Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ABO theo hướng nguyên tác, CP lộn xộn, nhân vật OOC, mời tránh sét.

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Giang Trừng tựa ở trong ngực Lam Hi Thần tận hưởng khoảng thời gian yên tĩnh hiếm hoi này, Lam Hi Thần khẽ ôm lấy hắn, một tay vỗ nhẹ vào lưng hắn trấn an, hai người cũng không nói thêm câu nào.

"Tông chủ, Trạch Vu Quân, canh gừng được rồi."

Giang gia thị nữ Nịnh Mông bưng bát canh gừng đi vào, phá tan sự tĩnh lặng này, hai người vội vàng tách ra, Giang Trừng có chút xấu hổ, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: "Biết rồi, để xuống đi."

Nịnh Mông biết mình đến không phải lúc, chính mình nhìn thấy cảnh này cũng đỏ mặt, đặt canh gừng xuống không dám nhìn nữa vội vàng rời đi.

Lam Hi Thần mỉm cười an ủi Giang Trừng ngồi xuống, cầm bát lên kiểm tra nhiệt độ rồi đưa bát tới trước mặt hắn.

Giang Trừng cầm lấy bát, lúc này Giang gia chủ sự Giang Mặc bước vào, Giang Trừng uống canh, ngẩng đầu nhìn Giang Mặc một chút, lại quay đầu nhìn Lam Hi Thần, Giang Mặc hiểu ý gật đầu với hắn.

Giang Trừng biết Lam Hi Thần đã sắp xếp nước nóng và canh gừng từ trước, nên đương nhiên không cần nói thêm lý do xử lý Kim Lăng cùng Giang Hoan.

Lúc này Giang Trừng mới hỏi: "Người thế nào?"

Giang Mặc nói: "Bẩm Tông chủ, còn đang quỳ ở từ đường, ta thấy công tử giống như là còn đang tức giận, cũng không để ý tới tiểu thư."

Lam Hi Thần có chút không đành lòng, ôn hòa nói: "Quỳ hai giờ quả thực là lâu, có chút cáu kỉnh cũng là bình thường."

Giang Trừng liếc nhìn Lam Hi Thần nói: "Trạch Vu Quân muốn thả ra sớm sao?"

Lam Hi Thần cười nói: "Vãn Ngâm đã phạt liền không nên tùy tiện đổi, đợi chút nữa phạt xong ta sẽ đi nhìn xem."

Giang Trừng khẽ gật đầu, biểu thị đồng ý, bàn giao Giang Mặc giám sát.

Khi hình phạt kết thúc, Lam Hi Thần đang muốn đi nhìn hai đứa bé này, lại nghe môn sinh tới bẩm báo Kim công tử ồn ào muốn về Lan Lăng.

Giang Trừng hừ lạnh một tiếng: "Tiểu tử thối ngược lại là can đảm, các ngươi trông kỹ cho ta, đừng để nó chạy mất, xem ta có đánh gãy chân của nó không."

"Vãn Ngâm, đừng nóng vội, vẫn là để ta qua xem một chút đi!"

Cuối cùng Giang Trừng kìm chế tính tình, Lam Hi Thần tự mình đi qua.

Ngay khi Giang Hoan nhìn thấy Lam Hi Thần liền không nhịn được nhào vào phụ thân khóc nhè, Lam Hi Thần an ủi cô bé hai câu liền đi xem Kim Lăng.

Y ngồi xổm xuống nắm tay Kim Lăng và nói: "A Lăng, con đừng buồn, lần này quả thực trách oan con. Con tha lỗi cho Hoan nhi cùng cậu của con đi!"

Kim Lăng nghe vậy liếc nhìn sang chỗ khác, nước mắt đã chực trào ra.

Lam Hi Thần vỗ nhẹ vào lưng cậu: "Con ngoan, ta biết con hôm nay chịu oan ức, những chuyện của quá khứ quả thực không nên để một đứa trẻ như con tiếp nhận. Mọi chuyện đã qua, chấp nhất cũng không thể giúp con thoát khỏi nó mà còn khiến con ngày càng lún sâu vào oán hận, khó tự giải thoát cho mình. Con còn quá nhỏ, con không cần phải chịu đựng điều này."

"Con muốn có cha có mẹ, tại sao người khác có cha có mẹ mà con lại không có!!! Đến cùng con đã làm sai điều gì, tại sao? Tại sao con chỉ có thể nhìn bài vị cha mẹ con, ngồi cả ngày trước chân dung bọn họ, nhưng lại chưa bao giờ thật sự cảm nhận được sự tồn tại của họ, chưa từng được trải nghiệm cảm giác được ôm ấp trong vòng tay của cha mẹ là như thế nào".

Lam Hi Thần ôm lấy đôi vai gầy của Kim Lăng, dịu dàng nói: "A Lăng, tại sao con lại nghĩ như vậy? Mặc dù con không có cha mẹ, nhưng con vẫn còn có cậu, còn có ta, chúng ta chính là cha mẹ của con."

"Nhưng hai người có Hoan nhi?"

"Đứa nhỏ ngốc, cho dù có Hoan nhi, tình yêu của chúng ta dành cho con chưa bao giờ cắt giảm một nửa," Lam Hi Thần thở dài: "Con chắc hẳn không nhớ, năm con được sinh ra sốt cao không giảm, cậu của con một mực canh ở bên cạnh con ba ngày ba đêm, lúc ấy đang có thai Hoan nhi, ta khi ấy thuyết phục hắn về nghỉ ngơi nhưng hắn không chịu. Chỉ là canh giữ ở bên cạnh, thật sự hắn không làm được gì, nhưng hắn nói với ta, nếu như tỷ tỷ ở đây tuyệt đối sẽ không bỏ mặc A Lăng cho người khác chăm sóc, hắn muốn người đầu tiên mà con nhìn thấy khi mở mắt ra chính là hắn."

Lam Hi Thần cảm thấy người trong tay bắt đầu run lên, vuốt lưng cậu tiếp tục nói: "Đừng trách cậu của con, ý định ban đầu của hắn là A Lăng của chúng sớm có thể trở nên mạnh mẽ, có thể một mình đối mặt với mọi khó khăn từ thế giới bên ngoài, như vậy hắn mới có thể yên tâm về con, con hiểu không? Hắn cũng không phải là không yêu con, hắn chỉ là không biết cách đối xử với con như thế nào, hắn chỉ là vụng về chọn loại nghiêm khắc nhất, hắn chỉ là..." Hắn cũng hiếm khi được cha mẹ đối xử dịu dàng.

Kim Lăng không kìm được nước mắt nữa bật khóc, tiểu hài tử vừa khóc liền không để ý hình tượng, nước mắt nước mũi giàn giụa.

"Con không muốn bị người nói có mẹ sinh không có mẹ dạy, con phải để họ thấy rằng, con mạnh hơn mọi người!!!"

"Tên nào dám nói ngươi có mẹ sinh không có mẹ dạy!!?" Chính là Giang Trừng tới đây, thật ra hắn đã đến từ lâu, ở bên ngoài chờ có cơ hội đi vào, bây giờ lại nghe thấy cháu trai bị người sỉ nhục như vậy, làm sao chịu được?

"Cậu..." Nước mắt trên khóe mắt Kim Lăng còn chưa khô, thấy Giang Trừng đi tới vội vàng lau khô.

"Mau nói, là ai?"

"Có rất nhiều người nói, chỉ là con không nói với cậu. Gần đây nhất là ở núi Đại Phạm, Mạc Huyền Vũ cũng nói con như vậy!!!"

"Ta thấy là hắn muốn chết!!!" Giang Trừng vẻ mặt ngoan lệ, rất khác với thường ngày.

Lam Hi Thần vội vàng đi tới trấn an, nhân tiện quan sát biểu hiện của Giang Trừng, không có chuyện gì, xem ra hắn thật sự không biết thân phận của Mạc Huyền Vũ, cảm thấy an tâm một chút.

Kim Lăng cảm động khi thấy Giang Trừng vì mình bất bình, liền chạy tới nắm lấy tay áo Giang Trừng, khẽ gọi cậu một tiếng như muỗi kêu, Giang Trừng "Ừ" một tiếng đáp lại.

Hai cậu cháu ngày thường đấu võ mồm quen, Kim Lăng trong lòng biết, Giang Trừng như vậy chính là tha thứ cho mình.

Kim Lăng không kìm được nước mắt trào ra, đưa tay lau nước mắt, nói: "Cậu người đừng giận, Mạc Huyền Vũ hắn đã xin lỗi con, xin nhận lỗi."

Giang Trừng vỗ nhẹ lên đầu cậu: "Tiểu tử thúi, lớn như vậy còn khóc, xấu hổ hay không!!!"

Lúc này Giang Hoan đi tới, kéo góc áo Kim Lăng, áy náy nói: "A Lăng ca ca, Hoan nhi xin lỗi huynh."

Kim Lăng quay đầu vội vàng nói: "Người không biết vô tội, huynh cũng không tốt, huynh không nên nổi cáu với muội."

Lam Hi Thần bước tới nói: "Đã xin lỗi nhau, vậy hai tiểu bằng hữu về sau phải hòa hảo như lúc ban đầu mới được."

"Mới không phải tiểu bằng hữu..." Kim Lăng kháng nghị nói.

"Không phải tiểu bằng hữu còn khóc." Lam Hi Thần cười bóp bóp mũi Kim Lăng, Kim Lăng đỏ bừng mặt.

Giang Trừng ở một bên nhìn ngẩn ra, Lam Hoán này quả thực có cách đối xử với hài tử tốt hơn hắn, vừa rồi hai người cãi nhau, hiện tại cũng quá tốt rồi, sau này hài tử đều giao cho y dẫn dắt.

Nghĩ đến đây, liền cảm nhận được ánh mắt Lam Hoán đưa tới, Giang Trừng giương mắt, Lam Hoán nói: "Vãn Ngâm, xem ta mang cho các ngươi cái gì." Nói xong liền lấy ra một gói lụa nhỏ, bọn nhỏ đồng loạt xông tới, trên tấm vải nền nhạt màu đặt ba chiếc trâm gỗ chạm khắc chín cánh sen, đó là lần trước Giang Trừng nhờ Lam Hi Thần khắc.

Giang Hoan vội vàng nói: "Giống hệt cái trên đầu con!"

Giang Trừng cười nói: "Thấy đẹp, kêu phụ thân ngươi có thời gian rảnh làm mấy cái, không ngờ làm xong nhanh như vậy."

Lam Hi Thần nói: "Vãn Ngâm thật biết chê cười, chuyện Vãn Ngâm nói ta nào quên." Vừa nói vừa thay đổi cây trâm gỗ cho Giang Trừng, khen: "Thật sự rất đẹp."

Giang Trừng không để ý tới y, cầm một chiếc trâm gỗ đặt vào tay Kim Lăng.

Kim Lăng kinh ngạc nói: "Con cũng có sao?"

"Nói nhảm, ngươi không phải người nhà của ta sao??" Giang Trừng giả bộ mắng.

"Cậu, con sai rồi, sau này con cũng không tiếp tục chọc cậu giận nữa." Kim Lăng làm nũng, lao vào vòng tay của Giang Trừng, lại muốn khóc.

"Xong chưa, mau dậy, đi ăn cơm." Giang Trừng chịu không nổi loại ấm ức này, xấu hổ một hồi liền đỡ Kim Lăng đứng dậy muốn đi.

Nghe vậy Kim Lăng và Giang Hoan không khỏi bật cười, mọi người đi theo Giang Trừng đến sảnh phụ ăn tối.

Giang Trừng đang đi phía trước liền bị Lam Hi Thần ba bước đuổi kịp, Giang Trừng liếc mắt nhìn Lam Hi Thần một chút, Lam Hi Thần cũng đang cười nhìn hắn, Giang Trừng mặt nóng lên, hắn cảm giác đạo lữ của mình đã sắp thành tinh.

Nghe thấy hai đứa nhỏ phía sau lại trêu ghẹo nhau như mọi khi, trong lòng lại trào lên một tia ấm áp, cuối cùng hai người nhìn nhau mỉm cười.

Mặt trời đã từ từ lặn xuống, chim chóc nhao nhao về tổ, nồi nước dùng được trù nương hầm từ trước đã tỏa ra mùi thơm hấp dẫn. Thanh phong lãng nguyệt, một mảnh năm tháng tốt đẹp.

Sau khi ăn tối, tắm rửa thay quần áo, Giang Trừng dẫn Lam Hi Thần tản bộ dọc theo liên đường Liên Hoa Ổ. Sau cơn mưa Liên Hoa Ổ không khí nhẹ nhàng khoan khoái, gió nhẹ lướt nhẹ qua mặt, thổi tới từng trận hương sen, làm người vui vẻ thoải mái.

"Vân Mộng gió thật tốt, cảnh đêm cũng đẹp." Lam Hi Thần nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió thoảng qua mặt.

"Đó là điều đương nhiên." Giang tông chủ tự hào đáp lại.

Lam Hi Thần cũng gật đầu cười nói: "Chỉ cần là Vãn Ngâm, cái gì cũng tốt."

Khóe miệng Giang Trừng bất giác tăng lên, nhưng lại cố nén xuống, giễu cợt: "Mấy ngày nay không gặp, Trạch Vu Quân miệng càng ngày càng ngọt."

"Giang tông chủ quá khen."Lam Hi Thần vui vẻ đáp lời hắn, siết chặt tay Giang Trừng tiếp tục đi về phía trước, chậm rãi đi đến đình giữa hồ.

Đình giữa hồ theo nước xây lên, vài chiếc thuyền con đậu bên cạnh đình. Ban đêm mặt hồ yên tĩnh không gợn sóng, những cây sen nối đuôi cọ sát, lay động trong hồ. Chúng vui vẻ lay động, giống như đang chào hỏi người trên bờ.

"Sen ta trồng ở Uy Nhuy Các, vẫn không đẹp bằng nơi này của ngươi." Lam Hi Thần than thở.

Giang Trừng nói: "Nếu ngươi thích ngắn, dứt khoát ở Liên Hoa Ổ ta đừng đi, như vậy có thể ngắm mỗi ngày."

"Vãn Ngâm đây là, định đem ta giấu ở trong Liên Hoa Ổ này sao?"

"Ta nào có?" Giang Trừng thề thốt phủ nhận, hắn làm sao lại có ý nghĩ "kim ốc tàng kiều" này chứ, vừa rồi chẳng qua là vô tâm nói đùa mà thôi.

Lam Hi Thần mỉm cười, đột nhiên từ phía sau ôm lấy eo Giang Trừng, kéo hắn vào lòng ôm chặt, đặt cằm lên vai hắn, cố ý nói nhỏ vào tai hắn: "Vãn Ngâm không có nghĩ như vậy, là Hoán nghĩ Vãn Ngâm làm như thế."

Lam Hi Thần nói những lời tâm tình luôn luôn khiến Giang Trừng không thể chống đỡ được, nhất thời rung động ngượng ngùng trả lời: "Có phải không?"

"Vãn Ngâm có biết xa ngươi chưa đầy một ngày, ta liền bắt đầu nhớ ngươi, nên vội vàng chạy tới tìm ngươi."

"Ngươi... thật sự là, muốn tới thì tới đi, nói nhiều như vậy làm cái gì!" Giang Trừng vươn tay từ phía trước vỗ nhẹ lên trán y, sau đó lại chui vào ngực Lam Hi Thần tìm một chỗ thoải mái hơn dựa vào.

Lam Hi Thần biết hắn xấu hổ, trong lòng càng vui hơn, ôm chặt hơn một chút, ghé vào tai Giang Trừng nói nhỏ: "Vãn Ngâm cũng nhất định là nhớ ta như vậy đi!"

Tuy là Giang Trừng ngày thường lại chán ghét buồn nôn, lúc này cũng không có cách nào lại oán trách y. Nhưng vẫn là đẩy y ra, quay người lại giả bộ nghiêm túc đáp: "Bổn tông chủ mỗi ngày bận bịu muốn chết, làm sao có thời giờ nhớ ngươi!"

Không nhận được câu trả lời mà mình mong muốn, Lam Hi Thần mím chặt môi, như thể oan ức. Giang Trừng đột nhiên mềm lòng khi nhìn thấy vẻ mặt này, xoay người tiếp tục dựa vào trong ngực Lam Hi Thần, dùng hành động đầu hàng Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần hiểu ý ôm chặt người trong ngực, tay đặt ở bên hông Giang Trừng bắt đầu thăm dò vuốt ve, Giang Trừng cũng không có chống cự, suy nghĩ khác liền mím môi cười.

Giang Trừng xoay người đánh vào ngực y, "Ngươi cười cái gì?"

Lam Hi Thần cười lắc đầu, vuốt ve eo Giang Trừng, cười nói: "Không có chuyện gì, chỉ nghĩ là Vãn Ngâm như này thật đáng yêu."

Đáng yêu? Cái quái gì thế? Giang Trừng vẻ mặt phiền muộn.

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn vào mắt y, trêu ghẹo nói: "Trạch Vu Quân chẳng lẽ bị thứ gì mê hoặc, vậy mà nói Tam Độc Thánh Thủ ta người người nghe tin đã sợ mất mật đáng yêu?"

"Trên đời này có thể mê hoặc Hoán, cũng chỉ có một người Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm này mà thôi."

"Lam Hi Thần ngươi..." Ngươi có thể để ý tới hình tượng sao, lời tâm tình không có tiền đồ không thể nói không ngừng.

Xen vào Lam tông chủ lời tâm tình đẳng cấp cấp mười, trêu đến Giang tông chủ xưa nay có cách châm chọc người lại nhất thời không biết ứng đối ra sao, chỉ ngơ ngác nhìn người trước mắt miệng lưỡi dẻo quẹo.

Lam Hi Thần chăm chú nhìn Giang Trừng, tay phải nâng lên gương mặt của hắn, từ má vuốt ve đến bờ môi.

"Vãn Ngâm không cần tự coi nhẹ mình, ngươi tốt bao nhiêu, Hoán tự nhiên rõ ràng."

Giang Trừng ngẩng đầu nhìn Lam Hi Thần, nhất thời không nhớ tới xấu hổ giận dữ là vật gì, đối diện với công tử đệ nhất thế gia nhìn chăm chú không dời nổi mắt.

Tình đến chỗ nồng, hết thảy đều thuận lý thành chương...

—— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— ——

Tác giả có điều muốn nói:

Ba phải cùng lời tâm tình boy Trạch Vu Quân, nũng nịu Kim Như Lan, chụp kẹo tiểu Nịnh Mông, Tam Độc Thánh Thủ Giang Vãn Ngâm, bạn thích người nào hơn?

Chờ đấy, ngày mai phát xe cho mọi người 🚣

Xin lỗi để mọi người đợi lâu, tôi cố gắng mỗi tuần lấp nhiều chút.

Cuối cùng, tôi vẫn mong rằng một số bạn nhỏ dễ thương đi ngang qua để lại những bình luận quý báu của bạn (*  ̄3 ̄) ╭ ♡

=====

Mặc dù không thích Kim Lăng nguyên tác, nhưng mỗi lần đọc câu "Có mẹ sinh không có mẹ dạy" thật muốn vả cái mỏ 'xinh xinh' của ai kia ghê.

Mà Tân Nhược nói chương sau có H, nhưng sẽ không có đâu nhé. 😀

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro