Chương 8 : Bóng lưng quen thuộc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô gái co người ngồi trên ghế mây, trên tay là bút chì gỗ và một bức tranh còn đang vẽ dở. 

Ánh nắng từ ngoài cửa sổ hắt lên sườn mặt gầy gò, tiếng động làm cô gái chậm chạp ngẩng đầu, đôi mắt đen láy đảo qua nhóm người vừa tới, sau đó tiếp tục cúi đầu vẽ.

Trên mặt đất la liệt giấy tranh, mặt bàn còn có vài ba khay thức ăn chưa hề động tới, trong lòng A Bảo bỗng dâng lên lửa giận. Anh đi tới trước mặt Mạc Yên, giành lấy bức tranh cô xem như báu vật.

Mạc Yên điềm nhiên như không rút ra một tờ giấy trắng, ngòi chì lướt nhanh, chân dung người đàn ông với khóe môi mỉm cười sống động như ảnh chụp.

Bao lời trách móc dưới thái độ trầm mặc và khí sắc nhợt nhạt của cô tắc kẹt trong cổ họng A Bảo.

"Tiểu Yên, người mất cũng đã mất, chị hành hạ bản thân thì được ích gì. Nghe lời tôi ăn một chút được không?". Lời nói dịu dàng giống như dỗ dành một đứa trẻ, Mạc Yên giữ thái độ im lặng, cúi đầu cặm cụi giống như không nghe thấy. 

A Mạnh bưng tới một bát canh nóng hổi, A Bảo vươn tay tiếp lấy, thổi nguội rồi đưa tới trước mặt cô. Mạc Yên không dừng bút, giọng khàn khàn:"Tôi không muốn ăn."

Bát canh nóng bị cậu đặt mạnh lên bàn, nước canh đặc sánh tràn khỏi miệng bát. A Bảo siết chặt nắm đấm, gắng hết sức kìm nén phẫn nộ và chua xót trong lòng:"Chị còn muốn như vậy bao lâu nữa? Anh ta chết rồi, Mạc Yên, anh ta chết rồi! Nếu đã yêu anh ta như vậy, sao chị không đi theo anh ta luôn đi. Chị coi anh ta là tất cả, vậy còn chúng tôi thì sao, còn chúng tôi thì sao?"

Mấy người vội vàng kéo tay bị A Bảo mạnh mẽ đẩy ra. Chiếc bút trong tay Mạc Yên dừng lại, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt như lạc trong sương mù:"Ừ nhỉ. Anh ấy đã đi rồi. Tôi còn sống làm gì nữa."

A Bảo bỗng thấy cổ họng mình đắng chát. 

Anh luôn biết Đường Viễn quan trọng với Mạc Yên, chỉ là không ngờ sẽ quan trọng tới mức này. 

Đã ba ngày từ ngày Đường Viễn gặp tai nạn, Mạc Yên nhốt mình trong phòng, chuyên chú vẽ, không ăn lấy một hạt cơm. A Bảo không phải không muốn khuyên bảo, thế nhưng sự cố chấp của cô mỗi lần đều cướp đi hết thảy bình tĩnh của anh, khiến anh thậm chí còn không dám nhìn cô vì người đàn ông khác hủy hoại bản thân.

Mạc Yên bắt được hoảng loạn trong mắt anh, trong đôi mắt mờ sương có ý van cầu:"Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm chuyện gì dại dột. Mạng này của tôi là mẹ ban cho, là do anh ấy năm lần bảy lượt cứu về, tôi làm sao có thể... Chỉ là tôi không có khẩu vị, muốn yên lặng mấy ngày."

A Bảo siết chặt bàn tay nhỏ bé lạnh băng của Mạc Yên, gương mặt cô bình thản như thường, lời nói nhàn nhạt không có chút cảm xúc. Anh thà rằng cô có thể thoải mái khóc lớn, khóc một hồi lại có thể trở về làm Mạc Yên kiên cường phóng khoáng của ngày xưa. 

Anh cố nén ham muốn ôm cô, quay người trở ra.

Căn phòng nhỏ một lần nữa rơi vào yên lặng, Mạc Yên túm lấy bức tranh vừa bị gió thổi bay. Trên con đường tối tăm tịch mịch, chỉ cần nhìn thấy anh, cô sẽ không cảm thấy sợ hãi. Nhưng đường rộng bao la, kẻ đến người đi, người em yêu nhất lại để em một mình.

Đường Đường, em rất sợ.

Cô thấy sợ rồi, anh có thể trở về được không?"

---

Chợ đêm vốn là nơi hỗn tạp, đua xe, cá cược, thậm chí là mua bán hàng cấm, mua bán người, không gì không có. 

A Bảo nhìn thẳng vào người phụ nữ kiêu ngạo trước mặt, hai bàn tay nắm chặt thành quyền:"Rốt cuộc thế nào cô mới chịu thả người?"

Trên người Tiêu Tường mặc một bộ quần áo màu đen bó sát, khuôn mặt quyến rũ được trang điểm cẩn thận, mái tóc xoăn màu hạt dẻ xõa ra sau lưng. Cô ta giống như không nghe thấy câu hỏi của A Bảo, chỉ tiếp tục dũa đầu móng tay được sơn đỏ rực rỡ. 

Mãi một lúc sau mới nghe thấy tiếng cười trêu chọc:"Thằng đó đánh gãy chân bạn trai tôi, sao có thể nói thả là thả?"

"Ý cô là, bất cứ điều kiện nào cũng sẽ không chấp nhận?"

Giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, A Bảo sung sướng kêu lên:"Tiểu Yên?"

Đám A Mạnh gọi to:"Lão đại."

"Ồ, cô là lão đại của bọn chúng?". Tiêu Tường đánh giá Mạc Yên từ trên xuống dưới, ngoài gương mặt xinh đẹp, quần áo giày dép đều là loại rẻ tiền. 

Mạc Yên kiên nhẫn lặp lại:"Nói điều kiện."

Tiêu Tường đột nhiên cảm thấy rất thú vị, tính hiếu thắng theo đó nổi lên. Hai tay cô ta chống xuống bàn, cằm đưa về phía trước:"Đua xe. Cô thua, tôi đánh gãy chân cô. Cô thắng, tôi thả người. Thế nào?"

Mạc Yên cười nhạt, không chút do dự gật đầu, ngừng một lúc mới mở miệng:"Nếu như tôi thắng, tôi còn muốn một ngón tay của cô."

Tiêu Tường hơi sửng sốt, sau đó bật cười sang sảng:"Còn phải xem cô có mạng lấy nó hay không."

"Để tôi đi". A Bảo túm chặt cánh tay Mạc Yên, đáy lòng nóng như lửa đốt:"Việc này quá nguy hiểm."

Mấy người còn lại nháo nhào phụ họa:"Phải đấy, chúng ta có thể nghĩ biện pháp khác."

Mạc Yên nhàn nhạt cười, vỗ vai cậu trấn an:"Cũng không phải chưa bao giờ đua."

Khác với Tiêu Tường thân mình bốc lửa, trên người Mạc Yên mặc nguyên một bộ đồ màu đen rộng rãi, đi giày thể thao, gương mặt nhỏ nhắn hơi tái. Đêm đen như mực, ánh mắt cô rất sáng, cũng rất lạnh. Ngay cả khi Tiêu Tường ở phía trước giơ ngón giữa ra một dấu thách thức, Mạc Yên coi như không nhìn thấy, từ tốn kiểm tra mũ bảo hộ rồi bước vào trong xe.

Chiếc xe của Tiêu Tường là một chiếc Ferrari 458 màu vàng nổi bật, vẻ ngoài đẹp đẽ kiêu ngạo không khác gì chủ nhân. Mạc Yên vốn không đi xe tới, sử dụng chiếc Audi R8 GT do Tiêu Tường chỉ định, không khỏi cảm thấy cô gái nhỏ cũng có chút tính toán. 

Hai chiếc xe vốn có sự chênh lệch tốc độ, xem ra mặc dù Tiêu Tường coi thường Mạc Yên, những điều cơ bản vẫn chuẩn bị thật tốt. 

Hai chiếc xe dừng ở vạch xuất phát, người theo dõi dường như muốn nhấn chìm toàn khu chợ đêm trong cơn mưa tiếng hò reo phấn khích. Cánh tay Tiêu Tường vươn ra ngoài cửa xe, gương mặt dưới lớp mũ bảo hộ tràn ngập hưởng thụ.

Tiếng súng báo hiệu vang lên. 

Cả hai đồng loạt đạp chân ga, bánh xe ma sát với mặt đường tạo thành từng tiếng động chói tai. Hai chiếc xe lao đi rất nhanh, bụi bay mù mịt, Tiêu Tường có ưu thế dẫn trước, Mạc Yên cũng tăng tốc, bám sát theo sau. 

Cho đến một chỗ ngoặt, Mạc Yên mạnh mẽ đạp chân ga, ép Tiêu Tường vào góc. Hai chiếc xe hung hăng va chạm, cửa xe Audi lõm vào, Mạc Yên thuần thục điều kiển xe, dựa vào một khe hở mà vượt lên phía trước. Tiêu Tường sau một hồi ngạc nhiên, đỏ mắt phi lên, hai chiếc xe một lần nữa va chạm, Mạc Yên đành phải giảm bớt tốc độ, điều chỉnh lại chiếc xe đang chòng chành.

Mạc Yên nhìn chiếc Ferrari vừa lướt qua như gió, lại nhìn tới đoạn đường ngắn ngủi còn lại, chỉ cần qua cây cầu kia là có thể tới đích, người thường đương nhiên sẽ chọn đường bên dưới.

Mạc Yên mím chặt môi, chỉnh tốc độ lên mức cao nhất, phi thẳng lên cầu.

Cho đến khi hai chiếc xe gần như ngang bằng, một ở trên, một ở dưới, Mạc Yên cắn chặt răng, đánh tay lái sang phải, đầu xe hung hăng đâm qua tường kính lao thẳng xuống đường dưới. Cửa thủy tinh do va đập mà vỡ vụn, mặt kính phía trước vỡ nát, bay tung tóe về phía Mạc Yên, cô vội vàng vươn tay che mắt.

Trái tim giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, A Bảo không hề phát hiện mình đã cắn môi dưới đến bật máu. 

Mấy người theo dõi trên khán đài đứng chết trân hồi lâu, khó có thể tin được một màn kinh hoàng vừa diễn ra.

"Cô ta điên rồi!"

Duy chỉ có A Bảo sắc mặt tái nhợt, hai bàn tay nắm chặt tới mức nổi lên gân xanh, khẽ lẩm bẩm:"Chị ấy không phải điên."

Mà là không sợ chết.

Cho đến khi chiếc xe quay mấy vòng rồi dừng ở vạch đích, cả khán đài im lặng như tờ, đầu xe vẫn còn đang bốc khói.

Cánh cửa xe bật mở, Mạc Yên tưởng như đã mất mạng từ trong xe đi ra. 

Sau một khắc, tiếng vỗ tay đồng loạt nổi lên, đám người A Bảo vội vàng từ phía xa chạy đến. A Bảo gấp gáp túm lấy vai Mạc Yên, xác định gương mặt và cổ cô không có chút tổn hại, tảng đá treo cao trong lòng rốt cuộc cũng có thể hạ xuống.

Cho đến khi nhìn thấy dòng máu chảy ra từ vết cắt sâu hoắm trên cổ tay mảnh khảnh do bị kính cứa vào. 

A Mạnh hoảng hốt:"Lão đại, chị bị thương rồi."

"Không sao đâu". Mạc Yên cuộn tay áo để vết thương không bị rách nhiều hơn. Với sự liều mạng khi nãy, chỉ bị hai miếng kính cứa vào đã là cô may mắn.

Bàn tay A Bảo hơi run, gương mặt non nớt lạnh đến rợn người.

Không chờ cho Mạc Yên có phản ứng, anh xé lấy một mảnh áo sơ mi sạch sẽ, nhẹ nhàng băng bó để cầm máu, đến cuối cùng lý trí không thắng nổi tình cảm, dùng hết sức kéo cô vào vòng ôm của mình.

Mạc Yên hơi ngạc nhiên, cảm nhận bờ vai của anh vì lo lắng mà run lên bần bật, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về sau lưng, ngữ điệu dịu dàng:"A Bảo, tôi không sao."

Tiêu Tường đã đi tới trước mặt, sắc mặt khó coi, toàn bộ tự tin của ban đầu đều thay bằng cam chịu. Mạc Yên quay lưng lại, hai người đối mặt, cô cũng chẳng thèm quản cô ta buồn hay không buồn, lạnh nhạt phun ra hai chữ:"Thả người."

Tiêu Tường phất phất tay, hai người thuộc hạ của cô ta hiểu ý lui ra, một lúc sau mới đưa tới một người, chính là A Khải bị người ta đánh cho bầm dập, hai mắt nhắm chặt đang chìm trong hôn mê.

Ánh mắt Mạc Yên đảo qua Tiêu Tường hàm chứa lửa giận. Tiêu Tường bị ánh mắt sắc bén của cô chiếu tới, không hiểu sao cảm thấy rùng mình:"Miếng kính đó có thể đâm vào mặt, vì một thuộc hạ mà mạo hiểm có đáng không?"

Mạc Yên nhìn A Khải:"Không phải thuộc hạ, cậu ấy là anh em của tôi."

Mấy người A Mạnh nhớ tới khi gia nhập, Mạc Yên đã gọi bọn họ bằng ba chữ người một nhà. 

"Lần này tôi thua."

Một con dao không biết từ lúc nào xuất hiện trên tay, Tiêu Tường chậm rãi đặt tay mình lên bàn, nhắm chặt mắt, dùng sức chém xuống.

"Dừng lại!"

Đúng lúc con dao sắp hạ xuống, một giọng nam giận dữ cắt ngang, Mạc Yên phản xạ nhanh, một cước đem con dao đá văng ra xa. Tiêu Tường nhìn xuống cổ tay đau rát, năm ngón tay thon dài còn đó, không nhịn được hướng ánh mắt ngạc nhiên nhìn cô.

Mạc Yên thản nhiên quay người rời đi, để mặc Tiêu Tường đứng đó ngẩn người.

Một người đàn ông vội vàng từ phía sau lao tới, sau khi thấy tay của cô không bị mất miếng thịt nào mới nhẹ nhóm thở phào, cuối cùng cao giọng quát:"Tiêu Tường, em có biết mình đang làm cái gì không?!"

Tiêu Kiệt nhìn cô em gái không sợ trời không sợ đất của mình giống như bị điểm huyệt, kìm lòng không đậu nghĩ tới cảnh tượng vừa nãy.

May mắn cô gái kia không phải người ác tâm.

Mạc Yên đi bên cạnh, A Mạnh cùng với A Bảo đỡ lấy A Khải vẫn còn đang hôn mê.

Cùng lúc vòng qua chỗ rẽ, có một người đi lướt qua cô, làn gió nhẹ mang theo mùi đàn hương như có như không. 

Bước chân Mạc Yên bất chợt dừng lại, cả người cứng ngắc, không thể không chế nổi từng đợt run rẩy đang trào lên. 

Cô quay phắt người, bóng lưng người trước mặt cao rộng mà quen thuộc, giống như hòa làm một với hình ảnh người nào đó trong kí ức. 

Hai mắt cô mở lớn, bất chấp chạy đến tóm lấy cổ tay của người kia, dùng sức túm chặt, trong mắt là niềm vui sướng đến tột độ, còn có một chút sợ hãi không dễ phát hiện.

"Đường Đường". Mạc Yên thấp thỏm gọi một tiếng, giọng nói không giấu được run rẩy. 

Người kia bị cô nắm chặt cổ tay, chậm chạp quay người.

Một cái nhìn của anh giống như tàn nhẫn ném cô xuống hầm băng, đập nát chút hi vọng còn sót. Mạc Yên lảo đảo lùi vài bước, lắc lắc đầu:"Anh không phải Đường Đường".

Dù rằng người đàn ông trước mặt, mày kiếm, sống mũi cao, đôi môi mỏng, khuôn mặt tuấn mĩ giống Đường Viễn y như tạc, nhưng ánh mắt lạnh lùng của anh, còn có đôi con ngươi đen tuyền như cái hố sâu không thấy đáy đều chứng tỏ anh không phải Đường Viễn mà cô yêu. 

Khuôn mặt khôi phục lại vẻ lạnh lùng như lúc đầu, giống như chưa hề có một màn kích động trước đó, Mạc Yên nhanh chóng quay người rời đi.

Giống thì sao, nếu như không phải là Đường Đường, cô còn quan tâm đến thân phận của anh ta làm gì nữa. 

Mạc Yên không biết, giây phút cô quay người rời đi, người đàn ông nhìn lại cổ tay vừa bị cô nắm chặt, hơi ấm như còn đó, ánh mắt dõi theo bóng lưng cao gầy thanh mảnh của cô, hồi lâu không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro