Chap 16 SS2: Trở về mạch truyện chính

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[Thông báo, Hệ thống bị lỗi]

[Thông báo, Hệ thống bị lỗi]

[Thông báo, Hệ thống bị lỗi]

[Bạn không thể liên lạc được nữa]

-Khốn kiếp!! Tại sao cơ chứ!? Chuyện khỉ m* gì đang diễn ra vậy!?

-Nhân loại, ta có cảm giác ngươi không thể chần chừ nữa rồi, mọi chuyện đang xảy ra với tốc độ quá nhanh!!


Tôi tức giận đập mạnh tay xuống đất, một vùng đá quanh đó lún sâu và biến thành cát bụi

[Người cầm viết đã bị thay thế]

[Cốt truyện đang trở về nơi bắt đầu]

-Này này!!! Cái quái gì thế!??

Một cánh cổng màu đen lam mở ra như từ bên hư vô, khiến cho tôi và Mina đều đề cao cảnh giác trước câu chuyện diễn ra quá mức phi lí này


Khuôn mặt tái nhợt của tôi đã làm Khổng Rí bị sốc.

-Sao thế? Nàng không khỏe à?

-Phía... phía bên kia.

Khổng Rí nhìn theo hướng tay tôi chỉ về cánh cổng màu xanh khổng lồ. Cô ấy đang chỉ vào mặt của nó. Không thấy gì khác biệt, tôi cũng khẽ khẽ nghiêng đầu.

"?"

Với giọng run rẩy, Khổng Rí bám chặt lấy tay tôi

-Nó, nó đang hút tất cả mọi thứ vào!?



Dù tôi có sốc trước cảnh tượng này đi chăng nữa, tôi vẫn quyết định giữ cô ấy lại

Cánh tay của tôi có vẻ không mấy tác dụng. Khổng Rí vẫn cắm mặt xuống đất, ôm lấy tay tôi và run rẩy

Một cảm giác đáng sợ tràn qua tâm trí, phải nói là cả đời tôi chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, chưa bao giờ



Tiếng lách tách từ các ngọn đuốc bỗng im bặt, mọi thứ lại yên bình như xưa, nhưng cánh cổng màu xanh lam vẫn còn đó

- -

"Đầu tiên, hãy thứ tấn công vào nó"

[Hệ thống Lỗi không còn hoạt động]

-Mina, cho ta mượn chút..

-Cẩn thận đấy, có một loại năng lượng kỳ quái đang phát ra từ đó

Và ở ngay khoảnh khắc lúc đấy

~Creak~

Am thanh đột ngột vang lên khiến cả tôi và Khổng Rí giật bắn mình.

"Chuyện gì đang xảy ra thế."



Người đầu tiên nhận ra là Mina. Đang tập trung lắng nghe theo dõi động tĩnh, nên cô là người đầu tiên nhận ra có gì đó đang xảy ra.

-Nhân loại!!!! Cánh cổng! Cánh cổng đang đóng lại!

Theo lời Mina,  tôi quay phắt đầu về phía cánh cổng, tay nhanh hơn cả não kéo thẳng cả Khổng Rí vô



Người Thuyền trưởng đầu tiên chọn "Có" khi lao thẳng vào nguy hiểm-  tôi và chính tôi cất tiếng chửi thề nguyền rủa chính cuộc đời của mình

Tỏ ra bức xúc với tên cầm viết đó xong xuôi, tôi nhắm mắt ôm Khổng Rí vào chặt bản thân, cố gắng không để cho cô ấy rơi đi mất

Đột nhiên.

Mắt Mina mở to,não bộ cô hoạt động hết công suất

-Nhân loại!! Coi chừng!!

~Crunch~

Một âm thanh rùng rợn của "cái gì đó" va vào cơ thể tôi, cơn đau buốt bắt đầu trỗi dậy

Cùng với âm thanh đó, một cánh tay của tôi bắt đầu lìa ra khỏi cơ thể

~~Crack~~

KongMinh đã bắt đầu la hét trong sợ hãi, thông qua ánh mắt có thể biết cô ấy đã kịp nhận ra chuyện gì xảy ra



-Tướng công!!!!Tay...tay chàng!!!

-Cái quái!!?

Lúc này, tôi bỗng nhiên nhớ lại những lời tên cầm viết kia vừa nói lúc trước

-Ngươi sẽ không thể làm gì được đâu Ka ạ

"Ha, dăm ba cái trò vặt"


Tôi nhanh chóng dùng thêm Power của Mina, hiện tại hệ thống Lỗi của tôi không hoạt động nên thứ mà tôi có thể dùng để bảo vệ mình chỉ có năng lực của Luật Giả Thời Gian này

Và ngay sau đó chợt nhận ra KongMinh đang nhìn lại mình với khuôn mặt kinh ngạc và ngơ ngác

"A..."

Tôi lúc này đã nhận ra rằng, mọi thứ chỉ vừa mới bắt đầu.

- -



Đôi mắt của Luxion đã tỏa ra ánh sáng màu đỏ.

Bản năng của một Valkyria kinh nghiệm hay sao? Không, đó là bản năng sinh tồn của một sinh vật sống. "Cái gì đó" đang đến. "Cái gì đó" mà không thể cản được.

Himeko quay người lại và hét to.

-NẰM XUỐNG!l

Ngay khi cô vừa mở miệng, một thanh kiếm đỏ thẫm phát ra những tia sáng màu vàng lao tới ngay chỗ họ đang đứng

Raven ôm chầm lấy  và kéo cô bé xuống đất, nhanh chóng dùng tấm thân của cô che chắn lại

~BEAM~

Tia sáng đó phóng qua chỗ Himeko vừa đứng.

Một phần mười giây.

Không, một phần trăm giây.

Nếu như hành động chậm hơn một khắc nào nữa thì...



"Uwaaaaah!"

"Aahhhhhhhhhhhh!"

Tiếng thét thất thanh  phát ra từ những Tử sĩ cấp cao vô tình bị thứ ánh sáng đó quét trúng. Bởi những ai bị quét trúng đã tan thành bụi ngây lập tức, chỉ để lại một đống tro. Tiếng thét ấy đến từ các đứa trẻ may mắn sống sót sau cú tấn công.

-Cái quái gì thế này!

-Waaaaaah!

-Sao có thể....



Lũ trẻ đều bị sốc trước những cảnh tượng này

Trong các số Valkyria, Kiana và Mei lại còn càng bất ngờ hơn nữa

Từ trước tới nay họ chưa từng chứng kiến đòn tấn công nào như thế.

-Chị né nó ngay khi nghe tiếng cô Himeko

-Nếu vừa nãy cô ấykhông la lên thì...

Mọi người nhìn về Himeko và nuốt nước bọt. ân nhân cứu mạng của họ. Họ hiểu rằng nếu không nhờ cô ấy, họ sẽ nằm trong nhóm Tử Sĩ xấu số kia.

"..."

Với cơ thể bò sát mặt đất, Raven quay đầu lại nhìn thứ tạo tác đang bay lơ lửng trên không trung kia. Mắt nó vẫn đỏ rực nhưng lại không tiếp tục tấn công.

"Nó... nó tấn công xong chưa"

Raven lại cúi đầu xuống đất, đứa trẻ đứng bên cạnh cô, run rẩy trong sợ hãi.



Dù là một Sát thủ bậc A , đây là lý do vì sao cô ấy chỉ tham gia những cuộc đột kích cơ bản dưới trướng Rắn, chứ không tiến vào những cuộc đột kích khó hơn vào các Trụ sở của Schibikal

Hơi thở của cô ấy ngày càng trở nên loạn xạ.Raven không thể để mặc như thế này. Nghĩ rằng mình phải làm gì đó để giúp em ấy, Raven định đứng dậy. Tuy nhiên, một bàn tay mạnh mẽ đã ghìm cô xuống.

-Đừng đứng lên

Đó là FuHua, cô nàng lớp trưởng kính cận

Dù ngạc nhiên, Raven vẫn quyết định làm theo lời cô ấy.

FuHua hét với những người khác, chất giọng vang thấu cả trời xanh

-Mọi người nằm yên. Đừng rời khỏi vị trí!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro