Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Gần đây Phùng Kiến Vũ rất là phiền não, bởi vì cậu gặp một người kỳ quái.


Phùng Kiến Vũ nhớ rõ ràng, ban đầu cậu tới báo danh bạn cùng phòng không có Vương Thanh. Nhưng không biết tại sao bạn cùng phòng lúc đầu lại chuyển đi đổi Vương Thanh vào ở. Chuyện này vốn cũng không có gì, nhưng mà từ ngày Vương Thanh dời tới , liền ngày ngày ném đồ ăn vặt lên giường cậu, hôm nay ném hai túi khoai tây chiên, ngày mai ném hai túi que cay , tất cả đều là đồ ăn mình thích, làm Phùng Kiến Vũ khó hiểu cho nên ăn cũng không được mà không ăn cũng không xong, tất cả đều chất ở dưới gầm giường. Nếu quả thật chỉ là như vậy thì cũng đâu có gì để bàn , mấu chốt là Vương Thanh giống như người bị bệnh thần kinh vậy, đối với mỗi một người đến gần cậu đều trợn mắt nhìn, một đôi mày kiếm nhíu chặt một chỗ, đôi mắt không lớn nhưng nhìn chằm chằm ngươi, nhìn đến ngươi lạnh sống lưng , làm bây giờ tất cả mọi người đều không dám nói chuyện với Phùng Kiến Vũ .


Thật ra thì suy nghĩ của Vương Thanh rất đơn giản, từ khi hắn biết được mình trở về lúc trước , hắn chỉ là muốn đối tốt với Phùng Kiến Vũ , muốn từ ngày bắt đầu quen biết về sau liền đối tốt với Phùng Kiến Vũ , đem thời gian thiếu sót lúc trước , bù đắp lại gấp bội


Nhưng mà, bây giờ Phùng Kiến Vũ còn chưa tiếp nhận hắn cũng đã sắp bị hắn phiền chết . Cho dù là Phùng Kiến Vũ dùng hết tất cả vốn liếng cũng không có biện pháp với Vương Thanh . Cậu cũng sắp cùng Vương Thanh nói qua một trăm tám mươi lần, nhưng mà Vương Thanh vẫn chứng nào tật ấy, còn dùng một loại rất ánh mắt kỳ quái nhìn cậu, tựa như trong đôi mắt này chứa đựng rất nhiều câu chuyện, khiến cho người ta không sờ được cũng không đoán ra được. Không biết tại sao, Phùng Kiến Vũ vừa nhìn thấy ánh mắt hắn như vậy liền đem lời muốn nói cũng nuốt vào trong bụng.


Cuối cùng, lúc Phùng Kiến Vũ nhìn thấy trên bàn của cậu để địa tam tiên rốt cuộc không thể nhịn được nữa, người này rốt cuộc là ai a, làm sao có thể hiểu sở thích của cậu , hắn rốt cuộc đối đãi với mình như vậy là là có mục đích gì . Nhất định phải hỏi rõ ràng.


"Ai, tôi chỉ không rõ, cậu rốt cuộc muốn làm gì a, cậu nhìn một chút dưới gầm giường tất cả đều là đồ ăn của cậu, cậu bây giờ lại còn tệ hại hơn, mua địa tam tiên, cậu nói cậu muốn làm gì a" trong đôi mắt to long lanh của Phùng Kiến Vũ giả bộ là tràn đầy tức giận, bên trong còn trộn lẫn một chút nghi ngờ, . Dẫu sao người ta cũng là chạy vội lên đưa đồ ăn cho ngươi nha.


"Cho em ăn thì em cứ ăn đi " Ánh mắt Vương Thanh sáng quắc nhìn cậu


"Cậu có bị bệnh không, hai ta thân lắm sao , tại sao muốn tôi ăn đồ ăn của cậu?" Nói xong Phùng Kiến Vũ oán thầm, người này sao không nói phải trái vậy , mặt dày mày dạn đối với cậu như vậy rốt cuộc là muốn làm gì. Phùng Kiến Vũ trước kia là thật sự không biết hắn, ấn tượng duy nhất đối với hắn chính là lúc xếp hàng báo danh hắn cùng mình lên tiếng chào, lúc ấy còn cảm thấy tiểu tử thật nhanh nhẹn, thật là cao lớn trắng trẻo


"Em ăn đi dầu không nhiều " Vương Thanh nói xong cũng đứng dậy đi ra ngoài.


Hắc, những lời nói vừa rồi lại vô ích , Phùng Kiến Vũ nói thầm. Ngay sau đó ánh mắt liền nhìn chăm chú vào phần địa tam tiên kia , xoa xoa bụng, thật ra thì cũng có chút đói. Ăn, còn chưa ăn. Phùng Kiến Vũ ngồi ở chỗ đó nghiêm túc suy nghĩ, mắt to xoay tít không ngừng đảo, nếu bây giờ cậu ăn thì thái độ lúc nãy toi công rồi , vậy sau này có thể sẽ còn quá đáng hơn nữa không . Nếu cậu không ăn , người ta cũng là có hảo ý, mấu chốt là địa tam tiên không phải sẽ lãng phí sao , địa tam tiên là vô tội a. Suy nghĩ một chút, liền từng chút từng chút tiến tới cái bàn , giống như rất sợ người khác biết cậu ăn phần địa tam tiên kia vậy. Phùng Kiến Vũ mở hộp cơm ra , ánh mắt trong nháy mắt sáng lên, đem tất cả suy nghĩ không muốn quên đi. Không thể không nói, Vương Thanh thật biết tìm quán ăn nha , ngươi nhìn một chút địa tam tiên này , dầu mà không béo, nhìn miếng khoai tây cắt vừa vặn, gắp một miếng khoai tây đưa trong miệng , giống như mở ra thế giới mới vậy, thật lâu không có được ăn địa tam tiên chánh tông như vậy a.

Phùng Kiến Vũ đang ăn mặt đầy thỏa mãn , nhìn Vương Thanh đẩy cửa tiến vào, Phùng Kiến Vũ bị dọa sợ vội vàng đem nắp hộp cơm đậy lại , thần sắc hốt hoảng liền muốn chạy. Vương Thanh nhìn thấy Phùng Kiến Vũ bộ dáng nhỏ hốt hoảng thật làm cho người khác thương yêu


Vương Thanh đi tới đi trên bàn của cậu thả chai nước, nhìn Phùng Kiến Vũ,nở nụ cười, nói "Em đem dầu dính ở khóe miệng lau một chút đi "


Phùng Kiến Vũ đột nhiên ngẩn ngơ , Vương Thanh vốn nhìn hung dữ như vậy nhưng khi cười lên lại thấy có một chút trẻ con . Ý thức được mình đi lệch, vội vàng lấy lại tinh thần lau miệng, nói "Cậu mới vừa rồi. . . Là đi mua nước cho tôi ?"


Vương Thanh lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng cúi đầu ừ một tiếng. Làm Phùng Kiến Vũ xấu hổ, không biết làm thế nào mới phải. Không thể làm gì khác hơn là lại ngồi trở về, mở hộp cơm ăn miếng có miếng không .


Vương Thanh cứ nhìn cậu như vậy , đột nhiên nói "Ăn ngon không?"


" Ngon. . Ăn ngon, ăn thật ngon." Phùng Kiến Vũ ho khan một tiếng hơi chột dạ nói.


Vương Thanh lại mở nắp chai nước đẩy về trước "Uống nước" vì vậy Phùng Kiến Vũ lại uống một hớp nước. Ngay sau đó Vương Thanh nói "Tiệm này là tôi ở cạnh trường học tìm được, một chuyên gia thức ăn Đông Bắc mở ra , ngon vô cùng, em muốn ăn thì sau này tôi dẫn em đi ăn, ăn tại chỗ so với mang về sẽ ngon hơn " thật ra thì quán ăn Đông Bắc này là Vương Thanh tự mình mở , tự mình đi Hắc Long Giang tìm một đầu bếp chuyên về món ăn Đông Bắc , Vương Thanh muốn mình như trước kia tự mở quán lẩu cay đến từ các vì sao, lúc này hắn muốn đi lại từ đầu, hết thảy đều muốn Phùng Kiến Vũ vui vẻ, vì có thể để cho cậu ăn thức ăn Đông Bắc thật ngon


Phùng Kiến Vũ quỷ thần xui khiến nói câu ngon. Trong đầu nghĩ mình sao nghe lời của hắn như vậy.


Hai người chỉ như vậy ngồi ở nơi đó, một người ăn, một người nhìn. Từ từ cảm giác bầu không khí không lúng túng như trước nữa


Cửa két một tiếng mở ra, Lý Chí Hào cùng Trương Khải Duyệt lấy cầm bóng rổ đi vào. Hai người là bạn cùng phòng của bọn họ , đều là người rất hoạt bát hào phóng . Không biết làm sao trước kia hai người bọn họ không dám nói chuyện cùng Phùng Kiến Vũ mà hiện nay nhìn thấy bọn họ hai người ngồi chung ở đó, cũng xông tới nói "Đại Vũ ăn cơm sao, nghe rất thơm a "


Phùng Kiến Vũ giống như sợ để cho mọi người nhìn ra thứ gì vậy, vội vàng đem cơm hộp bỏ vào trong túi nói "Ăn xong rồi, bất quá thức ăn của quán này rất ngon nha , nếu không buổi tối chúng ta bốn người cùng đi uống chút gì đi, ở chung một chỗ lâu như vậy, cũng chưa ăn cơm chung." Lý Chí Hào cùng Trương Khải Duyệt vội vàng phụ họa, lại nhìn một chút Vương Thanh.


Phùng Kiến Vũ ngay sau đó nhìn một chút Vương Thanh không được tự nhiên nói "Cậu cảm thấy thế nào "


Vương Thanh nhìn cậu một chút cũng nói " được ".


Sau này Phùng Kiến Vũ làm sao cũng nghĩ không thông, lúc ấy mình rốt cuộc sao không được tự nhiên vậy chứ, không phải là bạn cùng phòng mua cho mình bữa cơm sao, sao lại cảm giác kỳ quái như vậy.


Trùng hợp hôm nay bốn người buổi tối cũng không có lớp, liền cùng Vương Thanh đi đến quán cơm nhỏ. Quán cơm nhỏ người rất nhiều, đợi một hồi mới có một cái bàn trống , bốn người liền ngồi ở nơi đó. Vương Thanh trước khi Phùng Kiến Vũ ngồi xuống liền vội vàng lau lau ghế cho cậu , làm Lý Chí Hào cùng Trương Khải Duyệt trố mắt nhìn nhau, đây . . Tình huống gì đây ? Nhưng mà chuyến đi này vì lại để cho Phùng Kiến Vũ rất là hưởng thụ, cậu thật sự cảm thấy ở tiệm cơm bàn ghế không quá sạch sẻ.


Vương Thanh kêu phục vụ viên đến nói "Tôi muốn một dĩa thịt xào cà tím ,một đĩa La Kê Tử , một lẩu đầu vịt khô , Đại Vũ, em còn muốn ăn địa tam thiên hay không " Phùng Kiến Vũ ngờ vực gật đầu một cái nói câu muốn, cậu chỉ không rõ, người này làm sao hiểu rõ khẩu vị của cậu như vậy a, chẳng lẽ âm thầm điều tra cậu? Không thể nào a. Phùng Kiến Vũ suy nghĩ một chút cảm thấy nhức đầu, liền không nghĩ nữa, lại hỏi hai người kia muốn ăn cái gì, để cho phục vụ viên đi làm       Lý Chí Hào nhìn mọi người ngồi ở chỗ đó lúng túng, liền hỏi "Đại Vũ, cậu là người nơi nào a? Tôi cùng lão Khải đều là người Thành Đô , Vương Thanh nhìn qua hẳn người địa phương đi. Ai, tôi nói với hai ngươi , Thành Đô a thật đúng là một thành phố đáng yêu. . . con gái cũng rất đẹp a."

Phùng Kiến Vũ hắc hắc cười một chút, biểu tình vui vẻ nói "Tôi a, Hắc Long Giang , con gái cũng. . ."

Lời "đẹp" chưa nói xong, liền bị Vương Thanh cắt đứt "Em rất vui vẻ a, con gái Hắc Long Giang cũng đẹp mắt?" Giọng chua chát, phẫn hận thầm nói, cô em đẹp mắt đối với em cũng vô ích!


Phùng Kiến Vũ nhưng lại hoàn toàn nghe không hiểu lời Vương Thanh , còn đem cánh tay đặt trên bả vai Vương Thanh , nói " giọng điệu này của cậu sao thật là chua a, không chỉ Hắc Long Giang nhiều con gái ,hai ngày trước tôi còn ở trong trường học nhìn thấy rất nhiều học tỷ vóc dáng thật đẹp a, cậu cao lớn như vậy lại còn đẹp trai như vậy, chưa có bạn gái sao?"


Vương Thanh nghe lời này, mặt mày ủ rũ, biết món ăn lên cũng không nói một câu. Địa tam tiên vừa dọn lên, Phùng Kiến Vũ nếm thử một miếng tiến tới nhẹ nhàng nói Vương Thanh nói "Sao không ngon như buổi trưa cậu mua về ?"


Vương Thanh nhìn một chút thân ảnh nhỏ tiến lại gần mình , ngửi vị đạo mát mẻ quen thuộc , sắc mặt hòa hoãn mấy phần, nhưng vẫn là nói "Ăn cơm "


Phùng Kiến Vũ uể oải không lên tiếng.


Thật ra thì bữa cơm này ăn rất vui , Phùng Kiến Vũ cùng Lý Chí Hào, Trương Khải Duyệt hận gặp nhau trễ, trò chuyện với nhau thật vui, trò chuyện vô cùng hợp ý. Mà Vương Thanh cũng phát hiện hai bạn cùng phòng đối với mình không uy hiếp gì, đối với bọn họ sắc mặt hòa hoãn rất nhiều. Tóm lại quan hệ phòng kí túc trở nên khá hơn.


Quan hệ của Vương Thanh cùng Phùng Kiến Vũ cũng càng ngày càng thân thiết , Phùng Kiến Vũ bây giờ sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện tiếp nhận đồ ăn hắn mua cho mình , cũng sẽ cùng nhau đi cantin. Thậm chí bây giờ sẽ cùng lên lớp , cùng đi thư viện, cùng đi ra khỏi trường học đi dạo đường phố. Vương Thanh nhìn một chút Phùng Kiến Vũ bên cạnh, loại cảm giác này vừa quen thuộc vừa xa lạ, thời gian ở chung bây giờ luôn cùng trước kia chồng lên nhau, không phân rõ thiệt giả, có lúc hắn cũng cảm thấy đây chính là một giấc mộng, hắn cuối cùng cũng trở về ngày ấy , trở lại cuộc sống mà hắn đã đánh mất . Mà hắn bây giờ có thể làm, chính là đối tốt với Phùng Kiến Vũ tăng gấp bội


Hôm nay, hai người bọn họ ở thư viện đọc sách, Phùng Kiến Vũ ngồi trên ghế như ngồi trên đống lửa cứ nhấp nha nhấp nhỏm . Rốt cuộc không nhịn được đến gần Vương Thanh nói "Tôi lại muốn đi tới quán ăn nhỏ ăn cơm, cậu dẫn tôi đi đi."


Vương Thanh đầy mắt nụ cười nhìn Phùng Kiến Vũ, nhìn Phùng Kiến Vũ ngại ngùng , dùng ngón tay đâm đâm Vương Thanh nói "Cậu nhìn tôi cười cái gì, dẫn hay không dẫn tôi đi ."


Vương Thanh cười, giống như lần trước nhắc cậu lau một chút dầu dính ngoài miệng vậy, cười dễ nhìn như vậy . Không biết tại sao Phùng Kiến Vũ vừa nhìn thấy Vương Thanh cười, tâm tình cũng sẽ rất tốt.


Hai người bọn họ đi xuống lầu, cùng nhau đi đến quán ăn kia , nhưng Phùng Kiến Vũ cảm giác đường này càng đi càng không đúng, suy nghĩ có thể là đi đường tắt, cũng không có lên tiếng. Sau khi tới một quán ăn mới, Phùng Kiến Vũ kinh ngạc nói: "Lần trước đến quán kia không phải là quán buổi trưa cậu mua địa tam thiên cho tôi, quán này mới đúng phải không ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#dammy