CHƯƠNG 3 - HY SINH TẤT CẢ CHỈ ĐỂ ANH ĐƯỢC SỐNG HẠNH PHÚC (THƯỢNG)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Mộc Hiên vội đẩy Mộ Thần ra. Thế nhưng anh vẫn vờ như không nghe thấy mà tiếp tục cắn cắn trái cherry ngọt ngào của cậu. Mộc Hiên nén tiếng rên rỉ và cố đẩy anh ra.

- Ư~ Thần, điện thoại của anh...

Mộ Thần dừng động tác lại. Anh lấy điện thoại ra và ấn nút tắt. Sau đó, anh tiếp tục hôn xuống bụng. Chiếc lưỡi ẩm ướt của anh lướt qua vùng bụng mẫn cảm của cậu khiến Mộc Hiên rùng mình một cái. Một tiếng rên khe khẽ của cậu bật ra trong vô thức lại càng cổ vũ thêm cho Mộ Thần. Anh lần tay xuống kéo khóa quần của Mộc Hiên, nhanh chóng luồn tay vào nắm tiểu Hiên Hiên đang run rẩy kia

- A~ Thần, không được, đừng!

Mộ Thần lại tiếp tục vờ như không nghe thấy Mộc Hiên đang nói. Tay anh thuần thục di chuyển nắm lấy tiểu Hiên Hiên và nhịp nhàng lên xuống. Tay còn lại anh lần xuống dưới tiểu huyệt non mềm kia và cho một ngón tay vào và bắt đầu mở rộng. Tiền công hậu kích, Mộc Hiên đã không còn suy nghĩ được gì, cậu theo bản năng ưỡn thân lên như thể để Mộ Thần thâm nhập sâu hơn nữa. Tiếng rên rỉ, tiếng thở dốc của cậu vang lên khắp phòng hòa quyện cùng với nhịp thở ngày càng nặng nề của Mộ Thần làm cho không khí trong phòng như bốc cháy.

Lúc này, điện thoại lại vang lên, Mộ Thần bực bội lấy điện thoại và ấn nút tắt lần nữa. Thế nhưng do anh đang say nên không nhìn rõ, nút mà anh ấn vào lại là nút nghe điện thoại. Cú điện thoại vừa rồi là của Hướng Thoại. Đã khuya không thấy Mộ Thần về, anh ta cảm thấy vô cùng lo lắng, cộng thêm chuyện phản đối của gia đình Mộ Thần càng làm anh ta thêm bất an. Thế là anh ta điện thoại cho Mộ Thần.

Ở bên này, cả hai người đều không còn biết được xung quanh như thế nào nữa. Mộ Thần nhanh chóng nắm mệnh căn của mình đẩy vào tiểu huyệt non mềm kia và bắt đầu di chuyển. Mỗi một lần anh đẩy vào là Mộc Hiên cảm thấy như mình đang bay lên trời. Anh vẫn như vậy, vẫn làm cho cậu vô cùng thích thú. Tiếng rên của cậu ngày càng lớn mỗi khi tiểu Thần Thần chạm vào một điểm nào đó trong người. Trong vô thức, Mộ Thần nỉ non tên của cậu như trước đây anh vẫn thường gọi lúc hai người hoan ái:

- Hiên nhi, bảo bối của anh.

Mộc Hiên biết sở dĩ Mộ Thần như thế là do anh đang say nhưng cậu vẫn cảm thấy rất vui.

- Thần, một lần thôi cũng được. Hãy để em được gần anh, được cảm thấy anh ở trong em lần này thôi. Ngày mai chúng ta sẽ trở lại là người xa lạ. Hãy để đêm nay anh là của em, của mỗi mình em mà thôi - Cậu chua xót thốt ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro