Hi du hoa tung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ khi Lưu Phong đi, Ân quý phi một mực ở lại trong tẩm cung, trong lòng thấp thỏm bất an cầu khẩn, hy vọng Lưu Phong không xảy ra việc gì.

"Cô cô, không có việc gì nữa rồi, chỉ là......" Lưu Phong vào phòng Ân quý phi, mặt mày rạng rỡ nói: "Ác quỷ đã bị tiêu diệt rồi, nhưng Thường quý phi cũng đã chết."

Ân quý phi giật mình kinh hãi: "Sao lại như vậy?" .

"Nàng bị ác quỷ chiếm cứ thân thể, linh hồn đã bị ác quỷ cắn nuốt, ta biết được thì đã quá muộn." Lưu Phong bất lực nói.

Ân quý phi thở dài đáp: "Không trách con, có lẽ đây là do số của Thường quý phi. Phi tử trong cung, có mấy ai có được kết cuộc viên mãn đâu.".

Lưu phong trong lòng máy động, tiến lên cầm lấy tay Ân quý phi, đồng tình nói: "Cô cô, người yên tâm, Phong nhi sẽ không để cho người chịu khổ đâu. Một ngày nào đó, ta sẽ giúp người rời chỗ lao lung này." .

Ân quý phi cảm động vô cùng, thân thể tựa vào lòng ngực Lưu Phong, trong khoảnh khắc này, nàng đã xem Lưu Phong là nam nhân của mình, cái gì luân lý, cái gì đạo đức, tất cả chỉ là tầm phào.

"Khái khái ......" đột nhiên Ân quý phi ho khan vài tiếng. Lưu phong mới phát hiện sắc mặt nàng không tốt, như là đang bị cảm mạo.

"Cô cô, người bệnh rồi, Thái y đã xem qua chưa?" Lưu phong ân cần hỏi.

"Không có gì đáng ngại, chỉ là nhiễm chút phong hàn mà thôi, Thái y đã xem qua rồi,cũng đã kê toa thuốc." Ân quý phi tâm tình vui sướng, chỉ một chút bệnh thì tính làm gì. Ít nhất nàng đang hạnh phúc, nàng đang ôm nam nhân của mình, trông thấy dáng vẻ quan tâm của hắn.

"Cô cô, để cho ta khám?" Lưu phong lo lắng tự mình bắt mạch xem qua một chút, xác định Ân quý phi quả thật là bị phong hàn, tay trái để sau lưng nàng, nhẹ giọng nói: "Cô cô, Phong nhi bây giờ giúp người khu trừ hàn khí ......" nói rồi Lưu Phong cẩn thận thúc đẩy linh khí qua, trị liệu phong hàn cho nàng.

Đạo gia linh lực lưu chuyển trong cơ thể nàng. Sau một vòng chu thiên, Ân quý phi cảm thấy bệnh tình đã khỏi, thân thể thư thái hơn rất nhiều, ngay cả vốn có chút viêm họng giờ đây cũng thư thái rất nhiều: "Phong nhi, bệnh của ta tựa hồ tốt hơn rồi."

Lưu phong mỉm cười, thu hồi linh lực, đi tới phía trước nàng, cười nói: "Ân, không sao nữa rồi, bất quá gần đây thân thể người hơi suy yếu, phải điều dưỡng nhiều hơn, ngàn vạn lần đừng để bị phong hàn lại."

Ân quý phi vội vàng gật đầu: "Ân, ta nghe lời con." khóe miệng lộ ra một nụ cười ngọt ngào. vẻ mặt như cô gái đang hoài xuân.

"Đêm nay ngươi ...... ngươi ở lại không?" đột nhiên Ân quý phi run rẩy hỏi.

Lưu Phong lớn mật vuốt ve nhũ căn Ân quý phi, nhẹ giọng cười hỏi: "Cô cô, người nói xem? Người hy vọng con đi hay là lưu lại......"

Ân quý phi cắn cắn răng, nhớ tới những lời nói dịu dàng của hắn, lấy hết dũng khí nói: "Ta hy vọng ngươi ...... lưu -!".

"Nếu quý phi nương nương có lệnh, thần tất nhiên lưu lại rồi ......" Lưu Phong cười hắc hắc, càng to gan hơn. Kéo tay Ân quý phi nhẹ nhàng vuốt ve, cảm nhận sự tiếp xúc da thịt bóng loáng nhẵn nhụi, ôn nhuyễn vô cùng.

"Phong nhi. ta muốn ......" hai người sau một hồi vuốt ve cho nhau, Ân quý phi tựu không thể kiềm chế mình nữa, đẩy Lưu Phong ngã xuống, kéo quần áp vùng tam giác mật vào mặt hắn ......

Sáng sớm tinh sương, ánh nắng vàng rực rỡ xuyên thấu qua cửa sổ chiếu xạ xào phòng, tiếng chim thánh thót đánh tan sự yên lặng trong tẩm cung trung đánh thức luôn đôi nam nữ xích lỏa.

"Phong nhi, mau rời giường đi ......" trời cũng đã sáng, Ân quý phi hơi lo lắng, sợ bị người khác phát hiện, sắc mặt cũng có chút kinh hoảng.

"Cô cô, không nên khẩn trương, không có việc gì đâu." bên ngoài chẳng những có Lâm Lang Phóng Phong, hơn nữa tại tẩm cung Ân quý phi Lưu phong còn bí mật phái hắc ám võ sĩ bảo vệ xung quanh, căn bản là không có việc gì. Nếu không, Lưu Phong cũng không an tâm ngủ thẳng giấc như lúc này.

Ân quý phi thấy Lưu Phong vô cùng trấn định mới yên lòng. Chẳng biết từ lúc nào, thiếu niên trẻ tuổi tuấn mỹ này cho nàng cảm giác vô cùng an toàn. Hắn nói không có việc gì, tự nhiên là không có việc gì rồi.

Nhìn thân thể mạnh mẽ trong lòng ngực, Ân quý phi không khỏi nhớ tới đêm điên cuồng vừa qua, nhiều điểm kích thích vô cùng......

"Chẳng lẻ ta thật sự là thứ đàn bà vô sỉ?" Mỗi khi nhớ tới sự kích tình của mình trong khi hoan lạc biểu hiện, Ân quý phi có chút tự trách. Vì mỗi một lần nàng biểu hiện đều là kích tình như vậy, dâm đãng như vậy. Qua rồi nhớ lại, luôn làm nàng cảm thấy kinh hãi, nhất là tối qua, những động tác đêm qua của nàng tự nhiên cũng là ......

"Cô cô, trời sáng rồi, ta cũng nên đi." Lưu Phong cười hắc hắc, nói: "Trước khi đi, ta còn muốn một lần nữa ......" Lưu Phong luồn tay qua eo ôm lấy lân thể tuyệt mỹ của nàng, mang nàng án trước ngực, nhanh chóng điều chỉnh dương căn, tái xâm nhập vào trong thân thể nàng.

"A ..a..........a-!".

Khoái cảm kịch liệt đột ngột tái khởi, Ân quý phi nhịn không được hưng phấn kêu lên ...... vặn vẹo hông ...... hai chân kẹp chặt hắn.

Kích tình qua đi, Lưu Phong rời hậu cung, nàng trong lòng từ từ hiểu được, thân thể chính mình đã không thể rời xa được nam nhân tuấn mỹ này. (Ngôn ngữ cơ thể )

...........................................

Trong Thượng thư phòng Hoa hạ đế quốc, đêm nay có một vị khách nhân.

Nếu Lưu Phong ở đây, sẽ phát hiện, vị khách nhân này chính là người mà năm đó hắn giúp đỡ Vương Đông Đông tránh việc đề thân cũng chính là danh xưng Đức vương Tĩnh Vương Gia.

Hoa hạ đại đế đứng trước cửa sổ thượng thư phòng, lạnh lùng nhìn bầu trời đêm, trong mắt lóe lên từng đạo ánh sáng không ngừng, cũng không biết trong lòng hắn nghĩ đến điều gì.

Cách đó không xa, thái giám cung nữ hầu hạ Hoa Hạ đại đế đều an tĩnh ở nơi nào đó, tâm tình dị thường khẩn trương. Mấy ngày nay Hoa Hạ đại đế khí sắc tốt hơn rất nhiều, nhưng mà tính tình cũng tàn bạo rất nhiều, luôn vô duyên vô cớ phát hỏa, hơn nữa một lần phát hỏa là giết người. Mấy ngày nay thái giám, cung nữ chết trong tay Hoa Hạ đại đế không có một trăm cũng có tám mươi.

"Ngươi đã đến rồi ......" một lúc sau, Hoa Hạ đại đế mới quay đầu, nhìn Tĩnh Vương thấp giọng hỏi.

"Đúng vậy, ta đã tới." Tĩnh Vương gia có vẻ tương đối trấn định hơn. Mặc dù hắn đối mặt chính là Hoa Hạ đại đế, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh như trước. Đôi mắt như nhìn đang lão bằng hữu.

Sự thật Hoa Hạ đại đế chính là lão bằng hữu của hắn. Điểm này từ thái độ của Hoa Hạ đại đế có thể thấy được. Sau khi tiến vào thượng thư phòng, Tĩnh Vương gia cũng không như thần tử tầm thường hành lễ đối với Hoa Hạ đại đế, mà Hoa Hạ đại đế cũng không để ý sự "vô lễ " của Tĩnh Vương.

Hoa hạ đại đế mỉm cười, hỏi: "Ngươi không phải không muốn rời Giang Nam sao? Như thế nào đêm nay lại hứng thú đến gặp ta?"

Tĩnh Vương lạnh lùng cười: "Ta tại Giang Nam nghe nói rất nhiều chuyện. Ta hơi lo lắng cho nên tới kinh đô gặp ngươi. Dân Đoàn, ta còn phải đi về đó."

Hoa hạ đại đế hơi nhíu mày, rồi lại thở dài một tiếng, buồn bả nói: " Nhiều năm như vậy rồi, ngươi vẫn còn không hiểu à."

"Ngươi sai rồi, ta hiểu ra rồi mới quyết định tiếp tục ở lại đó." Tĩnh Vương gia thanh âm bình tĩnh, nhưng ngữ khí lại lộ ra một cổ ý chí kiên định.

"Tốt lắm, ...trước tiên không nói chuyện này nữa." Hoa Hạ đại đế xoay người lại, ngồi lên long ỷ, chuyển ánh mắt, gắt gao nhìn kỹ Tĩnh Vương hỏi: "Lão bằng hữu, nói xem, ngươi tại Giang Nam nghe được cái gì?" mỗi lần cùng Tĩnh Vương gia một chỗ, Lão hoàng đế đều thấy có chút không tự nhiên. Cả người không được tự nhiên, chỉ có ngồi ở long ỷ, mới có thể bình tĩnh lại.

"Rất nhiều." Tĩnh Vương gia đáp: "Hơn nữa đều là vài lời đồn đãi không tốt."

"Nói một chút đi, tới cùng là đồn đãi bất hảo gì?" Hoa Hạ đại đế rùng mình, bộ dạng tỏ ra hứng thú.

"Tỷ như nói, tỷ như nói quỷ nhập...... tỷ như nói ngươi gần đây tính tình đại biến ......" Tĩnh Vương gia lạnh nhạt nói.

"Có phải vậy không, ngươi là vì việc này mới nguyện rời nhà tới tìm ta à?" Hoa Hạ đại đế mày giãn ra mỉm cười: "Ngươi có thấy vì mấy chuyện này mà rời đi viện tử của mình, ngươi thấy đáng giá không?"

Tĩnh Vương cười nói: "Không sao cả, không đáng giá, chỉ là ta hiểu được là ta cần phải đi một chuyến."

"Xem ra mấy năm nay, ước thúc trong những lời đồn đãi trong nước về trẫm ngày càng ít đi rồi......" sắc mặt Hoa Hạ đại đế trầm xuống, không buồn không vui đáp: "Xem ra mấy năm nay việc trẫm ước thúc lời đồn trong đế quốc hơi lơi lỏng rồi."

"Có đúng không?" Tĩnh Vương gia hai mắt chăm chú nhìn Hoa Hạ đại đế, mỉm cười hỏi: "Thật sự tất cả đều lời đồn sao? Lão bằng hữu, ngươi đừng có gạt ta nữa. Không có lỗ sao phát ra tiếng gió, nếu đêm nay ta không lại vậy ta không thể chứng thật chuyện này rồi."

Hoa Hạ đại đế nghe vậy, sắc mặt tựa hồ hơi vui mừng: "Ngươi thật sự xem ta là lão bằng hữu? A a, tốt lắm, không sai ......"

"Vốn ta cho là ngươi đã quên chúng ta trước đây thân như thế nào rồi, nhưng từ ánh mắt ngươi lại nói cho ta biết, ngươi không như vậy. cho nên, ta cũng không có quên." Tĩnh Vương gia lạnh nhạt hỏi: "Sát thủ có thật là Điềm Nhi phái đến?"

Hoa Hạ đại đế chậm rãi lắc đầu, sắc mặt có chút ảm đạm: "Chứng cớ không đủ, bây giờ cũng không nói gì được. Bất quá ta nghĩ, hẳn không phải là nàng."

"Nếu ta không đoán sai, đây chẳng phải là phản ứng của Đông cung từ việc muốn tra xét hộ bộ sao?" Tĩnh Vương gia đột nhiên hỏi.

"Ân." Hoa hạ đại đế ý vị nói: "ta biết chuyện gì cũng không dấu được ngươi.Nhưng kết quả cũng đủ làm ta hài lòng rồi, cũng không khác lắm so với những gì ta dự đoán.".

Tĩnh vương trầm mặc một lúc nói: "Thái tôn là do chúng ta chăm sóc từ nhỏ tới lớn, đứa nhỏ đó tính tình ra sao ngươi và ta đều biết rõ, kỳ thật ngươi vốn không nên hoài nghi hắn." .

"Ta biết, nhưng Điềm Nhi cũng là một nữ nhân có tâm kế, có dã tâm." Hoa hạ đại đế thở dài, đáp: "Điềm Nhi đã không còn là Điềm Nhi trước đây nữa. Điểm này, ngay cả Hoàng hậu cũng cảm nhận được. Lão bằng hữu, ngươi nói ta phải xử trí Điềm Nhi như thế nào?" .

"Đây là gia sự của ngươi, ta không muốn can thiệp." Tĩnh Vương gia trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự tu luyện thải bổ thuật?" .

"Không sai." Hoa Hạ đại đế nhàn nhạt nói: "Thân thể Trẫm ngươi cũng biết rồi. Năm đó trên chiến trường thụ thương quá nặng, nếu bây giờ ta không tiến hành thải bổ, chỉ sợ ta sống không được hai năm. Ngươi biết đó, ta cũng không phải là sợ chết. Chỉ là còn có rất nhiều chuyện chưa làm xong, ta không muốn chết." .

"Nhưng mà ngươi lại vì thế mà hại chết rất nhiều nữ tử vô tội ?" Tĩnh Vương gia hơi nhíu mày.

"Hừ." Lão hoàng đế khinh thường nói: "Lão bằng hữu, ở phong viện tại Giang Nam nhiều năm quá nên huyết tính phai nhạt rồi à ...... vì để kéo dài tánh mạng của ta, chết mấy cung nữ thì thế nào?" Người nói những lời vừa rồi là Tĩnh Vương gia chứ nếu đổi lại là một người khác nói như vậy thì Lão hoàng đế đã sớm hạ lệnh kéo xuống chém đầu rồi. Trong mắt Hoa Hạ đại đế thì việc để hắn song tu thì số cung nữ ngay cả một ngàn một vạn cũng không xem ra cái gì.

"Năm đó, ngươi và ta trên chiến trường một lần chặt không phải một vạn cũng tám trăm. Xem ra ngươi không thích hợp ở tại Giang Nam viên tử nữa rồi." Hoa Hạ đại đế đột nhiên nghiêm mặt nói: "Ta định cử ngươi tham gia viễn chinh ."

"Ngươi định ngự giá thân chinh?" Tĩnh Vương gia tựa hồ hiểu ra ý của Lão hoàng đế .

"Không sai." Lão hoàng đế trầm giọng nói: "Người khác không biết, còn ngươi hẳn là biết nguyện vọng của ta đối với Cao Lệ và Phù Tang. Nhất là Cao Lệ, đó là một đám dân tộc vô tri, ta còn đủ thời gian thì bọn chúng nhất định bị tiêu diệt".

"Ngự giá thân chinh cố nhiên là tốt. Nhưng mà thân thể của ngươi?" Tĩnh Vương gia hơi lo lắng nói.

"Thân thể không có vấn đề gì." Lão hoàng đế tự tin cười cười: "chỉ cần mỗi ngày ta đều kiên trì thải bổ, thân thể ta sẽ không xảy ra vấn đề gì,. Lão bằng hữu việc viễn chinh tất phải diễn ra, ngươi và ta là "Tổ hợp Hoàng Kim tử thần". hãy để cho bọn tiểu bối đó nhìn thấy phong thái của ngươi, bất quá ...... ta lo ý niệm giết chóc của ngươi đã phai nhạt nhiều, không còn thích hợp chinh chiến nữa.

"Ngươi sai rồi, ý niệm giết chóc của ta không hề giảm." Tĩnh Vương gia đứng dậy, hai mắt nhìn Lão hoàng đế, chăm chú nói: "Nếu trên chiến trường, ý niệm giết chóc của ta vị tất thua ngươi." một cổ sát khí nhàn nhạt từ đôi mắt già nua mà thâm thúy bắn ra.

Lão hoàng đế hài lòng gật gật đầu: "Không sai, Lão bằng hữu, ngươi quả nhiên không để ta thất vọng.Vậy chúng ta hãy tái hiện lại sự huy hoàng cùa "Tổ hợp Hoàng Kim tử thần" để cho uy danh chúng ta truyền khắp thiên hạ." Năm đó Lão Hoàng đế cùng Tĩnh Vương gia chung vai chiến đấu, cơ hồ hễ đánh là thắng. Giết chóc khắp bốn phía, máu tanh ngập trời, được truyền danh là tổ hợp tử thần cũng bởi vì hai người phối hợp vô cùng ăn ý.

" Tổ hợp Hoàng kim tử thần " từ đó mà có.

"Lão bằng hữu, nếu ngươi ngự giá thân chinh, phải chuẩn bị một kế sách vẹn toàn, để tránh họa khởi." Tĩnh Vương gia vô cùng lo lắng nói.

"Ngươi muốn nói có người nhân lúc trẫm vắng mặt mà tạo phản?" Lão hoàng đế sắc mặt trầm xuống, không vui nói.

"Chẳng lẽ ngươi tưởng rằng không ai dám sao?" Tĩnh Vương gia lại đứng lên, đi đến trước mặt Hoàng đế: " Cho dù Đông cung, hay Yến Vương đều đang chờ cơ hội. Mà ngươi ngự giá thân chinh chính là một cơ hội vô cùng thuận lợi. Nếu xử trí không tốt, ngươi sau khi viễn chinh không đạt đại nghiệp lại mất đi cơ nghiệp gây dựng từ lâu ......" .

"Có Túc Vương, Đông cung và Yến Vương vị tất dám ra tay." Lão hoàng đế tựa hồ đã sớm an bài vấn đề này rồi.

"Túc vương ......" Tĩnh Vương gia suy nghĩ một chút, nói: "Ngươi đã điều Túc Vương hồi kinh, chẳng lẽ là vì muốn tạo cục diện thế chân vạc? ( thế chân vạc và cái thế 3 bên cân bằng, ai đọc hay xem phim Tam Quốc hẳn đều biết)" .

"Đúng vậy." đối với Tĩnh Vương gia, Lão hoàng đế cũng không muốn giấu diếm gì: "Ta định mang quân phù giao cho Túc Vương, hơn nữa còn có quân bộ phó soái Nhạc Tử Lân, ắt hẳn hắn cũng có thể tranh đua một phen ." .

Tĩnh Vương gia hơi kinh hãi, liền hỏi: "Làm vậy có thể ổn định cục diện nhất thời nhưng ngươi có từng nghĩ tới cục diện tương lai của đế quốc vì vậy mà trở nên hỗn loạn thêm." .

"Quản không được nhiều vậy, đợi quân hưởng đến, trước mắt giải quyết xong Cao lệ cùng Phù tang, chờ ta chiến thắng trở về sẽ từ từ xử lý."

Tĩnh Vương gia thở dài nói: "Tại sao không sớm định người truyền ngôi . Như vậy chẳng phải là bớt được rất nhiều phiền phức sao." .

"Truyền ngôi sao?" Hoa hạ đại đế đột nhiên cười lạnh: " Định thế nào? Ngươi cho là Thái tôn thích hợp hay là Yến Vương?" .

Tĩnh Vương gia tựa hồ không rõ lời Lão hoàng đế có thâm ý gì,từ từ ngẫm nghĩ rồi phân tích: "Từ lễ chế mà nói, Thái Tôn là thích hợp nhất. Bất quá xem xét về năng lực, tiểu tử Yến vương thì tốt hơn rồi. Vvề phần Túc Vương ...... Túc Vương có dã tâm, bất quá năng lực hắn cùng uy vọng đều không đủ đảm nhận vị trí nhất quốc chi quân, nói chung là hơi miễn cưỡng ...... bệ hạ, ta nhớ năm đó ngươi đã hạ quyết tâm, đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Thái tôn, vì sao bây giờ đột nhiên lại có ý nghĩ này? Nếu không phải ý ngươi thay đổi, ta nghĩ thế lực của Yến vương cũng sẽ không phát triển lớn mạnh như vậy ......" .

"Không sai, ý ta quả thật đã thay đổi, nhưng ngươi hãy tin tưởng ta, ta cũng là có nỗi khỗ bất đắc. Nếu không phải vì lão Thiên sư chết, thì có một số việc hẳn là đã có kết quả. Đáng tiếc bây giờ cũng ...... quên đi, trước hết không nói việc này nữa, viễn chinh mới là việc trọng yếu phải làm trước nhất." Lão hoàng đế muốn nói gì đó lại thôi.

"Khái khái ......" Tĩnh Vương gia đột nhiên ho khan. Theo cơn ho kịch liệt, Tĩnh Vương gia hai má nhất thời trở nên hồng, nhìn qua tựa hồ có vẻ hơi nghiêm trọng.

"Thân thể ngươi?" Hoa hạ đại đế kinh hãi, vội vàng mang chén trà trên bàn trước mặt đem đến nói: " Uống một ít nước vậy." .

Tĩnh Vương gia tiếp nhận ly trà, Lão hoàng đế vội vàng đứng phía sau Tĩnh Vương gia nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng, làm cho thuận khí.

Tĩnh Vương gia nuốt xuống một ngụm trà, vội hỏi: "Bệ hạ, không cần phải vậy nữa, ta đã không sao rồi ......" Đương triều Thiên tử vuốt lưng nhuận khí, dù có là ai cũng không thể an tâm.

"Có gì mà không được, ngươi đừng quên cái mạng này của trẫm là do ngươi cứu." Lão hoàng đế tựa hồ nhớ tới sự tình năm đó, thần sắc nhất thời ảm đạm đi nhiều. "Năm đó nếu không phải ngươi cứu ta từ dưới băng ra, bây giờ ta cũngvẫn còn nhớ rõ, mà vì vậy phổi ngươi mới bị thương như vậy. Mỗi lần nhớ lại chuyện này trong lòng ta rất cảm kích ...... Lão bằng hữu, cả đời này của trẫm cảm thấy có lỗi nhất với hai người. Trong đó có ngươi ...... ngươi cứu mạng trẫm, đi theo trẫm khai phá giang sơn, nhưng trẫm lại không cho ngươi một danh vị nào, lại để cho ngươi giải giáp quy hương ...... ngươi oán hận ta không?" Thế nhân đều thấy là tự thân Tĩnh Vương gia buông bỏ hết thảy, chủ động về lại Giang Nam dưỡng lão. Nhưng không biết việc Tĩnh Vương gia chủ động buông bỏ vinh hoa phía sau lại có ám thị của Hoa Hạ Đại Đế. Nếu không với tính của Tĩnh Vương gia thì làm sao thích cuộc sống an nhàn đó.

Tĩnh Vương gia cũng nhớ lại chuyện cũ, thầm thở dài, đáp: "Oán hận? ngươi là bệ hạ, ngươi là thiên tử, ngươi làm thì hết thảy đều đúng. Nếu đổi lại là ta, ta cũng sẽ đưa ra lựa chọn như vậy. Công cao chấn chủ, trăm ngàn năm qua, có hoàng đế nào có thể dung thứ cho một thần tử lợi hại như vậy bên người." Nói thật ra Hoa Hạ đại đế năm đó không giết hắn, đã xem như nhân từ rồi. Huống hồ khi hắn giải giáp quy hương, Hoàng đế đối với hắn ân sủng cũng không bạc.

Mấu chốt là hôm nay muốn cùng hắn đồng thời viễn chinh.

Đối với Tĩnh Vương gia mà nói, ra chiến trường giết địch quả thật là mục tiêu hắn khao khát nhất.

" Lại, ngồi xuống đây, để cho trẫm giúp ngươi ......" Hoa hạ đại đế thân thiết kéo tay Tĩnh Vương gia, kéo hắn ngồi xuống ngai rồng. Lúc này, ánh mắt Hoa hạ đại đế trong suốt, hòa ái, giống như một lão nhân hiền lành bình thường.

Tĩnh Vương gia hơi sợ hãi, cố vặn người đứng dậy, nhưng là đều bị lão hoàng đế ngăn trở: "Lão bằng hữu, trẫm cho ngươi ngồi thì ngươi cứ ngồi, trừ phi ngươi trong lòng có quỷ ......" .

Tĩnh Vương gia nghe vậy, thân thể khẻ run lên, vội hỏi: "Bệ hạ, lão thần sợ ." .

"Ha ha, đùa với ngươi thiệt là hay, nhìn ngươi khẩn trương kìa." Lão hoàng đế mỉm cười, thấp giọng nói: "không có ai thì đừng gọi ta là bệ hạ, ta chỉ muốn ngươi gọi ta là lão bằng hữu." .

Tĩnh vương lặng thinh, cả nửa ngày sau mới nói: "Lão bằng hữu, xem ra là ta lo quá rồi, ngươi vẫn còn là ngươi của năm đó." .

Hoa hạ đại đế trầm mặc chốc lát, lạnh nhạt nói: "Ngươi sai rồi, ngươi và ta đều đã thay đổi rồi. Ta thay đổi, ngươi cũng thay đổi. Nếu ngươi vẫn còn là ngươi của năm đó, tuyệt đối sẽ không ngại ngồi lên chiếc ghế này. nếu ta còn là ta của năm đó, cũng sẽ không ám chỉ ngươi giải giáp quy hương." .

"Đúng vậy, làm người luôn thay đổi." Tĩnh Vương gia đột nhiên hỏi: "Quân hưởng Viễn chinh đều là do Lưu phong xuất ra? Ngươi định tương lai xử trí hắn thế nào?" .

Hoa Hạ đại đế trầm mặc, rõ ràng là hắn cũng chưa suy xét kĩ việc này.

Lưu phong đúng là nhân tài, nhưng hắn đồng thời cũng là nhân vật nguy hiểm. Đđiểm này, từ biểu hiện gần đây của Lưu Phong đã cho thấy. Lão hoàng đế thậm chí nhận được mật báo nói Lưu Phong có dã tâm, ý đồ tạo phản.

Lão hoàng đế vốn không để ý lắm, hắn cho tới bây giờ đều không nhận thấy Lưu Phong có tư cách tạo phản. Cả đế quốc, có tư cách tạo phản không ngoại trừ ba bốn người, nhưng mỗi người đều là hoàng tộc. Lưu Phong một bá tước nho nhỏ, ngoại trừ có chút tiền bạc, không phải nhân vật hoàng gia, không có uy vọng, dựa vào cái gì đòi tạo phản.

Nhưng trong khoảng thời gian này sau khi xem qua điều tra của Chân long vệ, Lão hoàng đế vẫn còn lấy làm kinh hãi, Lưu Phong vẫn đang âm thầm phát triển thế lực.

Mặc dù, hắn bây giờ không có thế lực lớn lắm, nhưng đã có dã tâm rồi. Hành vi của hắn đã chứng thật hắn quả thật có dã tâm.

Hết thảy đều vì ích lợi của Đế quốc, Hoa Hạ đại đế đều không cho phép có sơ xuất xảy ra. Nếu đổi là người khác, dựa vào chứng cớ do Chân long vệ phát hiện, hắn có thể hạ lệnh xét nhà. Nhưng với Lưu Phong lại không được. Thứ nhất, hắn chỉ trông cậy việc lương hưởng vào Lưu Phong. Thứ hai, sau lưng Lưu Phong còn có Phượng Viên, có Bí cốc. Thứ ba, Lưu Phong cứu tính mạng hắn. Người thì phải nói lý a, Lão hoàng đế dù có nghĩ mình là thánh nhân, nhưng làm người thì nguyên tắc cơ bản là phải có. Thứ tư, Lưu Phong thực lực quá mức cường đại. Hoa Hạ đại đế không muốn cũng không dám coi thường vọng động. Nếu không, đập rắn không chết ngược lại bị cạp cho một phát thì bất hảo.

Đương nhiên, Lão hoàng đế đã xem Lưu Phong là nhân vật nguy hiểm.

Bất quá trước mắt chỉ quan sát là chính.

"Đối với đế quốc có công, trẫm tất nhiên tưởng thưởng rồi." Lão hoàng đế nói xong có chút không thoải mái.

Tĩnh vương thở dài: "Nghe nói có người mật báo Lưu Phong ý đồ tạo phản? Ta có thể vì hắn đảm bảo, hắn không phải người như vậy." .

Hoa hạ đại đế hơi giật mình, Tĩnh Vương gia lại đảm bảo cho Lưu Phong: "Lão bằng hữu, tựa hồ ngươi rất tốt với Lưu Phong?" .

"Không sai, ta tới bây giờ chưa thấy qua người trẻ tuổi có bản lãnh như vậy." Tĩnh Vương gia nói: "Nếu hảo hảo bồi dưỡng, tin tưởng hắn sẽ trở thành lương đống của đế quốc. Mặc kệ là người ta xưng là Hoàng thượng vạn tuế cũng tốt, hay là ta Vương gia thiên tuế cũng được, chúng ta những lão già chung quy cũng chết thôi. Tương lai là của người trẻ tuổi, ta vô cùng tin tưởng hắn sẽ trở thành lương đống của đế quốc." .

"Ha ha, nói cho cùng. Chúng ta đích xác đều già chết." Hoa Hạ đại đế cũng không vì lời Tĩnh Vương gia nói mà tức giận, ngược lại cười to: "Mỗi lần cùng ngươi nói chuyện, trẫm mới có thể nghe được lời nói thật lòng. Yên tâm, ta đã tiến hành ngầm khảo sát rồi. Nếu không có chuyện gì thay đổi, ta sau này sẽ bồi dưỡng hắn làm hạch tâm." .

Tĩnh vương vẫn trầm mặc, tựa hồ đang nghiền ngẫm lời lão hoàng đế. một lát sau, hắn ngước lên chậm rãi hỏi: "Ngươi vẫn còn lo lắng đối với hắn à." .

"Đương nhiên." Hoa Hạ đại đế lạnh lùng nói: "Ngươi không phải nói qua sao, không có chỗ yếu thì sao trúng gió. Đã có lời đồn hắn muốn tạo phản, ta tự nhiên sẽ điều tra. Chân long vệ đích điều tra hắn đích xác có tâm tư này, cho nên ta không thể không đề phòng." .

"Chỉ vì hắn có thực lực để làm điều đó sao?" Tĩnh vương bình tĩnh hỏi.

"Lão bằng hữu, trên đời này không có chuyện không có khả năng đâu. Hơn mười năm trước, có ai cho là ta có thể làm hoàng đế." Lão hoàng đế lạnh lùng nói: "Hết thảy ai đe doạ đoạt ngôi vị hoàng đế đế quốc ta đều không cho phép bọn họ xuất hiện. Trước mắt lực lượng hắn mặc dù không đủ, nhưng ngươi đừng quên sau lưng hắn còn Phượng Viên." .

"Ngươi nói Tứ cô nương?" Tĩnh Vương gia hơi nhíu mày.

"Hừ, nói đến Tứ cô nương kia trẫm cũng hiểu được tính tình. Trẫm vài lần hạ chiếu muốn gặp nàng, nàng cư nhiên kháng chỉ, thật sự là có khẩu khí ......" Hoa Hạ đại đế hung hăng nói.

"Bệ ...... bệ hạ, chẳng lẻ ngươi còn muốn ...... ngươi hẳn là biết tứ cô nương là ai ......" Tĩnh Vương gia vốn là muốn kêu là lão bằng hữu, nhưng vừa nhìn thần sắc lão hoàng đế, chỉ còn có thể đổi giọng gọi là bệ hạ.

Lão hoàng đế tựa hồ cũng không chú ý tới Tĩnh Vương gia thay đổi cách xưng hô, thở dài một tiếng, đáp: "Ta sao có thể không biết thân phận nàng, chỉ là ta thủy chung không cách nào quên dung nhan như thiên tiên đó......" nếu Trương Mỹ nhân không có thân phận đó, đổi lại là người khác, hắn đã sớm phái người bắt về rồi.

"Bệ hạ, ngươi đừng tưởng tượng nhiều. Tứ cô nương hay Lưu Phong cũng tốt, đều sẽ không có dị tâm đâu." Tĩnh Vương gia thấp giọng nói.

Lão hoàng đế sắc mặt nổi lên một nụ cười hóm hỉnh: "Nếu lão bằng hữu dám chắc như vậy, ta đây yên tâm rồi." .

"Chuyện có quỷ ám giải quyết rồi sao?" Tĩnh Vương gia chuyễn sang vấn đề mới, kỳ thật trong cung có quỷ ám vốn không có gì. Bởi vì Tĩnh Vương gia biết, cung lý vốn có Quỷ Điện - năm đó là Thái tử phủ.

Những lão nhân trong cung đều biết, năm đó Thái tử bạo bệnh chết trong ngày. Đêm đó, cung nữ thái giám thái tử phủ , thậm chí những mưu sĩ mà thái tử điện hạ mời về toàn bộ tự sát theo.

Tối ngày thứ hai, truyền ra chuyện quỷ phá.

Thái tử mất đi, chỗ trước đây là thái tử phủ càng trở nên âm trầm, rõ ràng là ban ngày, mặt trời chói chang mà cũng cảm giác âm trầm, rất là quỷ dị.

Những người sống trong cung năm đó đều nói, Tthái tử phủ biến thành Quỷ điện rồi.

Lão hoàng đế cũng đã tự thân xem qua, sau đó tự thân ra một quyết định.

Năm đó kiến trúc chung quanh Thái tử phủ lão hoàng đế ra lệnh xây một bức tường cao ba trượng, bao bọc toàn bộ Thái tử phủ, ngay cả một cánh cửa đều không cho mở ra. Hơn nữa còn phái trọng binh canh giữ bốn phía, ngày thường ai cũng không cho phép tới gần.

Kỳ quái chính là, từ khi bức tường hoàn thành, trong cung rốt cuộc không còn truyền ra tiếng quỷ gào nữa.

Lúc ấy, Lão hoàng đế tưởng rằng có bức tường này thật sự đem chuyện quỷ mị cách ly rồi, nhưng lại không biết rằng, ngay đêm khi bức tường hoàn thành, có một người thần bí trú trong đó, hơn nữa tại trước cửa đặt một món đạo gia chí bảo Thái Cực huyền thiên phong ấn. Nếu không như thế, chỉ vài bức tường như vậy lại có thể nào ngăn cản quỷ hồn hay sao.

Đương nhiên, chân tướng chuyện này cho tới bây giờ còn không có mấy người biết.

Ngay cả Hoa Hạ đại đế cũng vẫn tin vậy.

Đông Cung Thái tử phủ ngày nay cũng mất nửa năm tuyển chọn trọng kiến.

"Lưu phong đã đi xử lý rồi, chưa về phục mệnh, bất quá ta nghĩ bản lãnh hắn hẳn là không có vấn đề gì." Nguyên Anh kỳ tu vi mà còn không đối phó được với quỷ mị, Lão hoàng đế chết cũng không tin.

"Bệ hạ, ngươi không biết là quỷ phá không hề bình thường sao?" Tĩnh Vương gia đột nhiên hỏi.

Hoa Hạ đại đế lạnh lùng nói: "Ta biết, ngươi dám chắc nghe người ta đồn đãi, nói quỷ hồn này đều là do ta hại chết?" .

"Không ......" Tĩnh Vương gia lắc đầu đáp: "Ta không phải ý đó." .

Quả nhiên, nghe được Tĩnh Vương gia vừa nói vậy, Lão hoàng đế sắc mặt hòa hoãn đi nhiều.

Ngẫm nghĩ một lúc, Tĩnh Vương gia cẩn thận nói: "Bệ hạ, nhớ lại năm đó xem cung bị quỷ phá kỹ xem sao?" .

"Quỷ điện?" Tĩnh Vương gia vừa nói, Lão hoàng đế phản ứng ngay lập tức là nghĩ tới năm đó bị mình dùng tường phong toả trước thái tử phủ.

Tĩnh Vương gia gật gật đầu, đáp: "Không sai, ta nghe được cung bị quỷ phá, trước tiên là nghĩ đến toà Quỷ điện ......" .

Hoa Hạ đại đế tựa hồ cũng hơi kinh ngạc: "Nơi đó đã bị ta phong kín, hơn nữa nhiều năm trôi qua, cho tới bây giờ đều không có việc gì nữa." .

Tĩnh Vương gia nhắm hai mắt, một lúc lâu mới mở miệng nói: "Cẩn thận chút vẫn tốt hơn." .

"Ngươi không phải không tin quỷ thần sao?" Hoa Hạ đại đế trào phúng nói: "Nhớ lúc trước ta hạ chỉ tu bổ bức tường đó, ngươi phản đối mà?" .

Tĩnh vương cười xoà: "Người mà, luôn tiến bộ không phải sao?" .

Hoa hạ đại đế suy nghĩ cả nửa ngày, dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Ý ngươi muốn ta cho người đục tường vào xem xét phải không?" .

Tĩnh Vương gia lắc đầu: "Vẫn là không nên mở bức tường đó là tốt hơn, ngươi để cho Chân long vệ canh giữ ở chân tường đi. Thế cục đế quốc hôm nay đã hỗn loạn lắm rồi, không thể để trong nhà loạn thêm nữa. Chẳng biết tại sao, ta cuối cùng lại nghĩ sắp có chuyện gì đó trọng yếu phát sinh?" .

Hoa hạ đại đế chậm rãi nói: "Lão bằng hữu, không phải ngươi già rồi chứ, lá gan càng ngày càng nhỏ lại à, ta sao lại thấy ngươi tựa hồ hơi sợ hãi rồi." .

Tĩnh vương thở dài một hơi, không nói gì.

Hoa hạ đại đế đột nhiên nở nụ cười, đứng lên: "Sao nào, chẳng lẻ ngươi thật sự thừa nhận mình nhát gan?" .

"Có lẽ vậy." Tĩnh Vương gia nhẹ giọng đáp: "Ta quả thật già rồi. bất quá bệ hạ này, ngươi phải thật chú ý một chút chuyện Quỷ điện, còn có cái chết năm đó của thái tử ......" .

"Đừng nói nữa, ta đều biết hết rồi." Hoa Hạ đại đế đột nhiên sắc mặt trầm xuống, rất thống khổ nói: "Ngươi biết không? ta cả đời này xin lỗi nhất là hai người." .

"Biết, ngươi vừa mới nói qua." Tĩnh Vương gia bình tĩnh nói: "Kỳ thật, thân thể ta ngươi không cần phải quan tâm. Ngươi là chủ tử, ta là thần tử, đây chính là việc ta nên làm." .

"Có biết hai người mà ta xin lỗi là ai không?" Lão hoàng đế đột nhiên xoay người lại, chăm chú hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sjl