hi vong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hi Vọng

Bóng tối bủa vây khắp căn phòng kín mít, không có lấy một khe hở nào để ánh sáng dù nhỏ nhoi có thể len vào. Bóng tối đen đặc cứ đập vào mắt gây nhức nhối. Có cảm giác như bị mù.

Nó ngồi đó, bó gối nhìn vào màn đêm u tối, im lặng nghe trái tim Nó đập từng nhịp, từng nhịp. Nó liên tưởng tới một lúc nào đó, trái tim của Nó mệt mỏi, nằm im và không muốn đập những nhịp đập đều đặn đó nữa. Tuyệt vọng, chán chường.

Nó không biết bao nhiêu đêm rồi mình thức trắng. Không phải Nó không muốn ngủ nhưng giấc ngủ đến với Nó cứ chập chờn, đáng sợ. Mới vừa nhắm mắt, Nó đã mơ thấy ác mộng, những cơn ác mộng kinh hoàng mà tỉnh dậy Nó không thể lý giải được tại sao. Nó cũng không biết mình đã ngồi như thế trong bao lâu. Mọi thứ đối với Nó dường như đã ngừng lại. Trong Nó không còn chút ý niệm nào về không gian, thời gian kể từ buổi sáng hôm đó.

Mọi thứ xảy ra quá nhanh, nhanh đến nỗi làm cho Nó không kịp cảm nhận được chuyện gì đang diễn ra. Từ hôm đó đến giờ, trong đầu Nó lúc nào cũng văng vẳng một câu hỏi " tại sao?". Nó đi tìm mọi lý do nhưng cũng không thể trả lời cho câu hỏi của mình. Nó ép bản thân tin rằng đấy chỉ là một sự nhầm lần, rằng chuyện đó là của người có cái tên giống Nó. Nó tự huyễn hoặc mình rằng không bao giờ chuyện đó có thể xảy ra với Nó... Còn nhiều, rất nhiều lý do Nó tự bào chữa cho mình.

Nhưng sự thật vẫn là sự thật. Dù cho Nó có cố tình không chấp nhận, thì cái sự thật hiển nhiên đó vẫn đang đeo bám Nó ngày qua ngày. Nó bàng hoàng, đau đớn và xót xa cho cái số phận của mình. Bởi Nó sinh ra trên đời này đã là một sai lầm, tồn tại đến giờ phút này lại càng sai lầm hơn nữa. Cái suy nghĩ ước gì mình chưa từng được sinh ra lại quay về trong tâm trí của Nó. Nó mất phương hướng. Nó cứ quay cuồng mãi với sự đắn đo, chấp nhận hay từ bỏ. Nếu chấp nhận, Nó sẽ phải rất dũng cảm, phải có đủ bản lĩnh để đối mặt với nỗi đau về thể xác và tâm hồn. Còn nếu từ bỏ, mọi chuyện hết sức đơn giản, nhẹ nhàng nhưng Nó sẽ bị mang tiếng là kẻ hèn nhát, Nó sẽ làm cho trái tim của những người yêu thương Nó đau đớn. Nó sẽ làm cho Chị, người mà Nó kính trọng và yêu quý thất vọng. Đó là điều Nó không hề muốn. Gọi điện cho Chị, Nó khóc. Nó là đứa rất bản lĩnh, dù gặp phải chuyện gì cũng chưa bao giờ để lộ cảm xúc ra ngoài. Nhưng với chị dường như Nó không che dấu gì cả. Nó khóc như một đứa trẻ. Khóc với nỗi ấm ức đè chặt trong lòng. Chỉ có Chị mới có thể hiểu được tâm trạng của Nó mà chính bản thân Nó cũng chẳng hiểu nổi. Chỉ có Chị mới có thể kéo Nó lên khỏi bờ vực mà Nó đang tìm cách lao xuống.

Hai tuần điều trị thử nghiệm, Nó tưởng đâu mình đã chết. Những cơn đau về thể xác hành hạ Nó. Nó gắng chịu đau, cố quên đi cái cảm giác nhức nhối xâm chiếm Nó từng giờ từng phút. Bác sĩ hỏi Nó có đau lắm không, Nó chỉ cười nhăn nhó. Tác dụng phụ của thuốc còn khiến Nó mơ màng như bị mộng du, nằm trong bệnh viện mà Nó cứ ngỡ mình đang ở tận đâu đâu. Nó cố ngủ. Trong giấc ngủ vội vã, Nó thấy đôi chân mình chênh vênh , đứng ở một nơi thật tối, thật đáng sợ. Có hàng ngàn khuôn mặt gớm giếc, kỳ lạ đang nhìn Nó, cái nhìn như muốn hỏi Nó là ai, tới đây làm gì. Tỉnh dậy rồi mà Nó còn cảm thấy những khuôn mặt đó đang hiện hữu quanh đây, nhìn xoáy vào ruột gan Nó.

Nằm trong viện, nó chứng kiến nhiều mảnh đời còn bất hạnh hơn mình. Chứng kiến lằn ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Bên khu B, cái Nga vừa mới qua đời. Hồi sáng Nó còn mang sang tặng cái Nga một con gấu bông, vậy mà chiều nay, chị y tá mang con gấu về trả lại cho Nó. Nó bàng hoàng và tự giận mình đã không kịp nói lời tạm biệt với người bạn đặc biệt đó.

Cảm xúc lẫn lộn, Nó bỗng chốc thấy sợ, sợ màn đêm, sợ cái chết sẽ ập xuống đầu Nó bất kỳ lúc nào. Sợ những bóng ma vây quanh Nó khi đêm xuống, sợ sự cô đơn đang xâm chiếm trái tim bé nhỏ. Trong đời Nó, Nó chưa từng trải qua cảm giác như thế này bao giờ. Cảm giác như bị bỏ rơi, bị bỏ lại chốn này một mình. Tủi thân, Nó muốn khóc nhưng không thể khóc, nước mắt cứ nghẹn lại trong cổ họng. Nó sợ lắm. Nỗi sợ hãi đó như một động lực mãnh liệt, đẩy Nó ra khỏi bóng tối u uất, xua tan những ý nghĩ vẩn vơ trong tâm trí Nó. Nó bước ra ánh sáng, ngẳng mặt nhìn cuộc đời và môi nở nụ cười ngạo nghễ.

Vậy là giờ Nó đã biết mình phải làm gì. Nó sẽ chấp nhận sự thật. Nó sẽ đối diện với chính bản thân mình. Nó sẽ tìm cách để có thể thoát ra khỏi cái định mệnh của mình. Nó sẽ đương đầu với những gì đang chuẩn bị xảy đến. Bởi Nó cũng đã nhận thấy mình không hề đơn độc. Bên cạnh Nó còn có Chị, có tình yêu thương của Chị dành cho, có sự quan tâm của nhiều người bạn mới. Sự quan tâm chân thành mà Nó chưa bao giờ được nhận trong đời mình. Niềm hy vọng dù nhỏ nhoi đang len lỏi vào suy nghĩ của Nó. Không phải định mệnh tạo ra Nó, mà chính Nó sẽ tạo ra định mệnh cho mình. Thay đổi tư duy tích cực hơn, Nó sẽ làm được điều đó.

Nó chợt nhớ những ý tưởng về tư duy tích cực trên trang web quen thuộc đã trở thành món ăn tinh thần hàng ngày đã dần giúp nó thay đổi tư duy từ tiêu cực bi quan đã theo hướng tích cực và lạc quan hơn. Cái giây phút tình cờ khi nó gõ vào phần tìm kiếm của google: Hạnh Phúc là gì? Những ai có thể hưởng được đặc ân ấy? Thế rồi tiêu đề bài viết: " Để hạnh phúc: buông xả và tha thứ " hiện ra giữa bao nhiêu tiêu đề khác. Định mệnh dun dủi cho nó click vào cái link ấy để rồi nó đến với ngôi nhà của yêu thương của hi vọng như những mầm xanh. Và những thay đổi đã xảy ra từ trong sâu thẳm tâm hồn nó.

Nếu không có sự thay đổi kì diệu ấy, nó đã chọn cách giải quyết cuộc đời, chấm dứt nỗi đau, vĩnh biệt bóng ma của quá khứ và nỗi sợ hãi theo cách ấy: dại dột và hèn nhát.

Đâu đó trong đầu nó vọng lên một câu nói về đau khổ đọc được khiến nó suy nghĩ :

"Đau khổ là một phần của đời sống..... Rõ ràng là chúng ta không thể tránh đau khổ hơn là tránh ăn uống ngủ nghỉ. Chúng ta chỉ có thể học cách xử lý với đau khổ thế nào khi chúng đến mà thôi. Càng trải nghiệm đau khổ, chúng ta càng trưởng thành ra, càng già dặn ra, càng khôn ngoan ra." ( Trần Đình Hoành)

Và nó đã bắt đầu nhận rõ hình bóng mình trong một bài viết khác, Những Ngọn Nến Cho Đời:

"Tuy nhiên khi chúng ta đã trưởng thành, dù chỉ mới vài bước trong tư duy tích cực, chúng ta bắt đầu cảm nhận được rất rõ ràng quyền lực của tư duy tích cực trong việc chuyển hóa đời mình. Và đời của những người khác." (Trần Đình Hoành)

Ánh mặt trời đang lấp ló những tia nắng rực rỡ đầu tiên, báo hiệu một ngày ấm áp sau những đêm lạnh giá. Đâu đó ngoài kia có tiếng chim hót líu lo đón chào ngày mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro