Chương 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Anh. . . . . . Anh thật sự không có một chút ấn tượng nào về Chỉ Hoàn sao?" Ở bệnh viện, Bồ Hướng Lam lo lắng nhìn về phía Bồ Hướng Hoa hỏi.

Bồ Hướng Hoa cau mày, sao hôm nay Hướng Lam cứ hỏi đi hỏi lại anh việc anh có nhận ra Chỉ Hoàn hay không? Anh nên quen biết cô hay sao?

Mặc dù mới gặp gỡ cô thì có một loại rung động nơi trái tim, đó là loại cảm xúc trước nay chưa từng có, nhưng anh dám cam đoan quá khứ anh chưa từng gặp qua cô gái này bao giờ.

"Anh nên có ấn tượng với cô ấy sao?" Bồ Hướng Hoa hỏi ngược lại.

"Không. . . . . . Không có ấn tượng là tốt nhất. . . . . ."

Lúc này Bồ Hướng Lam đột nhiên có cảm giác. Rất nhiều chuyện, có thể quên được còn nhẹ nhõm hơn nhớ lại, huống chi đoạn tình cảm của bọn họ trong quá khứ không được sự đồng tình của gia đình. . . . . .

"Đúng rồi, quản lý Trần, ông đã liên lạc với người nhà Chỉ Hoàn chưa?"

"Dạ vâng. . . . . tôi mới vừa thông báo xong. . . . . ." Trên đường đi tới đây, Trần Thế Tiên bắt đầu cảm thấy nghi ngờ về thân phận 'đặc biệt' của Lạc Chỉ Hoàn.

Là hạng người như thế nào lại quen biết tổng giám đốc và phó tổng giám đốc, nghe họ nói cảm giác như là chuyện vô cùng quan trọng, ngây ngốc ở bệnh viện đợi đến lúc cô tỉnh lại? Nhất định nha đầu này là một người khó lường. . . . . .

Lát sau, một người đàn ông vóc người cao gầy lo lắng xông vào, chân mày nhíu chặt, lo lắng đi về phía phòng bệnh.

"Xin chào, tôi là người nhà của Lạc Chỉ Hoàn, xin hỏi đây có phải là phòng bệnh của cô ấy không?" Vừa đến bệnh viện Tưởng Dư Phong hết sức lo âu, lập tức lên tiếng hỏi.

"Đúng vậy, bác sĩ nói cô ấy không có gì đáng ngại, chỉ là. . . . . . dinh dưỡng không đầy đủ, nghỉ ngơi một chút là có thể xuất viện."

Trần Thế Tiên có chút xấu hổ trả lời.

Đã thời đại nào rồi, còn có người sẽ bởi vì thiếu dinh dưỡng mà ngất xỉu. . . . . .

Vừa thấy được Tưởng Dư Phong, cả người Bồ Hướng Lam sững sờ. . . . . .

Là anh. . . . . . học trưởng Dư Phong vẫn mê người như vậy, năm tháng dường như không hề lưu lại dấu vết trên mặt anh, anh vẫn ôm lấy tâm hồn cô giống như năm năm trước.

"Học trưởng Dư Phong. . . . . ." Hướng Lam không kìm lòng được mà bất thốt lên.

"Em là. . . . . ." Tưởng Dư Phong nhìn cô, nhất thời không nhớ ra được thân phận của cô

"Em là Hướng Lam. . . . . ." Trên mặt Bồ Hướng Lam có chút thẹn thùng, nhẹ giọng nói.

"Bồ Hướng Lam?" Nghe vậy, Tưởng Dư Phong cũng kinh ngạc lên tiếng, sau đó lập tức quay sang bên cạnh giống nhau đang quan sát Bồ Hướng Hoa.

Vài năm sau khi hai anh em này rời khỏi sân trường, xem ra càng thêm xinh đẹp, nhất là Bồ Hướng Hoa, sau nhiều năm tháng tích lũy kinh nghiệm xã hội, khiến cho anh ta càng thêm trưởng thành, có mị lực, anh không thể không nói nếu như anh ta là phụ nữ, nhất định anh cũng sẽ chuyên tâm trồng cây si cạnh anh ta.

"Em? Tại sao hai người lại xuất hiện ở chỗ này? Chẳng lẽ hai người khiến cho Chỉ Hoàn ngất xỉu?" Thu hồi ánh mắt quan sát bọn họ, nghĩ đến Chỉ Hoàn đang nằm trên giường bệnh, Tưởng Dư Phong kích động nói.

"Không. . . . . . Không phải vậy. . . . . . Là bởi vì. . . . . ." Bồ Hướng Lam giải thích đầu đuôi câu chuyện một chút.

"Tôi nên ngăn cản Chỉ Hoàn đi làm, không nên để cho cô ấy đi sâu vào miệng cọp." Tưởng Dư Phong trợn mắt nhìn Bồ Hướng Hoa một cái rồi nói.

"Xin hãy nói chuyện khách khí chút, cái gì gọi là đi sâu vào miệng cọp? 'Uy Triển' chúng tôi là một trong hai công ty nằm trong vị trí đầu tiên của Top 100, cậu vu khống cho công ty chúng tôi như thế là muốn bị kiện sao?" Bồ Hướng Hoa không phải người dễ trêu chọc, Tưởng Dư Phong không khách khí đã khiến cho anh tức giận.

"Đừng ở chỗ này giả bộ thanh cao nữa, tất cả những gì người nhà họ Bồ của các người làm với Chỉ Hoàn, nghĩ rằng giả bộ hồ đồ sẽ không có chuyện gì sao? Tôi cảnh cáo cậu... cậu đừng hóng đến gần Chỉ Hoàn dẫu chỉ một bước! Bây giờ chúng tôi rất hạnh phúc, hoàn toàn không nghĩ lại có thêm bất kỳ dính dáng nào đến người nhà họ Bồ!" Tưởng Dư Phong không cam lòng yếu thế ưỡn ngực rống to.

Lời của anh, tựa như từng chiếc một gai, hung hăng ghim vào trái tim Bồ Hướng Lam .

Cô muốn làm một phó tổng giám đốc tự tôn kiêu ngạo, nhưng ở trước mặt Tưởng Dư Phong chỉ là con mèo nhỏ buồn bã không lên tiếng. . . . . . Thật là buồn cười!

"Tôi mặc kệ cậu có quan hệ thế nào với Chỉ Hoàn, 'Uy Triển' là sự lựa chọn của cô ấy, cậu có tư cách gì quyết định số mạng của cô ấy?"

Bồ Hướng Hoa rất không thích cái người đàn ông mang ý thù địch không ngừng đấu với anh.

Chẳng lẽ, quá khứ bọn họ đã từng có một khoảng cách nhất định?

"Chỉ là con của cô ấy gọi tôi một tiếng cha!" Giống như là muốn trừng phạt hai người tội phạm trước mắt, Tưởng Dư Phong nói mà không hề suy nghĩ.

Lời vừa nói ra khỏi miệng, mọi người đều ngây ngẩn cả người.

"Các người. . . . . . Kết hôn. . . . . ." Bồ Hướng Lam đau lòng nói.

"Thì ra là chồng của Lạc Chỉ Hoàn, khó trách kiêu ngạo như vậy." Khi lời Tưởng Dư Phong vừa ra khỏi miệng, ngực Bồ Hướng Hoa giống như bị đập một quyền thật mạnh, anh không rõ tại sao đối với chuyện này mình lại có phản ứng mạnh như vậy, nhưng anh tuyệt đối sẽ không biểu hiện ra ngoài.

"Anh . . . . . Thôi. . . . . . Đừng tranh cãi nữa." Đối mặt với người đàn ông mình từng moi tim móc phổi để yêu, Bồ Hướng Lam thật sự không muốn trở mặt cải cọ.

Nếu như anh và Chỉ Hoàn đã thành đôi chim liền cành, cô chân thành chúc phúc cho họ, chẳng qua là khi đó Chỉ Hoàn vẫn yêu anh hai cô đến khi nào thì chấp nhận lấy Tưởng Dư Phong, lúc này Bồ Hướng Lam có chút không giải thích được

"Em đại diện 'Uy Triển' nhận lỗi với anh, không chăm sóc tốt thân thể cho nhân viên đó là sơ sót của chúng em, quản lý Trần, ngày mai ông nhớ đưa một phần trợ cấp sức khỏe đến đây." Bồ Hướng Lam cũng không muốn phá hỏng quan hệ với Tưởng Du Phong, Trần Thế Tiên đứng ở bên cạnh cô nhìn diễn biến đến choáng váng mặt mày, nhân viên chỉ ngất thôi cũng có trở cấp sao?

"Vâng"

"Không nhọc phải hao tổn tâm trí, sau này Chỉ Hoàn sẽ không đến 'Uy Triển' làm nữa, mời các người tuyển người mới." Tưởng Dư Phong không muốn khi Chỉ Hoàn tỉnh dậy lại nhìn thấy người từng làm cô tổn thương sâu sắc, vì vậy hạ lệnh đuổi khách.

Lúc này, Bồ Hướng Hoa vẫn không mở miệng nói chuyện lên tiếng: "Cậu cho rằng 'Ủy Triển' của chúng tôi là cái gì? Vui vẻ thì tới, tức giận thì đi sao? Muốn thôi việc cũng phải tự cô ấy đến công ty làm thủ tục xin nghỉ."

"Anh. . . . . ." Bồ Hướng Lam cũng không muốn khiến cho Chỉ Hoàn tổn thương thêm lần nữa, chỉ là. . . . . . Sớm đã quên hết mọi chuyện không còn vì chuyện anh trai quên đi quá khứ mà đau lòng.

"Không cần nói thêm nữa, quyết định của tôi chính là như vậy, đi thôi, nếu người ta không hoan nghênh chúng ta, có đứng đây nữa cũng chỉ bị xem thường thôi." Cả đời Bồ Hướng Hoa chưa từng bị ai đó đuổi ra khỏi cửa cho nên rất bất mãn đối với thái độ của Tưởng Dư Phong.

Cuối cùng Bồ Hướng Hoa liếc mắt nhìn Tưởng Dư Phong, cố gắng nhịn xúc động khiến mình sắp khóc, lưu luyến không muốn rời khỏi.

"Tiểu Lam, đến tột cùng cái người tên Tưởng Dư Phong đó có thâm thù đại hận gì với chúng ta?" Đối với thái độ tương đối không tốt của Tưởng Dư Phong, Bồ Hướng Hoa không hiểu chuyện gì, vừa ra khỏi bệnh viện lập tức hỏi.

"Không có gì. . . . . ." Có thể quên lãng là tốt nhất, Bồ Hướng Lam không muốn anh cô và cô gái kia nhắc lại đoạn kỉ niệm khiến trong lòng khổ sở, huống chi. . . . . . Ban đầu anh hai đã yêu Lạc Chỉ Hoàn, hôm nay cô ấy đã là vợ người ta, không thể có chỗ trống để cứu vãn, còn không bằng để cho mọi thứ tùy thời mà biến mất.

"Thật sao, tại sao đến cuối cùng anh lại cảm thấy em biết nội tình bên trong? Chẳng lẽ trước khi anh mất trí nhớ, anh từng phụ cô ấy sao?" Bồ Hướng Hoa nói năng tùy tiện thuận miệng nhắc tới.

Đầu tóc Bồ Hướng Lam dựng đứng lên, cho là anh trai nhớ ra tất cả. . . . . . Cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của anh, cô mới hiểu được anh hai chỉ nói bậy, vì vậy cô bĩu môi, có chút khó khăn nói: "Làm sao có thể, anh đừng đoán mò."

"Nói cũng phải, làm sao Bồ Hướng Hoa anh có thể thích cái người bằng phẳng đó, cô gái hèn yếu." Bồ Hướng Hoa vô vị nói.

Mặc dù anh có loại cảm xúc phức tạp không rõ ràng với cô gái kia, nhưng anh tin tưởng người cương trực công chính nghiêm minh như mình không thể nào yêu một cô gái không xứng như thế.

Bồ Hướng Lam ý vị sâu xa nhìn anh một cái, nghĩ thầm. . . . . . Nếu như có ngày anh phát hiện tất cả sự thật, có thể dùng cái dáng vẻ thản nhiên như thế này chống đỡ hay không?

"Chủ nhiệm Trần, mấy ngày nay nếu như Lạc Chỉ Hoàn có tới công ty làm thủ tục nghỉ việc, trực tiếp dẫn cô ấy đến trước mặt tôi." Đối với Lạc Chỉ Hoàn mà nói Bồ Hướng Hoa có một cảm giác quen thuộc không rõ ràng, có lẽ anh có thể thừa dịp hai người một mình ở bên nhau mà hỏi rõ ràng.

"Vâng" Mặc dù có nghi ngờ, nhưng quản lý Trần chỉ có thể đồng ý.

Lạc Chỉ Hoàn này thật sự không phải là một nhân vật đơn giản, mới đến công ty trình diện ngày đầu tiên là có thể vén mở sóng biển kinh trời, gió tanh mưa máu.

"Anh, không có cần thiết làm như vậy!" Bồ Hướng Lam không nghĩ tới chuyện lại thành như vậy.

"Tiểu Lam, anh không thích người khác có quá nhiều ý kiến với việc mình làm, điểm này em cũng biết." Bồ Hướng Hoa trực tiếp ngắt lời cô.

Thôi, cô cũng không muốn tiếp tục giãy chết qua ngày, có lẽ tất cả chính là số mạng an bài cho bọn họ, cô không cách nào tưởng tượng nếu anh hai khôi phục trí nhớ, nhớ lại những chuyện đã từng trải qua thì có chịu nổi không, anh chuẩn bị lấy loại dũng khí nào để đối mặt với chuyện này?

CLpvd

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro