Chương 95: Người nhà

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 95.1: Người nhà
Editor: Mẹ Bầu

Ứng Uyển Dung thấy không khí đã bị cô làm cho trở nên bị sầu não rồi, ngược lại bản thân lại hé mở miệng cười, tiếp tục nói: "Tôi cũng không biết lần này có thể có bao nhiêu người hâm mộ xem buổi phát sóng trực tiếp lần này. Nhưng tôi nghĩ muốn nói ra tất cả những gì cần phải nói. Sau đây tôi xin hát tặng một bài hát cho tất cả mọi người."

Ánh mắt của Ứng Uyển Dung chuyển dời tới trên người nhân viên công tác dưới sân khấu, gật gật đầu. Cô không cần quay đầu lại nhìn Cao Lãng, nhưng khẳng định anh lại đen mặt nhìn chằm chằm vào cô rồi.

Ứng Uyển Dung trong lòng lè lưỡi, die,n;da.nlze.qu;ydo/nn, nói một câu thật có lỗi với Cao Lãng. Quả thật đối với lần biểu diễn lần này, Ứng Uyển Dung đã có một chút ý tưởng riêng của mình. Cô tạm thời vắng bóng chính là chuyện ván đã đóng thuyền rồi. Cho nên cô cũng cần phải cho người hâm mộ một lời giải thích.

Âm nhạc vang lên. Đây là một bài hát gần đây đang lưu hành nhất. Đoàn người tập trung tinh thần nhìn lên trên sân khấu, ánh mắt hơi hơi lóe lóe. Mọi người đều đang chờ nghe Ứng Uyển Dung nghĩ muốn sẽ biểu diễn một ca khúc nhạc bolero sẽ như thế nào...

"Cô độc đứng ở vũ đài nơi này, @MeBau*diendan@leequyddonn@ nghe được tiếng vỗ tay vang lên, trong lòng tôi có vô hạn sự cảm khái. . ."

Thời gian cũng đã trôi qua, Ứng Uyển Dung vẫn nhớ như in cảnh tượng lần đầu cô bước lên trên sân khấu ngày ấy. Ý niệm chấp nhất này đã thúc đẩy Ứng Uyển Dung từng bước một tiến về phía trước. Nếu như không có những người hâm mộ đáng yêu như thế, nếu không có những tràng vỗ tay đó, con đường đi trước mắt của Ứng Uyển Dung còn có thể thuận lợi được như vậy sao?

Mà Ứng Uyển Dung đến bây giờ cũng chỉ có thể nói một tiếng xin lỗi, chỉ có thể mượn lời của bài hát này để nói cho mọi người hiểu những cảm khái ấy của cô. Đến cuối cùng cô vẫn còn có thể trở lại sân khấu này, dinendian.lơqid]on nở rộ, hào quang tỏa sáng soi rọi. . .

Không khí tràn đầy kích thích, Lý Hương Hoa đã bắt đầu không ngừng ở lau chùi nước mắt rồi. Trương Kim Hoa mắt cũng đỏ lên.

Đồ Hướng Dương lặng lẽ nhìn Ứng Uyển Dung trên sân khấu. Thân thể mỏng manh của Ứng Uyển Dung tựa như có sức mạnh vô hạn, vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Tình cảm quanh quẩn trong lòng trước kia vẫn không sao tan biến đi được, Đồ Hướng Dương chỉ có thể đứng ở một bên khuyến khích Ứng Uyển Dung cố lên, diễn♪đàn♪lê♪quý♪đôn trong lòng xót xa không thôi.

Kẻ đầu sỏ gây nên tình cảnh Ứng Uyển Dung phải tạm biệt vũ đài, dĩ nhiên là người đàn ông ở phía trước kia. Ánh mắt của Đồ Hướng Dương lặng lẽ nhìn Ứng Uyển Dung trên sân khấu. Thân thể mỏng manh của Ứng Uyển đầy sự phức tạp, liếc nhìn người đàn ông kia một cái, rồi dịch chuyển tầm mắt đi chỗ khác.

Chờ Ứng Uyển Dung hát xong, dưới sân khấu tiếng vỗ tay càng thêm nồng nhiệt, không khó nhìn ra tình cảm của mọi người đối với Ứng Uyển Dung chính là sự tôn kính thiệt tình. Không phải bất kỳ người nào khi sự nghiệp đi đến đỉnh cao rồi, đều sẽ cam tâm trở về gia đình như vậy! Hai quả cân đặt lên bàn cân hai bên đều cân bằng, thế nhưng Ứng Uyển Dung lại đã quả quyết lựa chọn gia đình.

Cuối cùng Ứng Uyển Dung nhẹ giọng nói vào chiếc microphone: "Hẹn gặp lại." Cô vẫy vẫy tay rồi đi xuống dưới sân khấu.

Mọi người đều biết, sau cuộc gặp gỡ lần này, thật sự phải thật lâu về sau thì mới lại có thể được gặp lại Ứng Uyển Dung, người đã xây dựng nên những nhân vật đủ loại hình mẫu, làm cho người xem phải kinh ngạc và yêu mến không thôi. Vẫn còn có phim điện ảnh sắp công chiếu, nhưng Ứng Uyển Dung đã tạm biệt sân khấu rồi, nhưng chủ đề về Ứng Uyển Dung vẫn sẽ không dừng lại..

Ứng Uyển Dung mới xuống sân khấu còn chưa nói hai câu cùng với mọi người, thì đã bị Cao Lãng mạnh mẽ ấn ngồi vào ở trên xe lăn rồi đẩy đi về rồi. Ứng Uyển Dung nhìn sắc mặt tối đen của Cao Lãng, đành chỉ có thể cùng dùng tay làm hiệu với nhóm nhạc Long Đồ, ý bảo sẽ điện thoại liên hệ.

Trên đường đi hiếm khi Ứng Uyển Dung lại có thái độ nhu thuận như thế, nhưng nỗi phiền muộn của Cao Lăng thì lại không thể tiêu tan nổi. Nếu như không phải là nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc ở ngưỡng cửa nhà mình, thực sự không thể biết được sắc điệu buồn bực (sắc mặt và biểu cảm của gương mặt) kia của Cao Lăng sẽ phải kéo dài đến bao lâu.

"Anh trai. . . Chị dâu." Cao Nhu nhìn thấy người ngược lại, lại kêu lên có chút ngập ngừng, hơi có chút gần như có cảm giác e sợ.

Mới có hơn một năm ngắn ngủn, chỉ trong vòng có hơn một năm, nhận thức của Cao Nhu về Ứng Uyển Dung đã thay đổi liên tục. Đến bây giờ Cao Nhu không thể nói cô đã nghĩ về Ứng Uyển Dung như thế nào.

Từ trước Cao Nhu cảm thấy Ứng Uyển Dung không vừa ý khi phải gả cho anh của cô. Cho nên Ứng Uyển Dung mới làm huyên naod trong nhà, khiến gia đình không yên, long trời lở đất. Cao Nhu hận không thể làm cho Ứng Uyển Dung sớm cút đi khỏi nhà, thích đi đâu thì đi đấy.

Thế nhưng mà từ anh trai của cô bị thương về sau, Cao Nhu liền thấy chị dâu giống như là đã thay đổi thành một người khác vậy. Sau đó, tiếp qua mấy tháng không gặp, Ứng Uyển Dung thế nhưng lại đã đi đóng phim rồi trở thành diễn viên, rồi đến con đường danh vọng. Một bộ phim rồi tiếp một bộ phim thành công, có thể nói là đỏ rực cả nửa bầu trời.

Mà hiện tại Ứng Uyển Dung gọn gàng linh hoạt nói vắng bóng liền tránh bóng luôn. Thậm chí Cao Nhu còn có cảm giác có chút không thực tế, giấc mộng này cũng trải qua lâu lâu lắm.

Ứng Uyển Dung sớm đã nhìn thấy Cao Nhu rồi. Cô cười cười với Cao Nhu, quay sang nhìn người đàn ông ở bên cạnh Cao Nhu kêu lên: "Anh trai, làm sao anh lại đi cùng với Tiểu Nhu tới đây vậy?"

Ứng Văn Triết người cũng đã đen hơn một chút nhưng cũng đã có tinh thần hơn rất nhiều. Có lẽ là bởi vì có thành tích trên sự nghiệp, cho nên khí thế tinh thần cũng không còn giống với lúc trước.

"Lúc này không phải là đang nghỉ hè hay sao? Cao Nhu và Thừa Văn đều nghĩ muốn ghé thăm em một chút. Cho nên anh liền mang bọn họ chạy tới đây để thăm em một chút thôi mà."

Ứng Văn Triết nhìn nhìn Cao Lãng, mới hạ thấp giọng kêu lên: "Em rể, gần đây hai người có ổn hay không, thân thể của Uyển Dung đã tốt hơn chút nào hay chưa? Sao lại phải đi xe lăn như vậy?"

Cao Lãng gật gật đầu, phụ giúp đẩy Ứng Uyển Dung đi tới hướng cửa nhà. Ứng Thừa Văn không có ở bên trong, cũng không biết có phải là đã đi đến nơi sân thể dục rồi hay không nữa.

"Gần đây thân thể của Uyển Dung cũng không tệ.Hôm nay cô ấy biểu diễn mệt mỏi, cho nên em liền đẩy Uyển Dung trở lại nhà thôi." Dừng lại một lát, Cao Lãng hỏi lại : "Nghe mẹ nói gần đây việc buôn bán trong cửa hàng của anh cũng tương đối tốt phải không? Anh đi vắng như vậy, cửa hàng không mở cửa liệu có ảnh hưởng gì hay không?"

Ứng Văn Triết nghe thấy thân thể em gái của mình không có việc gì, liền giương mi cười nói: "Anh chính là đưa mấy đứa Cao Nhu đi lại đây. Hai ngày nữa anh sẽ liền đi trở về thôi. Ở ngoài cửa tiệm anh đã dán giấy thông báo rồi. Nghỉ vài ngày rồi mở lại cửa hàng không có chuyện gì lớn."

Cao Nhu nhìn anh trai của mình đẩy Ứng Uyển Dung đi đến hàng hiên, rồi sau đó đi lấy nước cho Ứng Uyển Dung, thấm ướt khăn lông để lau mặt, liền cũng chạy tới tự mình tới cầm lấy đồ đưa cho Ứng Uyển Dung.

Chương 95.2: Người nhà
Editor: Mẹ Bầu

"Chị dâu. . . Mẹ nói gần đây khẩu vị của chị không được tốt lắm. Em đã mang từ trong nhà đến đây không ít quả táo chua... Em nghe nói, người mang thai thường hay thích ăn đồ chua - - khai vị."

Ứng Uyển Dung thấy Cao Nhu đưa tới một cái túi nhỏ, còn sắc mặt thì trở nên hồng hồng, tầm mắt buông xuống, cô liền nói vẻ trêu ghẹo: "Đây là em đã đặc biệt đi mua ở trong thị trấn phải không? Thế nào mà chị không nhớ là ở trong huyện của chúng ta lại có bán quả táo chua nhỉ?"

Sắc mặt của Cao Nhu càng đỏ hơn, @MeBau*diendan@leequyddonn@ đầu gần như là sắp bốc hơi lên rồi. Cô có cảm giác từ khi chị dâu của mình trở thành minh tinh, về sau này con người của chị dâu cũng càng trở nên hay đùa cợt hơn rồi.

Nhìn thấy Cao Nhu bị chọc giận đến sắp phát khóc như trước kia, Ứng Uyển Dung liền tiếp nhận lấy cái túi của cô. Tuy rằng hiện tại Ứng Uyển Dung cũng không ăn những thứ có vị chua chua, nhưng mà ý tốt của cô Cao Nhu như thế nào, Ứng Uyển Dung có thể cảm nhận được.

"Tốt lắm, chị chỉ đùa một chút thôi. Chị thật sự rất thích những gì đó mà em mang đến, lại càng yêu thích tâm ý của em hơn nữa. di@en*dyan(lee^qu.donnn), Chuyện trước kia đã trôi qua rồi, về sau chúng ta có thể làm bạn bè được không?" Ứng Uyển Dung đưa cho Cao Nhu một cái bậc thềm đi xuống.

Cao Nhu ấp úng, ở thời điểm Cao Lãng đi tới, cô mới thấp giọng nói ra một câu, "Em nguyện ý." Người cũng trốn vào bên trong.

"Hai chị em đang nói chuyện gì thế, Tiểu Nhu thế kia là thế nào?" Cao Lãng không rõ chân tướng nhìn Cao Nhu đi vào chỉ để lại bóng dáng, liền cất tiếng hỏi. Anh đưa chiếc khăn lông trong tay cho Ứng Uyển Dung.

Trời đã nóng nực rồi, điều hòa tất nhiên là không có. Trừ bỏ mỗi ngày lau người thật nhiều, chính là sử dụng quạt thổi làm mát. Ứng Uyển Dung lau cái ót đầy mồ hôi nóng nực xong, Dienddanlequuydon, cảm giác thấy trong người như muốn thăng hoa rồi.

"Không có việc gì đâu! Đây là một bí mật nhỏ của hai chị em chúng em. Không cho phép anh được hỏi han gì đâu." Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm nói.

Cao Lãng mới không có hứng thú biết về đề tài mà cô vợ nhỏ của mình và em gái của mình đã thảo luận với nhau kia là gì. Ánh mắt của Cao Lãng nặng nề nhìn bóng dáng Ứng Văn Triết đang vén tay áo lên nhặt rau, lông mày không tự chủ được mà nhíu chặt lại.

"Cười không đến mười năm, mày nhăn mày suốt ngày thế này, cẩn thận già nhanh hơn em đấy!" diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn Ứng Uyển Dung mỉm cười nói, đầu ngón tay trắng nõn chạm vào giữa hai hàng lông mày của Cao Lãng đang nhíu chặt lại với nhau..

Cao Lãng đối với Ứng Văn Triết có khúc mắc không rõ. Mặc dù anh biết rằng, sai lầm có thể sửa chữa, nhưng cũng không có cách nào tốt hơn. Cao Lãng cảm thấy nếu như anh không tự mình quan sát vài ngày, thì trong lòng anh sẽ không thể nào yên tâm được.

Hai người ngồi ở chỗ thoáng mát một thoáng chốc, thì từ nơi cổng vào đã nghe thấy tiếng của Ứng Thừa Văn truyền đến.

"Vừa rồi em liền đứng ở phía sau, hóa ra mọi người lại đều ở phía trước, không trách được con không phát hiện ra được mọi người đang ở chỗ nào." Ứng Văn Triết nói vẻ ai oán.

Cũng không biết Lý Hương Hoa ở nơi đó nói nói cái gì đó, giọng nói của Ứng Văn Triết lập tức mang theo tiếng cười, "Đúng thế, đây chính là chị gái của con mà, con đã nói với ba mẹ rồii. . ."

Đi vào đến trong sân, liếc mắt liền nhìn thấy Ứng Uyển Dung đang chống tay lên má nhìn ra chỗ mọi người, Ứng Thừa Văn lúc này cũng không có đi nịnh bợ anh rể nữa. Ngược lại hai mắt cậu ta liền tỏa sáng, ba chân bốn cẳng đi đến trước mặt Ứng Uyển Dung.

"Chị! Em cũng đã nhìn thấy chị rồi!" Giọng nói của Ứng Thừa Văn đầy kích động, giống như là nhìn thấy người thân của mình đã bị thất lạc lâu ngày vậy. Tình cảm chân thành tha thiết phong phú của Ứng Thừa Văn, khiến cho Ứng Uyển Dung cảm thấy không sao chịu nổi nhiệt tình của em trai.

"Ngừng ngừng ngừng, liền đứng lại ở nơi đo đi, đừng đi tới đây nữa!" Ứng Uyển Dung lập tức xua xua tay, "Tôi không quen biết cậu, cậu là ai vậy hả?"

Ứng Thừa Văn lập tức ngây người, không biết là chị gái của mình đang định hát tuồng nào. Ở phía sau, nhóm người Lý Hương Hoa thấy cảm xúc sầu não của bọn họ lập tức như được tiêu tán đi. Mọi người dở khóc dở cười nhìn hai chị em đang làm ầm ĩ, lắc lắc đầu rồi đi vào phòng bếp để chuẩn bị đồ ăn.

"Chị à, em là Thừa Văn đây mà, ngươi đã quên sao? Chẳng lẽ việc chị mang thai đã làm cho trí nhớ của người ta bị suy yếu đi thật sự hay sao? Nhưng mà chị cũng không thể quên mất em trai của mình như thế chứ!" Gương mặt của Ứng Thừa Văn tràn ngập vẻ cầu xin, vừa nói, vừa muốn tiến lại gần với chị gái, nhưng lại cũng không dám tới gần.

"À! Thừa Văn. . ." Giọng của Ứng Uyển Dung liền kéo dài âm tiết ra. Cô nhìn bộ dáng vui mừng hớn hở của Ứng Thừa Văn, tâm tình cũng thấy tốt lên không ít, "Chị biết rồi! Lúc trước em đang muốn nói gì vậy?"

Ứng Thừa Văn bị một câu cắt ngang như vậy, nghĩ nửa ngày rồi mới vỗ ót nói: "Đúng rồi, vừa mới rồi em muốn nói, chị à, chị rất nổi danh đó! Mọi người ở trường học của em, sau khi biết được chị là chị của em, về sau đều muốn mời em ăn cơm. Cũng là vì muốn được gặp chị một lát để nói chuyện phiếm, hoặc là không được thì có thể ký tên cái gì đó cho tờ áp phích. Trong trường học của chúng em, người hâm mộ chị đặc biệt nhiều!"

Ứng Uyển Dung cười tủm tỉm. Biểu cảm của Cao Lãng thì vẫn không hề biểu lộ ra điều gì hết, chỉ trực tiếp hỏi: "Em đã đồng ý rồi sao?"

Ứng Thừa Văn cũng không hề cảm nhận được một chút nào về tâm tình của anh rể mình đang cực kỳ vô cùng kém, cứ thế trả lời: "Không có, em làm sao có thể vì 5 đấu gạo kia mà phải khom lưng kia chứ. Chị gái của em là người bọn họ có thể muốn gặp là có thể được gặp hay sao? Đùa à!"

Lời nói này của Ứng Thừa Văn cũng không phải là bắn tên không trúng đích. Trong trường học hoặc là bên ngoài trường học, còn có rất nhiều người muốn có quan hệ cùng với cậu ta. Mà Ứng Thừa Văn thì mỗi ngày chỉ có thể nghiêm mặt cự tuyệt. Người nào không biết chị gái của cậu ta đã kết hôn rồi. Nếu như cậu ta đồng ý bậy bà, thì anh rể của cậu rất có thể sẽ lột da cậu ra mất!

"Hiếm khi có được một lần em trai có được sự thông minh linh hoạt như vậy." Ứng Uyển Dung cảm khái xoa xoa lên đỉnh đầu của Ứng Thừa Văn. Đứa nhỏ này ngồi ở trong này tựa như con chó con, đặc biệt làm cho người yêu thích.

Ứng Thừa Văn cười tủm tỉm, gương mặt của hai chị em rất giống nhau. Hai chị em cùng cười như vậy, nhìn giống như là được in ra trong một cái khuôn mẫu vậy.

"Chị à, cục cưng như thế nào rồi?" Ứng Thừa Văn nhìn bụng của Ứng Uyển Dung vẫn còn bằng phẳng như vậy, liền hiếu kỳ nói.

Cao Lãng trực tiếp đẩy mặt Thừa Văn ra. Anh đen mặt để tay mình lên trên bụng của Ứng Uyển Dung, không cho Thừa Văn nhìn. Đây là đứa nhỏ của anh, , cho dù đây là cậu nhỏ của con anh đi chăng nữa, ánh mắt này cũng không đúng!

Ứng Uyển Dung nở nụ cười, "Bọn nhỏ cực kỳ ngoan, em phải làm gương tốt đó. Chị đây cũng không muốn về sau này đứa nhỏ hỏi chị, vì sao cậu nhỏ của bọn chúng lại học tập kém như thế đâu! Không phải là em cũng không muốn mất mặt đó chứ?"

Ứng Thừa Văn trực tiếp ngồi ghé vào bên trên của tay vịn cái ghế, vẻ mặt nhìn không thể không yêu quý được: "Chị à, em nghĩ đến việc muốn đi tòng quân. Thực ra là đàn ông thì nên đến quân doanh. Chị không phát hiện ra đâu, bộ dạng bên ngoài của những người đó khi đứng thẳng, nếu như có mang thêm vũ khí nữa, thì nhìn cực kỳ đẹp trai nhé!"

Hừ! Cái thằng nhóc này, đúng là đã xem ti vi nhiều quá rồi! Làm sao có thể lúc nào cũng đều cầm vũ khí kia chứ? Hơn nữa, thời điểm khi mà em trai của cô thực sự lấy tới tay, thì cũng sẽ không phải như là bây giờ rồi.

Một tiếng gầm lên đầy giận dữ, trực tiếp vang lên, "Ứng Thừa Văn! Mày tới đây cho tao! Từ lúc nào tao đồng ý cho mày không phải đi học để chạy tới tòng quân nữa đấy hả? !" Ứng Đại Hùng vừa đi ra ngoài, nghe thấy lời nói đầy nguy hiểm này của con trai, thật tức giận liền lấy ra cái chổi trực tiếp muốn đánh gảy chân của con trai!

Ứng Thừa Văn vẫn là cực kỳ sợ ba của mình. Cậu ta ấp úng mấy tiếng rồi nghẹn đỏ mặt không dám nói nhiều. Vẫn là Ứng Uyển Dung nói trấn an Ứng Đại Hùng: "Thừa Văn còn nhỏ, chuyện sau này ai biết được? Ba, ba trước cũng đừng tức giận nữa. Nếu như Thừa Văn thật sự muốn gia nhập quân đội, thì cứ để cho nó thi vào trường quân đội, cũng giống như vậy thôi ạ."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro