Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CP chủ Hi Trừng, CP phó Vong Tiện.

Nhân vật thuộc về Mặc Hương đại đại, OOC thuộc về tôi.

Chú ý: Nguyên tác lấy bối cảnh hạ hiện đại AU.

Viết theo hướng thần quái, cẩn thận khi vào xem.

Hàng xóm (Ba)

"Tôi tên Giang Trừng, người kia là Ngụy Vô Tiện."

Giang Trừng hếch cằm về phía Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần lại chẳng hề quay đầu nhìn Ngụy Vô Tiện, chỉ tập trung giúp Giang Trừng nhặt gối ôm lên sô pha.

Giang Trừng giương mắt nhìn anh ta một lát, lại liếc qua người đàn ông đứng bên cạnh Ngụy Vô Tiện, hỏi: "Em trai anh à?"

Lam Hi Thần nghe thế, nở nụ cười thâm thúy, "Đúng vậy."

"Ừm... hai người là song sinh sao?"

Lời vừa thốt ra, đột nhiên trong lòng Giang Trừng dâng lên cảm giác kỳ quái, hai anh em trước mặt dù giống như từ một khuôn đúc ra, nhưng tuyệt đối không phải song sinh. Quả nhiên, Lam Hi Thần lắc đầu với cậu, "Không phải, chúng tôi chênh nhau vài tuổi."

"Thế à, trông thật giống nhau." Giang Trừng xem nhẹ linh cảm lạ lùng kia, vỗ vỗ ghế sô pha đứng lên, đột nhiên có chút không biết phải làm sao, không biết phải trò chuyện gì. Cậu là một người làm việc thì cực kỳ thông minh, nhưng về mặt xã giao thì hoàn toàn không am hiểu, nhất là đối với người xa lạ thì lại càng không biết phải làm thế nào. May mắn hình như Lam Hi Thần không phát hiện ra không khí không tự nhiên trong phòng, đứng lên phủi tay, đưa mắt nhìn vào trước ngực Giang Trừng.

Giang Trừng nhất thời còn chưa phản ứng kịp, sững sờ hồi lâu mới ý thức được anh ta đang nhìn cái gì. Vừa rồi cậu đang mơ màng ngủ thì chợt tỉnh, nút áo ngủ rộng mở, lộ ra một vết sẹo.

Đó là một vết bớt nằm ngang ngực cậu, nghe nói là từ khi nhặt về đã có. Tuy nói là vết bớt, lại vắt ngang toàn ngực, dữ tợn giống như có người dùng roi quất mạnh mà lưu lại vết máu. Bởi vì bình thường không đau không ngứa, Giang Trừng cũng không để ý đến nó. Chẳng qua, người không biết gì vừa nhìn thấy dấu vết này, sợ rằng sẽ hiểu lầm chuyện gì đó.

"A, chỉ là một vết bớt." Nếu là bình thường, cậu cũng lười giải thích, nhưng lại chẳng biết tại sao lại không muốn người đàn ông trước mắt hiểu lầm, "Không phải là vết thương, từ lúc tôi ở trong bụng mẹ đã có rồi."

Lam Hi Thần nghe, cười gật gật đầu, sau đó chìa tay ra hỏi: "Có thể dùng nhờ bồn rửa tay một chút chứ?"

"Được, nhà vệ sinh ở bên cạnh." Giang Trừng dẫn Lam Hi Thần đến nhà vệ sinh, "Phía trên có nước rửa tay."

"Bài trí bên này của hai người, hoàn toàn không giống chúng tôi bên kia." Lam Hi Thần rửa tay xong đi ra, nhìn phòng bếp ở bên kia hành lang.

"Ừm, hình như là vậy."

"Có thể đưa tôi đi xem một chút không?" Lam Hi Thần đột nhiên đưa ra một yêu cầu không ngờ tới, Giang Trừng sững sờ, mang theo bối rối tế nhị mà dời ánh mắt.

"Cũng chỉ là hai phòng ngủ một phòng khách bình thường, cũng không có bày trí, không có gì để nhìn...."

Nói đến đây Giang Trừng ngược lại có chút hổ thẹn, bản thân cậu là một người thiết kế nội thất chuyên nghiệp, nhưng căn phòng này đối với cậu mà nói, chẳng qua chỉ là một gian phòng thuê tạm để ở, bởi vậy cậu không chú trọng thiết kế trang trí nhà cửa làm cái gì, chỉ là cùng Ngụy Vô Tiện cùng nhau tùy tiện đem đồ dùng trong nhà dọn đến liền xong việc. Cậu đột nhiên có chút bận tâm sau này hàng xóm mới nếu biết đến công việc của cậu, sẽ vụng trộm ở trong lòng giễu cợt cậu.

"Sẽ không đâu, nơi này của hai người bài trí còn đẹp hơn chúng tôi bên kia." Lam Hi Thần cười, trực tiếp đi vào phòng bếp đảo mắt một vòng.

Giang Trừng có chút bất mãn với hành vi thất lễ của anh ta, nhưng nghĩ tới sau này ngẩng đầu không gặp cuối đầu cũng thấy, cũng chỉ nhíu mày, không nói gì.

Chẳng qua Lam Hi Thần cũng rất thức thời, không tiếp tục miễn cưỡng, sau khi xem xong liền cười đi đến em trai đứng bên cạnh cửa nói, "Vong Cơ, hôm nay cũng không còn sớm, chúng ta về trước đi."

Người thanh niên tên Vong Cơ mặt không chút biểu tình nhẹ gật đầu, Ngụy Vô Tiện cười nói: "Có rảnh tới ngồi chơi, về sau mọi người đều là hàng xóm, bà con xa không bằng láng giềng gần mà, cần gì cứ việc đến."

"Được." Lam Vong Cơ gật nhẹ đầu, Giang Trừng phát hiện mắt người đó nhìn Ngụy Vô Tiện sáng lấp lánh, hoàn toàn không giống nét mặt lạnh lùng của anh ta.

Tiễn hàng xóm đi xong, trên mặt Ngụy Vô Tiện chẳng còn chút gì sợ hãi, ngược lại dường như tràn ngập lưu luyến không rời với hàng xóm. Giang Trừng lạnh lùng cười, chế giễu bạn mình giống như một cô gái bị người yêu vứt bỏ.

"Chậc, tao cảm thấy tao với soái ca kia rất có duyên phận." Ngụy Vô Tiện hưng phấn nói, mắt sáng rỡ, chuyện kinh dị vừa rồi đã bị cậu ta ném lên chín tầng mây.

Giang Trừng hừ lạnh, đuổi người đi ngủ. Ngụy Vô Tiện gãi gãi đầu, dường như lúc này mới nhớ lại chuyện kinh dị nửa giờ trước, hít một hơi khí lạnh, nói với Giang Trừng: "Tao đưa tiền, ngày mai mày hỏi xem có quen ai, đổi ghế sô pha với thảm đi... nếu không tao thật sự, cảm thấy hoảng sợ."

Giang Trừng nhíu nhíu mày, nhưng không phản bác. Ngụy Vô Tiện biết bạn mình thế này là đồng ý, cười hì hì ôm lấy Tiểu Bình Quả, trở về gian phòng của mình, trước khi đi vào vẫn không quên dặn dò Giang Trừng, nếu nửa đêm sợ hãi, lúc nào cũng có thể gõ cửa ngủ cùng mình.

Giang Trừng giơ chân giả vờ như muốn đá người, đáng tiếc Ngụy Vô Tiện đã nhanh tay lẹ mắt đóng cửa lại.

Phòng khách lập tức trở nên yên lặng, không khí lạnh lẽo về đêm ập về phía Giang Trừng. Giang Trừng yên lặng vòng quanh sô pha một vòng, sau khi xác nhận lần nữa không có gì khác thường, mới tắt đèn.

Bóng đêm nháy mắt bao trùm, bóng đêm đen kịt, chỉ có thể loáng thoáng nhìn thấy bóng dáng chiếc sô pha màu trắng.

Đó là màu mà mỗi đêm đều có thể nhìn thấy, là nơi cậu quen thuộc đến mức không thể quen hơn được nữa, nhưng Giang Trừng bây giờ lại mơ hồ cảm thấy không quá giống, dường như thật sự có thứ gì đấy nhìn không rõ trốn trong màn đêm ở phía sau sô pha, len lén quan sát cậu. Bất an mơ hồ nương theo không khí lành lạnh kích thích làn da cậu.

Cậu tự giễu cười cười, Ngụy Vô Tiện nằm mơ, mình điên theo làm gì, lập tức cũng đóng cửa phòng mình đi ngủ.

Sau khi toàn bộ đèn sát vách đều tắt, Lam Vong Cơ đang đứng ở ban công mới thu hồi ánh mắt.

"Chúng ta sơ suất." Lam Hi Thần ngồi trên sô pha đặt cạnh ban công, vô thức vuốt ve chiếc nhẫn trên tay. Ban công nhà họ có thể nhìn thấy cửa sổ phòng ngủ Giang Trừng, nhưng từ gian phòng của Giang Trừng nhất định phải rướn người ra mới có thể nhìn thấy bọn họ.

"Nó đã trở nên mạnh hơn." Lam Vong Cơ khẽ nói.

"Ai... nếu có thể sớm chút ngăn cản nó, cũng không đến nỗi biến thành như bây giờ." Lam Hi Thần hơi tỏ vẻ sầu não, "Anh hoài nghi người học sinh bị hại lần trước... là Tô Thiệp?"

Lam Vong Cơ khẽ gật đầu: "Ngày mai em sẽ đi xác nhận một chút."

"Cũng tốt." Lam Hi Thần thở dài, "Anh vừa mới lén lút để lại khí tức của chúng ta ở phòng khách, nhà bếp với phòng tắm, nó hẳn là không dám mạo hiểm hiện thân. Nhưng cũng không loại trừ nó bí quá hóa liều, cần phải để ý thêm nữa."

Lam Vong Cơ không nói gì, trong mắt tràn đầy lo âu. Lam Hi Thần đứng dậy khỏi ghế, vỗ vai em trai an ủi: "Đừng lo lắng, không có chúng ta, bọn họ cũng bình an sống qua nhiều năm như vậy, huống chi hiện giờ, chúng ta đã tới."

"Ừm." Lam Vong Cơ gật gật đầu. Gió đêm phất qua vai hai anh em, thổi tới không khí an bình. Những thứ đã từng chỉ hoạt động ở nơi núi sâu không người, hiện giờ chỗ ẩn giấu bị phá hủy, đều đi vào thành thị, lẫn vào giữa đám người, dưới sự che đậy của bóng đêm, xao động không yên.

Bọn họ lần nữa đưa mắt nhìn về phía sát vách, phảng phất muốn xuyên qua vách tường dày nặng nhìn về những người bọn họ ngày nhớ đêm mong, trấn an họ vượt qua một đêm không ngủ.

Giang Trừng quả nhiên thức trắng đêm, sau khi đồng hồ báo thức vang lên chuyện đầu tiên cậu nghĩ chính là muốn ra ngoài đánh Ngụy Vô Tiện, nhưng sau khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện làm xong bữa sáng, dưới mắt cũng có quầng thâm, vẫn là lặng lẽ từ bỏ.

Mơ mơ màng màng đi đến công ty, Giang Trừng chịu đựng cơn buồn ngủ gọi điện cho cửa hàng nội thất, hẹn xế chiều chọn một cái sô pha mới, đang muốn thừa dịp ông chủ không đến lén chợp mắt một lát, liền nghe thấy cấp trên gọi cậu.

Giang Trừng lúc này mới nhớ hôm qua cấp trên từng nói có vị khách muốn đến trang trí nội thất, vị khách này sau khi nhìn thấy tác phẩm công ty bọn họ thiết kế xong, chỉ mấy tấm hình, yêu cầu nhà thiết kế những món đồ này trang trí cho anh ta, gian phòng bên trong mấy tấm hình kia, chính là do Giang Trừng thiết kế.

Giang Trừng nghe được tin này, có chút phấn khởi, cũng có chút lo lắng. Cậu chẳng qua chỉ là một người vừa tốt nghiệp không lâu, chỉ có kinh nghiệm làm việc ở bộ phận thiết kế, chưa từng độc lập thiết kế nguyên một tòa biệt thự, sợ rằng sẽ gặp phải nhiều vấn đề, nhưng cấp trên nói tất cả các bức ảnh vị khách kia chọn đều là Giang Trừng thiết kế, xem ra thật sự thích phong cách của Giang Trừng. Cơ hội như vậy không phải ai cũng có được, chính Giang Trừng cũng không có ý định bỏ lỡ.

Nhưng khi cậu đẩy cửa phòng họp ra, nhìn thấy vị khách kia, đột nhiên sửng sốt. Ngồi bên trong không phải là ai khác, mà chính là hàng xóm mới hôm qua vừa gặp mặt.

"Sao lại là anh?" Giang Trừng nhịn không được bật thốt.

"A?" Lam Hi Thần ngẩng đầu, chạm mắt với Giang Trừng, mỉm cười kinh ngạc, "Thật là trùng hợp, cậu làm việc ở đây sao?"

Giang Trừng trừng mắt nhìn, ý thức được có thể là trùng hợp ngoài ý muốn. Từ vẻ mặt của Lam Hi Thần, hiển nhiên anh ta cũng không biết người mình chỉ định thiết kế, lại chính là hàng xóm mới của mình.

"Ừm, tôi làm việc ở đây... anh muốn trang trí biệt thự?"

"Đúng vậy." Lam Hi Thần cười nói, "Tôi nhìn giới thiệu của các cậu, rất thích phong cách của các cậu, cho nên muốn mời nhà thiết kế của các cậu giúp tôi trang hoàng."

Trong lời nói của đối phương tràn ngập mong đợi cùng tin tưởng, Giang Trừng có chút xấu hổ, cúi đầu giả vờ ho khan vài tiếng: "A... nhà thiết kế đó chính là tôi."

"Thật sao... vậy thì quá tốt." Ý cười trong mắt Lam Hi Thần càng thêm nồng đậm, dường như cực kỳ vui mừng, "Còn mong cậu chiếu cố nhiều hơn."

Giang Trừng nghĩ đến hiện trạng hỗn loạn ở nhà mình, hận không thể đào hố chôn mình xuống. May mà Lam Hi Thần không quá xoắn xuýt về chuyện sinh hoạt riêng tư của bọn họ, mà rất nhanh đưa ra bản đồ mặt bằng, bắt đầu cùng Giang Trừng nghiên cứu thảo luận.

Phòng ở của Lam Hi Thần rất lớn, cũng không phải biệt thự thương nhân như Giang Trừng đã nghĩ, mà là một gian nhà cũ còn lại cuối đời nhà Thanh, bao quanh là khoảng sân rộng lớn cùng với phòng ốc, ẩn mình trong một ngôi làng bên cạnh công viên ngoại ô.

"Tôi mong có thể dựa trên phong cách cổ xưa ban đầu, dùng cách cậu thích để trang trí căn nhà này." Lam Hi Thần đưa ra yêu cầu đơn giản của mình, "Mong cậu xem nó như nhà của mình mà thiết kế."

Lam Hi Thần vừa dứt lời, trong đầu Giang Trừng đột nhiên hiện lên một cảnh tượng, nơi đó phảng phất như một tòa nhà nơi thâm sơn, tường trắng mái ngói dài tăm tắp, u tĩnh mà trang trọng, cổ điển lại tịch liêu, khoảng sân tao nhã giấu mình trong núi, màng sương mù mỏng manh trôi nổi, bên dưới làn sương mù kia, chợt hiện ra một mảnh hồ đầy hoa sen nở rộ, tầng tầng lá sen gần như choán hết toàn bộ mặt hồ, hoa sen hồng phấn nở rộ đung đưa theo gió, xòe ra tầng tầng lớp lớp cánh hoa. Một tòa thành cao ngất sừng sững nơi xa xa. Dưới bầu trời quang đãng, lá cờ hai bên cửa thành phấp phới tung bay.

Rõ ràng là hai tràng cảnh tượng hoàn toàn tương phản, tự dưng lúc này đồng thời hiện ra trong đầu cậu.

Giang Trừng hơi kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần. Đối phương mặt mày vẫn tràn ngập ấm áp quen thuộc, làm cậu có cảm giác thân thiết không nhịn được muốn đến gần.

Hẳn là... người đàn ông trước mắt này, có liên quan gì đến thân thế mơ hồ của cậu?

Giang Trừng nhịn không được hoài nghi, lập tức lại cảm thấy mình rất buồn cười. Lam Hi Thần cùng lắm chỉ lớn hơn cậu vài tuổi, có thể liên quan gì đến mình? Cậu buộc mình không nghĩ đến chuyện hỗn loạn này nữa, ánh mắt lại vô thức nhìn xuống ngón vô danh trên tay trái Lam Hi Thần.

Nơi đó có một chiếc nhẫn màu bạc, phía trên đính một viên thạch anh tím nho nhỏ. Giang Trừng lần trước đã để ý, đó là một chiếc nhẫn có chút nữ tính, hiếm khi nhìn thấy đàn ông trưởng thành đeo loại nhẫn này.

Giang Trừng nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, đột nhiên phát hiện có chút kỳ lạ. Trên mặt thạch anh tím, dường như loáng thoáng phát ra ánh sáng.

"Chiếc nhẫn của anh..."

Cậu vô ý thức vươn tay chạm tới, ai ngờ Lam Hi Thần trong chốc lát giống như bị điện giật, nhanh chóng rút tay về, tránh để cho Giang Trừng chạm vào.

Không khí lập tức kết băng, đầy trầm mặc xen lẫn lúng túng. Giang Trừng khó chịu thu về bàn tay đang ngừng giữa không trung, mang theo quẫn bách khẽ nói: "Thật có lỗi."

Sắc mặt Lam Hi Thần rất nhanh khôi phục, áy náy lắc đầu cười khổ, nhưng Giang Trừng không quên được trong nháy mắt lúc nãy anh ta lộ ra sự khẩn trương lẫn phòng bị.

"Đó là một chiếc nhẫn rất quan trọng? Là... nhẫn cưới?" Giang Trừng cảm thấy mình bị ám ảnh rồi, cậu biết rõ những lời xoi mói chuyện riêng tư khiến người khác chán ghét đến mức nào, nhưng lại không thể kiềm chế khát vọng muốn biết rõ chân tướng.

Lam Hi Thần trầm mặc, mi mắt thật dài rủ xuống, bàn tay che kỹ chiếc nhẫn kia, vẻ mặt vẫn hòa nhã như thế, nhưng lại toát ra sự cô đơn và thống khổ không che dấu nổi. Bi thương kia khiến người khác khó lòng xem nhẹ, giống như một chiếc kim đâm vào tim Giang Trừng.

"Thật xin lỗi, là tôi mạo phạm." Giang Trừng nặng nề nói, một sự uất ức không hiểu ra sao ngưng kết ở trong lồng ngực, thắt chặt trái tim làm cậu đau nhói.

Lam Hi Thần an tĩnh một cách quỷ dị, mặt bên khuôn mặt tuấn tú nhìn hết sức tịch mịch, ngay khi Giang Trừng cảm thấy mình nên nói gì đó, anh ta nâng mắt lên, đôi mắt đen nhánh lấp lánh chăm chú nhìn Giang Trừng, dường như muốn khảm sâu cậu vào trong mắt.

"Tôi sẽ nói cho cậu biết, sẽ nhanh chóng nói cho cậu biết."

Giọng nói của Lam Hi Thần phảng phất như tiếng chuông tiến vào đáy lòng Giang Trừng, cứ mãi ngân vang. Lời nói không đầu không đuôi vốn khiến người nghe không hiểu ra sao, nhưng Giang Trừng theo bản năng đáp lại một tiếng được.

Lam Hi Thần sẽ không lừa cậu, lời anh ta đã hứa với cậu, tuyệt đối sẽ không nuốt lời.

Không biết vì sao, Giang Trừng chẳng chút nghi ngờ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro