Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đợi một lúc, Lam Hi Thần đáp lễ, nói:

-Giang tông chủ.

Ba chữ, một cách xưng hô.

Thản nhiên mà hủy diệt tất cả những cảm xúc sau lưng, giống như về lại điểm bắt đầu.

Hai người im lặng nhìn nhau một lúc.

Vẫn là Lam Tư Truy sốt ruột, bất chấp lễ giáo tiên môn, nói:

-Tông chủ, Giang tông chủ, vết thương của A Lăng...

Lam Hi Thần như vừa tỉnh mộng, nhìn Lam Tư Truy cười xin lỗi, nói:

-Thật không phải, Tư Truy, ta qua ngay đây.

Nói xong, dùng ánh mắt phức tạp nhìn Giang Trừng đang nghiêng người nhường đường cho y, nửa quỳ xuống xem xét miệng vết thương của Kim Lăng.

Trên vạt áo Kim tinh tuyết lãng phủ đầy tro bụi. Lác đác vài giọt máu, lan ra mùi hôi thối, có lẽ là khi chém giết hung thi bị bắn lên.

Trên người Kim Lăng tuy có trầy da, nhưng không nghiêm trọng, vết thương chủ yếu nằm ở đùi trái.

Lam Hi Thần lệnh cho các đệ tử khác đều trở về phòng, trong Lan thất chỉ còn lại Lam Cảnh Nghi làm trợ thủ cho y, Kim Lăng, Lam Tư Truy đứng cùng bên đang đỡ nó, không nói lời nào, cùng Giang Trừng sắc mặt u ám.

Lam Hi Thần bảo Lam Tư Truy cởi hài của Kim Lăng xuống, bản thân lấy kéo ra, cắt ống quần trái của nó. Chiếc quần từng trắng như tuyết, chất liệu tinh mỹ, lúc này vì tro bụi, vết máu đồng thời bị chà xát đã không còn nhìn ra màu sắc. Bên dưới vải dệt một vết bầm lớn, xương cốt có chút biến dạng còn có một vết sưng giống như bị quất mạnh bởi roi.

Lam Hi Thần ấn trên đùi nó, từ đùi đến cẳng chân, Kim Lăng vẫn cố nén đau. Chịu đựng đến nỗi mồ hôi đầy trán, ấn đến một chỗ, không nhịn được nữa, hét lên một tiếng, khiến mọi người đang nhìn nó phát hoảng.

Lam Hi Thần bình tĩnh nói:

-Gãy xương.

Cầm mũi chân Kim Lăng, nhẹ nhàng đẩy vào trong, Kim Lăng lại kêu lên một tiếng thảm thiết. Đang kêu, đột nhiên che miệng lại, trộm nhìn Giang Trừng, làm như sợ hắn quở trách mình chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy mà hô to gọi nhỏ.

Giang Trừng bắt gặp ánh mắt của nó, nhíu mày nói:

-Được rồi, không cần che. Đợi ngươi lành vết thương rồi giáo huấn ngươi không muộn.

Vừa nghe xong, Kim Lăng lại hoảng sợ, bất giác nhích người lại gần Lam Tư Truy, thầm nghĩ, không bằng người phạt con ngay bây giờ đi, nhân lúc con bị thương còn có thể phạt nhẹ một chút.

Lam Hi Thần phân phó Lam Cảnh Nghi đi kiếm một nhánh cây rắn chắc, đem gọt thật gọn rồi mang về đây, bản thân điều chỉnh tư thế một chút, ngồi xổm trên đệm hương bồ, vững vàng nâng chân Kim Lăng lên, đặt trên đầu gối của mình.

Thấy dưới chân Kim Lăng còn trống, Lam Hi Thần tìm thứ gì đó lót bên dưới.

Bỗng ánh sáng tối sầm lại.

Chỉ thấy Giang Trừng ôm mấy cái đệm hương bồ đến, ngồi xổm xuống kế bên Lam Hi Thần, sườn mặt hướng về phía y. Sườn mặt của Giang Trừng nhìn rất đẹp, đường cong viền môi cũng rất nhu hòa, mũi cao thẳng, mí mắt lại rất mỏng. Rõ ràng là một gương mặt tuấn mỹ hút hồn câu phách người ta, vậy mà lại thường xuyên bày ra vẻ mặt khó ở.

Giang Trừng kê chân cho Kim Lăng xong, trước khi đứng dậy, con ngươi đạm bạc lảng tránh đối diện với y.

Chỉ như vậy cũng khiến tâm Lam Hi Thần nhảy lên một nhịp, xong xuôi, Giang Trừng lập tức trở lại đứng ở vị trí không xa không gần.

Lam Hi Thần vội quay người lấy thuốc trong hòm dược, kìm chế tâm trạng, quay sang nói Kim Lăng:

-Mắt cá chân cũng trẹo rồi. Lần này còn may là bị quất ở trên đùi, chỉ là gãy xương thôi, nếu bị quất lên người chỉ sợ nội tạng của ngươi đều tổn hại hết. Có khi sau này...

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt đổ đầy mồ hôi lạnh của Kim Lăng, cùng với Tư Truy đang ôm nó, sắc mặt không tốt hơn nó là mấy, Lam Hi Thần cảm thấy không nhất thiết phải hù dọa đám nhỏ như vậy, liền thở dài, không nói gì. Dặn Lam Tư Truy vài câu, y chuẩn bị ra ngoài hít thở không khí. Xoa xoa mi tâm, y cảm thấy có chút mệt mỏi.

Chân của Kim Lăng đã được băng bó xong, cố định lại, mấy vết trầy da trên người cũng được thoa thuốc tốt nhất, việc còn lại chỉ là an dưỡng. Thương gân động cốt một trăm ngày, mấy ngày này nó e là không thể rời khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ.

Thật ra Giang Trừng cũng không phải chưa từng nói qua muốn đem nó về Vân Mộng, chỉ là Lam Hi Thần nói:

-Theo góc độ đại phu mà nói, ta không khuyến khích làm như vậy. Vào thời điểm này tùy ý di chuyển, không chỉ không tốt cho vết thương của A Lăng mà còn có thể ảnh hưởng tới tu vi sau này của nó.

Sau khi lão tông chủ tạ thế, Lam Hi Thần liền tìm tòi y thuật, trước mắt trong tiên môn, y thuật ít ai sánh được.

Giang Trừng cũng không tiếp tục cố chấp.


Khi Lam Hi Thần rời khỏi khách phòng được cấp cho Kim Lăng, trăng đã treo cao.

Bước xuống bậc thang liền bắt gặp thân ảnh thon dài của Giang Trừng.

Đêm trăng ngân hà, đơn độc giữa đêm cũng không rõ đang nghĩ cái gì.

Không một tiếng động tiến lại, Lam Hi Thần vốn định gọi hắn một tiếng, chỉ là ba chữ "Giang tông chủ" không sao thốt nên lời. Vì vậy liền đứng đằng sau cách hắn vài bước, lẳng lặng nhìn chốc lát.

Tường trắng ngói xanh bao quanh sân, gió đêm hiu hiu thổi, khó có thể thổi tan mây mù quanh năm bao phủ nơi thâm sơn, lá vàng lác đác rơi.

Nhìn tấm lưng kia, Lam Hi Thần cẩn thận suy nghĩ một việc. Chính y hiểu rằng tâm sinh phiền muộn là vì thứ mình muốn vẫn còn ở rất xa.

Dù là hiện tại, Lam Hi Thần cũng không hề giảm bớt một chút yêu thích với Giang Trừng.

Đột nhiên một tiếng đàn như nước suối mùa xuân du dương vang lên, linh linh thất huyền, đánh tan ngàn vạn mối tơ trong đầu Lam Hi Thần.

Giang Trừng nghe tiếng quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Tiếng đàn tuyệt mỹ, trong đêm càng thêm ôn nhu.

Giang Trừng trầm ngâm một lát, thấp giọng nói:

-Khúc đàn này...ta từng nghe qua.

Lam Hi Thần nghe vậy sửng sốt nói:

-...A, khúc đàn này có tên là "Tịnh Tâm". Nghe vào có thể thư giãn thần kinh, có công hiệu trấn định an thần. Ta nghĩ hẳn là Tư Truy gảy cho A Lăng, muốn giúp nó giảm đau, yên giấc... khúc "Tịnh Tâm" này xem như Lam thị khúc phổ được truyền bá rộng rãi nhất, Giang tông chủ từng nghe qua cũng không lấy làm lạ.

Trầm ngâm nghe trong chốc lát, Lam Hi Thần trong lòng tán thưởng "Tư Truy lý giải khúc nhạc này đã không thua Vong Cơ a"

Không nghĩ tới đàn vừa dứt, Giang Trừng lại nói:

-Không, ta từng nghe qua, A Lăng cũng từng nghe qua, đã là rất lâu trước đây.

Nói xong, Giang Trừng đột nhiên tiến gần lại, hô hấp của Lam Hi Thần ngưng trệ, chỉ thấy hắn đưa tay cầm Liệt Băng bên hông mình lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, ống tiêu bạch ngọc dưới ánh trăng phát sáng rực rỡ.

Lam Hi Thần lúc này mới hiểu được ý tứ của hắn.


Lần đầu tiên bế Kim Lăng đi xuống những bậc thang dài của Kim Lân đài, Giang Trừng mới có hai mươi hai tuổi.

Khi đó vây quét Loạn Táng Cương vừa qua không lâu, Ngụy Vô Tiện thây cốt cũng không còn, Lam Vong Cơ trọng thương bế quan. Giang Trừng nắm Trần Tình trong tay, nắm đến khớp xương trắng bệch, Giang gia đối với chuyện của Ngụy Vô Tiện hỏi một câu liền trở mặt, bị người ta coi như chó điên.

Cũng không biết có phải sợ hắn hóa chó điên hay không, Kim gia vậy mà lại bằng lòng để cho hắn đem Kim Lăng mới có năm tuổi bế đi, còn ký một cái giao ước bất thành văn, để Kim Lăng ở Vân Mộng và Lan Lăng mỗi bên nửa năm.

Nhưng vừa mới bước xuống bậc thang cuối cùng, Kim Lăng đột nhiên "Oa~!" một tiếng, khóc rống lên, dường như đột nhiên hiểu được, cái con người chẳng liên quan chút nào đến chữ thân thiện này muốn đưa mình đi.

Giang Trừng trước giờ chưa bao giờ dỗ trẻ nhỏ, gương mặt lộ ra vẻ lạnh lùng, cương nghị, hỏi nó:

-Ngươi khóc cái gì? Làm sao?

Kim Lăng vừa thông minh vừa đáng yêu, các tiền bối lại thương nó từ nhỏ không có cha mẹ tất cả đều nâng niu nó trong lòng bàn tay, tiểu thúc thúc trước giờ đối với nó vẫn luôn là ôn ngôn nhuyễn ngữ, chưa từng gặp qua Giang Trừng như vậy, bị hắn dọa một trận, khóc càng thương tâm.

Thấy nó khóc đến tê tâm liệt phế, còn tay đấm chân đá mình, Giang Trừng đành phải đặt nó xuống đất trước.

Giang Trừng bị tiếng hét của nó làm cho đầu có chút đau, thầm nghĩ: "cứ vậy đánh ngất đem về có vẻ không tốt lắm?"

Đột nhiên một tiếng tiêu mát lạnh như băng truyền vào trong tai, giống như có một bàn tay mát lạnh phủ lên trán, nghe đến cả người khoan khoái vô cùng.

Kim Lăng cũng dần dần từ khóc thét biến thành khóc thút thít, cuối cùng lại có thể nín khóc.

Giang Trừng thấy nó nín rồi, ngồi xổm xuống, lấy vạt áo kim tinh tuyết lãng của Kim Lăng lau nước mũi cho nó, tay không nhẹ không nặng, chà đến mức trên gương mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết của nó hồng một mảng.

Kim Lăng bị hắn chà đau, mắt lại bắt đầu ngấn lệ.

Một thanh âm không hề thua kém tiếng tiêu ban nãy vang lên, nói:

-Giang tông chủ, nếu lại lau như vậy sẽ lãng phí khúc sở tấu "Tĩnh Tâm" này của tại hạ.

Một lớn một nhỏ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một người cầm tiêu đang đứng đó. Mạt ngạch vân văn, tố y tuyết trắng, không nhiễm một hạt bụi nhỏ. Vừa tuấn mỹ vừa tao nhã không khỏi khiến người ta dù nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy kinh ngạc. Cùng là bộ dạng không nhiễm khói bụi trần gian giống Lam Vong Cơ như đúc, Lam Hi Thần lại ôn nhã ấm áp, giống như tất cả ấm áp của Vân Thâm Bất Tri Xứ đều được y mang trên người.

Lúc đó Giang Trừng thầm nghĩ, đều là áo tang giống nhau, vì sao Lam Hi Thần này nhìn lại thuận mắt hơn đệ đệ của y nhiều?

Lúc này, Lam Hi Thần cũng nhớ lại đoạn ký ức này.


Nhớ tới khuôn mặt nhỏ nhắn nước mắt vòng quanh của Kim Lăng, cùng Giang Trừng đang xấu hổ bày ra bộ dạng không biết làm thế nào, Lam Hi Thần cảm thấy buồn cười, mỉm cười nói:

-Kim Lăng ngày nào còn bé như hạt đậu, bây giờ cũng lớn như vậy, có thể một mình đảm đương nha.

-Phi, cái thằng nhóc con đó còn đòi một mình đảm đương? Bây giờ lại gặp phải chuyện lớn như vậy. – Giang Trừng hừ mũi nhưng lại cười một tiếng – hừ, bởi vì nó mà ta tổn thọ biết bao nhiêu năm?

Lam Hi Thần cũng bị hắn chọc cười, nhìn động tác vuốt Liệt Băng của hắn, ôn nhu nói:

-Vãn Ngâm, mấy năm nay ngươi vất vả rồi.

Một câu "vất vả" này, hàm chứa rất nhiều tình cảm ngay cả Lam Hi Thần cũng không phát hiện ra.

Giang Trừng buông Liệt Băng, cầm chiếc chuông bạc treo trên đó lên, tiếng chuông trong bóng đêm tĩnh lặng ở Vân Thâm Bất Tri Xứ vô cùng thanh thúy. Lam Hi Thần đã thay ngọc bội bích sắc bằng chiếc chuông bạc đeo ở đuôi tiêu. Trường tuệ màu tím bên cạnh ngọc tiêu nguyệt sắc, vậy mà lại hòa hợp đến không ngờ.

Giang Trừng giúp y vén một bó tóc đen dài trên vai, nâng mắt nhìn y, ánh mắt nhu hòa trước nay chưa từng thấy.

Lam Hi Thần giật mình nhìn hắn khẽ mở môi mỏng, nói một câu.

Đợi đến khi Giang Trừng xoay người đi rồi, lời nói kia giống như theo gió đêm tiêu tán.

Để lại Lam Hi Thần một mình trong viện ngấm một đêm sương lạnh.


Hai tháng ở lại Lam gia dưỡng thương đối với Kim Lăng mà nói cũng rất ngắn ngủi.

Vốn chân bị thương không thể di chuyển, mỗi ngày đều buồn chán ở trong phòng xử lý công việc vặt vãnh mà môn sinh đem tới, động tới liền thấy buồn bực. Nhưng Lam Tư Truy mỗi lần làm xong việc của mình sẽ chạy tới giúp nó, sau đó liền dứt khoát mang cả bài tập tới khách phòng Kim Lăng ở mà làm, tập võ luyện đàn đều đem nó theo. Nếu nhàn rỗi không có việc gì làm nó sẽ đưa Kim Lăng đến Tĩnh Thất, thay Hàm Quang Quân cho thỏ ăn.

Hôm nay, Kim Lăng ngồi ở bụi cỏ chơi đùa với chú thỏ tròn vo. Con thỏ này không sợ người, trắng trắng mềm mềm ghé vào bên người nó. Nó tiếp tục ngồi nhìn, mắt liếc thấy Lam Tư Truy đang rửa cỏ cho thỏ.

Nhìn một lúc, Kim Lăng đột nhiên nói:

-A Nguyện, ngươi có nhận ra hay không...cữu cữu của ta cùng với Trạch Vu Quân gần đây...dường như lạ lạ làm sao đó.

Giang Trừng gia sự bận rộn, mỗi lần tới đều mang cho nó đồ ăn ngon, nhiếc móc nó vài câu, ngồi không được bao lâu đã vội vàng đi rồi. Tuy rằng như vậy, nhưng chỉ cần có Lam Hi Thần ở đây, không khí liền trở nên quái dị nói không nên lời.

Tay Lam Tư Truy đang quét rác. Nó đương nhiên biết tại sao lại như vậy, chỉ là nghĩ đến gia quy 'không được bàn luận thị phi sau lưng người khác', do dự không biết nên trả lời nó thế nào, chỉ nghe Kim Lăng nói:

-Ta thấy, nhất định là cữu cữu của ta yêu Trạch Vu Quân, theo đuổi y, sau đó bị cự tuyệt a.

Lam Tư Truy sợ tới mức suýt chút nữa đánh rơi chổi, dứt khoát buông luôn chổi, ngồi xuống bên cạnh Kim Lăng. Nó cũng bế một con thỏ trắng lên, vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, thầm nghĩ "tuy rằng nói ngược nhưng cũng đúng đến tám chín phần mười" nhưng vẫn khó hiểu, bởi vì chuyện này chỉ có bản thân cùng Canh Nghi biết, mà Cảnh Nghi hẳn là không có gan nói xấu sau lưng tông chủ. Vì thế xấu hổ khụ một tiếng, nói:

-A Lăng, lời này là ai nói với ngươi?

Kim Lăng kỳ quái nhìn về phía nó, nói:

-Này còn cần người khác nói cho ta biết sao? Ngươi nhìn cữu cữu ta đi, tính tình thối nát như vậy, nói chuyện luôn làm người ta chán ghét, nhưng mà cho tới bây giờ chưa từng thấy hắn nói chuyện âm dương quái khí như vậy với ai, còn cả cái chuông bạc kia...cữu cữu ta khẳng định trong lòng có quỷ!

Lam Tư Truy ra sức túm lấy con thỏ đang bò đến trên người Kim Lăng, túm tai nó đặt lên đùi mình, thở dài thầm nghĩ: "Sợ không phải trong lòng có quỷ, mà là trong lòng có người đi."


Gió bắc bắt đầu thổi, đầu đường Cô Tô người đi lại cũng ít.

Lam Hi Thần đi vào một cái sạp phía trước có khói bếp lượn lờ, hướng lão bà bán canh ngọt gọi một chén canh ngân nhĩ hạt sen.

Một chén canh nóng lót bụng, trên người cũng ấm hơn nhiều.

Uống hết canh, chỉ còn một viên hạt sen lẳng lặng nằm dưới đáy chén. Lam Hi Thần dùng thìa sứ gảy gảy hạt sen, quay đầu hỏi bà bà bán canh:

-Bà bà, hạt sen này có bỏ tâm không?

Bà bà thầm nghĩ, "Hậu sinh này gương mặt tuấn tú, đáng tiếc là có chút ngốc." tay vẫn lưu loát lấy canh ngọt cho khách nhân khác, tính tiền, đáp:

-Ai nha, anh bạn trẻ này, hạt sen non mới có tâm nhân ngọt. Thời điểm hiện tại, đừng nói là hạt sen non, hạt sen do Vân Mộng làm ra rất đắt tiền... - nói đâu đâu nửa ngày, bà bà cuối cùng nói – hạt sen không có tâm sen, nấu canh mới ngọt a!

Lam Hi Thần cuối cùng nói một câu xa xăm:

-Vẫn là có tâm tốt hơn.

Cũng không biết là nói cho ai nghe, để lại tiền rồi bỏ đi.

Khi bà bà tới lấy lại chén canh chỉ còn lại một hạt sen, ngây ngẩn cả người. Trên bàn có một bức tranh, như là có người dùng ngón tay dính nước canh vẽ ra, bởi vì trời lạnh, vệt nước đã kết băng. Nhìn kỹ dường như là một đóa lưu vân cùng một bông sen chín cánh. Bà bà nghĩ nghĩ, lấy tay chà chà trên tạp dề, lấy cái chén nhưng không lau hình vẽ đó, xoay người làm việc tiếp.

Vài bông tuyết rơi trên đó, dần dần kết lại thành một mảng trắng tinh.

Mây xám lãnh đạm bay trên trời Cô Tô, trận tuyết đầu tiên trong năm.

Bất chấp tuyết rơi, chậm rãi tiêu sái trở về nơi cao nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ, phóng tầm mắt nhìn xuống thành trấn thôn xá dưới chân núi, giữa núi tường trắng ngói xanh, bạc trắng cả một vùng (một mảnh ngân trang tố khỏa).

Cảnh sắc tuyết rơi trước mắt đẹp không tả xiết, Lam Hi Thần lại nghĩ tới cảnh sen tàn nghe tuyết rơi ở Liên Hoa Ổ, trong đầu vấn vít câu nói cuối cùng chủ nhân của Liên Hoa Ổ nói với y mấy tháng trước.

Buổi tối đó, Giang Trừng vuốt tóc dài của y, dùng thanh âm trầm thấp dễ nghe nói:

-Lam Hoán, quên ta đi.

Lam Hi Thần tự giễu cười cười "Nghĩ không ra, lần đầu nghe hắn gọi tên của ta lại là tình cảnh này."

Vuốt ve Liệt Băng treo chuông bạc bên trên, Lam Hi Thần thầm nghĩ "đã đến lúc chấm dứt tất cả mọi chuyện rồi."


Vân Mộng, Liên Hoa Ổ

Tuyết trong hồ sen bắt đầu tan, không giống ngày hè, ngắm cảnh cũng mang một phong vụ khác.

Chỉ là người ở trong đó lại không có tâm tình thưởng thức cảnh.

Giang Trừng chèo thuyền nhìn hồng sam nữ tử ngồi đối diện, nữ tử ngượng ngùng cúi đầu.

Ngụy Vô Tiện thật sự không có lừa hắn, vị tiên tử này – không phải chó của Kim Lăng – xác thực theo lời hắn nói, xuất thân danh môn, mỹ mạo tựa phù dung, nhu tình như nước. Càng khó có được chính là, lại có thể tôn sùng Giang Trừng.

Theo Ngụy Vô Tiện nói, vị tiên tử này nhiều năm về trước từng được hắn cứu, tuy rằng Giang Trừng không hề ấn tượng nhưng nàng ta từ đó về sau liền đối với Giang Trừng rễ tình đâm sâu, như Ngụy Vô Tiện nói: "Tất cả đều tốt, chỉ là mắt nhìn không được tốt lắm, vì vậy mới đi nhìn trúng ngươi."

Hồ sen Liên Hoa Ổ mới vào đông vẫn chưa đóng băng, trên mặt nước chỉ có chút băng đá trôi nổi. Qua một trận tuyết, hương sen tiêu tán, lá sen tàn.

Giang Trừng ở mũi thuyền, chống chèo, hồi tưởng về nửa năm về trước, lúc hoa sen nở là đẹp nhất, cũng từng có người cùng với hắn, trong đêm trăng ngoạn thuyền trên hồ sen này. Nhìn mấy đài sen héo rũ bên trên trĩu nặng tuyết, hắn lại nhớ tới người nọ đưa tay lên, bên trên là mấy hạt sen đã quên bỏ tâm, cắn giữa môi răng, trong miệng đầy vị đắng ngắt tươi mát.

Đột nhiên nữ tử kêu lên một tiếng sợ hãi:

-Giang tông chủ, cẩn thận!

Giang Trừng mới hoàn hồn, vội cúi đầu tránh, một tán lá sen cao lớn quét qua trên đầu.

Giang Trừng ngồi xuống, tạ ơn nữ tử, nữ tử mặt đỏ bừng, vén mái tóc dài ra sau tai.

Không khí trên chiếc thuyền nhỏ thật vừa vặn, tuấn nam mỹ nữ, tiên thủ tiên tử, giống như ai nhìn vào cũng đều khen đúng là một đôi thần tiên quyến lữ.

Trầm mặc một hồi, chỉ nghe âm thanh mềm mại của tiên nử chân thành nói:

-Giang tông chủ...năm đó cả nhà tiểu nữ chịu ân cứu mạng của ngài, lúc ấy tiểu nữ đã xác định, nếu Giang tông chủ không chê, để báo đáp ơn cứu mạng này, chỉ có thể lấy thân...

Còn chưa nói xong, gương mặt thanh tú trắng trẻo đã đỏ bừng, e lệ, ngượng ngùng lấy ô giấy che mặt.

Phát ngốc trong chốc lát, Giang Trừng đột nhiên đứng dậy khiến thuyền lay động một hồi.

Nữ tử trong lòng đập mạnh, chỉ nghe Giang Trừng nói:

-Ngươi...có thể chèo thuyến không?

Nữ tử vô cùng kinh ngạc, buông dù nhìn hắn do dự nói:

-...Biết một chút.

Giang Trừng gật gật đầu, trong tiếng hô kinh hãi của nữ tử, xoay người nhảy thẳng vào trong nước đá.

Nữ tử vội đứng dậy, vịn vào mạn thuyền nhìn, người kia đã bơi đi xa.


Ngụy Vô Tiện nhìn Giang Trừng run lẩy bẩy cởi bỏ áo ngoài, hét lên với thủ hạ:

-Nhìn hắn cái mẹ gì mà nhìn? Nhanh đi nấu nước!

Thủ hạ bị dọa sợ tới mức suýt tè ra quần chạy đi. Giang Trừng môi xanh tím, tóc ướt sũng dán trên người, ngồi bên cạnh lò lửa, run rẩy sưởi ấm.

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn không kiên nhẫn, mắng một câu:

-Giang Vãn Ngâm, ngươi có bệnh à?

Giang Trừng liếc hắn, nói:

-Ta nóng, có được không?

Ngụy Vô Tiện ngồi xếp bằng trên bàn, chỉ vào mũi mình nói:

-Ta phát hiện, giới thiệu tiên tử cho ngươi, ta mới có bệnh!

Dứt lời liền nhảy xuống bàn, đi thẳng ra ngoài cửa.

Giang Trừng gọi đằng sau:

-Ngươi đi làm gì?

Ngụy Vô Tiện nhìn hắn khinh bỉ một cái, nói:

-An ủi nữ tử đang khóc a! Ngươi đó, xứng đáng cả đời sống với chó! Mẹ nó, nếu ta còn giới thiệu đối tượng cho ngươi, ta liền theo họ ngươi!

Giang Trừng xem thường, lau tóc, phất phất tay giống như đuổi ruồi bọ, nói:

-Lăn đi! Ai khiến ngươi chứ?

Nghĩ thầm "ngươi còn mong đổi thành họ Lam thì có" nghĩ vậy, còn khó hiểu tên đoạn tụ kia hôm nay vậy mà lại không dính lấy hắn.

-...Đúng rồi, hôm nay Lam nhị tại sao không cùng ngươi đến?

-Hắn quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam gia bọn họ hình như xảy ra việc lớn rồi, hình như có liên quan đến đại ca hắn.

Thanh âm của Ngụy Vô Tiện từ hành lang xa xa truyền đến, Giang Trừng dừng động tác lau tóc lại, trong lòng đột nhiên trầm xuống, người hắn run rẩy một hồi, dường như lời này so với nước đá khi nãy còn lạnh hơn nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro