Việt Nhân Ca - Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng thoát lực lâm vào giấc ngủ, môi bị cắn mang theo vết máu nhàn nhạt, rõ ràng là do cố nén tình tấn mà lưu lại, đột nhiên có chút đau lòng.

Giang Trừng rốt cuộc có bao nhiêu quật cường, bí mật giữ mười mấy năm như vậy, mỗi lần lại có bao nhiêu gian nan?

Một khi Địa Khôn bắt đầu tấn kỳ, không có thuốc can thiệp, cũng không phải một hồi hoan hảo là có thể kết thúc, nhưng sóng tình tiếp theo sẽ không đến nhanh, thừa lúc tín hương của Giang Trừng dần nhạt, Lam Hi Thần đem Giang Trừng bọc đến kín mít, từ trong khách viện Nhiếp thị mang đi, an trí trong trạch tử của Lam thị ở phụ cận Thanh Hà, y hạ cấm chế ở cửa phòng ngủ, nghiêm lệnh hạ nhân không được đi vào, mới vội vàng rời khỏi đi tìm đại phu kê chút thuốc áp chế tình tấn, trở về tự mình uy Giang Trừng uống vào, mấy ngày sau, Giang Trừng đều mê man, Lam Hi Thần thấy tình tấn của hắn đã lui, cẩn thận ra ngoài mua y phục mới, còn mang theo nón tre che mặt, nghĩ Giang Trừng rời đi phải thay, cũng có thể miễn khiến người ta nhận ra, dấu vết bị lưu lại, bại lộ thân phận.

Nhưng Lam gia gửi một phong thư gọi y về Cô Tô gấp, không chờ Giang Trừng tỉnh lại, liền rời đi………

Lúc Lam Hi Thần bị gọi về kỳ thật sớm có chuẩn bị, bên ngoài truyền tai đồn đãi vớ vẩn như vậy, y ở biệt phủ Thanh Hà còn nghe thấy, không có lý do gì mà thúc phụ hoàn toàn không biết.

Lam Khải Nhân đứng ở ngoài sảnh nhã thất bên cạnh còn có hai tộc lão chưởng sự tóc đã bạc, bọn họ ngửi thấy trên người Lam Hi Thần vừa mới trở về phong trần mệt mỏi rõ ràng có pha lẫn hương vị của Địa Khôn, đều không khỏi nhíu mày, Lam Khải Nhân mở miệng trước, “Hi Thần, hiện giờ tin đồn nhảm nhí bên ngoài…… là sự thật sao?”

“Thúc phụ, nếu là chuyện sau Thanh Đàm Hội gặp được Địa Khôn, là thực.”

Còn không đợi Lam Khải Nhân nói, tộc lão Lam gia nghe vậy đã nhảy dựng lên, “Lam Hi Thần! Ngươi thân là chủ một tông, sao có thể làm ra chuyện như vậy! Địa Khôn đó là ai? Nghe nói ngươi còn đưa người về biệt phủ Thanh Hà, quả thực tổn hại phong hoá*.”

(*Phong hóa: phong tục và giáo hóa)

Nếu luận bối phận, lão nhân dậm chân kia so với Lam Khải Nhân còn lớn hơn, là thúc công* của Lam Hi Thần, nhưng nghe lão quát Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân vẫn tiến lên trước một bước, chắn giữa hai người.

(*thúc công = ông chú (chú của cha))

Một tộc lão khác, nhìn Lam Khải Nhân một bộ che chở, chậm rãi mở miệng “Nếu là thực, Cô Tô Lam thị ta tất không thể mặc không lên tiếng, tránh không có việc gì phát sinh, Hi Thần có biết là Địa Khôn nhà nào không?”

“Hi Thần không thể báo…”

Lam Khải Nhân thấy hai tộc lão Lam gia ánh mắt càng ngày càng bất thiện cùng Lam Hi Thần gắt gao nhấp môi, việc hôm nay sợ là khó mà xử lý cho êm đẹp, một bên ánh mắt hướng Lam Hi Thần, một bên mở miệng hòa hoãn, “Hi Thần, nếu con không biết Địa Khôn kia là người nhà ai, chúng ta có thể tra, có thể xuất hiện ở Thành Đàm Hội Nhiếp thị tất nhiên xuất phát từ tu giới! Lam thị ta……"

Lời còn chưa dứt, Lam Hi Thần đã vén vạt áo, quỳ gối trước ba người…

“Thúc phụ, Hi Thần chỉ là không tiện bẩm báo, mong thúc phụ đừng truy xét, tự cam nguyện lãnh phạt.”

“Khải Nhân, ngươi nhìn xem ngươi dạy dỗ ra cái gì, muốn che chở tông chủ Lam thị!”

“Con…. Ai….” Lam Khải Nhân bị Lam Hi Thần kích động đến nhất thời vô ngữ, nhưng nhìn Lam Hi Thần vẻ mặt kiên định, không thể dao động, vung tay áo, nói,  “Thôi…… nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, khi dễ Địa Khôn, sẽ là Lam thị trơ trẽn. Con có muốn giải thích gì không?”

“Không có gì để nói…”

“Vậy hai mươi giới tiên, lấy làm cảnh giới!”

Dứt lời Lam Hi Thần đứng dậy, đi đến thính đường, tự lãnh hình phạt.

Nhìn y bóng dáng thẳng tắp, trưởng lão dậm chân trước đó không khỏi cả giận, “Không hề có ý hối lỗi, ta thấy hai mươi giới tiên còn nhẹ.”

“Khải Nhân, theo ý của ngươi, chúng ta hỏi, Hi Thần cũng không chịu nói, việc này muốn giải quyết, bên ngoài truyền Lam thị hư nhân giả nghĩa, tông chủ ngọc diện thú tâm khi dễ Địa Khôn nhu nhược, chúng ta cùng nhìn Hi Thần lớn lên đều biết nó không phải đứa trẻ như thế, nhưng thanh danh trăm năm của Lam thị không thể vì vậy mà bị huỷ hoại”

“Đây…..” Lam Khải Nhân vốn muốn tìm Lam Hi Thần trò chuyện với nhau, nghĩ nếu đồn đãi là thật, sẽ để Lam Hi Thần thú Địa Khôn kia, nếu là Địa Khôn thân gia trong sạch, nhân phẩm tốt, làm chủ mẫu của Lam thị cũng không phải không thể. Nhưng Lam Hi Thần chủ ý đã định, không muốn bẩm báo. Làm Lam Khải Nhân là thúc phụ là trưởng bối, muốn bảo vệ cũng không có cớ.

“Hừ! Tông chủ Đông Sơn Vương thị có nữ Địa Khôn đãi giá, nếu hai nhà có thể liên hôn thì tốt, bọn họ tự sẽ không xem cô gia nhà mình, đọa thanh danh, qua mấy ngày chúng ta sẽ trò chuyện với nó, trước cứ lo liệu như vậy, ngươi không cần quản nữa.”

Lam Hi Thần từ nhỏ đã cực kỳ hiểu chuyện, hiện giờ có chuyện như vậy, tất là có nguyên do. Bất đắc dĩ việc này, tin đồn nhảm nhí truyền quá nhanh, đến tông chủ Đông Sơn Vương thị có giao hảo với trưởng lão cũng biết được.

Hiện giờ Lam gia thế đại, ngầm đứng đầu tu giới, Vương thị này sớm đã theo dõi vị trí chủ mẫu Lam thị, muốn liên hôn, lúc trước có nhắc qua với Lam Khải Nhân, hôn sự của Lam Hi Thần, tất nhiên còn phải xem tâm ý của y, Lam Khải Nhân sẽ không thế y đáp ứng.

Không nghĩ tới, đang trên đầu sóng ngọn gió, tông chủ Vương thị thế nhưng tìm trưởng lão trong tộc nhắc lại việc này, xem ra bàn tính cả rồi…..

Lam Hi Thần vì thế sự chịu hai mươi giới tiên, cũng không đi suối nước lạnh chữa thương, bôi thuốc lên cũng không để ý nhiều, cứng rắn chịu đựng hình phạt.

Y ngồi ngay ngắn trước án thư, cầm một quyển tạp ký tiện tay giở xem, nhìn qua không có gì khác, vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh. Làm người nhìn không ra thương tổn, sau lưng huyết nhục mơ hồ thế nào.

“Tông chủ, Vân Mộng Giang tông chủ tới, nói có chuyện quan trọng muốn thương lượng, hiện giờ đang ở ngoài sảnh. ” Tiểu tư bên người đến thông báo, nói như thế.

“Mời người vào đi, ngoài sảnh nhiều người, không tiện nghị sự.”

Tiểu tư bên người trong lòng kỳ quái, nhưng cũng theo phân phó mời người vào Hàn Thất, được Lam Hi Thần chỉ thị, sau khi dâng trà, liền thức thời mang theo nha hoàn cùng tiểu tư khác lui xuống.

Giang Trừng thấy không còn ai, nhưng vì an toàn, vẫn làm một kết giới tiêu âm, mới mở miệng nói,

“Ngày đó……… Đa tạ Trạch Vu Quân tương trợ………”

Giang Trừng nói một câu, chính là đã tính toán đủ rồi…

Không quan hệ tình yêu, không quan hệ phong nguyệt, nhân duyên cũng đều không tính, chỉ là tương trợ một hồi…

“Hiện giờ lời đồn đãi nổi lên bốn phía, tổn hại thanh danh Trạch Vu Quân, Giang Trừng không có gì báo đáp……”

Lam Hi Thần biết Giang Trừng vì sao mà tới, ở biệt phủ Thanh Hà chính mình không từ mà biệt, hiện tại Giang Trừng hẳn là muốn từ miệng mình nói lời chắc chắn, muốn biết chính mình tính xử lý thế nào.

Kỳ thật ngày ấy rời khỏi biệt phủ Thanh Hà, Lam Hi Thần vốn đã gỡ đai buộc trán xuống, muốn buộc lên cổ tay của Giang Trừng. Nếu Lam Hi Thần y có được thân thể Giang Trừng, tuy vẫn chưa kết thành khế, nhưng cũng định phải phụ trách đến cùng.

Nhưng nhìn dung nhan Giang Trừng lúc ngủ, đôi mắt còn hơi sưng đỏ, Giang Trừng kiêu ngạo vậy mà lại khóc lóc cầu y, muốn y giúp hắn bảo vệ bí mật!

Nếu y đã dùng đai buộc trán trói lại Giang Trừng, với những người có ý nghĩ chiếm đoạt Giang Trừng có khác gì nhau? Vị trí chủ mẫu Lam thị thì sao? Hư danh đó sợ là Giang Trừng còn không để bụng?

Nói đến cùng……

Kỳ thật trong lòng Lam Hi Thần không muốn coi Giang Trừng như một Địa Khôn bình thường……

Tuy rằng tu giới đều nói Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm không phải người dễ gần, làm người tàn nhẫn hung ác nham hiểm……

Nhưng tiếp xúc nhiều lần, Lam Hi Thần lại cảm thấy Giang Trừng là người có cá tính khó có được, so với người xảo ngôn lệnh sắc, lại càng cường đại. Một thân tu vi lẫn tài tình, là người kiệt xuất có thể thay đổi đương thời, Vân Mộng Giang thị có ngày hôm nay, không thể không quan hệ đến những khổ tâm kinh doanh của hắn……

Đối Giang Trừng như vậy, Lam Hi Thần trong lòng thưởng thức, thậm chí cũng mang theo chút kính trọng, tính hiện giờ bọn họ đã có thân thiết da thịt, y cũng không muốn dùng thân phận Địa Khôn của Giang Trừng mà bức bách hắn, đi cưới hắn về nhà……

Giang Trừng ưu tú như vậy…… Trong lòng hắn có rất nhiều thiên, có rất nhiều địa, có rất nhiều mạnh mẽ rộng lớn, đứng lanh lảnh dưới càn khôn, Tam Độc Thánh Thủ hắn làm cho thế nhân thấy, hắn không giống những Địa Khôn khác, làm đỉnh lò song tu, một công cụ sinh con…

Nhưng như vậy… Trừ bỏ giúp hắn bảo vệ bí mật, tông chủ Lam gia có thể cho hắn cái gì đây?

Không biết vì sao Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng không còn bộ dáng suy yếu như ngày ấy, trên mặt lui tới kiêu căng như thường, nói câu đa tạ tương trợ, trong lòng đột nhiên có loại đau xót cùng co quắp, y chần chờ một lát, “Chuyện hôm đó, nhất thời tình thế cấp bách Lam mỗ lỗ mãng, tất thề tử thủ bí mật.”

Lam Hi Thần đoán suy nghĩ của Giang Trừng, ưng thuận hứa hẹn, những đau xót co quắp trong lòng, biến thành một mảnh chua xót.

Nói như vậy, hẳn là toàn tâm ý của Giang Trừng ?

Hắn nói tương trợ, thì là tương trợ….

Không phải chỉ là bảo hộ kiêu ngạo của hắn sao?

Cho nên lúc bị phạt mới không cãi lại.

Vậy hiện tại nhiều lời làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro