hibinh q2c20-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tư Khắc" Một thanh âm tràn đầy sự phẫn nỗ vang lên. Đám gia nhân và binh lính trong phủ Tùng Hạ giật mình tỉnh dậy.

"Tư Khắc" Thanh âm đó lại vang lên. Nghe sao giống tiếng sói tru, tiếng ma quỷ quá. Mấy đứa nha đầu sợ hãi ôm lấy nhau run cầm cập. Những khi khó ngủ, chúng thường kể cho nhau nghe những truyện ma quỷ. Truyện về con ma cổ dài, về con ma không đầu, về bà chúa tuyết. Chẳng lẽ đêm nay, ma quỷ đến bắt chúng đi.

"Đám thị vệ đáng chết. Sao lại để cho tên điên nào gào thét giữa đêm như vậy." Gã quản gia to béo vừa đi vừa chửi. "Kỳ này ta cho tụi bay về vườn hết."

"Dậy, dậy" Gã đập tay lên cửa phòng mấy tên lính. "Mau ra gô cổ cái tên điên ngoài kia cho ta."

Đám binh lính trong phủ cũng bị tiếng hét man rợ đánh thức. Còn đang hoang mang chưa hiểu chuyện gì, nay nghe thấy quản gia nói vậy liền lục tục kéo nhau ra khỏi phòng.

"Tướng quân mà thức dậy thì chúng bay chết với ngài" Gã quản gia liên tục đe dọa.

"Quản gia đại nhân, tướng quân ôm mỹ nữ vào phòng, đã hơn một ngày chưa thấy đi ra, không hiểu tướng quân uông thuốc gì mà khỏe thế" Một tên lính tủm tỉm nói, ánh mắt đầy dâm dật.

"Hắc, ta cũng không biết. Lần đầu ta thấy tướng quân hành sự lâu như vậy." Gã quản gia hắc hắc nói.

"Tư Khắc" Thanh âm man rợ đó lại cất lên, tiếng kêu vô cùng thê lương.

"Tên mất dạy, tên đầu heo, lão tử mà tóm được ngươi thì phải cắt cái lưỡi của ngươi đầu tiên. Tên quản gia và hơn chục tên lính chẳng mấy chốc đã kéo nhau ra đến cửa phủ.

Trong ánh lửa lập lòe, ở cửa sừng sững một nam nhân to lớn. Bóng hình gã đen thui, trên tay cầm một thanh đao kỳ dị, ánh mắt đỏ lòm như quỷ.

"Tách, tách" Từng giọt nước từ thanh đao nhỏ xuống nền đá vốn đã đầy nước.

Sau lưng hắn, còn xuất hiện vài người nữa. Những người này dáng hình mảnh mai, đôi vai bé nhỏ, tựa hồ như nữ nhân. Chỉ có điều, ánh mắt của họ cũng dày đặc sát khí, không kém gì tên nam nhân to lớn kia.

Gã quản gia há hốc mồm. Hắn muốn kêu mà không kêu nổi. Muốn chạy mà không thể nhấc nổi chân. Mắt hắn mở to, không tin vào những gì trước mắt.

Trước mặt hắn, ngay trước cửa phủ, la liệt những xác chết. Kẻ không cụt đầu thì cũng mất tứ chi, không bị chặt làm đôi thì cũng bị xẻ dọc. Nội tạng phơi bày, huyết chảy thành suối. Mùi tanh của máu bốc lên, xộc thẳng vào mũi hắn.

Vài tên thị vệ đã quen cảnh chém giết, bất giác phải nhớ nên làm việc gì. Chúng quay đầu chạy đến bên thanh la, đập gõ liên hồi.

"Sát" Một thanh âm lạnh lùng cất lên. Gã nam nhân to lớn xông đến. Những nữ nhân sau hắn cũng nhất tề xông lên.

Gã quản gia ngây ngốc đứng nhìn. Gã vẫn đứng nhìn nam nhân to lớn đó. Ánh mắt gã nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ lòm đó.

Gã vẫn ngơ ngác nhìn, đôi mắt của gã không hề chớp. Đôi mắt của gã vẫn mở to, cho đến khi thanh đao xẻ dọc thân hình béo ục ịch của hắn, mặc kệ huyết nhục phun trào, mặc kệ nội tạng rơi đầy trên đất, đôi mắt đó vẫn mở trừng trừng, không hề nhắm lại.

"Tư Khắc" Thanh âm man rợ lại vang lên, lấn át cả tiếng thanh la.

Đám binh lính trong phủ vội vã kéo ra. Đám binh lính trong thành cũng ầm ầm kéo đến phủ tướng quân.

"Sát" Hi Bình hét lên. Đao hắn vung lên không ngừng. Kẻ nào gặp đao của hắn, không nát như tương thì thân thể cũng phân thành hai mảnh.

Huyết nhục văng tứ tung. Cả người Hi Bình rực lên một màu đỏ.

Hắn như một con dã thú điên cuồng chém giết. "Sát, sát ,sát"

Tứ nữ cũng xuống tay hết sức tàn bạo. Tay vung kiếm, tay phách chưởng. Địch nhân không bị đâm thủng tim, bị cắt đứt yết hầu thì lục phủ ngũ tạng cũng bị dập nát. Quần áo các nàng đã chuyển thành màu đỏ. Gương mặt xinh đẹp của các nàng nhuốm đầy máu. Mái tóc trắng xõa của Lạc U Nhi cũng đã đỏ lòm, tựa hồ ác quỷ.

Binh lính xông đến càng đông. Người ngã xuống càng nhiều.

"Hỏa Thôn Tác Tai..." Hỏa Thôn Mộc Bá hét lên. Hỏa Thôn Tác Tai đã bị thanh đao của Hi Bình chặt làm đôi.

Hỏa Thôn Mộc Bá liều chết xông tới, kết cục thân hình của gã bị xẻ từ vai trái tới hông phải, chết mà không thể nhắm mắt.

Hai canh giờ đã trôi qua, mặt trời sắp mọc. Đám lính trong phủ thưa dần. Cuộc chiến bây giờ tập trung ở cửa phủ. Tứ nữ đang chống lại với hơn 5000 quân tinh nhuệ của Tùng Hạ thành. Các nàng đang giữ chặt cổng, tránh bị đẩy vào tình thế bị vây công.

Hi Bình tiến sâu vào trong phủ. Xục tìm từng phòng. Trong phòng có người, bất kể là ai, già trẻ lớn bé, nếu không phải là Tư Khắc thì đều phải chết dưới lưỡi đao oan nghiệt của Hi Bình.

Hắn bây giờ như một con thú dữ, như một ma thần, chỉ đi khắp nơi để giết chóc, để thỏa mãn thú tính của mình.

Hắn cứ đi, cứ đi. Thanh đao của hắn sáng ngời. Thực là một bảo đao. Chém bao nhiêu sinh mạng mà lưỡi đao vẫn không hề bị sứt mẻ, vẫn phản chiếu ánh sáng lạnh người. Thực là đao tốt!

Hi Bình tiến tới một căn phòng tít phía trong. Dường như cuộc chém giết ngoài kia không hề ảnh hương tới nơi này. Mọi thứ vẫn rất yên tĩnh.

Hi Bình đạp cửa bước vào. Thanh đao vung lên.

Trong ánh nến lập lòe, ẩn hiện dưới đất là một nam nhân lõa thể, hắn nằm gục xuống. Còn trên giường, một mỹ nữ xinh đẹp đang nằm, nàng tựa như đang ngủ.

Hi Bình bước đến, vứt thanh đao sang một bên, đá gã nam nhân lõa thể vào một góc, nhẹ nhàng ngồi xuống bên giường.

Mỹ nữ này quả rất xinh đẹp. Hắn đưa bàn tay đầy máu của mình lên vuốt má nàng, dịu dàng tình cảm.

Mỹ nữ khẽ mở mắt. Nhìn thấy một gương mặt nhuốm đầy máu, nàng thét lên kinh hãi.

"Ư..." Tiếng thét của nàng tắt lịm.

...

Ngoài cửa, tứ nữ đang chống đỡ hết sức vất vả. Địch nhân quá đông, tầng tầng lớp lớp, liên tục kéo đến.

Trời đã tờ mờ sáng, tứ nữ dần đuối sức, kiếm các nàng vung lên chỉ đẩy lui được chúng chứ không thể giết địch.

Một tốp lính nữa lại tràn đến. Âu Dương Đình Đình mệt mỏi chống kiếm xuống đất. Lạc U Nhi đã dựa vào tường thở. Mộng Hương và Vưu Túy cũng thở dốc. Thương tích không nhiều nhưng thể lực và nội lực đã suy kiệt. Vưu Túy hét lên một tiếng, tính liều xông lên.

"Vút, vút, vút" Ba chiếc phi tiêu phóng đến.

"Á" 3 tiếng kêu thảm vang lên.

Từ đằng xa, có một tốp người đang đánh đến. Đi đầu là Nguyên Na, Nguyên Nghiêm, Tứ Cẩu và Lạc Hỏa. Theo sau là 100 đới đao thị vệ. Người nào cũng bừng bừng sát khí, chém giết liên miên.

"Hi Bình, chúng ta tới rồi đây" Tứ Cẩu hét lên. Thương trong tay hắn không ngừng phóng tới.

Lạc Hỏa vung kiếm bay vào chém giết. Nguyên Na và Nguyên Nghiêm phát huy thần lực, trường thương trong tay các nàng quật tan nát đám binh lính.

"Mộng Hương, Vưu Túy, Đình Đình, U Nhi, các nàng không sao chứ" Vạn Diệu, Độc Cô Tuyết, Hạnh Tử, Lạc Lộ, Lạc Diệp, Lương Lệ Quỳnh, Bạch Tư phiêu thân đáp xuống. Một thân ảnh nữa cũng đáp xuống bên cạnh, là Liễu Như. Chính nàng vừa phi ra 3 chiếc tiêu đẩy lùi đám lính.

Thấy viện binh, tứ nữ mừng rỡ.

"Chúng ta vẫn bình an." Vưu Túy rạng rỡ nói, gương mặt nàng bừng sáng.

Chúng nữ nhìn nàng đầy trách móc. "Bốn nàng cứ đợi đấy, đi mà không hề rủ chúng ta." Vạn Diệu tị nạnh nói.

Tứ nữ cũng bật cười không biết nói gì tiếp.

Đám binh lính thấy xuất hiện rất nhiều mỹ nữ, rồi các nàng cứ đứng cười nói, chúng bất thần si ngốc, giương mắt ra nhìn.

Hi Bình bất ngờ xuất hiện, trên tay bế một mỹ nữ, ắt hẳn chính là Tư Khắc.

"Sát" Hi Bình phẫn nộ hét lên. Chúng nữ đều vung kiếm xông tới.

Chẳng mấy chốc, Tùng Hạ thành đã biến thành một tử địa. Máu tràn ngập khắp thành, tựa như nước lũ vậy.

1 tháng sau cuộc thảm sát tại Tùng Hạ thành, cục diện Đông Doanh thay đổi mạnh mẽ.

Chỉ trong chưa đầy hai tháng, hai gia tộc lớn ở Đông Doanh: Tùng Hạ gia tộc và Xuyên Đoạn gia tộc đã bị tiêu diệt. Sự trở lại của Sơn Điền gia tộc đầy mạnh mẽ và đáng sợ.

4 gia tộc còn lại: Sơn Khẩu gia tộc, Kiều Bản gia tộc, Tỉnh Thượng gia tộc, Điền Trung gia tộc lập tức liên kết với nhau, ký một hiệp ước hợp tung, tương trợ giúp đỡ nhau chống lại Sơn Điền gia tộc.

Đông Doanh sắp bước vào một cuộc chiến thảm khốc trong lịch sử.

4 gia tộc nói là hợp tung với nhau, nhưng thực chất chỉ có Sơn Khẩu gia tộc là trực tiếp đối đầu với Sơn Điền gia tộc. Kiều Bản gia tộc và Điền Trung gia tộc luôn dè chừng nhau, không thật tâm hợp tung. Tỉnh Thượng gia tộc ở thế tọa sơn quan hổ đấu, chỉ yên lặng theo dõi cuộc chiến.

Sơn Điền gia tộc, tuy đạt được 2 lãnh thổ rộng lớn từ Tùng Hạ gia tộc và Xuyên Đoạn gia tộc nhưng binh lực thật sự thì không có bao nhiêu. Sơn Điền Đông Dương hiểu rằng, những người thật tâm theo hắn chỉ được 2 vạn người, chủ yếu là những binh lính chưa qua rèn luyện.

Còn các tiểu thành chủ quy phục Sơn Điền gia tộc, chúng có những tính toán cho riêng mình. Đối với chúng, lợi ích, tước vị, của cải là trên hết. Chúng chỉ cần cái ngôi vị tiểu thành chủ của chúng được yên ổn, mạng sống của chúng được an toàn thì dù làm gì chúng cũng dám làm. Chỉ cần Sơn Điền gia tộc thất thế là chúng sẽ lập tức phản lại, theo 4 gia tộc kia ngay.

Sơn Điền Đông Dương hiểu rằng, mình đã ở trên thế cưỡi hổ. Nếu dừng lại, ắt hắn sẽ bị hổ cắn chết. Chỉ có thể tiếp tục tấn công. Đó là lối thoát duy nhất.

Sơn Điền Đông Dương cũng có cái lo của riêng hắn. Hắn vốn định xây dựng lực lượng ở Cửu Châu, chờ đợi phản ứng của 5 gia tộc còn lại. Nhưng hành động của Hi Bình đã phá tan mọi tính toán của hắn. Tùng Hạ Bản Mạch bị giết là việc hắn không thể lường được. Không những vậy, tất cả già trẻ lớn bé gái trai trong phủ Tùng Hạ đều bị giết sạch, nếu so với Xuyên Đoạn gia tộc thì còn thảm thương hơn nhiều.

Chính hành động đó của Hi Bình khiến cho Sơn Điền gia tộc chịu ảnh hưởng ít nhiều. Cái gì là nghĩa quân, là thần binh... đều tan biến hết. Trong mắt đám bá tánh ở Tùng Hạ thành, Hi Bình như một ma thần, một quỷ vương trong truyền thuyết. Không thể tin được toàn bộ binh lính trong thành đều bị giết chết. Mấy ngày sau đó, các bậc phụ lão thì ngồi thất thần trước cửa nhà, đám thanh niên thì trốn trong nhà không dám đi đấu, ấu nhi đêm đêm lại khóc ré lên.

Cũng may, Mặc Giả đã nghĩ ra một kế để vãn hồi danh dự cho Sơn Điền gia tộc. Lão tuyên truyền rằng, Tùng Hạ Bản Mạch dám hí lộng tới tiên nữ từ trên trời, dám xúc phạm sự thuần khiết của nàng, khiến thần binh phẫn nộ nên mới diệt tộc hắn. Liền đó, lão yêu cầu chúng thiếp của Hi Bình ăn mặc theo trang phục tiên nữ, yêu cầu họ thường xuyên đi lại trong thành. Đám bá tánh thấy các nàng dung mạo tuyệt trần, dáng dấp thanh quý, lại thấy cách ăn mặc như trong các câu chuyện dân gian hay kể, nên càng tin các nàng là tiên nữ. Từ đó, cái danh ma thần của Hi Bình cũng mất dần.

Nhưng đỡ được nỗi lo này, Sơn Điền Đông Dương lại phải đối đầu với nỗi lo khác. Đất đai của Tùng Hạ gia tộc, nếu không tiếp quản ắt sẽ bị Sơn Khẩu gia tộc chiếm giữ. Sơn Khẩu gia tộc như hổ thêm cánh, thực lực sẽ vô cùng mạnh. Mà nay tiếp quản, thì lực lượng đã mỏng lại bị chia cắt. Sợ sẽ không chịu nổi một đợt tấn công của địch nhân. Các tiểu thành chủ vì khiếp sợ ma thần mà quy phục Sơn Điền gia tộc chứ chúng cũng không thật tâm đi theo. Vì vậy, tuy Sơn Điền gia tộc có tiếng là có nhiều địa thổ nhưng tình thế hiện giờ thập phần nguy hiểm, tựa như một đèn dầu trước gió, chỉ cần gió thổi mạnh là tắt.

Dẫu vậy, Sơn Điền Đông Dương cũng có những sự tương trợ khác. Hơn 10 tướng lĩnh trung thành của Sơn Điền gia tộc, khi hay tin Sơn Điền Đông Dương trở về, đã vượt mọi khó khăn để trở về phục vụ hắn. Họ đều là những người vào sinh ra tử, đều là những võ sĩ cao quý hết mực trung thành.

Từ Liễu Như, Sơn Điền Đông Dương cũng biết một tin vô cùng quan trọng. Lực lượng nhẫn giả họ Liễu không bị tuyệt diệt như mọi người tưởng. Họ đã cải trang ẩn náu ở khắp nơi. Hiện cũng đang lần lượt kéo về dưới trướng Sơn Điền Đông Dương.

Được sự trợ giúp từ các tướng lĩnh trung thành, lại được các nhẫn giả giúp đỡ, Sơn Điền Đông Dương cũng cảm thấy yên tâm phần nào. Với lại, trong tay hắn có một quân cờ siêu mạnh, Hi Bình.

Hắn thật không thể hiểu được Hi Bình tính toán gì. Hắn chỉ biết một điều, kẻ nào chạm vào nữ nhân của hắn thì kẻ đó chết sẽ rất thảm khốc.

Có điều, mấy hôm gần đây, hắn thấy Hi Bình thường có biểu hiện bất thường. Hắn thường thấy Hi Bình đứng trên lầu cao, mắt trông ngóng về phương Tây, thi thoảng lại thở dài. Hắn cảm thấy có chút lo lắng.

Mùa đông cũng đã đến. Mùa đông năm nay rét hơn mọi năm. Có thể tuyết sẽ rơi sớm hơn. Không thể khởi binh trong thời tiết như vậy. Xem ra đây là thời cơ tốt để củng cố lực lượng.

...

Mùa đông đến. Từng cơn gió lạnh lẽo, buốt giá thổi qua khắp con phố ở Đông Kinh. Sau khi chiếm đất đai của Tùng Hạ gia tộc, Sơn Điền Đông Dương liền dẫn mọi người trở về cố đô.

Đông Kinh bây giờ hoang tàn

Một nam nhân đứng trên lầu cao. Hắn mặc bộ y phục mùa thu. Gương mặt lãnh tuấn đầy phong trần. Đôi mắt mơ hồ nhìn về phương trời phía Tây.

"Hi Bình" Một mỹ nữ bước tới. Nàng tiến tới sau lưng hắn, nhẹ nhàng choàng lên người hắn một chiếc áo làm bằng lông thú.

"Mộng Hương" Hi Bình quay đầu lại, bàn tay hắn nắm lấy ngọc thủ của nàng. Ngón tay khẽ vuốt ve ngọc thủ của nàng.

Mộng Hương tựa đầu lên vai hắn, cất giọng đầy quan tâm hỏi:"Chàng có tâm sự sao? Từ sau khi cứu được Tư Khắc, thiếp thấy ngày nào chàng cũng có bộ dạng như vậy."

Hi Bình lặng yên không nói gì. Ánh mắt đầy đăm chiêu.

"Chàng... buồn vì Tư Khắc bị khi phụ?" Mộng Hương ngước mắt nhìn Hi Bình, e dè hỏi. Từ sau khi chuyện đấy xảy ra, các nàng tuyệt không dám hỏi Tư Khắc khi ở Tùng Hạ phủ đã xảy ra sự tình gì. Tuy nhiên, với một người có võ công kém như Tư Khắc, các nàng cũng lờ mờ hiểu chuyện gì đã xảy ra.

Hi Bình ngạc nhiên nhìn Mộng Hương rồi bật cười 3 tiếng. Tâm trạng hắn trở nên vui vẻ hơn rất nhiều. Nghĩ tới chuyện này khiến hắn thấy vô cùng sảng khoái.

"Các nàng nghĩ Tư Khắc dễ bị khi phụ lắm sao? Ta tuyệt không tin Tư Khắc có thể bị kẻ khác vũ nhục." Hi Bình cười nói. Hắn dần nhớ lại chuyện xảy ra hôm đó...

Hôm đó, khi Hi Bình bước vào căn phòng cuối cùng, hắn phát hiện một nam nhân xích lõa đang nằm gục dưới đất. Còn mỹ nữ nằm trên giường, đích thị là Tư Khắc. Có điều, trang phục của nàng rất chỉnh tề. Chính điều đó đã khiến Hi Bình không xẻ tên nam nhân kia ra làm đôi. Hi Bình chỉ đá hắn sang một bên cho đỡ ngứa mắt.

Hi Bình nhẹ nhàng ngồi xuống giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt mỹ miều của nàng. Tâm tư ẩn chứa nhiều cảm xúc.

Tư Khắc mơ màng tỉnh dậy. Nàng khẽ mở mắt, giật mình vì thấy một nam nhân máu me đầy người, gương mặt tựa hồ ác quỷ đang khi phụ nàng. Phản ứng đầu tiên của nàng là hét lên. Có điều, Hi Bình đã áp chặt môi lên môi nàng, khiến tiếng kêu tắc nghẹn trong cổ họng.

Hi Bình nhanh chóng trao cho nàng một nụ hôn nồng nhiệt.

Tư Khắc cảm thấy một tư vị kỳ lạ, có gì đó quen thuộc mà cũng có gì đó khác lạ. Nàng hoảng hốt chống cự. Xuyên Bối Châm liên tục đâm vào các huyệt đạo của hắn. Chỉ có điều, nàng không đâm trúng bất cứ huyệt đạo nào. Xuyên Bối Châm không đâm trúng huyệt đạo, tức khắc mềm nhũn mà rơi ra ngoài.

Tư Khắc vừa mừng vừa sợ. Nàng mừng vì nghĩ nam nhân này có thể là người đó. Nàng sợ vì nếu nam nhân này không phải là người đó, nàng tất sẽ rất thảm.

Tư Khắc cố dùng ngọc thủ đẩy gương mặt của hắn ra.

Hi Bình nuối tiếc, cố thưởng thức thêm chút tư vị từ chiếc miệng thơm tho của nàng, ngẩng mặt nhìn nàng, nở nụ cười đầy gian tà, ánh mắt đầy vô lại nhìn nàng.

"Hi Bình" Tư Khắc bật khóc. Cái điệu cười đó, cái ánh mắt đó, nàng sao có thể quên.

"Tư Khắc ngoan, đừng khóc, là ta đây." Hi Bình có chút bối rồi. Dâm tà cũng lập tức bị dập tắt. Hắn chợt nhớ tứ nữ của hắn đang khổ chiến ngoài kia. "Mau trở về thôi" Hi Bình bế Tư Khắc vào lòng, rảo bước ra ngoài cửa phủ. Mắt hắn khẽ liếc nhìn gã nam nhân xích lõa. Hắn đang bày ra một bộ dạng rất khó coi. Cái tiểu trùng của hắn khiến Hi Bình suýt bật cười.

"Tư Khắc, kẻ kia chết chắc rất thảm." Hi Bình hắc hắc nói.

Tư Khắc xấu hổ không dám nhìn Hi Bình. Nàng giấu dung mạo mỹ miều vào ngực Hi Bình, khẽ thốt vài tiếng đánh trống lảng:" Người chàng tanh quá."

Hi Bình bật cười hắc hắc bước đi.

...

Hi Bình trở lại với thực tại. Hắn ôm hai vai Mộng Hương, dịu dàng nói:

"Mộng Hương, nàng nên biết, ta luôn tin tưởng tuyệt đối vào nữ nhân của mình." Hi Bình ngừng một chút, trên mặt xuất hiện chút tiếu ý. "Nàng hãy gọi các nàng khác đến đây, chuyện này... có thể sẽ làm xấu thanh danh đại tình thánh ta... nhưng ta nghĩ cần phải nói cho các nàng biết."

...

"Các nàng, hôm nay ta sẽ nói cho các nàng biết một số chuyện." Hi Bình nhìn khắp lượt chúng nữ, ánh mắt dừng lại ở Tư Khắc, ngập ngừng vài giây rồi nói tiếp. "Ta biết Tư Khắc đã bị bắt vào phủ của Tùng Hạ Bản Mạch hơn một ngày. Ta không hỏi Tư Khắc đã bị đối xử ra sao nhưng ta tin Tư Khắc không hề bị khi phụ."

"Hi Bình..." Tư Khắc ngượng ngùng nói. "Chuyện đã qua rồi, chàng đứng nhắc lại nữa."

"Không" Hi Bình giơ tay lên nói. "Ta phải nói cho các nàng biết, Tư Khắc của ta lợi hại như thế nào."

Hi Bình bắt đầu kể. Chúng nữ chăm chú lắng nghe. Chốc lại nhìn Tư Khắc, ánh mắt biểu hiện sự khâm phục.

"...khi ta bước vào phòng, ta thấy một nam nhân xích lõa đang nằm dưới đất. Tâm ta đại nộ. Ta muốn chặt hắn ra làm hai khúc." Hi Bình nói, giọng điệu cũng ra vẻ phẫn nộ, tay hắn chặt xuống một cái.

Chúng nữ khiếp sợ, lo lắng nhìn Tư Khắc. Mặt Tư Khắc như phủ một lớp mây hồng.

"Sau đó, ta chợt thấy Tư Khắc trên giường. Y phục nàng rất chỉnh tề..."

Chúng nữ thờ phào nhẹ nhõm. Các nàng bỗng thắc mắc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì. Chẳng lẽ tên bại hoại kia thấy Tư Khắc quá xinh đẹp mà... mà không kiềm chế nổi rồi lăn ra bất tỉnh?

"... vì vậy, ta cũng bớt giận đi nhiều. Ta hiểu Tư Khắc tuyệt không phải là người dễ bị khi phụ." Hi Bình có thoáng bối rối. Đến hắn, đại tình thánh sức lực vô bì còn không làm gì được nàng thì cái tên có tiểu trùng bé như gián thế kia làm gì nổi chứ.

"Rồi ta phát hiện ra rằng, tên nam nhân kia đã ngủ say vĩnh viễn rồi, ha ha." Hi Bình bật cười khoái trá. Chúng nữ nhìn Tư Khắc với ánh mắt đầy khâm phục.

"Tư Khắc tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại nha." Thủy Khiết Thu cất lời.

"Thật không thể xem thường a." Âu Dương Đình Đình nói tiếp.

Tiếng oanh oanh vang lên, không ngớt khen ngợi Tư Khắc.

Tư Khắc chỉ xấu hổ không dám nói gì, chốc lại liếc mắt lườm Hi Bình một cái. "Sao lại đẩy thiếp vào tình cảnh xấu hổ này chứ."

Hi Bình bị Tư Khắc lườm, thầm kêu không ổn. Hắn cũng định không kể nữa, không ngờ chúng nữ mấy nàng đã ỉ ôi đòi hắn kể tiếp. Hi Bình sao chịu được những lời nũng nịu đầy mật ngọt đó. Hắn liền bỏ qua sát khí của Tư Khắc sang một bên, trấn tâm kể tiếp:

"A, Tư Khắc thật ra rất lợi hại. Đến ta còn không làm gì được nàng ấy. Các nàng biết chứ, cái lần ở Trung Nhân đài ấy, khi Tư Khắc giận dỗi bỏ về phòng. Như Băng bảo ta hãy đi thâu tập nàng ấy. Mà ta lại rất nghe lời nữ nhân của mình, hắc hắc."

Tư Khắc trừng trừng nhìn Hi Bình. Ánh mắt đầy oán giận.

"Lúc đó, ta liền tiến lên phòng Tư Khắc, định thâu tập nàng, không ngờ lại..." Hi Bình bỗng im bặt. Ánh mắt Tư Khắc đầy đáng sợ. "A... không ngờ Tư Khắc có một bảo bối khiến ta không thể làm gì được nàng ấy." Hi Bình vội chữa lời.

"Tư Khắc, nàng hãy cho các nàng ấy thấy bảo bối của nàng đi." Hi Bình vô sỉ nói.

"A" Tư Khắc bất ngờ. Nàng bị chúng nữ dùng mục quang soi xét, liền thấy bối rối.

Lập tức các tiếng oanh oanh cất lên, chúng nữ ỉ ôi đòi xem pháp bảo của Tư Khắc, khiến Tư Khắc càng thêm rối loạn, không biết nên bực hay nên mừng.

Hi Bình nhân cơ hội len lén chuồn ra khỏi phòng, bỏ lại Tư Khắc bị chúng nữ bao vây.

"A, suýt nữa thì..." Hi Bình thở phào nhẹ nhõm, người rẽ vào một góc ngoặt.

"Á" Một thanh âm nử tử vang lên. Hi Bình định thần nhìn lại. Người nằm dưới đất là Liễu Như.

Hi Bình vội đưa tay đỡ nàng dậy. Tâm tư hắn hiện giờ rất thoải mái, tinh thần liệp diễm dâng cao, hắn lên dùng tà nhãn không ngừng đánh giá Liễu Như.

Liễu Như gương mặt khả ái, lại toát lên sự từng trải khiến hắn cảm thấy chút thú vị. Nàng lại luôn mặc một bộ hắc y bó sát, khiến cho từng được cong nổi bật lên. Song phong căng tròn, kiều đồn đầy đặn, chắc chắn rất đàn hồi. Hi Bình hắc hắc nghĩ. Chỉ tiếc là, nàng không biết tiếng Trung Nguyên. Nếu nàng giống Hạnh Tử, hắn chắc chắn sẽ thâu tập nàng. Ánh mắt Hi Bình có chút nuối tiếc.

Liễu Như được Hi Bình kéo dậy, tâm tư có chút bối rối. Nàng vốn là nhẫn giả, giao đấu cũng đã nhiều. Va chạm với nam nhân cũng đã từng biết, chỉ là cảm giác hiện tại khiến nàng thấy bối rối. Gương mặt nàng thoáng hồng lên. Nàng khẽ cúi đầu thay cho lời cảm ơn, rồi lách qua người Hi Bình bước đi.

Một mùi thơm thoang thoảng xâm chiếm tâm trí Hi Bình. "Mỗi nữ nhân có một tư vị khác nhau, câu này xem ra không sai chút nào." Hi Bình thầm nghĩ. Trong đầu hắn nảy sinh ý nghĩ đen tối.

"Á" Liễu Như la lên. Nàng đã bị Hi Bình ôm vào lòng. Song phong của nàng bị ép chặt vào ngực hắn. Nàng cảm thấy lưng ong của mình đang bị ma trảo của hắn vuốt ve.

"Nếu nàng biết tiếng Trung Nguyên, ta nhất định sẽ thâu tập nàng, thật là tiếc." Hi Bình vô sỉ nghĩ. Hắn đã chiếm tiện nghi của nàng, lại còn ra vẻ...

"Vô sỉ" Liễu Như thốt lên.

Hi Bình tròn mắt nhìn Liễu Như. "Nàng biết tiếng Trung Nguyên?" Hi Bình nói, giọng điệu có chút vui mừng.

Liễu Như giật mình. Nàng vì nhất thời hồ đồ mà để lộ ra bí mật. Nàng cũng không giấu diễm nữa, vùng vẫy nói:" Mau thả ta ra."

Hi Bình được thể càng ôm nàng chặt hơn. Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến một việc là thâu tập nữ nhân trong lòng. "Nói cho ta vì sao nàng lại che dấu việc nàng biết tiếng Trung Nguyên."

Liễu Như giãy dụa hồi lâu, không thể thoát ra được, bực tức nói:" Ai bảo ngươi ta không biết tiếng Trung Nguyên chứ. Nhẫn giả chúng ta được đào tạo rất cẩn thận, ngôn ngữ cũng phải học rất nhiều. Tiếng Trung Nguyên, Cao Ly... chúng ta đều phải học hết." Nàng nói liền một hồi như muốn dùng lời nói che giấu tâm tư tình cảm của mình.

Tâm nàng rất xao động. Nếu nói nàng không có cảm xúc gì với Hi Bình thì đó là điều bịa đặt xấu xa nhất. Chỉ có điều, tâm trí nàng đang dồn toàn sức để trợ giúp cho Sơn Điền gia tộc, nên nàng đã đè nén tình cảm của mình đi. Nàng cũng không hi vọng hão huyền mình có thể chen vào giữa đám mỹ nữ xinh đẹp của Hi Bình. Dù biết họ rất tốt, dù biết Hi Bình đối xử với nữ nhân rất công bằng, dù biết Hi Bình rất yêu thương nữ nhân của hắn, nhưng khi nghĩ đến việc chia sẻ nam nhân với ngươi khác, miệng nàng bỗng thấy chua chua.

"Mau thả ta ra" Liễu Như ủy khuất nói. Nàng đã hoàn toàn vô lực, không thể thoát khỏi vòng tay của Hi Bình.

Hi Bình dùng hai ngón tay nâng cằm nàng lên, nhìn chăm chú vào mắt nàng.

"Ư" Tiếng kêu của Liễu Như tắt nghẹn. Chiếc miệng thơm tho của nàng đã bị Hi Bình xâm chiếm. Một cảm giác kỳ quái xâm chiêm nàng. Toàn thân nàng nhũn ra.

Hồi lâu sau, Hi Bình mới thôi tiến công nàng. Hắn vô sỉ nói:" Nàng sẽ là nữ nhân của ta." Dứt lời, hắn bế thốc nàng tiến vào một căn phòng bên cạnh.

Liễu Như chấn kinh. "Ta, ta..." Nàng lắp bắp nói.

"Nàng không muốn?" Hi Bình bỗng dừng lại nói. Song thủ cũng nới lỏng ra.

Liễu Như suýt té ngã. Hai tay nàng vội ôm lấy cổ Hi Bình, toàn thân mềm nhũn dựa vào người hắn.

"Nếu nàng không nguyện ý, ta không ép." Hi Bình hờ hững nói.

Một tư vị cay đắng dâng lên trong miệng nàng. Nàng ngước mắt nhìn nam nhân lãnh tuấn. Nàng có yêu nam nhân này hay không, tự nàng biết rõ.

Ngọc thủ của nàng khẽ kéo đầu hắn xuống, trao cho hắn một nụ hôn tự nguyện.

Hi Bình liền bế nàng lên, bắt đầu biến Liễu Như thành nữ nhân của hắn

Hi Bình tỉnh dậy. Liễu Như vẫn nằm gọn trong lòng hắn. Hi Bình cũng chẳng buồn rút dương căn của hắn ra. Để thế nó mới ấm! Hắn đăm chiêu suy nghĩ, tả thủ vắt tay lên trán, hữu thủ vô thức vuốt ve tấm lưng của Liễu Nhu.

Đã nhiều ngày nay, Hi Bình vẫn luôn suy nghĩ về việc này. "Trở về hay ở lại?" Câu hỏi đó lởn vởn trong tâm trí hắn. "Trở về thì có lỗi với Hạnh Tử, mà ở lại, liệu có xảy ra chuyện với nữ nhân của hắn không?" Hi Bình không muốn nữ nhân của hắn thương tổn. Việc này, quả thực rất khó quyết định.

Liễu Như khẽ cựa quậy. Những xúc cảm từ ma trảo của Hi Bình khiến nàng thức giấc.

"A" Liễu Như khẽ kêu lên. Nàng nhăn nhó nói:" Chàng là loại người gì vậy. Sao cái đó vẫn mãi như thế." Nàng vừa bị phá thân, dương căn của Hi Bình vẫn cứ hùng dũng ngự trong tiên động của nàng, làm sao nàng chịu nổi.

Hi Bình mỉm cười, tiểu huynh đệ của hắn trở nên mềm nhũn nhưng vẫn tuyệt không rời khỏi nơi ấm áp đó.

"Hi Bình, chàng có tâm sự gì à?" Liễu Như dịu dàng nói.

"A? Nàng đọc được ý nghĩ của ta à?" Hi Bình trợn mắt hỏi ngược lại.

Ngọc thủ của Liễu Như khẽ cấu nhẹ vào ngực hắn. "Mấy hôm gần đây, ngày nào chàng cũng đứng trên lầu cao mà tư lự, ai mà chả hiểu chàng có tâm sự. Mọi người đều rất lo lắng."

Hi Bình thở dài một cái. Hồi lâu sau mới nói:

"Liễu Như, nàng sẽ theo ta về Trung Nguyên chứ?"

"Liễu Như mãi theo chàng." Liễu Như trả lời, thanh âm đầy ôn nhu. "Không theo chàng thì theo ai, ngốc tử" Liễu Như mỉm cười nghĩ thầm.

Mắt Hi Bình sáng lên.

"Vậy, vài hôm nữa chúng ta sẽ về Trung Nguyên." Hi Bình thản nhiên nói.

Liễu Như giật mình, ngẩng mắt lên nhìn hắn.

"Nàng sao vậy?" Hi Bình có ý không vui, nói.

"Hi Bình, sao chàng lại muốn trở về Trung Nguyên vào lúc này? Thế cục hiện giờ rất phức tạp. Sơn Điền gia tộc rất cần chàng vào lúc này." Liễu Như liên tục hỏi, giọng điệu đầy lo lắng và sợ hãi, ánh mắt khẩn thiết tựa như cầu xin Hi Bình ở lại.

"Ta không muốn có chuyện xảy ra với nữ nhân của ta nữa." Hi Bình quay mặt đi, tránh ánh mắt của Liễu Như, hờ hững nói.

"Nhưng..."

"Không nhưng gì cả." Hi Bình đột nhiên nhìn quay lại nhìn thẳng vào mắt Liễu Như. "Nếu nữ nhân của ta có chuyện, ta sẽ không sống nổi." Ánh mắt Hi Bình biểu lộ tình cảm vô cùng sâu nặng. Những lời nói đó là thật lòng, ánh mắt đó không có chút dối trá. Liễu Như hoàn toàn tin Hi Bình nói thật.

"Nếu vậy..." Liễu Như buồn bã nói. "Chàng hãy trở về đi." Ánh mắt nàng hiện lên tia thống khổ. Khóe mắt đã ươn ướt. "Sau khi giúp Sơn Điền gia tộc trả thù, Liễu Như sẽ đến Trung Nguyên tìm chàng."

"Xin chàng đừng nói gì cả" Liễu Như run run nói. "Xin đừng bắt Liễu Như phải lựa chọn. Mỗi nhẫn giả họ Liễu đều đã thề trung thành với Sơn Điền gia tộc. Nếu ai trái lời thề, tất cả những người thân của kẻ đó sẽ đều phải chết." Ngọc châu đã tuôn rơi. Tâm trạng nàng vô cùng xúc động.

Hi Bình lặng đi. Nữ nhân này không ngờ lại trọng nghĩa tình đến thế. "Nàng thật sự phải ở lại giúp Sơn Điền Đông Dương?" Hi Bình cất tiếng hỏi.

Liễu Như lặng im không nói gì. Sự im lặng của nàng chính là câu trả lời.

Hi Bình thở dài, trầm tư suy nghĩ.

"Hi Bình"

"Liễu Như"

Cả hai cùng đồng thanh nói.

"Chàng nói trước đi." Liễu Như bối rối nói.

"Không nàng nói trước. Ta muốn biết ý kiến của nàng." Hi Bình đáp lại.

"Liễu Như chỉ muốn nói, đời này kiếp này, Liễu Như chỉ muốn sống bên chàng. Nếu sau này, Liễu Như vẫn còn sống, thiếp nhất định..." Hi Bình đã đưa tay ngăn lời Liễu Như.

"Hi Bình ta là loại người gì mà để nữ nhân của mình phải xông pha vào nơi nguy hiểm." Hi Bình khảng khái nói.

"Ta sẽ ở lại, đánh cho 4 tên tướng quân còn lại thành cái đầu heo, sau đó sẽ đường đường chính chính đưa nàng về Trung Nguyên." Hi Bình nhìn Liễu Như, ánh mắt đầy thâm tình.

Liễu Như nghe những lời Hi Bình nói, trong tâm thập phần vui sướng. Nàng ôm chặt Hi Bình hơn, khẽ hôn lên má hắn.

Hi Bình cười gian nhìn nàng, đôi tay không thành thật bắt đầu tác quái.

"Á, không được."

...

Tối, chúng nữ vẫn không thấy Hi Bình đi đâu. Đương lo lắng không vui thì cửa phòng bật mở. Hi Bình từ ngoài bước vào, trên tay bế Liễu Như.

"Chàng là đồ bại hoại xấu xa." Âu Dương Đình Đình thốt lên.

"Chúng ta sẽ không cho chàng ra ngoài nữa." Vưu Túy tiếp lời.

"Chàng mà ra ngoài, chỉ hại các thiếu nữ nhà lành thôi." Mộng Hương hưởng ứng.

Hi Bình cười hắc hắc. Liễu Như thì xấu hổ trốn trong ngực hắn.

"Liễu Như, làm quen các tỷ muội của nàng nào." Hi Bình bế nàng đến từng người giới thiệu.

"Đây là Mộng xú khí, đầy là... á á..." Hi Bình cảm thấy tai đau nhói.

"Hương Hương à, nàng mưu sát thân phu sao... á á..."

Tiếng cười vang lên trong phòng.

Sự tích thâu tình được Hi Bình kể lại, chúng nữ ngạc nhiên khi hay Liễu Như biết nói tiếng Trung Nguyên. Tiếng oanh vàng cất lên, hồi sau mọi người đã rất thân thiện với tỷ muội mới của mình.

...

Một nam nhân đang đứng trên lầu cao, ánh mắt mơ hồ nhìn xa xăm. Dáng người hắn nhỏ bé, nhưng từ người toát ra một khí chất cao quý.

"Sơn Điền Đông Dương" Một thanh âm âm trầm cất lên.

"Hi Bình" Sơn Điền Đông Dương quay lại, thấy nam nhân lãnh tuấn cường tráng, miệng cười nói.

"Ta quyết định rồi." Hi Bình bỗng nghiêm giọng nói. "Ta sẽ giúp ngươi thống nhất Đông Doanh.

Lông mày Sơn Điền Đông Dương giãn ra. Tâm trạng hắn cũng thoải mái hơn rất nhiều. "Muội phu tốt của ta." Hắn phấn khởi nói.

"Này, cẩn thận lời nói. Có tin ta đánh ngươi thành cái đầu heo không?"

"Ha ha..." Hai nam nhân đều cất tiếng cười vang.

...

3 tháng sau, khi tuyết bắt đầu tan, Sơn Điền Đông Dương dẫn binh tiến đánh Sơn Khẩu gia tộc. Hi Bình làm mũi tiên phong, xông thẳng vào trận địa địch mà thể hiện sức mạnh vô địch. Tứ Cẩu, Lạc Hỏa, 100 đới đao thị vệ cũng tỏ rõ thấn uy. Chúng nữ nghe lời Hi Bình, chỉ đứng ngoài quan sát, không được tham chiến. Họ hoàn toàn tin tưởng Hi Bình sẽ bình an vô sự. Đối với họ, Hi Bình là nam nhân tuyệt vời nhất, là nam nhân khiến họ hết lòng yêu thương, hết lòng tin tưởng.

...

Sau 3 tháng chinh chiến. Sơn Điền Đông Dương cũng thống nhất Đông Doanh. Tự xưng Thiên Hoàng.

2 tháng sau, một cảnh tụ họp đầm ấm tại Trường Xuân Đường diễn ra. Phu thê gặp nhau, nhi tử gặp phụ thân mẫu thân, tỷ muội gặp nhau sau thời gian xa cách, cảnh đầm ấm sum họp thật là hạnh phúc, thật khiến người ta ghen tị.

"A... ước gì, thế nhân ai ai cũng hạnh phúc như hắn."

"Con mẹ ngươi, lão vô lại chết tiệt, ta là ca thần, là quyền vương, là đại tình thánh. Chỉ có ta mới được như thế thôi, lão cứ mơ đi."

"Á à... con mẹ ngươi, có tin ta viết ngươi bị hoạn thành thái giám không?"

"Con mẹ ngươi, có tin ta biến cái mặt vô lại của ngươi thành cái đầu heo không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hibinh