Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

※ Hi Trừng, hướng về nguyên tác, HE, có lương thực hướng Song Kiệt.

※ Cảnh cáo: Tính chuyển (tạm thời), nhân vật gốc, đầy máu chó, ý khó bình sản vật.

※ Đừng thấy tiêu đề như vậy, thực ra đây là một chính kinh văn.

=========

Chương thứ nhất: Nhân vật phản diện nguyên bản vừa chết, có lẽ chết vì nói nhiều, hoặc giả chết vì tầm nhìn hạn hẹp.

Lĩnh Nam cùng Trung Nguyên từ xưa đã có biết bao cách trở, sông ngòi chằng chịt, khí hậu khác biệt, thương mậu phát đạt, tự mình hình thành một phong thái riêng. Mà tại vị trí hiểm yếu tiếp giáp giữa Lĩnh Nam và Lĩnh Bắc, lấy con đường trọng yếu trên Mai Lĩnh ra khỏi mười dặm, có một thị trấn phồn hoa, trùng hợp ban ngày có một cơn mưa rào lướt qua, từ trên lĩnh nhìn xuống, mái ngói xanh ướt đẫm, có một chiêu tửu(*) lơ lửng ở trên cao, đặc biệt dễ thấy, đây chính là nơi tiên môn thế gia kinh doanh tửu quán.

Một gian phòng trang nhã bên trong tửu quán ở lầu hai, Ngụy Vô Tiện một tay chống cằm, một tay cầm đũa cướp đồ ăn ở phía đối diện Lam Vong Cơ, dưới chân bàn còn không an phận mà cọ tới cọ lui trên bắp chân đối phương.

"Đồ ăn sắp nguội." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện cười hì hì: "Trời nóng, ăn đồ ăn nguội mới ngon."

Hắn nghiêng đầu liếc mắt nhìn đại sảnh dưới lầu: "Ai, Lam Trạm, ta xem lần này chúng ta đã săn đêm ba tháng, bên trong Huyền môn đại khái cũng không có tin tức gì mới. Bình thường ăn tới lúc này đáng lẽ sẽ có người đánh gãy lời ta nói, ví dụ như —— "

"Ai, nghe gì chưa, Trạch Vu Quân xuất quan rồi!"

Ngụy Vô Tiện: ". . . mấy giọng nói to tiếng."

Lam Vong Cơ hơi nhíu mày, nghiêng tai lắng nghe. Ngụy Vô Tiện cũng đặt đũa xuống.

"Thật hay giả? Tháng trước lúc Thanh Hà Nhiếp thị tổ chức Thanh đàm hội, ngài ấy không phải vẫn còn bế quan sao?"

"Đúng đấy, có người nói chính là sau lần Thanh đàm hội kia, Lam Khải Nhân không biết nói với ngài ấy thế nào, Lam Hi Thần liền xuống núi. Ầy, hai mươi ngày trước có người ở Lâm An nhìn thấy ngài ấy, hơn phân nửa là đến để săn đêm."

"Còn rất dứt khoát, ta vốn cho rằng ngài ấy cũng sẽ giống như cha mình, từ nay về sau không xuất quan nữa!"

"Sao có thể chứ, ta lại nghe nói, Lam Hi Thần vừa xuống núi, tóc Lam Khải Nhân liền đen lại mấy phần!"

Trong bàn ăn cười vang một trận.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ liếc mắt nhìn nhau, lẫn nhau đọc được sự kinh ngạc từ đối phương.

Người ngoài đương nhiên không biết, nhưng mấy người trong cuộc bọn họ hiểu rõ chuyện Kim Quang Dao đối với Lam Hi Thần mà nói là một đả kích nghiêm trọng, lần này trước khi tới Lĩnh Nam săn đêm, hai người mới vừa ở trên gia yến Lam thị gặp Lam Hi Thần đang thất hồn lạc vía, biết rõ khúc mắc này không thể chỉ trong một thời gian ngắn là có thế hóa giải. Nhưng chỉ ba tháng ngắn ngủi, ấy mà Trạch Vu Quân đã thông suốt rồi sao?

"Không biết thúc phụ ngươi đã nói gì với Lam đại ca." Ngụy Vô Tiện xoay xoay chiếc đũa, như có điều suy nghĩ nói.

Lam Vong Cơ khẽ lắc đầu: "Nhưng huynh trưởng có thể rời đi, cũng là chuyện tốt."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Quả thực như vậy, một người phiền muộn dễ dàng đi vào bế tắt, vẫn là giải sầu mới tốt."

Hắn hắng giọng một tiếng, cướp đi một cái sủi cảo tôm từ dưới đũa Lam Vong Cơ, diễu võ dương oai mà nhướng mày với đối phương, đang nâng lên định đưa vào trong miệng, bàn bên kia lúc nãy lại vang lên tiếng nói chuyện, một câu trong đó làm hắn khựng đầu đũa lại, sủi cảo tôm rơi vào trong chén.

"Ai, không đúng nha, Lâm An luôn là nơi phong thuỷ bảo địa, cực kỳ thanh khiết, nơi nào có đồ gì để săn?

"Có! Không phải tai họa, là tà nhân, trước đó vài ngày, 'Hóa Đan thủ' xuất hiện ở Lâm An!"

"'Hóa Đan thủ' Ôn Trục Lưu? Hắn không phải bị Tam Độc Thánh thủ giết lúc Xạ Nhật Chi Chinh rồi sao?

"Đúng đấy, nhưng mấy chuyện trước đấy nghe đồn đều là do hắn làm như: Tháng trước, đệ tử Tiên môn Thanh Lương Phong tại Lâm An trên đường săn đêm, trước sau có 4 đội bị tụt lại, lúc gặp lại thì, bọn họ đều nói là bị người đánh lén sau lưng, lồng ngực đau quặn, sau khi tỉnh lại, linh lực trong cơ thể hoàn toàn biến mất, đúng là Kim đan đã bị tiêu trừ. Thật đáng tiếc, trong đó có một tiểu công tử, nhất thời không chấp nhận nổi sự thật, đêm đó đã tự vẫn."

Có người ngồi trên ghế thổn thức.

"Cũng khó trách, nếu thực sự là 'Hóa Đan thủ', đời này cũng đừng mong kết đan."

"Nhưng việc 'Hóa Đan thủ' chết rồi là thiên chân vạn xác. Có phải hắn vẫn còn đồng môn nào đấy làm ra những chuyện này hay không?

"Việc này ai mà biết được, nói chung Lam Hi Thần đi Lâm An hẳn chính là vì việc này. . ."

"Ngụy Anh?" Thấy sắc mặt hắn hơi trắng bệch, Lam Vong Cơ nhíu mày.

Ngụy Vô Tiện nháy mắt mấy cái: "A? Ôi, ta không sao."

Hắn gắp viên sủi cảo tôm trong bát lên, đưa vào miệng nuốt xuống, chỉ cảm thấy món ngon mới hơn nửa phút trước còn làm hắn thèm nhỏ dãi bỗng nhiên nhạt nhẽo vô vị. Ký ức chẳng hề kiên dè tâm tình hắn, nô đùa đem một bức tranh ấn đến trước mắt hắn.

Thiếu niên nằm ở trên giường, thẳng tắp nhìn trần nhà, trong mắt không hề có sức sống. Cha mẹ hắn vừa bị hóa đi Kim Đan, chết trong tay kẻ địch. Mà hắn nói:

"Nếu chết hay sống đều không báo được thù, như vậy sống hay chết thì có gì khác nhau." [1]

Ngụy Vô Tiện đặt mạnh đôi đũa xuống bàn, bỗng nhiên đứng dây.

"Lam Trạm, chúng ta đi Lâm An xem thử."

Thanh Lương Phong nằm giao giữa Lâm An và Tích Khê, là một ngọn núi mây mù quẩn quanh, cây cỏ xanh tươi um tùm, phong thủy rất tốt, chỉ trong lúc đi lại nhưng Ngụy Vô Tiện đã cảm thấy khắp người khoan khoái.

"'Hóa Đan thủ' lại lựa chọn vùng đất trù phú nơi đây làm chuyện hung tàn, quả thật là chẳng kiêng nể gì," hắn nói, "Lam Trạm, ngươi cảm thấy người này sẽ là Ôn Trục Lưu sao?"

Lam Vong Cơ lắc đầu: "Ngày đó ngươi và ta tận mắt nhìn thấy Giang Vãn Ngâm giết hắn."

"Ta cũng thấy vậy, hơn nữa hắn không thể bị luyện thành tẩu thi —— tẩu thi cũng không thể hóa Kim Đan người khác, " Ngụy Vô Tiện suy nghĩ nói, "Vì thế sẽ là ai chứ. . ."

Lam Vong Cơ dừng một chút, dường như nhớ tới điều gì: "Thanh Lương Phong vốn là vị trí Tiên phủ của Lâm An Triệu thị."

Ngụy Vô Tiện sững sờ, hồi tưởng một chút: "Lâm An Triệu thị? Ta nhớ đó là một thế gia không lớn lắm.. a!"

Hắn bừng tỉnh: "Là Lâm An Triệu thị kia lấy kỳ kỹ dâm xảo nổi danh?"

Lam Vong Cơ gật đầu.

Lâm An Triệu thị sáng lập không muộn hơn bao lâu so với Ôn thị, Lam thị. Nhưng nhiều năm qua khó bước lên hàng ngũ danh môn, nguyên nhân bởi vì một số môn sinh tuy rằng cũng đi theo con đường chính đạo luyện khí kết Đan, nhưng môn sinh càng chú trọng tà thuật phụ trợ từ bên ngoài hơn mà xem nhẹ cá nhân tu luyện bên trong, vì vậy không được danh môn chính phái coi trọng. Lúc Xạ Nhật Chi Chinh, cũng bởi vì Triệu thị tham dự sự kiện bách gia kết minh chậm một bước, gần như bị diệt tộc. Từ đó, Lâm An Triệu thị nhân số ít ỏi, ngay cả Tiên phủ cũng chuyển khỏi đỉnh Thanh Lương Phong, trên danh nghĩa ngọn núi này tuy vẫn thuộc sự quản lý của bọn họ, nhưng thực tế gần như đã thành một ngọn núi hoang vô chủ.

Kể từ lần đầu nghe đến tên "Hóa Đan thủ" – Ôn Trục Lưu, thì Ngụy Vô Tiện liền thầm cảm thấy kỳ quái: Hóa Đan thủ này thật ra là một chiêu cực kỳ tàn nhẫn, thế gia chính phái chắc chắn sẽ không công khai mà dạy dỗ đệ tử nhà mình, Ôn Trục Lưu từ đâu học được? Nhưng nghĩ đến hắn vốn dĩ họ Triệu, nếu là Lâm An Triệu thị nhất mạch, từ nhỏ đã giỏi về loại quái kỹ này, cũng chẳng có gì lấy làm lạ.

"Cho nên, lần này độc thủ sau màn tất nhiên có chút liên quan tới Ôn Trục Lưu..." Ngụy Vô Tiện nhắm đôi mắt lại, ngừng chân, quay đầu tươi cười nhìn Lam Vong Cơ, "Cụ thể, liền hỏi người bị hại một chút đi."

Lam Vong Cơ im lặng, tháo đàn Vong Cơ xuống khỏi lưng, tấu lên khúc《Vấn Linh 》.

Trước khi lên núi, hai người ở dưới chân núi đã dò hỏi qua, biết được bốn vị tu sĩ bị hóa Đan đều là đi ngang qua, dân bản xứ cũng không biết bọn họ danh tính là gì, nhưng duy nhất tên tu sĩ tự vẫn này, hồn phách hóa thành oán linh, cứ luôn quanh quẩn ở trên Thanh Lương Phong, hai mươi ngày trước, người trong thôn lại nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết bên trong núi, thống khổ vô cùng, đến nay cũng không có ai dám đi vào núi. Vì thế hai người Vong Tiện quyết định ở vùng đất bảo địa thanh tịnh này truy tìm một luồng tử khí kia, cũng tấu lên 《Vấn Linh 》 thăm dò thân phận hung thủ từ đối phương, cuối cùng vì đó mà siêu độ.

Sự tình tiến hành vô cùng thuận lợi, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng tóm lấy luồng khí tức hoàn toàn khác lạ kia, Lam Vong Cơ liền tấu lên khúc nhạc. Không bao lâu sau, tiếng đàn văng vẳng vang lên, là đối phương đáp ứng lời kêu gọi mà tới.

Hai người trước tiên xác nhận thân phận đối phương: "Có phải là tu sĩ mất đan hay không?"

Đáp rằng: "Vâng."

Lam Vong Cơ lại hỏi: "Làm sao mất đan?"

Đáp rằng: "Bị người khác làm."

Lại hỏi: "Bị ai làm mất đan?"

Vấn đề này cực kỳ quan trọng, Ngụy Vô Tiện nín thở ngưng thần.

Đàn Vong Cơ trầm mặc chốc lát, tấu ra ba âm. Lam Vong Cơ hơi mở to mắt.

". . . Ôn Trục Lưu."

Ngụy Vô Tiện vô cùng kinh ngạc: "Hắn thật sự chưa chết? ! Không thể! Chúng ta tận mắt —— "

Lời còn chưa dứt, trên dây đàn lại vang lên hai tiếng. Thần sắc Lam Vong Cơ khác thường.

". . . Ngụy Anh."

"A, sao lại thế?" Ngụy Vô Tiện đột nhiên bị điểm tên, không rõ vì sao.

"Nó nói, 'Ngụy Anh' ."

Một lát sau Ngụy Vô Tiện mới kịp phản ứng, kinh hãi: "Không thể! Xưa nay ta chưa từng hóa đi Kim Đan của người khác! Có phải nó đang trả lời chuyện khác chăng?"

Lam Vong Cơ hỏi lại thêm lần nữa "Vì ai mất đan", lần này là năm âm liên tiếp nhau.

Hắn nhíu chặt mày: ". . . Ôn Trục Lưu, Ngụy Anh."

Hắn và Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn nhau, trong ánh mắt hai người đều khó mà tin nổi.

Một lát sau, Ngụy Vô Tiện mở miệng nói: "Lam Trạm, hồn phách ngươi《Vấn Linh 》mời đến, chỉ có thể nói thật, đúng không?

Lam Vong Cơ cau mày gật đầu.

Ngụy Vô Tiện trầm ngâm một lúc lâu: "Hỏi xem nó là ai."

Lam Vong Cơ theo lời tấu ra《Vấn Linh 》hỏi một câu duy nhất: "Ngươi là người phương nào?"

Lúc nghe đáp lại hai tiếng đàn, Lam Vong Cơ mở to đôi mắt, vẻ mặt gần như có thể xem là khiếp sợ.

Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên có một loại dự cảm không lành: "Lam Trạm, nó nói cái gì?"

Lam Vong Cơ nhìn thẳng hắn: ". . .'Giang Trừng' ."

Ngụy Vô Tiện liền biến sắc.

"Không thể!" Nghe thấy cái tên quen thuộc ngoài dự liệu, hắn sửng sờ một lát, sau đó quả quyết phủ nhận, trước mắt không ngừng hiện lên dáng vẻ thiếu niên trắng bệch năm đó, "Giang Trừng làm sao có thể rơi vào trong tay Ôn Trục Lưu đến hai lần?! Hơn nữa... hơn nữa, nếu đúng là hắn, bên trong Huyền môn sớm đã truyền đi khắp nơi, không thể nói là 'Tiểu công tử thế gia nào đó' được!"

Lam Vong Cơ đứng dậy đi tới bên cạnh hắn, đè lưng hắn lại khẽ vuốt. "Việc này có điều kỳ quái, ta cũng cho rằng người tự vẫn kia không phải là Giang Vãn Ngâm," hắn suy tư một lát, "Nhiếp gia Cật nhân bảo."

Ngụy Vô Tiện như túm được cọng rơm cứu mạng, ánh mắt bỗng chốc sáng ngời: "Sinh hồn ly thể!"

Hắn lập tức đem Lam Vong Cơ ấn lại bên đàn, đối phương không cần hắn nói liền đánh đàn hỏi: "Hiện ở nơi nào?"

Đáp rằng: "Không biết."

"Ôi tên Giang Trừng này không biết đường rồi." Ngụy Vô Tiện gấp đến hoảng loạn, Lam Vong Cơ bên cạnh suy nghĩ một lát, hỏi: "Có ở Thanh Lương Phong hay không?"

Đáp rằng: "Phải, cũng không phải."

Hai người sững sờ, Ngụy Vô Tiện nháy mắt mấy cái: "Này có ý gì?"

Lam Vong Cơ hỏi: "Giải thích thế nào?"

Đáp rằng: "Hồn phách tán nứt."

Khuôn mặt Ngụy Vô Tiện nháy mắt xám như tro tàn.

Hồn phách không thể so với thân thể, trong ba hồn bảy vía kết nối với nhau vô cùng chặt chẽ, nếu không có linh lực cực kỳ mạnh mẽ hoặc oán khí thì không thể đem nó xé rách, sinh hồn ly thể tất nhiên cũng sẽ không ly thể một phần hồn phách —— ngay cả Ngụy Vô Tiện năm đó gặp vạn quỷ phản phệ, chết không toàn thây, thì hồn phách cũng không bị hao tổn, trái lại, nếu là gặp hồn phách bị ngoại lực đập vỡ vụng, thì chủ nhân của hồn phách kia hơn phân nửa cũng không sống sót được.

Ngụy Vô Tiện cảm giác giọng nói mình đang run rẩy: "Lam Trạm, hỏi hắn. . . hỏi Giang Trừng, hắn là chết như thế nào."

Lam Vong Cơ lo lắng nhìn hắn một cái, làm theo lời hắn. Một lát sau, có bốn tiếng trả lời truyền đến, Lam Vong Cơ mở to mắt, trên khuôn mặt trước nay chẳng hề gợn sóng lại lộ ra vẻ không đành lòng.

". . .'Nghiền xương thành tro'."

Ngụy Vô Tiện một tay nắm chặt Trần Tình, đốt ngón tay trắng bệch, cắn răng nói: "Là ai giết."

Boong boong năm tiếng như thế.

Lam Vong Cơ nói: "Đệ đệ Ôn Trục Lưu."

"Chính là tại hạ," tiếng bánh xe gỗ nhẹ nhàng lăn qua những bụi cỏ vang lên sau lưng hai người, Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt mơ hồ hiện lên tơ máu, trừng mắt nhìn người đến từ trong bóng tối, "

trận nhẹ nhàng bánh gỗ yết qua thảo diệp tiếng vang lên ở phía sau hai người, Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay đầu, hai mắt mơ hồ lộ ra tơ máu, trừng mắt về phía từ trong bóng tối hiện thân người đến, "Kẻ bất tài này là đệ đệ của 'Hóa Đan thủ' Triệu Trục Lưu, Triệu Ba."

Triệu Ba là một nam tử thân hình nhỏ gầy, đôi chân dường như bị tật, ngồi trên một chiếc xe lăn tinh xảo, ánh mắt nham hiểm ảm đạm so với người anh của hắn chỉ có hơn chứ ko kém. Lam Vong Cơ vừa nghe qua đã phát hiện, tần suất hô hấp của hắn rất kỳ lạ, cùng với từng cơn gió thoảng trong núi hoàn toàn khớp nhau, khí tức hòa làm một thể với sự sinh trưởng trong núi rừng, hắn ở trong bóng tối sau lưng hai người ẩn núp lâu như vậy, hai người lại hoàn toàn chẳng phát hiện ra.

Ngụy Vô Tiện xongo về phía trước một bước: "Ngươi đã làm gì Giang Trừng!"

Triệu Ba nở một nụ cười âm trầm: "Như ngươi nghe thấy —— nghiền xương thành tro."

Thấy đối phương tươi cười đắc ý, Ngụy Vô Tiện ngược lại bình tĩnh một chút, giận dữ cười.

"Chỉ bằng ngươi?" Hắn đánh giá đối phương từ trên xuống dưới, trong mắt hiện ra sự chế giễu, "Ta đã tận mắt nhìn thấy Ôn Trục Lưu chết ở trong tay Giang Trừng, Tử Điện đem xương cổ hắn xoắn đứt. Chỉ bằng ngươi, cũng định đem hắn nghiền xương thành tro?"

Quả nhiên Triệu Ba liền thu liễm lại nụ cười, hơi nheo mắt lại. Một lát sau, hắn dường như nhìn thấu Ngụy Vô Tiện là đang phô trương thanh thế, lại tiếp tục bật cười.

"Nhưng Vấn Linh của Hàm Quang Quân cuối cùng sẽ không lừa người," hắn quét mắt nhìn sang Lam Vong Cơ, quay lại Ngụy Vô Tiện đang kìm nén lo âu giữa đôi hàng lông mày, "Mấy năm nay, ta dựa vào phần bản thảo của đại ca khi còn sống ở lại Thanh Lương Phong học được thuật hóa đan, tháng trước, ta hóa đi Kim Đan của mấy người, dẫn Tam Độc Thánh thủ lên núi, đem hắn dụ vào trận pháp nghiền xương thành tro, vốn có thể tận mắt nhìn thấy cái chết thê thảm của hắn, đáng tiếc trên đường bị Trạch Vu Quân nhúng tay chặn ngang. Lúc Lam Hi Thần ngự kiếm mang Tam Độc Thánh thủ đi, ta vì mình không thể đuổi kịp còn có chút ảo não, chỉ sợ đời này lại không còn cơ hội tốt như thế nữa. Ai mà nghĩ —— "

Trong mắt hắn lóe lên ánh sáng điên cuồng: "—— Ai mà nghĩ, đạp phá thiết hài vô mịch xử, Di Lăng lão tổ cùng Hàm Quang Quân lại tự mình mang tin tức hắn bỏ mình đưa tới tận cửa, sáng tỏ nỗi lòng Triệu mỗ!"

Lam Vong Cơ khi nghe thấy tên huynh trưởng thì hơi ngừng lại một chút, còn sắc mặt Vô Tiện tái xanh: "Ngươi chỉ vì muốn dẫn Giang Trừng đến đây, lại điên rồ như vậy, làm cho nhiều tu sĩ mất đi tiền đồ như thế!"

Triệu Ba không để tâm lắm: "Nếu không phải ta hành động bất tiện, ta cũng không muốn dùng biện pháp phiền phức như thế —— ta sớm biết phụ mẫu Giang Vãn Ngâm sau khi bị đại ca ta hóa đi Kim Đan, đã bị Ôn gia giết chết, bởi thế dù biện pháp này tuy rằng phiền phức, nhưng nhất định có tác dụng."

"—— Đại ca nuôi nấng ta từ nhỏ đến lớn," giọng nói hắn bỗng dưng xoay chuyển, ngữ khí trước đây ung dung tùy ý bỗng nghiến răng nghiến lợi, "Với ta thân thiết như cha, thuở nhỏ hai chân ta tàn tật, nếu như không có đại ca dốc lòng chăm sóc, chắc chắn không sống nổi đến hôm nay. Nhưng huynh ấy lại chết thảm khó hiểu dưới tay Giang Vãn Ngâm, đương nhiên ta phải báo thù cho huynh ấy. Ván cờ này ta mất mấy năm mới bố trí xong, không cầu điều gì khác, chỉ mong Giang Vãn Ngâm xương cốt nghiền thành tro bụi, ba hồn bảy vía tán khắp thiên địa, vĩnh viễn không được siêu sinh!"

Ngụy Vô Tiện thấy đối phương khi nhắc tới cái chết của vợ chồng Giang thị thì giọng điệu qua loa tùy ý, giống như chỉ là chuyện vặt vãnh, trước mắt hiện lên dáng vẻ tươi cười của hai người khi mình còn nhỏ. Ngày ấy ở trên vách tường Liên Hoa Ổ, bên tai lại vang vọng tiếng cười nũng nịu của Vương Linh Kiều cùng tiếng khóc lặng lẽ bi thương của Giang Trừng bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy trước mắt lan tràn một màu đỏ tươi. Sau đó nghe đối phương nói hắn xem cái chết của anh trai hắn thật "Khó hiểu", lại nghe những lời khinh miệt nguyền rủa, chỉ hận không thể lập tức đem hắn chém thành muôn mảnh.

Hắn không nói một lời, Trần Tình giơ lên bên miệng, thổi ra tiếng sáo cực kỳ thê lương.

Một lát sau, chỉ có tiếng vọng nơi núi rừng xa xăm, mặt đất lại chẳng hề phản ứng dù chỉ một chút. Triệu Ba cười ha hả, nói: "Di Lăng lão tổ thật quá coi thường Lâm An Triệu thị ta —— nơi này tốt xấu gì cũng vốn là vị trí Tiên phủ nhà chúng ta, chu vi trong vòng mười dặm quanh đây, dưới lòng đất chẳng hề có oán khí, không có lấy một bộ xương khô, chính là để đề phòng bọn Quỷ tu các ngươi!"

Vậy mà Ngụy Vô Tiện lại chẳng hề hiện ra vẻ bối rối, ngược lại nhếch môi, lộ ra một nụ cười quỷ khí âm trầm:

"Ai nói không có?" Hắn cầm Trần Tình chỉ chỉ người trên xe lăn, "Nơi này không phải đã có sẵn một cái để dùng sao?"

Từ cuối cùng hắn nói còn chưa thốt ra, Tị Trần vút bay khỏi vỏ, nhắm thẳng vào lồng ngực Triệu Ba.

Nhưng không biết Triệu Ba dùng bộ pháp tà môn gì, hai tay đặt trên bánh xe gỗ đẩy nhẹ một cái, lại dời đi một tấc, Tị Trần sượt qua vai phải hắn, bắn lên một mảnh sương máu. Dường như hắn chẳng hề cảm thấy đau đớn, không lùi mà tiến tới, xông thẳng tới Ngụy Vô Tiện, xe lăn xoay một cái liền vượt qua giữa hai người, cách xa mấy bước.

Lam Vong Cơ lại không cho hắn cơ hội tránh né, Tị Trần từ sau đâm vào, xuyên ra trước ngực, mũi kiếm gần như chạm được mu bàn tay trái mà Triệu Ba giơ lên. Tử kỳ Triệu Ba đã tới, trên mặt chẳng thấy uể oải, ngược lại còn điên cuồng cười loạn đắc ý —— tay trái của hắn đang đặt ngay giữa ngực Ngụy Vô Tiện.

"Từ lúc nhìn thấy các ngươi lên núi, ta đã biết mình không còn sống được bao lâu nữa, cũng không cầu gặp may," hắn vừa nói vừa ho ra mấy ngụm máu, sắc mặt dần dần trở nên xám xịt, nhưng ánh sáng trong mắt càng thêm điên cuồng, "Ngươi vọng tưởng mang thi thể ta đi, nhưng ta muốn đoạt lấy Kim Đan của ngươi!"

Nhưng thời gian dần trôi đi, nụ cười vốn vặn vẹo của hắn chuyển thành khó mà tin được: "Ngươi... ngươi làm sao..."

Ngụy Vô Tiện giật nhẹ khóe môi, lộ ra một nụ cười châm chọc tàn nhẫn, cúi đầu khẽ nói với Triệu Ba:

"Kim Đan của ta đã sớm cho người khác —— chính là viên Kim Đan đó đã giết đại ca ngươi."

Hắn hài lòng xem người nam nhân kỳ dị này mở to mắt, chết không nhắm mắt, chán ghét mà bắt lấy tay đối phương muốn hất ra —— nhưng chỉ bắt được một bàn tay tan thành tro bụi.

Lam Vong Cơ thu kiếm vào vỏ, thay hắn phủ đi vạt áo trước dính thi bụi: "Hắn đã dùng phấn hóa thi trước đó."

Ngụy Anh mặc kệ động tác của Lam Vong Cơ, nhìn chằm chằm phía trước chỉ còn một bộ y phục rách nát ở trên xe lăn, nụ cười u ám trên khuôn mặt dần dần phai nhạt.

Bỗng nhiên, hắn xoay người ra sau, ngồi bệt xuống đất, hai tay che mặt, gục đầu xuống giữa hai đầu gối.

Lam Vong Cơ lo lắng vỗ vai hắn: "Ngụy Anh."

"Lam Trạm. . ." Ngụy Vô Tiện khe khẽ gọi y, bất chợt nhớ ra, bỗng nhiên ngẩu đầu, "Lam Trạm! Lam Trạm ngươi có Tỏa linh nang không? ! Giang Trừng, hồn phách Giang Trừng. . ."

Tiếng nói của hắn khựng lại ở những từ sau cùng, trong đôi mắt đong đầy bi thương.

Lam Vong Cơ nhanh chóng tìm được Tỏa linh nang từ Càn Khôn trong tay áo, ném lên không trung, đem tia hồn phách kia của Giang Trừng hấp thu vào trong đó.

Hắn đem Tỏa linh nang đưa cho Ngụy Vô Tiện, đối phương cầm chặt nó trong tay, lại chìa tay ra với đối phương: "Đi, chúng ta đi tìm huynh trưởng."

Ngụy Vô Tiện bình tĩnh nhìn hắn một lúc, cuối cùng nắm chặt lấy bàn tay y, dường như muốn rút lấy toàn bộ sức mạnh, nắm đến đầu ngón tay hắn trắng bệch.

". . . Được."

Lâm An cách Cô Tô rất gần, chỉ chớp mắt một cái, Tị Trần liền ngừng lại ngay trước cửa lớn ở Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ngụy Vô Tiện không đợi Lam Trạm thu kiếm xong đã vọt vào bên trong, trên đường đi còn nghe văng vảng tiếng người bảo hắn "Vân Thâm Bất Tri Xứ không được phép đi nhanh!", nhưng hắn đáp lại cũng không đáp.

Khi đi tới lối rẽ ở Nhã thất, suýt chút nữa hắn đã va vào người khác đang đi bên lối rẽ khác.

"Không thể đi nhanh, đây là đang làm gì —— ồ?" Một giọng nói hòa nhã vang lên, Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu nhìn, đối mặt với ánh mắt có chút bất ngờ của Lam Hi Thần, "Ngụy công tử, ngươi vừa từ Lĩnh Nam trở về sao? Vong Cơ không đi cùng ngươi à?"

Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ ở phía sau liền đuổi tới, nhìn thấy Lam Hi Thần, trong mắt y hiện ra sự ngạc nhiên đầy lo lắng: "Huynh trưởng."

Lam Hi Thần khẽ mỉm cười với đệ đệ ruột: "Vong Cơ, đệ trở về rồi."

Lam Vong Cơ gật đầu, giọng điệu nhu hòa: "Vâng. Nghe nói huynh trưởng xuất quan."

"Đúng thế, để đệ lo lắng." Lam Hi Thần nghe được sự an tâm trong lời nói của đối phương, trấn an nói. Đột nhiên, y chớp mắt mấy cái: "Ài, thiếu chút nữa quên mất chuyện quan trọng."

"Vong Cơ cùng Ngụy công tử nghỉ ngơi trước đi," y quay sang hai người cười xin lỗi, trong mắt gợn lên một chút lo lắng, "Ta còn có việc gấp phải làm, phải đi một chuyến đến Lâm An."

Ngụy Vô Tiện mới vừa nghe huynh đệ hai người tương thân tương ái với nhau, lo lắng trong lòng, lại không thể xen vào — Thứ nhất, hắn cũng vui mừng khi thấy Trạch Vu Quân xuất quan. Thứ hai, Cô Tô Song Bích hòa hợp bên nhau làm hắn không nhịn được nhớ tới Vân Mộng Song Kiệt không thể quay trở lại được.

Lúc này nghe đối phương chủ động nhắc tới việc này, hắn vội vàng nối tiếp câu chuyện: "Lam đại ca là vì chuyện của Giang Trừng?"

Lam Hi Thần hơi kinh ngạc nhìn hắn: "Quả thật như thế, làm sao Ngụy công tử lại biết được?"

Lam Vong Cơ đáp: "Hôm nay chúng ta mới vừa xuống núi liền nghe Thanh Lương Sơn có tin tức của 'Hóa Đan thủ', liền đi đến đó xem tình hình thế nào."

Lam Hi Thần bừng tỉnh: "Đúng vậy, ta cùng Giang tông chủ lúc đó cũng vì thế mà chạy đến."

Hắn tự giễu lắc đầu: "Đáng tiếc lúc đó ta có chút phân tâm, làm hai người chúng ta không cẩn thận rơi trúng vào bẫy của đối phương."

Ngụy Vô Tiện run run giọng cất tiếng hỏi: "Vậy Giang Trừng. . ."

Lam Hi Thần thấy sắc mặt hắn trắng bệch, động viên nói: "Giang tông chủ tạm thời không có gì đáng lo ngại, chỉ là mất đi một phách nên hồn phách có hơi bất ổn, thân thể suy yếu. Chúng ta hôm nay cũng mới phát hiện ra việc này, hiện giờ ta muốn đi Thanh Lương Phong tìm lại một luồng hồn phách kia."

Nghe vậy, hai người Vong Tiện đều sững sờ, Ngụy Vô Tiện đứng ngây người một lúc, phút chốc trợn to hai mắt, vui sướng trên khuôn mặt còn chưa nhuộm lấy đôi hàng lông mày đã bị đè ép xuống, dường như sợ quấy nhiễu cảnh tượng trong giấc mơ, bàn tay nắm chặt lấy Lam Hi Thần buông lỏng, khe khẽ hỏi:

"Người nói là. . . hắn vẫn còn sống?"

Lam Hi Thần đầu tiên là thuận theo động tác của hắn nhìn đến, thấy trong lòng bàn tay đối phương nắm Tỏa linh nang, có chút vui mừng, lại nghe vấn đề mà đối phương nói, nét mặt phức tạp xen lẫn hoang mang.

"Tất nhiên vẫn còn sống," hắn nói, lại nhìn Lam Vong Cơ sắc mặt cũng kinh ngạc như vậy, "Nếu không thì trong Huyền môn sớm đã dậy sóng ngất trời. —— Vì sao các ngươi lại hỏi như vậy?"

"Chúng ta ở trên Thanh Lương Phong Vấn Linh, " Lam Vong Cơ chỉ chỉ vào cái tỏa linh nang kia, "Hỏi đến nguyên nhân cái chết, thì Giang Vãn Ngâm nói 'Nghiền xương thành tro'. Triệu Ba cũng bảo hắn rơi xuống trận pháp nghiền xương thành tro."

Lam Hi Thần bỗng nhiên tỉnh ngộ: "A, ta biết rồi."

Hắn xoay người lại phương hướng lúc nãy đi đến, ra hiệu cho hai người đi theo: "Hai ngày nay ta cùng với Giang tông chủ đang nghiên cứu việc này; tuy rằng Triệu Ba quả quyết đó là 'Chú nghiền xương thành tro', lúc đầu trong chú cũng có chút phản ứng tương tự, nhưng hắn hơn phân nửa đã tính sai, hoặc là điều hắn nói cùng với chuyện chúng ta nghĩ không giống nhau. Có điều, thân thể Giang tông chủ quả thật có chút vấn đề, hơi khó giải quyết. Vừa hay, hôm nay hắn cũng ở Tàng thư các cùng ta tìm kiếm phương pháp giải quyết, nếu Ngụy công tử đã tìm về được một phách thất lạc, ta lập tức có thể gia cố hồn phách giúp hắn. Không bằng hai người theo ta cùng đi tìm hắn đi?"

Ngụy Vô Tiện có chút thấp thỏm theo sát Lam Hi Thần đi tới Tàng thư các, trong lòng âm thầm phỏng đoán lời đối phương nói "Vấn đề khó giải quyết" sẽ là cái gì, chỉ hy vọng nó đừng quá tệ.

Lam Hi Thần dẫn bọn họ lên tới lầu hai, hắn đi ở phía trước Ngụy Vô Tiện, trùng hợp ngăn trở tầm mắt hắn. Y trước một bước chuyển qua một loạt giá sách, hòa nhã nói: "Giang tông chủ, một phách thất lạc kia đã tìm về."

Ngụy Vô Tiện chỉ nghe một thanh âm xa lạ lại quen thuộc kinh ngạc nói: "Như vậy nhanh? Ngươi bất quá mới vừa đi?"

Lam Hi Thần lui qua một bên: "Cũng không phải ta tìm được."

Trước mắt Ngụy Vô Tiện bỗng trống trải, nhìn thẳng vào khuôn mặt có bảy phần quen thuộc.

Người kia tế mi mắt hạnh, khuôn mặt từng hiện vẻ châm biếm vì ngạc nhiên mà trở nên mềm mại hơn, càng lộ ra mấy phần ôn hòa thanh đạm; tóc dài búi thành từng búi quấn lên, một thân y phục tím trắng có chút quen mắt, dáng người mạnh mẽ kiên cường bên dưới đường nét nhu hòa nữ tính trung hòa với nhau, có vẻ ngạo nghễ nhưng lại không kém vẻ dịu dàng.

Ngụy Vô Tiện ngực hơi ngưng lại, trong đầu trống rỗng, một tiếng kêu phủ đầy bụi nhiều năm trong đầu bật thốt ra:

". . . Sư tỷ?"

TBC

[1] Xuất từ nguyên văn Chương 60.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro