trong viện rất buồn, rất muốn đi nơi nơi du lãm một chút, nhìn xem nơi đây phong tình cho thoải mái, nhưng bên ngoài người nhiều, Kim Quang Dao sợ một mình không cẩn thận, trốn tránh không kịp, bị người lạ đụng vào, đành phải thành thật mà đóng cửa không ra.

Thời điểm nhàn hạ, lại đánh đàn, nhưng sau này lại không muốn đàn nữa, bởi vì rất nhiều khúc đều do Lam Hi Thần dạy, lúc đánh đàn, luôn là nhớ tới hắn, thẳng đến lúc này, Kim Quang Dao phát hiện ký ức thuộc về hai người quá nhiều, hoàn toàn thẩm thấu đến sinh hoạt điểm điểm tích tích.

Một cái đêm khuya Kim Quang Dao đột nhiên đau bụng, đau đến tới mức bất luận thời điểm nào đều không so sánh được, Tô Thiệp nghe được tiếng kêu, quần áo đều không có khoác, liền lao ra đi tìm bà mụ..

"Máu, băng huyết, hài tử khả năng giữ không nổi, nếu cứ như vậy, hắn sẽ không toàn mạng, các ngươi nhanh quyết định đi." Khi còn mơ mơ màng màng, Kim Quang Dao nhìn đến bà mụ tay đầy là máu, biểu tình gấp đến độ sắp khóc tới nơi.

Tô Thiệp quỳ gối nàng trước mặt mồ hôi đầy đầu, hận không thể dập đầu trước mặt bà mụ.

"Cầu người cứu thiếu chủ cùng hài tử, cầu ngươi, cầu ngươi cứu... cứu bọn họ."

Kim Quang Dao cho dù đau đến ngất đi, cho dù cả người không còn chút sức lực, nhưng cố gắt gao chống đỡ.

" Tô Thiệp, nếu ta chết, đem hài tử đưa đến Cô Tô giao cho Lam Hi Thần, hắn là phụ thân của hài tử, hắn nhất định sẽ đối xử tử tế với hài tử, ngươi nhất định phải đáp ứng ta." Kim Quang Dao bắt lấy tay Tô Thiệp nói.

"Thiếu chủ, đừng nói mê sảng, nhất định không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì." Tô Thiệp không phải bà mụ, nhưng lúc hoảng loạn, hắn tay cũng dính đầy máu tươi.

Kim Quang Dao không ngừng nói chính mình không thể từ bỏ, đây là hài tử của hắn cùng Lam Hi Thần, nhất định phải hắn sống sót, Kim Quang Dao thần chí dần dần mơ hồ, trong óc hiện lên tất cả đều là gương mặt tươi cười của Lam Hi Thần.

"Ra rồi... ra rồi ——" nghe tiếng hài tử tiếng khóc trong nháy mắt, Kim Quang Dao liền ngất đi.

Kim Quang Dao tỉnh lại đã là ngày thứ năm, ôm hài tử ngủ say, nhìn hắn, chỉ chốc lát sau hắn mở mắt, kia đôi mắt tặc lượng tặc lượng, thế nhưng cực giống Lam Hi Thần, Kim Quang Dao ôm hắn cười, vừa vui mừng lại chua xót.

"Thiếu chủ, người mau đặt cho hài tử một cái tên đi."

Kim Quang Dao vuốt ve hài tử tay nhỏ, tiểu gia hỏa liền dùng đôi mắt đen lúng liếng nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt kia sáng trong như một uông thanh tuyền, thấm nhân tâm phi, đáng yêu cực kỳ.

"Kêu A Triệt đi, tự Triệt Triệt."

"...... Hảo."

Bởi vì thân thể suy yếu, Kim Quang Dao ở trên giường ước chừng ngây người một tháng, mới miễn cưỡng có thể xuống giường. Hiện giờ có thể sống lại, đại phu đều nói là kỳ tích, hiện giờ hắn rất muốn ở cạnh hài tử, xem hắn khỏe mạnh trưởng thành, cũng không mong cầu thêm chuyện gì.

Biết Kim Quang Dao thân thể suy yếu, vì cho hắn bổ khí huyết, Tô Thiệp liền nấu rất nhiều món ăn ngon giúp hắn bồi bỏ cơ thể, hơn nữa còn thỉnh đại phu, cơ hồ một xấp ngân phiếu thật dày nhưng lại dùng sắp hết. Kim Quang Dao nghĩ không thể tiếp tục như vậy, ăn mà không làm thì có núi vàng núi bạc cũng sẽ tiêu sạch, vì thế bảo Tô Thiệp cầm bạc đi tìm một cửa hàng kiếm chút cơ hội làm ăn.

Đến khi hài tử được một tuổi, Kim Quang Dao mang theo hài tử đi xuống phố xá dạo chơi, tiểu gia hỏa nhìn thấy đao kiếm liền bắt lấy không buông tay, Kim Quang Dao cảm thấy tiểu hài tử vẫn còn quá nhỏ, không nên chạm vào những đồ vật lạnh như băng, nên bảo hắn buông đao kiếm, liền rời đi. Chính là đã lôi kéo hắn đi rất xa, ấy vậy nhưng hắn vẫn quay đầu nhìn, quay lại mắt nhỏ trừng mắt Kim Quang Dao, tựa hồ còn mang theo vài phần oán khí.

Cơm nước xong, Kim Quang Dao đưa cho tiểu gia hỏa một cái đồ chơi làm bằng đường, lại nhẹ nhàng nhéo một chút khuôn mặt hắn, sau đó bắt tay đặt ở nách, tiểu gia hỏa thế lại cười, Kim Quang Dao phát hiện đứa nhỏ này không thường cười, nhưng cười nhưng thật sáng lạn đến cực điểm, khiến người xem hơi hơi xuất thần, hắn cùng Lam Hi Thần giống đến cực điểm, đột nhiên cảm thấy thực sợ hãi,khiến bản thân nhớ tới nụ cười ấy.

"Lúc phụ thân con cười cũng ấm áp như vậy." Kim Quang Dao nhẹ nhàng vuốt khuôn mặt nhỏ của hắn, hắn chớp đôi mắt nhìn Kim Quang Dao. Hiện giờ hắn càng ngày lại càng giống Lam Hi Thần, làm hắn quên người này liền càng thêm khó khăn.

"Thiếu chủ, tửu lâu có người gây loạn." Lúc trước hai người cân nhắc hồi lâu quyết định mở một cái tửu lâu, chớp mắt đã qua một năm an tường không có việc gì, buôn bán thập phần thuận lợi, tửu lâu làm ăn cũng càng làm càng lớn. Có lẽ là có người nhìn đỏ mắt, đố kỵ.

"Ân, ngươi đi hỏi thăm một chút sở thích của quan viên địa phương, không cần để ý tới bạc, gãi đúng chỗ ngứa. Làm cho bọn họ giúp chúng ta giải quyết."

Tô Thiệp gật đầu ra cửa.

Con người lớn lên ở An Đông có phần hảo sảng cùng thoải mái hơn so với Lan Lăng hay Cô Tô rất nhiều, thiếu một mấy phần nhu uyển, nơi này người người đều thích uống rượu.

Vì đã sống ở đây ít lâu, đôi khi Kim Quang Dao cùng Tô Thiệp cũng sẽ ngẫu nhiên uống một ít rượu, mỗi lần uống lại có thêm tiểu gia hỏa ngồi ở một bên, nóng lòng muốn thử, Kim Quang Dao đổ một chút cho hắn, hắn lại uống, uống xong mặt đỏ bừng, làm Kim Quang Dao nhịn không được hôn hắn một ngụm, không thể tưởng được hắn cũng hôn Kim Quang Dao một cái, còn mơ hồ không rõ mà kêu một tiếng cha, kêu xong mềm mại ăn vạ trong lòng ngực, nói không nên lời ỷ lại. Xem ra về sau còn phải để hắn uống thêm chút rượu.

"Mẫn Thiện, hắn có thể nói." Một khắc kia Kim Quang Dao kích động đôi mắt nhiễm sương mù, nghe xong một từ ấy mới cảm thấy hóa ra hạnh phúc là như vậy.

Tiểu gia hỏa thế nhưng mặt đỏ hồng mà cười, tựa hồ còn có vài phần thẹn thùng, nhưng như vậy tươi cười như một cổ dòng nước ấm ở trong lòng chảy xuôi.

"A Triệt, ngoan, kêu Tô thúc thúc." Tô Thiệp ở một bên hống nửa ngày, hài tử cũng không mở miệng.

"Tửu lâu bên kia như thế nào."

"Quan phủ thu ngân lượng của chúng ta, muốn chúng ta đưa đi mỹ nhân cho họ, tự nhiên thay chúng ta làm việc, những lưu manh kia cũng không dám nữa tới."

Giữa tiết mùa thu, Kim Quang Dao mua rất nhiều đèn lồng màu đỏ, đem tòa nhà trang hoàn vô cùng náo nhiệt, A Triệt cũng đã hai tuổi, ở trong sân vui vẻ chạy tới chạy lui, nhìn thấy hắn cười, cảm thấy thực hạnh phúc, chỉ là đôi lúc khi Kim Quang Dao cảm thấy hắn quá an tĩnh, cười quá ít, cho nên Tô Thiệp cũng thường xuyên ôm hắn đến những nơi hài tử hay chơi, thường xuyên nắm tay hắn đi tới những nơi náo nhiệt trên đường cái.

"Thiếu chủ, hôm nay có muốn đi dạo hội chùa không?"

Nghe được Tô Thiệp nói tiểu gia hỏa ánh mắt đều tỏa sáng

"Vậy đi thôi." Kim Quang Dao không nghĩ cũng biết hài tử hưng phấn tới mức nào, cũng muốn mang hài tử đi ra ngoài nhiều một chút.

Hội chùa rất nhiều người, tiểu gia hỏa hưng phấn, dựa vào chính mình nho nhỏ vóc dáng, nơi nơi đều chạy loạn, sợ hắn lạc đường, Kim Quang Dao dứt khoát đem hắn ôm lên, về sau những nơi những náo nhiệt đông đúc thế này, vẫn không dám dẫn hắn tới, đột nhiên đám người xa xa ầm ĩ lên, hai bên cây đuốc theo thứ tự sáng lên, thiêu đốt ngọn lửa, làm đường phố sáng lên.

"Đây là biểu diễn cái gì?" Tô Thiệp nhịn không được hỏi.

"Cái này mà ngươi cũng không biết, Liễu công tử là người mới tới, hắn chính là mỹ nam tử khó gặp."

"A!" Người phương bắc chỉ vì xem một cái mỹ nam tử mà phải xa hoa, rầm rộ tới vậy sao.

"Tới... Tới..." Đám người bắt đầu trở nên mãnh liệt hơn, lập tức đem Kim Quang Dao vây ở trung gian, cũng nhìn không thấy Tô Thiệp, dùng tay gắt gao che chở hài tử, sợ hắn bị đè nặng, không nghĩ tới trường hợp này oanh động thành cái dạng này, nếu không đánh chết hắn cũng không tới, Kim Quang Dao liều mạng đi ra bên ngoài, phát hiện bên ngoài người càng ngày càng nhiều, căn bản đi không ra đi được, tiểu gia hỏa chớp đôi mắt tựa hồ không nghĩ rời đi.

Kim Quang Dao phí nửa ngày mới có thể thoát khỏi đám người kia, ôm hài tử đứng ở một góc đường cái thở hổn hển. Nghỉ ngơi một hồi, Kim Quang Dao ngẩng đầu tìm thấy Tô Thiệp, muốn trở về sớm chút. Vừa nhấc đầu vừa vặn nhìn đến mỹ nam sườn mặt, quả nhiên là một cái mỹ nam tử khó gặp......

"Chậc chậc chậc, tiểu chú lùn, ngươi chính là càng sống càng tệ đi a, cư nhiên chạy ra xem nam nhân." Quen thuộc thanh âm, quen thuộc giọng điệu, Kim Quang Dao đột nhiên quay đầu lại, dưới ánh đèn Tiết Dương cười như đào hoa đứng ở một bên. Ba năm qua không thấy tên gia hỏa này, giờ phút này nhìn thấy có điểm dường như đã qua mấy đời.

"Thành Mỹ! Ngươi như thế nào......"

"Đừng như vậy kêu ta, ghê tởm." Tiết Dương hơi hơi ngẩng đầu, tỏ vẻ bất mãn.

"Ngươi như thế nào tới An Đông?" Kim Quang Dao cười hỏi Tiết dương, nhìn thấy Tiết Dương cảm giác như gặp lại lão bằng hữu mà đã qua mấy chục năm chưa thấy mặt, cảm giác vui sướng khôn tả.

"Muốn tới thì tới, ta cho rằng ngươi đã chết, không nghĩ tới ngươi cư nhiên trốn ở chỗ này phong lưu khoái hoạt." Tiết Dương nói được vô hạn ai oán, hai mắt càng là tình ý nồng đậm mà nhìn Kim Quang Dao.

"Chúng ta trở về rồi nói sau." Kim Quang Dao thanh âm mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ.

"Ngươi nơi nào nhặt được hài tử? Ném đi. Ngươi thật đúng là, nhặt hài tử còn chọn đứa bé có nét giống những kẻ ở Lam gia, thật là ghê tởm."

Nghe được Tiết dương nói như vậy, tiểu gia hỏa vội vàng ôm Kim Quang Dao cổ.

Kim Quang Dao ôm hài tử tay buộc chặt, "Hài tử là ta sinh."

Nghe được Kim Quang Dao nói, Tiết dương sắc mặt thay đổi đại biến, nhưng thực mau hắn lại cười, "Ngươi xem ta là ngốc tử sao, đây là ngươi sinh? Có quỷ mới tin ngươi a."

"Tiết Dương, ta có từng lừa gạt ngươi chưa, hài tử thật sự do ta sinh." Dứt lời Tiết Dương tay run run.

"Tiểu chú lùn, ngươi thế nhưng cùng người kia sinh hài tử? Thật sự hảo a. Ngươi đã quên Lam gia bọn họ đối với ngươi cùng ta như thế nào sao?" Tiết Dương xiết chặt kiếm trong tay, đầu ngón tay trắng bệch.

"Hài tử không có sai, hắn là hài tử của ta." Kim Quang Dao nhàn nhạt nói, bất quá có điểm không dám nhìn thẳng ánh mắt hàn băng của Tiết Dương, thật lâu thật lâu lúc sau, Tiết Dương đều không có hé răng.

"Ngươi vẫn chưa ăn cơm đúng không, trở về ta nói Ngô bá nấu cơm cho ngươi. Thủ nghệ của hắn thực hảo. Nơi đó đồ ăn đều rất ngon."

"Ta muốn ăn kẹo."

"Ta cho ngươi mua."

Sau khi trở về tiểu gia hỏa đột nhiên buông ra ôm lấy Kim Quang Dao chân cong tay, đi hướng Tiết Dương.

Tiết Dương cúi đầu nhìn nhìn mặt hài tử, biểu tình nháy mắt khắc vạn biến.

"Ngươi là phụ thân con sao?" Tiểu gia hỏa lôi kéo Tiết Dương vạt áo hỏi, ánh mắt mang theo chờ mong. Tiết Dương hơi hơi sửng sốt một chút, sau đó ngồi xổm xuống dưới nói: "Ta chính là phụ thân của con đây."

Vừa nghe lời này, Kim Quang Dao ngạc nhiên đến há to miệng, đang muốn mở miệng sửa cho đúng tránh đi một sai lầm... thế nhưng ...

Tiết dương hung hăng liếc xéo hắn một cái, tựa hồ Kim Quang Dao nếu dám mở miệng, hắn lập tức giết chết đứa trẻ này.

"Phụ thân." Kim Quang Dao còn không kịp mở miệng, A Triệt đã hướng Tiết Dương mở ra hai tay, kêu một câu phụ thân hai tiếng ngọt lịm.

"Ngoan, rót cho phụ thân cốc trà nào?" Tiết Dương ôn nhu mà nói.

"Hảo." Tiểu A Triệt thế nhưng nhanh như chớp mà chạy tới, động tác mau đến mức làm người khác líu lưỡi, đặc biệt là trên mặt cười ngọt ngào, sáng lạn thật sự.

"Tiểu chú lùn, ngươi nói người của Lam gia nếu là hài tử biết nhà bọn họ kêu ta là phụ thân sẽ nghĩ như thế nào, ha ha ha...... Khẳng định sẽ nói hài tử nhận giặc làm cha đi ha ha ha......"

"Ha ha ha Lam Vong Cơ giết ta, hắn cháu trai kêu ta là phụ thân, hắn nghe được có thể tức chết hay không?" Tiết Dương đột nhiên cười đến có vài phần ác độc.

"Phụ thân, uống trà." Non nớt đồng âm truyền đến, Tiết Dương đình chỉ cười.

Nhìn đến hài tử như hiến vật quý mà đem nước trà đưa cho Tiết Dương, Kim Quang Dao trong lòng nói không nên lời, phỏng chừng hắn thật sự cho rằng người này là phụ thân hắn.

"Thật ngoan, tới, hôn một cái." Tiết Dương ngồi xổm xuống, A Triệt thực chủ động đem hắn bên mặt của Tiết Dương hôn một cái, cười đén ngọt ngào, bị Tiết Dương hôn lên mặt, hắn tựa hồ còn không thỏa mãn, lại đem má phải giơ lên, Tiết Dương sửng sốt một chút, lại hung hăng hôn một cái, tiểu gia hỏa không biết là hưng phấn, vẫn là cao hứng, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, chính là kia đôi mắt cũng phát ra ánh sáng, cao hứng phấn chấn bộ dáng như vậy Kim Quang Dao lại chưa bao giờ gặp qua.

"Phụ thân, ôm A Triệt một cái." Một lúc sau, A Triệt lại mở ra hai tay muốn Tiết Dương ôm hắn, hắn hiện tại hơn hai tuổi, đã không thích người khác ôm hắn, ngày thường ít cho ai ôm mình, để cho người khác nắm tay mình còn khó huống chi là ôm hôn hắn như vậy.

"Hảo, phụ thân ôm A Triệt đi chơi." Tiết Dương nói xong một tay đem A Triệt bế lên, thậm chí lập tức đem hắn hướng lên cao xoay một vòng, hắn khanh khách mà cười đến hoan, tiếng cười mang theo cực cường sức cuốn hút, làm cho cả không trung đều trở nên trong sáng lên.

Tô Thiệp ở một bên ngơ ngác mà nhìn, tựa hồ còn chưa hoãn lại đây.

Kỳ thật nhìn đến hài tử như vậy vui vẻ, Kim Quang Dao đôi mắt có điểm ẩm ướt, trước kia vẫn luôn cảm thấy đứa nhỏ này không đủ thoải mái, quá an tĩnh một chút, nhưng hôm nay mới phát hiện hắn một chút đều không an tĩnh, cái miệng nhỏ không ngừng động, một hồi kéo Tiết Dương xem trong viện hoa cỏ, một hồi kéo Tiết Dương tham quan phòng ngủ, Tiết Dương cũng thật là một cái ngoan đồng, mang theo hắn chạy đông chạy tay, một hồi thượng phòng, một hồi bò tường, hai người chơi vui vẻ vô cùng.

Có Tiết Dương ở, Kim Quang Dao cơ hồ mỗi ngày đều nhìn không thấy hài tử, như thế cũng hảo, vừa lúc hắn cùng Tô Thiệp thương lượng về việc mở tửu lầu.

"Thiếu chủ, Đỗ công tử kia hôm nay tới ba lần, ngươi xem......" Tô Thiệp đã đi tới, mà Đỗ công tử cũng đã đi tới, hắn từ lúc đứng ở cửa phòng nghe Kim Quang Dao cửa đàn một khúc, liền mỗi ngày đều tới đây.

"Mạnh công tử hữu lễ, hôm nay tiểu sinh đem qua cho Mạnh công tử một khúc nhạc, thỉnh công tử chỉ giáo." Đỗ công tử lớn lên ôn tồn lễ độ, thanh âm cũng tinh tế, là một cái nam tử ôn nhu, Kim Quang Dao đã để hắn ăn vô số lần bế môn canh, nhưng hắn vẫn làm theo ý mình, nhìn không ra hắn nhu nhu nhược nhược bộ dáng, thế nhưng dai dẳng không dứt.

"Đỗ công tử có lễ, Mẫn thiện mời trà." Kim Quang Dao cầm hắn phổ khúc nhẹ nhàng đàn lên, đàn được một nửa liền ngừng lại, bởi vì tiếng đàn triền miên bi ai như khổ sầu vô tận.

"Đàn cái gì vậy? Ồn muốn chết." Không biết khi nào, Tiết Dương ôm A Triệt xông ra.

" A Triệt mang cha qua bên kia chơi, phụ thân một hồi liền đi qua." Tiết Dương nói xong, đem hài tử thả xuống dưới.

Đỗ công tử nghe được lời nói của Tiết Dương, sắc mặt đột biến, tên gia hỏa này là cố ý chăng?

"Thành Mỹ, ở đây không có chuyện của ngươi."

"Ngươi không tránh ra, ta liền giết hắn." Tiết Dương mỉm cười nhẹ giọng nói.

Không biết Tiết Dương đối với Đỗ công tử nói cái gì? Bất quá hắn lời nói độc miệng phỏng chừng sẽ không nói ra có cái gì hay ho, lòng có điểm bất an.

"Cha, đi thôi..." A Triệt chỉ vào nóc nhà, liền chờ Kim Quang Dao dẫn hắn bay lên đi, Kim Quang Dao lắc đầu nói quá cao. Tiết Dương tới đứa nhỏ này tính tình cũng biến dã. Nhìn thấy Tiết Dương tới, mở ra hai tay triều Tiết Dương tiến lên, một bên hướng tới hắn kêu một tiếng phụ thân, thanh âm kia cũng quá vang dội, tựa hồ sợ người khác không biết hắn có phụ thân.

Tiết Dương một tay đem hắn bế lên tới, sau đó hôn mấy lần, Đỗ công tử nhìn nhìn, cuối cùng vẫn là bỏ đi, lúc đi ủ rũ cụp đuôi, đã không còn thần thái khi tiến vào, chỉ là đi tới cửa còn quay đầu lại nhìn Kim Quang Dao liếc mắt một cái liền rời đi.

Tiết Dương đem A Triệt mang lên nóc nhà, sợ tới mức Kim Quang Dao tâm đều nhảy ra tới, vội vọt qua đi.

"Hắn mới hai hơn tuổi, ngươi như vậy sẽ dọa hư hắn." Thanh âm mang theo trách cứ.

"Có ta ở đây, còn sợ quăng ngã nhi tử ngươi, ngươi đem hắn nuôi như nữ nhi hay sao?" Tiết dương bất mãn nhìn hắn một cái.

Hai người chơi chán rồi, lại chạy đến bên ngoài bìa rừng cây leo cây, trong chốc lát lại truy đuổi nhau, Tiết Dương ở phía trước, A Triệt ở phía sau đi, Tiết Dương giả vờ ngã xuống đất, A Triệt một phen bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, hai người trên mặt đất lăn lộn, tiếng cười thỉnh thoảng quanh quẩn ở bên tai, trường hợp này thật sự ấm áp thật sự, ấm áp đến làm người đôi mắt ẩm ướt.

Chơi một ngày, A Triệt phỏng chừng là mệt cực kỳ, một hồi ở trong lòng ngực Tiết Dương ngủ rồi, trên mặt treo một nụ cười ngọt ngào, cái trán thấm đẫm mồ hôi, Kim Quang Dao nhẹ nhàng giúp hắn lau xoa, sau đó hắn thay đổi một quần áo mới, phỏng chừng thật là mệt muốn chết, sau khi đổi y phục xong xuôi, hắn thế nhưng còn không có tỉnh lại, đã lâu lắm rồi tiểu hải tử này chưa ngủ trầm đến như vậy.

"Ta cái trán cũng có mồ hôi, tiểu chú lùn, ngươi như thế nào lại không giúp ta lau qua, liền vội vàng lo cho con ngươi. Ngày mai ta liền đem hắn mang đi ra ngoài ném." Tiết Dương giống một cái vô lại hài tử bất mãn nói. Kim Quang Dao cười cười không có để ý đến hắn.

Cuộc sống trải hạnh phúc mà bình đạm, ban ngày đọc sách đánh đàn, bồi hài tử chơi, buổi tối xem sổ sách, Kim Quang Dao cảm thấy đời này như vậy qua đi xuống cũng khá tốt, thẳng đến có một ngày có mấy cái hàng xóm hắc mặt mang hài tử tìm tới cửa nhà. Nói A Triệt hôm nay vô thanh vô tức đánh hài tử nhà bọn họ, kéo ra y phục của hài tử, phát hiện cẳng chân, cánh tay có chút xanh tím, tựa hồ bị người véo quá, thậm chí trên cánh tay còn có dấu răng, A Triệt tránh ở phía sau Kim Quang Dao, không chút động tĩnh.

Kim Quang Dao đảo hút một ngụm khí lạnh, thật sự không tin hài tử chính mình thân sinh, lúc nào cũng ngoan ngoãn nghe lời sẽ đánh người, Kim Quang Dao kéo ra y phục A Triệt , phát hiện hắn bắp chân xanh tím làm cho người ta sợ hãi, tựa hồ hắn cũng bị người ta đánh cũng không ít, mấy hàng xóm vừa thấy cái này, cũng có điểm ngượng ngùng, mang theo hài tử rời đi, bất quá trước khi đi, mấy hài tử đó đều nói A Triệt đánh bọn trẻ trước.

"Bọn họ có phải vu oan con?" A Triệt lắc lắc đầu.

"Nói cho cha biết, vì sao lại đánh người?" Kim Quang Dao áp xuống lửa giận, mềm nhẹ hỏi hắn.

Kế tiếp bất luận Kim Quang Dao lại hỏi như thế nào, hắn vẫn ngậm miệng không hé răng, Kim Quang Dao cầm lấy tay nhỏ của hài tử hung hăng đánh một chút, kết quả tay nhỏ đánh đỏ, hắn vẫn không hé răng, làm cho Kim Quang Dao vừa tức lại chua xót.

"Con không nói, cha không cần con nữa." Kim Quang Dao xoay người trở về phòng, không hề nhìn hắn, không nghĩ tới tiểu hài tử vừa nghe đến lời này, oa một tiếng khóc, sau đó gắt gao ôm lấy chân Kim Quang Dao.

"Bọn họ mắng A Triệt là dã loại, A Triệt hiện giờ có phụ thân bọn họ vẫn nói như vậy." Nghe được lời này Kim Quang Dao giống như sấm đánh đứng ngốc ở một bên, hiện tại A Triệt cùng chính mình khi còn nhỏ có cỡ nào tương tự, Kim Quang Dao trong nháy mắt nói không nên lời chua xót.

"Sao vậy? Ta đi ra ngoài một hồi, ngươi như thế nào đem nhi tử ta khóc lóc." Tiết Dương ngồi xổm xuống ý đi ôm hài tử, chính là A Triệt lại gắt gao ôm lấy Kim Quang Dao không bỏ.

"Mẹ nó, tiểu chú lùn, ngươi có thể dỗ thằng bé không, khóc đến lòng ta phiền."

Sau khi được Kim Quang Dao, hài tử ngủ, nhưng khóe mắt còn mang theo trong suốt nước mắt.

Biết được nguyên do, Tiết dương câu môi cười, "Ngày mai ta liền đi đem mấy nhà kia biến mất."

"Thành Mỹ, đừng làm bậy."

Vài ngày sau là sinh thần Kim Quang Dao, ba người vây ở một chỗ uống rượu. Tiết Dương cũng đổ một ly rượu cho hài tử, tiểu gia hỏa nhìn thấy chén rượu liền ngọt ngào cười, thực mau liền uống xong rồi. Tiết Dương lại muốn rót thêm một chén, bị Kim Quang Dao ngăn lại.

"Cứ cho hắn uống một chén, không chết người nỗi đâu."

"Lại uống một ngụm rồi ngủ, không được uống nữa."

Hài tử thực nghe lời, thật sự lại uống một ngụm liền ngủ, nho nhỏ thân thể ăn vạ Kim Quang Dao trong lòng ngực, ngủ đến thập phần thơm ngọt, nhưng tiểu gia hỏa này chỉ là mặt ngoài ngoan, buổi sáng ngày hôm sau, nhìn thấy mọi người còn chưa tỉnh rượu, liền đem bầu rượu uống lên.

Buổi sáng sớm, nhìn thấy tiểu gia hỏa mặt đỏ hồng, đến gần ngửi được nồng đậm hương rượu, Kim Quang Dao mày liền bắt đầu nhíu lại, hắn tối hôm qua chỉ uống một chút, ngủ một giấc không thể mùi rượu lại nồng như vậy, nhìn nhìn liền nhớ ra bầu rượu tối hôm qua, hôm nay liền tìm không thấy, Kim Quang Dao lập tức luống cuống, hắn còn nhỏ như vậy, nếu thân thể chịu không nổi làm sao bây giờ?

" A Triệt, có phải con uống hết bầu rượu kia không?" Kim Quang Dao nghiêm khắc nói. A Triệt nhút nhát sợ sệt gật gật đầu, sau đó đem hắn bàn tay chủ động mà đưa tới, thái độ nhận sai cực kỳ thành thật, làm cho Kim Quang Dao có điểm không đành lòng. Kim Quang Dao nhẹ nhàng đánh bàn tay nhỏ của hắn một chút, hắn đáng thương hề hề mà nhìn Kim Quang Dao, không dám đem tay thu về.

"Về sau cha không cho phép không được uống lên!" A Triệt đột nhiên gật gật đầu, mặt hồng hồng, cặp kia đen lúng liếng đôi mắt không có một chút men say, tửu lượng hảo đến kinh người, cái này làm cho Tô Thiệp hổ thẹn đến mức đào một cái động đem chính mình chôn.

"Mới sáng sớm ồn muốn chết, ngươi như thế nào liền đánh hài tử, uống chút rượu thì có làm sao. Ta khi còn nhỏ còn không uống được rượu đây. Ta để hắn uống, ngươi hỏi tội ta đi. A triệt, chúng ta đi, đi ăn cơm, không cho cha ngươi ăn." Tiết Dương nói liền duỗi tay đem hài tử túm qua, khiêng đến trên vai mang đi. Làm cho Kim Quang Dao dở khóc dở cười, đứa nhỏ này, không thể để cho Tiết dương dẫn đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro