Việt Nhân Ca - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kim tiểu tông chủ trên đường xuống núi, đụng phải Trạch Vu Quân. Trong lòng đại hỉ, chạy nhanh mở miệng hướng Lam Hi Thần xin giúp đỡ, Lam Hi Thần để lại Tư Truy, Cảnh Nghi chiếu cố Kim Lăng bị thương. Tự mình ngự kiếm bay nhanh đến hướng Kim Lăng chỉ, thời điểm tìm kiếm thân ảnh Giang Trừng, liền nghe thấy tiếng gầm giận dữ, chỉ rõ phương hướng, sau khi đánh chết mãnh thú, tìm Giang Trừng bất tỉnh nhân sự.

Giang Trừng tỉnh lại trong sương phòng trang trí theo phong cách của Kim thị, thấy an lòng, quay đầu, liền thấy Lam Hi Thần ngồi bên cạnh bàn.

Sao lại là y??

Kim Lăng tìm y tới hỗ trợ sao? Cũng không biết hiện giờ Kim Lăng thế nào? Có xảy ra việc gì hay không?

“Kim Lăng thế nào?” Nghe thấy Giang Trừng tỉnh lại, mở miệng dò hỏi, Lam Hi Thần chạy nhanh đến đứng cạnh giường, đáp “Kim tiểu tông chủ không đáng lo ngại, vừa mới tới xem ngươi, thấy ngươi đang ngủ, hiện tại đã trở về phòng.”

“Nếu tỉnh, uống chén thuốc này được chứ?” Lam Hi Thần không biết Giang Trừng sẽ tỉnh lúc nào, thời thời khắc khắc dùng linh lực làm ấm chén thuốc, nước thuốc vẫn duy trì độ ấm, lúc này đưa cho Giang Trừng chén thuốc vẫn còn tàn lưu linh lực.

Giang Trừng nhướng mày nhìn Lam Hi Thần, sau khi hắn uống cạn chén thuốc liền đưa đến một hộp mứt, “Không cần ăn những đồ hài tử thích”

“Vãn Ngâm, hôm qua ngươi hôn mê dưới tàng cây, chảy mồ hôi lạnh, mặt không có chút máu, tình thế cấp bách ta xem mạch cho ngươi.” Lam Hi Thần dừng một chút, lại nói “” Hiện giờ hài tử vẫn bình an, Kim tiểu tông chủ giờ cũng hoàn toàn không biết, đại phu xem bệnh cho ngươi, cũng bị ta xóa ký ức, ngươi yên tâm. Cho nên hiện tại….. Ngươi có thể nói cho ta là chuyện thế nào không?”

Việc Giang Trừng có thai, đối với Lam Hi Thần là một đả kích rất lớn, không ngờ một lần ngoài ý muốn mà hai người lại có cốt nhục huyết mạch tương liên.

Y ngồi trong sương phòng mà Giang Trừng tĩnh dưỡng suốt một đêm, nhờ phát hiện ngoài ý muốn này mà trong lòng có rất nhiều vui sướng, nếu có đứa nhỏ này, vậy giữa y và Giang Trừng có phải không chỉ dừng lại ở quan hệ hỗ trợ hay không….

Tình hình như vậy, may là y không muốn nên trong tộc chưa có hạ sính đến Vương thị.

Y không biết những lời này nghe vào tai Giang Trừng lại thay đổi hương vị, những hành động cực kỳ giống che dấu.

“Ngươi….đã biết sao?”

Giang Trừng vừa mới tỉnh, thần sắc vốn uể oải nhàn nhạt, nghe Lam Hi Thần nói xong, trong mắt chậm rãi nhiễm sương hàn. Đúng vậy, Lam Hi Thần, sợ là sắp nghênh thú nữ Địa Khôn của Đông Sơn Vương thị.

“Nếu không phải ta phát hiện, Vãn Ngâm ngươi tính không nói cho ta biết sao?”

“Lam Hi Thần, dù Lam gia chưa hạ sính lạc định Đông Sơn Vương thị, nhưng liên hôn này cả tu giới ai mà không biết, vì cái gì ta phải nói cho ngươi? Lúc này ta nói với ngươi có ý nghĩa sao?”

“Không phải, ta cũng không muốn nghênh thú Vương cô nương.”

“Trạch Vu Quân, chuyện lần đó ngươi chỉ là đáp ứng sở cầu của ta, ta cảm hoài trong lòng, hậu quả bây giờ, ta sẽ tự mình gánh chịu. Ngươi không cần cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, cũng không cần cảm thấy ta có bất luận thua thiệt gì. Đón dâu càng thỉnh tự nhiên.”

“Vãn Ngâm, ta……” Lam Hi Thần không kịp nói xong đã bị Giang Trừng ra tiếng chặn lại.

“Không cần nhiều lời, tại hạ mệt mỏi, Trạch Vu Quân thỉnh tự đi đi”

Lam Hi Thần hốt hoảng, để lại Tư Truy cùng Cảnh Nghi ở Lan Lăng làm bạn với Kim Lăng, một mình trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Y muốn thu xếp toàn bộ sự vụ của tông tộc, từ nhỏ đến lớn, đều phải tự mình nhất nhất quyết đoán, ở thư phòng, vùi đầu vào công văn hơn tháng.

Tâm cuối cùng rối loạn…..

Chỉ cần hơi có chút nhàn rỗi, tâm y liền sẽ hỏi, y đối Giang Trừng thật sự không có một chút tình cảm sao?

Một lần rồi một lần….

Thế nào lại không có…..

Người kiêu ngạo kia sớm lặng yên ở trong lòng y….

Nếu không phải đối Giang Trừng có ý, y sao lại để bụng, mỗi việc đều vì Giang Trừng cẩn thận suy tính. Y sao lại khắc chế, sợ hành vi không ổn sẽ làm tổn thương sự kiêu ngạo của Giang Trừng…..

Hơn ba mươi năm, thế nhân đều xưng y là khiêm khiêm quân tử, ôn nhu như ngọc, lần đầu tiên y cảm thấy giai từ khen thưởng này, lại châm chọc như vậy…

Trào phúng y không hiểu tình yêu, chế nhạo y không biết ấm lạnh, vĩnh viễn ôn ôn nhàn nhạt như ngọc.

Cô Tô và Vân Mộng cách ngàn dặm, nếu y cố ý tiếp cận, bất quá ngự kiếm nửa ngày….

Nhưng sau lần ở Lan Lăng… cuối cùng y không đi tìm Giang Trừng……

Dù chỉ một lần……

Y và Giang Trừng đều là chủ của đại tông môn, đứng ngạo nghễ ở tu giới, là phong cảnh vô thượng cùng tôn vinh.

Lên làm tông chủ một khắc, cũng chú định bọn họ suy xét nhiều nhất chính là được mất….

Hiện giờ đón dâu đã không phải việc một mình y, là liên quan đến thanh danh của tộc.

Thế tại tất thành*, khác biệt đơn giản đối tượng là ai.

(*: ý chỉ không thể né tránh, lảng tránh)

Nhưng chính mình không bỏ xuống được tông môn Lam thị, làm sao có thể yêu cầu Giang Trừng bỏ xuống Giang thị làm chủ mẫu Lam thị?

Cho nên Giang Trừng hỏi y có ý nghĩa sao?

Biết với không biết, có cái gì khác nhau. Nói với không nói, lại có ý nghĩa gì.

Đạo lý dễ hiểu, Lam Hi Thần y biết rõ….

Cho nên y đành phải kiên quyết một chữ tình, giải trừ bản năng thiên tính của Thiên Càn…

Cho nên y đành phải cầm lên tư thế quân tử, trước sau không bước về phía trước nửa bước…

Như vậy có thể tất cả đều là y……là y sai….

Bởi vì y không bỏ xuống được, không làm được.

Xứng đáng bị Giang Trừng đối y quyết tuyệt…

Mực đen sớm nhỏ giọt trên trang giấy xin chỉ thị trong tộc, tràn ra một mảnh ô bẩn.

Từ Lan Lăng trở về, trừ bỏ mỗi ngày tu hành tảo khóa, Lam Hi Thần suốt ngày ở trong thư phòng, Lam Khải Nhân ngẫu nhiên đi ngang qua, nhìn qua khung cửa sổ nhỏ nửa mở, nhìn Lam Hi Thần trên án thư thất thần, không khỏi càng làm cho thúc phụ y lo lắng, đành phải ở trong đình hóng gió bày cờ án, bày lên một ván trân lung, đun một ấm trà, sau đó bảo tùy hầu đi gọi Lam Hi Thần đến cùng giải.

“Hi Thần, thúc phụ ngẫu nhiên gặp được một trân lung kỳ cục, cấu tứ tinh xảo, có chút ý tứ, con thử giải xem?” Lam Khải Nhân nói, đẩy lọ cờ, để Lam Hi Thần thử phá cục.

Lam Hi Thần biết Lam Khải Nhân tìm mình không chỉ để cùng giải một ván trân lung, định là do hành sự gần đây của mình, làm thúc phụ lo lắng, mới thiết hạ trân lung muốn mượn cờ để nói vài câu với mình.

Tuy biết dụng ý của Lam Khải Nhân, y cũng không hề chậm trễ, lấy ra một quân cờ, nhìn kỹ hắc bạch đan xen trên bàn, thế cục không quá rõ ràng, sau mấy phen cân nhắc, từng quân hạ xuống.

Nếu lúc này có người xem cờ mà đánh giá, nhất định sẽ nói một câu, suy nghĩ chu đáo chặt chẽ, khó chọn sai lầm.

Nhưng chính từng bước cẩn thận khó chọn sai lầm, một ván trân lung, lại từng bước một lâm vào tử cục.

Hạ đến cuối cùng, quân cờ trong tay, không chỗ để đặt, không đường để đi.

Như chính cảnh ngộ hiện giờ của y, tiến thoái lưỡng nan, Lam Hi Thần cười khổ, “Thúc phụ, Hi Thần cờ nghệ không tinh, sợ là không giải được ván trân lung này. Nhưng thúc phụ cũng không cần lo lắng, muốn lấy hay bỏ con đều hiểu.”

“Con hiểu cái gì mà hiểu”, Nhìn bộ dáng của Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân không cần nghĩ cũng biết, định là nghĩ sai rồi, thật là tức giận muốn gõ quạt xếp lên đầu tiểu tử không chịu thông suốt này, không hiểu không được, “Ai, thúc phụ lớn tuổi, con cháu Lam gia nhiều như vậy, thúc phụ thương nhất chính là hai huynh đệ các con. Rõ ràng có thể một tay ôm, một tay nắm, một trái một phải phấn điêu ngọc trác, hiện tại nhìn các con đều được tiên trưởng thế gia của tu giới ngợi khen, trong lòng cũng rất vui mừng. “

”Mấy năm trước, nhìn dáng vẻ Vong Cơ, ta thiệt tình đau lòng nó, sợ nó cứ như vậy cả đời. May mà Ngụy công tử được hiến xá trở về, nhìn thấy đáy mắt Vong Cơ lần nữa sáng lên, ta không muốn ngăn cản. Hiện giờ thấy con buồn bã mất mát, giống Vong Cơ khi đó như đúc. Con có bằng lòng nói cho thúc phụ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có liên quan đến Địa Khôn lần đó không?”

Lam Hi Thần ngẩn ra, hóa ra mình biểu hiện rõ ràng vậy sao? Lam Khải Nhân mấy năm nay vẫn luôn lạnh nhạt với sự vụ gia tộc, nhưng một lòng dạy dỗ đệ tử, liếc mắt một cái liền nhìn thấu. Tuy không tiện lộ ra tên họ Giang Trừng, nhưng cũng suy tính nói sự thật cho ông. 

Lam Hi Thần chịu nói, tâm Lam Khải Nhân cũng buông xuống một nửa. Ông sợ nhất chính là Lam Hi Thần sẽ như ngày ấy ở trước mặt tộc lão tại thính đường, ngậm miệng không nói, một mình gánh vác tất cả. Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ từ nhỏ cùng mẫu thân duyên mỏng, gia quy Lam gia lại nghiêm khắc, huynh đệ hai người từ nhỏ vẫn luôn biểu lộ thanh thanh đạm đạm.

Lam Vong Cơ bởi vì Ngụy Vô Tiện, nhiều lần khó khăn trắc trở, đảo cũng đã hiểu. Mà Lam Hi Thần, tại phương diện này, đối với việc phán đoán tình cảm, lại rất vụng về, trì độn.

Thật vất vả thấy rõ tâm ý, lại còn nghĩ đến tông tộc, tình nghĩa khó lưỡng toàn.

“Con a, luôn muốn làm mọi chuyện đến tốt nhất, luôn thay người khác suy nghĩ. Ván cờ này, con từng bước chọn không chút sai lầm, nhưng đến cuối cùng lại không còn chỗ đi, đưa mình vào tuyệt lộ. Vì lễ pháp tông tộc, vì không thay đổi hứa hẹn, con không nói một câu, chịu hai mươi giới tiên, bây giờ đi một bước cũng không dám sao? Đó có phải vì lễ pháp tông tộc nên sớm đã sẵn sàng chuẩn bị đi cưới một người chưa từng động tâm?”

Lam Hi Thần không lên tiếng, Lam Khải Nhân trong lòng đau xót, “Đứa nhỏ ngốc, những lễ pháp tất nhiên quan trọng, nhưng so với một tông chủ quá kiềm chế bản thân, ta càng hy vọng đại hài tử ta nhìn lớn lên có thể hạnh phúc! Con tư tiền tưởng hậu* nhiều như vậy, rõ ràng quý trọng mong nhớ, nhưng con có hướng hắn biểu đạt tâm ý của mình chưa? Con không nói với hắn, đã trực tiếp xác định hắn không muốn, liền buông tay, đối hắn hoàn toàn không công bằng. Nếu các con tâm ý tương thông, tính lễ pháp khó toàn, suy nghĩ của trưởng bối trong tộc, Lam gia sẽ bị tiên môn khác nghị luận có cái quan hệ gì. Tổ tiên Lam gia, vì tình mà trở về hồng trần, nếu có người muốn phê bình, đến lúc đó, để cho bọn họ luận cùng ta!” Dù Lam Hi Thần đã làm tông chủ nhiều năm, đã như đại thụ cành lá tốt tươi có thể che chở tộc nhân, nhưng trong mắt ông y vẫn là đại hài tử, nếu có thể, Lam Khải Nhân cũng muốn vì y mà chắn mưa che gió.

(*: ý chỉ cứ mãi suy nghĩ nguyên do, hậu quả của sự tình)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro