Hi Du Hoa Tùng 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lưu Phong nhìn Đình Nhi hai má đỏ bừng, trong lòng hắn không khỏi cảm thấy đắc ý.Đàn bà ai cũng giống nhau. Tóm lại đều thích được người khác tán dương.Điều này thì cho dù là ở thời đại nào cũng vẫn là chân lý.

Lưu Phong lúc trước không bao giờ tin vào sự chung tình cả, nhưng hôm nay nhìn thấy nữ tử giống người yêu của mình kiếp trước, trong lòng hắn ít nhiều đã có sự thay đổi.

Hắn quyết định sẽ cật lực chinh phục Đình Nhi trong thời gian ngắn nhất.

“Đình tỷ tỷ, tất cả những lời ta nói đều là xuất phát từ đáy lòng mình.Người mới biết đệ chưa lâu nên không biết khuyết điểm lớn nhất của đệ chính là không biết nói dối, có sao nói vậy.” Lưu Phong sắc mặc nghiêm trang, từ tốn nói.

Đình Nhi thấy bộ dạng của hắn như vậy cũng có chút thương hại, không nhìn được cười hì hì:

- Ta biết rồi, tạm thời có thể tin ngươi.

Lưu Phong nghe vậy nhất thời cảm thấy mừng rỡ trong lòng.Hắn thầm nghĩ tại thời cổ đại này, nữ nhân quả thực là đơn giản, chỉ cần nói ngọt ngào vài câu là có thể câu dẫn, không như phụ nữ của thời hiện đại, muốn câu dẫn cũng phải bỏ ra rất nhiều công sức mới được.Năm đó hắn phải bỏ ra hơn một tháng cùng rất nhiều tiền bạc và công sức mới có thể tán tỉnh được nàng.

“Không xong rồi, bây giờ đã không còn sớm nữa, sư tôn nhất định sẽ trách phạt.” Lưu Phong vốn đang định tiếp tục trêu đùa, không ngờ Đình Nhi sắc mặt biến đổi, lập tức vội vã trở lui.

“Đình tỷ tỷ, người không thể ở lại thêm chút nữa hay sao?” Lưu Phong nhất thời cảm thấy quyến luyến, chưa muốn nàng trở về.

Đình Nhi khẽ cắn môi, đoạn nói:

- Đệ đệ, hôm nay sợ rằng không được, ta về trễ nhất định sư tôn sẽ trách tội.Như vậy đi, sau này có thời gian ta sẽ đến Hàn Nguyệt thủy đàm tìm ngươi chơi đùa.

Vừa dứt lời, Đình Nhi khẽ lay động thân mình, chớp mắt đã biến mất.

Mấy ngày sau, quả nhiên là Đình Nhi không thất tín, mỗi ngày vào lúc hoàng hôn đều đến Hàn Nguyệt thủy đàm gặp hắn.

Hắn dốc hết kinh nghiệm tán gái đã tích lũy từ kiếp trước đem ra sử dụng, lại thêm bản thân lớn mật, bạo gan. Mười ngày sau hắn đã có thể nắm tay Đình Nhi.

Một tháng sau, Lưu Phong lúc này đang giảng giải lại chuyện tình bi thảm của Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài cho Đình Nhi nghe.

Đúng như hắn dự tính, tại thế giới cổ đại này vốn chưa bao giờ có một thiên tình sử đẹp như vậy.Đình Nhi nghe xong , không khỏi dâng lên một cảm giác cảm động, thương xót đối với thiên tình sử này.

Lau đi nước mắt còn đọng lại trong khóe mắt, Đình Nhi cảm thấy có chút đau lòng, thân thể bất giác cảm thấy run rẩy, đúng như tính toán của hắn, thừa những dịp như vậy, hắn quả nhiên là có thể nắm tay nàng rất lâu.

Ngẩng đầu lên, hai con ngươi đen láy của nàng nhìn hắn, ôn nhu hỏi:

- Tại sao hai người yêu nhau như vậy, cuối cùng lại không đến được với nhau?

“Chúng ta cũng đã từng yêu nhau mãnh liệt, nhưng cuối cùng cũng phải xa nhau mãi mãi, ngay cả cơ hội hóa thành bướm cũng không có…..

Lưu Phong nhất thời cảm thấy buồn bã, hắn nghĩ đến sự tình kiếp trước, không khỏi cảm thấy đau nhói tâm can.

Nhìn Lưu Phong khuôn mặt trở nên tái nhợt, Đình Nhi nhất thời cảm thấy luống cuống, nàng không biết vừa rồi nàng đã nói sai điều gì mà làm cho Lưu Phong trở nên như vậy.Thậm chí có thể dễ dàng nhận thấy sự thống khổ của hắn.

“Lão tặc Thiên, tất cả mọi chuyện chính là do lão tặc Thiên gây ra.” Lưu Phong nghiến răng, đầy phẫn hận mà nói.

Đình Nhi kinh hãi vội lấy tay bịt miệng hắn lại, hoảng sợ nói:

- Đệ đệ, không được nói bậy, có thể sẽ bị báo ứng đấy.

Thân là người tu đạo nên Đình Nhi đương nhiên là không dám nói như vậy. Theo nàng thì Lưu Phong nói như vậy chính là đại nghịch bất đạo.

Một lúc sau Lưu Phong phục hồi lại tinh thần, trên khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười gian xảo, nhìn Đình Nhi nói:

- Đệ chỉ là tùy tiện mà nói ra thôi, tỷ tỷ không cần lo lắng.

Đình Nhi nghiêm mặt nói:

- Cử đầu ba thước đều có thần minh, đệ đệ sau này nhất thiết không được nói lung tung nữa đâu đấy.

Cử đầu ba thước có thần minh!

Lưu Phong đối với chủ nghĩa duy vật thì hiểu rất rõ, bất quá đối với chủ nghĩa duy tâm thì hắn tuyệt không thể tin được, nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng của Đình Nhi , cuối cùng hắn cũng cam đoan một câu:

- Đình tỷ tỷ yên tâm, sau này đệ sẽ không nói bậy bạ như vậy nữa.

Ngày lại qua ngày, tình cảm giữa hai người ngày càng gần gũi, thân thiết hơn.Đình Nhi vốn là típ người đa sầu đa cảm, thiện lương ôn nhu cho nên đối với người nói năng hấp dẫn, kiến thức phong phú rộng lớn như Lưu Phong, nàng quả thật là có một chút si mê hắn.

Mỗi ngày vào lúc hoàng hôn buông xuống, Lưu Phong đều kể chuyện tình yêu kiếp trước cho nàng nghe, chuyện về Ngưu Lang Chức Nữ, chuyện La Thước Âu và Chu Lệ Diệp…Mỗi lần được nghe những chuyện tình yêu bi thảm như vậy, Đình Nhi đều dựa vào vai Lưu Phong mà cảm than, nàng cảm thấy thật bất công cho những đôi uyên ương yêu nhau mà phải đau khổ như vậy.

Hôm nay Lưu Phong lại kể cho Đình Nhi nghe Hồng Lâu Mộng.Chỉ là hắn không nói cho nàng biết kết cục của Lâm muội muội và Bảo nhị gia như thế nào.

“Đệ đệ, mau nói cho ta biết cuối cùng Đại Ngọc và Bảo nhị gia có đến được với nhau hay không?”

Tất cả các câu chuyện mà Lưu Phong kể cho nàng nghe đều có một kết thúc bi thảm, lần này Đình Nhi tin chắc rằng kết thúc chuyện tình của Lâm Đại Ngọc và Bảo nhị gia cũng như vậy.

Lưu Phong lãnh đạm nói:

- Kết thúc câu chuyện tình yêu này chính là một đại bi kịch.

“Đại bi kịch?” Lưu Phong nói ra điều này quả đúng như dự liệu của nàng, nàng hiểu rằng, Đại Ngọc và Bảo nhị gia tất sẽ không thể đến được với nhau.

“Đình tỷ tỷ, nếu người là Lâm Đại Ngọc thì người sẽ lựa chọn tình yêu của mình hay là chịu sự cưỡng ép của gia đình mình?” Thật ra mục đích mấy ngày nay Lưu Phong kể Hồng Lâu Mộng cho Đình Nhi nghe chính là vì mục đích này.Tình cảm của hắn và Đình Nhi ngày càng tiến triển tốt hơn, song hắn cũng lo lắng sự tình của hắn và Đình Nhi sẽ bị sư môn hai người phản đối.Lưu Phong là người hiện đại đương nhiên hắn sẽ không khuất phục nhưng Đình Nhi dù sao cũng là một nữ tử của thời cổ đại vẫn còn có nhiều suy nghĩ lạc hậu, cổ hủ, do đó hắn mới kể câu chuyện này mong có thể đả thông được một ít quan niệm, tư tưởng của Đình Nhi.

“Nếu ta là Lâm muội muội, ta nhất định sẽ gác bỏ tất cả để bảo vệ tình yêu của chính mình.” Hoàn mỹ chính là cái đích mà tình yêu luôn hướng tới.Đình Nhi mặc dù là nữ tử của thời cổ đại, tuy nhiên lúc này tư tưởng cũng bị Lưu Phong tác động vào không ít, đối với tình yêu, nàng tuyệt đối sẽ giữ vững lập trường của mình.

Nghe Đình Nhi nói như vậy, Lưu Phong bất giác nở một nụ cười, hắn cảm thấy mình quả thật chính là một thiên tài.

Ngày hôm nay, cũng như mọi ngày, Lưu Phong và Đình Nhi lại gặp nhau tại Hàn Nguyệt thủy đàm, hai người cùng ngồi ngắm nhìn bầu trời lúc hoàng hôn.

Đột nhiên một tiếng hừ lạnh lùng truyền đến.Một đạo thân ảnh nhẹ nhàng đáp xuống .

“Đình Nhi, chẳng lẽ ngươi đã quên mất lời dặn dò của sư tôn?”

Đình Nhi vội vàng cúi đầu, cung kính nói:

- Sư tôn bớt giận, đệ tử biết tội, xin sư tôn cứ trừng phạt đệ tử.

Lưu Phong quan sát chỉ thấy người mới xuất hiện là một đạo cô rất đẹp, mắt môi đẹp như tranh vẽ, khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng, dáng bộ khoan thai nhàn nhã.Lưu Phong nhìn thấy, nhất thời tức ngực, cổ họng khô rát, hô hấp rất khó khăn.

Đạo cô liếc mắt nhìn Đình Nhi, nói:

- Biết tội là tốt rồi, hôm nay trở về nhất định ta sẽ nói với chưởng môn sư huynh, xử phạt ngươi.

Lưu Phong nghe đạo cô trách phạt Đình Nhi, bất giác trong lòng quýnh cả lên, nói:

- Ngươi, ngươi…dựa vào cái gì mà dám trách mắng Đình Nhi như vậy, nàng ta chỉ là cùng ta nói chuyện, ngoạn thưởng phong cảnh, có làm điều gì sai trái đâu?

“Nói chuyện, ngắm phong cảnh?” Đạo cô nghe Lưu Phong nói như vậy, liền nghĩ lại cảnh tượng mà mình nhìn thấy.Nói chuyện, ngắm phong cảnh, lâu lâu lại vòng tay ôm một cái, quá đáng nhất là tay của Lưu Phong cứ đặt lên phía trên cặp mông tròn trĩnh của Đình Nhi mà vuốt ve.Hơn nữa tiểu nha đầu này cũng không hề phản đối.Đạo cô thấy vậy đương nhiên là nổi giận lôi đình.Bà rõ ràng là rất kinh ngạc.Đồ đệ của bà bình thường đối với nam nhân hết sức lạnh lùng, ngay cả đồng môn sư huynh đệ nhìn nàng vài lần, nàng cũng không vui.Hôm nay không lẽ là mặt trời mọc hướng tây? Sỉ nhục, thật là đại sỉ nhục.Đệ tử của bổn Tiên tử không ngờ lại bị một tên vô lại dụ dỗ.

Đạo cô liếc mắt qua nhìn hắn, đánh giá sơ qua con người của hắn, đoạn nói:

- Bổn tọa đang giáo huấn đệ tử, ngươi là cái thứ gì mà dám xen vào?Nếu không phải ta nể mặt Tần Thủy Dao thì cũng không bỏ qua cho ngươi đâu.

Mặc dù bà ta không biết lai lịch của Lưu Phong nhưng có thể xuất hiện tại Hàn Nguyệt thủy đàm , không cần suy nghĩ cũng biết đây chính là người của Phiêu Hương cốc.

“Đình Nhi, chúng ta đi.”

Đạo cô hừ lạnh một tiếng, sắc mặt hết sức giận dữ.Mấy ngày gần đây bà ta thấy Đình Nhi hết sức lạ lùng, không biết vì nguyên nhân gì. Hôm nay lén theo dõi nàng, cuối cùng cũng biết được nguyên nhân.

“Đứng lại, không được đi.”

Lưu Phong mặc dù biết đạo cô này không phải là người dễ trêu vào nhưng hắn nghĩ tới Đình Nhi khi trở về chắc chắn bị phạt nặng, trong lòng không khỏi sốt ruột lo lắng.

“Vãn bối cầu xin tiền bối không nên trách phạt Đình tỷ tỷ, sư phụ dù cho có nghiêm khắc như thế nào đi nữa cũng không nên vô duyên vô cớ mà trách phạt đệ tử của mình.” Lưu Phong lúc này cũng biết đạo cô chính là sư phụ của Đình Nhi cho nên ngôn từ của hắn mặc dù cũng có chút kích động nhưng cũng rất cung kính lễ phép.

Tuy nhiên đạo cô nghe vậy, lập tức xoay người lại quát lên:

- Câm miệng, bổn tọa làm việc tự nhiên có đạo lý, không tới lượt ngươi xen vào.

Lưu Phong cố kìm chế lửa giận đang bốc lên trong lòng, cung kính nói:

- Vãn bối không phải là muốn xen vào nhưng Đình tỷ tỷ quả thật là vô tội, xin người không nên trách phạt nàng.

Đình Nhi đứng một bên, lòng dạ rối bời, không dám lên tiếng, chỉ còn biết cách dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn dừng lại, nếu không ắt sẽ xảy ra chuyện lớn.

Lưu Phong rất thông minh, đương nhiên có thể hiểu được ánh mắt của Đình Nhi, bất quá hắn là một người hết sức bướng bỉnh, một khi đã làm, tuyệt đối không thay đổi ý định của mình.

“Thật là cuồng vọng.” Đạo cô một lần nữa bị Lưu Phong lần lữa chọc giận, hoàn toàn muốn ra tay thu thập tên vô lại này, bất quá suy nghĩ thấu đáo thì cũng không muốn làm lớn chuyện nên chỉ hét lên:

- Bổn tọa làm việc không cần người khác phải dạy bảo.Nếu ngươi tiếp tục còn lải nhải lắm lời thì đừng trách ta.Ngay cả Tần Thủy Dao có mặt ở đây cũng không có quyền can thiệp vào chuyện của sư môn chúng ta. Ngươi là cái thứ quái quỷ gì chứ.”

“Xú đạo cô, ngươi tưởng ta dễ hù dọa lắm hay sao?Thật là vọng tưởng. Đừng hòng hy vọng ta im miệng.”

Đình Nhi lo lắng sư phụ của mình sẽ làm chuyện bất lợi với Lưu Phong, vội vàng khuyên nhủ:

-Đệ đệ, ngươi mau trở về đi, ta sẽ không sao đâu.Sư phụ tốt với ta lắm. Có trách phạt một chút cũng không có vấn đề gì cả.

“Đệ đệ?” Đạo cô nghe Đình Nhi xưng hô với hắn như vậy, nhất thời nộ hỏa bốc lên mắng:

- Nghiệt đồ, xem ra ngươi đã quên hết sự dạy bảo của ta. Hôm nay nhất định phải trừng trị ngươi.

“Trừng trị!” Lưu Phong nghe vậy, trong lòng càng như lửa đốt, nghĩ thầm:

- Xú đạo cô độc ác như vậy, sau khi Đình Nhi trở về nhất định sẽ bị phạt nặng.

“Tiền bối, bất kể thế nào, hôm nay vãn bối cũng không thể để cho người đem Đình Nhi về xử phạt.Nàng căn bản là không hề phạm phải lỗi lầm nào cả.” Việc đã đến nước này, Lưu Phong cũng không hề nghĩ đến chuyện lùi bước nữa.

“Xú tiểu tử, ngươi muốn chết?” Đạo cô quả thực là đã tức giận đến mức không thể nhẫn nhịn được nữa.

Lưu Phong nhất thời sắc mặt đại biến Hắn đương nhiên đoán được lão đạo cô này tu vi rất cường đại, ít nhất cũng đạt đến Kim Đan sơ kỳ cảnh giới.Bản thân mình thì mới chỉ là Khai Quang cảnh giới, cứ như trứng chọi đá vậy.

Tu chân vốn chia ra làm sáu cảnh giới, gồm có Khai Quang, Ích Cốc, Kim Đan, Nguyên Anh, Nguyên Thần, Thiên Nhân.Mỗi cảnh giới lại chia ra ba giai đoạn sơ kỳ, trung kỳ và hậu kỳ.

Vừa nói xong, đạo cô lập tức tế xuất ra một thanh tiên kiếm, toàn thân tỏa ra bạch sắc quang mang.Thân kiếm dài ba thước, trạm khắc một con hỏa phượng hoàng, quả nhiên là một thanh kiếm rất tốt.

“Sư tôn, đừng mà…..” Đình Nhi thấy tế xuất ra Bạch Ngọc tiên kiếm, nhất thời sắc mặc đại biến lập tức cầu xin sư tôn tha cho Lưu Phong.

“Câm miệng.” Đạo cô tức giận quát:

“Chờ ta thu thập xong tên xú tiểu tử này sẽ quay sang tính sổ với ngươi.Từ giờ trở đi tốt nhất là ngươi đừng mở miệng ra, nếu không ta sẽ gia tăng thêm hình phạt dành cho ngươi.”

“Tiền bối, người muốn làm gì?” Nhìn xú đạo cô cầm tiên kiếm trong tay, quang mang lạnh lẽo tỏa ra xung quanh, Lưu Phong nhất thời cũng cảm thấy sợ hãi, mặc dù hắn không muốn để lộ ra ngoài, đáng tiếc giọng nói của hắn đã trở thành run run từ lúc nào rồi.

“Ngươi quả thật là có mắt không tròng, dám can thiệp vào việc nội bộ của Huyền Tâm chánh tông. Hôm nay bổn tọa sẽ giáo huấn ngươi.” Đạo cô lạnh lùng quát lên một tiếng, hữu thủ nhẹ nhàng vung lên, một đạo kiếm khí màu trắng lập tức chém tới Lưu Phong.

Mắt thấy kiếm khí hung hãn chém xuống, Lưu Phong không kịp suy nghĩ nhiều, lập tức điên cuồng tránh né. Khó khăn lắm hắn mới thoát đựơc đòn công kích này.Bất quá cũng phải chật vật lăn lê bò toài trên mặt đất một trận.

“Phế vật.” Đạo cô ra tay chỉ mới sử dụng đến hai thành tu vi của bản thân, nhìn thấy đối phương khổ sở tránh né, không khỏi cảm thấy coi thường Lưu Phong.

Lưu Phong không phải là tên ngốc, đương nhiên có thể nhận ra trong ánh mắt của xú đạo cô tràn ngập sự khinh thường.Trong lòng hắn quả thực cảm thấy giận dữ, chân phải đạp mạnh xuống đất, thân mình như một mũi tên lập tức lao vào xú đạo cô.

Đạo cô có nằm mơ cũng không nghĩ ra là Lưu Phong dám hoàn thủ, hơi kinh hãi nhưng lập tức định thần, cười lạnh một tiếng, khởi động kiếm quyết, chém ra một chiêu.Hoàn toàn không còn nể nang, toàn lực xuất thủ, muốn hạ sát xú tiểu tử.

Lưu Phong lại không nghĩ ra tên xú đạo cô này ở trong địa phận của Phiêu Hương cốc mà dáng ngang nhiên hạ sát thủ như vậy.

“Xong, kết thúc!” Lưu Phong khẽ thở dài, từ đáy lòng dâng lên một nỗi tuyệt vọng, không nghĩ ra mình tái sinh , đến bây giờ lại phải kết thúc tại đây.

Lưu Phong lúc này chỉ có thể than thở số mình đen đủi. Hắn đến thế giới này, vốn nghĩ có thể dùng kiến thức hơn người dương danh lập nghiệp, trở thành Đế vương, có vô số thê thiếp , gia tài khổng lồ. Không ngờ chỉ là quanh quẩn trong Phiêu Hương cốc. Không có quyền cũng chẳng có tiền. Mỹ nữ thì có nhưng tất cả đều là sư phụ của hắn, chỉ có thể ngắm nhìn nhưng không thể xuất tiết ra.

Đáng tiếc là mình tới thời đại này còn chưa được nếm thử qua mùi vị khuê phòng. Chết cũng không nhắm mắt.

“Keng!”

Một âm thanh vang lên, cắt đứt luồng suy nghĩ của hắn.

Phục hồi lại tinh thần, Lưu Phong chỉ thấy một mùi hương thơm tràn vào mũi, một đôi tay trắng muốt, mềm mại ôm lấy hắn.

“Là nhị sư tôn.” Lưu Phong trong lòng mừng rỡ, hắn biết mình đã được cứu thoát. Thừa thế dụi đầu vào bộ ngực căng tròn thơm ngát của nhị sư tôn, thưởng thức ‘ đậu hũ non’.

Người vừa đến chính là Thủy Mị Nhi, nàng cứu hắn thoát nạn, chợt phát hiện ra có một cảm giác kỳ lạ xuất hiện, vội vàng nhẹ nhàng đặt hắn xuống đất, nói:

-Tiểu quỷ, còn không mau tránh sang một bên.

Lưu Phong đã được thưởng thức thủ đoạn của xú đạo cô, tự nhiên không dám chậm trễ, vội vàng tránh sang một bên.

Đình Nhi nhìn thấy cưú tinh của Lưu Phong cuối cùng đã xuất hiện, nhất thời như cất được gánh nặng ngàn cân, thở phào nhẹ nhõm, nàng thừa dịp sư tôn không để ý, lén dùng ánh mắt ân cần, ra hiệu cho Lưu Phong.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#never#say