Chương 08: Bất Ngờ Đính Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi sáng hôm sau, Châu Sinh Thần đến như đã hẹn.

Lúc cô mở cửa, lại một lần nữa kinh ngạc. Người trước mặt cô rất ít khi mặc thế này. Anh đeo một cặp kính không gọng, bận bộ vest đen và sơ mi màu xám bạc. Rất nghiêm trang và trịnh trọng. Bộ âu phục này càng làm cho anh trông cao và gầy hơn.

Thời Nghi vịn vào cửa quên cả tránh ra mời anh vào, hai người cứ đứng nhìn nhau như vậy.

Vì vậy làm cho người đứng bên cạnh trở nên rất thừa thãi.

Anh cười nhìn cô: “Anh vào không tiện à?”

Cô tự trấnh tĩnh lại, hiếu kỳ đưa tay huơ huơ trước mặt anh, hỏi: “Anh cận bao nhiêu độ vậy?”

“Bị viễn thị một chút.”

Cô cười, khẽ lẩm bẩm: “Viễn thị? Đó không phải bệnh của người già?”

Đằng sau anh vẫn còn một lái xe, thêm hai người đàn ông và hai người phụ nữ. Nghe Thời Nghi nói vậy họ rất muốn cười nhưng vì lịch sự mà cúi đầu kìm lại.

Châu Sinh Thần cũng không quá chú ý, nhìn cô nhận xét: “Em ngủ không ngon à?”

Cô nghi hoặc: “Làm gì có.”

Anh dùng tay vẽ một đường vòng cung dưới mắt mình: “Chỗ này của em nói với anh rằng em ngủ không ngon.”

Anh rất lịch sự, khẽ nói.

Đáng tiếc những người đứng cạnh anh đều nghe thấy cả. Thời Nghi bị vạch trần trước mặt người lạ, cảm thấy hơi xấu hổ.

May mắn bố mẹ cô cũng đã từ phòng khách đi tới, cô lập tức tránh qua một bên.

Chú và thím Thời Nghi là chủ nhà cũng ra đón. Từ lúc đi vào phòng khách cho đến lúc ngồi xuống, nhận lấy tách trà, anh đều thể hiện rất tốt, đến bố lúc đầu tỏ ra không vui cũng đã cười hài lòng. Cả quá trình Thời Nghi rất căng thẳng, đến lúc đó mới an tâm hơn một chút.

Thân thể tóc da này là cha mẹ ban cho, cô luôn khắc cốt ghi tâm, vì thế đương nhiên mong muốn bố mẹ mình có thể hài lòng về anh.

Mà hôm nay xem ra, người lớn trong nhà ngoài việc cảm thấy lạ với năm người đi cùng anh, ngoài ra đều khá hài lòng.

“Mẹ cháu vì lý do sức khoẻ nên không tiện ra ngoài, nhưng cũng sai cháu đem theo chút quà gọi là chút thành ý.”

Lúc Châu Sinh Thần nói, người đàn ông trung niên phía sau đã đặt một chiếc hộp bằng gỗ lê vàng dài sáu, bảy thước lên bàn. “Đây là quà tặng bác trai ạ.”

Mở hộp ra là một tấm bình phong nhỏ với chín cánh song song màu xanh biếc, chỉ có phần bệ là màu xanh ngọc. Tất cả mọi người đều kinh ngạc, Thời Nghi chăm chú quan sát thì phát hiện ra sự tinh tế ngoài nằm ở tấm phù điêu nhạn bay ngang trời, đình đài lầu các, còn có thêm những thiếu nữ trong lầu tóc dài thướt tha, người ngồi người nằm, hình dáng khác nhau.

“Cái này có bao nhiêu thiếu nữ ạ?” Em họ chịu không nổi, khẽ hỏi.

“Vừa khéo chín trăm chín mươi chín người.” Châu Sinh Thần hơi nghiêng đầu, lịch sự nhìn thẳng vào cô bé.

“Nghe nói người không có duyên với nó thì không đếm đủ số người, có cơ hội em hãy thử xem.”

Mẹ có ý muốn từ chối, liên tục nói khách sáo quá.

Đáng tiếc Châu Sinh Thần sớm đã đỡ lời, nói là tâm ý của “mẹ cháu”. Mà bà mẹ vô cùng hào phóng kia lại không đến, sao có thể trả lại đồ chứ?

Quà tặng được mở ra từng thứ một.

Cuối cùng cả phòng đều yên lặng, chỉ lúc cô em họ hiếu kỳ hỏi là thứ gì anh mới nói tên một cách ngắn gọn, không nói thì tuyệt đối không nói rõ lai lịch, chỉ coi như quà tặng bình thường mà thôi.

Từ một bộ cốc sứ Thanh Hoa hoa văn tùng mai sáu chiếc, đồ trang trí tứ quý cho đến bình hoa mai, mỗi người đều có, không thiếu một ai.

Thậm chí đến em họ cũng nhận được một sợi dây chuyền mặt ngọc đẹp đến mê mẩn.

Sự khiếp sợ của cô không hề ít hơn so với người trong nhà, nhưng lại không thể biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể giả vờ như mình biết hết, hiểu rõ gia cảnh của Châu Sinh Thần. Thậm chí khi mẹ liên tục nhìn mình bằng ánh mắt dò hỏi thì cô vẫn thản nhiên cười gật đầu, ra hiệu mẹ nhận lấy.

Kiểu quà tặng thản nhiên đến đáng sợ này khiến người lớn trong nhà đều bắt đầu nói chuyện rất kiểu cách.

Cuối cùng, thím nhân cơ hội đi lấy nước kéo cô vào phòng bếp cực kỳ căng thẳng hỏi cô xem trưa nay có thể đến đâu ăn được thì mới không khiến cô cảm thấy mất mặt.

Thời Nghi bị câu hỏi này làm cho dở khóc dở cười, nói khẽ: “Không cần phải chuẩn bị cơm trưa đâu thím. Anh ấy nói, mẹ anh ấy muốn mời cháu dùng cơm trưa, vì vậy lát nữa cháu sẽ cùng anh ấy đi.”

“Vậy thì tốt rồi.”

Thím cô thở phào, nhưng rất nhanh lại cảm thấy xấu hổ: “Không phải thím không muốn tiếp đãi bạn trai cháu, chỉ là chưa bao giờ thím gặp kiểu người như bạn trai cháu, không biết cậu ta ăn cái gì.”

Ăn gì?

Thời Nghi nghĩ tới thời gian cô và anh ở Tây An cũng không có gì đặc biệt, thậm chí còn ngồi ăn bánh bao cùng nhau.

Nhưng bây giờ nói điều đó ra chắc chắn thím sẽ không tin.

Vì Châu Sinh Thần không thể ở lại ăn trưa, lại muốn đưa Thời Nghi đi trước nên liên tục nói xin lỗi, điều này làm bố mẹ cô cũng cảm thấy xấu hổ, liên tục bảo đấy là phải phép, chỉ là chưa kịp chuẩn bị quà gặp mặt, điều đó mới có lỗi.

Thời Nghi nghe mọi người xin lỗi qua lại, cuối cùng chịu không nổi đành kéo kéo áo Châu Sinh Thần: “Được rồi, chúng ta đi chưa? Anh đợi mấy phút, em đi thay quần áo lịch sự hơn một chút.”

Anh hơi gật đầu.

Thời Nghi vốn đã chuẩn bị quần áo, bây giờ lại cảm thấy băn khoăn, hỏi nhỏ anh: “Mẹ anh thích con gái mặc như thế nào?”

“Mặc gì cũng được.” Anh nói.

“Không cần cầu kỳ quá đâu.”

“Không được.” Thời Nghi vội vàng.

“Đây là tôn trọng mẹ anh, dù sao cũng là lần gặp đầu tiên.”

Cô nói hơi gấp, lại có phần nũng nịu.

Mẹ cô cười khẽ rồi biết ý ra khỏi phòng.

Nhưng chính vì mẹ cô rời đi lại làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng hơn.

Thời Nghi phát hiện ra cách nói chuyện của mình hơi ỷ lại.

“Tối qua anh đã chuẩn bị một số quần áo theo kiểu Trung Quốc cho em, người nhà anh tương đối truyền thống, phụ nữ thường mặc như thế.”

Anh cười khẽ, không mảy may chú ý đến sự ngượng ngùng của cô. “Nếu em không cảm thấy phiền, anh sẽ kêu họ mang vào.”

Tất nhiên là không phiền.

Bởi cô muốn để lại cho mẹ anh một ấn tượng hoàn hảo. Rất rất muốn.

Huống hồ trải qua bữa ăn đêm đó và quà tặng ra mắt ngày hôm nay, cô đã đoán được gia đình anh thuộc đẳng cấp nào. Cực kỳ truyền thống, thậm chí còn có rất nhiều khuôn phép ràng buộc, giống như các vương công quý tộc trong lịch sử.

Ăn mặc hết thảy đều theo khuôn mẫu, không phải là cầu kỳ, mà là do truyền thống gia đình như vậy. Thời Nghi cảm thấy rất kỳ lạ, trong xã hội như bây giờ vẫn còn tồn tại kiểu gia đình này sao?

Giống như một thế giới tồn tại độc lập vậy.

Có lẽ đáp án cho câu hỏi này cô sẽ được biết nhanh thôi.

Cô vui vẻ chấp nhận ý kiến của anh, hai người phụ nữ trung niên cùng Châu Sinh Thần tới bắt đầu lấy sườn xám từ trong hộp ra một cách thận trọng, còn cả phụ kiện mà người hiện đại hay mang.

Thời Nghi nhìn chiếc sườn xám là lượt, không khỏi thấp giọng nói với Châu Sinh Thần đầy cảm thán: “Kiểu đẹp quá.”

Châu Sinh Thần cười không nói gì.

Anh rời khỏi phòng để không gian cho cô thay đồ.

Trong lúc một người phụ nữ giúp Thời Nghi mặc áo, bỗng nhiên cười nói: “Tiểu thư Thời Nghi đừng trách, lần này gấp gáp quá, chứ nếu ở nhà mà cũng qua loa như thế này chắc chắn sẽ bị quản gia trừ lương.”

Người phụ nữ đó vuốt dọc theo một bên sườn xám, bắt đầu kiểm tra những chỗ không vừa người, số đo và thực tế khi thử đồ sẽ có chút khác biệt.

Thời Nghi cảm thấy hơi hiếu kỳ: “Ở nhà thì như thế nào?”

“Người xưa thường nói, khâu ba phần, là bảy phần [1]…” Người phụ nữ cười, “thực sự rất chú trọng.”

[1] Khâu ba phần, là bảy phần: Ý nói chiếc áo đẹp ba phần là nhờ đường kim mũi chỉ, bảy phần là nhờ là lượt và sự chỉn chu của người mặc.

Cô ấy không nói nữa, bắt đầu bóp phần thắt lưng vào một cách thành thạo. Người còn lại rất cẩn thận mở hộp gỗ màu đỏ lấy đồ trang sức cho Thời Nghi.

Trước ngực cô đeo dây chuyền phỉ thuý, cổ tay đeo vòng ngọc nạm vàng, hai chiếc nhẫn đều theo phong cách cổ. Trước giờ Thời Nghi không thích dùng đồ trang sức lắm, thường chỉ đeo một đôi khuyên tai nhỏ.

Người phụ trách đeo trang sức ướm lời hỏi cô xem có muốn thay đổi hoa tai khác không. Cô chỉ nhàn nhạt trả lời: “Có phải mẹ anh ấy không thích những thứ đồ này?”

Hai người phụ nữ nhìn nhau rồi cười: “Quả thật là không thích những thứ đồ thế này.”

“Vậy thì đổi đi.” Cô gỡ đôi khuyên tai lấp lánh của mình xuống, đeo vào đôi khuyên tai xanh ngọc hình giọt nước.

Lúc nãy Châu Sinh Thần ở trong phòng nói rằng không ép buộc cô, hai người đó còn tưởng rằng Thời Nghi là một cô gái rất khó chiều, không ngờ lại dễ tính như vậy, khiến họ đều cảm thấy rất ngạc nhiên. Đến khi hoàn tất, cô ngắm lại mình trong gương.

Hệt như lùi lại một trăm năm vậy.

Lúc cô từ phòng ngủ ra, mẹ cô còn kinh ngạc hơn, nhưng may mắn là bà cũng hiểu nên không hề truy hỏi gì.

Châu Sinh Thần từ sofa đứng bật dậy, còn dáng vẻ thong dong của cô thoắt cái vụt biến mất, nhìn anh hơi căng thẳng.

Ngược lại cô em họ lại nói rất khẽ, dường như không đủ dũng cảm nói lớn hơn: “Em sắp điên rồi, khuynh nước khuynh thành.”

Thời Nghi bật cười, lúc này cô em họ mới nhìn cô: “Người đẹp à, không phải em nói chị mà là nói thứ đồ có giá trị nửa giang sơn trên người chị đó.”

Câu nói này khiến tất cả không nhịn được cười.

Còn thứ cô nhìn thấy là ánh mắt tán thưởng không giấu giếm của Châu Sinh Thần.

Đến lúc lên xe, Châu Sinh Thần lại tự tay đưa cho cô một chiếc kiềng bằng vàng có gắn một ổ khoá bách tuế. Giá trị của món đồ này tuy không sánh bằng với bất cứ thứ đồ gì trên người cô, nhưng cô có thể cảm nhận được nó rất quan trọng.

Thời Nghi đeo lên, dùng lòng bàn tay nâng chiếc khoá vàng gắn trên đó khẽ hỏi anh: “Nhà anh theo chính trị à?”

Anh lắc đầu: “Quy định của dòng họ Châu Sinh, nội tộc không thể theo chính trị.”

“Nội tộc? Ý là trực hệ sao?”

“Phạm vi nhỏ hơn một chút.” Anh giải thích đơn giản.

“Chỉ có con trưởng mỗi đời trực hệ mới có thể mang họ Châu Sinh.”

“Vậy còn chi thứ thì sao?”

“Họ Châu.”

“Nói vậy có nghĩa là, nếu bố mẹ anh có hai người con, anh là con trưởng thì sẽ mang họ Châu Sinh và em anh sẽ mang họ Châu?”

Thần thái của anh hơi thay đổi, rồi lại cười: “Gần như thế.”

Cô “ồ” lên một tiếng: “Vậy là theo nghiệp kinh doanh? Đã mấy đời rồi?”

Nếu không thì sao có thể tích luỹ được sản nghiệp vững chắc như thế?

Nhưng anh lại lắc đầu: “Thế hệ trước của anh tư tưởng rất phong kiến, không ủng hộ con cháu theo nghiệp kinh doanh.”

Cô nghĩ mãi vẫn không hiểu.

“Rất phức tạp.” Anh im lặng rồi chậm rãi mỉm cười.

“Phần lớn là sản nghiệp của đời trước để lại, đời sau không phải làm gì cả. Vì thế đại đa số đều chọn làm nghề mình thích.”

“Ví dụ như anh sao?”

“Nghề của anh đặc biệt lắm à?”

Anh cười: “Anh còn có một cậu em họ tương đối thân thiết theo nghề kiến trúc sư, hơn nữa còn chẳng cống hiến gì cho đất nước, là một người vừa nguy hiểm lại khá kỳ quặc, trong nhà anh có rất nhiều người gàn dở, có điều hầu hết những người trong số họ anh đều không quen thuộc. Từ năm mười bốn tuổi khi bước chân vào đại học anh đã bắt đầu nghiên cứu hoá học, phần lớn thời gian đều ở trong phòng thí nghiệm, sinh hoạt cực kỳ đơn điệu.”

Thời Nghi nghe xong cảm thấy rất hứng thú, ngay cả khi Châu Sinh Thần nói vậy cô vẫn cảm thấy anh là người đặc biệt nhất.

Đối với cô mà nói, anh luôn là duy nhất, bất kể kiếp trước hay kiếp này.

+++++++++++++++++++++

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro