Chương 2: Bất cẩn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Trừng từ sớm đã tỉnh dậy, vì mấy vò rượu tối qua mà giờ đầu hắn cứ ong ong lên. Hắn nhíu mày nhìn ra sắc trời vừa hửng sáng liền gọi người xuống nấu cho mình một chén canh giải rượu. Hắn đêm qua không biết mắc cái gì phong lại chạy ra ngoài đình tự chuốc say chính mình. Ngu ngốc không ai bằng.

Giang Ngạn sáng sớm đã chạy tới phòng Giang Trừng muốn cho hắn kiểm tra lại vết thương trước khi hắn lên đường đến Kim Lân Đài. Nhưng không ngờ tông chủ còn thức sớm hơn cả mình, lúc nàng tới đã thấy Giang Trừng đang ăn sáng, miệng còn chưa mở ra chào tông chủ một tiếng cái bụng liền không tiền đồ mà réo lên.

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn thấy người tới là Giang Ngạn liền nhíu mày, bất quá cũng không có đòi đánh gãy chân mà chỉ ghét bỏ liếc mắt một cái rồi quay đi phân phó nha hoàn đem thêm bắt đũa tới.

Giang Ngạn nhìn liền biết tông chủ mềm lòng không trách tội, càng là trường lá gan nhanh chân chạy tới chiếm một cái ghế bên cạnh hắn mà ngồi xuống.

Vừa ăn vừa nói: “Tông chủ, người đợi một lúc để ta kiểm tra vết thương của người rồi hẳn đến Kim Lân Đài. Ta nhất định sẽ không làm lỡ thời gian của người đâu!”

Giang Trừng không đáp là đồng ý hay không đồng ý, chỉ nhíu mày khiển trách: “Ăn không nói.”

Tuy Liên Hoa Ổ không phải Lam gia gia quy gò bó nhưng Giang Trừng ăn một mình quen rồi mười ba năm, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một kẻ lải nhải hắn liền không quen mà nhắc một tiếng. Chính hắn có lẽ cũng quên mất bản thân cũng đã từng ngồi trên bàn ăn cùng người khác cãi nhau luôn mồm như vậy.

Giang Ngạn nhìn Giang Trừng vẻ mặt nghiêm trọng cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn lùa cơm. Đợi cơm nước xong xuôi, Giang Ngạn mới theo Giang Trừng đi vào gian trong. Hắn tự tay cởi xuống áo ngoài, lộ ra trên vai phải vết thương bị quỷ khí ăn mòn cùng trên eo vẫn còn đang băng bó.

Giang Ngạn nhìn vết thương đã kết vảy, không chảy máu nữa cũng yên tâm. Lần nữa kiểm tra vai phải cũng không thấy có gì bất thường, ngoại trừ vết bầm tím chưa tan thì tất cả mọi thứ đều đang tốt lên rất nhanh. Lúc này nàng mới dám thở phào một hơi, đem hộp thuốc đóng lại, vui vẻ mà nói: “Tông chủ, vết thương đã tốt hơn lúc trước nhiều, người chỉ cần không cử động mạnh thêm vài ngày là có thể hồi phục như nguyên trạng.”

“Ngươi ở lại cùng các sư huynh lo tốt Liên Hoa Ổ. Có tông vụ quan trọng liền bảo Giang Hạo mang đến Kim Lân Đài đưa ta, còn lại cứ để Giang Yến xử lý. Nửa tháng sau, ta sẽ trở về lấy thuốc, ngươi cứ đặt trên tủ đầu giường là được.”

“Vâng ạ.” Giang Ngạn cũng không thắc mắc thêm, nàng biết rõ thuốc Giang Trừng nói là thuốc gì, liền không muốn chậm trễ bước chân của hắn.

Giang Trừng nghe thế chỉ gật gật đầu, hắn mặc lại áo, sau đó dặn dò ngắn gọn liền nắm kiếm muốn rời khỏi.

Giang Trừng ngự kiếm đến Kim Lân Đài vừa hay đang lúc Kim Lăng lên nhận tông chủ ấn tín. Bên trong ngồi ba mươi ba vị trưởng lão của Kim gia, dường như vừa định nói gì phản đối Kim Lăng tông chủ thân phận nhưng vừa nhìn thấy Giang Trừng xách theo Tử Điện ung dung mà đến liền rục rịch rút chân về. Kim Lăng vừa nhìn thấy cữu cữu nhà mình xuất hiện âm thầm thở phào một hơi, trên mặt nụ cười đều có thể thấy được trương dương hơn nhiều lần. Hắn như được tiếp thêm sức mạnh mà đứng thẳng lưng, cho dù nhìn ở bên dưới ba mươi mấy ông lão muốn nhai nát đầu mình cũng không một chút sợ hãi mà ưỡn thẳng lưng, ngẩng cao đầu.

Giang Trừng làm cái khách không mời, sau lưng không thiếu bị người ta nói ra nói vào nhưng hắn một chút cũng không để ý. Hắn từ trước đến nay chưa từng quan tâm người khác nói mình thế nào, hắn cũng không ăn cơm nhà họ, họ muốn nói liền nói đi.

Lần này Giang Trừng tới không chỉ vì cho Kim Lăng chống lưng còn vì sắp tới Thanh Đàm Hội.

Lần này Thanh Đàm Hội lại tổ chức ở Kim Lân Đài, nói đến Kim gia giàu có bậc nhất bách gia cũng không phải nói suông, hơn nữa nhiều năm như vậy đều tổ chức ở đây, lần này tuy rằng Kim Quang Dao ngã ngựa nhưng chức vị tiên đốc chưa có người ngồi dĩ nhiên cũng định ở Kim gia tổ chức thôi.

Giang Trừng lần này vì để cháu trai được một cái vinh quang trận đánh đầu tiên mới sớm hơn nửa tháng chạy tới. Một bên giúp hắn quen thuộc công việc, một bên dạy hắn chuẩn bị Thanh Đàm Hội.

Nửa tháng nói ngắn không ngắn, dài không dài chớp mắt liền qua. Lọ thuốc Lam Hi Thần đặt ở đầu giường trong phòng Giang Trừng vẫn chưa có người chú ý tới. Lần đó Giang Trừng rời khỏi liền chưa từng trở về, cũng không có người dám táy máy tay chân vào đồ vật của hắn, lọ thuốc ấy vẫn cứ như thế nằm gọn trên đầu giường.

“Cữu cữu, danh sách chỗ ngồi như vậy đã ổn hay chưa?”

Kim Lăng cầm theo sơ đồ vị trí ngồi của tông chủ bách gia chìa ra trước mặt Giang Trừng, một bên chỉ vị trí bên trong đại sảnh một bên giảng giải. Giang Trừng nhìn sắp xếp có trật tự trong lòng là có chút tự hào nhưng ngoài mặt một chút vui mừng cũng không lộ. Kim Lăng hiểu chuyện, đầu óc thông minh hắn không dạy vài lần liền có thể ổn thoả làm xong. Nếu trong buổi tiệc không xảy ra bất trắc vậy liền có thể yên tâm rồi.

Giang Trừng gật gật đầu, nhưng vừa ghé mắt đến vị trí ngồi của Giang gia cùng Lam gia liền nhíu chặt mày. Vì sao hắn nhất định phải ngồi đối diện Lam gia chứ. Vì cái gì?

“Kim Lăng, nơi này là như thế nào? Hử?”

Kim Lăng nhìn theo ngón tay của Giang Trừng chỉ vào vị trí đầu tiên trái phải bên dưới chủ vị, hắn liền đáp: “Vị trí này không ổn sao cữu cữu? Giang Lam Nhiếp ba gia hiện tại đứng đầu Tu Chân Giới nên xếp vị trí đầu tiên. Cữu cữu đương nhiên phải ngồi ở ta bên cạnh cho ta trợ lực, phía đối diện dĩ nhiên cũng chỉ có thể xếp Lam Nhiếp hai gia. Lam tông chủ dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa của Xích Phong Tôn xếp ngồi sau Nhiếp tông chủ không quá hợp lẽ nên ta chỉ có thể xếp Lam gia đối diện cữu cữu, Nhiếp gia tiếp sau thôi. Có nơi nào không ổn sao?”

Giang Trừng nghe xong cũng không biết nên phản bác thế nào, Kim Lăng quả thật sắp xếp rất tốt, hắn hiện tại làm khó muốn thay đổi bố trí như hiện ra bản thân vô cớ gây rối. Nhưng tên nhóc này không biết cữu cữu nó ghét Lam gia sao? Giang Trừng cược mười cái đài sen Kim Lăng chắc chắn có âm mưu. Nếu không phải muốn làm hắn cùng Lam gia hoà hoãn quan hệ thì còn có thể là cái gì?

“Ngươi tốt nhất đừng quản quá nhiều Kim Lăng. Ta vẫn là cữu cữu ngươi, trong đầu ngươi nghĩ cái gì đừng nghĩ ta không biết. Ngươi nếu dám làm yêu, ta nhất định đánh gãy chân ngươi.”

Giang Trừng trừng mắt cảnh cáo Kim Lăng rồi cũng rời khỏi, Kim Lăng đợi hắn đi khỏi mới dám thả lỏng người, đừng nghĩ hắn lúc nãy nói như vậy hùng hồn, hắn chân run rẩy đến đứng không vững. Hắn quả thật muốn hoà hoãn Giang gia Lam gia quan hệ. Hắn biết cữu cữu hắn gánh hắn đứa cháu này không dễ dàng, nếu lại cùng Lam gia đối đầu cữu cữu hắn sẽ chống đỡ không nổi. Chỉ cần có thể cùng Lam gia kết hữu nghị cữu cữu liền không cần cực khổ chạy dọc chạy xuôi giúp hắn ổn định Kim gia đại cuộc. Kim Lam Giang ba nhà nếu có thể kết làm liên minh còn ai dám đối hắn Kim tông chủ chức vị này có ý kiến a. Quan trọng vẫn là vì không muốn nhìn cữu cữu cực khổ vì mình thôi. Nhưng nếu hắn thẳng thắn nói ra cữu cữu lại mắng vào mặt hắn bảo người không cần người khác thương hại, tự bản thân người cũng có thể gánh lên Kim Giang hai nhà. Cho nên hắn cũng chỉ có thể giấu người mà làm thôi.

Muốn quan tâm một người vì sao lại khó như vậy a!

Kim Lăng càng nghĩ càng đau đầu, rốt cuộc hắn cũng không lo nữa, tiếp tục chuẩn bị cho Kim Lân Đài. Sáng nay cữu cữu nói người phải trở về Liên Hoa Ổ một chuyến, đợi đến Thanh Đàm Hội người mới lại tới. Kim Lăng cũng nhẩm đếm rồi, cũng chỉ còn ba ngày nữa, không thể để cữu cữu thất vọng được.

Giang Trừng sở dĩ phải trở về gấp như vậy bởi vì ngày tiếp theo là tình tấn của hắn. Hắn phải trở về lấy thuốc áp chế tình tấn, nếu không chỉ sợ chống đỡ không được, cái đuôi liền lòi.

Hắn về đến Liên Hoa Ổ đã là chiều tối, ăn vội chút thức ăn, tắm rửa xong cũng đã giờ Tuất. Lại ngồi một lúc xử lý xong tông vụ cũng đã sắp qua giờ Hợi.

Giờ Tí vừa tới, hơi lạnh từ cửa sổ lùa vào trong phòng, phất qua sau gáy, chạm vào tuyến thể nóng rực. Giang Trừng cảm nhận được một luồng tà hoả từ bụng dưới sôi trào lên, hơi thở cũng toả ra từng tia nhiệt khí. Hắn chống bàn đứng dậy, bỏ qua cảm giác bủn rủn giữa hai chân, đi đến bên tủ đầu giường lấy ra một bình sứ nhỏ, thuần thục đổ ra hai viên dược hoàn uống vào. Hắn vung tay một cái tạo thành một lớp kết giới bao lấy cả căn phòng, toàn bộ cửa “rầm” một cái đóng chặt lại, trong phòng cũng chỉ còn lại một ngọn nến le lói sáng.

Giang Trừng không dám tắt đèn, không gian tối sẽ khiến hắn nhớ lại đêm phân hoá hôm đó, tuyệt vọng lại đau đớn.

Từ trước đến nay Địa Khôn sử dụng thuốc áp chế tình tấn chưa bao giờ dễ dàng. Cảm giác như bị đổ lửa vào bụng, nóng lên rừng rực, sau đó lại quặn lên từng cơn, như đem từng khúc ruột buộc lại với nhau, xoắn thành một nắm rồi thả ra. Đợi qua một lúc như thế lửa nóng mới dần lui đi, cảm giác đau đớn mới giảm xuống.

Mỗi lần tới ngày này hắn chỉ muốn nằm một chỗ, làm gì cũng kéo không lên sức lực, cho dù tin hương là áp chế xuống nhưng cảm giác hai chân bủn rủn cũng không tránh được. Nếu không phải hắn mạnh mẽ chống lên chỉ sợ ba ngày tiếp theo chỉ có thể nằm trên giường mà trải qua.

Lúc trước tình tấn thường kéo dài ba ngày nhưng vài năm qua lại tăng lên rồi. Hắn đoán là do tác dụng phụ của Thanh Tâm Đan. Dù sao dùng thuốc cũng không phải cách tốt, từ trước đến nay Địa Khôn vừa phân hoá không đến hai năm sẽ được Thiên Càn rình rình rang rang đón về nhà. Sau đó mỗi lần tình tấn đến cũng không cần lại uống thuốc. Nhưng cũng đồng nghĩa chặt đứt con đường tự do của chính mình, trở thành người khác công cụ nối dõi tông đường, chỉ có thể dưới thân trượng phu thừa hoan. Số phận từ trước đến nay đều đối với Địa Khôn bất công, cả đời chỉ có thể bị một Thiên Càn đánh dấu nhưng Thiên Càn lại có thể đánh dấu rất nhiều Địa Khôn. Thế gian đâu thiếu những Địa Khôn bị trượng phu ghẻ lạnh ôm hận mà chết a!

Giang Trừng hắn làm sao chịu được số phận như vậy. Hắn thà bị tình tấn hành hạ đến chết cũng không chấp nhận bản thân bị như thế làm nhục.

Đợi lần nữa mặt trời lên đã là hai ngày sau, Giang Trừng không ngờ mình vậy mà mệt mỏi đến ngất đi. Đến lúc hoàn hồn, cảm nhận tình tấn đã lui bớt mới quyết định tắm rửa một chút, ăn chút gì lại xách theo Tam Độc chạy trở về Kim Lân Đài. Lúc đi quá vội vàng hắn liền quơ đại trên tủ đầu giường một lọ dược nhét vào trong ngực áo. Nói không lầm thì đó là lọ dược hắn uống hôm qua đi. Nhưng hắn vốn dĩ không biết, lọ dược hôm qua mình uống đã bị mình làm rơi xuống trên giường, hiện giờ còn yên lặng nằm một góc dưới lớp chăn dày.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro