đệ nhất chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Cre hình: pinterest
________________________________

                        Chính Văn

  Sau khi toàn bộ Tu Chân Giới hay tin Vân Mộng Giang Thị_Giang Vãn Ngâm tu ma đạo làm một trận kinh thiên động địa toàn bộ tiên giới khiến cho các tu sĩ há hốc mồm thì đại đệ tử Vân Mộng Giang Thị_Ngụy Vô Tiện lại như ngồi trên đống lửa, khuyên răng đủ điều để giúp hắn không sa vào cây cầu độc mộc của riêng bản thân nhưng nhận lại chỉ là câu " Xin lỗi...ngươi không cần lo lắng hay quan tâm bảo vệ ta, nói cho toàn bộ thiên hạ biết Giang Trừng ta chạy trốn rồi ". Sau sự kiện Vân Mộng Giang Thị bị diệt môn, Giang Trừng hắn đã tham gia Xạ Nhật Chi Trinh báo thù Ôn cẩu rồi lại âm thầm giúp Ngụy Vô Tiện dựng lại Giang gia, giết không tha những mầm mống gán đường cản trở Giang thị phát triển, bỗng một ngày hắn đang trò chuyện với a tỷ của hắn_Giang Yếm Ly, Ôn Tình đi tới cầu hắn cứu Ôn Ninh. Khi hắn tới Cùng Kỳ Đạo thì thấy Lan Lăng Kim Thị đang ra tay tàn ác với tàn dư Ôn thị, nhìn thấy xác của Ôn Ninh liền biến Ôn Ninh thành hung thi giết môn sinh Kim thị sau đó nhanh chóng đem những người già yếu ớt xấu xí cùng trẻ em hồi Di Lăng rồi bảo vệ tàn dư nhánh gia tộc họ Ôn. Tưởng rằng mọi việc sẽ êm đềm như thế, hắn đột nhiên nhận được tấm thiếp mời đầy tháng của A Lăng_con trai của a tỷ và phu quân của tỷ, Kim tiểu phu nhân Vân Mộng Giang Thị_Giang Yếm Ly và Lan Lăng Kim Thị_Kim Tử Hiên. Hắn trong tâm trạng vui vẻ, háo hức làm Thanh Tâm Linh, cẩn thận tỉ mỉ khắc từng chút từng bước thêu họa hình hoa liên chín cánh và sau khi hoàn thành tự hào nhìn ngắm vật phẩm mình tạo nên cùng tiếng chuông bạc vang lên leng keng leng keng thật trong trẻo và thuần khiết.

    Hắn cùng Quỷ Tướng Quân_Ôn Ninh hung thi mạnh nhất đầu tiên có thần trí đi tới đầy tháng Kim Lăng. Đang đi trên đường, hắn cảm thấy như có ai theo dõi hắn, bất chợt Ôn Ninh bắt được một mũi tên và nhiều cung tên khác đang chĩa hướng bản thân, nhìn kỹ mới thấy Lan Lăng Kim Thị_Kim Tử Huân, kì phùng địch thủ của Giang Trừng hắn đang dẫn theo một đám tùy tùng chặn đường hắn. Ôn Ninh đúng lúc đó đang xử lí một vài tên môn sinh dẫn đến tình cảnh lỗ lỗ vết máu trên đường. Đúng lúc ấy, Kim Tử Huân gã cất giọng nói ghê tớm của hắn lên rằng:

  Kim Tử Huân: " Ta cảnh cáo ngươi Giang Trừng! Ngươi ngay lập tức giải vết ác chú mà ngươi hạ!! ".

Giang Trừng: " Con mẹ nó! Ta đã hạ ác chú gì thế?!".

Kim Tử Huân: " Thiên sang bách khổng ".

Bọn tùy tùng: " Đúng vậy! "

Giang Trừng: "Liên can gì đến Giang Trừng ta?"

Kim Tử Huân:"Ngoại trừ tên tu tà ma ngoại đạo như ngươi thì còn ai có thể sử dụng mưu hèn kế bẩn như thế này chứ?!"

Giang Trừng:"Nếu ta muốn các ngươi chết thì ngươi sẽ giết một cách đơn giản thế đâu."

Kim Tử Huân:"Ngươi...! Hảo!! Nếu ngươi dám làm mà không dám nhận vậy ngươi đừng trách ta thủ hạ khồn lưu tình, phóng tên!."

Bỗng có một chưởng mang đầy oán khí đánh bay mọi mũi tên đi. Mấy môn sinh dưới trướng Kim Tử Huân ngự kiếm về phía hắn. Hắn ung dung tự tại đưa sáo quy_Trần Tình lên môi, cười nhếch môi khinh miệt bọn chúng rồi hài lòng tấu lên một khúc nhạc

Kim Tử Huân:"Con đường nát này đã được ta xử trí rồi. Không lấy nổi một hung thi cho ngươi sử dụng đâu. Hôm nay sẽ là ngày tàn của ngươi, sẽ là nơi ngươi chết đấy."

    Hắn trầm mặc một khắc rồi lại chuyên tâm thổi sáo điều khiển Ôn Ninh chiến đấu. Nháy mắt một số tên đã máu đổ khắp người, ngã khỏi kiếm. Sắc mặt Kim Tử Huân chuyển sắc lo sợ, trắng bệch khuôn mặt, khắc sau hắn thong thả hạ Trần Tình xuống  cất lời:

Giang Trừng:"Hôm nay là đầy tháng cháu trai ta, tâm trạng đang rất tốt, không giết người. Ta chẳng kiên nhẫn lắm đâu. Mẹ kiếp các ngươi mà không hạ tay xuống...". Đột nhiên hắn nhận thức, oán khí bùng mạnh, quay đầu xem xét. Giọng Kim Tử Huân lanh lãnh bên tai:

Kim Tử Huân:" Ngươi nghĩ bản thân ngươi đủ tư cách tham dự đầy tháng A Lăng sao?"

Giang Trừng:"Mẹ nó! Ngươi đây là có ý gì?"

Kim Tử Huân:"Nhớ lại xem, một năm trước, ngươi và Ôn cẩu đã làm gì? Ngươi thật sự tin rằng Lan Lăng Kim Thị há lại bỏ qua sễ dàng vậy sao? Giang Vãn Ngâm, hiện tại ai bắt được ngươi chính là công thần. Ngươi nghĩ rằng Kim Tử Hiên đã mời ngươi sao hả?! Ồ~ còn có ngươi hảo a tỷ nữa, có thể bước vào từ đường Lan Lăng Kim Thị đã là vinh hạnh lớn nhất của cô ta rồi! Còn không rõ ràng với ngươi...". Lời nói còn chưa dứt gã đã thấy oán khí bộc phát mạnh mẽ, mạch máu hằn trên kiều diễm khuôn mặt, tơ máu cùng con ngươi đỏ thẫm như huyết, đôi đồng tử co rút dữ dội, mắt hạnh to lớn trừng bọn chúng, tay chắp trán mong muốn oán khí thu liễm lại một chút. Kim Tử Huân khuôn mặt ngạc nhiên to lớn, bạch diện khuôn mặt bất huyết sắc, hèn nhát sợ hãi mà trốn sau tảng đá lớn phía sau lưng hét lên:

  Kim Tử Huân:"Lên đi! Nhanh đồ sát hắn!!"

    Ôn Ninh giờ đây đã sớm mất khống chế. Hổng rồi! Giang Trừng hân hiện tại cũng bận sự khống chế oán linh tìm đến Kim Tử Huân. Bỗng! Có một thanh kiếm dư quang sáng chói đánh bay luồng oán khí, xuất hiện Kim Tử Hiên, thì ra thanh kiếm đó là Tuế Hoa_bội kiếm của Kim Tử Hiên.

  Kim Tử Huân:" Tử Hiên...cứu ta!"

    Kim Tử Hiên kiêu ngạo nhanh chóng đánh gãy lời nói của Kim Tử Huân hét lớn "Chuyện của huynh quay về ta sẽ tính sổ sau!"

  Kim Tử Hiên:"Giang Vãn Ngâm, hạ Trần Tình xuống, đừng làm lớn chuyện nữa. Ngươi bình tĩnh sao? Nhìn lại dáng vễ của ngươi xem?!"

Giang Trừng:" Bình tĩnh? Kim Tử Hiên, ngươi thật sự không biết họ sau lưng ngươi muốn đồ sát ta không?!"

Kim Tử Hiên:" Giang Vãn Ngâm! Ngươi thật sự điên rồi!!"

Giang Trừng:" Mẹ nó! Kim Tử Hiên ngươi tránh ra!! Ta không động ngươi, ngươi không động ta."

Kim Tử Hiên:" Tại sao?! Ngươu háo thắng thế? Chịu thua một lần chết sao?! A Ly nàng ấy...". Bất chợt hoảng hốt nhận thấy có một cái lỗ cơ thể, ngã xuống, nặng nề thều thào "A Ly...nàng ấy cùng hài tử đang đợi ngươi..."
Rồi nhắm mắt.

    Giang Trừng mặt hạnh mở lớn chứng kiến cảnh Kim Tử Hiên chết trước mặt mình, nhận ra lại là Ôn Ninh giết.

Giang Trừng:" Kim Tử Hiên..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro