Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng bỗng ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lam Hi Thần đang đứng ở bên kia đường, thở hổn hển, cũng đang chăm chú dõi theo hắn.

Người nọ áo quần ngổn ngang, tóc mai đều tán loạn, chắc là đi ngược dòng người mà tới. dường như y một thân chật vật, nửa người đầy phong trần, tựa như vầng trăng sáng đột nhiên rơi xuống trần gian, làm lu mờ nguyệt hoa như lụa kia.

Giang Trừng chưa bao giờ thấy vị Trạch Vu Quân này chật vật như vậy! Ánh mắt kia vô cùng lo lắng bất an lại sáng rực đặt trên người mình, giống như có thể nhóm lên ngọn lửa trên đó.

Mà y gấp gáp như vậy, thất thố như vậy, đều là vì mình!

Giang Trừng cảm thấy trống ngực đột nhiên đập mạnh, từng nhịp từng nhịp mãnh liệt va vào tim, không thể giải quyết mà vướn tại vòm họng, dường như chỉ cần hé miệng là có thể đụng đến.

Sắc mặt Lam Hi Thần khi nhìn thấy Giang Trừng trong nháy mắt đã dịu xuống, y thở ra mấy hơi lớn, đem những phiền muộn trong lòng đều buông xuống, hơi hơi híp mắt, sau đó kiên định đi về phía Giang Trừng.

Mỗi một bước đều giống như bước vào trong lòng Giang Trừng.

Đợi đến khi Lam Hi Thần đi đến trước mặt hắn, lòng bàn tay Giang Trừng đã sớm đầy mồ hôi, hắn lặng lẽ buông lỏng nắm tay, lòng bàn tay cọ vào vạt áo, có chút lo sợ bất an nhìn Lam Hi Thần, vừa định mở miệng, nhưng lại bị Lam Hi Thần kéo ôm vào trong ngực.

Trái tim đang đập thình thịch không an phận kia trong nháy mắt liền trở nên an ổn, Giang Trừng giống như có thể nghe thấy tiếng trái tim kia của mình đang ầm ầm rơi xuống đất, rơi xuống lập tức mọc rễ, lại nở ra một đóa hoa.

Giang Trừng không có thời khắc nào so với thời khắc này càng hiểu rõ lòng mình.

Vì sao hắn phải bối rối, vì sao lại ủy khuất, vì sao trái tim đảo tới đảo lui, do do dự dự, lăn qua lộn lại, không được an bình, đều là bởi vì không biết tự khi nào không ngờ mình đã yêu người nam tử trước mặt này mất rồi.

Tình nảy sinh từ lúc nào chẳng biết, càng lúc càng sâu.

Quay đầu đã hãm sâu trong bùn lầy, không thể tự kiềm chế.

Lam Hi Thần có lẽ bị biến cố đột ngột này dọa sợ, lực tay ôm Giang Trừng rất lớn, siết chặt đến mức làm cho xương sườn của Giang Trừng có chút đau, nhưng hắn cũng không muốn đối phương buông cái ôm đó ra, hận không thể để thời gian ngưng lại ngay tại giờ phút này mới tốt.

"Vãn Ngâm, Vãn Ngâm, Vãn Ngâm, Vãn Ngâm..." Lam Hi Thần nhiều lần lẩm bẩm thốt lên, trong giọng nói còn mang theo ý nghĩ sợ hãi, Giang Trừng thậm chí có thể cảm nhận được hai tay đang ôm lấy hắn đang phát run, trái tim trong ngực đang kề sát chính mình kia, ngay cả nhịp đập cũng giống nhau.

"Vãn Ngâm, ngươi làm ta sợ muốn chết." Giang Trừng nghe thấy Lam Hi Thần nói thế bên tay mình.

Giang Trừng đặt tay để lên vai đối phương, nhỏ giọng nói, "Thực xin lỗi, ta không có nắm chặt..."

"Vãn Ngâm đừng bao giờ nói lời xin lỗi với ta." Lam Hi Thần lắc đầu, tay vuốt tóc Giang Trừng, ôn nhu nói: "Là ta không tốt, đã không nắm chặt ngươi, Vãn Ngâm nhất định đã rất sợ hãi."

Giang Trừng lại cười lắc đầu nói: "Ta không sợ, không phải Trạch Vu Quân đã tìm được sao."

Lão nhân vẫn ngồi xổm bên cạnh cười nói: "Được rồi, tiểu công tử, ca ca nhà người không phải đã tìm đến đây rồi sao, hôm nay cũng đã muộn, nhanh theo y về nhà đi, lần sau đừng để lạc mất người nhà nữa."

Giang Trừng lúc này mới nhớ đến lão nhân đã yên lặng ở cùng hắn một lúc lâu, trong lòng cũng rất lấy làm cảm kích, cúi người cảm tạ lão: "Đa tạ lão tiên sinh, cũng cảm ơn chó của người."

Dứt lời, liền muốn trả chú chó con trong tay cho lão nhân.

Ai ngờ con chó nhỏ này lại hết sức dính lấy Giang Trừng, làm thế nào cũng không muốn rời xa hắn, lão nhân liền cười nói: "Xem ra nó rất thích tiểu công tử đó, nếu không chê, xin tiểu công tử nuôi nó, ta tin tiểu công tử chắc chắn đối tốt với nó."

"Này..." Giang Trừng có chút động lòng, hắn thật sự yêu thích chú chó nhỏ, nhưng lại sợ Vân Thâm Bất Tri Xứ không cho phép nuôi, liền trộm nhìn sang Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần liếc mắt liền hiểu rõ ý tứ của Giang Trừng, liền gật gật đầu nói: "Không sao, Vãn Ngâm nếu thích nó thì nuôi đi."

Giang Trừng lập tức vui vẻ, ôm chú chó nhỏ không chịu buông, Lam Hi Thần thay hắn cám ơn lão nhân, lại trả tiền mua, lúc này mới đưa người quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Đến khi trở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ thì trời đã tối muộn, hai người lại suốt đêm làm cho thành viên mới trong nhà – con chó nhỏ rượu nếp một cái ổ, thu xếp thỏa đáng cho nhóc con này, hai người mới lần lượt rửa mặt chải đầu tạm nghỉ ngơi.

Ngày hôm nay xảy ra thật nhiều chuyện, Giang Trừng vốn tưởng rằng mình không chịu nổi mệt mỏi chắc hẳn nằm xuống liền sẽ ngủ, cũng chưa từng nghĩ cuối cùng lại mất ngủ, trằn trọc mấy lần, đều không thấy hiệu quả.

Lam Hi Thần lại ngủ rất an ổn, hiệu quả của quả chuông Giang Trừng đưa cho y có lẽ vô cùng tốt, từ sau ngày đó Lam Hi Thần chưa từng mơ thấy ác mộng. Lúc tỉnh táo y là quân tử khiêm nhường, tuyệt không phạm sai lầm, cho dù lúc đang ngủ cũng ngay ngắn chỉnh tề, hai tay đặt trước ngực đan vào nhau, vạt áo không loạn, hơi thở nhẹ nhàng.

Trong vô thức Giang Trừng liền không dám xoay người nữa, sợ sẽ đánh thức Lam Hi Thần.

Hắn nghiêng nửa người đối mặt với Lam Hi Thần, ánh mắt đều đặt lên trên sườn mặt khiến mình động lòng mà băn khoăn, ngay cả một cái chớp mắt cũng luyến tiếc, Giang Trừng nhìn chằm chằm nửa ngày, đột nhiên khẽ gọi: "Trạch Vu Quân."

Không hề phản ứng.

Giang Trừng giống như lo lắng, lại khẽ gọi: "Trạch Vu Quân, ngươi đang ngủ sao?"

Vẫn như trước không đáp lại. Xem ra Lam Hi Thần thật sự ngủ say.

Giang Trừng hít nhẹ một hơi. Hắn chầm chậm nhón nửa người, ngang qua người Lam Hi Thần, một bàn tay nhẹ nhàng đút vào dưới gối Lam Hi Thần, sau khi lần mò tìm kiến rốt cuộc lấy ra một vật.

Đấy là dây buột trán Lam Hi Thần trước khi đi ngủ đã cởi xuống gấp ngay ngắn.

Giang Trừng cầm chặt dây buột trán kia trong lòng bàn tay. Dây buột trán Lam gia chỉ để người mình yêu chạm vào, Giang Trừng tất nhiên hiểu được, nhưng bởi vì hiểu, mới phải nắm chặt, dường như có thể nắm chặt trái tim kia của đối phương.

Giang Trừng bỗng nhiên nhớ lúc đầu khi đến Hàn thất Lam Hi Thần đưa cho mình một bộ y phục cũ cũng có một cái dây buột trán, nhưng khi đó chính mình lại cho rằng đó chính là một củ khoai lang bỏng tay.

Giang Trừng âm thầm phỉ nhổ chính mình, Giang Vãn Ngâm à Giang Vãn Ngâm, sớm biết có hôm nay, hà tất khi đó làm như vậy, thật là trời làm bậy, hay là mình tự làm bậy, không thể sống mà. Nếu lúc trước không trả lại, có thể hay không...

Sẽ không như thế thì sao chứ? Dù sao cũng không phải do chính Lam Hi Thần đưa, kia chỉ là trống rỗng, vậy mình nắm chặt đồ vật chết này có thể được gì.

Giang Trừng chợt có chút uể oải.

Lại thời điểm hắn chuẩn bị đưa tay trả về thì Lam Hi Thần đột nhiên tỉnh giấc, mơ mơ màng màng liền nhìn thấy nửa người Giang Trừng chắn ngang qua trước người mình, cho là hắn muốn xuống giường, liền hỏi: "Vãn Ngâm làm sao thế, muốn đi nhà xí?"

Giang Trừng lúc này bị hù nhảy dựng, luống cuống tay chân mà nhét mạt ngạch xuống dưới gối đầu Lam Hi Thần, ra vẻ trấn định nói: "Không cần, vừa rồi muốn, hiện giờ lại không muốn nữa."

Lam Hi Thần còn có chút mơ hồ, cũng không nghi ngờ hắn, sau khi nghe Giang Trừng nói không muốn liền vươn tay kéo người vào chăn lần nữa, cũng trở mình đem nửa người tựa sát vào, nhẹ nhàng vỗ lưng Giang Trừng nói: "Vậy ngủ tiếp đi."

Giang Trừng cứng đờ trong chốc lát, nhưng cuối cùng lại bị dụ hoặc muốn cùng người trong lòng gần thêm chút nữa, lặng lẽ dịch vào gần thêm, đem chính mình tiến vào lòng ngực Lam Hi Thần.

Giang Trừng cũng vươn tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng Lam Hi Thần, lúc này mới mỹ mãn nhắm mắt lại ngủ thật say.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro