Chương 6: Một đêm khó ngủ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục series cảnh báo vô dụng nhất mọi thời đại: Chương này có H đó, thím nào chưa đủ tuổi đi ra nhá😂😂😂
***
Lúc Ngụy Vô Tiện ngự kiếm bay tới thuyền liền bắt gặp cảnh tượng Lam Hi Thần đang ôm chầm lấy Giang Trừng, thân là một đầu gỗ chính hiệu chưa ý thức được thẳng cong, hắn lập tức sợ hết hồn, tưởng Giang Trừng bị trọng thương nên Lam Hi Thần mới phải đỡ vào lòng như vậy, liền nóng nảy hét lớn:" Giang Trừng!"

Một tiếng hét này của hắn quá mức bi thảm, dọa Giang Trừng giật nảy mình quay đầu lại nhìn, sau đó hắn nhận ra xung quanh lúc này còn rất nhiều người, vội vỗ Lam Hi Thần mấy cái, đại ý bảo y mau buông tay.

Lam Hi Thần cũng biết hoàn cảnh không thích hợp, đành miễn cưỡng thả người, vừa lúc Ngụy Vô Tiện phi thân xuống bên cạnh hai người, mà thuyền của Lam Vong Cơ cùng mấy đệ tử Lam gia cũng chầm chậm tiến tới.

" Ngươi không sao chứ?" Ngụy Vô Tiện nắm chặt bả vai Giang Trừng, xoay qua xoay lại, xác định y trừ toàn thân ướt sũng ra không chịu thương tổn gì mới khẽ thở phào một tiếng. Hắn lại quay sang Lam Hi Thần nghiêm túc chắp tay:" Trạch Vu Quân, thật sự đa tạ huynh."

" Không có gì, việc nên làm mà." Lam Hi Thần nhẹ xua tay, lại ở trên không trung vẽ một bùa chú, đẩy vào cơ thể Giang Trừng, tức thì y phục cùng tóc hắn đều khô hơn nửa. Giang Trừng hơi nhíu mày cằn nhằn, nhưng cũng không hề tỏ ra ghét bỏ khó chịu:" Tỵ Thủy Quyết thôi, ta tự làm được."

" Quen tay." Lam Hi Thần cười cười, sau đó cũng tự dùng linh lực hong khô bản thân, một lọn tóc vô tình vướng vào mạt ngạch có chút rối loạn, Giang Trừng thấy được liền vươn tay chỉnh lại cho y.

Ngụy Vô Tiện đột nhiên có cảm giác mình thành người thừa, hơn nữa vì sao trong đầu tự động tưởng tượng ra hình ảnh một đôi hòa thuận sủng nịch tới chói mù mắt người người, hắn vừa nghĩ tới đây, lập tức không nhịn được rùng mình một cái, cuối cùng nhỏ giọng lẩm bẩm:" Hình như thuyền này không chở được ba người a."

Không chờ Lam Hi Thần lên tiếng, Giang Trừng đã gật gù:" Phải đó, nên là ngươi tự ngự kiếm đi về một mình trước đi."

Ngụy Vô Tiện:....

Hình như ta với ngươi mới là thanh mai trúc mã đó sư đệ à.

Lam Hi Thần vậy mà cũng hùa theo, chỉ sang thuyền Lam Vong Cơ gần bọn họ nhất, thản nhiên đề nghị:" Vô Tiện đừng nghe Vãn Ngâm nói đùa, đệ qua thuyền của Vong Cơ đi."

Ngụy Vô Tiện:....

Y là đệ đệ huynh, huynh sang mới đúng chứ?!!!

Nghĩ thì nghĩ vậy, Ngụy Vô Tiện vẫn là tự cắp mông nhảy qua thuyền Lam Vong Cơ, còn muốn chào hỏi mấy câu, y đã quay ngoắt mặt đi làm như không thấy hắn, dõi mắt về phía chân trời xa xa.

Ngụy Vô Tiện:....

Quanh đây toàn một đám nam nhân, ngươi bày ra tạo hình tiên phong đạo cốt đó cũng không ai thèm ngắm đâu!

Oa oa, lão tử thật đáng thương, kẻ nào cũng ghét bỏ ta mà!!!
***
Một trận hữu kinh vô hiểm qua đi, thuyền của bọn họ nối đuôi nhau chèo vào Thải Y Trấn đông đúc người.

Băng qua một cây cầu đá cũ kĩ, vừa bắt gặp phố chợ nhộn nhịp, quả nhiên Ngụy Vô Tiện lại giở trò miệng lưỡi, thành công thu về một giỏ sơn trà không mất tiền.

Hắn ném cho Lam Vong Cơ bên cạnh, hào sảng vẫy tay:" Cho ngươi."

Lam Vong Cơ mặt lạnh như băng, ném trả lại hắn:" Không cần."

Ngụy Vo Tiện bĩu môi một cái, cũng không chọc hắn nữa, trở tay ném một quả sơn trà về thuyền của Giang Trừng.

Nhưng trước khi Giang Trừng bắt được, Lam Hi Thần ở bên cạnh đã nhanh tay chụp lấy quả sơn trà.

" Trạch Vu Quân, huynh cũng muốn ăn sao? Chỗ đệ còn rất nhiều này." Ngụy Vô Tiện nói với qua.

Lam Hi Thần lại lắc đầu, mỉm cười từ chối:" Không cần, vậy đủ rồi."

Nói xong ngón tay thon dài đem vỏ của quả sơn trà lột sạch, lộ ra lớp thịt quả mỏng mềm trắng muốt. Y đem nó chia thành hai nửa, một bên tự mình ăn thử, thấy vị hơi chua một chút, nhưng rất nhanh cảm giác ngọt dịu lan tỏa vị giác, mới hài lòng đưa nửa còn lại đến trước mặt Giang Trừng.

Giang Trừng lúc này đang ngẩn người nhìn y, thấy Lam Hi Thần hướng mình đưa đồ tới, liền theo thói quen kiếp trước thản nhiên vươn đầu, ngậm lấy cho vào miệng nhai thử. Sau đó hắn mới nhận ra hành động này quá mức thân mật, vội đưa mắt nhìn xung quanh, cũng may không ai để ý tới bọn họ, đều đang mải lĩnh giáo trình độ trêu hoa ghẹo nguyệt của Ngụy Vô Tiện.

" Lam Hi Thần, ngươi thu liễm một chút đi." Giang Trừng nhỏ giọng răn dạy đạo lữ nhà mình.

Lam Hi Thần gật gù tỏ vẻ đã hiểu, thấy Giang Trừng nói xong mới tiếp tục hỏi:" Sơn trà ngon không? Ta mua một sọt cho ngươi."

Giang Trừng:...

Giang Trừng: "Vậy mua hai sọt đi, đệ đệ ngươi trước cũng thích ăn thứ này."

Lam Vong Cơ nhĩ lực vô cùng tốt, y từ đầu đến cuối tuy chưa từng rời mắt khỏi Ngụy Vô Tiện, nhưng đoạn đối thoại của huynh trưởng cùng Giang Trừng đều thuận lợi nghe được, khuôn mặt băng sơn hiện lên một tia băn khoăn khó hiểu, vô thức nhìn về hai người họ.
***
Một đường trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ quá nhiều người xung quanh, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng dù có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng cũng không còn cách nào khác phải tạm thời tách ra, tìm cơ hội khác gặp nhau.

Lam Hi Thần tới báo cho Lam Khải Nhân về chuyện Thủy Hành Uyên, còn Giang Trừng cũng bị bọn Ngụy Vô Tiện Nhiếp Hoài Tang lôi đi tìm trò vui.

Mà trò vui trong mắt mấy tên này đương nhiên chính là uống rượu, tán phét, xem Xuân Cung Đồ.

Một đám thiếu niên tụ tập một chỗ, nháo nhào gần như cả đêm, chém gió hết chuyện này tới chuyện khác, một câu lại làm một ly, Giang Trừng dù khéo léo né tránh cũng bị cuốn vào mấy câu chuyện tầm phào này, mơ hồ uống gần hết hai vò rượu. Đến lúc cả bọn ngủ gục trên bàn, đầu óc Giang Trừng cũng đã trở nên mơ hồ một mảng, nhưng cũng chưa đến nỗi choáng váng không phân được đông tây.

Hắn lảo đảo đứng dậy, đá Ngụy Vô Tiện đang ôm chân mình ngủ khì qua một bên, mới lần mò ra cửa. Chính là còn chưa xác nhận được phải đi đường nào tới viện của Lam Hi Thần thì đã có một bàn tay lành lạnh kéo hắn lại, thanh âm có chút bất đắc dĩ vang lên trong đêm tối tĩnh lặng:" Sao lại uống nhiều vậy?"

Giang Trừng nhận ra Lam Hi Thần không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện, lại thấy bàn tay đang nắm tay mình mang theo một tia lạnh lẽo, trên mái tóc đen dài của người kia mơ hồ thấy được hơi ẩm chưa tan, lập tức nhíu mày hỏi:" Ngươi chờ ở đây bao lâu rồi?"

Lam Hi Thần không trả lời, chỉ mỉm cười đối diện với hắn, Giang Trừng đối với y xưa nay đều không có biện pháp đối phó, đành thở dài một tiếng rồi hung hăng chà xát hai tay của y, cho đến khi da thịt trở nên hồng hào ấm áp hơn mới hài lòng, kéo Lam Hi Thần rời đi.

" Về Hàn Thất nói chuyện."

Cũng không biết là do bọn họ may mắn hay Lam Hi Thần đã tính toán kĩ lưỡng, một đường đi đều hết sức thông thuận, không gặp phải môn sinh canh gác nào.

Trên đường đi hai người đều một mực giữ yên lặng, chỉ âm thầm cảm nhận hơi ấm nơi hai bàn tay tương giao.

Lúc Giang Trừng bước vào Hàn Thất, hắn không khỏi có chút kinh ngạc, bởi vì nơi này bài trí giống hệt như thời điểm hắn cùng Lam Hi Thần còn ở bên nhau kiếp trước.

Hốc mắt Giang Trừng hơi nóng lên, nhưng hắn còn chưa lên tiếng, phía sau đã được một khối thân thể ấm áp bao bọc lấy, cảm nhận hai bàn tay choàng trước ngực mình khẽ rung lên từng cơn run rẩy, Giang Trừng đau lòng vỗ lên đó an ủi, lại nhanh chóng xoay người lại, ôm lấy khuôn mặt tuấn mĩ của Lam Hi Thần, nhẹ nhàng hôn lên.

Hai cánh môi ấm áp chạm vào nhau, hơi thở quen thuộc vờn quanh chóp mũi có chút dồn dập, Giang Trừng hơi hé miệng để Lam Hi Thần thuận lợi tiến vào, ngậm lấy đầu lưỡi hắn, quyến luyến mà dây dưa.

Giang Trừng vòng tay qua ôm lấy cổ y, tựa như muốn thu hẹp khoảng cách giữa hai người, mà thắt lưng hắn cũng được Lam Hi Thần gắt gao ôm lấy, không bao giờ muốn buông ra nữa.

Chờ đến lúc nụ hôn kết thúc, Lam Hi Thần mới khẽ cụng đầu lên trán hắn, giọng nói có chút khàn khàn:" Nhớ ngươi."

Giang Trừng gật gật đầu, thần tình hiếm khi nhu thuận mà nói:" Ta cũng vậy."

Sinh li tử biệt một kiếp, lại đằng đẵng chờ đời suốt hai mươi năm, trùng phùng chưa tới một khắc đã phải chia xa, cũng may phận trời chưa bạc, còn để chúng ta gặp lại nhau.... thiên ngôn vạn ngữ nay cũng chỉ có thể gói gọn trong hai chữ " nhớ người".

Chờ xúc động qua đi, Giang Trừng mới lôi kéo Lam Hi Thần ngồi xuống kể rõ tình hình, biết được Lam Hi Thần trọng sinh so với hắn sớm hơn ba năm. Sau khi xác định chuyện tương lai đối phó Ôn Cẩu, y liền đi tìm thúc phụ cùng phụ thân kể rõ mọi việc. Cũng may họ đối với Lam Hi Thần xưa nay tín nhiệm có thừa, lại chứng kiến qua tu vi của y tuy không thay đổi nhưng kĩ thuật thực chiến cùng khả năng xuất chú đột nhiên tăng vọt, có những thứ cả hai còn chưa từng chứng kiến, liền tin tưởng Lam Hi Thần. Ba năm qua y âm thầm chuẩn bị nhân lực, lại bố trí tai mắt Lam gia khắp nơi, cũng âm thầm quấy rối Ôn Thị, khiến thực lực của Ôn Nhược Hàn so với kiếp trước còn thua kém một phần.

" Thảo nào ta ở Vân Mộng xem qua sổ sách, còn muốn dựa vào hiểu biết trước kia làm ăn kiếm ngân lượng nhiều một chút, vậy mà nơi nào cũng bị Lam Gia nhanh chân hơn chiếm mất." Giang Trừng híp mắt nói.

" Thì trước khi ta cũng xem qua sổ sách cùng ngươi mà, hơn nữa tiền ta kiếm được cùng tiền Vãn Ngâm kiếm được, có gì khác nhau đâu." Lam Hi Thần khẽ khụ một tiếng, cực kì hợp tình hợp lý trả lời.

" Lại nói, ngươi cùng ta trước kia xảy ra chuyện gì? Đột nhiên lại dám tránh mặt ta?" Giang Trừng nghĩ tới chuyện này liền nổi giận, nếu không phải thái độ của Lam Hi Thần kì lạ tới vậy, hắn cũng sẽ không chần chừ việc đi tìm y kể rõ mọi chuyện, bỏ phí một đoạn thời gian như vậy.

" Ngươi nhận ra ta là vì ta thổi khúc nhạc kia đúng không?"

Nhận được cái gật đầu của Giang Trừng, Lam Hi Thần hơi mất tự nhiên xoay mặt đi, như hài tử làm sai ngập ngừng kể tiếp.

" Lúc sắp xếp mọi chuyện tương đối ổn thỏa, ta liền đi Liên Hoa Ổ tìm ngươi... nhưng mà ngươi lúc đó không nhận ra ta. Không còn cách nào khác ta chỉ có thể ở bên dần dần vui đắp tình cảm thôi a. Nhưng có lần ta cùng ngươi đi dạo, ta đột nhiên thổi thử khúc nhạc kia cho ngươi nghe. Ngươi nghe xong liền hỏi:" Khúc nhạc thật hay, nó có tên không?"

Giang Trừng mặt hạnh khẽ chớp, hình như đột nhiên hiểu ra cái gì, khóe môi không nhịn được giật giật :" Ngươi tưởng là ta...?"

" Thì trước đây ngươi nói với ta câu như vậy..." Khuôn mặt tuấn mĩ của Lam Hi Thần khẽ đỏ lên, hơi xấu hổ tiếp tục:" Ta nghĩ ngươi cũng giống ta, trọng sinh rồi, liền vui mừng ôm lấy ngươi..."

Giang Trừng nghe xong liền đen mặt nghĩ, hắn lúc đó chỉ mới mười mấy tuổi, thẳng tới không thể thẳng hơn, ngoài a tỷ cùng nương, đến bàn tay nữ nhân khác còn chưa được nắm, lại bị nam nhân khác đột ngột ôm chầm lấy, không nổi điên trở mặt mới là lạ.

" Ngươi a." Giang Trừng muốn mắng Lam Hi Thần, cuối cùng vẫn là không đành lòng, thở dài một tiếng:" Vậy nên sau này ngươi sợ ta nổi giận nữa, mới giữ khoảng cách với ta đi."

Lam Hi Thần trưng ra khuôn mặt vô cùng ủy khuất, cần đạo lữ an ủi hướng Giang Trừng, chọc hắn bật cười nhào tới bóp mặt y.

Hai người nháo một hồi, Giang Trừng rượu lúc này cũng đã ngấm toàn thân, có chút mệt mỏi muốn ngủ, Lam Hi Thần đương nhiên không để hắn trở về phòng, cực kì thuận tay giúp hắn lau qua mặt mày, cởi ngoại bào rồi đem người ôm vào lòng, khóe môi tươi cười cực kì thỏa mãn đi vào giấc ngủ. Toàn bộ quá trình Giang Trừng tựa như mèo con chỉ cằn nhằn mấy tiếng, nhưng lại rất tận hưởng sự săn sóc này của y, cuối cùng khẽ cọ vào lồng ngực Lam Hi Thần mấy cái, an ổn nhắm mắt.
***
Nửa đêm, khi không gian chìm trong bóng đen tĩnh lặng, chỉ còn ánh nến khẽ leo lét miễn cưỡng chiếu sáng một góc phòng, Lam Hi Thần bị tiếng hô hấp kìm nèn bên cạnh làm tỉnh giấc.

Y khẽ chớp mắt rũ sạch cơn buồn ngủ, nghiêng đầu quan sát người kia. Chỉ thấy Giang Trừng lúc này nằm quay lưng với y, bả vai có chút run rẩy không ngừng.

Lam Hi Thần lập tức bật dậy, đỡ lấy bả vai Giang Trừng lo lắng hỏi:" Vãn Ngâm, ngươi sao vậy?"

Giang Trừng hơi xoay người, đập vào mắt Lam Hi Thần là khuôn mặt khẽ đỏ bừng của hắn, hơi thở dồn dập nóng tới dọa người, hai hàng lông mày nhíu chặt tựa hồ vô cùng khó chịu khổ sở.

Hắn miễn cưỡng mở mắt, đồng tử ánh tím vậy mà như cách một màn nước trong suốt, giọng nói tràn ngập dụ hoặc cất tiếng:" Hi Thần...ta khó chịu."

Lam Hi Thần nhìn qua cũng hiểu tình hình, Giang Trừng lúc này còn đang trong tuổi thiếu niên, dục vọng vẫn là chưa kiềm chế tốt, tối lại uống nhiều rượu tới vậy, hẳn là trong người có biến hóa đi.

Y ôn nhu hôn lên khóe miệng Giang Trừng, một tay chậm rãi lần xuống eo ái nhân cởi bỏ thắt nút nơi tiết y, đem hạ khố của hắn trút xuống, ở bên tai Giang Trừng vừa cắn vừa gặm, nhỏ giọng thì thầm:" Ta giúp ngươi, A Trừng..."

Quả nhiên Giang Trừng đối với xưng hô này rất nhạy cảm, khuôn mặt đã đỏ nay càng như muốn xuất huyết, cảm nhận bàn tay to lớn bao lấy ngọc hành luân động, miệng không nhịn được rên rỉ từng tiếng.

" Ư...a...Hoán...Hoán ca ca..."

Lam Hi Thần đối với từng yếu điểm của Giang Trừng thập phần quen thuộc, cơ thể thiếu niên non mềm nhạy cảm làm sao chống lại nổi khoái cảm y từng chút một châm lên khắp da thịt, không quá lâu, vòng eo nhỏ gầy theo bản năng uốn  cong hùa theo động tác càng lúc càng nhanh của Lam Hi Thần, cuối cùng căng cứng, một luồng nhiệt khí nóng hổi từ bụng dưới dồn tới ngọc hành, cứ thế phun trào bạch dịch ướt đẫm bàn tay của y.

Khoái cảm qua đi, Giang Trừng mềm nhũn cả người dần dần bình ổn hơi thở, nhìn Lam Hi Thần lấy ra một chiếc khăn ở đầu giường giúp hắn lau sạch hạ thân, cũng đem bàn tay mình lau đi, không giống như muốn tiếp tục.

" Ngươi... không muốn à?" Giang Trừng cắn môi một cái, dùng hết liêm sỉ mà xấu hổ hỏi.

Lam Hi Thần hơi ngẩn người, sau đó liền bật cười hôn lên gò má trơn mịn của ái nhân:" Ngươi bây giờ còn chưa thành niên đâu, ta nào nỡ chứ? Không sao, dù gì cũng đợi lâu như vậy rồi, ta chờ thêm hai năm nữa cũng được."

Giang Trừng biết Lam Hi Thần là đang nghĩ cho mình, trong lòng vừa áy náy vừa cảm động, hắn hơi nghiêng mặt, hai mắt nhắm chặt giống như nhận mệnh, nhỏ giọng nói:" Một lần... một lần thì không sao."

Lam Hi Thần quả thật yêu chết tiểu ngạo kiều nhà mình, cũng không biết có phải là do trọng sinh trở lại, mọi biến cố đều chưa xảy ra khiến Giang Trừng tâm tình thoải mái, bộc lộ hết tính cách thiếu niên ngây thơ không, mà có rất nhiều biểu cảm trước nay Lam Hi Thần chưa hề nghĩ sẽ thấy ở hắn.

" Đứa ngốc, ngươi đừng nuông chiều ta như vậy, ta sẽ hư đó. Ngủ đi, ta tự lo được."

Giang Trừng nghe Lam Hi Thần nói, mắt hạnh lập tức trừng lớn tựa như không tin nổi, rất nhanh liền biến thành mất hứng, Giang Trừng liền vùng dậy, leo lên ngồi khóa trên bụng Lam Hi Thần:" Ngươi nói ai chưa thành niên, lão tử tính ra cũng hơn bốn mươi rồi đó."

Vừa nói, bàn tay sờ soạng lên túp lều nho nhỏ đã dựng đứng nơi hạ thể Lam Hi Thần, bĩu môi nói:" Ngươi giả vờ cho ai xem chứ? Kiếp trước ngươi lăn qua lăn lại ta còn ít sao?"

Lam Hi Thần bị bóc mẽ có chút xấu hổ, lại thấy Giang Trừng tay lần mò muốn tự nới rộng hậu huyệt, lập tức trở tay ngăn hắn lại, đem Giang Trừng đẩy xuống giường đệm mềm mại, đảo khách thành chủ.

" Ngươi người này... đừng làm rộn, sẽ bị thương." Lam Hi Thần bất đắc dĩ nói, sau đó lại cúi đầu hôn lên cần cổ thon gầy của Giang Trừng, tạo nên một hàng hôn ngân vô cùng diễm lệ. " A Trừng, là ngươi tự tìm tới đó."

Giang Trừng cảm thấy mỗi nơi môi Lam Hi Thần lướt qua vừa nhói vừa ngứa, cảm giác tê dại chậm rãi lan ra toàn thân, mơ hồ nghe y nói vậy, tính  cứng miệng nổi lên, hắn cũng học theo y ở bả vai Lam Hi Thần cắn nhẹ, hàm hồ đáp:"Sợ ngươi sao?"

Lam Hi Thần ý cười càng thêm thâm trầm, bàn tay nhanh chóng đem y phục vướng víu của cả hai lột sạch, vứt qua một bên.

Dưới ánh nến lập lòe, ái nhân tóc đen xõa tung, từ cổ tới ngực đều là vết tích do mình để lại, mà hai khỏa anh đào hồng nhạt cũng vì đột ngột lạnh lẽo mà dựng đứng, khẽ run lên như chờ được yêu thương.

Lam Hi Thần một tay vuốt nhẹ qua ngực Giang Trừng, da thịt thiếu niên mềm mại như tơ lụa thượng hạng, ấm áp tới độ không nỡ buông tay, y lướt tới vùng bụng thon gầy trắng trẻo, lại ở đùi trong nhạy cảm xoa nắn, một loạt động tác đều gợi lên ngọn lửa tình dục đang âm ỉ cháy trong cơ thể Giang Trừng.

" Ngươi ... đùa đủ chưa?" Giang Trừng nhẫn nhịn cảm giác ngứa ngáy nơi hạ thể, cắn răng hỏi.

" A Trừng, ngươi thật đẹp." Lam Hi Thần tựa như đang đánh giá mỹ cảnh nhân gian, trong mắt đều là yêu thương thành kính, cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át của hắn.

" Đừng gọi thế.... Hi Thần....a..." Giang Trừng xấu hổ rên rỉ, phát hiện một lần nữa ngọc hành bị Lam Hi Thần nắm lấy, mà một bên nhũ tiêm cũng hai ngón tay y xoa nắn trêu chọc.

" Ta phát hiện, gọi như vậy nơi này của ngươi sẽ phản ứng nhiều hơn, ngươi thích ta gọi ngươi thế nào? Vãn Ngâm? A Trừng? "

" Đều...đều được...ư..a..." Giang Trừng vặn vẹo cơ thể theo từng đợt động chạm của Lam Hi Thần, cổ họng bật ra những tiếng rên rỉ sắc tình, lại nhớ ra nơi này không giống trước kia, có chút sợ hãi kiềm nèn thanh âm của mình lại.

" Không sao, A Trừng muốn cứ kêu ra, ta đã hạ kết giới rồi, ngươi... chỉ được kêu cho một mình ta nghe." Lam Hi Thần vừa nói, bàn tay cũng buông tha hai nhũ tiêm sưng đỏ, đi xuống trước hậu huyệt, trước khi tiến vào còn ở mị thịt xung quanh xoa nắn một trận, gõ nhẹ mấy cái như đang thăm dò bí huyệt sắp bị khai phá.

Giang Trừng cùng Lam Hi Thần hoan ái không biết bao nhiêu lần, vốn tưởng đối với  khiêu khích của y đã trở nên vô cùng quen thuộc, nhưng không nghĩ tới cơ thể thời thiếu niên của hắn so với dĩ vãng còn nhạy cảm hơn vài phần, Lam Hi Thần chỉ mới tiến vào một ngón tay, ở ngọc hành đã mơ hồ rỉ ra một dòng bạch dịch, chậm rãi chảy xuống nơi hậu đình, làm ngón tay đi vào càng thông thuận.

Lam Hi Thần đối với sự nhảy cảm này của Giang Trừng cũng có chút ngạc nhiên, lại thấy cơ thể hắn lúc này đã biến thành một màu phấn hồng mềm mại, tựa như một kích thích nhỏ thôi cũng có thể kéo hắn chìm trong hoan lạc.

Y kẽ mỉm cười, ngón tay khẽ cong lại tìm kiếm điểm chết người kia, lại ưỡn cổ hôn Giang Trừng, đem đầu lưỡi phấn nộn quấy lấy, ở trong miệng hắn khuấy đảo lung tung, kịch liệt tới độ hắn thở không ra hơi, thóa dịch không thể khống chế theo khóe miệng tuôn ra, nhuộm ướt cần cổ mịm màng.

Ở phía dưới cũng đã tăng lên ba ngón tay, cứ đẩy ra rút vào liên tục, mở ra một tràng đạo mềm mại ẩm ướt tới mê người.

" Được.. được rồi.. ngươi tiến vào đi." Giang Trừng gò má đỏ bừng, đôi mắt vì dục vọng chưa được thỏa mãn mà nhiễm một tầng hơi nước, đôi môi sưng đỏ mấp máy nói.

Lam Hi Thần chỉ chờ có thế, đem cự vật căng cứng đặt ở huyệt khẩu, mị thịt xung quanh khẽ chuyển động theo nhịp thở dồn dập của Giang Trừng, như dụ hoặc y tiến vào, đem khối thân thể này xỏ xiên, nghiền nát, để hắn vì y mà bày ra bộ dạng hoan ái tới thất thần.

Lam Hi Thần dùng chút lí trí cuối cùng của bản thân, đem đôi chân thon dài của Giang Trừng đặt lên đầu vai mình, tay nắm chặt vòng eo nhỏ gầy của hắn, nhắm thẳng tiểu huyệt xông vào.

Đau đớn đột ngột khiến Giang Trừng không kìm được hét to một tiếng, nhưng Lam Hi Thần trước đó vì lo cho cơ thể hắn mà chuẩn bị thật lâu, nên hậu huyệt cũng không tổn thương tới mức chảy máu, chỉ làm cảm giác bên trong có một khối sắt nóng rực đang không ngừng chọc phá khiến Giang Trừng vô thức giãy dụa, miệng dồn dập thở lấy hơi như cá bị mắc cạn, khó khăn lắm mới vỡ vụn ghép thành một câu hoàn chỉnh:" A...Hi Thần... Hoán ca ca... ngươi chậm lại...ta không được....a..."

Lam Hi Thần lúc này chỉ cảm nhận hạ thân được bao bọc trong từng lớp thịt mềm mại, tràng đạo ấm nóng như những chiếc miệng tham lam hút chặt lấy cự vật, khiến y thoải mái không nói lên lời.

Một lần rồi một lần, Lam Hi Thần đều nhằm thẳng điểm nhỏ hơi gồ lên trong cơ thể Giang Trừng mà xỏ xuyên, chậm rãi rút ra tới cửa miệng lại mạnh mẽ đâm vào, nơi giao hợp vì chịu động tác quá mức kịch liệt mà không ngừng vang lên lên tiếng dâm mỹ, cánh mông trắng mịn của người dưới thân cũng bị chèn ép thành đủ hình dạng, hồng đỏ tới mê người.

" A.... Sâu...Sâu quá...Hức...Ngươi... hỗn đản..."

Giang Trừng không cách nào theo kịp động tác của Lam Hi Thần, chỉ có thể mở rộng thân thể tùy ý y thao lộng, cả người cứ như bị dìm trong nước, không ngừng nhấp nhô theo từng cú va chạm mạnh mẽ.

Nước mắt sinh lý không ngừng chảy ra ướt đẫm khuôn mặt thiếu niên, ngọc hành phía dưới cũng cương cứng tới đỏ rực, trên đỉnh chỉ trực trào bạch dịch lại bị đầu ngón tay thanh mảnh của Lam Hi Thần ngăn chặn.

Khoái cảm không ngừng ùa tới lại không cách nào phát tiết được khiến Giang Trừng tựa như sắp phát điên, bàn tay nắm chặt ga giường tới nhàu nhĩ, cánh hông rõ ràng đã mỏi tới rã rời nhưng vẫn gồng mình uốn cong, mười ngón chân không nhịn được co quắc lại, hắn lung tung lắc đầu:" Hư...ngươi buông tay ra...Hi Thần...ta...ta sai rồi...ngươi dừng..a..."

Lam Hi Thần rõ ràng đang làm chuyện cầm thú với người ta, vậy mà khuôn mặt ngoại trừ hơi ánh lên sắc hồng thỏa mãn, cũng không mang lại chút cảm giác thất lễ nào, y ôn hòa mỉm cười, đối với khuôn mặt đẫm lệ của đạo lữ cuối cùng cũng có chút áy náy, liền hôn nhẹ lên mi mắt hắn, liếm đi giọt nước mắt mới trào ra.

Giang Trừng cảm nhận hơi thở của Lam Hi Thần ở gần, liền ngẩng đầu muốn hôn y, đúng lúc đó nơi tràng bích mỏng manh đột ngột bị một chất lỏng nóng hổi thâm nhập, không một lời báo trước tấn công khiến Giang Trừng giật mình kêu lên, bàn tay hung ác nắm giữ ngọc hành của hắn cũng buông ra, bạch trọc đặc sệt lần nữa tuôn trào mãnh liệt.

Cao trào một đợt, Giang Trừng thế mà mệt mỏi tới thiếp đi lúc nào không hay, Lam Hi Thần lúc này mới ý thức được đây là lần đầu tiên của Giang Trừng, cơ thể thật sự không chịu được đòi hỏi quá mức của y, mới ôm người lên, đem ngoại bào phủ tạm lên người hắn, bế tới dũng dục.

Cũng may chiều nay chuẩn bị xong, Lam Hi Thần vì muốn đi tìm Giang Trừng nên chưa kịp tắm rửa, giờ còn có cái mà dùng.

Y khẽ vận một vòng linh lực, đem nước trong bồn làm ấm lên, rồi mới cẩn thận đặt Giang Trừng vào trong tẩy rửa.

Sau đó lại ra ngoại đem chăn đệm cuộn lại vứt ra một góc phòng, đổi đồ mới xong xuôi mới đem Giang Trừng ngủ say tới mê mệt ôm về giường, lần nữa đi vào giấc ngủ.

Suốt cả quá trình Giang Trừng có mở mắt mấy lần, nhưng toàn thân rã rời cộng thêm hắn biết rõ người bên cạnh là ai, mới yên tâm cọ vào người Lam Hi Thần mấy cái, rồi tiếp tục mộng đẹp.

HẾT CHƯƠNG 6.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro