Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

● Một ●

"Lam Hi Thần! Ngươi...... A! Hỗn đản!"

"Thực xin lỗi, phu nhân......"

"Ngươi câm miệng! Ưm a......"

Hôm nay Vân Thâm Bất Tri Xứ phá lệ náo nhiệt, bởi vì Lam Đại phu nhân lại bỏ nhà ra ngoài.

Nguyên nhân không rõ.

Đương nhiên, các đệ tử Lam thị tập mãi thành thói quen.

Bởi vì sau mỗi lần như vậy, không đến năm phút đồng hồ, Lam tông chủ liền sẽ mang phu nhân mình quải trở về.

Bởi vậy, Lam Cảnh Nghi và Lam Tư Truy vừa trồng cây chuối vừa đếm đếm.

Một, hai, ba...... Hai trăm chín mươi tám, hai trăm chín mươi chín, ba trăm.

A? Sao còn không có thấy Trạch Vu Quân trở về?

Có lẽ vì đếm nhanh, đếm lại một lần nữa.

Nhưng mà, mười phút đã qua, hai người mới thấy Trạch Vu Quân trở về.

Lam Cảnh Nghi nhìn khắp nơi, chính là không thấy bóng dáng Giang tông chủ, không khỏi nghi ngờ: "A? Giang tông chủ đâu?"

Lam Tư Truy lắc đầu, vừa muốn nói gì, thì thấy Lam Hi Thần đã đi tới.

Hai người cùng nhau chào hỏi y "Trạch Vu Quân."

Kết quả Lam Hi Thần ngồi xổm xuống trước mặt bọn họ, trịnh trọng nói: "Tư Truy, nói cho ta biết, ngày thường con lấy lòng Kim tông chủ như thế nào."

???!!!

Những lời này làm Lam Tư Truy sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống. Hắn cười khổ nói: "Cái này...... Tông chủ, ngài hôm nay là làm sao vậy?" Cảm giác quái quái.

Không nghĩ tới Lam Hi Thần thở dài: "Ai...... Vãn Ngâm lần này tức giận thật rồi."

???

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi vẻ mặt gần như lờ mờ.

● Hai ●

Thời gian ngược dòng đến đêm qua ——

Ban đêm, Giang Trừng mới vừa tắm rửa xong, đang chuẩn bị lên giường, đã bị Lam Hi Thần một phen ôm vào trong lòng ngực.

"Lam Hi Thần, buông tay, ta muốn đi ngủ." Giang Trừng nhìn Lam Hi Thần miệng đang cười, thiếu chút nữa bị hãm luôn trong nụ cười đó, cuống quít quay đầu đi.

"Vãn Ngâm, đêm nay cùng ta được không?" Lam Hi Thần ôn nhu nói.

Giang Trừng ngẩn người: "Ngươi choáng váng? Ta không phải mỗi ngày đều cùng ngươi sao?" Dứt lời, hắn mới phát giác có chút không thích hợp, bởi vì ánh mắt Lam Hi Thần nhìn hắn quá mức không đứng đắn!

"Đêm nay không được! Ta gần đây quá mệt mỏi, ta muốn đi ngủ." Giang Trừng cự tuyệt nói.

Ánh mắt Lam Hi Thần ảm đạm, ủy khuất nói: "Được rồi, ta đây ôm ngươi ngủ có thể chứ?"

Giang Trừng nghĩ nghĩ, cảm thấy cũng không phát sinh cái gì, thì đồng ý.

Ban đầu, Lam Hi Thần còn quy quy củ củ mà ôm Giang Trừng, hai người nằm hài hòa như vậy, cho đến khi Giang Trừng mơ màng sắp ngủ, đột nhiên cảm giác có thứ gì phủ lên nơi tư mật của mình.

"Này...... Đừng sờ loạn a! Ưm......" Giang Trừng giật mình một cái, thân thể run lên, nhưng lại làm Lam Hi Thần quá say đắm.

Lam Hi Thần xoay người đè lên trên, ngay lúc Giang Trừng đang cực kỳ kinh ngạc hôn lên môi hắn. Môi Giang Trừng thực mềm, có mùi liên hương dễ ngửi, Lam Hi Thần mê luyến, đầu lưỡi cạy ra hàm răng hắn chui vào, ở trong miệng của hắn tùy ý đoạt lấy, không chịu rời đi.

"A a...... Ưm!" Giang Trừng liều mạng giãy dụa, thế nhưng sức lực Lam Hi Thần quá lớn, đem cánh tay hắn trói buộc chắc chắn, dùng Tử Điện trói lên. Giang Trừng trong lòng mmp (*), đột nhiên hối hận để Tử Điện nhận Lam Hi Thần làm chủ.

Lam Hi Thần hôn hắn đã lâu, đầu lưỡi hai người chút bất tri bất giác triền miên cùng một chỗ, khoang miệng tiếng nước "Ào ào" vang, nước bọt không kịp nuốt xuống, liền theo khóe miệng Giang trừng chảy xuống.

Tận đến khi sắc mặt Giang Trừng đỏ lên, sắp hít thở không thông, Lam Hi Thần mới lưu luyến buông ra hắn. Một khi buông ra, nháy mắt Giang Trừng liền xụi lơ trên giường, từng ngụm từng ngụm thở gấp, bộ dáng thập phần mê người. Lam Hi Thần chỉ cảm thấy trong thân thể có lửa thiêu, cả người khó chịu.

Giang Trừng trừng mắt nhìn y liếc một cái, cảnh cáo nói: "Lam Hi Thần, ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước......"

Nhưng mà cảnh cáo như vậy trong mắt Lam Hi Thần lại hóa dự hoặc cùng mời, y cúi đầu, ngậm lấy một khỏa tiểu anh đào trước ngực Giang Trừng, một khảo khác thì được tay trái vuốt ve. Lam Hi Thần cực kỳ ôn nhu hút cắn tiểu anh đào, khiến cho Giang Trừng một trận kêu to.

"Ưm ~ ha...... Lam Hi Thần, mau dừng lại, ta không để yên cho ngươi...... A......"

Lam Hi Thần lại bắt đầu cắn khỏa bên trái kia, làm như vừa nãy (*). Tay y tự do trên thân thể Giang Trừng, đầu tiên là dùng sức nhéo xuống anh đào bên phải, Giang Trừng "A" mà thở gấp một tiếng, y lại trướt tay đến phía dưới, xoa nắn cái eo thon nhỏ của Giang Trừng nhếch lên, sau đó cầm phân thân hắn, bắt đầu trừu lên.

"Ư...... A! Lam Hoán...... Ưm a...... Ngươi đừng...... Ta từ bỏ, Lam Hoán tốt, chúng ta ngủ được không...... Ha ưm......" Giang Trừng ý thức được mình không ngăn cản y được, chỉ sợ đêm nay cũng đừng muốn ngủ.

Nhưng hắn càng thỉnh cầu như vậy, Lam Hi Thần làm ngày càng táo bạo hơn, động tác trên tay y càng nhanh, làm cho Giang Trừng liên tục rên rỉ xin tha. Không đến chốc lát Giang Trừng liền tiết thân, trong mắt mê ly, trên mặt nóng lên.

Thấy Lam Hi Thần đến đây còn chưa thỏa mãn, Giang Trừng chạy nhanh rụt lui thân mình, hữu khí vô lực nói: "Lam Hoán tốt, chúng ta ngày mai lại tiếp tục được không? Ta thật mệt mỏi, để ta nghỉ một lát...... Ưm a......" Trong khi nói chuyện, Lam Hi Thần đã đem một ngón tay dò xét vào tiểu huyệt hắn, chậm rãi mở rộng ra.

"A...... A...... Ưm......" Giang Trừng khóc không ra nước mắt, dưới thân bị một dị vật tiến vào có chút không thích ứng được, nhưng Lam Hi Thần thực ôn nhu, y khuấy đảo không cảm thấy đau. Nhưng kế tiếp, Lam Hi Thần nhét vào bốn căn ngón tay, Giang Trừng run lên, thân mình không tự chủ được cong lên, kêu ra tiếng.

"Đau...... A a...... Lam Hoán, ngươi điểm nhẹ...... Ha ưm......"

Nghe được Giang Trừng kêu đau, quả nhiên động tác Lam Hi Thần chậm lại, nhẹ nhàng mở rộng, chờ thời điểm gần đến, đem hai chân Giang Trừng gát lên trên vai mình, đem chính mình đưa vào.

"Ưm a a...... Ưm ha......" Trong thân thể có một vật vừa to vừa nóng đi vào, khóe mắt Giang Trừng bị ép ra nước mắt, Lam Hi Thần thương tiếc mà chậm động tác lại, chờ sau khi Giang Trừng thích ứng mới bắt đầu đưa đẩy.

Vật nóng thật lớn kia đâm mạnh vào vách trong tiểu huyệt, thân mình Giang Trừng run lên run lên, không biết là thoải mái hay là kích thích, hắn chậm rãi nói: "Lam Hi Thần, ngươi mau dừng lại...... Ha ưm ha...... Ngày mai ta còn có chuyện quan trọng, ngươi còn như vậy...... Ưm a...... Ta sẽ đứng dậy không được a......" Tuy hắn nói như vậy, nhưng vẫn như cũ có thể cảm giác được dị vật trong thân thể lại lớn một vòng, Lam Hi Thần không chịu buông tha hắn, tốc độ va chạm hắn nhanh hơn, mỗi lần đều chạm vào rất sâu, nhưng đều tránh đi điểm mẫn cảm, chuyện này làm cho Giang Trừng thực không thoải mái, lại tự mình đưa đến tận cửa chủ động làm.

"Vãn Ngâm chính là nghĩ thông suốt?" Thanh âm dễ nghe của Lam Hi Thần ở bên tai hắn vang lên, Giang Trừng không hề uy hiếp trừng mắt nhìn y liếc một cái, đổi lại là cái va chạm mạnh.

"A...... Ngươi chậm một chút!"

Dưới thân động tác càng nhanh, hơn nữa nhiều lần đều chạm phải điểm mẫn cảm của hắn, Giang Trừng vô lực mà hô hô nói: "Chậm một chút...... A...... Ưm ưm á...... Lam Hoán ngươi nghe không hiểu tiếng người...... Ưm! Chậm một chút a...... Ha a......"

Lam Hi Thần nhìn hắn một cái, lại lần nữa hôn lên,, đem lời nói trong miệng hắn lấp kín tất cả, cuối cùng, Giang Trừng chỉ có thể nức nở mà thấp giọng rên rỉ.

"A ha...... Ưm a......"

Giang Trừng cao giọng ngâm một tiếng, vì y đùa bỡn mà tiết ra một lần, Lam Hi Thần rốt cuộc buông miệng hắn ra, vốn tưởng rằng có thể nói chuyện, không nghĩ tới Lam Hi Thần thế nhưng đem đai buộc trán tháo xuống, bịt lại miệng Giang Trừng.

"Ưm ưm ưm? Ưm ư ư! A ư......" Bởi vì không nói được, Giang Trừng tức giận đến trợn trắng mắt, muốn đá Lam Hi Thần, dưới thân lại bị ném mạnh một cái, ngay sau đó động tác Lam Hi Thần nhanh hơn.

"Ưm ưm ưm ư ư...... Ưm a ha......" Giang Trừng bị đâm chọc lại còn không nói được, bởi vì miệng không thể khép lại, nước bọt lại theo mặt trượt xuống, tức giận đến mức Giang Trừng oa oa nức nở.

Lam Hi Thần thấy cái dạng này của Giang Trừng, chỉ cảm thấy chóp mũi nóng lên, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma. Y khẽ cười một tiếng: "Vãn Ngâm còn thoải mái?"

Thoải mái ngươi tên đại đầu quỷ a! Giang Trừng ô ô nói. Đột nhiên dưới thân trống rỗng, Lam Hi Thần đem hắn ôm lên, làm hắn ngồi khóa trên người y, dị vật kia đỉnh đến càng sâu.

"Ư ưm ưm...... ưm ưm?" Không phải đâu? Còn làm nữa? Giang Trừng chưa kịp phản ứng, bên hông bị người nắm chặt, sau đó từ trên dưới trừu động lên.

"Ưm ưm ưm...... ư a a a a a......" Đại ca ngươi chậm một chút a!

Động tác Lam Hi Thần càng lúc càng nhanh, mỗi lần đều đỉnh rất sâu, hung hăng mà chạm phải chỗ kia một chút, Giang Trừng run run lên, lại lần nữa rên rỉ bắn ra.

Một đêm này không biết bị lộng bao nhiêu lần, Giang Trừng bắn tới cuối cùng đều không còn nước để ra, mà Lam Hi Thần lại muốn hắn thật nhiều lần, mới bằng lòng dừng lại.

Ngày thứ hai, Giang Trừng mới vừa tỉnh, eo còn đau, kết quả Lam Hi Thần lại lần nữa khinh thân áp lên!!!

"Lam Hi Thần! Ngươi hỗn đản! A......" Tuyệt giao!

Vì thế, Giang Trừng bỏ nhà ra ngoài.

● Ba ●

Đương nhiên, nguyên nhân như vậy làm sao để cho người khác biết được, Lam Hi Thần lại xám mặt từ chỗ Lam Tư Truy rời đi.

Đi đến trong viện, lặng lẽ gặp Vong Tiện hai người. Ngụy Vô Tiện liếc mắt một cái liền biết chuyện Lam Hi Thần và Giang Trừng giận dỗi, cười xấu xa nói: "Lam đại ca, Giang Trừng lại ăn không chịu nổi rồi chạy mất?"

Lam Vong Cơ: "......" Túm túm tay Ngụy Vô Tiện, ý bảo hắn bớt phóng túng lại.

Lam Hi Thần hướng Lam Vong Cơ khẽ cười nói: "Không sao." Sau đó chuyển hướng Ngụy Vô Tiện, nói: "Ngụy công tử, Vãn Ngâm chính là đã trở về Liên Hoa Ổ?"

Ngụy Vô Tiện sửng sốt, lo lắng không đáng kể: "Có khả năng." Hắn chỉ biết là sáng nay khi gặp được Giang Trừng, vẻ mặt tức giận, căm giận mà xông ra ngoài, nhưng cái hướng kia dường như không giống đi Liên Hoa Ổ. Có lẽ là muốn làm chuyện gì rồi mới về Liên Hoa Ổ đi, dù sao cũng phải trở về, không bằng cứ trả lời trước.

Thấy bộ dạng này của Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần thở dài, quyết định vẫn là đi Liên Hoa Ổ trước nhìn thử.

"Lam đại ca, ngươi xác định muốn đi Liên Hoa Ổ?" Ngụy Vô Tiện hiểu rõ tâm tư của y, nhưng ngữ khí có chút lo lắng.

Vì sao lo lắng chứ? Lam Hi Thần khó hiểu, lại nghe Ngụy Vô Tiện tiếp tục nói: "Khả năng là ngươi không vào được đại môn Liên Hoa Ổ."

"Vì sao?"

"Hắn lần này tức giận không ít."

"......"

Lam Hi Thần trầm mặc một lúc, vẫn là đi. Giang Trừng lại không phải không hiểu tình hình mà tức giận quá nhiều, dù sao cũng không đến mức ngăn mình ở đại môn không cho vào, dù sao y có thể không biết xấu hổ, nhưng Giang Trừng thì y hoàn toàn muốn gặp.

Vì thế y đi Vân Mộng.

Sau đó......

"Liên Hoa Ổ cấm Trạch Vu Quân vào."

Một người thủ vệ ngăn cản y, nhàn nhạt nói.

Lam Hi Thần thật sự bị dọa hoảng, y hỏi: "Vì sao? Liên Hoa Ổ khi nào có quy định này?"

Thủ vệ nhân đạo: "Vừa mới đây."

Lam hi thần: "......"

Quên đi, y thở dài, khoanh tay chầm chậm mà vòng tới bên kia Liên Hoa Ổ, nhìn khắp nơi không một bóng người, "Tạch" mà một tiếng trong nháy mắt bay nhanh qua, vững vàng đáp xuống đất.

"Trạch Vu Quân thật là thân thủ tốt." Ngay sau đó truyền đến một tiếng vỗ tay.

Lam Hi Thần bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng là Giang Trừng, dừng lại một lát, y xoay người cười nói: "Kim tông chủ, cữu cữu ngươi đi đâu vậy?"

Kim Lăng nhướn mày: "Trạch Vu Quân, cữu cữu ta không phải phu nhân của người sao? Ngươi sao lại không biết?"

Lam Hi Thần cười không nói. Nếu y biết, còn có thể đến Liên Hoa Ổ như vậy sao???

"Ai, cữu cữu cũng thật là, lần này đùa thật." Kim Lăng đột nhiên lẩm bẩm một câu, chậm rãi nói: "Cữu cữu đi phương Bắc, nghe nói là Băng Thiên Tuyết, cụ thể làm gì thì ta cũng không biết, Trạch Vu Quân người mau đem hắn truy về đi." Có thể giúp ngươi cũng chỉ được đến thế này. Cuối cùng, hắn lại bỏ thêm một câu: "Trạch Vu Quân, ngàn vạn đừng nói là ta nói cho người biết! Nếu không cữu cữu lại muốn ra phố đòi đánh gãy chân ta......"

Lam Hi Thần gật gật đầu, xoay người ngự kiếm mà đi.

● Bốn ●

Nơi này trái lại thật lạnh, Lam Hi Thần một bên ngự kiếm một bên tìm kiếm thân ảnh Giang Trừng, ai có thể nghĩ đến đại danh đỉnh đỉnh Trạch Vu Quân vì truy vợ rốt cuộc từ nam đuổi tới bắc, truyền ra cũng coi như một đoạn giai thoại.

Phía trước gió tuyết càng ngày càng mạnh, đã rất khó đi lại như trước. Lam Hi Thần thấy phía dưới vừa lúc có cái sơn động, là một tòa băng sơn động, vừa vặn có thể ngăn trở gió tuyết, liền ngự kiếm đi xuống, chuẩn bị chờ trận gió tuyết này đi qua.

Cửa động này rất nhỏ, Lam Hi Thần vóc dáng cao, cần khom lưng mới có thể tiến vào, bên trong thật ra lại rất lớn rất trống trải, y còn không kịp thưởng thức, đã bị cảnh tượng trước mắt kinh động sửng sốt.

"Lam Hi Thần?!"

"Vãn Ngâm?!"

Trong động chỉ có hai người trăm miệng một lời, cuối cùng, Giang Trừng vẻ mặt không thể tưởng tượng mà nhìn hắn, Lam Hi Thần cười theo đi qua

"Ngươi sao lại ở chỗ này?" Giang Trừng thật là không thể tin được Lam Hi Thần lại có thể đuổi tới chỗ này.

Lam Hi Thần cười nói: "Đêm đó Ngâm vì sao phải tới chỗ này?" Mắt thoáng nhìn, đột nhiên phát hiện trên người Giang Trừng có vết thương, biểu tình y thoáng trầm xuống, nghiêm túc nói: "Đây là ngươi tại sao bị?"

Giang Trừng kiêu ngạo vô tình mà trả lời: "Ở đây có dã thú thực hung mãnh, ta tới giải quyết nó. Đương nhiên, không cẩn thận bị cào đổ máu chút, cứ như vậy."

Lam Hi Thần tràn đầy lo lắng, xé một khối tay áo mình, ở vế rách trên cánh tay Giang Trừng bôi chút thuốc, sau đó băng bó lại.

Bởi vì lực tay Lam Hi Thần lớn, khó tránh khỏi đau một chút, Giang Trừng cắn răng hít một hơi: "Nhẹ...... Nhẹ điểm."

Lam Hi Thần lại không như mọi khi, không cười, nói: "Cho ngươi cậy mạnh, không bảo ta cùng đi sao?"

Giang Trừng căm giận nói: "Nếu không phải ngươi đem ta lăn lộn quá sức, ta hôm nay sẽ bị thương?"

Lam Hi Thần ngẩn ra, cúi đầu nói: "Thực xin lỗi."

Lần này đến phiên Giang Trừng ngượng ngùng, hắn sờ sờ mũi, nói: "Ngươi không cần đối ta nói thứ này, ngươi cũng không sai."

"Vậy ngươi giận ta sao?" Lam Hi Thần ngẩng đầu hỏi.

Giang Trừng bật thốt lên nói: "Không tức giận."

"Vậy vì sao ngươi ở Liên Hoa Ổ đặt quy đinh ' cấm Trạch Vu Quân vào '?" Lam bình dấm chua bắt đầu để tâm vào chuyện vụn vặt.

"......"

Giang Trừng có chút chột dạ, dù sao cũng không thể nói là vì kích thích Lam Hi Thần, mục đích là cưỡng bách y đáp ứng mình chuyện phản công này đi. Nếu phải nói, thì đêm nay có y thật dễ chịu. Có một số việc Lam Hi Thần thật đúng là mẹ nó mạnh. Giang Trừng suy tư nửa ngày, không được tự nhiên nói: "Phu quân coi như là ta tâm tình không tốt nghịch ngợm một chút được không?" Lời nói này của hắn cực kỳ ôn nhu, nhưng thật ra Lam Hi Thần bị dọa nhảy dựng, còn tưởng rằng Giang Trừng uống nhầm thuốc.

"Được." Y nén cười nhẹ nhàng đáp.

Bên ngoài vẫn như cũ là gió tuyết đan xen, cho dù ở trong động, kẻ khác cũng như cũ có thể cảm nhận được rét lạnh. Hai người đang nghĩ ngợi tới khi nào mới có thể ra ngoài, bỗng nhiên một trận gió thổi vào, đem lửa vốn mỏng manh dập tắt, trong động lập tức âm u vài phần. Giang Trừng nhịn không được run rẩy, Lam Hi Thần thấy thế, đem áo ngoài của mình cởi ra khoác lên người Giang Trừng.

Giang Trừng vốn định cự tuyệt, nhưng thấy Lam Hi Thần hơi hơi mỉm cười: "Vãn Ngâm a, ngươi chính là đem vi phu hại thảm."

Lam Hi Thần nói lời này khi vẫn đang luôn nhìn Giang Trừng, trong mắt tất cả đều là ôn nhu, Giang Trừng không khỏi có chút sững sờ, xem đến mê mẩn.

"Ta hại ngươi cái gì? Không phải chính ngươi một hai phải truy lại đây, cùng ta lần lượt đông lạnh?"

"Hại ta thích ngươi. Vì truy ngươi, ta từ nam đuổi tới bắc."

Giang trừng nghe vậy cả kinh, mặt "Phốc" một tiếng đỏ lên. Hắn "Hừ" mà một tiếng xoay đầu, định không nhìn Lam Hi Thần, người sau lại đem hắn nhẹ nhàng ôm lấy, hoàn cảnh quanh mình đều ôn nhu lên. Giang Trừng thở dài, trộm cười cười, thả lỏng ngã vào trong lòng ngực Lam Hi Thần.

Hai người liền một tư thế này ôm nhau thật lâu, người không nói ta không nói, lại thập phần hòa hợp.

"Lam Hoán." Giang Trừng bỗng nhiên lên tiếng, dẫn đầu đánh vỡ yên tĩnh.

Lam Hi Thần đáp: "Ta ở đây."

Hai người đã ở trong sơn động đợi qua một đoạn thời gian, nhưng nhiệt độ không khí nơi này càng ngày càng lạnh, bọn họ vẫn là nghĩ chút biện pháp.

"Ngươi mang hỏa phù không?" Giang Trừng hỏi.

"Không có." Lam Hi Thần nói: "Làm sao vậy?"

Giang Trừng nhấp hé miệng, trịnh trọng nói: "Vậy ngươi là làm sao bậc lửa trái tim ta?"

Giống như một mũi tên xuyên tim, Lam Hi Thần ôm Giang Trừng lại nắm thật chặt, vui vẻ nói: "Vãn Ngâm nói cái gì? Ta vừa rồi không nghe rõ, nói lại lần nữa được không?"

Giang Trừng nhẹ nhàng đấm y một quyền, bướng bỉnh nói: "Không có gì, nghe không rõ thì thôi."

Lam Hi Thần cười cười: "Vãn Ngâm vừa nãy có phải đối ta thổ lộ hay không?"

Giang Trừng ấp úng không ra tiếng, mặt đã đỏ hơn phân nửa, Lam Hi Thần thật là thích.

"Vãn Ngâm, ta rất thích ngươi."

"Vừa khéo, ta không thích ngươi."

Lam Hi Thần nghe vậy sửng sốt, sắc mặt trầm xuống.

Giang Trừng thấy y sợ tới mức sắp khóc, vội vàng nói: "Bởi vì ta yêu ngươi."

Lam Hi Thần bật cười, khóc không ra nước mắt, lần đầu bị Giang Trừng đùa giỡn.

● Cuối ●

Nghe nói sau khi Trạch Vu Quân cùng Giang tông chủ từ Băng Thiên Tuyết ở phương Bắc trở về, hai người ai đi đường nấy, nói là mỗi người có chuyện gấp phải làm.

Giang Trừng trở về Liên Hoa Ổ chuyện thứ nhất làm chính là: Đem Lam Hi Thần từ sổ đen của Liên Hoa Ổ bỏ ra.

Mà Lam Hi Thần sau khi về Vân Thâm Bất Tri Xứ, nghe nói là lại thêm hai điều gia huấn mới.

Điều thứ nhất là: Người Lam gia, không ai được bại dưới lời âu yếm, chăm học khổ luyện, tu hành nhiều hơn.

Điều thứ hai: Người Lam gia, nhất định phải nghe lời phu nhân mình, vạn sự không thể cưỡng cầu.

Nhiều ngày sau, tại một nơi nào đó có tiếng gào lên, Vân Thâm Bất Tri Xứ lại một mảnh náo nhiệt.

"Ngao ngao ngao! Lam Hi Thần! Ta tại sao lại ở trên giường người!"

"Vãn Ngâm không nên tức giận, có lẽ là ta đêm qua mộng du đem ngươi từ Vân Mộng mang về."

Lại là một ngày mới "Tông chủ truy phu nhân đại tác chiến", bọn tiểu bối Lam gia nhịn không được đỡ trán xấu hổ: "Hôm nay tâm tình Trạch Vu Quân cũng tốt như trước vậy ......" ​​​​

_______________________________________
MMP: Mụ bán phê (妈卖批): Phát âm là MA-MAI-PI, có thể viết thành từ viết tắt MMP. Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là "Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY". (trích Trà Các) 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro