Oneshot

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có H √

Liệt Băng PLAY √

Vãn Ngâm tự an ủi √

Hi Thần 1008 sinh nhật vui vẻ  √

_______________________________________________________

Vào tháng mười, thời tiết cuối thu, Liên Hoa Ổ to như vậy trước sau như một, nên luyện công thì luyện công, nên làm việc thì làm việc, nên phiền muộn thì phiền muộn.

Tình không nhất hạc bài vân thượng (*), phiền muộn của Giang Trừng lại không như thơ tình, mặt hắn đen lại, khoanh tay trước ngực, ngồi ở giáo trường huấn luyện đệ tử, không biết tông chủ hôm nay làm sao vậy, thế nhưng ngồi đây cũng cả ngày, hơn nữa tính tình so với trước kia dường như càng thêm táo bạo, quản giáo cũng càng nghiêm khắc, quan trọng nhất chính là, mặt trời lặn về núi Tây, hắn còn chưa đi.

Đám người kinh hô, một đệ tử đứng tấn nửa canh giờ rốt cuộc đứng không được nữa, "Bùm" một tiếng té ngã trên đất. Giang Trừng đứng lên, híp mắt, sờ sờ nhẫn Tử Điện rung động trên tay phải, hắn hừ lạnh một tiếng, vung y bào, mọi người đều sợ hãi.

"Tông chủ." Vài đệ tử áo tím chạy nhanh lên lạy một cái, Giang Trừng phất phất tay, ý bảo bọn họ đứnglên. Mày nhíu chặt trên khuôn mặt dễ nhìn, càng thêm vài phần lạnh lùng, làm vài đệ tử cho rằng mình phạm sai lầm lớn, ứa mồ hôi lạnh.

Giang Trừng không để ý đến các đệ tử đang sợ hãi cùng nghi ngờ, hắn lập tức trở về tẩm cung (*) tông chủ của mình. Thuận tiện nói cho một quản sự đêm nay hắn muốn tu luyện, không cần chuẩn bị thức ăn.

An bài thỏa đáng, Giang Trừng "Phanh" một tiếng, đóng cửa lại.

"A......" Giang Trừng cười lạnh, ngón tay lại sờ lên Tử Điện. "Hôm nay, cũng không trở lại đúng không......"

Giang tông chủ kể từ một tháng trước, đã để các đệ tử quét tước Liên Hoa Ổ một phen, một chút tro bụi cũng không có; thức ăn Vân Mộng từ trước đến nay xá tử yên hồng (*), hắn cư lại để đầu bếp nữ mỗi bữa đều thêm chút thức ăn chay không có mùi vị, nói rằng muốn ăn thức ăn tốt cho sức khỏe; có một hôm lại yêu cầu mở rộng bốn hướng đại môn Liên Hoa Ổ mười hai canh giờ, nói là muốn cho tiên gia khác xem cảnh tráng lệ của Vân Mộng.

Cho đến một ngày có người hỏi Giang Trừng "Muốn mời Trạch Vu Quân hay không" sau đó hắn phạt đệ tử mỗi ngày sau khi trở về phải hái ba trăm cân củ sen, thì không có người dám nhiều lời một câu.

Cứ như vậy, giằng co một tháng.

Mà hiện tại, càng không ai dám nói một lời, bởi vì hôm nay là sinh nhật Trạch Vu Quân.

Giang Trừng ngồi một mình phòng trong, tức giận thì tức giận, nhưng giận cũng đã bộc phát rồi, người nọ không phải là không thể trở về. Hắn nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, ngày lành cảnh đẹp, duy chỉ thiếu giai nhân. Hắn yên lặng thở dài.

Lần gặp mặt trước, đã là ba tháng trước. Ai kêu ngươi và ta đều là tông chủ chứ.

Từ khi hai người kết làm đạo lữ, Giang Trừng thật sự luôn luôn thông cảm cho Lam Hi Thần, hắn biết hai người đều là tông chủ, Lam Hi Thần so với hắn còn bận hơn. Bất quá hắn tuyệt đối không thể chủ động đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm Lam Hi Thần, đặc biệt với tính tình của Giang Trừng, cũng không cho phép hắn chủ động nói lời nhớ thương âu yếm gì đó.

Những thứ này hắn đều nhịn. Cô đơn đã nhịn không nổi, còn Ngụy Vô Tiện lại lâu lâu thì phải tới khoe khoang với Giang Trừng——

Hắn cùng Lam Vong Cơ lại mỗi ngày.

"Lam nhị ca ca hắn lại có thể như vậy như vậy như vậy như vậy đối ta...... A ~ nói ra thật sự thật thẹn thùng a......" Ngụy Vô Tiện vẻ mặt thẹn thùng, phi, cực kỳ không biết xấu hổ, kể lại cho Giang Trừng. Cuối cùng, còn nói thêm một câu nữa:

"Sư muội, tại sao trước giờ không nghe ngươi nói qua cùng Trạch Vu Quân cái kia cái kia cái kia...... Có phải hay không...... Y không thỏa mãn được ngươi nha?"

Mẹ nó, Ngụy Vô Tiện! Mau cút được không!

Có điều Giang Trừng vừa nhớ lại thì có chút tức giận, nhắm mắt lại xoa xoa huyệt Thái Dương, tay phải gõ gõ trên mặt bàn, chạm phải một vật lạnh lẽo.

Ba tháng trước, Lam Hi Thần phải đi, ngoài việc liên tục ở bên ngoài lưu luyến không rời hôn môi Giang Trừng, nói cái gì muốn đem Liệt Băng để lại.

"Vãn Ngâm, đem Liệt Băng để lại cho ngươi, là sợ Vãn Ngâm nhớ nhung quá......" Lam Hi Thần nhẹ nhàng mổ lên môi Giang Trừng đang không ngừng phản kháng, khẽ liếm tai Giang Trừng, ôn nhu ở bên tai hắn lại nói,

"Dù sao Hoán không ở đây, Vãn Ngâm cũng có thể dùng nó thỏa mãn chính mình a."

Bởi vì những lời này, Giang Trừng mang Liệt Băng đặt vào ngăn tủ dưới cùng, thề nếu chạm vào một chút thì chính là hắn so với Ngụy không biết xấu hổ còn không biết xấu hổ hơn.

Rõ ràng đã cất rồi, như thế nào...... Giang Trừng nhíu nhíu mày, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Liệt Băng xinh đẹp thon dài.

Hay là, là ý trời?

Không...... Mặc kệ, cho Lam Hi Thần ngươi ở Vân Thâm Bất Tri Xứ mừng sinh nhật, thì không cho phép ta...... Làm thế này thế nọ sao!

Giang Vãn Ngâm ta muốn phóng túng liền phóng túng ngay đêm nay ngay lúc này!

Giang Trừng nghĩ, cùng lúc đóng lại kín kẽ cửa chính và cửa sổ, bảo đảm một con ruồi bọ đều vào không được. Thuần thục cởi sạch chính mình, kéo ngăn kéo lấy quỳnh cao ra, sau đó ——

Mặt Giang Trừng đen mặt mà nghiêm túc, cắn cắn môi dưới, một lần nữa nắm chặt Liệt Băng.

Mặc kệ nói thế nào, loại sự tình tự an ủi loại này, đối với Giang Trừng mà nói, vẫn là thực cảm thấy thẹn. Hắn nỗ lực trấn định trong lòng không ngừng kinh hoàng, ngón tay thon dài bôi một ít quỳnh cao, để ba ngón tay dần dần mở rộng —— loại chuyện này trước kia đều là Lam Hi Thần làm, thế nhưng lúc này Giang Trừng thật vừa lòng chính mình không thầy dạy cũng hiểu, hắn theo hậu đình, tìm huyệt động dưới thân mình, rất cẩn thận khuấy đảo.

Giang Trừng cảm thấy mình gần như có cảm giác, liền thử từ miệng huyệt luồn một ngón tay vào, ngạc nhiên phát hiện, chỗ kia của mình lại chặt như vậy, luồn vào nửa ngón tay dường như đã là cực hạn, thật sự chỗ đó không giống có thể chứa được tính khí cực đại của Lam Hi Thần.

Nghĩ đến Lam Hi Thần trần truồng phủ trên người mình, bị hạ thân đứng thẳng của y hung hăng xỏ xuyên qua, Giang Trừng chỉ cảm thấy hô hấp của mình có chút nặng nề, liền càng gấp không thể chờ. Đơn giản vứt bỏ ngượng ngùng cùng thẹn thùng, cắn răng một cái, cuối cùng dưỡi một ngón tay ra, làm hắn hít vào một ngụm khí lạnh, nhẹ nhàng trừu động lên, trừ bỏ đau đớn ở ngoài, không hề có cảm giác hắn mong đợi. Hắn thích ứng một hồi lâu, lại duỗi vào một ngón tay, hai ngón tay đã sắp đem hậu đình xé rách, sắc mặt có chút tái nhợt, mái tóc rối tung lộ ra mồ hôi tinh mịn.

Quả nhiên, tự mình làm vẫn rất đau. Ba ngón tay Giang Trừng luồn vào trong cơ thể mình, hối hận chính mình lúc trước chỉ lo hưởng thụ cùng trầm luân, không hảo hảo học tập động tác của Lam Hi Thần.

Hắn nghiêng người ghé vào trên giường, trừu động ngón tay, bắt chước Lam Hi Thần, ngạc nhiên phát hiện, ngón tay mình không dài như Lam Hi Thần, cũng không giống y có nhiệt độ cơ thể thấp, ở trong cơ thể lạnh lạnh, rất thoải mái. Giang Trừng bị tính dục cùng đau đớn bức bách, nhiệt độ cơ thể mới dần dần tăng cao, hắn lại hoàn toàn không biết điểm này. Thật cẩn thận, làm tốt sự tình.

Đáng giận...... Rõ ràng hắn lập tức thì có thể tìm được......

Giang Trừng tức giận, thân thể của mình đương nhiên mình càng hiểu rõ hơn so với Lam Hi Thần, hắn tìm một hồi lâu, lại run rẩy gần một trăm lần (*), tư thế này, tay có chút đau nhức, lại vẫn không tìm thấy chỗ mà Lam Hi Thần mỗi khi chạm qua, chính mình liền như gặp tiên cảnh một chút.

Hắn vừa đau đớn vừa bị dục vọng bức bách, dùng lực một chút, ba ngón tay đều đi vào chỗ thịt mềm sâu nhất, hắn cẩn thận thăm dò, thân mình đột nhiên nhịn không được run rẩy một chút. Giang Trừng biết hắn tìm đúng rồi, liền dùng ngón tay chạm vào chỗ kia, Giang Trừng đã lâu chưa làm chuyện này lại dường như tìm được chỗ phát tiết dục vọng. Nhẹ nhàng ấn vào cũng nhịn không được, hắn rên rỉ ra tiếng, "Ưm......" Dù biết mình bị đùa bỡn, nhưng Giang Trừng không rảnh lo nhiều như vậy, tốc độ trừu động càng lúc càng nhanh hơn, tay trái không biết khi nào cũng nâng lên tính khí sưng to đứng thẳng phía trước của mình, hai tay cùng nhau giáp công, từ chậm đến nhanh, từ nong đến sâu, vui sướng cùng hưởng thụ, dục vọng cùng nhung nhớ đan xen, nếu không phải trên tay không ngừng truyền đến cảm giác đau nhức, Giang Trừng hoảng hốt cảm thấy ngón tay của Lam Hi Thần nhẹ nhàng trong cơ thể mình khuếch trương một chút.

Đã lâu không làm qua chuyện này, lần đầu tiên cao trào rất nhanh liền đúng hẹn mà đến, chất lỏng màu trắng vẩn đục theo linh khẩu phía trước tính khí chảy xuống, Giang Trừng không kiềm được trì hoãn, tay phải từ trong cơ thể rời đi, ở trên giường không kiên nhẫn khảy vài cái, một tay liền cầm lấy Liệt Băng —— hắn đã gấp không thể chờ, gấp không thể chờ bị tiên khí thuộc về Lam Hi Thần này hung hăng chiếm hữu, tựa như giống Lam Hi Thần chiếm hữu mình.

Lúc này trong hậu đình Giang Trừng cuồn cuộn không ngừng chảy ra chất lỏng, Liệt Băng đi vào rất thuận lợi. Liệt Băng toàn thân trắng tinh, sở dĩ tên là Liệt Băng, đương nhiên là vì bất kể ngày đông giá rét hay hè nóng bức, Liệt Băng đều có thể giữ nguyên cảm giác lạnh lẽo tự nhiên, cũng bao gồm cả khi ở trong cơ thể Giang Trừng. Bị cảm giác lạnh lẽo không phải của cơ thể mình đánh úp lại, Giang Trừng không có gì là không khoẻ, hậu đình co rút, gắt gao nghênh đón Liệt Băng sắp mang đến thú vui mây mưa.

Hắn bắt đầu động tác, Giang Trừng tay cầm Liệt Băng, qua lại trừu động. Không cần nói, thời điểm mới vừa đi vào Giang Trừng bị sự lạnh lẽo mang đến khoái cảm vây quanh, hô hấp hỗn loạn, dục hỏa đốt người, ngoài Liệt Băng trong cơ thể thì cả người bên ngoài đều nóng bỏng, Giang Trừng chỉ cho rằng đây là do lâu rồi không làm chuyện kia, không nghĩ quá nhiều, lại dùng lực nhanh chóng trừu động va chạm vài cái hơn nữa khiến từ miệng chính mình truyền ra rên rỉ, chính là một bộ Đông Cung sống động.

Sau mười lần hơn mà tính dục vẫn không suy giảm, ngược lại càng ngày càng mạnh liệt. Kích cỡ Liệt Băng làm Giang Trừng rất xấu hổ, cũng đủ dài, có thể dễ dàng xỏ xuyên qua toàn bộ hậu đình, cắm thẳng vào chỗ sâu nhất nơi tư mật; nhưng độ thô này thật sự là không thể so sánh với Lam Hi Thần. Giang Trừng nỗ lực muốn làm Liệt Băng chạm vào chỗ kia trong cơ thể mình một chút, ống tiêu bạch ngọc bằng phẳng không giống tính khí tự nhiên đứng thẳng của Lam Hi Thần, cắm thẳng vào rốt cuộc cũng chạm không đến vị trí hắn muốn, tính dục mãnh liệt lại không giảm bớt, thật khó chịu.

Giang Trừng nóng đến khó nhịn, không nghĩ được lần đầu mình tự giải quyết thì gặp phải loại chuyện này, không kịp hối hận mình không chuẩn bị thỏa đáng, dục cầu khong được thống khổ quanh quẩn, lửa nóng tại chỗ sâu nhất trong cơ thể làm hắn say mê, người nọ như tắm mình trong gió xuân khuôn mặt hiện tại đầy lưỡng lự, lại làm sao cũng chạm không đến. Nghĩ muốn đem Liệt Băng từ trong cơ thể rút ra rồi lập tức chấm dứt loại chuyện tự an ủi vô dụng này, nhưng thân thể cũng không cho phép, ống tiêu bạch ngọc càng thêm thâm nhập, càng thêm chạm vào không chuẩn, tính dục giống như liệt hỏa châm ngòi, giải không được cũng diệt không được.

"Ưm...... Lam Hi Thần...... Ngươi mẹ nó...... Khi nào trở về... Ư a......" Dường như cảm thấy, mắng vài câu thì mình sẽ giảm bớt, vì thế Giang Trừng giữa lúc hô hấp hỗn loạn , nhíu chặt mày, nhắm chặt hai mắt, trầm giọng mắng Lam Hi Thần.

Giang Trừng nhanh bị buộc điên rồi, hắn hận không thể mặc kệ tam cương ngũ thường, hiện tại, ngay lập tức, đi thẳng đến Vân Thâm Bất Tri Xứ tìm Lam Hi Thần, hắn muốn chất vấn y, cường hôn y, lột sạch y, đem y ấn ngã trên giường, sau đó...... Còn không phải là muốn bị y đè ở dưới thân sao.

Mẹ nó, mặc kệ, Lam Hi Thần, chỉ cần ngươi xuất hiện, muốn làm gì ta cũng được......

Giang Trừng thật sự là đã không còn sức lực, cũng ngủ không được nữa, chuẩn bị tốt tinh thần bị dục vọng này cả đêm tra tấn. Đột nhiên, cảm giác sưng lên trong cơ thể tan thành mây khói, ống tiêu bạch ngọc chính mình di chuyển, nó lại từ trong cơ thể chậm rãi rời khỏi, cùng tính dịch (*) từ miệng hậu đình chảy ra rời khỏi Giang Trừng.

Giang Trừng tay không tự giác buông ra, lại không nghe thấy tiếng Liệt Băng rơi xuống. Giống như được người nào tiếp được, vốn dĩ không hài lòng, hậu đình hư không như vậy lại càng không biết sao lấp đầy, trong lúc Giang Trừng ý loạn tình mê, vừa định đem tay phải một lần nữa thâm nhập trong cơ thể. Đột nhiên lỗ tai bị chạm vào, hắn đột nhiên cả kinh, nội tâm căng thẳng, tính dục lui ba phần.

"Vãn Ngâm...... Đang làm gì?" Lam Hi Thần cúi người xuống, nhẹ nhàng cắn vành tai vì Giang trừng thẹn thùng mà trở nên trắng nõn, dịu dàng hỏi, trong giọng nói, dường như đã biết là chuyện gì.

Giang Trừng thẹn quá thành giận, sắc mặt vốn trắng nõn lại càng thêm hồng. Vừa mới tâm tâm niệm niệm muốn người xuất hiện, liền xuất hiện ngay trước mặt hắn, Giang Trừng ngược lại muốn che lại chính mình đang trần truồng, không cho Lam Hi Thần thấy dáng vẻ này của mình. Mới phát hiện, vừa rồi hắn một lúc cằm nắm lộn xộn đã không biết đem chăn đẩy đến chỗ nào, trên giường to như vậy, chỉ còn một mình hắn, trần như nhộng. Tự làm mình hung tợn nói: "Lam Hi Thần...... Ngươi...... Ngươi đừng nhìn......"

Lam Hi Thần cười, một kiện một kiện cởi ra áo ngoài của mình, mang theo phong trần, còn có chút mùi đàn hương ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Một bên cởi, một bên rõ ràng hứng thú nhìn Giang Trừng thẹn thùng cùng tính dục run rẩy, y dùng tay nhẹ nhàng mơn trớn làn da Giang Trừng, Giang Trừng co rụt thân mình, dường như rất thỏa mãn vuốt ve của y, né tránh, rõ ràng không muốn bị y nhìn ra.

"Vãn Ngâm...... Đây là nhớ ta?" Lam Hi Thần cũng trần như nhộng, một cái cúi người liền đè ở trên người Giang Trừng, đôi tay nâng cằm Giang Trừng, người nọ nước mắt đã đầy, bộ dáng điềm đạm đáng yêu, Lam Hi Thần phát giác dưới thân mình đã trướng lên, dùng tay bắt lấy tay Giang Trừng nhẹ nhàng đặt lên tính khí của mình. "Hay là...... nhớ nó?"

"Ta...... Không có...... Nhớ ngươi......" Giang Trừng nhắm mắt lại, hô hấp nặng nề hỗn loạn, vẫn mạnh miệng. Đang mãnh liệt nhớ nhung nhưng một khắc kia nhìn thấy Lam Hi Thần liền hóa thành ủy khuất, hơn nữa làm sao cũng ngăn không được tính dục, nước mắt sinh lý cùng tâm lý không ngừng theo khóe mắt hạnh đỏ ửng chảy xuống, lời nói nhịn không được còn có chút nức nở.

Trong nháy mắt Lam Hi Thần đau lòng vô cùng, hắn lại làm sao không nhớ Vãn Ngâm chứ? Hắn nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt Giang Trừng, cực kỳ ôn nhu, sau đó cắn môi Giang Trừng đến tím lên, nhẹ nhàng liếm lộng cánh môi hắn: "Được được được, Vãn Ngâm không nhớ ta, là ta nhớ Vãn Ngâm. Bảo bối ngoan, đừng khóc, được không?"

Một câu bảo bối này, lòng Giang Trừng đều tan chảy, hắn cái gì cũng không rảnh lo, mạnh miệng, phẫn nộ, oán trách, tất cả đều đổi thành lửa cháy bừng bừng trong cơ thể, hắn muốn, cực kỳ muốn, muốn bị Lam Hi Thần chiếm hữu, muốn cảm thụ nhiệt độ y trong cơ thể mình, luật động hắn tới cao trào, tần suất của y làm chính mình không ngừng rên rỉ, mọi thứ của y, toàn bộ đều muốn.

Vì thế Giang Trừng vòng tay lên cổ Lam Hi Thần, hiếm khi chủ động hôn lại, hơn nữa không màng Lam Hi Thần đang kinh ngạc, đem đầu lưỡi đưa vào khoang miệng nhàn nhạt hương trà của y. Hai người hô hấp hỗn loạn, hai chân cũng không tự giác quấn lên eo y.

Lam Hi Thần thấy tình thế này, trong lòng biết cũng không cần làm dạo đầu nhiều. Y từ Vân Thâm Bất Tri Xứ tới Liên Hoa Ổ, đi thẳng đến tông chủ tẩm cung, bởi vì là y, cho nên không có một đệ tử Vân Mộng dám ngăn lại. Trước lúc nhìn thấy Vãn Ngâm ngày đêm thương nhớ, vốn là muốn cho hắn một kinh hỉ, lại không ngờ được, Vãn Ngâm lại mang đến cho y kinh hỉ vô cùng lớn. Y di chuyển người một cái, liền đem hạ thân khó nhịn đưa vào vị trí đã được Giang Trừng khuếch trương tốt kia.

Cảm giác quen thuộc thuộc về giữa hai nguòi, quả thật là bất luận vật nào của y cũng không thể thay thế, hậu đình lại lần nữa được lấp đầy, dứt khoát làm Giang Trừng mềm mại. Hắn không tự giác thỏa mãn rên rỉ ra tiếng: "A......" Theo động tác của Lam Hi Thần chín nông một sâu nhanh hơn, lời từ trong miệng nói ra cũng biến thành tiếng rên rỉ không thành câu thở gấp : "Hi Thần...... Nhanh... Nhanh một chút......"

Hi Thần...... Vãn Ngâm ngươi...... Trước nay đều không gọi ta như vậy......

"Vãn Ngâm...... Ngươi, gọi ta là gì?"

"Hi...... Hi Thần...... Đừng dừng lại......"

Một câu Hi Thần này, ước chừng làm Lam Hi Thần sửng sốt hai giây, trước đây mặc kệ là hôn môi vẫn hay là ân ái, Giang Trừng đều đen mặt gọi đại danh của Lam Hi Thần. Hôm nay lại có thể gọi y là Hi Thần, Lam Hi Thần đành chịu chính mình dễ dàng bị trêu chọc như vậy, mặt hiếm thấy đỏ lên, đáng tiếc Giang Trừng cũng không biết, chỉ có thể cảm thụ biên độ động tác của Lam Hi Thần sau đó nhanh hơn, đắm chìm ở cực lạc.

Đưa đẩy mấy chục lần, theo từng đợt liên tiếp của Lam Hi Thần làm trong cơ thể một trận ấm áp, Giang Trừng lại bị đưa lên cao trào. "A......" Lần cao trào này kéo dài mà hưng phấn, hắn thở dốc ra tiếng, sắc mặt ửng hồng, thân mình mẫn cảm lạ thường, động tác rất nhỏ động tác cũng làm hắn không kiềm được phát run. Lam Hi Thần không cần đợi thêm một chút nào nữa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng ấn ấn lên nhũ tiêm hắn, chậm rãi xoay tròn, Giang Trừng híp mắt mắt cười, hưởng thụ vỗ về mà ái nhân mang đến cho mình.

"Vãn Ngâm, ta và Liệt Băng, cái nào tốt hơn?" Lam Hi Thần khiêu khích Giang Trừng.

"Lam Hi Thần...... Ngươi!" Giang Trừng từ trong dư vị cao trào trở lại, một khắc nhìn thấy Lam Hi Thần đã bị cảm xúc nhung nhớ lấp đầy, đều quên chính mình vừa mới làm những chuyện vô cùng xấu hổ, rõ ràng Lam Hi Thần vừa nhắc đến, mặt Giang Trừng đỏ lên một chút.

"Quả nhiên, Vãn Ngâm vẫn là thích vi phu hơn a ~" Lam Hi Thần kề vào bên tai Giang Trừng nói. "Thật là ủy khuất bảo bối của ta vài ngày trước chỉ có thể dùng Liệt Băng......"

"Ta không có!"

"Vãn Ngâm gạt người nha, bộ dạng đáng yêu như vậy, thế nhưng ta đều thấy."

"Ta...... Ta là lần đầu tiên...... Ta, ta thật sự không có!"

Giang Trừng giải thích cũng mang theo chút hơi thở mệt mỏi, hắn không tức giận được, mình mới không có vì Lam Hi Thần mà không tiết chế được sao! Thế nhưng mặt Lam Hi Thần lại cười xấu xa, rõ ràng là không tin mình nói.

Ta tưởng tượng một trăm loại cảnh tượng cùng ngươi gặp lại nhau, ngươi mang theo nhớ nhung tràn đầy ngự kiếm từ trên trời giáng xuống Liên Hoa Ổ, ngươi lì lợm quấn lấy ta như bùn nhão ta cũng không phản kháng ngươi, cho đến khi ngươi ủy khuất làm ba ba dịu dàng kiên nhẫn dỗ ta vui vẻ, ta lại gắng gượng để ngươi ôm vào trong ngực, quá mức sẽ để ngươi hôn một chút. Rõ ràng cốt truyện phát triển như thế này a!

Giang đại tông chủ cố tình không nghĩ tới một loại cách thức gặp lại nhau như thế, hắn rất muốn đâm đầu vào cây chết luôn.

Đáng tiếc trước mặt không có cây, chỉ có một người thấy hắn dục cầu bất mãn, toàn quá trình tự an ủi – Lam Hi Thần.

"Vãn Ngâm, thực xin lỗi," Lam Hi Thần dịu dàng dỗ Giang Trừng đang đen mặt, gắt gao ôm hắn ở trong ngực, vùi đầu lên mái tóc dài hương sen đen nhánh của hắn, "Đều là ta không tốt, Cô Tô có chút chuyện, mấy ngày nay không thể cùng ngươi gặp nhau. Ủy khuất bảo bối của ta, đừng tức giận a, ngoan."

"Ta trước nay đều không trách ngươi." Mũi Giang trừng có chút chua xót, hốc mắt hắn hồng hồng, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể nngười nọ cùng vuốt ve, nhẹ giọng nói: "Chẳng qua hôm nay là sinh nhật ngươi, vốn dĩ ta nghĩ......"

Ta nghĩ hảo hảo cùng ngươi ở bên nhau trải qua sinh nhật đầu tiên.

"Ta nghĩ ba tháng rồi ngươi còn không trở về, không biết có chết ở bên ngoài không." Giang Trừng quay đầu đi chỗ khác, loại lời nói buồn nôn này hắn không thể nói ra.

"Vãn Ngâm......" Vẻ mặt Lam Hi Thần cảm động muốn khóc, "Hoán cuộc đời này định bất tương phụ."(*)

"À, ngươi cũng không cần quá cảm động, chưa chuẩn bị quà mùng sinh nhật cho ngươi......"

Thật ra Giang Trừng đặc biệt chọn mấy củ sen to nhất tươi ngon mọng nước, chuẩn bị tự tay làm canh sườn củ sen, đáng tiếc cái nào cũng vô ích.

"Bảo bối, đêm nay...... Có thể mọi chuyện đều nghe ta hay không?" Lam Hi Thần cọ cọ cổ Giang Trừng, ý tứ có chút làm nũng.

Giang Trừng đỏ mặt, không nói gì, xem như ngầm thừa nhận.

Tay Lam Hi Thần xoa mông Giang Trừng, nhẹ nhàng vuốt ve: "Còn có a, ta vừa nhìn thấy, Vãn Ngâm bảo bối chính là lễ vật tặng ta tốt nhất."

"Ngươi mẹ nó vẫn là một tên Vương bát đản!"

"Vãn Ngâm không cần giải thích, ta đều hiểu, phương diện này thật sự trách ta, không thể giống Vong Cơ đối Vô Tiện như vậy...... Mỗi ngày." Lam Hi Thần giả vờ hối hận phiền muộn, rũ mí mắt.

Lam Hi Thần đừng nhịn, ta mẹ nó thấy ngươi cười.

Giang Trừng một phen nâng cằm Lam Hi Thần, đột nhiên sấn tới trên người y không kịp phòng bị xoay người một cái, cưỡi trên người y, hung hăng ngăn chặn y, mỉm cười nói: "Lam Hi Thần, ta có thể giết ngươi diệt khẩu không?"

Có điều đây chỉ là ảo tưởng của Giang tông chủ. Sự thật là câu "Lam Hi Thần" kia của Giang Trừng còn chưa nói xong, liền đã bị ái nhân ôm lên trên người, hạ thân hắn không biết mình đã nói một lời trêu chọc y, một lần nữa trong cơ thể biến đại, tràn ngập hậu đình, sâu vào trong chỗ thịt mềm.

Giang Trừng hít vào một ngụm khí lạnh, hắn biết tư thế này, tư thế này hoàn toàn làm hắn không thể linh hoạt phản kháng. Hai chân hắn quỳ trên giường, cả người cưỡi trên người Lam Hi Thần, biểu tình hưởng thụ cùng khao hát của Giang Trừng đều sẽ thu hết vào đáy mặt. Tuy rằng tư thế này là muốn hắn chủ động, nhưng lực cánh tay Lam Hi thần kinh người, không cần phải hắn di chuyển một chút, đều có thể cảm thụ cao trào từ đầu đến chân, cũng là cao trào triệt để nhất.

"Ngươi...... Có thể đổi tư thế hay không." Giang Trừng biết không thể lay chuyển Lam Hi Thần, huống hồ nhũ tiêm hắn liên tục bị ngón tay thon dài của Lam Hi Thần đùa bỡn, cả người tê dại khó chịu, trước sau như một lại lần nữa có dục vọng.

Lam Hi Thần vờ không nghe thấy, nâng mông Giang Trừng lên, trên dưới động tác, Giang Trừng thở dốc rên rỉ cùng ghen ghét tiếng nước va chạm tương giao phối hợp chặt chẽ, không khí đều vây kín một tầng màu hồng phấn. Hai người đắm chìm khoái cảm cùng người yêu thương thủy nhũ giao dung (*).

Ý loạn tình mê, trắng đêm không ngủ.

Lam Hi Thần nói, đây là sinh nhật vui nhất y từng trải qua.

——————— Năm ngày sau ———————

"Vãn Ngâm a...... Vô Tiện lúc trước cho ta thuốc bột, để ta tùy tay đổ lên trên Liệt Băng, ta thật sự đã quên, không phải cố ý không nói cho ngươi......"

"Thân ái...... Đừng nóng giận, làm ta thử một lần, liền một lần......"

"Bảo bối...... Trên tường lạnh, ngoan ngoãn lại đây, để vi phu ôm ngươi."

Giang Trừng thối lui đến chân giường, một tay đỡ eo, một tay túm chăn, nhìn Tiên Khí của mình —— Tử Điện, nó bị Lam Hi Thần nắm trong tay nhận chủ, két két rung động. Hắn đen mặt gạt bỏ Lam Hi Thần mỉm cười một cái:

"Lam Hi Thần, ngươi mẹ nó tháo Tử Điện ra cho ta!" ​​​​

__________________________________________________________

Tình không nhất hạc bài vân thượng: Trích Thu từ của Lưu Vũ Tích. Nghĩa: Trên không trung tạnh ráo, một cánh hạc đang lướt gió đè mây. (Trích Thi Viện)

Xá tử yên hồng: muôn hồng nghìn tía, hoa khoe nhau đua sắc, hình dung hoa tươi mỹ lệ. Mình nghĩ có nghĩa là thức ăn phong phú đa dạng, nhiều màu sắc.

Tẩm cung: Mấy bạn xem phim cổ trang chắc là cũng biết hen, phòng ngủ của vua chúa. Tác giả dùng trong trường hợp này có lẽ xem tiên gia cũng cao quý tầm vua chúa.

Định bất tương phụ: Nhất định không phụ tương tư

Thủy nhũ giao dung: Nước và sữa giao hòa. Ý nói hai người đang hòa với nhau làm một

Tính dịch: chữ tính này trong tính khí, tính dịch...đều là đề cập đến giới tính. Kiểu như tính khí là "cái đó", thì tính dịch là dịch "đó đó", dạng như dâm thủy mà mấy bạn hay đọc đó...không phải tinh dịch nha.

Gần một trăm lần: Nguyên văn là Bách thập lai hạ (百十来下), dịch là "Trên dưới một trăm". Mình cũng không rõ trong ngữ cảnh này nên dịch thế nào. Cao nhân nào biết thì giúp mình nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro