1 bắt đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

    Giang Trừng sau sự việc miếu quan âm, hắn vẫn thế cầm Tử Điện đi khắp nơi quất người, không ngừng phát triển Giang gia cùng bảo vệ đứa cháu trai duy nhất.

    Hắn nghĩ đến vài năm sau, Kim tiểu tông chủ trưởng thành, Giang Trừng mới có thể yên tâm vui thú săn đêm. Có điều? vạn ngàn lần hắn không ngờ lần săn đêm ấy lại thay đổi hoàn toàn cuộc sống của hắn, hắn gặp thú độc tử nạn. Phen này chết chắc trăm phần trăm.

    Ấy vậy mà không khi tỉnh lại hắn lại đang nằm trên chiếc giường ấm áp trong phòng của chính mình. Giang Trừng không biết mừng hay vui, chỉ thấy có gì không đúng lắm.

    Hắn đứng lên vươn mình một cái, tay vơ Tam Độc rồi chợt nhận ra Tử Điện trên tay không còn nữa. Hắn điên cuồng tìm kiếm khắp căn phòng, tử điện chính là vật duy nhất nương để lại cho hắn. Giang Trừng không tìm thấy nhất định rơi ở chỗ săn đêm. Hắn lập tức xông cửa bước ra thì gặp ngay mẫu thân đang bước tới.

   - Sao nào? vừa khỏi bệnh đã vội vã đi đâu. Ngươi chê mệnh mình quá trường?

    Giang Trừng mở to đôi mắt, lệ không tử chủ mà rơi xuống không ngừng. Hắn ôm chặt lấy mẫu thân mà khóc. Ngu phu nhân không hiểu chuyện gì xảy ra , mặt bà cau có.

- Có chuyện gì? Nam tử bao lớn còn muốn khóc lóc, ngươi không cần mặt nữa.? Hết tỷ đến đệ các ngươi muốn làm ta tức chết hay sao?

    Giang Trừng định thần lại cảm thấy thật sự không đúng lắm, khuôn mặt trở lên ngờ nghệch . Mẫu thân hắn vì vậy mà đẩy hắn vào phòng, nghi ngờ con trai mình bị bệnh ảnh hưởng đến đầu óc rồi.

    Giang Trừng ngồi trầm tư nhìn lại bản thân mình hình như nhỏ hơn, hắn vội vàng soi mình trước gương, hắn phát hiện mình chỉ mang hình dạng của một thiếu niên!

  - Giang Trừng, nếu ngươi còn mệt thì mau nghỉ ngơi đừng có nháo nhào nữa. Thật không ra thể thống gì.
    Mẫu thân hắn thấy hành động của con trai càng lúc cành kỳ quái trong lòng đâm ra bực dọc cùng lo lắng.
   Hắn gật đầu
- Mẫu thân đầu ta quả thật có chút choáng váng.
   Ngu phu nhân rõ ràng vô cùng lo lắng, vội đến sờ trán con trai mình nhưng đôi mày cau có không thể hiện sự ôn nhu.
 

  Giang Trừng ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong phòng để mẫu thân cùng tì nữ đi ra ngoài thực chất hắn cần suy nghĩ một chút. Không lẽ mọi chuyện xảy ra chỉ là một giấc mơ và bây giờ hắn đã tỉnh lại? Nếu như vậy thì quá tốt rồi. Hắn nở một nụ cười vui vẻ nhưng rồi lại nghe bên ngoài nháo nhác.

- Tiểu thư bỏ chốn rồi mau mau tìm lại tiểu thư.

   Giang Trừng nghe tiếng, cậu liền đạp cửa đi ra hỏi thì biết được đại tỷ của hắn vì không đồng ý hôn nhân với thái tử nên đã bỏ trốn.

  Giang Trừng choáng váng cái gì hôn nhân cái gì thái tử...? Hắn ngồi thừ người suy nghĩ mất một ngày mới định thần lại được.

   Hắn không phải là tỉnh lại sau cơn ác mộng mà là đã bị rơi vào thế giới khác , có thể hắn đã vô tình đoạt xá của cậu thiếu niên Giang Trừng này. Có điều Giang Trừng có một chút ganh tỵ, tuổi 17 này Giang Trừng ở đây không bị diệt môn cha nương cùng Giang gia vẫn đang sống khỏe mạnh. Hắn còn biết Ngụy Vô Tiện ở nơi này đoạn tụ cùng Lam nhị hoàng tử đã sớm cùng nhau du ngoạn cảnh đẹp nhân gian.

    Vì tức giận Hoàng đế họ Lam bắt ép ban hôn cho Thái tử cùng đại tiểu thư họ Giang. Nhưng lại nghe nói đó chỉ là cái cớ đem đại tiểu thư làm con tin bởi trong triều dị nghị Giang gia thế lực lớn mạnh, việc liên hôn này vừa là ràng buộc được Giang gia vừa an tâm bọn họ sẽ vì huyết mạch của trưởng nữ được kế vị ngôi vương mà dốc lòng tận tụy.

    Chỉ không ngờ đại tiểu thư vậy mà bỏ trốn cùng tình lang. Đại tội chu di cửu tộc hiện ngay trước mắt điều bất ngờ hơn đại tỷ trước khi đi để lại cho hắn một bức thư cầu hắn thay mình tiến cung lý do bởi vì nhị hoàng tử đoạn tụ thì rất dễ Thái tử cũng là người như vậy, lại nghe nói thái tử là một vị ôn nhu hiếm có , tài mạo song toàn nếu có thể là chỗ trao thân cho đệ đệ người làm đại tỷ cũng an tâm bội phần.

    Nuốt nước bọt đến ực một cái. Nơi quái quỷ gì đây, tỷ tỷ nơi này sao lại muốn bẻ cong hắn. Thật muốn tìm tỷ tỷ đấm vỡ mặt tên Kim Tử Hiên một trận.

    Nhưng hắn vậy mà sợ, sợ thảm sát như năm xưa. Hắn nhất định không để Giang Trừng này chịu nỗi đau giống hắn.

   Cuối cùng, hắn chịu giả gái tiến cung. Chậc, bị phát hiện cũng chết nhưng chí ít thì Giang gia có thể kéo dài thời gian chuẩn bị ở ẩn bảo toàn tính mạng toàn bộ người Giang gia.

  Ngày thành hôn, hắn ngồi trước gương chờ người ta trang điểm cho mình trở thành một nữ nhân. Hắn cảm thấy lo sợ. Tương lai hắn sẽ phải làm gì để cứu gia đình mình cứu Giang gia thoát khỏi tội chu di. Hắn, còn chưa kịp tìm hiểu tình thế nơi đây mà.
- Giang Trừng.
   Ngu Tử Diên, mẫu thân của Giang tiểu thiếu gia bước vào. Nhẹ nhàng ngồi cạnh hắn, nàng thở dài một hơi kéo lấy tay đứa con trai nhỏ, đeo vào trên tay chiếc nhẫn Tử Điện. Nàng nói.
- Giang Trừng. Lần này ngươi vào cung. Ngàn lần hãy cẩn thận. Thái tử hắn là một người lương thiện. Nếu bị bại lộ rồi nhẫn nhịn cầu xin hắn. Tính mạng của Giang gia sợ là nằm trong tay ngươi.
  Giang Trừng khẽ cười.
- Mẹ, con biết rồi. Cha mẹ cũng tìm cách rời khỏi Vân Thâm quốc. Vạn bất đắc dĩ có thể cứu lấy tính mạng của ngàn người. 
     Ngu Tử Diên gật đầu. Lần đầu tiên hắn thấy mẫu thân mình đỏ hoe đôi mắt......

    Đám rước tân nương của hoàng gia cũng chẳng phải tầm thường, sính lễ nối đuôi nhau dài từ đầu ngõ đến cuối ngõ. Toàn những trân châu dị bảo. Thái tử tân lang đến tận nơi rước dâu đồng hành cùng hắn đi một quãng đường dài.

    Đến đại môn hoàng cung, hắn được người ta hướng dẫn xuống ngựa. Vừa xuống tới nơi, qua khe hở lớp khăn chùm đầu  phía dưới, một tấm lưng rộng dài chờ sẵn chờ hắn leo lên. Thật xấu hổ, mặt hắn đã đỏ bừng lên.

     Hoàng cung này rộng lớn đến phát sợ, chẳng biết hắn được cõng đi qua bao nhiêu quãng đường, hắn còn thấy mệt vậy mà người cõng hắn, uhm cõng một nam nhân như hắn vậy mà không hề cảm nhận được tiếng thở mệt nhọc. 

    Hắn bỗng cảm thấy sợ sức mạnh này của tân lang.

     Sau hàng loạt các lễ nghi, nghi thức rườm rà đến phát mệt cuối cùng Giang Trừng cũng được đưa về phòng tân nương. Nắm chặt lọ thuốc mê nhỏ Giang Trừng nén bỏ vào rượu giao bôi, chỉnh tề chờ tân lang tới.

     Tiếng bước chân lại gần, tiếng mở cửa vang lên , người nọ đứng cách Giang Trừng ba bước chân gập người thi lễ.

- Giang cô nương, vất vả rồi.

    Giang Trừng hai tay vò hai vạt áo âm thầm nghĩ cách chuốc thuốc thái tử. Nhìn thấy cảnh này thái tử mỉm cười.

- Giang cô nương ngươi yên tâm đi. Ta đã nghe về tình cảm của cô với Kim thiếu gia.
   Ngừng lại một chút thấy tân nương đang nắng nghe, tân lang lại nói tiếp.
  -  Ta cũng không phải kẻ cố đấm ăn xôi. Cô nương yên tâm chịu khó ở đây. Ta sẽ tìm cách trả cô ra ngoài. Ngoài ra ta cũng đã biên thư cho Kim thiếu gia để cho y chờ cô. Ta làm như vậy cô có đồng ý không?

     Giang Trừng nghe một tràng dài như vậy như? trút được hòn đá tảng vui vẻ mỉm cười gật đầu trong chiếc khăn tân nương chùm kín. " tốt quá rồi ta đỡ phải dùng chiêu". Thật không nghĩ thái tử này lại biết trước biết sau biết phải trái như vậy, có lẽ hắn chính là hiện thân của Trạch Vu Quân Lam gia.

  - Được rồi cô nương xin hãy nghỉ ngơi . Ta an tọa nơi này cũng được. 

    Nói rồi y ngồi tựa trên bàn mà ngủ, Giang Trừng đợi cho tiếng thở đều đều rồi mới tự mình nâng khăn lên nhìn lén người kia đang ngủ.

     Đúng như dự đoán người này dung mạo cùng cách nói ôn nhu chính xác là Lam Hi Thần.  Giang Trừng nhìn y , đây là lần đầu nhìn kỹ đến như vậy. Không hổ danh đệ nhất mỹ nam. Thái tử họ Lam này quá anh tuấn rồi, lại ôn nhu hiểu chuyện ... chậc nếu là nữ nhân hắn cũng chịu gả cho người này.

   Giang Trừng khụ một tiếng khi nhận ra mình có ý nghĩ kỳ quặc , rồi cũng không để ý mình đã quá sát với khuôn mặt của người ta rồi.

    Nghe thấy tiếng ho Lam thái tử mở mắt vừa nhìn thấy khuôn mặt gần sát mình Lam Hi Thần bật dậy.

 - Giang tông chủ?

    Nhưng khoảng cách gần như vậy mà đứng bật lên hại cho người kia bị đụng mà chới với cũng may Lam Hi Thần kịp vòng qua eo người ta mà giữ lại. Còn chưa kịp càu nhàu mấy câu Giang Trừng chợt nhận ra.

- Ngươi ... ngươi gọi ta là gì.

   Lam Hi Thần chớp mắt sợ mình lại nhận sai người , buông người nọ ra chắp tay.

- Thất lễ, bởi vì ngươi quá giống một người quen.

 Giang Trừng nhíu mày.

- Ngươi gọi ta là Giang tông chủ? Vậy ngươi là Lam tông chủ Trạch Vu Quân hay là đương kim thái tử đây? 

    Lam Hi Thần vậy mà choàng tỉnh.

- Ngươi thật là Tam Độc thánh thủ Giang Vãn Ngâm.? Ta ta chính là Lam Hi Thần Lam tông chủ.

     Bốn mắt nhìn nhau gần như không chớp. Bọn họ vậy mà thật sự cùng bị xuyên tới một nơi rồi. 

     =========================

   Hi là Linh này. Linh đào hố mới, hố này nhân cái đọc được cfs của 1 bạn nói rằng muốn đọc Giang sư muội cảm trước Trạch Vu Quân. Ta thấy ý này hay nha, nhưng đa số đồng nhân ta đọc Giang Trừng yêu đơn phương Lam Hi Thần trước đều ngược Giang Trừng thê thảm còn Trạch Vu Quân vô tâm không đúng là.... là vô tình đến đáng sợ. Ta thử sức một chút xem có khác không.... ây dô liệu có ai ủng hộ không cho ta động lực nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro