Dẫn truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã mười năm nay, Kỳ Phong có một giấc mơ.

Trong ánh sáng mập mờ, dường như hắn luôn nhìn thấy chính bản thân mình loạng choạng trên một con đường nhỏ.

Gió rít, ánh trăng xuyên qua kẽ lá lay động thành một dãy dài, chống chếnh như những làn sóng gợn li ti, chẳng mấy chốc đã trải dài đến vô tận.

Hắn đứng lặng đó, sau lưng là bậc thang đằng đẵng, trước mặt lại là ánh sáng lấp lánh không thấy điểm tận cùng.

Rõ ràng là chỉ có mỗi mình hắn, thế mà lại vang vọng một tiếng nói đập vào thinh không:

"Có bao giờ anh tự hỏi, anh là ai?

Có bao giờ anh nghĩ, anh đến từ đâu?

Cuộc đời này, phải chăng anh luôn đuổi theo điều gì đó mà bản thân anh cũng không hiểu?".

Thế rồi, giống như ai đó vừa kéo bức màn đêm trước mặt hắn ra thành hai mảnh, ánh sáng bỗng dưng ùa vào khiến hắn vội đưa tay che lấy mặt. Khi mắt quen dần với ánh sáng, hắn nhìn thấy dáng một người con gái toàn thân trắng toát, chiếc áo lụa trên thân thể cô rủ xuống, rồi lại bềnh bồng phiêu lãng hệt như đang hứng chịu những làn gió lùa vào. Cô cứ đứng đó nhìn hắn, nụ cười thấp thoáng trên gương mặt ẩn hiện giữa ranh giới sáng tối.

"Cô là ai?".

Hắn ngập ngừng nói. Thế mà âm thanh chẳng thể nào thoát ra khỏi môi được. Cô gái vẫn chỉ cười nhạt trước mặt hắn, cánh tay đang buông thõng đột nhiên giương lên.

"Đi theo em!".

Hắn không nhìn rõ mặt cô. Thế nhưng trong vô thức, hắn cứ như người mộng du mà chìa tay ra phía trước, tựa như ước mong duy nhất trên đời này là có thể chạm vào bóng dáng nhạt nhòa như nước đó.

Đúng vào lúc tay hắn gần như đã chạm được vào cô, cánh cổng kia lại được mở ra một lần nữa. Bấy giờ không chỉ hắn, dường như cả cô cũng hoảng hốt, kinh ngạc nhìn lại khoảng không sau lưng mình.

Ánh sáng chói lòa lóe lên, nuốt chửng tất cả.

Hắn muốn thét thật to, song âm thanh lại chẳng thể nào tràn ra khỏi cổ họng. Cô cứ như bị một lực hút nào đó kéo dạt về phía sau, khiến cánh tay hắn vốn gần cô trong gang tấc giờ chỉ có thể vô vọng chạm vào không khí. Và trong lúc hắn vẫn chưa kịp hoàn hồn, cánh cửa đó đã vội vàng khép chặt lại, giam lấy bóng dáng cô ở phía bên kia.

Đó thường cũng là lúc hắn ngồi bật dậy, kinh ngạc nhận ra mình vẫn đang nằm ngay ngắn trong căn phòng áp mái. Trên tường, tấm poster của chàng cầu thủ Cristiano Ronaldo nhìn hắn, nửa ngán ngẩm, nửa cười nhạo.

Hiển nhiên, lúc này sự việc đó lại tái diễn một lần nữa.

Kỳ Phong đặt tay lên trán. Cũng không nhớ được mình đã mơ thấy giấc mơ ấy lần thứ bao nhiêu, có lúc hiện hữu rõ ràng như một bộ phim sống, khi thì lại mập mờ ẩn hiện trong những giấc mơ kỳ quái khác của hắn.

Thế nhưng trong mơ, lúc nào cũng là người con gái đó. Hắn không nhìn rõ gương mặt cô, thế nhưng bóng dáng thoát tục đó, vẻ lãnh đạm như nước đó vốn chẳng thể nào lầm đi đâu khác được.

Nghĩ đến cô, chẳng mấy chốc giọng nói đó lại vọng về trong tâm trí hắn. Hắn nhắm mắt, mãi một lúc mới an tĩnh lại, bước chân nhẹ nhàng đến cạnh cửa sổ, kéo tấm rèm vẫn còn chưa khép kĩ ra.

Mới năm giờ sáng. Thế nhưng hắn có thể nhìn thấy một làn ánh sáng mỏng lan ra từ phía xa xa, thấp thoáng chuẩn bị nuốt gọn cả thành phố.

Hắn là ai? Hắn đến từ đâu?

Cuộc đời này, liệu hắn theo đuổi thứ gì?

Khóe môi hắn bất giác lại nở ra một nụ cười.

Hạ Thời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro