Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi hai người cải trang xong liền cùng nhau xuống núi.

Càng đi đến gần chân núi càng cảm thấy náo nhiệt, cách xa Vân Thâm Bất Tri Xứ thanh tịnh tị thế, những náo nhiệt ồn ào của trần gian đều hiện ra trước mắt.

Vì tránh gây chú ý quá mức, Lam Hi Thần và Giang Trừng đều không mặc giáo phục Lam thị, Giang Trừng thay y phục bình thường trong gói đồ mà Kim Lăng đã đưa cho hắn, là màu tím nhạt hắn luôn quen thuộc, trên đó buộc một cái túi màu tím thêu hoa sen bạc, càng tôn thêm vóc người thon dài của thiếu niên, vòng eo mềm mại, dường như chỉ một bàn tay liền có thể nắm trọn lấy.

Còn Lam Hi Thần một thân bố bào màu xanh, không còn trang sức tinh xảo, mạt ngạch cũng tháo xuống, buông tha Sóc Nguyệt, liền đeo Liệt Băng ở bên hông, tựa như thư sinh bố y bình thường trên đường, chẳng qua thư sinh này lại cực kỳ phong thần tuấn lãng.

Hai người một phiêu dật xuất trần, một linh động tuấn tú, chắc chắn vừa xuất hiện ở hội chùa liền thu hút ánh nhìn chăn chú của rất nhiều cô nương lớn nhỏ và các đại thẩm, còn có mấy người lá gan lớn, tháo túi hương bên hông mình nhào tới ném đến trước mặt Lam Hi Thần, chính họ thì thẹn thùng lấy khăn che mặt, mượn nó che đi vẻ ngượng ngùng trên mặt.

Trận thế như vậy thật làm Lam Hi Thần có chút ngơ ngác, y tính tình luôn không khước từ người khác, nhìn những chiếc túi hương bị ném lung tung nằm trên mặt đất, nghĩ thế nào cũng nên nhặt lên, miễn cho mọi người không chú ý sẽ dẫm lên nó.

Kết quả y vừa định cúi người đã bị Giang Trừng kéo lại, liên tục xua tay với y, ý bảo y tuyệt đối đừng đi nhặt, Lam Hi Thần có chút nghi hoặc nhìn lại, Giang Trừng thấy một đám nữ tử còn đang vây xem, hơi có chút phiền não giậm chân, nắm lấy Lam Hi Thần kéo về phía trước, thoát khỏi đám người vây quanh kia.

"Vãn Ngâm làm sao thế, sao lại vội vàng như vậy?" Lam Hi Thần nhìn Giang Trừng đang tiến về phía trước, liền kéo người lại.

Giang Trừng sau khi dừng bước, theo bản năng nhìn lại phía sau, phát hiện quả nhiên đã bỏ đám người kia lại rồi, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, dùng ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khó tin được mà nói: "Nhìn xem hóa ra Trạch Vu Quân người thật sự cho tới bây giờ cũng chưa từng đi hội chùa nha, trước đó ta còn không tin."

"Quả thật ta chưa đi bao giờ, khi còn nhỏ có ý này thì bị thúc phụ nghiêm khắc quản giáo, về sau nhiều việc, cũng đã lớn rồi, liền không để ý tới những chuyện náo nhiệt." Lam Hi Thần giải thích.

"Khó trách." Giang Trừng nhỏ giọng than thở một câu, sau đó kiễng chân nói nhỏ bên tai Lam Hi Thần: "Trong hội chùa có một quy định bất thành văn, cô nương chưa gả nếu nhìn trúng thiếu niên nhà ai, liền đem túi hương trên người mình ném cho tình lang trong lòng, nếu nam tử này tiếp nhận túi hương liền đại biểu cho hắn nhận tình cảm này, hai người xem như lưỡng tình tương duyệt."

"Lại còn có phong tục này?" Lam Hi Thần nghĩ lại có chút rùng mình: "May mà được Vãn Ngâm ngươi nhắc nhở, bằng không ta đã nhặt thứ kia rồi."

Giang Trừng nói: "Việc này cũng không có gì, nhưng Trạch Vu Quân chẳng lẽ thật sự chưa bao giờ nghĩ tới chuyện thành thân sao? Hiện giờ Lam Trạm với A Anh cùng một chỗ, đương nhiên sẽ không có người nối dõi, Lam gia chỉ còn một mình Trạch Vu Quân người, chẳng lẽ các trưởng bối không thúc giục người sao?"

Lam Hi Thần lắc lắc đầu nói: "Vài năm trước thúc phục đã thúc giục qua, chỉ là ta đều đùn đẩy. Thời gian dần trôi cũng không nhắc đến nữa. Lam gia cũng không nhất định phải truyền cho quan hệ huyết thống, Tư Truy và Cảnh Nghi đều gánh vác được, thế nhưng ta cũng không vội, huống chi với chuyện tình cảm ta có chút ngây ngô, chỉ muốn tìm một người tâm ý tương thông, cũng không câu nệ nam nữ, nhưng nhất định phải làm ta yêu sâu sắc mới được."

Giang Trừng sau khi nghe xong gật đầu, có chút tự giễu cười cười: "Nói rất đúng, đúng là nên như thế, dù sao vẫn tốt hơn việc không tình nguyện cưới một người mình không yêu, hai người biến thành oán lữ cả đời tra tấn nhau."

Vốn nghe Giang Phong Miên không thích Ngu phu nhân, hai người là phụng mệnh thành hôn, cảm tình của họ không tốt, làm cho đứa con của cả hai chịu tội, Lam Hi Thần thầm nghĩ, lời mình vừa nói sợ là đã chạm phải tiếng lòng của Giang Trừng, cảm thấy thương tiếc, liền dắt tay hắn chầm chậm đi về phía trước, đó là lặng lẽ an ủi.

"Trạch Vu Quân, dừng một chút." Đi được nửa đường, Giang Trừng đột nhiên bảo dừng lại.

"Làm sao vậy?" Lam Hi Thần không rõ vì sao, chẳng qua vẫn thuận theo mà ngừng lại.

Giang Trừng dắt y tới một sạp nhỏ ven đường.

Đây là một sạp bán túi hương, những chiếc túi hương bày trên sạp đều được thêu cực kỳ tinh mỹ, làm rất nhiều thiếu nữ dừng chân, nam tử lại rất ít. Giang Trừng lại không để ý điều đó, kéo Lam Hi Thần chen vào trong.

Hắn tuổi còn nhỏ, lớn lên thanh tú xinh đẹp, tựa như đệ đệ nghịch ngợm nhà mình, các cô nương bị chen cũng không giận, ngược lại đều tránh ra một chút cho hắn chọn. Giang Trừng nhìn một vòng, chọn một túi hương đem đến trước mặt Lam Hi Thần hỏi, "Trạch Vu Quân, người xem cái này thế nào?"

Lam Hi Thần cúi nhìn, túi hương này quả thật tinh tế, mặt vải màu tím in chìm nhánh hoa, hai mặt trước sau đều dùng chỉ bạc thêu sen Tịnh Đế (*), tôn lên trang phục hôm nay của Giang Trừng.

(*) Sen Tịnh Đế hay Tịnh Đế Liên: Là hai đóa hoa sen nở trên cùng một cuống, mang ý nghĩa vợ chồng yêu thương nhau.

Lam Hi Thần vì vậy mà cười nói: "Mắt nhìn của Vãn Ngâm đương nhiên tốt, nếu ngươi thích thì mua đi." Nói xong liền định trả tiền.

Giang Trừng lại ngăn Lam Hi Thần lại, mà lấy tiền từ trong túi của mình hỏi ông chủ mua túi hương. Quay đầu nói với Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân, ta đeo túi hương này lên cho ngươi nhé."

"Đây là vì sao?" Lam Hi Thần khó hiểu, y tưởng Giang Trừng thích, không nghĩ tới là cho y.

Giang Trừng giải thích nói: "Trong hội chùa, nếu nam tử đã đeo túi hương, liền đại biểu hắn đã tiếp nhận tâm ý của một vị cô nương, hai người lưỡng tình tương duyệt, những người khác dĩ nhiên sẽ không có mắt lại ném túi hương cho người, ta thấy Trạch Vu Quân có chút phiền lòng với việc này, không bằng đeo một cái đi."

Lam Hi Thần chợt hiểu ra.

Nhưng dù thật sự muốn y mang túi hương này, y lại có chút do dự.

Túi hương này là Giang Trừng mua, tuy chỉ để tránh phiền toái, Lam Hi Thần cũng biết trong lòng Giang Trừng không có ý gì khác, nhưng chỉ cần nghĩ túi hương này là của Giang Trừng mua cho y, lại liên kết với ý nghĩa việc tặng túi hương, không khỏi có chút đỏ mặt tía tai.

Giống như là tín vật đính ước Giang Trừng đưa cho y.

Lam Hi Thần còn chần chừ ở đó, Giang Trừng lại không hề quan tâm đem túi hương đeo lên, cuối cùng nghiêng đầu nhìn đánh giá Lam Hi Thần, có chút vừa lòng gật đầu.

Lam Hi Thần thật muốn tháo xuống, nhưng đây là tâm ý của Giang Trừng y không muốn làm trái, lại thấy sau khi y đeo túi hương lên quả thực không có nữ tử nào ném túi hương cho y nữa, cũng liền tùy ý.

Giang Trừng bên kia ánh mắt đã bay tới nơi khác, Lam Hi Thần nhìn theo ánh mắt hắn, phát hiện ánh mắt Giang Trừng dừng lại trên xâu kẹo hồ lô ở đầu vai người bán hàng rong đang rao hàng trên đường, trong ánh mắt lộ ra vẻ khát khao, không khỏi bật cười mà nghĩ thầm, quả nhiên vẫn là tính cách trẻ con.

Cho nên cúi đầu ôn nhu nói, "Vãn Ngâm muốn ăn?"

Giang Trừng rối rắm một lát, cũng dời ánh mắt đi, lắc lắc đầu nói, "Con nít nhà người ta mới thích thứ đó, ta không cần."

Dư quang vẫn còn ở chỗ đó, nào có vẻ không cần.

Lam Hi Thần tất nhiên biết tâm tư thiếu niên này, cho nên càng tỏ vẻ hơi khó xử nói: "Nhưng mới vừa rồi Vãn Ngâm tặng ta túi hương, ta cũng muốn đáp lễ ngươi, nếu ngươi không thích kẹo hồ lô...Vậy Vãn Ngâm muốn cái gì?"

"Không... không cần phiền toái, kẹo hồ lô đi." Giang Trừng lắp bắp trả lời.

Lam Hi Thần nhận lệnh, liền đi tới bên cạnh người bán hàng rong kia, chọn một xâu cực kỳ đỏ, phủ bên ngoài một lớp bọc đường trong suốt, làm người ta vừa nhìn liền thích.

Lam Hi Thần đem kẹo hồ lô đưa tới trước mặt Giang Trừng, Giang Trừng tiếp nhận xâu kẹo hồ lô, sao còn nhớ rõ chính mình không lâu còn từng thề son sắt tỏ rõ đây là đồ của con nít, ánh mắt sáng ngờ vội vàng cắn xuống viên sơn trà ở đỉnh, ngậm trong miệng đảo hai vòng.

Lam Hi Thần nhìn hai bên má hắn luân phiên phồng lên, cực kỳ đáng yêu, trong lòng cũng vô cùng vui vẻ, mỉm cười hỏi, "Ăn ngon không?"

"Ừm!" Giang Trừng gật mạnh đầu, sau đó cầm cái que đưa tới trước mặt Lam Hi Thần: "Trạch Vu Quân muốn ăn một cái không?"

"Này..." Lam Hi Thần vốn muốn cự tuyệt, nhưng nhìn vào ánh mắt kia của Giang Trừng, nếu cự tuyệt thì thế nào cũng nói không thành lời, liền có chút dung túng cười, "Được, đa tạ Vãn Ngâm."

Dứt lời, cúi đầu ăn quả sơn trà thứ hai.

"Ăn ngon không? " Giang Trừng bắt chước y như thế hỏi.

Lam Hi Thần mỉm cười, mi mày cong cong: "Ừm, đương nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro