Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ABO theo hướng nguyên tác, CP lộn xộn, nhân vật OOC, xin vui lòng tránh sét.

Xin vui lòng không tấn công bất kỳ nhân vật trong khu vực bình luận.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Ngày hôm đó, Nhiếp Hoài Tang ngự kiếm đi tới Vân Thâm Bất Tri Xứ, người hầu cửa nhìn thấy hắn vội vàng tới đón.

"Nhiếp tông chủ."

Nhiếp Hoài Tang vẫy tay, ra hiệu bọn họ không cần đa lễ.

"Ta hôm nay là đến tìm nhị ca, các ngươi không cần thông báo, tự ta đi vào."

Hai người hầu kia ngập ngừng nhìn nhau, nói một tiếng "Vâng", liền mời Nhiếp Hoài Tang đi vào.

Nhiếp Hoài Tang vừa đi vừa nhìn, vươn tay ra và lấy hai cuốn sách da mỏng màu vàng từ trong ngực ra, vuông vức, lật ngang, thoạt nhìn thật giống như là chuyện quan trọng vậy.

Nhiếp Hoài Tang mỉm cười, quen đường đi thẳng tới Uy Nhuy Các.

Uy Nhuy Các hôm nay rất yên tĩnh. Ngày xưa hắn đến, nơi này đều là cãi nhau ồn ào.

Cổng không có thủ vệ, hắn đẩy ra cửa viện, đi vòng qua sảnh trước.

Đi thẳng lên lầu hai.

Cách bình phong, hai thân ảnh một tím một vàng đang lay động. Hắn liễm khí tức, nhón chân chậm rãi bước qua.

Nữ hài đang chép vẽ không cảm nhận được sự tồn tại của hắn, nam hài cũng không cảm nhận được, hai người còn đang múa bút thành văn.

Nhiếp Hoài Tang lắc đầu, nhẹ nhàng nâng sách ở trước mặt nữ hài, đến khi ánh mắt nữ hài nhìn vào cuốn sách, hắn lại chậm rãi để sách lên bàn.

"Hoan nhi, lễ vật đã hứa với ngươi."

Giang Hoan không có kịp phản ứng nháy mắt mấy cái, đôi mắt mờ mịt vừa rồi dần dần sáng lên.

"A a a a a!!!! Cái này cái này cái này cái này..."

"Muội đang làm gì vậy?! Thật là ồn ào!" Kim Lăng vội vàng bịt tai lại.

"Hoài Tang thúc thúc! Thúc quá lợi hại, thúc thật sự tìm được nó!" Giang Hoan lôi kéo tay áo của Nhiếp Hoài Tang, kích động cũng sắp nhảy dựng lên.

Kim Lăng liếc cô bé một cái, tỏ ý im lặng.

Kim Lăng nhìn hai cuốn sách, nhíu mày lại dùng hai ngón tay bốc lên, khi nhìn thấy trang bìa trực tiếp kêu lên: "Đây là gì? Vạn dặm trạch vu, quay đầu... Trừng tâm?!"

"Đúng thế! Đúng thế!" Giang Hoan gật đầu như giã tỏi, cô bé đoạt lấy hai cuốn sách kia, vội vã lật, lại đột nhiên nhớ tới cái gì, nhỏ giọng nói, "A Lăng ca, huynh nói nhỏ chút, bị phát hiện cũng không phải là chép gia quy đơn giản như vậy."

"Biết muội còn xem!"

"Huynh không nói muội không nói ai biết, đây là muội nhờ Nhiếp thúc tìm giúp muội, huynh chớ liên lụy người ta, tính tình cha muội như thế nào huynh cũng biết."

Kim Lăng vẫy vẫy tay nói: "Được rồi, huynh biết."

"Hoài Tang thúc thúc, thúc ngồi đi."

Giang Hoan an bài xong Nhiếp Hoài Tang, liền đem bút mực trên thư án để qua một bên, ngồi xuống nghiêm túc nghiên cứu thoại bản.

Kim Lăng kéo cổ áo của cô bé, nói: "Muội đừng đọc, trước tiên chép xong gia quy đi đã!

"Ôi chao, không vội." Giang Hoan cũng không ngẩng đầu, tiếp tục nghiên cứu bản của mình.

"Không vội? Ngày mai sẽ phải nộp!! Muội không viết đúng không, được, huynh cũng lười chép giúp muội, huynh sẽ nộp phần của huynh!!!" Kim Lăng đứng dậy muốn đi, Giang Hoan thấy đại sự không ổn, vội vàng kéo tay của cậu.

"A Lăng, huynh đừng nóng giận mà, muội chép là được."

Nhiếp Hoài Tang ở một bên cười ra tiếng, Giang Hoan hỏi: "Hoài Tang thúc thúc, thúc cười cái gì? Ta bị phạt thúc rất vui sao?"

Nhiếp Hoài Tang vội vàng xua tay nói: "Không có không có, Hoan nhi không nên hiểu lầm, ta chỉ là nhớ một số chuyện cũ khi đi học."

"Chuyện gì?" Giang Hoan đối với bất cứ chuyện gì luôn luôn tràn ngập tò mò.

"Năm đó khi chúng ta đi học ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, cũng giống như các ngươi vậy. Lúc ấy Ngụy huynh giống như Hoan nhi, luôn luôn gặp rắc rối, Giang huynh còn phải giúp hắn chép gia quy."

"Ngụy huynh là ai? Nghe có vẻ có quan hệ rất tốt với cha ta, sao ta chưa từng gặp?"

"Hoan nhi không biết Ngụy Vô Tiện sao?"

"Ngụy Vô Tiện, thúc nói là Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện!!! Hắn quen với cha ta sao?"

"Đúng vậy, Hoan nhi có muốn nghe ta kể một chút câu chuyện về Di Lăng lão tổ năm đó không?"

"Được, Hoài Tang thúc thúc nhanh kể!" Giang Hoan vỗ tay tán thưởng.

"Hoài Tang thúc thúc!" Kim Lăng đột nhiên đánh gãy hắn, "Thúc tìm tới chúng ta chính là tới đưa thoại bản?"

"Ta... đương nhiên không phải, kỳ thật còn có chuyện khác."

"Hoài Tang thúc thúc," Kim Lăng nhẹ nhàng nói, "Chúng ta còn chưa chép xong gia quy, ngài có rảnh nói, chúng ta thật là không rảnh nghe, mà lại tính tình của cậu ta thúc cũng biết."

Cậu ngữ khí cứng nhắc, sắc mặt khó coi. Giang Hoan giật nhẹ góc áo của Kim Lăng, cậu cũng không nhìn cô bé.

Nhiếp Hoài Tang trong lòng biết sờ nghịch lân của Kim Lăng, cười bồi nói: "Vậy ta sẽ không quấy rầy các ngươi, ta đi tìm nhị ca."

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Cô Tô Lam thị Tàng Thư Các sách đầy bốn vách tường, rất nhiều, tại tu chân giới cũng là tiếng tăm vang lừng, Ngụy Vô Tiện tìm kiếm qua lại giữa các kệ sách, hy vọng tìm thấy một số cuốn sách về di chứng của hiến xá. Mặc dù hiến xá là cấm thuật, chưa chắc có ghi chép, nhưng là đoạt xá luôn có đi, dù sao chỉ là hoán xá mà thôi, vậy cũng có ích.

"Nhiều như vậy, nên tìm ở đâu đây! Sách Lam gia, nếu như có thể làm cơm ăn cũng đủ nuôi sống mấy đời Cô Tô Lam thị."

Sau khi đi đi lại lại, Ngụy Vô Tiện di chuyển chiếc thang và lục lọi trong Tàng Thư Các gần nửa canh giờ, không cần nói hiến xá, không tìm được cuốn sách nào liên quan tới đoạt xá, cuối cùng hắn tìm thấy một quyển sách thuốc thú vị.

Sau khi đọc nó một lúc, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần, vừa kêu câu "Lam Trạm, ngươi trở về rồi! Ngươi đợi ta xuống!!"

Đối phương không nói gì, Ngụy Vô Tiện quay người liền muốn nhảy xuống, vừa nhìn thấy người tới, nhất thời hoảng loạn ngã thẳng từ thang xuống.

Vốn nghĩ rằng sẽ ngã khó coi, lại không nghĩ rằng Giang Trừng theo bản năng giang hai cánh tay muốn đón hắn, cả người Ngụy Vô Tiện trực tiếp rơi vào trong ngực Giang Trừng, dưới sự căng thẳng hai tay vòng lấy cổ Giang Trừng, ép Giang Trừng chặt chẽ vững vàng.

Toàn bộ cơ thể hắn ép trên người Giang Trừng, đầu vừa vặn đặt ở lồng ngực của đối phương, nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của Giang Trừng, Ngụy Vô Tiện từ trước đến nay mặt to như bồn đôi tai lại có chút đỏ.

Với sự tiếp xúc gần gũi như vậy, Ngụy Vô Tiện ngửi được mùi hương hoa sen mờ nhạt trên cơ thể của Giang Trừng, nhất thời nửa khắc không muốn đứng lên.

"Còn chưa cút xuống!" Giang Trừng nói với giọng điệu ẩn nhẫn.

"A, được!" Hắn bối rối muốn đứng lên, đột nhiên da đầu đau xót, phát hiện tóc của hai người bị rối vào nhau.

"Chuyện này, Giang, Giang tông chủ, tóc của chúng ta thắt nút."

"Vậy còn không mau tháo ra!" Giang Trừng cũng ngồi dậy tựa ở trên giá sách, không nhịn được nói.

"A, được, ngay bây giờ! Ngay lập tức!"

Ngụy Vô Tiện trong lòng buồn cười, người sư đệ này của mình thật sự là mười năm như một tính tình nóng nảy, ngang ngược kiêu căng. Nghĩ như vậy, hắn thực sự thư giãn rất nhiều, cảm giác xấu hổ vừa nãy cũng đã phai nhạt rất nhiều.

Giang Trừng quay đầu, nhắm mắt lại chờ Ngụy Vô Tiện gỡ,  Ngụy Vô Tiện động tác cẩn thận, trong lòng tính toán, nếu như bây giờ cởi ra Giang Trừng chắc chắn sẽ không giảng hoà, liên đới chuyện mình tu quỷ đạo cũng phải gặng hỏi, không bằng kéo dài thời gian chờ Lam Vong Cơ trở về.

Thế là hắn chậm rãi gỡ tóc ra, nhìn vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Giang Trừng với đôi mắt nhắm nghiền, càng là trong lòng đắc ý.

Cuối cùng Giang Trừng không thể nhịn được nữa, mắng câu "Tránh ra!!!"

Nói xong cầm lấy Tam Độc thẳng thắn cắt đứt tóc hai người quấn vào với nhau.

Lần này rốt cục tách ra đứng lên, Giang Trừng đứng ở trước mặt Ngụy Vô Tiện đánh giá hắn, Ngụy Vô Tiện không dám thở mạnh, cúi đầu nhìn bó tóc nhỏ đan xen trong tay.

Sau khi sống lại Ngụy Vô Tiện so với Giang Trừng thấp hơn nửa cái đầu, rất khó để nhìn thẳng hắn. Mặc dù uất ức, song thế này cũng tốt, không cần nhìn hắn.

"Tại sao ngươi lại ở đây? Lam Vong Cơ đâu?"

"Giang tông chủ là đến tìm Hàm Quang Quân sao? Thật không khéo, Hàm Quang Quân ra ngoài, nói là tức khắc sẽ trở lại, ngài không bằng chờ!"

Giang Trừng không để ý câu hỏi của hắn, cúi xuống nhặt một cuốn sách từ mặt đất, Ngụy Vô Tiện vội vàng đoạt lại, Giang Trừng thấy hắn muốn cướp lập tức nâng tay lên không để hắn bắt được.

Đưa tay không thể với tới, nhón chân không đủ với tới, nhảy lên cũng không với được!

"Chết tiệt! Khi nào ta phải chịu sự sỉ nhục như vậy?" Ngụy Vô Tiện trong lòng mắng thầm, cơ thể này của Mạc Huyền Vũ thật đúng là mọi thứ không bằng cơ thể ban đầu của mình, quá yếu!!!

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn tên sách, cười khẩy nói: "Ngươi còn đọc sách thuốc?" Nói xong ném cuốn sách đi, Ngụy Vô Tiện vừa vặn nhận lấy.

"Không có, chỉ là xem một chút mà thôi." Ngụy Vô Tiện cẩn thận sửa sang lại trang sách.

"Chẳng lẽ tu tập tà ma ngoại đạo tâm tính thay đổi!"

"Đa tạ Giang tông chủ quan tâm, ta rất tốt, không tin ngươi có thể hỏi Hàm Quang Quân!"

"Hỏi hắn làm gì!!! Ta còn không có hỏi ngươi đây này? Ngươi thân tà môn này là học ở đâu ra?!!!" Giang Trừng đột nhiên trở nên hung dữ!!!

"Chuyện này, nói rất dài dòng."

"Vậy ngươi có thể nói ngắn gọn." Giang Trừng lại tới gần mấy bước, một tay đem Ngụy Vô Tiện bức tại trên giá sách không thể động đậy. Mềm không được thì cứng, không hổ là Giang Trừng!

Thế nhưng chuyện này làm sao nói ngắn gọn đây!! Ta cũng không thể nói rằng Ngụy Vô Tiện báo mộng cho Mạc Huyền Vũ mới tu tập được quỷ đạo!

Ngay ở thời khắc Ngụy Vô Tiện đau khổ tìm cớ, một giọng nói lạnh lùng và khó nghe vang lên bên tai hai người.

"Các ngươi đang làm cái gì?"

Là Lam Vong Cơ. Cũng không biết y đã ở đây bao lâu? Đã nhìn thấy bao nhiêu.

Giang Trừng vội vàng thu tay lại đứng thẳng, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Ngụy Vô Tiện như được đại xá, cười nói: "Hàm Quang Quân, ngươi trở về rồi!"

Lam Vong Cơ nhìn vào mắt hắn khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói ra: "Nhiếp tông chủ đến, huynh trưởng muốn chúng ta qua lan thất."

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Bên này, Nhiếp Hoài Tang đang trên đường đến hàn thất, vừa vặn đụng phải Lam Hi Thần đi ra ngoài.

"Nhị ca!" Nhiếp Hoài Tang vội vàng gọi y lại.

Lam Hi Thần sắc mặt lo lắng, ngay khi nhìn thấy hắn lập tức bừng sáng và nói: "Hoài Tang, ta nghe nói đệ đến, đang muốn đi tìm đệ đây."

Nhiếp Hoài Tang đi đến bên cạnh y, nói với vẻ nghi ngờ: "Ồ? Nhị ca truyền tin tìm ta tới có chuyện gì?"

Lam Hi Thần thậm chí không buồn hỏi Nhiếp Hoài Tang tại sao hắn đến, trực tiếp dẫn hắn đi vào trong: "Chúng ta đi vào nói."

Khi họ bước vào, Giang Trừng đang ngồi trên ghế chủ tịch, ngưng lông mày suy tính, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng ở đây.

"Giang huynh." Nhiếp Hoài Tang chào hỏi với hắn, lại hướng phía Lam Vong Cơ nói, "Hàm Quang Quân, Mạc công tử."

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện cũng đáp lễ với hắn.

Giang Trừng cũng đứng lên đáp lễ nói: "Nhiếp tông chủ."

"Ôi, Giang huynh, sao huynh còn gọi ta Nhiếp tông chủ."

Giang Trừng liếc mắt nhìn hắn không lên tiếng.

Nhiếp Hoài Tang lại nói: "Ta nghe nói Giang huynh bị thương, có nghiêm trọng không?"

Lam Hi Thần qua đây xen vào nói: "Hoài Tang, Vãn Ngâm tổn thương không ngại, đa tạ quan tâm, chúng ta vẫn là nói chuyện chính đi."

"Có chuyện gì vậy, nhị ca lo lắng như vậy?"

"Liên quan tới đao pháp của đại ca đệ."

"Đao pháp của đại ca?" Nhiếp Hoài Tang không rõ ràng cho lắm.

Lam Hi Thần gật đầu, nói với hắn về cái xác không đầu mà không bỏ sót chi tiết nào.

Nhiếp Hoài Tang kêu lên trong hoảng loạn: "Cái gì? !!! Chuyện này, chuyện này chuyện này, chuyện này là không thể!"

"Hoài Tang, chúng ta hôm nay mời đệ tới, chính là muốn để đệ xác nhận một chút."

"Làm sao có thể là đại ca của ta, đại ca ta rõ ràng đã chôn cất, việc này tam ca có thể làm chứng!!!"

Giang Trừng bị hắn ồn ào chói tai, cau mày nói: "Ngươi tin hay không đợi nhìn qua lại nói!!! Nhiếp Hoài Tang! Ngươi đi theo ta!"

Giang Trừng đứng dậy và định dẫn mọi người ra khỏi cửa, Nhiếp Hoài Tang dường như vẫn không phản ứng, hoang mang lo sợ đứng tại chỗ.

Giang Trừng đi được vài bước và thấy rằng Nhiếp Hoài Tang không đi theo, quay lại vài bước đi qua kéo Nhiếp Hoài Tang rời đi, Nhiếp Hoài Tang bừng tỉnh đành phải đuổi theo. Ngụy Vô Tiện và những người khác cũng theo ở phía sau, nhìn vào khía cạnh hiếm hoi và một mặt có thể nói là hoạt bát của Giang Trừng, không khỏi ngây người. Sau bao năm, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy một mặt nhanh nhẹn ở trên người hắn giống như Giang Hoan. Đúng vậy, Giang Trừng vốn là kiêu ngạo chói mắt như vậy.

Đến minh thất, mọi người lại ghép lại tứ chi của hảo huynh đệ, lần này bọn họ bắt chước khôn ngoan, lẩn tránh ra xa, dùng kiếm khí dẫn dụ gã ra chiêu.

Nhiếp Hoài Tang trốn ở sau lưng mấy người nhìn, biểu cảm ngày càng trở nên sợ hãi.

Lam Hi Thần cấp bách hỏi thăm: "Hoài Tang, như thế nào?"

Biểu cảm của Nhiếp Hoài Tang trở nên rất ngưng trọng, hắn nhíu chặt lông mày, như thể đang làm một cuộc đấu tranh khó khăn. Một lúc sau, hắn nhắm mắt lại mạnh mẽ và gật đầu, và nói: "Không sai, đây chính là đao pháp của đại ca ta!!!"

Tất cả mọi người đều thấp thỏm, nếu như đây thật sự là Nhiếp Minh Quyết, vậy rốt cuộc là ai chia thân thể Nhiếp Minh Quyết thành nhiều mảnh và đặt chúng riêng biệt. Nghĩ đến đây, Ngụy Vô Tiện trong lòng không rét mà run.

Tuy nhiên, so với Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần càng nên kinh hãi hơn. Quả nhiên, Lam Hi Thần thần sắc thoáng cái liền bất ổn, Giang Trừng không quan tâm đến những thứ khác, bước tới vỗ vỗ bờ vai của y, có chút khẩn thiết hỏi:

"Lam Hoán, ngươi thế nào?"

Lam Hi Thần quay đầu nhìn Giang Trừng, đột nhiên đưa tay cầm lấy tay Giang Trừng, Giang Trừng cũng nắm chặt lại tay của y lấy đó an ủi.

Lam Vong Cơ cũng có chút lo lắng mà nói: "Huynh trưởng..."

"Không có việc gì." Lam Hi Thần xua tay.

Nhiếp Hoài Tang vẫn đắm chìm trong trong khiếp sợ không cách nào tự kềm chế. Giang Trừng thấy hắn như vậy, bước tới nhè nhẹ vỗ lưng hắn.

"Hoài Tang, ngươi bình tĩnh một chút, hiện tại cần ngươi lại xác nhận một chút, đây rốt cuộc có phải là đại ca ngươi hay không!"

"Ta không biết, ta thật không biết, đại ca... Làm sao sẽ là đại ca ta chứ?" Nhiếp Hoài Tang lấy tay che mặt, như thể không thể chịu đựng được nữa.

Ngụy Vô Tiện nói: "Nhiếp tông chủ, ngươi hãy nhìn rõ ràng, đây quả thật là đại ca ngươi sao? Nhưng lúc trước ở tế đao đường nhà ngươi, sao ngươi không nhận ra được chứ."

Nhiếp Hoài Tang bối rối nói: "Lúc ấy chỉ là một cái chân, ta làm sao lại nghĩ đến là đại ca. Thế nhưng là đây nhất định chính là đại ca của ta không sai, ta từ nhỏ là được đại ca nuôi lớn, đại ca thường xuyên cõng ta, bóng lưng của hắn ta so với ai khác đều quen thuộc, ta làm sao sẽ nhận lầm? Ta đại ca chết bao nhiêu năm, sao đột nhiên lại thành như thế này chứ?"

Nói xong, hắn ngã ngồi trên mặt đất, như thể mất đi tất cả khí lực, không thể đứng dậy được nữa, ngồi ở đó lẩm bẩm nói: "Đây rốt cuộc là... rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Giờ đây danh tính của "hảo huynh đệ" đã được xác định, Giang Trừng không lãng phí thời gian nữa, hắn vung ra Tử Điện, quất vào cơ thể của hảo huynh đệ rất khó để ghép lại đánh cho rơi rớt tan tác, động tác vô cùng thô bạo. Sau đó, thu roi đứng vững, một lần nữa thu phần cơ thể trở lại trong túi càn khôn phong ác.

Giang Trừng đá một chiếc ghế đẩu ở bên cạnh dùng chân bày ngay ngắn, vừa vặn dừng ở trước mặt Nhiếp Hoài Tang.

"Hoài Tang, ngươi, còn chưa nói xong." Giang Trừng nhíu mày nói, "Bây giờ không phải lúc ngươi tinh thần sa sút, ngươi phấn chấn chút."

Nhiếp Hoài Tang liếc nhìn hắn, ráng chống đỡ thân thể đứng lên khỏi mặt đất, run run rẩy rẩy ngồi xuống.

Một lát sau, Nhiếp Hoài Tang tay còn run nhè nhẹ, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu lên nói: "... Đầu đâu? Đầu của đại ca đâu?"

Ngụy Vô Tiện nói: "Vẫn chưa tìm được. Vốn là tay trái của Xích Phong Tôn vẫn luôn chỉ dẫn chúng ta phương hướng tứ chi khác, nhưng đến thời điểm này chỉ thiếu một cái đầu, liền đứt manh mối, cánh tay cũng không còn chỉ dẫn phương hướng. Chúng ta bây giờ suy đoán, người phân thây Xích Phong Tôn nhất định liên quan tới cái chết của hắn. Người này có thể là sợ hãi Xích Phong Tôn sau khi chết quấy phá, báo thù mình, cho nên đem thân thể của hắn ngay cả hồn phách ngũ mã phanh thây, tung ra ở các nơi. Mà đầu, rất có thể giấu ở một nơi rất gần người này, để thứ nguy hiểm nhất, bị khống chế ở bên cạnh mình."

Lam Hi Thần ngưng lông mày suy tư, sắc mặt lúc trắng lúc xanh: "Đại ca là ở trên một lần Thanh Đàm Hội Thanh Hà tẩu hỏa nhập ma mà chết, cái chết của đại ca còn liên quan đến ai đây?"

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Chúng ta ở Lịch Dương cùng Nghĩa Thành đụng phải vụ diện nhân kia, gã biết sử dụng kiếm pháp Lam gia các ngươi, ta nghĩ tới nghĩ lui chỉ có hai loại khả năng. Thứ nhất, gã rất quen thuộc với người nhà họ Lam các ngươi, quen thuộc đến có thể quan sát các ngươi luyện kiếm ở khoảng cách gần, thậm chí có cơ hội có thể học được. Thứ hai, người này thiên tư mười phần thông minh, chỉ nhìn các ngươi múa một lần, liền có thể thông hiểu. Khả năng thứ hai là quá nhỏ, nhưng không phải không có.

Ngụy Vô Tiện vừa nói, vừa vẫn nhìn đám người trước mắt. Lam Vong Cơ vẫn như cũ mặt không biểu tình, Nhiếp Hoài Tang vẫn như cũ còn đắm chìm trong không thể tin được, Lam Hi Thần cùng Giang Trừng đứng chung một chỗ hiện lên một tư thế thân mật, Giang Trừng ân cần quan sát những thay đổi cảm xúc của Lam Hi Thần, Lam Hi Thần lắc đầu với hắn tỏ ý không sao.

Ngụy Vô Tiện có chút không được tự nhiên thu tầm mắt lại, tiếp tục nói: "Ta nghĩ rằng không có nhiều người có thể đáp ứng hai đặc điểm này. Người này, Lam tông chủ ngươi hẳn là rất quen thuộc."

"Không thể nào!" Lam Hi Thần kiên định phản bác, "Không thể nào là hắn, chúng ta đã đi săn đêm cùng nhau cách đây không lâu. Nếu như sử dụng truyền tống phù nhất định ảnh hưởng linh lực, không thể nào không lộ ra sơ hở, thế nhưng hắn tỏ ra rất tốt."

Ngụy Vô Tiện lại nói: "Lam tông chủ, trong lòng ngươi biết, tình nghi lớn nhất là ai, chỉ là ngươi từ chối thừa nhận. Hai chân thi thể giấu ở trong vách tường tế đao đường, ta tin rằng, người khác có thể không biết, nhưng nghĩa đệ của Xích Phong Tôn, nhất định biết tế đao đường là cái gì."

Trong lúc nhất thời, Lam Hi Thần lại không phản bác được.

Lúc này, Nhiếp Hoài Tang khúm núm mở miệng nói: "Chuyện này... Các ngươi nói là tam ca của ta sao? Ta... ta cũng tin tưởng tam ca sẽ không làm chuyện kia, hắn đối với ta rất tốt, đại ca ta mắng ta đều là hắn giảng hòa cho ta, ta nhớ trước đây hắn luôn mang cho ta những món quà ta thích, ta... ta không tin giống như nhị ca!"

Dường như là nhớ tới tình cảnh năm đó, Nhiếp Hoài Tang vành mắt dần đỏ lên, hắn nức nở nói: "Lúc ấy tang lễ của đại ca, tam ca vẫn luôn bồi tiếp ta, ta khóc thương tâm, hắn cũng khóc thương tâm như vậy. Làm sao có thể là tam ca..."

Ngụy Vô Tiện nói: "Chờ một chú,... Cũng quả thật không nhất định là hắn. Đã không có chứng cứ, vậy chúng ta liền đi tìm chứng cứ."

Giang Trừng hỏi: "Ngươi làm sao tìm chứng cứ?"

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn Lam Vong Cơ một chút, Lam Vong Cơ khẽ gật đầu với hắn, rồi mới lên tiếng: "Tháng sau Kim Lân Đài không phải là có một tràng Thanh Đàm Hội sao, ta có một kế."

Mấy người ước định Lan Lăng Thanh Đàm Hội tìm tòi hư thực, việc này tạm thời giữ bí mật.

Bàn bạc xong, Nhiếp Hoài Tang vẫn là bộ dáng run rẩy không thể tin được, chân cẳng như nhũn ra đứng không vững. Lam Hi Thần thở dài, tự mình bồi tiếp hắn ra ngoài. Giang Trừng nhìn lướt qua Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đứng ở một bên.

Ngụy Vô Tiện vô thức chuyển ánh mắt sang nhìn sang nơi khác, và rồi cảm thấy rằng mình không nên quá hoảng loạn, nhưng khi hắn sẵn sàng nghênh đón ánh mắt của Giang Trừng, Giang Trừng đã không thấy bóng dáng.

Vậy liền đi sao? Chẳng biết tại sao, trong lòng lại có chút mất mác.

"Ngụy Anh, có vấn đề gì với ngươi vậy?" Lam Vong Cơ gọi Ngụy Vô Tiện đang xuất thần một câu.

"Hả, ta không sao."

Lam Vong Cơ nói: "Chúng ta cũng đi thôi."

Ngụy Vô Tiện lắc đầu: "Lam Trạm, ta... ta muốn đi dạo một vòng Vân Thâm Bất Tri Xứ, thuận tiện nhìn một chút Hoan nhi cùng Kim Lăng, ngươi đi về trước đi."

Lam Vong Cơ nói: "Ta cùng ngươi."

Ngụy Vô Tiện vẫn lắc đầu: "Không, ngươi trở về đi, ta đi dạo một chút."

"..."

Cuối cùng, Lam Vong Cơ đồng ý để hắn một mình, bản thân trở về tĩnh thất trước.

Ngụy Vô Tiện dựa vào ký ức của mình ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, tìm được Lam gia y thất. Y thất giống một trạch viện thu nhỏ, vuông vức, ở giữa làm thành sân vườn, bốn phía khép kín. Ngụy Vô Tiện xốc lên cổng màn trúc, bước vào.

Trong viện bày biện rất nhiều bàn dài mảnh, phía trên ngoại trừ phơi các loại dược liệu khác nhau, còn có các chậu để giã thuốc. Ngụy Vô Tiện đi đến trước bàn. Cách hắn gần nhất chính là những dãy giấy gói thuốc, bên trên còn viết tên người cùng thành phần bên trong. Là để phòng người sắc thuốc quên mất viết đánh dấu.

Nhìn thấy hàng thứ hai, Ngụy Vô Tiện ánh mắt dừng lại. Bởi vì trên bó thuốc, có ba chữ to rất rõ ràng "Giang tông chủ ".

Trái tim của Ngụy Vô Tiện bắt đầu quằn quại. Đây là thuốc của Giang Trừng, Giang Trừng không khỏe chỗ nào sao? Vừa rồi Nhiếp Hoài Tang hỏi, Lam Hi Thần rõ ràng đáp đã không ngại, hơn nữa nhìn thân thủ của Giang Trừng cũng không giống dáng vẻ có chuyện! Không phải là có bệnh gì đó không tiện nói ra?

"Ngươi là ai?"

Một giọng nói xa lạ thu hút sự chú ý của Ngụy Vô Tiện, hắn nhìn lại, là một thanh niên tướng mạo thanh tú, đeo đúng vân văn mạt ngạch người trong tộc Lam gia, người này chính là Lam gia y sư Lam Yến.

Ngụy Vô Tiện lễ phép cười hành lễ với người tới.

Lam Yến thấy hắn khí chất bất phàm, tướng mạo dễ thân cận, lại cấp bậc lễ nghĩa chu toàn, đột ngột sinh ra thiện cảm, nghĩ đến có lẽ là bằng hữu của Tông chủ, liền cũng cung kính trả cái lễ.

"Công tử là lạc đường đến nơi này sao? Đây là y thất, ngài muốn đi đâu ta có thể chỉ đường."

Ngụy Vô Tiện xua tay: "Không, ta là tới xem bệnh. Xin hỏi tiên sinh, ngài là y sư nơi này sao?"

"Đúng vậy. Công tử trước đây chưa từng tới nơi này của ta sao? Ta nhìn ngài lạ mắt."

Ngụy Vô Tiện ngơ ngác một chút, vẫn là nói: "Vâng, đúng, đúng, lần đầu tiên tới."

"Vậy ngài theo ta vào bên trong phòng đi."

Ngụy Vô Tiện cũng đồng ý, theo Lam Yến đi vào trong. Vừa đi vừa tán gẫu với hắn.

"Xin hỏi tiên sinh xưng hô như thế nào??"

"Lam Yến. Vậy còn công tử?"

Ngụy Vô Tiện cười nói: "Tại hạ Mạc Huyền Vũ. Là bằng hữu của Hàm Quang Quân"

"Thì ra là thế. Mạc công tử, mời ngươi ngồi."

Sau khi Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, nghĩ về thuốc trên bàn lúc nãy, Ngụy Vô Tiện không nhịn được hỏi:

"Giang tông chủ hắn... thân thể thế nào?"

"Hả? Vì sao đột nhiên hỏi cái này?"

"A, ta, ta vừa nhìn thấy những loại thuốc ngươi để trên bàn, trong đó có Giang tông chủ."

"Công tử cũng là bằng hữu của Giang tông chủ sao?"

Nghe điều này, Ngụy Vô Tiện dường như bị tát hai cái, trên mặt nóng bỏng. Bằng hữu sao?

Hắn cùng Giang Trừng, còn có thể xem như bằng hữu sao?

Hắn ngẩn người một lúc, sau đó lại nở một nụ cười hết sức cay đắng, nói: "Ta cùng Giang tông chủ... mới quen biết gần đây."

Lam Yến bị sốc bởi nỗi đau sâu thẳm trong mắt hắn, nghĩ thầm: Vị công tử này có biết vẻ mặt của mình khó coi tới cỡ nào không, rõ ràng đang cười, lại còn không bằng khóc. Chẳng lẽ ta nói cái gì không nên nói... Lam Yến lắc đầu, chấm dứt ý tưởng muốn tiếp tục hỏi thăm.

Vì vậy, hắn tiếp tục với những gì hắn nói trước đó: "Đó là thuốc mang thai cho Giang tông chủ, cũng có tác dụng an thai, là ta mới sáng chế." Nói xong lời cuối cùng, mang theo một chút tự hào.

Mang thai!! Giang Trừng dự định lại muốn sinh một đứa bé với Lam Hi Thần sao? Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, Hoan nhi cũng đã lớn như vậy, lại thêm một đứa bé cũng là chuyện bình thường.

Bọn họ trò chuyện một chút, liền đi tới trong phòng sâu nhất, phòng khám bệnh.

"Công tử mời đưa tay phải ra, ta bắt mạch cho ngươi."

"Đa tạ." Ngụy Vô Tiện ngồi xuống trước mặt Lam Yến, duỗi tay phải ra.

Lam Yến vén tay áo lên, nhẹ nhàng đặt ngón tay lên cổ tay Ngụy Vô Tiện, cảm nhận mạch đập. Ngụy Vô Tiện sốt sắng mà nhìn sắc mặt Lam Yến.

"Mạc công tử, ngươi không thoải mái chỗ nào?"

"Ta thỉnh thoảng đau đầu, có đôi khi đau đến không thể chịu đựng được."

Lam Yến chau mày, nhắm mắt lại, lại sờ lên mạch của Ngụy Vô Tiện một lần nữa. Một lát sau, hắn lại cầm lấy một tay khác của Ngụy Vô Tiện, bắt mạch lần nữa, lông mày nhíu càng chặt. Hắn ra hiệu Ngụy Vô Tiện tới gần, lại nâng đầu của hắn, thử mấy huyệt vị, hỏi: "Mạc công tử, đau không?"

"Không đau." Ngụy Vô Tiện nói.

"Không đau? Vậy thì quái lạ." Lam Yến ngạc nhiên nói.

Ngụy Vô Tiện theo dõi nét mặt hắn thay đổi, trái tim cũng chập chùng lên xuống. Hắn nhịn lại nhịn, vẫn là hỏi: "Tiên sinh, bệnh của ta, là vấn đề gì? Nghiêm trọng không?"

Lam Yến rút tay về, lắc đầu.

"Không nghiêm trọng?" Ngụy Vô Tiện vui vẻ nói.

Lam Yến lại lắc đầu, muốn nói lại thôi.

Ngụy Vô Tiện khoanh tay nói: "Vậy là như thế nào? Ôi, tiên sinh ngươi cứ nói thẳng với ta, ta chịu đựng được."

Lam Yến mím mím môi, mở miệng nói: "Mạc công tử, ta không biết nên nói thế nào, là bởi vì... là bởi vì mạch tượng của ngươi ổn định mạnh mẽ, nhịp đập bình thường, ta không bắt ra bất kỳ bệnh gì. Ngay cả khi ta nhấn các huyệt đạo quan trọng của ngươi, ngươi đều nói không đau."

Ngụy Vô Tiện nháy mắt mấy cái: "Ý của ngươi là gì? Ý của ngươi là ta không có bệnh?"

Lam Yến gật đầu: "Hoàn toàn chính xác, theo kinh nghiệm hành y nhiều năm của ta, ngươi thật sự không bị bệnh."

"Không có bệnh thì tốt rồi." Ngụy Vô Tiện thở phào nhẹ nhõm, khuôn mặt trở nên sáng hơn vì vui sướng.

Lam Yến xua tay, nói: "Nhưng cũng không thể chắc chắn nói như vậy, ngài đã nói đầu của ngài rất đau, đau đến không chịu được, nếu là ngươi không bị bệnh thì tại sao ngươi lại đau đầu."

Đúng vậy! Tại sao vậy chứ? Vì sao... Ngụy Vô Tiện càng nghĩ, đầu liền càng đau, những cảnh tượng từng lóe lên trong tâm trí lại bắt đầu bay tới bay lui trong đầu, hắn nhìn thấy trước mặt mình mưa đỏ đầy trời, giống như máu. Còn có một số hỗn tạp, lóe quá nhanh, ngay cả ảnh đều thấy không rõ. Có hai bóng người đang di chuyển, rất quen thuộc. Hắn cố nén đau đớn, cố gắng nhìn xem hai người đó là ai, nhưng không thể nhìn rõ! Cuối cùng, hắn hoàn toàn không chống đỡ nổi, trực tiếp nằm trên bàn.

"Mạc công tử, ngươi không sao chứ? Mạc công tử!"

Chỉ cảm thấy trong đầu "ong" một tiếng, những hình ảnh kia giống như bị xóa, đột nhiên biến mất không thấy gì nữa. Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, đầu không còn đau nữa, nhưng cả người toát mồ hôi lạnh.

"Mạc công tử, ngươi lau mồ hôi đi." Lam Yến đưa khăn tay cho hắn.

Ngụy Vô Tiện từ chối, không có nhận, trực tiếp đứng dậy.

"Ta không sao, Lam tiên sinh. Ngươi đã nói thân thể ta không có bệnh, vậy ta cứ yên tâm."

Thực lực của y sư Lam gia nổi danh toàn bộ tu chân giới, với lại người này có thế điều chế thuốc mang thai cho Giang Trừng, tự mình phụng dưỡng tông mạch Lam gia, thực lực không thể nghi ngờ gì nữa. Lam Yến đã nói hắn không bị bệnh, hắn tin.

"Vâng, về phần vì sao ngươi lại đau đầu, chuyện này ta nghĩ mãi không ra, xin lỗi. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta bắt mạch rất chuẩn, thân thể của ngươi thật sự rất tốt. Có lẽ... là ta học nghệ không tinh."

"Không không, tiên sinh quá khiêm tốn." Ngụy Vô Tiện chắp tay, "Hôm nay đa tạ tiên sinh."

"Nhưng mà, có lẽ nào là tâm bệnh hay không?"

"Tâm bệnh?" Ngụy Vô Tiện dường như hiểu được điều gì đó.

Lam Yến gật đầu nói: "Đúng, tâm bệnh. Cái gọi là tâm bệnh vẫn cần tâm dược chữa, chuyện này chỉ có thể dựa vào bản thân bệnh nhân."

"..."

Ngụy Vô Tiện ra khỏi y thất, nhìn lên trời thấy sắc trời vẫn còn sớm đột nhiên muốn đi tìm bọn nhỏ Kim Lăng cùng Hoan nhi chơi đùa, vừa khéo chạm mặt người hầu đang đi tới, liền hỏi đường.

Ngụy Vô Tiện trong lòng phân biệt phương hướng, mặc dù trí nhớ của hắn kém, cũng may cảm giác nhận biết hướng đi không tệ, đi thẳng theo hướng mà người hầu chỉ, quả nhiên thấy một mảnh gạch xanh ngói trắng phía trước. Bên trên có bảng hiệu, đoan đoan chính chính viết ba chữ to "Uy Nhuy Các".

Uy Nhuy Các, chắc là phòng ốc Vân Thâm Bất Tri Xứ mới xây, khác với các phòng ngủ khác. Vừa vào cửa liền thấy một tòa nhà hai lầu nhỏ, cổng bày biện hai cái vạc lớn, bên trong trồng mấy bông sen. Ngụy Vô Tiện ánh mắt sáng lên, đây là giống chỉ Liên Hoa Ổ bọn hắn mới có, hắn và Giang Trừng rất thích. Hắn nhớ rõ năm đó còn thường xuyên ngắt đặt ở trong phòng.

Còn có tòa nhà này... nhìn cũng rất quen mắt. Hắn không tự chủ được đi vào trong. Cách bày trí này, cái bàn, bày biện trong phòng, thậm chí chí ngay cả huân hương cũng giống hệt Liên Hoa Ổ năm đó. Cảm giác quen thuộc này, Ngụy Vô Tiện trong nháy mắt cảm thấy hốc mắt có chút nóng.

Nhưng mà, trái lại không thấy thân ảnh Giang Hoan cùng Kim Lăng.

Trong phòng không có ai, Ngụy Vô Tiện liền tùy ý đi ngắm nhìn bốn phía. Đi đến lầu hai, thấy một chồng giấy ép trên bàn, hắn đến gần lật xem, cười rạng rỡ. Là gia quy Lam gia, chỉ sợ là Giang Hoan bị phạt chép gia quy. Ồ, một chồng dày như vậy, con bé là chép mấy ngày đây, gia quy Lam gia vẫn là đáng ghét như vậy.

Lại nhìn thấy hai cuốn sách nhỏ mỏng đặt bên cạnh, hắn tò mò cầm lên xem.

"Cái gì đây? Vạn dặm trạch vu, quay đầu... Trừng tâm?!!!" Ngụy Vô Tiện mở to mắt, đây là cái gì?!

"Mạc đại ca, ngươi lén đọc sách của ta!" Sau lưng đột nhiên vang lên giọng nói của Giang Hoan.

Ngụy Vô Tiện quay lại và giơ hai cuốn sách trên tay để cho cô bé xem: "Đây là của ngươi? Ngươi đọc cái quái gì vậy?"

Giang Hoan chạy tới đoạt lấy, nói: "Đừng hét, để người nghe thấy sẽ rất phiền phức."

Lúc này Kim Lăng cũng bước ra từ phía sau, phủi bụi đất trên người mình, phàn nàn nói: "Đều tại muội, hại huynh dính đầy một thân bụi, trốn cái gì."

"Các ngươi đã làm gì?" Ngụy Vô Tiện hỏi.

"Không có gì, ta tưởng rằng thúc công lại phái người tới xem bọn ta có ngoan ngoãn chép gia quy hay không, cho nên muốn trốn đi dọa hắn một trận, không nghĩ tới là ngươi."

"Ồ, là vậy sao! Cuốn sách này rất thú vị, ta cũng muốn đọc."

"Được, Mạc đại ca, chúng ta cùng nhau xem!"

Ngụy Vô Tiện xoa đầu Giang Hoan, hai người ngồi xuống đọc cùng nhau.

"Ta lén cho ngươi xem, ngươi cũng đừng tiết lộ ra ngoài."

Ngụy Vô Tiện lật ra hai tờ đầu tiên của cuốn sách, tờ đầu tiên là một bức tranh, trên tranh vẽ chính là Lam Hi Thần cùng Giang Trừng, một người cầm Liệt Băng, một người khác tay cầm Tử Điện, tay khác của hai người nắm chặt vào nhau.

Hóa ra đây là thoại bản lấy Lam Hi Thần cùng Giang Trừng làm nhân vật chính. Bây giờ tiên môn bách gia thực sự có một cuộc sống rất tốt, lại có thể có thoại bản lưu truyền.

"Đây là ai đưa cho ngươi?" Ngụy Vô Tiện hỏi Giang Hoan. Thứ này đáng lẽ được lưu hành trên phố phường, không biết Giang Hoan lấy nó ở đâu.

"Hoài Tang thúc thúc cho ta, xuỵt, không thể nói cho người khác biết nha."

"Ha ha ha ha, ngươi cùng Nhiếp tông chủ cũng là bạn tốt?"

"Ai da, cũng tạm được, bình thường đi lại nhiều một ít, liền quen."

Kim Lăng nói: "Hừ, muội ấy nói nhiều như vậy, ai muội ấy cũng có thể vắt nối. Hôm qua còn nhắc tới Âu Dương Tử Chân với ta."

"Người còn nhớ tiểu si tình chứ!" Ngụy Vô Tiện cười ha ha.

"Đừng nghe huynh ấy nói mò, ai nhắc tới, ta chỉ tùy tiện nói một câu." Giang Hoan trợn mắt với Kim Lăng.

Ngụy Vô Tiện nhìn xem hai người bọn họ ở nơi đó cãi nhau, bản thân lật cuốn sách trong tay. Ban đầu hắn chỉ định nhìn lướt qua rồi thôi, nhưng hắn lướt qua nhìn thấy tên của mình, bỗng chốc bị hấp dẫn lực chú ý.

Nhóm hình ảnh này chính là Kỳ Sơn xạ nghệ, Giang Trừng cùng Lam Hi Thần ngồi trên lưng ngựa, đi song song. Hai người đều đeo cung tên trên lưng, mặc áo đỏ. Tiểu cô nương ở bên cạnh ném hoa cho bọn họ, còn có vỗ tay lớn tiếng khen hay, toàn bộ tràng diện rất là náo nhiệt.

"Tranh này căn bản cũng không đúng." Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, lúc Kỳ Sơn xạ nghệ, ở cạnh Giang Trừng chính là ta, mà không phải là Lam Hi Thần. Với lại tranh này căn bản vẽ không giống Giang Trừng, đây là vẽ dựa theo Giang Trừng hiện tại, bọn họ chưa từng thấy Giang Trừng khi ấy, rõ ràng vẽ bậy bạ. Vào lúc ấy Giang Trừng mặc dù ngạo kiều, lại là vô cùng đáng yêu, sẽ không phải vẻ mặt lãnh khốc như này.

"Không đúng chỗ nào vậy?"Hoan nhi hỏi.

"Thời gian Kỳ Sơn xạ nghệ Giang tông chủ sao có thể ở cạnh Trạch Vu Quân? Bọn họ khi đó không quen!"

"Ai nói không quen, ngươi xem trong sách này nói, khi đó cha suýt chút nữa bị bia hung linh tập kích, là phụ thân cứu cha."

"Thật sao? Hóa ra Trạch Vu Quân cùng Giang tông chủ hòa hợp sớm như vậy sao?"

"Hì hì, chuyện này ngươi không biết đâu, phụ thân ta đã nói với ta phụ thân thích cha ta trước đó rất lâu, chỉ là khi đó không biết cha ta là Địa Khôn mới không dám biểu lộ tâm ý, mà lại cha ta cũng rất thích phụ thân, chỉ là cha ta người này từ trước đến nay miệng không đúng tâm thôi..."

Là thế này phải không? ... Trách không được có lần hắn trêu ghẹo Giang Trừng, nói Trạch Vu Quân bình thường không phải rất quan tâm ngươi sao, như thế nào không kết bái với ngươi? Lúc đó còn bị Giang Trừng đổ ập xuống mắng một trận, thì ra là đúng là bởi vì một đoạn này sao?

Ngụy Vô Tiện nhìn vào bức tranh một lần nữa, chẳng biết tại sao tâm tình đột nhiên phiền muộn, bất thình lình ném sách ở trên mặt bàn, nói: "Bức tranh này là gì vậy! Thật xấu xí!"

"Mạc đại ca, ngươi nói cái gì?" Hoan nhi không thể tin được chất vấn.

"Ta nói, tranh này thật là xấu xí!" Ngụy Vô Tiện lại lặp nói.

"Ngươi tên chết ——! Ngươi nói bậy bạ cái gì đấy, ngươi lại dám nói cậu ta xấu!" Kim Lăng mắng xong, trừng mắt nhìn Ngụy Vô Tiện với Giang Hoan, giống như hai con chim cút nhỏ phẫn nộ.

Ngụy Vô Tiện thiếu chút nữa liền bị bọn họ chọc cười.

"Không có, ta nói đùa các ngươi, Lam tông chủ cùng Giang tông chủ đẹp như vậy, làm sao lại xấu chứ!"

Ngụy Vô Tiện sau đó lật tiếp vài trang, lại thấy hình ảnh năm đó hắn cùng Giang Trừng đi chùa Hàn Sơn đạp thanh.

Ngụy Vô Tiện trầm ngâm suy nghĩ, bỗng nhiên nghe được vài tiếng kêu to.

Kim Lăng: "Cậu! Sao cậu tới đây?"

Giang Hoan: "Cha!!!"

Ngụy Vô Tiện: "..."

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả có lời nói:

Xin lỗi, để mọi người đợi lâu.

Hằng ngày cầu bình luận QAQ

=====

Đã dùng thân thể người ta làm chuyện bất chính mà vẫn mở mồm ra chê, cảm thấy tức thay cho Vũ.

Lần thứ hai 3| để vụt cơ hội Trừng cho...

⚠⚠⚠🌊🌊🌊 (có ai hiểu không?)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro