16 - 20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[HIỆN ĐẠI] CÁM ƠN VẬN MỆNH ĐÃ CHO ANH GẶP ĐƯỢC EM.

Tác giả: Hồng Trà/ Hoa Sơn Trà.

Chương 16: Hội Thắp Đèn (5).

***

Lục Lăng Tranh và Trần Hạo mỗi người bê một mâm đồ cúng, đồ cúng gồm xôi đậu xanh, 4 con cua rang me, một đĩa tôm hấp nước dừa, một bình trà hoa cúc và một mâm trái cây đủ loại và một giỏ hoa tươi. Hoa tươi nhà tôi vẫn luôn rất đắt hàng, từ sáng sớm đã có người qua xin, tôi đều vui vẻ hái cho họ một ít.

Chị Mạn Thanh ôm một rổ giấy tiền vàng mã, còn tôi thì cầm mấy cái đèn, riêng Hạt Dẻ thì đang vui vẻ cầm một cái đèn tròn sáng trưng, tung tăng đi đằng trước, rọi đường. (nguồn: hoasontra.net)

Thằng nhỏ trông có vẻ rất vui, hồi năm ngoái nó cũng đã muốn nhận nhiệm vụ "dẫn đường" này, nhưng không chịu được bản thân vẫn chưa đi được vững, cho nên Trần Hạo liền cõng nó trên lưng.

Năm nay nó cũng phải đòi mãi, mới được cho cầm đèn. Con đường làng ban đêm tối thui, không phải do trên đảo không có đèn điện, ngược lại còn được thắp vài cái đèn trắng, đặt rất xa nhau, hầu như chẳng có tác dụng rọi đường, chỉ có thể khiến cho người ta đoán hướng vào ban đêm.

Hôm nay là Hội Thắp Đèn, nên ban quản lý liền tắt đèn đi, chỉ để lại một không gian tối tăm. Phải nói là tắt đèn đi vào ngày này rất là tốt, chúng ta có thể thấy được ánh đèn lay lắt phát ra từ 2 chiếc đèn tròn trước cổng mỗi nhà, đi trên đường cũng liên tục gặp người đi theo đoàn ra cúng lễ, trên tay một người trong đoàn đều cầm một chiếc đèn dẫn đườngg.

"Hạt Dẻ, Hạt Dẻ, năm nay tớ cũng được cầm đèn này!" – một thằng nhóc đầu đinh, dáng vẻ nghịch ngợm rời đội ngũ, chạy đến trước mặt Hạt Dẻ quơ quơ cái đèn trên tay. (nguồn: hoasontra.net)

Hạt Dẻ cũng vui vẻ cười lại: "Hạt Dẻ cũng có đèn."

"Đúng vậy, năm rồi bị chị San cướp lấy đèn, năm nay tớ thế nào cũng không cho chị ấy như ý."

Thằng nhóc này là em trai Tô San, Tô Kiệt, cũng là con trai út của bác trưởng thôn, lớn hơn Hạt Dẻ một tuổi, ngày thường rất nghịch ngợm, nhưng cũng khá đáng yêu. Có điều khi tôi vừa nghe lời thằng nhóc nói, liền biết ngay nhóc sắp gặp xui xẻo.

Quả nhiên, cốp một cái, Tô San liền xuất hiện đằng sau, cho thằng nhóc một cú, hung tợn nói: "Nhóc kia, chị mày năm nay nhường đèn cho mày chơi, mày còn không biết điều, có tin lát nữa cho dù cây đèn cầy mày cũng không được động không?"

Tô Kiệt còn nhỏ, bị cốc liền mếu máo, nhìn về hướng xa tố cáo: "Ba, ba, chị bắt nạt con."

"Cho mày mét." – Tô San làm mặt quỷ với Tô Kiệt, sau đó nhìn tôi, đôi mắt cứ láo liên nhìn hết tôi cho đến Lục Lăng Tranh, bỡn cợt nói:

"Chị Hạ này, em nói, chị không phải không biết, hôm nay là ngày gì chứ. Hai người tiến triển nhanh quá đấy, tính ra mắt cả đảo luôn rồi."

Tôi ngượng ngùng một chút, nhưng nghĩ tới chuyện hồi chiều, hai người coi như quan hệ xác định, cho anh ấy đi tham gia cúng, chắc cũng không sao.

Tôi thì nghĩ vậy, ngược lại Lục Lăng Tranh lại rất hiếu kì hỏi lại: "Ra mắt đảo?"

Tô San nhanh chóng nói: "Anh không biết sao, ngày này là ngày mà cả đảo xuất động, chẳng có ai ở nhà đâu. Lát nữa cúng xong là nửa đêm, mọi người sẽ đem đồ cúng ra mà tụ tập lại nhậu, cho nên hôm nay anh tham gia, là coi như ra mắt hết tất cả mọi người trên đảo rồi. Anh nên biết, ngoại trừ Hội Thắp Đèn, cũng chỉ có mừng năm mới mới tụ đông đủ không thiếu một ai như vậy thôi đó."

Lục Lăng Tranh nghe xong thì nhướn mày, cười như không cười nhìn tôi: "Vậy coi ra anh chọn đúng thời điểm quá."

Gương mặt anh trông hơi đáng ghét, tôi liền quay qua một bên, làm như không thấy. Trên đường tình cờ gặp nhà Triệu Linh và nhà Diêu Tự, Tô San liền nhanh nhảu mà làm "tiên sinh kể chuyện", mập mờ nói cho mọi người Lục Lăng Tranh tham gia cúng gia đình tôi.

Triệu Linh đẩy cái mắt kính, nhìn Lục Lăng Tranh, hơi mang vẻ tiếc nuối nói: "Vốn em còn lo lắng, nếu hai người không đến với nhau, em liền thúc đẩy anh và Diêu Tự, haiz, chúc mừng."

"Trông cậu có vẻ thất vọng." – Diêu Tự giật giật miệng nói. (nguồn: hoasontra.net)

Trên đường đến khu nghĩa trang, càng lúc càng gặp nhiều người. Nhờ cái miệng của Tô San, ai cũng đều nhìn tôi lẫn Lục Lăng Tranh đầy ẩn ý, còn cười cười, cười cái mông.

Nghĩa địa của đảo là một khu đất rất rộng, nằm dựa trên sườn núi, nó có một cái tên rất hay, Lạc Trần Viên, nghe nói là do các bậc trưởng bối đời trước đặt. Lạc Trần Viên được xây dựng rất đẹp, sạch sẽ do thường xuyên có người đến dọn dẹp. Nơi đây không chôn xác mà chôn tro cốt, là do mọi người quan niệm, thay vì chôn xác để côn trùng, con kiến trong đất cắn, thà đốt thành tro, sau đó hòa mình vào bụi đất của quê hương.

Đến nơi, chúng tôi bắt đầu đốt đèn, tôi tính treo mấy cái đèn lên hai cây cột làm cổng trước mộ, Lục Lăng Tranh liền chạy đến, lấy đèn trong tay tôi: "Để anh."

Anh nói vậy, tôi cũng buôn ra, đợi anh treo xong 4 cái đèn, Trần Hạo và chị Mạn Thanh cũng bày đồ xong, chín cái đèn hoa sen được bày đều ở bên trên, chúng tôi đốt nhang và cúng vái.

Trần Hạo chủ động đưa cho Lục Lăng Tranh một nén nhang, anh cũng rất nghiêm túc tiếp nhận. Nhìn anh chân thành cầu khẩn, không biết đang nói gì trước bài vị của nhà tôi, trong lòng tôi bỗng dưng mềm mại, anh như vậy, tôi có thể tin tưởng anh, phải không.

Lễ cúng phải đợi đến 12 giờ khuya mới kết thúc, trong lúc đó mọi người liền ngồi trò chuyện với nhau, Trần Hạo dẫn Lục Lăng Tranh đến chỗ mấy đàn ông trong thôn đang nhậu để nói chuyện, Hạt Dẻ cũng đi tìm các đồng bọn nhỏ của mình.

Tôi ngẩng đầu nhìn lên cao, giờ này, chắc bà và ba mẹ đã về, mọi người, con sống rất tốt, Hạt Dẻ rất ngoan, Trần Hạo và chị Mạn Thanh cũng rất tốt, xin mọi người phù hộ, để nhiều năm về sau, con cũng có thể cùng anh và mọi người đến tham dự cúng lễ.

"Em yên tâm, em đâu có một mình, nếu như cậu ấy dám làm gì em, còn có tất cả mọi người cho em làm chỗ dựa mà." - Giọng chị Mạn Thanh vang lên bên cạnh, chị ấy vừa nói vừa liếc nhìn về đám đàn ông đang tụ tập đằng xa.

"Phải." – Tôi mỉm cười, tôi không còn là cô gái ngu ngốc một mình giãy giụa trong thành phố nữa, tôi đang ở nhà mình, tôi không có gì phải sợ cả. Đúng lúc này, ánh mắt của tôi và anh chạm nhau, anh mỉm cười, nụ cười rất dịu dàng.

12 giờ, lễ kết thúc, mọi người bắt đầu chia nhau đồ cúng để ăn, Lạc Trần Viên có riêng một cái đình cho mọi người tụ tập, người người nói chuyện rôm rả, vui như hội, mấy bác già trong làng ngồi nói chuyện đã qua, bọn người trẻ chúng tôi thì chia nhau một bàn, đám con nít thì chạy ùa khắp nơi, không khí vui vẻ còn hơn cả lễ mừng năm mới.

Mọi người còn nhậu và trò chuyện rất khuya, mấy đứa trẻ đã sớm không nhịn được cơn buồn ngủ, Hạt Dẻ còn trực tiếp hơn, nó lò mò lại gần chỗ tôi, lụi cụi chui vào trong lòng tôi, rồi chớp mắt ngủ mất.

Thấy vậy, tôi liền tạm biệt mọi người, chuẩn bị về. Lục Lăng Tranh dường như cũng để ý bên này, anh liền đứng lên, hướng mọi người xin lỗi, sau đó đến bên cạnh tôi, nhận lấy Hạt Dẻ vác lên lưng: "Anh và em cùng về."

Mọi người cũng không giữ, vui vẻ tạm biệt. (nguồn: hoasontra.net)

Trên đường về nhà, con đường bây giờ vắng vẻ hơn lúc nãy rất nhiều, tôi nhìn anh hỏi: "Anh không uống rượu à, phải biết là rượu trái cây ở đảo Rùa không phải lúc nào cũng có đâu."

Lục Lăng Tranh cõng Hạt Dẻ trên lưng, cười nói: "Anh đã nghĩ lát nữa thế nào nhóc này cũng ngủ, nên anh chỉ nhấp vài li, để còn đưa hai mẹ con em về."

Trong lòng tôi chợt cảm thấy ấm áp, nhận ra được, có anh bên cạnh cảm giác thật tốt. Năm ngoái, Hạt Dẻ cũng ngủ quên, thế nhưng Trần Hạo đã có hơi say, tôi lại không muốn phã vỡ cuộc vui của mọi người, nên chỉ một mình cõng Hạt Dẻ đi về. Lúc đó còn không có cảm thấy gì, nhưng bây giờ, tôi lại thấy rất hạnh phúc, chợt nghĩ, có lẽ hôm đó, mình cũng có cảm giác cô đơn đi.

Lục Lăng Tranh chợt nắm lấy tay tôi, siết chặt, anh nhìn tôi, trong mắt là sự thương tiếc, có lẽ anh cũng đã nghĩ đến tình cảnh của tôi năm ngoái, anh nói: "Hạ, anh đã bỏ lỡ khoảng thời gian quá khứ của em và con, nhưng từ hôm nay, cho dù là vui, buồn, khổ đau, anh đều sẽ ở bên cạnh em, cùng nhau trải qua."

Có lẽ tôi đang xúc động trước câu nói của anh, nên cũng không quá chú ý đến xưng hô của anh đối với Hạt Dẻ, chỉ mỉm cười, nắm lại tay anh, đáp: "Được."

[HIỆN ĐẠI] CÁM ƠN VẬN MỆNH ĐÃ CHO ANH GẶP ĐƯỢC EM.

Tác giả: Hồng Trà/ Hoa Sơn Trà.

Chương 17: Cúp điện (1).

***

Chúng tôi đón mùa thu bằng những cơn mưa nhẹ mang theo hơi lạnh của gió, những cơn mưa nhỏ, lác đác, mưa nhiều lần trong ngày, có khi rơi một ít rồi thôi, nhưng cũng đủ khiến cho không khí xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.Không còn cái nóng nực của mùa hè nữa, mà là sự ẩm ướt, se se lạnh của gió thu.

Chiều hôm nay, Lục Lăng Tranh lại ngồi trên chiếc xe đạp cũ, chở tôi đi chợ, sau đó ghé nhà trẻ Hướng Dương đón Hạt Dẻ về. Anh bây giờ chạy xe đạp vững lằm rồi, lắm lúc gặp chướng ngại vật anh còn có thể bẻ tay lái, lượn một cách điêu luyện để né nó, chỉ tội cho tôi ở phía sau được một phen hết hồn, không thể không ôm chặt lấy hông anh.

Nghe thấy tiếng anh cười sảng khoái mỗi khi tôi làm vậy, tôi liền biết là người này cố ý mà, thế nhưng thấy anh tìm mọi cách để "thân thiết" với tôi như vậy, trong lòng tôi cũng có một chút ngọt ngào. (nguồn: hoasontra.net)

Hạt Dẻ càng ngày càng thân với anh hơn, bây giờ tôi mới nhận thấy, một đứa trẻ không thể không có cha. Tôi không thể để thằng bé ngồi trên vai, không thể cùng chơi đá banh với nó, không thể bế nó lên cao rồi thả diều, cũng không thể giúp nó sửa mô hình kiến trúc khi nó hư,... có rất nhiều việc, khi thấy anh và Hạt Dẻ cùng làm với nhau, tôi mới biết mình không thể thay thế cha nó.

Hạt Dẻ dường như chấp nhận anh còn nhanh hơn tôi tưởng, như hôm trước bên nhà trẻ đưa cho mỗi đứa một tờ giấy mời đi cắm trại tập thể cùng cha mẹ, nó liền hứng khởi chạy về nhà nói:

"Mẹ, Hạt Dẻ và chú cùng đi nha, cùng đi nha, đi cắm trại, cả nhà chúng ta cùng đi nha." – Thú thật, ít khi tôi thấy thằng bé nói nhiều như vậy, đủ biết nó muốn đi như thế nào. Trong mắt nó, tôi, nó và anh đã là "cả nhà".

Chiều nay, trời lại đầy mây, đen kịt, tôi liền nghĩ, tối nay chắc chắn sẽ có một trận mưa lớn đây. Vừa về đến nhà, tôi liền nhanh chóng lấy quần áo ngoài sân vào, còn anh cũng rất tự giác và quen thuộc bê một đống củi vào, anh đi nhiều lần, muốn vác hết củi vào nhà, bởi nếu chậm, lát trời mưa nó sẽ ướt hết, sáng mai lại phải lấy ra phơi.

Anh cho củi vào lò tắm, đun lên, thật không thể nhận ra anh chàng thành phố mấy hôm trước, bây giờ anh đã có thể giúp tôi giặt đồ, chẻ củi, nấu cơm, anh thậm chí còn biết sửa đồ điện.

Ngay từ đầu là lóng ngóng cho đến bây giờ đã thành thục, anh đã cố gắng rất nhiều. Cũng bởi vì anh như vậy, mà tôi càng tin tưởng vào tình cảm của anh. (nguồn: hoasontra.net)

Một người đàn ông, ngay từ đầu không biết làm việc nhà, nhưng lại chịu học để giúp đỡ người phụ nữ của mình, thì đó là người đàn ông tốt.

Hôm nay tôi làm món mì trộn ăn với canh tôm chua, mì trộn chung với sốt, tôm, thịt nạc, nấm thái, rau cải luộc, hành phi và tỏi chua, vừa ăn vừa húp bát canh tôm tôm chua nóng hổi thì thật hợp với thời tiết bây giờ.

Vừa nấu xong thì trời cũng bắt đầu mưa lớn, hôm nay mưa nặng hạt hơn mọi khi, gió lốc thổi bay cả những cái xô tôi để ngoài sân.

Tôi kéo phần cửa kính lại, nhưng gió vẫn đập vào khiến cửa kính kêu kình kịch. Cả nhà quây quần ăn tối, trước mắt mỗi người là một tô mì trộn và một chén canh nóng, vừa ăn vừa xem ti vi, trên ti vi là chương trình tin tức thời sự, trước đây tôi không hay coi cái này, nhưng từ khi có anh, chúng tôi thường xem nó.

Ăn xong, anh tự giác nhận phần rửa chén, sau đó lãnh luôn nhiệm vụ tắm cho Hạt Dẻ. Thằng nhóc này cũng lạ, trước đây tôi luôn là người tắm cùng nó, thế nhưng không biết anh nói gì, bây giờ hễ tôi muốn ôm nó đi tắm hay thoa phấn là nó chạy ngay tới chỗ anh, nghiêm túc nói:

"Hạt Dẻ là con trai, Hạt Dẻ chỉ tắm với chú thôi."

Anh cởi sạch quần áo của Hạt Dẻ, nước bây giờ cũng đã đủ nóng, hai người liền hi hi ha ha tắm. Khi tắm xong, anh chỉ có một cái khăn tắm quấn quanh hông, còn Hạt Dẻ được bọc trong một cái khăn tắm khác, khi đi ngang qua tôi, anh còn sát đến gần, nói khẽ:

" Em hài lòng về anh chứ?"

Tôi liếc anh một cái, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá, gật đầu: "Cũng được, cơ thể săn chắc, anh cứ giữ vững phong độ."

Phản ứng của tôi làm anh bật cười, hứ, anh nghĩ tôi sẽ đỏ mặt ngượng ngùng rồi trốn đi sao. Tôi đây dù sao cũng từng phiên dịch mấy cuốn tiểu thuyết H, miễn miễn cưỡng cưỡng coi như có chút kinh nghiệm. (nguồn: hoasontra.net)

Anh tắm xong rồi, liền tới tôi, trời mưa khiến cho thời tiết càng thêm lạnh, những lúc như thế này, tôi đều thích ngâm mình trong bồn tắm ấm áp. Phải nói, đây là nguyên do mà tôi vẫn giữ nguyên cái nhà tắm kiểu cũ này, thời tiết càng về cuối năm sẽ càng lạnh hơn, nếu như tôi mà đổi bồn tắm thì phải đầu tư thêm khoảng cái máy tắm nóng lạnh, mà nước cũng không ấm được lâu.

Tôi đang ngâm mình thì nghe tiếng anh ở bên ngoài: "Nước đủ ấm không, anh cho thêm củi nhé?"

"Không cần đâu, anh vừa tắm xong, coi chừng lại ra một thân mồ hôi đấy!"

"Không sao đâu, trời lạnh thế này, anh ở đây sẽ ấm hơn ấy chứ? Đúng không Hạt Dẻ?"

"Ưm." – Có cả thằng bé ơ bên nữa à, hai người này, dạo này làm gì cũng gần bên nhau, đôi lúc thật khiến tôi ghen tị.

Anh ở bên ngoài, thỉnh thoảng lại câu được câu không trò chuyện với tôi, tôi biết là anh sợ tôi ở một mình buồn, nên kéo cả Hạt Dẻ đến đây. Ngâm mình trong bồn nước ấm áp, ấm đến cả trong lòng. (nguồn: hoasontra.net)

Chợt, "phụt" một cái, mọi thứ xung quanh tối thui, tôi thầm nhủ, không ổn, cúp điện rồi, có lẽ là do trời mưa đã làm hỏng đường dây ở đâu đó. Thường thì sự cố cúp điện trên đào sẽ không được xử lý nhanh, trời đang mưa thì càng không có người đi sửa, chỉ có thể để trời tạnh, theo tình hình này thì có khi sáng mai mới có điện.

Tiếng anh dồn dập ngoài cửa: "Hạ, Hạ, em có sao không? Sao không nói tiếng nào vậy?"

Tôi nhận ra mình vừa ngây người một hồi, cho nên liền đáp: "Em không sao?"

"Không sao thì được, giờ em ra đi, anh và Hạt Dẻ đều ở ngoài đây đợi, không đi đâu đâu."

Thú thật thì tôi không sợ bóng tối mấy, thế nhưng bây giờ cúp điện, cả nhà chỉ có ở trước cái lò mới thấy được chút nhớ ánh lửa, anh lại không biết đèn cầy để ở đâu, nên không thể nhờ anh đi lấy. Thế nhưng xung quanh tối thui như vầy, tôi cũng không thấy đường để lấy quần áo, thì làm sao ra được đây.

Nếu như bảo anh cầm cây củi vào soi cho tôi, thì chắc chắn sẽ bị anh thấy hết. Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

[HIỆN ĐẠI] CÁM ƠN VẬN MỆNH ĐÃ CHO ANH GẶP ĐƯỢC EM.

Tác giả: Hồng Trà/ Hoa Sơn Trà.

Chương 18: Cúp điện (2).

***

Có lẽ là chưa thấy tôi ra ngoài, nên anh liền hỏi: "Hạ? Sao vậy? Sao em không ra?"

Tiếng nói non nớt của Hạt Dẻ cũng vang lên: "Mẹ...đừng sợ. Hạt Dẻ...ở đây."

Con yêu, con còn nhỏ mà biết an ủi mẹ như vậy, mẹ rất vui mừng, nhưng mà bây giờ mẹ thật sự không ra được aaa, phải làm sao đây.

"Hạ, là có chuyện gì sao? Em nói với anh đi, đừng im lặng như vậy, anh rất lo lắng!"

Giọng Lục Lăng Tranh có phần nôn nóng hơn hồi nãy, chắc anh lo lắng lắm. Bản thân không thể cứ ở mãi trong này được, bình thường thì khi cúp điện vào giờ này, cũng phải sáng mai mới có, giờ mà tôi còn làm ổ trong này, chẳng nhẽ tối nay ngủ ở đây luôn sao. Nghĩ nghĩ, tôi liền nói:

"Ở trong này...tối quá. Em không thấy chỗ...để quần áo."

"Hả?...À! Anh hiểu rồi!" – Giọng anh có vẻ mang theo ý cười, chắc chắn anh đã biết băn khoăn trong lòng tôi, ôi xấu hổ quá.

"Thế này nhé, anh cầm một cây củi, sau đó mở cửa soi cho em, em mặc quần áo xong thì ra. Em yên tâm, dù anh rất muốn, nhưng anh sẽ không nhìn."

Nhiệt độ trên mặt tôi lại tăng cao, anh thật không cần thêm câu cuối đâu, thật đấy. Ấp úng ừ một cái, tôi liền nghe thấy tiếng lục đục, sau đó là tiếng cửa bị đẩy ra. Tôi không khỏi may mắn là cái cửa nhà tắm mấy hôm trước vừa bị hư, chỉ được chặn lại bằng một gốc củi to bên trong, cho nên anh chỉ việc đẩy cửa để cây gỗ đó ngã xuống là xong.

Tôi nhìn thấy ánh sáng yếu ớt từ que củi, ánh sáng rất mờ, vì nó chỉ là tàn lửa, thế nhưng nhiêu đó cũng đủ để tôi nhìn thấy móc treo quần áo. Tôi đứng lên, loay hoay bước lại chỗ treo quần áo, cứ nghĩ anh đang đứng đó thì tôi lại không thể hết khẩn trương.

Lóng ngóng bước đi, chỉ lo chăm chăm nhìn chỗ treo quần áo, tôi liền giẫm phải một cái gì đó, la lên một tiếng, cả người tôi ngã ra sao, khi nghe thấy tiếng kêu khẩn trương của anh, trong lòng tôi chỉ có mấy chữ, không xong, lần này bị thấy là cái chắc. (nguồn: hoasontra.net)

Mà đâu chỉ bị thấy chứ, Lục Lăng Tranh phản ứng quá nhanh, tôi chưa ngã xuống thì anh đã nhanh tay ôm lấy được eo tôi, cùng với đó là tiếng cây củi rơi xuống sàn, tôi thậm chí còn cảm thấy bàn tay đang nắm lấy eo tôi siết chặt trong một thoáng.

"Có sao không?"

Tôi ngơ ngác nhìn anh, vì trời tối nên gương mặt anh không được rõ lắm, chỉ thấy ánh mắt anh lúc này sáng kinh người.

"Mẹ, mẹ ơi!" – Tiếng của Hạt Dẻ vang lên, sau đó tôi thấy sáng hơn một chút. Té ra là thằng nhỏ nghe thấy tiếng động, lo lắng nên liền mở hẳn cánh cửa ra, lửa từ bếp lò hắt ra soi sáng cả một vùng, sáng luôn cả tình cảnh éo le này của tôi.

Hạt Dẻ ngốc ngốc nhìn chúng tôi, sau đó nó che mắt lại: "Xấu hổ, Hạt Dẻ không nên nhìn mẹ và chú đang tạo em bé."

"Không có." – Tôi sốt ruột kêu lên, nhất định là đám Tô San ngày thường dạy bậy cho thằng nhỏ rồi, tức chết tôi. Thế nhưng khi cảm nhận được sự nóng rực ở eo, hơi thở của người trước mặt càng thêm dồn dập, tôi liền bỏ qua chuyện này, giờ không phải là lúc truy cứu.

"Lăng Tranh, anh buông em ra được rồi!"

Anh không nói gì, nhưng cánh tay ôm eo tôi thì lại siết mạnh hơn, có vẻ như không muốn buông, nhờ ánh lửa, tôi có thể nhìn thấy ánh mắt anh bây giờ, đó là ánh mắt đầy dục vọng. Thế nhưng Hạt Dẻ còn ngồi đằng kia, tôi không thể không nói:

"Em muốn mặc quần áo, Hạt Dẻ còn ngồi ở đây kìa."

Quả nhiên, nghe vậy anh liền buông tôi ra, sau đó ho nhẹ một cái: "Khụ, thật xin lỗi!"

Anh xin lỗi mà còn nhìn chằm chằm vào người ta làm gì. Tôi vừa giận vừa thẹn, quát: "Anh còn không mau quay sang chỗ khác!"

"Khụ, đúng vậy, thật xin lỗi!" – anh nói xong, liền đi lại chỗ Hạt Dẻ đang ngồi bịt mắt, ngồi xuống. (nguồn: hoasontra.net)

Tôi liền nhân lúc này, nhanh chóng thay quần áo, mặc xong mới nói: "Anh quay lại được rồi."

Hạt Dẻ vẫn còn ngồi bịt mắt, Lục Lăng Tranh thấy vậy thì bỏ hai tay bé xuống, nói: " Hạt Dẻ không cần bịt mắt nữa nha, chú và mẹ không có làm gì?"

Thằng nhỏ ngoan ngoan bỏ hai tay xuống, nhìn tôi, rồi nhìn anh, ngây thơ hỏi: "Vậy chừng nào thì có em bé?"

"Không có em bé đâu." – tôi quả quyết trả lời.

Hạt Dẻ có vẻ khó hiểu, nó nghiêng đầu sang một bên, suy nghĩ, rồi nói: "Nhưng chị San bảo, khi thấy mẹ và chú ôm nhau, nghĩa là hai người đang tạo em bé, không được làm phiền, lúc đó Hạt Dẻ phải ngoan ngoãn đi xem phim hoạt hình mà."

Quả nhiên là con bé Tô San, ngày mai phải mắng cho nó một trận mới được. Tôi đang suy nghĩ xem nên nói cái gì để dỗ con, thì Lục Lăng Tranh đã ôm nó vào lòng, nói:

"Lần này tạo chưa thành công, lần sau chú sẽ cố gắng hơn, để nhanh chóng tạo ra một em bé chơi với Hạt Dẻ, có được không?"

"Ưm." – Hạt Dẻ gật đầu cái rụp, có vẻ như đồng ý với quyết định này.

Tôi thì ngượng chín cả mặt: "Anh...nói cái gì với con nít thế hả?"

Lục Lăng Tranh nhìn tôi đầy vô tội, được rồi, anh là tội lỗi chồng chất đấy, đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó: " Anh nói sự thật mà, sau này anh nhất định sẽ cố gắng cày, thêm một đứan con nữa."

Cái người này, cái vẻ lịch sự nhã nhặn của anh đi đâu rồi hả. Tôi không thèm để ý đến anh nữa, liền lo đi tìm đèn cầy, châm hai cây xong, tôi đi lên nhà trên, hai người cũng đi theo.

Tôi cất chiếc bàn gỗ đi, trải ra 3 tấm nệm, chăn, tối nay trời lạnh như vậy, tốt nhất là 3 chúng tôi nên ngủ ở căn phòng thông với nhà bếp, để bếp lửa có thể sưởi ấm. (nguồn: hoasontra.net)

Nhân lúc tôi châm đèn, Lục Lăng Tranh cũng cầm một cây đèn cầy, dẫn Hạt Dẻ đi thay đồ, thay xong liền ôm nó ngồi vào trong nệm, lấy chăn bọc hai người lại. Anh còn nói với tôi: "Lại đây."

"Không." – Tôi quả quyết trả lời.

Anh bật cười một cái, nói: "Ngoan, lại đây, trời lạnh như vậy, chúng ta ôm nhau cho ấm, em yên tâm, có Hạt Dẻ ở đây, anh sẽ không làm gì em đâu."

Tôi nghĩ nghĩ một hồi, thấy cũng đúng, dù sao cũng còn Hạt Dẻ ở đây, liền ngoan ngoan đi lại, vừa lại gần thì anh đã kéo mạnh một cái, lôi tôi vào trong chăn, nhưng thấy anh chỉ ôm mà không làm gì, cũng liền không giãy giụa, ngoan ngoãn dựa vào anh.

Cả 3 ngồi yên lặng ngắm mưa một hồi cũng chán, nhưng bây giờ cũng chỉ mới 8 giờ, bình thường cũng không ngủ sớm như vậy, nên ai cũng rất tỉnh táo. (nguồn: hoasontra.net)

Lục Lăng Tranh thấy vậy, liền đi lấy cái ipad của anh lại, bật 3G lên, cũng may mà tín hiệu mạng cũng còn tốt, anh mở hoạt hình cho Hạt Dẻ coi, thằng bé bình thường giờ này cũng ngồi coi hoạt hình.Tôi thấy cũng không có gì làm, liền coi chung với thằng nhóc, không ngờ bộ phim cũng khá có ý tứ, liền đầu nhập vào coi luôn.

Ngoài trời mưa lớn, gió thổi từng cơn lạnh ngắt, ở trong phòng, 3 người chúng tôi nằm trong nệm mềm mại, quấn chăn thật dày, dựa vào nhau coi phim hoạt hình, cũng cảm thấy vô cùng ấm áp.

[HIỆN ĐẠI] CÁM ƠN VẬN MỆNH ĐÃ CHO ANH GẶP ĐƯỢC EM.

Tác giả: Hồng Trà/ Hoa Sơn Trà.

Chương 19: Cắm trại.

***

Bốn mùa ở đảo Rùa đều có một màu sắc riêng, màu thu cũng vậy. Vào gần giữa mùa thu, mưa bắt đầu ít hơn, lá cây dần dần chuyển sang màu vàng, ở trên núi có rất nhiều cây phong, lá của chúng thì chuyển sang màu đỏ, màu cam, rất đẹp.

Buổi tối sau khi ăn cơm xong, Hạt Dẻ không xem phim hoạt hình như thường ngày mà rất vui vẻ chuẩn bị hành lí, xếp vào ba lô nhỏ của nó. Ngày mai là ngày "Cắm trại gia đình" của trường mầm non Hoa Hướng Dương, vào ngày này, các bé và cha mẹ sẽ cùng nhau tập họp, đi lên núi, tiến hành một buổi cắm trại dã ngoại.

Tất cả sẽ không mang đồ ăn nước uống, mọi thứ sẽ đều được lấy từ trong khu rừng trên núi, đối với những đứa nhỏ mà nói, đây là ngày chúng nó "gánh vác trách nhiệm lớn lao" vì chính bọn chúng sẽ phải đi tìm thức ăn cùng với ba mẹ.

Thế nhưng buổi cắm trại chỉ dành cho các bé từ 3 tuổi trở lên, cho nên năm ngoái Hạt Dẻ chỉ có thể ngậm ngùi mếu máo mà xem Tô Kiệt được đi, rồi về nhà khoe đủ thứ với nó.

Năm nay Hạt Dẻ cuối cùng cũng tới lượt, cứ nhớ đến từ ba ngày trước nó đã cười khúc kha khúc khích, ăn cơm cũng cứ lẩm bẩm: "Chủ Nhật này Hạt Dẻ đi cắm trại nha! Mẹ cũng phải đi nha!" là tôi lại buồn cười. Nhưng cũng nhờ thế mà kẻ nào đó cũng biết đến cuộc cắm trại và cũng đang lật đật chuẩn bị hành lý, nhìn hai kẻ dở hơi đang nghiêm túc bàn bạc với nhau ngày mai có nên mang thêm

Sáng hôm sau, bởi vì hai kẻ nào đó hôm qua quá hưng phấn, nên đều ngủ quên chưa dậy. Tôi làm xong bữa sáng là bánh mì kẹo thịt và sữa bò tươi xong rồi mà hai tên kia còn chưa dậy, nên tôi liền lên kêu cả hai. (nguồn: hoasontra.net)

Hôm nay phải lên đường sớm, vì nhà mọi người cách xa nhau nên liền hẹn nhau tập trung ở dưới núi. Lục Lăng Tranh và Hạt Dẻ ăn sáng xong liền tỉnh hẳn, hưng phấn vác ba lô lên đường.

Hạt Dẻ còn hưng phấn tới nỗi, nhiều lần tôi ngỏ ý muốn cầm ba lô giùm nó nó cũng không cho, còn bập bẹ đáp lại tôi: "Hạt Dẻ có thể mà, mẹ đừng lo."

Cũng may nhà tôi cũng khá gần núi, cho nên cũng không đi bộ lâu lắm, mọi người đều là người quen, cho nên thấy nhau liền cùng nhau chào hỏi. Ngại nhất là mấy bác đã gặp Lục Lăng Tranh trong lễ hội Thắp đèn, nhìn thấy chúng tôi liền trêu chọc:

"Nhìn này, chúng nó giống một nhà 3 người chưa!"

Lục Lăng Tranh nghe vậy còn nhìn tôi cười một cái, ánh mắt đắc ý không thôi.

Từ từ người cũng tới đủ, mọi người liền cùng nhau đi lên trên núi, đích đến là một thác nước thiên nhiên ở phía Tây ngọn núi, tới đó mọi người vừa có nước xài mà cảnh cũng rất đẹp.

Lần này cuối cùng Hạt Dẻ cũng không đi nổi, Lục Lăng Tranh liền vác nó trên lưng, ba lô thì chuyển sang trước ngực, tôi không ngờ sức lực anh lại khỏe như vậy, khác hẳn với trai thành phố mà tôi biết, lần này là leo núi chứ không phải đi trên đất bằng như hôm trước, như bước chân của anh lại khá vững vàng, trên đường còn câu có câu không trò chuyện với tôi.

Tôi không nhịn được cảm thán một câu, anh liền nói: "Hồi anh còn nhỏ, rất là bướng bỉnh, cho nên cha anh đã quăng anh vô quân đội, nhờ chú anh thao luyện một thời gian, nói là tu thân dưỡng tính."

"Nhà anh thật là nghiêm khắc, chỉ là bướng bỉnh thôi mà mà lại cho vào quân đội chịu khổ." – Tôi lúc đó chỉ nghĩ, con trai thì ai mà chẳng có một khoảng thời gian nghịch ngợm, nhưng quân đội là nơi nào chứ, hồi mới vào đại học, tham gia có một tháng huấn luyện quân sự mà tôi đã không chịu nổi, mà chúng tôi cũng không phải hoàn toàn chấp hành theo quân đội, cho nên việc cha anh cho anh vào quân đội chứng tỏ ông rất khó và nghiêm khắc.

Hồi ấy tôi đâu biết rằng, anh ngang tàng tới mức cho dù có vào quân đội thì tính tình cũng không sửa, mau chóng trở thành lão đại ở trong đó, sau này ra ngoài rồi thì còn hung hăng hơn nữa, khiến cha anh hối hận không thôi.

Chỉ là từ cái đêm anh vô tình làm tổn thương cô, anh mới bắt đầu thay đổi, nghiêm túc làm việc, cũng không còn ăn chơi, đánh lộn nữa. Những chuyện này, mãi về sau khi hai người lấy nhau, mẹ chồng mới nói cho cô biết. (nguồn: hoasontra.net)

Tới khu thác nước, mỗi người tự chọn cho mình một khu đất, sau đó bắt đầu dựng lều, Lục Lăng Tranh đều rất thành thạo, anh lo liệu mọi thứ, giờ thì tôi biết, anh rành những thứ này là đều do cuộc sống quân đội hun đúc.

Đỗ Kiều chỉ huy mọi người, sau khi dựng lều xong thì chia nhau ra đi tìm thực vật, Tô Kiệt nhà bác trưởng thôn cùng mấy đứa nhỏ nữa, chạy tới rủ Hạt Dẻ đi hái nấm, thằng nhỏ hùng hồn nói:

"Năm ngoái anh đi rồi, nên anh biết chỗ nào tìm được nấm, Hạt Dẻ cứ đi theo anh."

Bởi vì tụi nhóc đều là con nít, cho nên tuy nói là chia nhau ra nhưng các gia đình cũng chỉ ở gần đó, để quan sát con mình, vì vậy khi Hạt Dẻ đi chung với tụi Tô Kiệt, tôi liền kéo Lục Lăng Tranh loanh quanh gần đó.

Trong rừng vào mùa thu có rất nhiều thứ tốt, hạt dẻ, hạt thông, nấm, tôi còn tìm được một dây khoai lang. Đâu đâu cũng là cảnh những chiếc lá úa vàng, tôi nhìn mà mê mẩn không thôi.

Đảo Rùa thật đẹp, đó là quê hương của tôi, là nơi mà mùa xuân thì có hoa đào nở, mùa hè thì hoa phượng vĩ đỏ rực một vùng, lại có rất nhiều trái cây, hải sản đề ăn, mùa thu lá cây ngả sang màu vàng, rơi lác đác trong sân, lại có lễ hội thu hoạch vô cùng náo nhiệt, mùa đông tuyết trắng tinh khôi, bếp lửa bập bùng ấm áp cả người. Còn có những người hàng xóm niềm nở, người thân luôn quan tâm lẫn nhau, cứ gặp nhau là chào hỏi, hỏi thăm nhau, ấm áp tình người.

Quê tôi xinh đẹp như vậy, nhưng hồi đó tôi lại rời bỏ nó đi lên thành phố, lúc quay về thì đã mình đầy thương tích. Giờ nhìn cảnh mọi người cười nói, mấy đứa con nít tinh nghịch chọc phá lẫn nhau, tiếng la của trưởng bối, tiếng cười của người trẻ, tôi vừa thương cảm nhưng cũng vừa thấy may mắn, may mà tôi còn có nơi này để trở về. (nguồn: hoasontra.net)

Bỗng, bên cạnh lóe sáng một cái làm tôi giật mình, quay đầu nhìn lại, Lục Lăng Tranh đang cầm cái máy chụp ảnh chụp tôi, không biết là anh mang nó hồi nào. Cái người này, trong ba lô của anh đã đầy những thứ nào là chăn, gối, lều, vậy mà anh vẫn còn nhét thứ này vào được.

"Anh làm gì vậy?" – tôi đến gần hỏi.

Anh giơ cái máy ảnh, bảo tôi xem, rồi cười nói: "Đang tạo nên hồi ức."

Tôi xem trong máy ảnh, có cảnh Hạt Dẻ đang nghiêm túc cầm một con sâu, có cảnh Tô Kiệt đo kéo củ khoai lang lên mà làm vây bùn đất sang người xung quanh, bị la một trận, cũng có cả tấm tôi đang ngẩn ngơ nhìn ngắm là vàng.

Giọng nói của anh lại vang bên tai: "Anh nghĩ, quá khứ của hai người anh tham gia không được, cho nên từ bây giờ, mỗi một việc, mỗi một dịp kỉ niệm, anh đều sẽ lưu giữ, làm hồi ức cho ngày sau. Sau này khi Hạt Dẻ lớn lên, chúng ta sẽ mở ra xem, lúc đó chắc sẽ thú vị lắm."

Tôi nở nụ cười, trong lòng tràn đầy ấm áp. Đúng vậy, quá khứ đau buồn chúng ta không cần nhớ đến nữa, từ hôm nay, chúng ta sẽ tận lực lưu giữ những hồi ức hạnh phúc nhất.

[HIỆN ĐẠI] CÁM ƠN VẬN MỆNH ĐÃ CHO ANH GẶP ĐƯỢC EM.

Tác giả: Hồng Trà/ Hoa Sơn Trà.

Chương 20: Nhớ anh.

***

Tôi quét mấy cái lá rơi ngoài sân, mùa thu tới, những lá cây úa vàng và rơi rụng nhiều vô kể, ngay cả mấy giàn hoa giấy và hoa hồng của tôi nay cũng khô héo.

Hạt Dẻ ngồi trên hành lang, thằng bé đang say mê với bộ ghép hình mô hình lâu đài mà lần trước Trần Hạo đã mua cho, thế nhưng lâu lâu vẫn ngẩng đầu lên, nhìn vào trước cổng như ngóng trông sẽ nhìn thấy gì đó.

Từ hai hôm trước Lục Lăng Tranh phải về thành phố, nó đều như vậy. Hai hôm trước, anh nhận được điện thoại từ công ty, có một hợp đồng mà phải có anh thì mới kí được, cho nên anh phải về thành phố mấy ngày.

Thế là từ khi anh đi, Hạt Dẻ vẫn luông ngóng trông anh về, luôn nhìn chằm chằm ra cổng không nói, còn thường thường hỏi tôi: "Mẹ ơi, bao giờ chú về?"

Bây giờ tôi mới nhận ra thằng bé đã để ý anh như vậy. Không nói gì thằng bé, đến tôi cũng rất nhớ anh, anh đi rồi nhưng hình ảnh của anh lại luôn hiện lên trong đầu tôi.

Cũng may là mỗi lúc rãnh rỗi anh luôn gọi điện cho tôi, có khi chỉ nói chuyện được 1, 2 câu rồi cúp, có khi lại nói hàng giờ đồng hồ, nhất là vào buổi tối, anh và Hạt Dẻ nói chuyện cả tiếng, sau đó lại tiếp tục tám với tôi.

Thì ra anh cũng để ý chúng tôi đúng không. (nguồn: hoasontra.net)

"Hạ, Hạ!" – Có tiếng gọi, tôi nhìn ra ngoài sân, bà Hai bà của Triệu Linh đang bước vào, trong tay còn cầm một cái rổ to, miệng cười nói:

"Này là hạt dẻ và hạt thông, hôm nay học sinh trong trường con bé Linh lên núi, chúng nó vậy mà hái nhiều quá, nên bác mang qua cho một ít. Cái này mà ngào đường cho Hạt Dẻ ăn là thằng bé thích lắm."

Tôi nhanh chóng nhận lấy cái rổ trong tay bà: "Ôi, con cảm ơn bà!" – Sau đó quay sang Hạt Dẻ: "Mau cảm ơn bà đi con!"

Hạt Dẻ cũng mắt sáng nhìn vào cái rổ trong tay, hai tay vòng lại, cúi đầu rất dễ thương nói: "Hạt Dẻ cám ơn!"

Bộ dạng nhỏ bé ấy đáng yêu vô cùng, bà Hai quả nhiên không chịu được, cúi xuống ôm lấy Hạt Dẻ, hôn lấy hôn để một phen xong mới buông ra: "Hạt Dẻ ngoan quá, lần sau mà làm mứt dâu sẽ mang cho Hạt Dẻ có được không? Hạt Dẻ có thích dâu không?"

Thằng bé cũng không vẫy mà ngoan ngoãn để cho bà Hai ôm, trả lời: "Thích ạ!"

Bà Hai còn đứng trò chuyện với tôi hồi lâu, rồi mới về nhà. Tôi gom đống lá vào trong hố rác chuẩn bị đốt, lại nhìn rổ hạt dẻ ở bên cạnh liền nhìn Hạt Dẻ, nói:

"Hạt Dẻ có muốn ăn bây giờ không, mẹ nướng cho con nhé?"

Thằng bé gật gật đầu, thế nhưng dường như nghĩ tới cái gì, nó tiến lên kéo áo tôi, mong chờ nói: "Mình đợi chú về, rồi nướng. Hạt Dẻ muốn ăn cùng mẹ và chú."

Phải nói là từ khi có Lục Lăng Tranh, không biết là do trưởng thành hay là lí do khác, Hạt Dẻ nói chuyện cũng nhiều hơn, trước đây thằng nhóc chỉ ú ớ được một hai chữ, còn bây giờ thì nói được một câu hoàn chỉnh.

Đối với yêu cầu này của con trai, tôi đương nhiên sẽ không phản đối: "Được rồi, vậy Hạt Dẻ đem cái rổ này cất trong bếp giúp mẹ nhé, để dành khi nào chú về rồi mẹ sẽ nướng cho hai người ăn."

Hạt Dẻ vui sướng gật đầu, sau đó liền cầm lấy cái rổ, từng bước cẩn thận tiến vào trong bếp, tôi nhìn nhìn đám lá, cũng quyết định để lần sau đốt luôn. (nguồn: hoasontra.net)

Thế nhưng không ngờ buổi tối trời lại đổ mưa lớn. Những cơn mưa mùa thu thường hay nặng hạt, mà đảo Rùa lại nằm ven biển, đôi khi chịu ảnh hưởng của bão rất lớn, vào thời gian này, mọi người cũng ít khi ra khơi.

Ăn cơm xong, tôi tự làm cho mình và Hạt Dẻ một ly sinh tố nho, nho này được hái tại vườn nho của bác trưởng thôn, hôm trước bác vừa mang sang. Ở đây là như vậy, nhà ai có cái gì đều đem chia sẻ với mọi người, để mọi người cùng nhau chung hưởng niềm vui.

Nhà tôi mùa này thì cây bưởi và ổi cũng đã kha khá rồi, vài hôm nữa tôi sẽ hái tặng mọi người.

Hạt Dẻ đang xem phim hoạt hình chợt quay đầu lại hỏi tôi: "Mẹ ơi, hôm nay không nói chuyện với chú hả?"

Ngày thường anh đều gọi rất nhiều cuộc, nhưng hôm nay ngoại trừ cuộc gọi vào lúc sáng sớm, anh lại không gọi cuộc nào. Nhiều lúc tôi muốn thử gọi cho anh nhưng lại sợ anh bận nên không dám, bây giờ nghe con hỏi, tôi liền lấy điện thoại ra, bây giờ là 8 giờ tối, chắc anh cũng bận xong rồi nhỉ.

Tiếng đô đô từ điện thoại vang lên, sau đó là giọng nói lạnh lùng của cô gái tổng đài rằng điện thoại đang tạm khóa. Anh khóa máy ư, vì sao, hiện tại anh đang bận không thể nghe máy hay điện thoại hết pin, hoặc chỉ đơn giản là anh không muốn nghe máy.

Từng bị vứt bỏ một lần, nên trong tôi lcu1 nào cũng đầy sự tự ti và nghi ngờ, hơn nữa lại là yêu đương với một người ưu tú như anh. (nguồn: hoasontra.net)

Trong đầu tôi đầy những suy nghĩ ngổn ngang, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt mong đợi của con trai, tôi liền cười nói: "Hiện giờ chú đang bận, không thể nói chuyện với Hạt Dẻ, đợi khi nào chú hết bận rồi, sẽ gọi điện nói chuyện với Hạt Dẻ có được không."

"Ưm." – Thằng bé ngoan ngoãn gật đầu, thế nhưng cảm xúc hụt hẫng thể hiện rõ ràng trên gương mặt nó, ngay cả bộ phim thám tử Conan mà nó yêu thích nhất cũng không thể thu hút sự chú ý của nó.

Nhìn con như vậy, tôi rất đau lòng. Nếu như lần này lại bị vứt bỏ một lần nữa, người bị tổn thương sẽ không chỉ là tôi.

Cơn mưa ngoài trời càng lúc càng lớn, gió va đập vào cánh cửa gây ra những tiếng động lớn, bầu trời nổi lên tia chớp, sấm đánh đùng đoàng.

Hạt dẻ cũng bị hoảng sợ mà nhảy vào lòng tôi, tiếng sấm không ngừng vang lên bên tai, đánh vào trong lòng tôi. Tôi cũng sợ không kém, nhưng chỉ có thể ôm lấy con không ngừng mà trấn an.

Rồi đột nhiên phụt một cái, xung quanh tối thui, lại mất điện. Có lẽ là do mưa lớn làm hỏng đường dây. Tôi và Hạt Dẻ ngồi trong phòng khách, chỉ có thể ôm nhau, không ngừng trấn an, không ngừng sưởi ấm.

--

Hồng Trà: bé nhà ta tuy 3 tuổi nhưng mà đã coi hoạt hình là phải coi hoạt hình trí tuệ, cỡ Conan mới xứng tầm. Nhá chương sau: "Anh đã trở lại".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro